Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
Chương 4: Miledi Raisen I
Đại Mê cung Raisen còn khó nhằn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Đầu tiên, ma thuật hầu như không thể sử dụng được trong mê cung. Lý do khiến họ không dùng dược ma thuật là do tốc độ phân tán ma lực trong mê cung này còn nhanh hơn so với lúc họ còn trong hẻm núi. Với một người chuyên về phép thuật như Yue thì đây là một nơi đầy khó khăn cho cô. Cô ấy không thể sử dụng các ma pháp cấp cao được, đồng thời những ma pháp có thể sử dụng được cũng bị giới hạn tối đa trong phạm vi mê cung. Phạm vi tấn công tối đa mà cô có thể thi triển ma thuật chỉ là 5m. Cũng may là với cấp độ ma thuật hiện tại thì cô vẫn có thể sử dụng được trong chiến đấu. Tuy nhiên, do bị giới hạn nên cô không đủ khả năng thi triển ma pháp mạnh để gây đòn tất sát được.
Thêm vào đó, dù lượng ma lực tích trữ trong các tinh thể ma thuật không bị suy giảm nhiều nhưng cũng không thể sử dụng được do mức tiêu hao ma thuật ở trong mê cung quá nghiêm trọng. Yue vẫn có thể sử dụng các ma thuật trung cấp vì cô là một thiên tài bẩm sinh. Nếu là một người bình thường thì chắc chắn họ còn không thể làm được gì trong này.
Bản thân Hajime cũng bị ảnh hưởng đáng kể bởi mê cung. Các ma thuật đặc biệt thi triển bằng cách sử dụng ma lực từ trong bản thân như “Không lực”, “Phong trảo” đều không thể sử dụng được. Kể cả hiệu năng của “Triền lôi” cũng bị suy giảm đáng kể. Sức mạnh của khẩu Donner-Schlag chỉ còn đạt khoảng 50% uy lực so với lúc bình thường, trong khi sức công phá tối đa của khẩu Schlagen thì chỉ ở mức độ uy lực thông thường của Donner-Schlag.
Chính vì thế, “Cường hoá cơ thể” trở thành ma thuật quan trong nhất khi xài trong Đại Mê cung này. Trong đội của Hajime, Shia nghiễm nhiên trở thành ngôi sao chính của đợt thám hiểm này.
Và, cô nàng tai thỏ đáng tin cậy của nhóm Hajime thì …
“Tôi sẽ làm việc đó … chắc chắn, một khi tới chỗ ẩn náu của bà ta, tôi sẽ “gây bão” cho coi.”
Vác trên vai cây Doryukken, cô dò xét khu vực chung quanh như thể đang truy tìm con mồi vậy. Cơn giận của cô là điều hiển nhiên. Thậm chí đó là một cơn giận đến kinh người. Kể cả giọng điệu trong lời nói của cô cũng trở nên lạ lung. Nếu bạn hỏi lý do thì đó là do sự tinh quái đến từ Miledi Raisen.
Hiểu rõ những cảm xúc trong lòng Shia, Hajime và Yue không hề thốt lên lời nào về cơn giận dữ của Shia cả. Bởi vì nếu trong nhóm có người nào đó mang tâm trạng cực kỳ kích động thì ngược lại cũng sẽ có những người mang tâm trạng bình tĩnh, đối lập với người kia. Và đó là tình trạng tâm lý hiện tại của Hajime, Yue. Tính tới thời điểm này, họ đã liên tục vướng vào vô số bẫy và những câu chữ phiền nhiễu (được khắc trên đá) khi họ tiếp tục tiến vào mê cung sâu hơn. Nếu không vì Shia “xổ” cơn tức giận ra ngoài trước họ thì hai người đã bực bội thay rồi.
Cuối cùng, “Fuhihi”, một điệu cười man rợ đã thoát ra khỏi miệng Shia, khiến Hajime nhớ lại những thứ độc hại họ đã đối mặt khi đang trên đường tới nơi đây.
* *
Sau khi Shia phá huỷ được tấm thạch bản khó chịu đi, Hajime cùng tổ đội mình tiếp tục đi dọc hành lang để bước vào một khu vực không gian rộng lớn.
Ở bên trong khu vực có những bậc thang và những lối đi khác nhau, chúng được nối dài từ lối hành lang nay đã trở thành một đống hỗn độn không còn nguyên vẹn. Trong khu vực này, ta có thể nghĩ rằng nơi đây như thể được tạo ra từ việc kết hợp các khối lego khác nhau vậy. Cầu thang dẫn lối ở tầng một kết nối đến hành lang ở tầng ba, và hành lang tầng ba thì dần dần trở thành con dốc kết nối với hành lang ở tầng một (Trans : Cái éo !?). Trong khi đó lối cầu thang được bắc từ tầng hai chỉ dẫn lối tới một bức tường, nhìn trông rõ lộn xộn ra.
“Hừm, chỗ này nhìn như một mê cung đúng nghĩa.”
“……Ưm, rắc rối quá”
“Hừm, đúng như mong đợi từ một mê cung được tạo ra bởi một người đã thối rữa tận tâm can. Cách sắp xếp lộn xộn này là biết đầu óc của bà ta ra sao rồi.”
“……. Tụi này hiểu rõ cảm giác của cô, nên giờ là lúc cô nên “hạ hoả” là vừa.”
Shia vẫn còn tức giận tới giờ này. Hajime, với tâm trạng nửa cảm thông – nửa ngạc nhiên, buộc phải lên tiếng khi nghĩ về điều đó trong đầu “Rồi, giờ chúng ta phải làm sao để tiếp tục tiến lên đây ?”
“…… Hajime. Nghĩ ngợi vô ích, chúng ta không có lựa chọn khác.”
“Ưn~ Chà, em nói đúng. Trong lúc này, chúng ta nên lập và đánh dấu bản đồ trong khi đi tiếp thôi.”
“Ừm…”
Hajime gật đầu với đề xuất của Yue. Lập bản đồ là việc cơ bản khi thám hiểm một mê cung. Tuy vậy, nghĩ về việc phải làm như thế nào để lập bản đồ chính xác cho một mê cung phức tạp như thế này làm Hajime bất giác phải cau mày.
Đồng thời, ý của Hajime về việc “Đánh dấu bản đồ” là bằng cách sử dụng một phép thuật đặc biệt được gọi là “Đánh dấu” (Tracking). Phép thuật đặc biệt này được triển khai bằng cách để lại một “dấu chỉ” được tạo nên bằng ma lực ngay tại điểm mà cậu chạm vào. Khi đánh “dấu” lên một sinh vật sống, Hajime có thể dò ra những nơi mà chúng đã di chuyển. Trong trường hợp mê cung này thì Hajime đã đặt “dấu” lên các bức tường. Yue và Shia đều có thể hiểu điều đó vì “dấu” có thể thiết lập để trở nên nhìn thấy được. Có thể vì ma lực được áp dụng một cách trực tiếp nên sự phân tán ma thuật đã không xảy ra.
Ngay lập tức Hajime đặt “dấu” lên phía hành lang gần vị trí lối vào và tiếp tục tiến bước hành trình.
Hành lang mê cung được làm từ vô số khối trông như là gạch và có chiều ngang 2m. Do trên các bức tường đều phát ra ánh sáng mờ nên họ không gặp vấn đề về tầm nhìn. Có thể do các ánh sáng này được bắt nguồn từ một loại vật liệu khác với lục quang thạch nên ánh sáng từ các bức tường phát ra có màu xanh lợt.
Trong lúc Hajime đang cố tìm hiểu về chúng bằng kỹ năng “Giám định khoáng vật”, cậu biết được chúng là loại quặng phốt pho. Hiện thời chúng toả sáng khi tiếp xúc được với không khí. Căn phòng đầu tiên đã không phát ra bất kỳ ánh sáng nào có thể là do đó là căn phòng đầu tiên. Hình ảnh về hang động bắt nguồn từ Lapu** [1] nơi chứa loại đá Levit***** [2]. Từ trong hòn đá đó một giọng người đàn ông được phát ra. Sau cùng thì, quặng Phốt-phát sẽ tiếp tục phát xạ ánh sáng một khi chúng vẫn còn tiếp xúc được với không khí. Đó vốn là một bộ anime kiệt tác của Nhật nên Hajime tự động nghĩ tới trong vô thức khi bọn họ vẫn đang tiếp tục cuộc hành trình. Bất thình lình …
GAKONn
Một âm thanh phát ra từ một khối đá mà Hajime vô tình đặt chân lên. Khối đá đó chìm xuống tầng dưới bởi trọng lượng của Hajime. Hajime và nhóm của cậu vô thức thốt lên “Ế ?” và nhìn xuống dưới chân của mình.
Ngay lúc đó…
Shaaaaaa!!
Âm thanh của những lưỡi dao trượt vang lên, và từ trong những khoảng trống giữa các khối đá trên tường, nhiều lưỡi dao răng cưa khổng lồ bật ra tuần tự trong khi vẫn đang dao động. Các lưỡi dao khổng lồ chạm đến họ với chiều chém ngay tại cổ của cả đội từ bức tường bên phải, trong khi lưỡi dao ở bức tường bên trái thì chạm tới phần trên của thắt lưng.
“Né mau !”
Ngay tức thì Hajime liền hét lên cảnh báo, và né cái bẫy chết người đang lao tới bằng cách nghiêng người ra sau như anh nhân vật chính trong phim Matr**[3], trong khi hai cô gái còn lại đằng sau cậu cũng tìm cách để né những lưỡi dao kia. Yue vốn nhỏ người sẵn rồi nên chỉ cần ngồi xổm xuống là được. Shia có vẻ cũng đã tránh được “lưỡi hái tử thần”. “Hawawa, hawawawa” – Một giọng nói đứt quãng vang lên sau lưng cậu. Do giọng cô không có chút đau đớn nào nên Hajime đoán là cô ấy không bị thương. Mặc dù vừa nãy thật sự là sát nút khi mà phần lông ở đỉnh tai Shia bị cắt mất… nhưng đó không phải là vấn đề nghiêm trọng cho lắm.
Hai “lưỡi dao tử thần” chứa đầy sát ý nguy hiểm đã biến mất vào sâu hai bên tường sau khi không làm được gì lên nhóm của Hajime. Cẩn trọng trước mối nguy có thể xuất hiện đợt chém thứ hai, cả nhóm liền nhìn ngó xung quanh thật kỹ lưỡng. Tuy nhiên, có vẻ nó đã kết thúc. Hajime thốt ra một tiếng thở dài mừng thầm, rồi nhìn lại sau lưng… chỉ để cảm thấy một cơn ớn lạnh.
Cậu liền nhảy bổ ra theo bản năng để rút lui và sử dụng những giây phút quý giá đó che chắn cho Yue và Shia. Ngay lập tức, vô số lưỡi dao rớt xuống sàn, băm vằm nơi mà mới trước đó là chỗ tổ đội của Hajime đang đứng như thể mặt đất được làm từ bơ vậy. Đúng như dự đoán, những lưỡi dao này cũng chuyển động ở tốc độ cao và rung lên như những lưỡi dao lần trước.
Hajime nhìn về những lưỡi dao đã rớt xuống chỗ mọi người đã đứng lúc nãy chỉ cách có vài phân trong cơn ớn lạnh trào dâng. Yue và Shia cũng đứng hình vì chuyện vừa xảy ra.
“…… Chúng hoàn toàn là bẫy vật lý. Anh không thể dò ra chúng bằng Ma Nhãn được.”
Cho tới giờ, Hajime hoàn toàn có thể tránh được những cái bẫy là vì chúng là những cái bẫy phép. Toàn bộ những cái bẫy trong Đại Mê Cung mà cậu thấy tới giờ đều có chứa ma lực bên trong cả. Nếu chúng là bẫy phép, Ma Nhãn của Hajime hoàn toàn có thể nhìn thấu. Do đó, cậu tự mang định kiến rằng miễn là Ma Nhãn không có phản ứng thì mọi sự đều ổn. Tóm lại, cậu đã đánh giá quá cao về năng lực của chính mình.
“Hauu, m..mình cứ nghĩ là đã chết rồi chứ~. Mà này, Hajime-san ! Nếu chỉ có chừng đó thì tại sao anh lại không dừng chúng lại chứ ! Không phải đó là lý do anh có cánh tay nhân tạo đó sao !?”
“Hừm, cô không thấy những lưỡi dao đó sắc bén lắm sao ? Kể cả khi chúng không thể cắt được cánh tay tôi thì vẫn có thể để lại vết trầy trên đó mà. Hiện giờ tôi đâu thể dùng được Kim Cang đâu.”
“T-trầy xước ư … giữa trang bị của anh và em thì bên nào quan trọng hơn hả !?”
“……. Thôi nào, cô cũng được an toàn rồi mà. Không phải thế là tốt rồi sao ?”
“A-Anh tính đánh trống lãng à! Đó là một lời nói dối phải không ? Em mới là người quan trọng hơn, đúng chứ ? Đúng chứ ?”
Shia gặng hỏi Hajime, người đang bày trò trêu chọc cô, và rồi Yue cũng thêm lời xúc phạm vào Shia hiện tại.
“Con thỏ “dấm đài”. Cô có chết thì là vì cô thiếu kinh nghiệm đấy.”[4]
“Dấ-“Dấm đài”.. ư, xin cô hãy rút lại lời nói đó lại đi, Yue-san ! Đó là một từ xúc phạm tới tôi đấy !”
Và thế là lại có thêm 1 danh hiệu ô nhục được thêm vào trong series “Thỏ ***” của Shia, trong khi Shia thì không thể chịu đựng được nữa mà hét lên phản đối kịch liệt. Từ khi bắt đầu vào trong Mê cung, chỉ trong một thời gian ngắn mà Shia đã suýt “tử ẹo” đến 2 lần nhưng Shia vẫn “trâu” một cách bất thường. Quả nhiên, sức mạnh của Shia đến từ việc cô bị “hành” liên tục đó giờ. Tuy vậy, đương sự thì thà chết chứ không chịu thừa nhận sự thật đó.
Đúng như những gì mà Shia phàn nàn, họ còn nhiều cách khác để né những đợt tấn công bất ngờ; bản thân Hajime thì lúc nãy đã có thể chặn đứng những lưỡi dao đó bằng cánh tay nhân tạo của cậu luôn. Áo khoác của anh được làm từ lông của một loại Ma Thú nào đó chuyên về phòng thủ, và dưới áo cũng có những lớp bảo vệ khác nhằm đảm bảo an toàn cho những điểm quan trọng trên cơ thể mình; chính vì thế mà anh không thể chết bởi thứ như những lưỡi dao này được.
Tuy nhiên, cái bẫy lúc nãy là một cái bẫy “Overkill” nếu được dùng để chống lại người bình thường. Nếu chỉ mặc lớp đồ bảo hộ bình thường, bạn sẽ dễ dàng cắt bạn làm đôi ngay. Sau cùng, nếu bạn không có những trang bị quý mà Hajime làm ra từ những vật liệu cậu thu từ Vực Thẳm, bạn sẽ không còn cách nào khác ngoài né những lưỡi dao đó đi.
“Chà, nếu chỉ tới vậy thì chắc không có chuyện gì đâu nhỉ.”
Hajime tự nhủ thầm trong lòng trong khi hướng cặp mắt lo âu của mình về phía hai cô gái đang đấu khẩu nhau, Yue và Shia. Không cần biết những cái bẫy mạnh tới mức nào, nếu đó chỉ là bẫy vật lý thì chúng sẽ không thể giết được Hajime. Yue thì có năng lực “Tự tái tạo” bẩm sinh, thế nên cô sẽ không thể chết chỉ vì một cái bẫy được. Nói cách khác …. Shia là người duy nhất gặp nguy hiểm ở đây. Dù rằng cậu không biết Shia có nhận ra được tình cảnh của mình hay chưa, mà chắc là do độ stress của Shia đã lên tới trời rồi. [5]
“Hử ? Hajime-san, cặp mắt thương hại đó là sao vậy ….”
“Cố sống mạnh khoẻ nhé, Shia …”
“Ể, ơ ế !? Tự dưng anh lại nói gì thế hả ? Câu đó làm em cảm thấy khó chịu lắm đấy …”
***
Nhóm Hajime tiếp tục tiến bước trong khi cảnh giác mối nguy từ những cái bẫy.
Tuy đã tiến vào Mê cung khá lâu rồi, tới thời điểm này họ vẫn chưa nhìn thấy đấu vết của Ma Thú nào cả, dù chỉ là một con. Mặc dù họ đã nghĩ đến khả năng trong Mê cung này không hề có Ma Thú nào cả, đó vẫn chỉ là lối suy nghĩ tích cực mà thôi. Sẽ không có gì lạ nếu đột nhiên có con nào nhảy ra trước mặt họ khi tiến sâu hơn, vì đó cũng là một dạng bẫy thông thường trong các mê cung.
Sau khi ra khỏi hành lang, cả nhóm Hajime bước vào một khu vực không gian mở. Lối đi giờ được chia làm ba ở bên trong căn phòng. Trong lúc này, Hajime đặt xuống một con “dấu”, rồi họ chọn lối hành lang bên trái dẫn tới một cầu thang hướng xuống dưới.
“Ư ư ~. Không hiểu sao tự dưng tôi có linh cảm xấu về thứ này. Nhìn nè, đôi tai thỏ đáng yêu của tui nó cứ xoay liên tục trái phải không ngừng nè.”
Tiến lên được vài bước xuống cầu thang rồi, Shia đột nhiên thốt những lời ấy ra. Như lời cô Thỏ nói, đôi tai thỏ của Shia đang dựng đứng, xoay sang trái và phải liên hồi.
“Cô nương, đừng tạo ra bất kỳ “Flag” nào nữa coi. Cứ mỗi lần cô nói thế là lại có thứ … “GAKON” … thấy chưa!
“Đ-Đó không phải lỗi của tui !?”
“…… FLAG RABBIT !” (Trans : LOL)
Trong lúc Hajime và Shia còn dang dở cuộc nói chuyện, một âm thanh bất thường nổi lên, và các bậc thang bỗng dưng biến mất. Cây cầu thang vốn đã nghiêng một cách đáng kể, giờ cộng thêm sự biến mất của các bậc thang nữa nên giờ đã trở thành một con dốc luôn. Hơn nữa, còn có thứ chất dịch lỏng trơn tuột trào ra từ vô số những lỗ nhỏ trên bề mặt.
“Hự, chuyện này --!”
Ngay khi các bậc thang dần biến thành con dốc, Hajime nhanh trí biến đổi khoáng vật dưới đôi giày của cậu thành các gai nhọn, kết hợp với các ngón tay của cánh tay nhân tạo cũng làm từ các gai nhọn giúp cậu không bị trượt xuống tiếp. Yue ngay lập tức nhảy lên Hajime trước khi bị trượt chân xuống. Hajime hiểu ý định cũng bắt đầu bám chắc mình vào bề mặt dốc. Quả như dự đoán, họ vẫn có thể mặn nồng với nhau dù đang ở một nơi như thế này.
Tuy nhiên, trong nhóm vẫn còn một người không có khả năng làm những hành động hợp tác như thế này. Không cần phải nói nhiều, đó là Shia.
“Ukyaaa !?”
Lúc cầu thang biến đổi thành con dốc, Shia đã thét lên thất thanh vì kinh hoàng, phần sau đầu cô bị đập mạnh vào bề mặt dốc. Cô Thỏ quằn quại vì cơn đau bất ngờ “Nuaa !”, rồi bắt đầu trượt dốc xuống trong khi bắt đầu “tắm” trong mớ dịch lỏng nhầy nhụa đó. Trong hoàn cảnh đó, với đôi chân giờ giang ra theo hình chữ M, cô va vào mặt Hajime luôn. (Trans : Va từ đầu hay hay va từ mông :-? )
“Bu !?”
Thấy những gai nhọn trên cánh tay nhân tạo của mình bị rơi ra bởi cú va đập, Hajime liền xoay người lại đỡ lấy Yue bằng cánh tay trái của mình. Thế rồi những cây gai nhọn dưới chân cậu cũng bị rơi ra nốt, và cậu bắt đầu trượt thẳng xuống dưới. Shia hiện đang ở phía trên Hajime nhưng với tư thế bị đảo ngược.
“Cô đấy ! Đồ thỏ hậu đậu ! Xích ra coi nào !”
“Tôi xin lỗi, nhưng để di chuyển ~”
Càng trượt xuống dưới, vận tốc của họ ngày càng nhanh hơn. Trong cơn tuyệt vọng Hajime cố gắng đâm những cái gai nằm trên cánh tay nhân tạo và đôi giày của mình vào mặt sàn, nhưng thất bại dưới sức cản của vận tốc cao. Tiếp đó cậu cố gắng biến đổi cầu thang để hãm bớt tốc độ, nhưng rồi cũng không đi đến đâu dưới áp lực phân tán ma lực mạnh trong mê cung này.
Shia, trong lúc cố gắng dẫy dụa, bằng cách nào đó đã có thể đứng lên được. Bây giờ trông như thể cô ấy đang “cưỡi” Hajime vậy.
“Sử dụng cây cọc của Doryukken đi !”
Hajime đưa ra chỉ dẫn cho Shia. Cây búa tạ Doryukken mà Shia mang theo có vài thủ thuật nhỏ được chuẩn bị sẵn ở bên trong, một trong số đó là tạo nên một cái cọc ở phần trên đỉnh của cây búa. Đó vốn là một món cơ khí dùng để gia tăng sức xuyên phá bằng cách tập trung vào một điểm trọng tâm. Nếu đâm nó vào mặt dốc được, họ sẽ có thể dừng được sự trượt dốc hiện tại.
“V-Vâng, cứ để đó cho tôi !? Hajime-san ! Con đường---!”
Shia cố gắng lôi Doryukken từ trong thiết bị đựng chuyên dụng từ đằng sau lưng cô ấy. Thế rồi, Shia nhìn xung quanh và ngay tức thời hô lên một giọng nói hơi khó chịu.
Hajime nhận ra ngay chuyện gì đã xảy ra. Khi Shia trượt xuống chỉ một lúc trước, cô ấy đã làm rơi nó.
“Khư ! Yue !”
“Nn!”
Hajime liền kêu tên của Yue lên. Chỉ cần có thế là đủ cho Yue đọc được ý định của Hajime rồi.
“Shia, bám chắc vào !”
“V-Vâng !”
Trong khi vẫn đang “cưỡi” Hajime, Shia liền ôm chặt vào người cậu.
Cuối cùng, họ đã trượt tới điểm dừng cuối của con dốc và bắt đầu bị “thổi bay” lên trời. Một khoảnh khắc của sự mất thăng bằng ngay khi bị “thổi bay”. Lợi dụng thời cơ đó, Yue triển khai ma pháp của cô.
“”Bay lên”!” [6]
Đó là một phép thuật hệ gió sơ cấp. Loại phép này tạo nên một dòng khí đối lưu mạnh, và nó sẽ giúp tăng cường lực nhảy của một người. Một chuyên gia còn có thể sử dụng phép thuật này để tạo nên hiện tượng bay giả. Tuy nhiên, trong khu vực Mê cung Miledi Raisen này thì rất khó để duy trì được ma lực. Do đó, ma lực của Yue chỉ đủ để giúp nhóm Hajime nổi trong không khí được vài giây.
“Thế cũng đủ rồi.”
Lẫn trong giọng nói của Hajime có pha vào âm điệu tán thưởng. Đúng vậy, đối với Hajime, chừng đó thời gian lơ lửng trong không khí giúp cậu có thể xác nhận toàn cảnh xung quanh họ được. Yue đã làm rất tốt và hoàn thành xuất sắc trong việc đáp lại sự trông chờ của cậu.
Vẫn còn đang ôm Yue bên cánh tay trái của cậu, và Shia ôm chặt từ phía sau, Hajime giơ cao cánh tay nhân tạo lên hướng trần mê cung. Rồi sau đó, khi cậu truyền ma lực của mình …
PASHU!
Âm thanh của một sợi cáp mỏng buộc vào cái mỏ neo được cài đặt sẵn trong cánh tay cậu bật ra, bắn đâm xuyên thẳng qua trần phòng. Thế rồi, nhờ có mỏ neo đã đâm thành công cố định trên trần mà giờ nhóm của cậu đang treo lơ lửng trên không trung cùng với sợi cáp nối kết họ. Khi đã xác nhận rằng cái mỏ neo không rơi xuống được, họ liền rũ bỏ cảm giác nặng nề đi.
Tiếp đó, họ liền cảm thấy hối hận khi đưa mắt nhìn xuống dưới chân mỗi người.
Kasakasakasa, washawashawasha, kiikii, kasakasakasa.
Những âm thanh kinh dị đó xuất phát từ vô số con bò cạp đang bò lổm nga lổm ngổm, quằn quại bò trườn lên lẫn nhau. Mỗi con có chiều dài ước đoán khoảng 10cm. Mặc dù không hề đem tới cảm giác giống những con bò cạp thực thụ, chúng lại gây nên một trải nghiệm tâm lý kinh tởm trong lòng ba cô cậu đang chơi vơi giữa không trung. Nếu như họ không kịp thời dừng lại cú đà rơi tự do lúc nãy bằng cái mỏ neo, ắt hẳn giờ cả ba người đã rơi tõm xuống “biển” bò cạp rồi; nghĩ về điều đó khiến ai cũng nổi da gà cả lên.
“””……”””
Bộ ba dần chìm vào sự im lặng. Không muốn nhìn xuống bên dưới nữa, họ liền hướng mắt lại lên trên trần phòng. Và rồi, họ chú ý đến những tia sáng lấp lánh phía trên trần – vốn đang chạm trổ trên những ký tư được khắc trên đó. Đã quá trễ để nhận ra rằng họ vô tình đọc lên những dòng chữ ấy.
“Bọn nhóc này không có độc gây chết người đâu.”
“Nhưng, các bạn sẽ bị tê liệt đấy.”
“Cứ tự nhiên thoả thích mà nằm lên trên lũ trẻ này nhe, pugya~~!!” (Trans : LOL)
Có thể do vị chủ nhân của mê cung đã cố tình sắp xếp những quặng phốt pho này mà những dòng chữ được ánh lên trong không gian mờ tối. Bất kỳ ai đã rơi xuống đây, chắc chắn họ, đang bị lũ bò cạp bò lổm ngổm xung quanh người, sẽ tìm cách di chuyển trong cơn tuyệt vọng, hướng đích đến của họ lên trên trời cao (trần nhà). Và rồi sau đó, họ sẽ khám phá ra chúng. Những dòng chữ troll người một cách kinh dị.
“””……”””
Một lần nữa, nhóm của Hajime lại chìm vào im lặng; nhưng lần này là vì chuyện khác. “Lơ chúng đi, lơ chúng đi”. Họ tự nói thầm trong chính tâm trí họ để cố gắng thoát khỏi những dòng chữ ám ảnh kia, và bằng cách nào đó họ đã có thể nhìn thấy khu vực xung quanh.
“……Hajime, đằng kia.”
“Nn?”
Có lẽ Yue đã nhận ra được thứ gì đó, cô hướng ngón tay mình xuống một vị trí xác định bên dưới cả ba người. Từ chỗ đó hiện ra một đường hầm trống trải.
“Một đường hầm … giờ chúng ta nên làm gì đây ? Leo lại lên trên vị trí ban đầu hay đi thẳng xuống dưới đó ?”
“E-em sẽ theo quyết định của Hajime-san. Dù sao em cũng chẳng là gì ngoài gánh nặng mà thôi…”
“Không cần đâu, hình phạt sẽ đến từ chính mê cung này nên cô cũng đừng để ý đến điều đó làm gì.”
“Anh nói thế chỉ càng làm tui thêm lo lắng hơn thôi ! Không phải sẽ tốt hơn nếu anh chỉ việc nói “Đừng để ý đến điều đó” thôi sao~”.
“Trơ trẽn. Đã thế hình phạt sẽ được nâng lên gấp đôi.”
“C-Cá, Yue-san cũng tham gia cùng anh ấy ư !? Ư ư, giờ thì dù có chinh phục được mê cung này thì tương lai cũng chẳng sáng sủa gì cả.”
Hajime và Yue đã tha thứ cho cô thỏ đáng yêu đang than thở với số phận trêu ngươi của mình.
“Hàà, không quan trọng, phải mà giờ chúng ta có thể dùng được “Viễn cảnh tương lai” của cô thì tốt biết mấy…~”
“Ư ư, việc đó vẫn còn khó lắm. Dù tui đã cố gắng luyện tập với nó rồi …”
“Viễn Cảnh Tương Lai” là phép thuật đặc biệt của Shia. Nó có thể bắt được một khoảnh khắc của tương lai dưới một số giả định đưa ra. Tuy nhiên, loại phép thuật này chỉ có thể dùng được duy nhất một lần trong ngày; rất khó để tập luyện và thuần thục được nó vì loại phép thuật này tiêu tốn rất nhiều ma lực để sử dụng. Dù cho Shia chuyên về dòng phép cường hoá cơ thể, nếu như ma lực của cô bị rút dần đi như thế này thì cô thỏ sẽ chỉ được coi là một con thỏ thất bại. Mặc dù lượng ma lực tiêu thụ đã được giảm thiểu nhờ vào việc tập luyện hằng ngày … cô Thỏ vẫn còn một chặng đường rất dài để làm chủ được loại ma thuật độc nhất này.
“Chà, nếu không dùng được giờ thì chúng ta cũng đành chịu thôi. Thay vì quay về giờ thì tôi cảm thấy rằng chúng ta nên đi khám phá tiếp, nên giờ chúng ta sẽ đến chỗ đường hầm vậy.”
“……Nn.”
“Vâng ạ.” . Hajime bắn ra một mỏ neo khác rồi bắt đầu di chuyển như Tarzan cho tới khi họ đến được chỗ đường hầm.
Hajime và nhóm của cậu tiếp tục thẳng tiến vào dãy hành lang đã được quặng phốt pho thắp sáng trong khi cảnh giác về bất kỳ những cái bẫy khó chịu nào đó có thể sẽ lại xuất hiện một lần nữa.
Ghi chú
↑ [1]Laputa: lâu đài trên không trong phim Tenkuu no Shiro Laputa - Castle in the sky
↑ [2]Levitation: một loại đá cũng trong phim Tenkuu no Shiro Laputa
↑ [3]Matrix
↑ [4]Nguyên gốc là お漏らしウサギ – với Usagi là thỏ, và Omorashi là 1 từ chỉ 1 dạng văn hoá ngầm của Nhật Bản, khá tục tĩu. Bản Eng đã nói bớt thành “Leeking”. Xem thêm tại : https://en.wikipedia.org/wiki/Omorashi
↑ [5]Ở bản gốc, tác giả đã ví độ stress của Shia như con robot Tengen Toppa – Tengen Toppa Gurren Lagann cho ai không biết bộ Anime đó
↑ [6]Nguyên gốc là “来翔” – Raito , nghĩa là Lai Tường … tách riêng thì sẽ có chữ “Soar” trong bản Eng với “翔”