Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
Chương 5: Miledi Raisen II
Ngay tại lối vào, bạn có thể dễ dàng nhận thấy rằng toàn bộ hành lang chỉ được bao bọc bởi các vách tường. Bình thường, ai cũng sẽ nghĩ đây hoàn toàn là một ngõ cụt. Tuy nhiên, thực chất vài phút trước còn một vài phần tường được liên kết tới căn phòng nữa.
Trong sự tĩnh lặng đó, các tia sáng bắt đầu xuất hiện từ phía bức tường tưởng chừng như ngõ cụt kia, và xuất hiện một cái hốc nhỏ đủ cho con người khom cơ thể lại để chui qua. Bò ra khỏi đó là...
"Zehah zehah, nh-nhanh lên nào."
"... ...Nn, sẽ rất phiền phức nếu bị nghiền nát bởi thứ này."
"Ừ, anh không nghĩ là ở cấp độ thế này có thể khiến em cảm thấy rắc rối đâu nhỉ ? Chẳng thể nào em lại có thể chết đơn giản như vậy, phải không ?"
Đó là bộ ba Hajime, Yue và Shia. Cả nhóm Hajime lúc nãy đang thơ thẩn sau khi tẩu thoát thành công khỏi hang bò cạp nhờ một đường hầm. Ngay sau đó, họ đến một căn phòng đã được bố trí loại bẫy khiến cho trần phòng sập xuống và nghiền nát họ.
Cả ba không thể trốn thoát được bởi vì căn phòng quá rộng. Ngay lập tức, Hajime và Shia phải dùng lưng để chống đỡ cho trần hang không sập xuống tiếp, nhân cơ hội đó mà Hajime sử dụng Biến Đổi để tạo nên một cái hốc trên trần phòng.
Mặc dù vậy, Biến Đổi đã trở nên khó sử dụng hơn bởi sự phân tán ma thuật quá mạnh ở nơi này. Tốc độ biến đổi vật chất bị giảm đi còn một phần tư, và phạm vi biến đổi giảm xuống chỉ còn một mét, trong khi lại tiêu tốn lượng ma lực gấp mười lần bình thường. Do vậy mà Hajime chỉ có thể xoay sở để tạo nên một không gian nhỏ vừa đủ để chứa ba người, và sau đó tiếp tục hướng về lối thoát hiểm.
"Chết tiệt thật, ngay cả "Hồi ma lực siêu tốc" cũng trở nên vô dụng. Lượng ma lực hồi phục được ít quá."
"... ... vậy giờ, anh có muốn uống... thuốc hồi phục không?"
"Đây đây, uống cho no luôn nào~"
"Trong lúc này mà hai người vẫn có thể vô tư được..."
Hajime lúc này đã thấm mệt, ngồi tựa vào tường, Yue thì giữ tư thế đút sôcôla cho “ai đó”, trong khi Shia thì lấy thuốc hồi ma lực từ trong chiếc túi của cô. Mặc dù có thể sử dụng Tinh Thể Ma Thuật thay thế cho lượng ma lực tiêu hao, tuy là trực tiếp trích xuất năng lượng từ trong nó sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, nhưng Hajime hiện muốn tiết kiệm lượng. Hơn nữa, trong trường hợp như thế này, sử dụng viên hồi ma lực thì tốt hơn.
Hajime – người có cảm giác rằng mình đang trong một vở kịch, đóng vai nguồn lương của Yue và Shia – nghĩ thầm “Mình chẳng thể từ chối được”, trong khi nhận thuốc hồi phục và uống nó trong thoáng chốc. Nó có vị gần giống với Li**vitan D vậy. [1]. Hajime nhận thấy rằng tốc độ và lượng hồi phục giữa Ma Tinh Thạch và viên hồi phục có sự khác nhau đáng kể, nhưng cậu có thể cảm giác rằng thể lực mình đã hồi lại được rất nhiều. Như để chứng tỏ điều đó, cậu hét lên một tiếng “Ush!” và đúng lên.
Một lần nữa, cả ba lại phát hiện mấy dòng chữ khó chịu...
"Pupu--, đang vội sao~?, vụng về qu~á”
Hình như mấy dòng chữ đáng ghét này được thiết đặt kèm theo mấy cái bẫy. Miledi Raisen... đúng là loại người phiền nhiễu luôn tìm mọi cách để quấy rối người khác.
"Ch-Chúng tôi không có vội vàng gì hết ! Hoàn toàn không nha ! Chúng tôi không phải dạng người thiếu nhẫn nại đâu !”
Lần theo hướng nhìn của Hajime, người phát giác ra tiếng nói khó chịu đó – Shia gầm gừ, "GRR!", trong khi cố phản bác lại. Có vẻ giới hạn chịu đựng của Shia đối với Miledi đã đạt tới chín tầng mây xanh rồi. Cô thỏ này giờ cứ hể thấy mấy dòng chữ kia là kiểu gì cũng đốp chát lại ngay. Chắc chắn luôn, nếu giờ mà Miledi vẫn còn sống thì chắc bà ta sẽ thốt lên “Cá cắn câu rồi !” trong khi cười sái cả quai hàm.
"Bơ chúng đi. Cô không cần phải để tâm đến chúng mỗi lần như vậy đâu. Đi thôi."
"... ... Quan trọng là cô nghĩ gì trong đầu thôi."
"Uu, được rồi."
Sau đó, họ tiếp tục tiến bước trong hành lang, và đến được những căn phòng khác với muôn vàn bẫy đang chờ sẵn. Ngay lập tức, các mũi tên độc bay ra từ khắp mọi hướng, kèm với đó là thứ dung dịch giống như axit sunfuric có thể làm tan chảy mọi thứ tràn vào căn phòng. Ngoài ra còn một căn phòng biến đổi sàn nhà thành một dạng giống như tổ Kiến Sư tử, với một loại Ma Thú dạng sâu bọ xuất hiện ở giữa phòng và đi kèm với mấy dòng chữ chọc tức. Độ stress của nhóm Hajime cứ theo thế mà tăng vọt với tốc độ âm thanh.
Dù sao thì, cả ba đã vượt qua tất cả các cạm bẫy, và đến được tới hành lang lớn nhất mà họ đã từng đi qua trước đó trong mê cung - với chiều rộng khoảng 6-7 mét. Hành lang có địa hình dốc và có chiều hướng nghiêng dần về bên phải. Có vẻ như nó được thiết lập theo dạng hình xoắn ốc.
Hajime và nhóm của cậu vẫn liên tục đề cao cảnh giác. Không lí nào một hành lang có thiết kế kì lạ thế này mà lại không có bất kì một cái bẫy nào được.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, nghi vấn của họ đã hoàn toàn được chứng minh."GAKONn!", một thứ âm thanh máy móc, thô cứng và tất nhiên là nghe chẳng êm tai chút nào. Ngay lập tức, cả ba nhận ra rằng họ chưa hề đạp lên hay ấn vào một cái công tắc nào từ nãy giờ cả. Vậy thì lúc trước bà đâu có cần dùng công tắc!, là sự phản bác lớn nhất trong suy nghĩ của Hajime lúc này, Miledi Raisen kiểu gì cũng sẽ khoái trá ra mặt khi nghe thấy câu này, và cậu thở ra một tiếng “Guh.”
Giờ là thể loại bẫy gì nữa đây?, là tất cả những gì mà Hajime và hai cô gái nghĩ lúc này trong khi thận trong kiểm tra xung quanh. Và rồi họ nghe thấy thứ gì đó.
GOROGOROGOROGOROGOROGOROGOROGORO
Âm thanh của một vật rất nặng đang lăn xuống.
“”” … …”””
Cả ba liền im lặng, lập tức trao đổi ánh mắt với nhau, và sau đó là ngước nhìn lên phía trên cùng lúc. Họ không thể nhìn thấy thứ gì cả bởi con dốc quá cong. Tuy nhiên, thứ âm thanh kì lạ đó mỗi lúc một to và rõ ràng hơn, đến khi… một tảng đá siêu bự choáng hết cả hành lang lăn xuống dọc theo hình cánh cung. Tảng đá có hình dạng như một viên bi khổng lồ. Nó hoàn toàn là loại bẫy cơ bản nhất. Và hiển nhiên, khi cả bọn đang cuống cuồng chạy trong cơn tuyệt vọng, kiểu gì mấy cái dòng chữ phiền nhiễu đó cũng lại xuất hiện cho coi.
Yue và Shia vốn đã quay gót và chuẩn bị tinh thần bỏ chạy nhanh nhất có thể. Nhưng hai người lập tức dừng lại. Đó là bởi Hajime vẫn chưa hề di chuyển.
“… …Nn, Hajime ?”
“Hajime-san !? Làm ơn nhanh lên, không thì chúng ta sẽ bị đè bẹp mất !”
Mặc cho hai cô gái kêu gọi, Hajime vẫn không buồn trả lời lại. Và cậu hạ thấp trọng tâm trong khi duỗi thẳng bàn tay phải về về phía trước. Lòng bàn tay cậu hướng vào tảng đá. Cuối cùng, cậu vươn thẳng cánh tay trái ra “Ghgh”, và “Kiiiiii!”, âm thanh của việc kích hoạt các cơ cấu máy móc trong cánh tay vọng lên.
Hajime quan sát viên bi không lồ đang tiếng tới với âm thanh xé gió kinh dị, và đôi môi anh nở ra một nụ cười sắc bén.
"Không phải lúc nào tôi cũng làm theo ý bà đâu! Đó không phải là tính cách của tôi!"
Từ cánh tay nhân tạo, “Kiiiiiii!”, tiếng động thô cứng của kim loại vang lên to dần theo từng câu chữ của Hajime.
Và rồi…
GOGAaAAN!!!
Âm thanh dữ dội tựa như tiếng nổ của một quả bom vang lên, ngay thời khắc cánh tay trái của Hajime và tảng đá chạm vào nhau. Sức mạnh của khối đá chỉ đẩy lùi Hajime một ít vì có những cái cọc giữ chân lại, trong khi lực sát thương của Hajime nghiền nát điểm chính giữa tảng banh đá khi cả hai đụng nhau, và khiến tảng đá nứt khắp chỗ. Sức mạnh của tảng banh đá giảm đi thấy rõ.
“RAaAAA!!”
Hajime rung nắm đấm của cậu trong tiếng gầm thét. Bởi vì độ bền của tảng đá hoàn toàn bị đánh bại bởi đòn quyền của Hajime, nó đổ vỡ, nắm đấm của cậu đã giành chiến thắng. Tiếng nổ rầm trời khi tảng đá vỡ ra và tan nát thành từng mảnh vụn.
Hajime thu cánh tay lại trong khi vẫn đang lắc nắm đấm của cậu, một tiếng thở nhẹ, “Fuh”, cậu đứng dậy. Âm thanh kim loại từ cánh tay nhân tạo đã biến mất từ lúc nào. Cậu quan sát trong khi nẳm mở bàn tay để kiểm tra xem có gì bất thường xảy ra với nó không. Xong Hajime quay sang Yue và Shia.
Biểu cảm của cậu lúc này trông tràn đầy sang khoái, “Anh làm được rồi!”, là những gì mọi người dễ dàng nhận thấy được trên khuôn mặt cậu lúc này. Cũng chẳng trách Hajime được, bởi cậu đã phải chịu quá nhiều stress từ hằng hà sa số những cái bẫy mà cậu không thể dò ra được cùng những dòng chữ phiền phức cứ xuất hiện những cái bẫy đó.
Thứ Hajime dùng lần này cũng giống với đòn tấn công của cậu vào một trưởng lão của Fair Bergen, một sự kết hợp giữa sức nổ của viên đạn và “Hào Uyển” [2], thêm vào đó Hajime đã dùng cánh tay nhân tạo để khai triển ma thuật rung chấn nhằm nghiền nát tảng đá, nói đơn giản chính là sự bẻ gãy do dao động. Bởi vì sử dụng cách này sẽ gây ảnh hưởng lớn tới cậu nên cách này chỉ dùng được một lần, và thông thường đây là biện pháp cuối cùng của cậu…… Nhưng cậu không thể chịu đựng stress hơn được nữa nên đã xài vào dịp này luôn.
Hajime, với một khuôn mặt hoàn toàn thỏa mãn, quay đầu lại và được chào đón bởi hai cô gái đang phấn khích là Yue và Shia.
"Hajime-sa~n! Quả như mong đợi từ anh! Ngầu quá! Tuyệt quá!”
“… …Nn, tuyệt vời.”
“Hahaha, tất nhiên rồi, phải như vậy chứ. Giờ thì, con đường đã...”
Hajime thật sự rất muốn đáp lại lời khen của hai cô gái. Tuy nhiên, lời nói của cậu đã bị chặn lại.
GOROGOROGOROGOROGOROGOROGOROGORO
Họ có thể nghe thấy âm thanh đó. Nụ cười của Hajime trở nên đông cứng. Shia cũng lệch điệu cười của mình theo, và khuôn mặt thiếu biểu cảm của Yue thì giật giật đôi gò má của mình..”GIGIGI,” Hajime quay đầu một cách ngắt quãng tựa như một con robot vẫn chưa được tra dầu trong thời gian dài vậy. Và thứ chào đón cậu là…
— — — — — một quả bóng kim loại đen tuyền sáng bóng với kích thước quá khổ.
“Hư cấu vừa thôi”
Hajime bất giác lẩm bẩm trong khi nặn ra một nụ cười méo xẹo.
“E-etou, Hajime-san. Có lẽ chỉ là em tưởng tượng thôi, nhưng, thứ đó hình như đang bắn ra một chất lỏng kì lạ…”
“… …Nó tan chảy.”
Chính xác, quả bóng kim loại đó tiếp cận họ trong khi liên tục phun ra một thứ chất lỏng từ những cái lỗ nhỏ trên bề mặt tròn nhẵn đó, và những vị trí bị trúng bởi dung dịch đều lập tức bị tan chảy, cùng với “Shuwa-,” một âm thanh mang đầy sự nguy hiểm.
Hajime, sau khi xác nhận chân tướng thứ đang tiến tới, thở phào một tiếng, “Fuu~”, cậu quay sang cười với Yue và Shia. Ngay sau đó, trong khi vẫn giữ một nụ cười kì lạ trên khuôn mặt, Hajime hét lên, “Khốn kiếp! Chạy mau!”, và lập tức bỏ chạy thật nhanh xuống con dốc của hành lang như một vận động viên nước rút chuyên nghiệp.
Yue, Shia quay sang nhìn nhau trong chốc lát rồi, “kururi,” lập tức chạy theo lối của Hajime.
Ngay phía sau lưng, âm thanh kim loại cọ xát với mặt đất kèm với tiếng của dung dịch sánh đặc được phun ra, tiếp cận họ với tốc độ cứ đều đều tăng.
“ĐỪng MÀÀà!!! Tôi hoàn toàn không muốn bị nấu chảy như thế này đâu~!”
“… …Nn, vậy cứ tiếp tục chạy đi.”
Tiếng rên rỉ của Shia vang vọng khắp hành lang.
“Hơn nữa, Hajime-sa~n! Anh thật độc ác khi bỏ lại tụi em để chạy trước! Đồ máu lạnh! Ác quỷ!”
Shia phản đối lại Hajime đang chạy phía trước.
“Ồn ào quá ! Cái này chỉ là do tính nhầm, là tính nhầm thôi! Cứ im miệng lại và chạy đi!”
“Kiểu biện minh gì vậy ! Anh còn chả quan tâm cho dù em có mệnh hệ gì đâu, đúng không !? Uwaa~n, nếu chết em sẽ hiện hồn về ám anh cả đời cho coi!”
“… …Shia, bình tĩnh đến đáng ngạc nhiên vậy à?”
Thâm chí trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc thế này, Shia vẫn không ngừng than phiền, và điều này khiến Yue phải kinh ngạc.
Cả ba cuối cùng đã nhìn thấy được phần cuối của hành lang. Hajime xác nhận nó với “Thiên Lý Nhãn", hiện ở đó là một không gian rộng lớn. Tuy nhiên, Hajime lại thấy có chút gì đó không ổn. Cậu không thể nhìn thấy lối tầng phòng kể cả sau một thời gian bị đuổi theo. Có lẽ, lối thoát khỏi hành lang mà cả ba đang di chuyển, nằm trên một vị trí cao gần trần của căn phòng.
“Sắp tới là con dốc đấy!”
“Nn.”
“Vâng !”
Hajime và nhóm của cậu đang trượt qua hành lang để xuống lối thoát hiểm tới căn phòng phía trước.
Và,
“Geh!?”
“Nnh!?”
“Hiin!?”
Ba tiếng rên khác nhau cùng vang lên đồng thời. Ngay phía dưới lối thoát hiểm là một cái bể lớn chứa đầy thứ dung dịch vừa nhìn là đã biết nguy hiểm thấy rõ rồi.
“Con mụ chết toi!”
Hajime lập tức phóng ra những con dao từ cánh tay trái cơ khí của cậu, rồi sau đó bật sử dụng cái neo từ cánh tay đó, trong khi tay phải thì bắt lấy Yue để tránh cho cô không bị rơi xuống.
Cùng thời điểm đó, quả bóng kim loại trong khi vẫn phun ra thứ chất lỏng đáng sợ lăn trên không trung, và rơi xuống bể dung dịch phía dưới ngay trước mắt cả bọn. Nó chìm dần trong khi để lại âm thanh “blub blub,” và rồi một làn khói bay lên. (Trans: ôi mẹ ơi, kim loại còn chảy không biết người thì ra sao đây)
“”Phong Bích””[3]
Yue dùng ma thuật để ngăn cản dung dịch bào mòn bị văng lên do hậu quả rơi của quả bóng. Cả ba vẫn thận trọng kiểm tra xung quanh trong một lát, và không còn gì xảy ra nữa. Hajime cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
“Sob, hic, tại sao chỉ mình tôi… chỉ một mình tôi… ư ư, sob”
Từ phía cô ấy, tiếng khóc của Shia vang lên thổn thức. Nếu cẩn thận quan sát, bạn sẽ nhìn thấy cô đang bị những con dao phóng xuyên bộ đồ của cô, cắm chặt cô vào bức tường.
“? Sao tự dưng lại khóc vậy?”
“… …Bất ổn định về cảm xúc?”
“Nếu anh nhìn tình cảnh của em hiện giờ thì hiểu ngay còn gì. Tại sao chỉ mỗi Yue-san là được ôm nhẹ nhàng, trong khi em thì lại phải chịu cảnh này cơ chứ. Hajime-sa~n, làm ơn đi, liệu anh có thể thể hiện một chút dịu dàng với em được không vậy?”
“Ờ thì, tôi đã cứu cô rồi còn gì ?”
“Không phải thế. Em muốn được cứu trong tư thế nữ tính hơn cơ… anh hiểu mà đúng không ? Thứ em muốn là sự bảo vệ trong khi được ôm giống như Yue-san kìa!”
“… …Shia”
“Hức, chuyện gì vậy, Yue-san?”
“… …Nhìn vào thực tại đi”
“Ý chị là sao!?”
“ Như cô thấy đấy, Shia. Cô chỉ là bạn đồng hành của chúng tôi mà thôi, nên đó là cách tôi đối xử với cô... … Trong khi Yue là người tôi yêu hơn cả, hiển nhiên cơ thể tôi sẽ tự hành động theo phản xạ thôi, được chứ ?”
“Ư ư~”
Sau lời phàn nàn chính đáng và những lời biện minh hợp lý được thốt nên, trong khi chịu đóng đinh, “pura~n”, những giọt nước mắt ứ đọng trên mi mắt Shia và cô bắt đầu rên rỉ thổn thức. Trong khi đó, sau khi nghe câu “người mà tôi yêu”, đôi gò má của Yue ửng đỏ lên, và trong lúc vẫn còn được Hajime bế cô liền dụi chúng vào lòng ngực của Hajime.
"Chắ-c chắn, em sẽ khiến anh đổ vì em, và bảo vệ em trong khi ôm chặt lấy em !"
"Có tinh thần quá nhỉ~"
"... ...Cô rất có nghị lực... ...tôi sẽ để tâm đến điều đó."
Ngay cả khi bên dưới là một bể dung dịch ăn mòn, cả đám thì lại đang bám chơi vơi trên vách đá, nhóm Hajime vẫn còn đủ sức để phô diễn một vở hài kịch lãng mạn. Hẳn phải nói họ đúng là có dư sự bình tĩnh hơn cả mong đợi.
Sử dụng cái neo của cậu, nhóm Hajime di chuyển đung đưa như một con lắc, và cuối cùng cũng chạm được mặt đất sau khi nhảy qua khỏi cái bể chứa đầy dung dịch nguy hiểm kia.
Đó là một căn phòng có dạng khối hộp chữ nhật. Trải dọc hai bên bức tường là những bức tượng giáp chiến hiệp sĩ được xếp đều cao gần 2 mét, được trang bị các thanh trường kiếm và những chiếc khiên. Cuối căn phòng xuất hiện một cầu thang treo, trước lối đó là một điện thờ và có một cánh cửa toát lên vẻ trang nghiêm. Trong căn điện thờ tồn tại một viên pha lê có hình dáng giống một viên kim cương màu vàng.
Sau khi quan sát xung quanh Hajime lộ vẻ mặt hơi cau có khó chịu.
"Đó có vẻ là một cánh cửa. Liệu đó có phải sở thích của bà già Miledi không ? Nếu mà thật như thế thì anh cũng mừng... …do anh tưởng tượng hay là mấy bộ giáp hiệp sĩ kia thực sự đang toát ra không khí không lành nhỉ?"
"... …ổn thôi, mọi chuyện sẽ như tiên liệu mà."
"Liệu chúng có tấn công chúng ta không vậy? Nếu chuyện đó xảy ra thì sẽ không ổn chút nào đâu đó ?"
Cả ba tiến về phía trung tâm căn phòng trong khi đang tiếp tục câu chuyện, và đúng như đã tiên liệu.
Cái âm thanh quen thuộc ấy lại vang lên.
GAKON!
Nhóm Hajime ngay lập tức dừng lại. Họ nghĩ trong đầu, "Biết ngay mà~", trong khi quan sát xung quanh, và từ kẽ mắt trên phần mũ giáp, "GINn," chúng sáng lên. Sau đó là tiếng, 'gashagasha,' của kim loại cọ vào nhau khi những tên kỵ sĩ di chuyển khỏi vị trí của chúng. Chúng có số lượng khoảng 50 tên.
Đám kỵ sĩ hạ thấp trọng tâm mình trong khi giương khiên lên, tay còn lại giữ thanh trường kiếm tạo một tư thế đâm tới. Thế rồi, chúng hoàn thành việc vây bọc vòng tròn xung quanh họ.
"Haha, đúng y chang sự tính. Mặc dù thủ tiêu trước khi chúng kịp di chuyển chắc sẽ tốt hơn. Mà, giờ có nói thì chắc cũng thừa thãi nhỉ……Yue, Shia, chúng ta lên chứ ?”
"Nnn"
"Chă-Chẳng phải là số lượng chúng đông quá mức cần thiết sao ? Nhưng em sẽ cố gắng hết sức..."
Hajime rút hai khẩu Donner và Schlag. Tuy để đấu với số lượng lớn thế này thì khẩu liên thanh Metherai sẽ là lựa chọn tối ưu, nhưng cậu không dám chắc liệu còn bao nhiêu cái bẫy trong căn phòng này cả. Việc xả đạn lung tung mà không tính toán trước có thể vô tình kích hoạt tất cả bọn chúng. Do vậy, cậu quyết định dùng hai khẩu railgun. (Trans: để railgun cho nó chất, mặc dù ko xài dc Triền Lôi thì cũng chỉ là hai cây súng lục bình thường mà thôi)
Yue tán thành với Hajime với chất giọng tràn đầy tinh thần chiến đấu. Cô hiểu rõ nhất rằng trong Mê cung này, cô có hoả lực thấp nhất trong cả bọn. Nhưng cô ấy cũng không vì thế mà trở thành gánh nặng. Là bạn đồng hành (bạn đời :3) của Hajime, cô sẽ không thua trước mấy cái thứ này. Và hơn cả thế nữa, khi mà giờ phải cạnh tranh khốc liệt với tình địch, cô tuyệt đối không thể để lộ điểm yếu của mình ra được.
Về phần Shia, cô hạ thấp phần hông xuống một chút. Trong nhóm này cô ấy là cá nhân có sức ảnh hưởng yếu nhất, nhưng không phải vì sức mạnh của cô. Shia biết kinh nghiệm thực chiến của bản thân vẫn còn nhiều thiếu sót. Đầu tiên là trận chiến của cô với những con Ma Thú ở khe suối diễn ra trong vòng năm ngày. Nếu tính cả đợt huấn luyện địa ngục của Yue nữa, thì kinh nghiệm chiến đấu của Shia cũng chỉ vỏn vẹn hai tuần. Và bởi vì xuất thân của cô là từ bộ tộc Haulia nổi tiếng với sự lối sống hòa nhã, khiến cô khó làm quen với lối sống kiên định nơi chiến trường. Dù sao, việc cô tỏ ra can đảm cũng chỉ để giữ chặt Doryukken khi đối đầu với kẻ địch thôi.
“Shia.”
“V-vâng! C-có chuyện gì sao, Hajime-san”
Shia đáp lại với một giọng run rẩy khi nghe Hajime gọi tên cô. Giọng cậu nhẹ nhàng hơn hẳn thường ngày… hoặc có lẽ, chỉ là tưởng tượng của Shia mà thôi.
“Cô rất mạnh. Chúng tôi khẳng định điều đó. Cô sẽ không thua đám golem này đâu. Do đó, đừng bao giờ nghĩ bản thân yếu đuối. Nếu thật sự có nguy hiểm, tôi sẽ đến giúp ngay, chắc chắn đấy”
“… …Nn, giải quyết rắc rối của đệ tử cũng là việc của sư phụ.”
Khi nghe được những lời đó của Hajime và Yue, đôi mắt của Shia chợt đẫm lệ. Cô đơn giản là rất vui. Bởi lúc nào cũng bị đối xử rất nghiêm khắc, Shia từng nghĩ bản thân chỉ là một gánh nặng, và nó khiến cô cảm thấy thật lạc lõng… nhưng đó chỉ là nỗi lo lắng không cần thiết mà thôi. Một người tập sự thì chỉ nên làm công việc mà tập sự có thể làm, và làm tốt hết sức trong công việc đó. Shia vận khí để cường hoá sức mạnh cơ thể, sau đó cô dậm mạnh xuống nền đất.
“Phư phư, Hajime-san lúc này đã dịu dàng hơn một chút rồi đấy. Giờ em bỗng thấy tràn đầy động lực ghê cơ ! Yue-san, cái ngày mà tôi vượt qua cô không còn xa đâu.”
““… …Đừng có tưởng bở.””
Mặc dù cả Hajime và Yue đều ngạc nhiên bác bỏ lại, song cô thỏ Shia đang căng thẳng kia đã không nghe thấy điều đó. Cô ấy đối diện thẳng mặt đám kỵ sĩ, và trừng mắt nhìn chúng.
“Ta Tới ! Đây !”
“Này, chả phải tôi đã nói từ trước rồi sao, thế quái nào mà cô mà lôi ra mớ suy luận đó… …ah, cô ta phắn mất rồi.”
“… …Daa~”
“… … Tôi sẽ không chối bỏ điều đó. Chắc chắn sẽ không bác bỏ điều đó.”
Với một đội quân kỵ sĩ golem lên tới năm mươi tên, Hajime mang vẻ mặt mệt mỏi thậm chí khi trận chiến còn chưa bắt đầu. Như hiểu rõ tình cảnh của Hajime lúc này… …đám kỵ sĩ cùng lúc lao vào tấn công những kẻ xâm nhập.
Ghi chú
↑ [1]Lipovitan D
↑ [2]Great Arm - 豪腕
↑ [3]tường gió