Arifureta Shokugyou de Sekai Saikyou
Chương 3: Đại Mê Cung Raisen
Xác chết chất đống.
Đó là những lời thích hợp nhất để miêu tả hiện trạng lúc này ở khe vực lớn Raisen. Vài con ma thú bị đập nát đầu cùng với mặt đất xung quanh. Trong khi vài con khác bị tán vụn như cám, hơn nữa vài con lại bị đốt thành than, dù có hàng tá phương pháp giết khác nhau, nhưng tất cả chúng đều chết chỉ trong một đòn.
Dĩ nhiên, ở giữa địa ngục đó, nơi mà người ta sợ hãi như chốn hành hình này, là…
“Đập phát chết luôn ~!”
ZUGANn!!
“……Cản trở quá.”
GOBANn!!
“Câm đi.”
DOPANn!!
Đó là bộ ba Hajime, Yue, và Shia. Sau khi Hajime và nhóm của cậu rời khỏi thị trấn Brook (với các fan hâm mộ của Yue và Shia tiễn đưa), dùng chiếc xe ma thuật hai bánh, họ vượt qua cổng vào của “Khe vực lớn Raisen”. Hiện tại, sau khi tiến xa hơn và cắm trại dọc đường, họ đã vượt qua hang động nơi ẩn dấu con đường tới “Đại Mê Cung Orcus”, hơn nữa hai ngày đã qua kể từ lúc đó.
Bên trong “Khe vực lớn Raisen”, các ma thú vẫn tấn công họ không ngừng như thường lệ.
Búa của Shia, vung vẩy với lực cực mạnh đập nát bọn ma thú, đập phát chết luôn theo đúng nghĩa đen. Bọn ma thú bị đập chết bằng một cú đánh bình thường vượt xa sức phòng thủ của chúng. Ngay cả sức mạnh huỷ diệt của bọn thỏ giã bánh dày ở mặt trăng cũng phải mờ nhạt khi so với cái này.
Yue tiếp cận bọn ma thú, rồi tàn sát chúng bằng phép thuật mà cô thi triển trong tức khắc với ma lực trữ trong trang bị của mình. Mặc dù bản thân Yue đã sở hữu một lượng ma lực khổng lồ rồi, mà còn trang bị thêm đồ dự trữ ma lực bên trong mấy cái món phụ kiện gọi là series tinh thể ma thuật, nó thậm chí còn khổng lồ hơn. Đòn tấn công của cô có thể đem so với đợt ném bom rải thảm không ngừng. Ngay cả khi ma lực bị phân tán trong khe vực, dẫn đến thời gian để thi triển kéo dài hơn và khoảng cách hiệu lực rút ngắn lại, cô vẫn tạo ra một ngọn lửa nhiệt độ cực cao trong khoảnh khắc và tất cả bọn ma thú bị nướng thành than không chừa một con.
Hajime thì không cần phải nói, đang bắn tỉa đầu bọn ma thú với Donner trong khi lái chiếc xe của mình. Mặc dù dùng “Triền Lôi” và lái xe ma thuật cùng lúc tiêu tốn ma lực của cậu, nhưng không có dấu hiệu gì là cậu bị suy kiệt ma lực cả.
Bọn thú địa ngục cai trị khe vực bị đối xử hoàn toàn chẳng khác gì những con cá nhỏ. Đợt thảm sát chỉ giống như việc vặt trong khi họ tìm kiếm dấu hiệu của Đại Mê Cung. Xác bọn ma thú tràn ngập trên đường đi của ba người.
“Haa~, mặc dù nó đáng lẽ chỉ đâu đó bên trong khe vực Raisen này thôi, nhưng rốt cục thì chỗ này vẫn quá rộng lớn.”
Họ di chuyển trong khi kiểm tra xem có hang động nào không. Dù rằng đã quan sát cẩn thận nhưng một cái cũng chả thấy nữa. Hajime chỉ có thể vô thức phàn nàn.
“Chà, vì dù sao thì chúng ta cũng sẽ tới Núi Lốc Xoáy, nên không tìm được nó cũng chẳng sao cả. Hẳn là sẽ có đầu mối nào đó ở Núi Lốc Xoáy.”
“Chậc, ngay cả như thế…”
“Nn……nhưng, mấy con ma thú làm nó ảm đạm thật.”
“A~, Yue-san cũng không thích nơi này~”
Trong khi than phiền và ghê tởm việc bọn ma thú cứ liên tục kéo đến, họ đã đi được ba ngày. Hôm nay cũng không thu được gì và màn đêm đã giăng lên rồi. Nếu bạn nhìn lên có thể thấy được ánh sáng đẹp đẽ của trăng non, do đó Hajime và nhóm của mình bắt đầu chuẩn bị trại. Sau khi lấy lều ra, họ chuẩn bị bữa tối với nguyên liệu và gia vị mua ở trong thị trấn. Cái lều và dụng cụ làm bếp đều là tạo tác Hajime làm ra.
Túp lều được tạo nên bằng cách sử dụng ma thuật sáng tạo, với “nhiệt thạch” và “hàn thạch” lắp đặt vào, nó luôn luôn giữ ở mức nhiệt độ thoải mái. Nó còn được trang bị “tủ lạnh” và “máy ướp lạnh” làm từ hàn thạch. Hơn nữa, khung kim loại được yểm “che dấu hiện diện” từ “phân tâm thạch” để cho nó không thể bị kẻ thù tìm ra dễ dàng.
Về phần dụng cụ làm bếp, có một cái chảo rán và ấm nước dùng ngọn lửa có thể điều chỉnh tỉ lệ với lượng ma lực sử dụng, và một con dao bếp được yểm “phong trảm” ở phần lưỡi của nó và có thể kích hoạt bằng cách nạp ma lực vào. Cũng có vài thứ trông như máy làm sạch bằng hơi nước. Chúng là những đứa con yêu dấu của Hajime giúp cung cấp những bữa ăn trên đường đi. Hơn nữa, bởi vì chúng chỉ có thể được sử dụng bằng cách thao túng ma lực trực tiếp, nên có thể nói chúng sở hữu một hệ thống phòng ngừa trộm cắp.
“Phép thuật thời đại thần linh tiện lợi thật đấy.”
Những lời này được Hajime nói ra khi cậu chế tạo đồ làm bếp và túp lều. Đó chỉ là một kỹ thuật vô dụng, mặc dù không hẳn là vô dụng đến thế, mà cậu đã mài dũa một cách vô nghĩa.
Tiện thể, bữa tối nay là gà kururu hầm với cà chua. Gà kururu là một loại gà có thể bay trên trời. Chất lượng thịt và mùi vị của nó thì giống như gà bình thường vậy, một loại thịt gà phổ biến ở thế giới này. Đó là một món ăn mà thịt gà được cắt thành miếng vừa ăn và rắc bột, sau đó nó được rán lên, rồi được luộc cùng với nhiều loại rau củ trong một nồi súp cà chua. Nó có vị vừa ăn của bơ và nước cốt thịt, bạn có thể cảm thấy vị chua của cà chua thấm vào miếng thịt sẽ ‘horohoro’, vỡ ra trong miệng bạn, ‘hokuhoku’ trái cà chua (giả) đã hoàn toàn tan ra trong nước súp cùng với vị ngọt của cà rốt (giả) và hành tây (giả) thấm vào đầu lưỡi. Để miếng bánh mì tan ra và mềm đi sau khi nhúng nó vào bên trong món súp ngon lành thực sự làm nó còn ngon hơn nữa.
Bữa tối kết thúc hoàn toàn thoả mãn, và khi đắm chìm trong dư vị còn sót lại, Hajime và nhóm của mình tán chuyện giống như vẫn thường làm. Bên trong lều, họ có thể thảnh thơi trò chuyện bởi vì phân tâm thạch[1] đã được kích hoạt, làm cho bọn ma thú không tiếp cận họ. Mặc dù thỉnh thoảng có những con ma thú đến gần, nhưng Hajime chỉ cần thò tay qua cửa sổ, và bắn nó. Hơn nữa, lúc ngủ, ba người thay phiên canh gác cho đến sáng.
Hôm nay, gần tới giờ Yue và Shia chuẩn bị đi ngủ. Người đầu tiên canh chừng là Hajime. Bởi vì có futon mềm mại bên trong lều, họ có thể ngủ thoải mái dù cho đó có là một cái lều. Không biết tại sao, Shia lại ra ngoài lều trước khi đi ngủ.
Với Hajime đang không hiểu chuyện gì đã xảy ra, Shia nói mới nét mặt bình tĩnh.
“Chỉ một lát thôi, em muốn đi hái hoa.”
“Không có bông hoa nào trong khe vực cả, cô biết không vậy?”
“Ha-ji-me-sa~n!”
Những lời thiếu tinh tế của Hajime phá hỏng khuôn mặt bình tĩnh của Shia, cô lườm cậu giận giữ. Hajime rõ ràng biết những lời đó có nghĩa gì nói, “Xin lỗi xin lỗi”, với một nụ cười gượng trên khuôn mặt không thể hiện bất kỳ sự ăn năn nào. Shia vội vã đi tới bên hông lều trong giận giữ, một lúc sau…
“Ha-Hajime-sa~n! Khẩn cấp đấy! Đến đây coi n~è!”
Shia hét lên, quên đi rằng bọn ma thú có thể sẽ nghe thấy. Tự hỏi chuyện gì xảy ra, Hajime và Yue , bên trong lều, nhìn vào nhau rồi phóng ra ngoài cùng lúc.
Khi họ tới nơi phát ra giọng của Shia, họ thấy có một tảng đá lớn dựa lên vách núi của khe vực sau khi nó rơi xuống, và một khoảng không gian lộ ra giữa cây cột và vách núi. Shia ở bên trong chỗ đó đang nhìn thứ gì đó không thể tin được! Tràn ngập phấn khích từ nãy tới giờ.
“Đây, ở đây! Em tìm thấy nó rồi.”
“Tôi hiểu rồi, giờ thì ra khỏi đó đi. Hình như cô đã dùng cường hoá hoàn toàn hả, không phải cô quá phấn khích rồi sao?”
“……phiền quá.”
Shia đang hí hửng bị tay Hajime và Yue kéo ra ngoài, khi Hajime kéo cô cậu có hơi áy náy, trong khi Yue thì lại cau mày u ám vì chuyện đó. Khi họ theo hướng dẫn của Shia đi vào khe hở giữa những tảng đá, phần bên bức tường có một khoảng rỗng, và nó rộng hơn dự đoán. Bước tới chỗ đó, Shia, không nói một lời và với một nét mặt đầy tự hào, chỉ ngón tay vào bức tường, ‘bishi’.
Hajime và Yue nhìn vào chỗ mà ngón tay cô ấy chỉ, rồi họ vô tình thốt lên “Ha?”, trong khi chớp chớp mắt ngạc nhiên.
Trước mặt hai người, ở khoảng rỗng đó, có một tấm biển hình chữ nhật hoành tráng được tạo ra bằng cách khắc vào tường, và có những ký tự kỳ quặc giống nét chữ phụ nữ được tạc lên.
“Xin mời vào! Chào mừng tới Đại Mê Cung rùng rợn của Miledi Raisen?”
Cái dấu “!” và “?” đáng ghét một cách kỳ lạ.
“……cái quái gì đây.”
“……cái gì vậy.”
Giọng Hajime và Yue nối tiếp nhau thốt ra. “Ngay lúc này mình đang thấy chuyện không thể tin được!”, chính xác là những gì nét mặt họ biểu hiện. Hai người họ, nhìn ngây ngốc vào tấm biển bên trong khe vực tử thần.
“Nếu có hỏi thì, nó là cổng vào! Của Đại Mê Cung đó! Tôi tìm thấy nó một cách tình cờ khi tới đây để-……khụ, để hái hoa. Ờ thì~, nó là thật đó, có một cái Đại Mê Cung bên trong Khe Vực Lớn Canyon mà.”
Trong khi giọng nói hồ hởi của Shia vọng lại, chắc bởi vì Hajime và Yue cuối cùng cũng có thể tỉnh hồn lại, hai người mang một nét mặt khó tả, rồi bối rối nhìn nhau.
“……Yue. Em nghĩ nó là thật không?”
“…………………………Ừm.”
“Ngâm lâu quá đó. Vậy dựa vào gì?”
“…….Miledi(…)”
“Rốt cục thì cũng là thế à…”
“Miledi”, nó là tên riêng của Raisen xuất hiện trong bản ghi chép của Oscar. Mặc dù cái họ Raisen được truyền đi và được thế giới biết đến, nhưng tên riêng như thế nào thì không rõ. Do đó, khả năng mà một nơi có ghi cái tên đó chính là Đại Mê Cung Raisen là rất cao.
Nhưng, bất kể thế thì, chuyện mà họ thật tình không thể tin được là…
“Tại sao phải là những kí tự này chứ…”
Nói thế không phải không có lý do. Hajime đang suy nghĩ tới những trận chiến dữ dội xảy ra trong Đại Mê Cung Orcus, và chắc mẩm rằng những mê cung khác cũng phải kiểu như thế, do đó mà sự vô tư lự của cái bảng này làm cậu hụt hẫng. Yue cũng hiểu rõ sự khắc nghiệt của một Đại Mê Cung, và đó là tại sao biểu hiện của cô như nói rằng cô vẫn nghĩ nó là trò chơi khăm của ai đó.
“Nhưng, chẳng thấy chỗ giống như cổng vào ở đâu cả, phải không? Bên trong là ngõ cụt rồi…”
Không nhận ra Yue và Hajime đang nghĩ gì, Shia nghĩ, không biết cổng vào ở đâu nhỉ? Và nhìn ngó xung quanh, rồi cô ‘peshipeshi’, nhấn vào phần lõm của bức tường.
“Oi, Shia. Đừng…”
GAKONn!
“Fukya!?”
“Đừng di chuyển bất cẩn” là những lời Hajime chưa kịp nói xong khi mà phần bức tường Shia chạm vào, đột nhiên xoay ‘GURUNn’, và Shia biến mất vào bên kia bức tường. Nó giống như cửa cơ quan trong nhà ninja vậy.
【…….】
Sự đáng tin của tấm bảng tăng một cách đáng ngạc nhiên với việc phát hiện ra cổng vào của Đại Mê Cung. Sau cùng thì Đại Mê Cung Raisen đích thị là ở đây. Mặc dù họ có một đống phàn nàn kiểu như, “Cái Đại Mê Cung kiểu này có thực sự ổn không vậy?” và “Trả không khí căng thẳng từ Mê Cung Orcus lại đi”, mấy thứ đại loại như thế sau khi nhìn thấy cái lời mời kiểu khu giải trí kia. Hajime và Yue thấy Shia biến mất không một lời đằng sau cánh cửa xoay, một lần nữa, nhìn nhau rồi thốt ra tiếng thở dài, và hai người đặt tay lên cánh cửa xoay giống như Shia.
Cửa được kích hoạt, Hajime và Yue được gửi sang bên kia giống như Shia vừa nãy. Bên trong tối đen như mực, và cánh cửa thì ‘gururi’, xoay trở về vị trí ban đầu của nó. Và, đúng lúc đó,
Hyu Hyu Hyu!
Âm thanh của thứ gì đó bay tới chỗ họ vang lên, trong khi hai người thì chẳng nhìn thấy gì trong bóng tối. Hajime ngay lập tức dùng “thấu thị dạ hành” và phát hiện ra danh tính của chúng. Đó là những mũi tên. Vô số mũi tên sơn đen để không phản chiếu ánh sáng, và chúng bay tới để loại bỏ bất kỳ kẻ xâm nhập nào bước chân vào.
Hajime, với khẩu Donner trên tay phải, dùng tay trái để đánh rơi những mũi tên sơn đen bay đến. ‘Kan Kan Kan’, âm thanh kim loại va nhau vang lên, không bỏ sót thậm chí một mũi tên nào.
Khi đếm thì thấy có tổng cộng 20 mũi tên. Những mũi tên sơn đen làm từ kim loại và không phản chiếu chút ánh sáng nào nằm rơi vãi dưới nền đất, khi mũi tên cuối cùng bị đánh bật, im lặng trở lại.
Cùng lúc đó, những bức tường xung quanh bắt đầu phát sáng. Khu vực Hajime và nhóm của cậu đang ở là một căn phòng hình lập phương cạnh 10 mét, và thẳng đằng trước, một hành lang đi sâu vào bên trong hiện ra. Ngoài ra, có một bảng chữ đá bên trong phòng với những dòng chữ được khắc lên giống như tấm bảng ở bên ngoài.
“Bạn sợ rồi phải không? Này, nó làm bạn sợ đúng không? Vậy thì bạn chỉ là một đứa con nít thôi, Niya Niya.”
“Hay là, bạn bị thương rồi sao? Hay ai đó ngỏm rồi?......bufu—”
【……】
Hajime và Yue không thể nghĩ gì khác ngoài một điều. Đó là “Phiền quá đi ~”. Hơn thế, cái phần “Niya Niya” và “bufu—” được khắc lên in đậm như thể đang chọc tức họ vậy, khiến họ thậm chí còn phát cáu hơn nữa. Đặc biệt là nếu ai đó trong nhóm của họ thực sự chết, thì người sống sót đảm bảo sẽ nguyền rủa trời đất luôn.
Hajime và Yue phát bực tới mức mạch máu nổi lên trên đầu. Rồi, bất chợt, Yue lẩm bẩm điều cô vừa nhớ ra.
“……Shia?”
“Ah.”
Nghe lời lẩm bẩm của Yue, Hajime cuối cùng cũng nhớ lại, rồi hai người nhìn lại đằng sau chỗ cánh cửa xoay trong hoảng sợ. Bởi vì cánh cửa chỉ xoay một lần tại một thời điểm mà thôi, cô ấy không có ở đây có nghĩa khả năng cao là cô ấy đã ra ngoài cùng lúc với Hajime và Yue vào trong. Nó làm cậu cảm thấy có chút bất mãn bởi vì dù một khoảng thời gian dài đã trôi qua mà cô ta vẫn chưa quay vào, nên Hajime ngay lập tức kích hoạt cánh cửa xoay.
Shia đang……ở đó như dự đoán. Cơ thể của cô bị dán lên cánh cửa xoay.
“Uu, híc, Hajime-san…… đừng có nhìn mà, nhưng, em xin anh gỡ mấy cái đó ra đi. Hic, tháo nó ra mà không nhìn ấy~”
Đó đúng là một bộ dạng đáng thương. Shia, mặc dù không thể thấy những mũi tên bay đến, nhưng cô ấy hẳn đã dùng bản năng dò tìm của mình mà bằng cách nào đó xoay sở tránh được chúng từ âm thanh vọng đến. Tuy nhiên có vẻ như đó là ngay phút chót, với quần áo bị xuyên qua chỗ này chỗ nọ, cô làm thành một chữ tượng hình tương tự như cái ghi trên mấy lối thoát hiểm. Đôi tai thỏ của cô cong lại thành hình giống như sấm sét để tránh mấy mũi tên, bởi vì cô biết bản thân vừa làm chuyện không tưởng, thậm chí tới lúc này cơ thể cô vẫn còn giật giật. Trên hết, Shia không hét lên sợ chết. Lý do là…… hai chân cô đã ướt sũng.
“Giờ tôi mới nhớ, cô định đi hái hoa mà nhỉ…… ờ thì, nói sao đây. Cô đã làm điều cần làm rồi đó…”
“Sai rồi! Uu~, sao ngươi không làm cho xong chuyện đó đi chứ, cái con thỏ ngốc này ~!!”[2]
Đó là một bộ dạng mà với tư cách một người phụ nữa bạn sẽ chẳng bao giờ muốn trưng ra đâu, điều đó thậm chí còn đúng hơn với Shia, người đang khóc bởi vì cô đã trưng ra bộ dạng đó trước người con trai mình yêu. Đôi tai thỏ của cô hoàn toàn rũ xuống. Trước hết thì, ngay cả khi đó là cơ hội trăm năm có một để gặp gỡ tình yêu đi nữa, Hajime nghĩ nó đã quá trễ rồi. Đó là tại sao, không thèm ngoảnh đi, cậu nhìn chằm chằm vào cô trong thích thú. Và, điều đó bào mòn trái tim Shia còn nhiều hơn nữa.
“……Đừng cử động.”
Có lẽ bởi vì cùng là con gái mà vẻ vô cảm của Yue chất chứa cảm thông và cô giải thoát Shia khỏi tình trạng đóng đinh.
“……Tôi sẽ làm gì đó với nó. Cô vẫn chỉ là người học việc thôi.”
“Tôi xấu hổ lắm~. Hức”
“Hajime, đồ thay.”
“Đây.”
Đồ để thay của Shia được mang ra từ “Hộp Châu Báu”, sau đó cô ấy thay đồ thật nhanh trong khi đỏ mặt.
Cuối cùng, sự chuẩn bị của Shia kết thúc, “Tới lúc chinh phục Mê Cung rồi!”, là tiếng hô hăng hái mà cô ấy thốt ra, chỉ để phát hiện ra tấm bảng trước mặt.
Cô ấy cuối gầm mặt xuống và mái tóc che đi biểu hiện của cô. Shia im lặng một lúc, rồi cô từ từ lấy Doryukken ra, và đập tấm biển với toàn bộ sức mạnh. ‘Gogya’, âm thanh vang lên kèm theo sự phá huỷ của tấm bảng.
Có lẽ bởi vì không thể chịu đựng thêm được nữa, cô ấy vung Doryukken cật lực rất rất nhiều lần như thể đang tấn công kẻ tử thù giết cha giết mẹ mình vậy.
Và rồi, ở chỗ tấm bảng vỡ, là những ký tự được khắc lên nền đất, nó nói…
“Xin lỗi ~ nhe? Tấm bản này sẽ tự động phục hồi sau chốc nữa thôi~ Pu-kusukusu!!”
“Mukii— —!!”
Shia thật sự tức điên và bắt đầu vung Doryukken mạnh hơn. Căn phòng nhỏ bị chấn động như thể một trận động đất nhỏ đang xảy ra, âm thanh va đập cực mạnh vang lên rất nhiều lần.
Nhìn Shia với ánh mắt ngờ vực, Hajime thẳng thắn lẩm bẩm.
“Miledi Raisen, thay vì là một thành viên của “Những người giải phóng”, bà ta, không nghi ngờ gì nữa, là kẻ thù của nhân loại.”
“……Em hoàn toàn đồng ý chuyện đó.”
Có vẻ như, Đại Mê Cung Raisen sẽ là một nơi khó khăn theo một cách hoàn toàn khác với Đại Mê Cung Orcus.
Ghi chú
↑ [1]mind-severing stone: chém đấy, chả biết gọi là gì nữa, phải chi có ai biết jap check hộ
↑ [2]Cho ai không hiểu khúc này: Shia bảo đi hái hoa tức là ám chỉ việc 'xả nước cứu thân', và câu này là Shia đang tự trách bản thân sao không giải quyết nốt việc đó từ trước cho rồi.