Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 08: Dường như Anh hùng sắp phải đón nhận thử thách
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Chương 08: Dường như Anh hùng sắp phải đón nhận thử thách
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Chương 08: Dường như Anh hùng sắp phải đón nhận thử thách
Sau khi từ biệt cô gái lạ mặt hôm qua, tôi đi đến nhà thờ trong thành phố.
Tôi không thích phải gặp mặt nhà vua cho lắm nên đã nhảy ra khỏi xe ngựa sau khi nghe chuyện đó, vị trí “bảo mẫu” này của tôi nghe thì oai lắm nhưng thực ra chẳng có chút trọng lượng nào trước mặt họ đâu.
Tôi không muốn gặp mấy vị quý tộc hay Hoàng tộc đó đâu.
À nhân tiện, trong thời gian ở lại Kinh đô này, Relix sẽ được sắp xếp ở tại một nhà trọ do phía Giáo hội chuẩn bị. Họ rất có tiếng nói đối với Hoàng gia và còn là phía trực tiếp tìm kiếm anh hùng. Vì thế chuyện chăm sóc, lo ăn ở cho Anh hùng, họ cũng được toàn quyền quyết định.
Và nhà thờ mà tôi được bảo đến lớn một cách lố bịch. Nhất là so với cái Nhà thờ trong làng của chúng tôi. Nó lớn đến độ tôi bắt đầu nghĩ rằng nơi này chắc phải rộng gần bằng Cung điện bên kia.
May là cùng lúc tôi tới Nhà thờ, cỗ xe chở Relix từ Cung điện cũng vừa về tới.
Rồi chúng tôi được đưa đến một căn phòng trong nhà thờ. Đây sẽ là nơi Relix ở lại trong thời gian sống tại đây.
ĐƯơng nhiên, nó rất hoành tráng và đẹp đẽ. Một căn phòng mà một người bình thường chẳng bao giờ mơ có thể đặt chân vào, với một chiếc giường to tướng đặt ở trung tâm.
Dù sao thì tôi cũng không định ở đây, nơi mà lúc nào ra vào cũng phải giữ ý giữ tứ. Thà rằng kiếm một cái nhà trọ giá rẻ nào đó để ở ngoài thành phố cho tự do còn hơn.
-May quá, cậu vẫn ổn.
Khi chỉ còn lại hai người, Relix bất ngờ quay sang tôi. THế mà tôi đã sợ rằng mình sẽ bị cậu ấy mắng vì vụ nhảy khỏi xe ngựa hôm nay.
Theo những gì cậu ấy kể, Relix sẽ sớm tham gia một chuyến thám hiểm, hay nói đúng hơn là một chuyến du lịch tại một nơi cách thủ đô này khoảng 2-3 ngày đường gì đó. Nghe nói có một ngôi đền cổ liên quan đến những Anh hùng đời trước, nơi đang cất giữ “Thánh kiếm”, vũ khí của Anh hùng.
Và đương nhiên, mục đích chính là để giúp Relix có được nó.
-Nhưng không may là chỉ có Anh hùng và Hoàng tộc mới được phép vào đó, nên dù Yukina có tới đó thì…
-Oh, nếu vậy thì khỏi đi. Tôi sẽ ở lại Kinh đô này.
Tôi thản nhiên trả lời trước vẻ mặt tội lỗi của Relix.
Anh hùng đi cùng Hoàng tộc, nghe thôi đã thấy căng thẳng, cứng nhắc đết ngạt cả thở rồi. Hơn nữa sau khi vào đền thì còn phải ngồi đợi nữa, nếu vậy thì thà rằng ở lại đây còn vui hơn.
-Phải rồi, Nhà vua có đi cùng cậu không?
-Ừm, không, nghe nói vì ông ấy đang bận việc triều chính, nên khó mà đi đâu được lúc này.
Relix trả lời câu hỏi tò mò một chút của tôi.
Nhưng không phải việc giúp Anh hùng đánh bại Quỷ vương là chuyện quan trọng nhất hay sao? Bộ ông ta không muốn đẩy nhanh việc đó hay sao?
-Nhưng có con gái của nhà vua sẽ đi cùng tôi, chìa khóa để vào được ngôi đền ấy chính là huyết thống Hoàng tộc.
-Oh, vậy chẳng phải là Công chúa đó sao? Cô ấy có xinh không?
Nghe đến Công chúa, đương nhiên ai cũng sẽ tưởng tượng ra một cô gái xinh đẹp.
-Ừm, hôm nay vì có chút việc nên cô ấy không thể ra gặp tôi được, nhưng nghe nói cô ấy là một người rất đẹp và còn cực kì có uy tín nữa.
-Oh…
Nếu ở lại Kinh đô, có thể ngày nào đó tôi có thể trông thấy cô ấy. Hãy hi vọng rằng mấy lời đồn kia là đúng,
Và thế là, Relix đã lên đường tới Đền thờ đó.
Còn tôi, quyết định dọn ra sống ở một nhà trọ giá rẻ trong thành phố thay vì căn phòng được chuẩn bị trong Nhà thờ. Tôi cảm thấy có chút chán nản với mấy chỗ hoa hòe đau mắt như vậy.
Nhân tiện thì tôi rất muốn được gặp lại em gái xinh đẹp hôm qua, nhưng trước đó, có một việc tôi cần hoàn thành đã.
Một công việc mà một người dân làng đã nhờ tôi giúp.
Anh ta muốn tôi mua giúp một thanh kiếm mới tại cửa hàng vũ khí của Kinh đô này.
Lý do là bởi thanh kiếm anh ta đang dùng để tiêu diệt quái vật không được tốt lắm, và dù đã được sửa chữa không biết bao nhiêu lần, nó cuối cùng cũng không chịu được nữa mà gãy làm hai.
Vì thế nên tôi được nhờ mua một thanh kiếm tốt hơn và giờ đang trên đường đến đó.
-….Nhiều vũ khí quá…
Tôi có hỏi ông chủ nhà trọ về chỗ bán vũ khí và được chỉ tới đây, nhưng tôi ngay lập tức bị choáng bởi những cửa hàng ở đây.
Vũ khí được xếp thành từng hàng, từng lớp, từng loại, trải dài qua rất nhiều cửa hàng.
-Giờ thì…nên chọn cửa hàng nào đây?
ĐI dọc theo con phố bán vũ khí cùng những tiếng búa gõ lên đe đinh tai, tôi cố gắng tìm ra một cửa hàng.
Dễ hiểu thôi, vì so với làng tôi, ở đây có quá nhiều loại người, hơn hết, tôi lại không phải là người biết nhiều vễ vũ khí để xem chất lượng của chúng ra sao.
*Vù…..Rầm*
Trong lúc tôi vẫn đang ngơ ra chưa biết làm gì, có tiếng thứ gì đó bay ngang qua và tiếp theo là tiếng đổ vỡ.
Quay lại theo hướng đó, tôi thấy một thanh niên ngã ngửa trước cửa của cửa hàng mà tôi vừa đi qua. Nãy anh ta đâu có ở đó nhỉ?
Khi còn chưa kịp hiểu gì, tôi lại nghe tiếng đổ vỡ và thêm một người nữa bay ra khỏi cánh cửa đó.
Không phải, là bị đánh bay ra mới đúng.
Trong lúc tôi còn đang lo hai người kia có còn sống hay không, một ông chú với bộ râu xồm xoàm bước ra.
-Cút ra ngoài. Chỗ này không có bán thứ dở hơi đó. Nếu muốn thì tự đi mà làm lấy.
Ông chú hét lên một cách giận dữ khiến hai người kia tái mét mặt và vội vàng tháo chạy.
Chuyện gì đây?
Quay lại, tôi đã thấy ông chú kia đi vào trong.
Trong lúc chưa kịp hiểu tình hình, tôi nhận ra chân mình đã đang hướng vào cánh cửa kia.