Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Câu chuyện của Anh hùng (2)
- Truyenconect
- Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
- Câu chuyện của Anh hùng (2)
Yuusha Densetsu no Uragawa de Ore wa Hideo Densetsu wo Tsukurimasu
Câu chuyện của Anh hùng (2)
Cuối cùng tôi cũng tới được Kinh đô, một thành phố vô cùng tráng lệ, nơi Nhà vua của đất nước cùng Hoàng tộc sinh sống.
Ngay từ rìa thành phố, tôi đã có thể nhìn thấy một tòa nhà khổng lồ nổi bật lên hẳn so với xung quanh. Đến khi vào trong, tôi lại càng phải kinh ngạc bởi những công trình, những bức tranh, những tác phẩm nghệ thuật mà tôi chưa từng nhìn thấy trước đây. Giữa tất cả chúng, nhìn tôi như một con mèo bẩn thỉu, nhớp nháp vậy.
Tôi được báo rằng sẽ phải tới gặp Đức vua ngay sau khi vừa tới nơi.
May là không chỉ có mình tôi, cả Pein và đoàn Giáo sĩ đi cùng chúng tôi cũng sẽ góp mặt.
Bản thân không hề biết chút gì về cách cư xử với Hoàng gia hay Quý tộc trước đây, vì thế tôi chỉ biết bắt trước Pein, quỳ xuống, cúi đầu và chờ bên kia cho phép.
Đột nhiên, một sự kiện xảy ra chỉ vài giờ trước xuất hiện trong tâm trí tôi. Ngay khi vừa tới Thủ đô, Yukina đã nhảy khỏi xe ngựa.
-Anh bạn của cậu đúng là một tên rắc rối…
-Ahaha…
Yukina vừa rời đi, Pein đã thở dài nói với tôi. Tôi cũng chỉ biết cười trừ mà thôi.
Trên suốt chặng đường từ làng đến Kinh đô, tôi được biết rằng Yukina đã được chỉ đích danh để trở thành người bạn đồng hành với tôi. Nên tôi đã mong chờ cậu ấy đi cùng mình đến gặp Nhà vua, ấy vậy mà…
Đối với những thường dân như chúng tôi, Hoàng tộc hay Quý tộc là thứ gì đó xa vời diệu vợi vô cùng. Dù cũng có đôi lần chúng tôi được nhìn thấy họ từ xa, nhưng sẽ chẳng ai nghĩ được rằng một ngày nào đó có thể gặp trực tiếp những con người ấy.
Mặc dù chuyện này có thể coi là một kinh nghiệm quý giá cho bất kì ai, nhưng dường như với Yukina thì không giống thế chút nào.
Nhân tiện thì, Yukina rất hay nói chuyện với mấy Giáo sĩ, hình như nó liên quan gì đó đến mục đích cậu ấy tới Kinh đô này. Nếu có cơ hội, tôi sẽ thử hỏi họ xem sao.
-Giờ chúng ta phải làm sao đây? Đâu dễ tìm được cậu ấy trong đám đông như vậy?
-Hết cách rồi. Chúng ta sẽ tới gặp Đức Vua mà không cần Yukina.
Thành thực mà nói, tôi muốn Yukina đi cùng tới yết kiến Nhà vua. Tôi muốn cậu ấy được chứng kiến khoảnh khắc người đứng đầu đất nước này công nhận tôi là Anh hùng.
Nhưng nếu nhìn từ góc độ của cậu ấy, một người luôn làm theo những gì mình muốn. Rõ ràng việc bắt ép Yukina chỉ làm cho việc đó tồi tệ hơn mà thôi.
-Nhưng cậu ấy sẽ ổn chứ?
-Không sao đâu. Tôi tin là, những người ở Nhà thờ của hội đều là những người tốt. Nếu đến đó, cậu ấy sẽ sớm thấy thích cuộc sống ở Kinh đô này thôi.
-Thật vinh dự cho Giáo hội chúng tôi khi được lời khen đó đến từ Anh hùng.
Đó là điều mà tôi rút ra được trên đường tới đây. Dù được chọn làm anh hùng, dù họ có ân cần chăm sóc tôi, một tên nông dân quê mùa, nhưng họ hoàn toàn có thể lật mặt khi không có Yukina ở đây.
-Đức vua giá lâm.
Tiếng một lính canh hô lớn khiến ý thức tôi trở lại thực tại.
Tôi tiếp tục hành lễ và chờ đợi, khi một người đàn ông đi cùng với vài người lính mặc những bộ giáp mạnh mẽ bước qua.
Có lẽ đó chính là người mà chúng tôi đang chờ đợi.
Vì đang cúi mặt, tôi chỉ có thể thấy bàn chân của ông ấy. Tuy nhiên ngay lúc đó, không khí trong phòng đã trở nên nghiêm trang hơn rất nhiều và biểu cảm của những người đang đứng đằng sau chúng tôi cũng trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều.
-Các Giáo sĩ, Anh hùng nữa. Hãy ngẩng mặt lên đi nào.
Được sự cho phép, giờ chúng tôi mới ngẩng mặt lên.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy, nhưng có thể khẳng định rằng ông ấy là thật, trước mắt tôi chính là Vua của Brestia.
Trong bộ đồ sang trọng với những đường nét và hoa văn tinh xảo, tôi có thể thấy rõ cơ thể mạnh mẽ ẩn bên dưới. Sự hiện diện hùng vĩ và oai nghiêm, xứng đáng vị thế người cai trị đất nước.
Pein lên tiếng.
-Thưa Đức vua. Chúng thần xin cảm tạ vì Người đã giành chút thời gian quý báu của mình để gặp mặt chúng thần.
-Được rồi. Chuyện tìm được Anh hùng là một vấn đề vô cùng hệ trọng, không chỉ với Ark mà là với cả thế giới này. Vì thế đương nhiên ta phải có mặt rồi.
Và đôi mắt của ông ấy chuyển sang tôi. Tôi bỗng lạnh toát cả sống lưng bởi ánh mắt sắc bén đó.
-Cậu chính là anh hùng sao?
-V…vâng thưa Đức Vua. T…Tên tôi là R…Relix.
Tôi biết là mình cần phải nói năng thật lễ phép và bình tĩnh, nhưng tim tôi giờ đang đập mạnh đến độ còn chẳng nghe được tiếng miệng mình đang nói nữa.
Thấy tôi có vẻ bối rối, Pein vội lên tiếng đỡ lời.
-Tâu Bệ hạ. Anh hùng từ nhỏ đến lớn đều sống cùng những dân làng bình thường cho tới mãi gần đây. Vì vậy xin Người hãy tha thứ cho một chút cử chỉ thô lỗ đó.
-Ta hiểu. Ta sẽ không đòi hỏi quá nhiều với phép lịch sự của những người mang theo định mệnh giải cứu thế giới này đâu. Thậm chí ta còn phải xin thứ lỗi vì chưa quỳ xuống cảm ơn cậu kìa.
Định mệnh giải cứu thế giới. Nghe những lời đó từ Nhà vua khiến tôi có một cảm giác thật kì lạ.
Tôi sẽ phải đối đầu với Quỷ vương, kẻ đang đe dọa hòa bình của thế giới này. Một trọng trách còn nặng nề hơn cả làm vua một nước.
-Bởi vì ta là Vua, nên không thể dễ dàng cúi đầu trước người khác. Tuy nhiên, ta muốn cậu hiểu lòng biết ơn của ta đối với cậu là lớn như thế nào.
Nghe những lời đó, sự căng thẳng của tôi cũng dần lắng xuống một chút.
-Theo truyền thuyết, sức mạnh của Quỷ vương là vô cùng đáng nể và nếu hắn không bị chế ngự, thế giới này sẽ sớm bị hủy hoại.
Tôi nắm chặt bàn tay mình lại.
-Do đó, Anh hùng Relix. Cậu đã sẵn sàng đối đầu với Quỷ vương hay chưa?
Sự căng thẳng trong tôi như biến đi đâu hết. Miệng tôi vô thức mở ra.
-….Nếu đó là định mệnh của thần, xin hết lòng vì định mệnh ấy.
Tôi đã được Thiên Chúa lựa chọn, vì thế tôi phải tuân theo số mệnh và trở thành kẻ đánh bại Quỷ vương. Tôi không thể cứ đắm chìm trong sự hối tiếc cuộc sống trước kia của mình mãi được.
Nhà vua gật đầu hài lòng trước lời tuyên bố đầy quyết tâm đó của tôi.