Yaritsukai to, Kuroneko
Chương 05
Tôi đã có được những kỷ năng là
“Bên trong cơ thể tôi cảm thấy như nó đang thay đổi…”
Trong thế giới này kỷ năng có vẽ như kiếm được bởi hành động của một người.
Tôi nhặt cây đuốc tôi đã ném, và đưa ngọn lửa đến gần cơ thể của mình, nhìn vào chân và tay tôi, chạm vào mặt tôi.
Không có gì thay đổi, chúng nhìn giống cũ
Nó là một kỷ năng nâng giới hạn tốc độ của tôi.
Tôi có thể hiểu kỷ năng bằng trực giác, tôi sẽ thử kiểm tra nó.
“Skill Status”
Một bảng kỷ năng bán trong suốt xuất hiện trước mắt tôi.
Skill Status.
Acquired Skill:
Permanent Skills:
Extra Skills:
Trong khi chơi với bảng status
※Cerebral Demon Spine Revolution※
→
→???
??? tương tự như
Tôi chạm vào
※<Cerebral Demon Speed>※
Cần có một số điều kiện để được kích hoạt.
Liên tục tiết ra Noradrenaline và Adrenaline là cần thiết cho não.
Luôn luôn não và mạng lưới thần kinh tủy sống phát triển và mạch máu tiếp tục tăng lên, tạo ra bùng nổ tốc đổ vật lý.
Sau khi sử dụng kỷ năng, tốc độ vật lý sẽ tăng đáng kể trong 20 giây.
Liên tục sử dụng là không thể, có thời gian trễ là 20 giây (TN: thời gian hồi chiêu)
Một lời giãi thích được đưa ra liên quan đến kỷ năng
Vậy, tôi đóng cửa sổ mờ.
Cuối cùng có vẽ như là một kỷ năng tăng tốc độ. Có một khoảng thời gian trễ 20 giây.
Dù vậy, máu đang bám vào tay phải của tôi.
Tuy cố giũ nó ra như máu vẫn dính chặt vào.
“-Máu, nói về máu….”
Tôi quan sát lớp màng trên tay phải trong khi lẫm bẩm.
Với tôi, “Máu” này là cần thiết.
“Nếu mình không uống máu,cuối cùng mình sẽ trở thành xác ướp”
Được mà, dù cho nó là máu của quái vật, nó ổn đúng không?
Tôi thử liếm máu trên ngón tay như một thử nghiệm.
“……Un”
Không thể nào—nó ngon quá.
Tôi nhanh chóng liếm ngón tay của mình.
Máu có thể làm một đại tiệt như thế này…..
Tôi cảm thấy rằng máu được cho là “ngon”
Nó có nghĩa là, cuối cùng, nó có lẽ là do ảnh hưởng tâm trí và suy nghĩ của tôi.
Có lẽ, nó sẽ là như vậy.
Sau khi tôi bổ sung máu, sau 5 ngày khả năng của tôi sẽ bắt đầu giảm, vậy nên cần thiết với tôi là bổ xung máu từ quái vật và thậm chí là động vật.
Nói về vampires, nếu tôi muốn mở khóa kỷ năng vĩnh viễn
Tôi đã xác nhận nó trước khi dịch chuyển, và tôi kiểm tra nó lần nữa.
Tôi chạm vào
Bên dưới permanent skills.
※Dòng Máu Chân Tổ※
→???
Điều kiện giải phóng ※Dòng Máu Chân Tổ※ là máu trinh nữ.
Sức mạnh của True Vampire Ancestor được giải phóng bằng cách uống máu trinh nữ. Khi làm như thế 2 giai đoạn tiến hóa của “Utimate Magical Poer” được hoàn thành vào dịp này.
Một True Ancestor đề nghị một người sáng lập với nhữ từ đó….
Khi dịch chuyển, nó cũng đề cập đền Thần hút máu.
Ngoài ra, một câu hỏi đơn giãn chạy qua đầu tôi.
Chỉ một giọt máu trinh nữ có đủ không?
Có thể uống máu từ người chết không?
Người tôi uống máu có trở thành người hầu không?
Hoặc là, chỉ cần lấy một chút máu khi tôi uống là ổn.
Tôi có vài câu hỏi đơn giãn và những nghi ngờ khác nhau trong tâm trí mình.
Tuy nhiên, tôi nghĩ mình sẽ hiểu được khi uông máu.
Ma, trước hết, kiếm ai đó sắp chết….
Người đầu tiên bạn cố hút máu là “sắp chết”…
Vậy nên, đối phương có thể chết.
“… …haha.”
Tôi nắm lấy mặt mình với bàn tay, và thốt lên tiếng cười khô khan.
Tôi hơi chán ghét với những suy nghĩ hung ác mà tôi đã nghĩ đến.
… Như tôi nghĩ, tâm trí của tôi có vẽ như đã thay đổi chút chút.
“Có phải vì tôi đã nếm máu ?”
Tôi hỏi cái hang tối như thế.
Tất nhiên là, cái hang không trả lời tôi.
Tsu, một giờ sau đó.
Nhướng mày, tôi mở rộng mắt mình ra.
Đầu tiên, tôi nắm chặt nấm đấm của mình và dồn sức mạnh vào cánh tay, tôi đấm vào tường bên cạnh với nấm đấm của mình.
Một âm thanh nặng nề vang lên trong động.
Một viên đá nhỏ rơi từ cú sốc nhẹ.
Tay tôi đau…..
Có một vết đỏ trên tường nơi tôi đấm, vết nứt lan rộng ra từ nơi tôi đấm.
Đó là một sức mạnh to lớn, sức mạnh của dòng dõi vampire.
Mặc dù hiện nay gia tộc của tôi là Lucivault.
Nhưng, nấm đấm tôi đau, và tôi đang chảy máu.
Tôi mở ra nấm đấm và nếm thử mùi vị đau đớn.
…nấm đấm của tôi đau và nhức.
Tuy nhiên, sự thật là vết thương trên nấm đám đã hồi phục một cách nhanh chóng
Tất cả chuyện đó sảy ra trước mắt tôi, nó chính xác là thực tế.
Chỉ có mình tôi trong bóng tối, tôi nhìn chằm chằm vào trần hang.
Tôi đưa tay mình ra bóng tối, lần nữa, tôi nắm những ngón tay lại thành một nắm tay như thể tôi đang nắm thứ gì đó.
Và, lần nữa, khi tôi mở lòng bàn tay ra, và tôi nắm lại.
Nếu máu là cần thiết tôi sẽ lấy nó.
Không còn là tôi trước kia nữa. Còn nữa tôi sẽ trở nên “Mạnh hơn”
Trong bóng tối, Thế giới ngầm, tôi đã thay đổi
Mình đang tưởng tượng cái gì vậy, liệu nó khác nhau một cách đáng kể?
Tôi sẽ thích nghi với thế giới ngầm đen tối này, không bỏ cuộc…
“Tôi sẽ sống---”
Tôi không biết kết quả của việc lặp lại những suy nghĩ đó, nhưng tôi cảm thấy khoan khoái rất nhiều.
Tôi nắm cây đuốc, và tiên vào sâu trong hang động đen tối.
◇◇◇◇
Đồng hồ cho thấy là 6:00 khi tôi nhìn vào nó.
Có nhiều tảng đá và hòn đá rãi rác với số lượng lớn ở đây.
Tôi nhặt nó lên.
Khi tôi nhặt đá, tôi cố gắng cảm giác cách ném nó khi đang sử dụng
Tôi thử ném trong khi chạy, và đang bắn xích.
Tuy nhiên, hang động đen tối vẫn mở rộng hơn nữa.
Ánh sáng của cây đuốc, phía sau…. Tôi tự hỏi nó được bao xa rồi nhỉ?
Tôi đi bộ trong khi mang theo những lo lắng như vậy.
Hang động nhẹ nhàng xuống dốc.
Tôi chú ý nó đang bị nghiêng.
Tôi đi xuống dốc nghiêng.
Ánh sáng của cây đuốc soi lên khu vực xung quanh tôi.
Hoo, nó là nhân tạo.
Tiếp tục dọc theo con dốc, dấu hiệu của bức tường và nền của hang động thay đổi.
Tôi muốn nhìn nó rõ hơn nữa.
Mang ngọn đuốc đến gần bức tường, tôi nhìn chăm chú.
Đây chắc chắn được làm bởi một người có trí tuệ.
Có dấu vết của việc trạm trổ và đào bới.
Tôi đi xuống dốc trong khi vẫn chạm vào bức tường, bức tường đang thay đổi liên tục.
Tôi đi một lát, và hang động đã thay đổi thành một hành lan hoàn toàn là đá.
Trần và nền có vẽ như được ốp bởi những viên đá vuông, ốp vào một cách chặt chẽ đến mức không có một chổ trống. Tường đá thì tương tự như những lâu đài ở Nhật.
Hơn nữa, lối đi bằng đá tiến về phía trước. Vậy nên, tôi phát hện có một cái kệ trên tường bên tay phải. Một mô hình nghệ thuật nhỏ và tinh vi trên kệ.
Nó tương tự với Ai Cập cổ đại của trái đất, Mesopotamia, thứ được nghe đến như cái nôi của văn minh.
Nó chăc chắn là di tích của “nền văn minh nào đó”
Tôi nhặt lên bức tượng nhỏ bằng tay, và cảm thấy một chút hứng thú.
Khi tôi chuẩn bị để lại bức tượng lên kệ, một ánh sáng có thể thấy được ở phía sau.
“Oh.”
Tôi thốt ra một tiếng.
Có các sinh vật sống ở đây?
Trong khi đang nghĩ lại nhưng câu hỏi trong đầu mình, tôi tôi ném đi bức tượng mà minh đã nhặt, và chạy đi với cây đuốc. Có một rảnh nhỏ trên tường, những ngọn đuốc được đặt vào rảnh cách nhau cố định.
Ánh sáng ngọn đuốc chiếu sáng hành lang một cách rõ ràng.
Dốc nghiêng nhẹ xuống, nó cảm giác như một đường xoán ốc tiếp tục đi xuống.
Cây đuốc tôi có dường như sắp tàn, và tôi ném nó đi
Ở đây sáng rồi.
Tôi đi xuống hành lang quay quanh theo hình xoắn ốc.
Nhưng, cái hành lang này…. Nếu nó giống như một ảo giác giống đi bộ bên trong võ của một con ốc sên, vậy thì tôi sẽ đi bộ mãi mãi.
Không có mệt mõi, nhưng như thế này, đi vòng vòng, tôi cảm thấy mệt với nó.
Sau đó nó đã thay đổi
Hành lang xoắn dường như kéo dài vô tận, đã nghe được ước muốn của tôi, đã thay đổi từ dốc nghiêng nhẹ thành một dốc thẳng đứng.
Nhưng, nó thay đổi nhiều quá.
Nó là một dốc trượt….không, đó là dốc đứng, tôi đã thêm một tsukkomi trong tâm trí mình.
Bởi vì sự bất đều được giảm đáng kể ở đây và đó, nó gống như bậc thang hơn, tôi đi xuống với từng bước chân.
Một đường trượt xuống như Ishizaka, tôi đã phát hiện ra một cánh của đá ở phía trong.
Một cửa sắt củ kỹ đã rĩ sét.
Có một nắm tay để mở của sắt, nhưng có vẽ như nó đã bị khóa và không cần biết tôi dồn bao nhiêu sức mạnh vào, nó vẫn không di chuyển 1 inch.
Cánh cửa không thể mở
“Không thể khác được”
Với những lời chấp nhận sự thật, tôi đá phía dưới cánh cửa một cái với chân của mình
Miếng sắt rỗng nứt ra, và một cái lỗ cở chân tôi xuất hiện. Một lượng lớn cát chảy ra từ đó, khi cát chảy ngày càng mạnh.
-Oh, Nguy hiểm.
Lực chảy của cát tiếp tục tăng. Cuối cùng cánh cửa sắt bị phá vỡ bởi áp lực của cát. Một lượng lớn cát chảy ra sau đó và đã sinh ra một dòng chảy mạnh của cát.
Tôi cũng bi bao phủ trong cát, tôi liên tục đâm xích lên trên, và bằng cách nào đó tôi đã có thể giữ được tư thế. Nhưng, tôi không thể chống lại dòng chảy của cát, nó đã cuốn tôi xuống hành lang xoắn ốc vậy nên tôi đã lướt xuống bằng mông của mình.
Trên đường đi, tôi phát hiện thêm vài cánh cửa—tuy vậy con sông cát không chịu dừng.
Nhưng, trong khi đang lướt cát, tôi đột ngột bị đẩy ra cuối hành lang xoán ốc.
Với một tiếng *don* tôi tiếp đất với mông mình
Itetetete
Nơi tôi bị đẩy ra…không có dốc, đường đi trở thành như một hành lan bị cắt ở giữa.
Đầu ra tạo một tiếng ồn rất lớn, nó bị lấp bởi một lượng cát lớn.
Thật nguy hiểm. Tôi suýt bị chôn sống.
Tôi nhìn lại phía sau.
Và, ở đây--
“Aah, ở đây rộng…”
Một không gian rộng mở ở đây.
Nó như phần còn lại của đền cổ Shinto.
Trần ở đây thì thấp nhưng nó nâng dần lên khi vào sâu. Nếu tôi đi vào trong nó sẽ mở rộng theo đường chéo.
Sâu hơn bên trong đền nơi trần cao lên, tôi có thể nhìn thấy nhiều trụ đá lớn xếp hàng để chịu áp lức từ phía trên.
So sánh thì tương tự như những cây cột lớn ở Hy Lạp cùng cấp độ đền Partheon.
Ánh sáng đỏ soi sáng lên cây cột.
Ánh sáng của một ngọn đuốc.
……Mm? Một âm thanh……
Một âm thanh như một loạt các bước chân đến từ bên phải.
Tôi nhìn một vách tường, và tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đến từ phía bên kia của bức tường
Nó là tiếng dội lại sao?
Xét từ đây, tôi đoán nơi này là cửa vào của ngôi đền, giờ, tôi đang ở vị trí dưới cùng của vòng hình chữ U?
Từ chổ tôi đang đứng, có một không gian ở phía trước, và một vách tường dẫn lên bên trái và phải. như tôi đã nghĩ, đây là hình chữ U.
Giờ thì, tôi nhìn bên phải nơi tôi nghe được tiếng bước chân.
Hãy đi theo vách tường bên phải…
Tôi tiếp cận vách tường với một bước nhỏ
Một hình chạm nổi được khắc lên tường
Eeh, nó là một mô hình tuyệt vời.
Một người, với đôi tai Elf dài, theo dòng chảy của thế giới Fantasy, cùng những nhân vật với cơ thể ngắn Dwarfs với những vũ khí, trong hình chạm họ chiến đấu chống lại quái vật và linh hồn quỷ dữ.
Vì phần lớn nó đã bị phai mờ, tôi không hiểu chi tiết, nhưng màu sắc và hình dạng còn vừa đủ.
Tôi đi bộ một bên bức tường trong khi quan sát hình chạm.
Tôi đến một góc, và lặng lẽ đối mặt với thứ phát ra âm thanh tôi đã nghe, tôi hé nhìn ra ngoài và thấy cái gì ở phía bên kia.
“……”
Uwa, lại là bọn nó
… Tôi hiểu bản chật thật sự của đám âm thanh phát ra đó.
Nó là những con quái màu xanh.
Bởi vì thứ chúng đang mặc đồ khác với nhóm tôi đã gặp lúc chiến đấu với con quái đỏ, những con quái da xanh này có thể là một nhóm khác.
Well, có vẽ như nhóm quái vật này đang đi kiểm tra khu vực.
Có 5 đứa, Không, 7, 8 đứa cả đám.
Nhóm của những con quái xanh đã đi khỏi tầm nhìn của vách tường đến một khu khác.
Gần như đối mặt, tôi bị cát cuốn đến đây, có phải chúng tương tự?
Thật nguy hiểm.
Hãy cẩn thận để chắc rằng không bị phát hiện.
Bởi vì ở trong sâu là một khu vực rộng lớn với những cái cột xếp hàng, tôi nhìn xung quanh mé bên trái.
Bức tranh toàn cảnh của tàn tích là hình vuông, từ bên dười tôi nghi ngờ hình dạng là UU. Bằng cách phía trên của không gian rộng với những cây cột. Trước hết tôi muốn nắm bắt địa hình. Không có cánh cửa nào khi tôi tìm kiếm.
Giờ, không gian nơi tôi đang đứng là bên phải vách thường của chữ U
Tôi nhìn vào trung tâm từ đây.
Ah, có một con quái xanh ở giữa.
Nó đứng như một canh gác giữa những cây cột.
Trong trường hợp này liệu tấn công bất ngờ có tốt không nhỉ?
Nhưng, tôi không muốn nhóm quái xanh trở lại và nó không còn ở đó.
Hơn nữa, Well, con quái xanh đó.
Nó nhìn giống như Goblins thường thấy trong game và phim của thể loại fantasy.
“Nó thì nhỏ và….”
Nó mạnh không nhỉ?
Với
Tuy nhiên, tôi dừng việc ở trung tâm.
Chút nữa tính sau, tôi muốn nhìn chuyện gì đang diễn ra mé bên trái.
“Tôi không thể nhìn rõ từ đây—”
Tôi hé mắt mình tới cạnh bên trái.
Vì có một vài trụ lớn ở đây nên tầm nhìn của tôi bị che.
Thật khó khăn để nhìn từ đây, tôi muôn hiểu bố cục tổng thể tốt hơn
Hãy thử kiểm tra liệu bên trái có an toàn hay không.
Cảm thấy nên tiếp tục ẩn nấp— tôi đi vòng sáng trái. Di chuyển từ trụ này sang trụ khác và nhìn xung quanh một cách bồn chồn, tôi di chuyển bằng cách sử dụng bóng của cây trụ.
Không có đuốc trên cây trụ tay trái và nó tối om.
Điều này thật thuận tiện.
Chỉ có vách tường ở trái góc của tàn tích, không có gì ở đây
Như thế, tôi đi trên góc phải dọc theo vách tường từ góc trái.
Đi bộ dọc theo bức tường.
Một ánh sáng có thể nhìn thấy tại một điểm trên vách tường. Dường như có một chổ lõm.
Đây là bên trong của phần trên bên phải tàn tích.
Một cái gì đó ở đây, nó nhìn như một đường đi…dọc theo bức tường, ánh sáng đỏ được phản chiếu bởi cây trụ ở trung tâm, tôi nghiêng mình vào trong để ẩn nấp một chút.
Từ đây, tôi có thể thấy một đường đi từ góc này.
Sau đó, như dự đoán.
Tôi phát hiện một đường khác ở nơi mà nó dường như bị chìm vào trong đất.
Tôi cảm thấy nhóm những con goblin đã đi theo hướng ngược lại.
2 cây đuốc đang cháy trên đài 2 bên cánh cửa, và 2 con goblin đứng bảo vệ ở đó.
Với điều này, tôi nắm được đại khái vị trí của những con goblin còn lại
Tôi thấy bây giờ, 2 trong số chúng đứng lại bảo vệ cánh cửa dẫn đến phần phía trên.
Thêm 2 đứa đang đứng giữa cây những cột trung tâm của tàn tích nơi tôi đã thấy lúc nãy.
Giờ tôi không chắc, nhưng ở khu thấp hơn của tàn tích tôi đoán một nhóm Goblin đang ở bên phải của hình U
Trước hết, tôi ngắm vào 2 tên gác cửa.
Sử dụng bóng tối của cái trụ, tôi tiếp cận chúng.
Từ trong bóng tối của cây trụ gần nhất *gobu*, tôi muốn nhìn một chút, và ló đầu ra nhìn trộm.
Đó là 2 con goblins.
Nó không mang mũ nhưng có giáp da. Và cái bản mặt goblin.
Một cái bản mặt xanh lá, đôi mắt lớn lõm sâu trong mặt
Chúng có trán ngang màu xanh lá nhưng không có tóc.
Tôi ngừng quan sát hình dáng của con quái, hình dáng của chúng tôi đã xem kỷ càng rồi.
Gọi chúng là Gubutaro và Gobuemon
Gobutaro có một vũ khí như giáo ngắn
Gobuemon có một thứ như là cây côn
Tất nhiên, chúng không chú ý tôi.
Tôi có một viên đá trong cả hai tay. Tổng cộng là 2 viên.
Kể từ khi khu vực này không có đá, tôi phải nhắm cẩn thận…
Tôi *Goku* nuốt nướt bọt trong đang nhắm và nấp.
Tập trung vào con Goblin gần nhất, tôi nhắm vào đầu, tôi cong cổ tay chuẩn bị-và ném mạnh nó đi.
Viên đá va chạm với cái đầu—với một âm thanh nặng nề nó bị nghiền nát.
Đầu của con Goblin sụp đổ sang một bên, và nó ngã xuống nền.
Với sự giúp đỡ của kỷ năng
Lần nữa, tôi lập tức ném mạnh viên đá--
Tôi nhắm vào phía sau đầu của con Goblin khác, nhưng viên đá bay lệch, và trúng vào cổ.
Chii, Hụt ời!
“Goobatsu!”
Con goblin bịt cổ và phát ra một âm thanh lạ, và sụp đổ là kết quả chỉ với 1 hit. Tôi đã nhắm hụt nhưng có phải nó đã kết thúc?
“Hyuhhooo, nó thật tuyệt, ném ấy”
※Pikon※ ※<Ẩn Thân(Reclusive Body Hide)> Kỷ Năng Nhận Được※
Một âm thanh được nghe thấy từ trong đầu của tôi và tôi cũng thấy <Ẩn Thân> trong tầm nhìn.
Tôi hẳn là nhận được kỷ năng ẩn thân bởi vì tôi đã tấn công trong lúc ẩn nấp.
Một thứ như thế này có thể học ngay lập tức?
Hơn nữa, <Ẩn thân>. Tôi có thể sử dụng nó từ khoảnh khắc tôi nhận được kỷ năng.
Tôi hiểu bằng trực giác hành động để ẩn thân trong một thời gian.
Nó lạ quá.
Tuy nhiên, từ “Kỷ Năng” thật sự tồn tại, nó được hiển thị trước mặt tôi.
Nó hoạt động như thế nào nhỉ?
Có phải nó được khắc vào hệ di truyền của mình?
Tôi biết nó là một hiện tượng tử nhiên. Điều đó dược thừa nhận trong não của tôi và tôi biết.
Với
Tuy nhiên, tôi nhớ trước khi dịch chuyển.
Thế giới khác này đây, được đánh giá như Fantasy.
Với tôi, người có những trãi nghiệm thực tế, tôi hiểu cảm giác cảm nhận được và học được một kỷ năng mới là tự nhiên, tuy nhiên vẫn có một cảm giác không thích hợp…..
-Một cảm giác kỳ lạ.
Nó không quá kỳ lạ, nhưng tôi chỉ có thể chấp nhận nó
Tôi thử sử dụng <Ẩn Thân> một lần.
Tôi bắt đầu cuối xuống như là tôi đang ngồi xổm
Khi tôi sử dụng <Ẩn thân>, chuyển động nhẹ nhàng hơn khi đang ẩn nấp
Lúc trước với
Tôi lập lại những chuyển động lén lút trong bóng của cây trụ.
Những chuyển động đáng ngờ của tôi không bị chú ý bởi con goblin ở giữa những cây trụ trung tâm.
Càng xa càng tốt, lặng lẽ,tôi lén lút đến nơi những con xác goblin ngã xuống trong vui mừng.
Con goblin có cái cổ bị nghiền nát vẫn còn thở. Nhưng, khi tôi nhìn thấy mặt của con goblin, hơi thở của con goblin tắt đi và nó dừng chuyển động. Từ phần cổ của cơ thể, tôi nhặt viên đá đẫm máu, và cho nó vào túi. Tôi thu được một cây giáo ngắn như là phần thưởng của nạn nhân. Không có tiền.
Khác biệt kích cở của chiếc giáp da là quá lớn, tôi để nó như thế. Bởi vì có một miếng vãi bẩn buộc quanh eo với một sợi dây nhỏ, tôi lấy nó.
Tôi chịu đựng mùi muốn xỉu của miếng vãi.
Ngoài ra, để an toàn, tôi phải giấu cái xác này.
Tôi di chuyển trong bóng của một cai trụ góc trái….
Sau khi tôi giấu xác của con goblin trong bóng của cây trụ, tôi tiến đến bên trong cánh của mà 2 con goblin tôi đã giết canh giữ. Tôi vào trong và lập tức phát hiện ở đây có bậc thang đi xuống.
Tôi đi xuống những bậc thang.
Có mộ đường nhỏ trước những bậc thang đi xuống.
Nó dẫn đến khu thấp hơn bên phái từ khu cao hơn ở góc phải.
Trước và sau.
Tôi chọn đường nhỏ phía trước mình.
Tôi đi một cách cẩn thận đến vách tường tay phải.
Trong khi xổm xuống và sử dụng <Ẩn Thân, tôi đến một góc.
- Tôi nhìn ra từ trong góc.
Không có ai ở đây.
Chỉ có một đường nhỏ tương tự, dường như không có thứ gì hiện diện ở đây.
Tôi quay lại góc, và đi dọc theo con đường nhỏ.
Sau đó, tôi phát hiện một cánh cửa bên trái.
Tôi tiến lên phía trước, trước hết, tôi quyết định kiểm tra cánh cửa ở đây.
Tôi nắm tay cầm bằng sắt màu đỏ và vặn nó.
Nó là một căn phòng cũ kỹ.
Có một chiếc bình bạc tròn kỳ lạ trên kệ, một ánh sáng mờ phát ra từ bên trong.
Nó có lẽ là nguồn sáng. Một ma thuật ánh sáng.
Tôi khám xét căn phòng bằng cách sử dụng ánh sáng của nó.
Có mạng nhện mịt mù khắp mọi nơi. Mùi mốc cũng bốc lên khá nhiều.
Có một chiếc ghế đá và cái bàn, và thêm một kệ sách nữa.
Bằng cách này hay cách khác, nơi này dường như là một thư viện cổ.
Những cuốn sách trên kệ đã bị mục nát và đầy bụi, vậy nên tôi có thể hình dung căn phòng này đã được sử dụng rất lâu trước đây.
Kệ sách được làm dạng kiến trúc bằng đá và được kéo dài dọc theo sâu vào trong căn phòng.
Giá sách bằng đá được xây một cách vũng chắc. Tôi nắm lấy cây giáo ngắn, và nhìn vào sâu bên trong những giá sách. Tôi xác nhận không có ai ở đây.
Không có ai ở đây
Tôi trở về nơi gần lối ra và ngồi xuống, quyết định nghĩ ngơi một chút.
Tôi cắn trái cây như đào tôi là lấy lúc trước.
-Nó ngon. Vị của nó như một trái đào và một trái lê trộn lẫn với nhau.
Nhai *munch munch*, tôi ăn.
Nó nhắc tôi nhớ, tới giờ tôi chưa ăn thứ gì cả….
Khi nhìn đồng hồ, nó cho thấy 11:00.
Hôm nay, suốt cả ngày, tôi đã đi bộ và chạy trong hang.
Tôi, thậm chí sau đó, đã trãi nghiệm không biết mệt.
Có phải sự thèm ăn của tôi giảm một ít không nhỉ?
Sau cùng, sức chịu đựng của tôi dường như không được bình thường.
Tôi đang rãnh vậy nên tôi muốn thứ gì đó để đọc, tôi tìm một cuốn sách.
Trên kệ sách, “Cuốc đời của cây Arotoshu”, “Thanh kiếm của Weiss”, “Lịch Ashura”, và, tôi tìm thấy nhiều cuốn sách có thể đọc được với tiêu đề được viết trên đó, tôi kéo ra cuốn sách với một ngón tay.
-Nhưng, vào khoảnh khắc ngón tay chạm vào cuốn sách, cuốn sách nhanh chóng vỡ ra thành bụi.
Nó đã mục nát.
Mặc dù những từ vẫn có thể đọc, nó là vô ích.
Không thể khác được.
Tôi từ bỏ và đi dọc theo kệ sách.
Tôi quyết định nghĩ ngơi ở một góc.
Với lưng dựa vào góc tường, tôi nhắm mắt, và bất động một lúc, tôi đã bình tĩnh lại.
Nhắm mắt lại một cách tự nhiên, tôi chìm vào giấc ngũ.
◇◇◇◇
“-Tsu.”
Trong khi thở ra, tôi thức dậy.
Khi tôi kiểm tra đồng hồ là 3:00 sáng.
May mắn thay, những con quái xanh giống như Goblins không đến căn phòng này.
Di chuyển thôi, không giúp ích gì được nếu tôi cứ ở đây.
Tôi phải thoát khỏi cái nơi giống tàn tích này.
Tôi nắm cây giáo ngắn và rời khỏi thư viện cổ.
Lần nữa, tôi mở cánh cửa sắt củ kỹ.
Tôi trở về con đường nhỏ.
Lần này tôi chọn đi bên trái.
Bên phải là đường tôi đến.
Con đường nhỏ trở nên rộng hơn khi tôi tiến lên.
Đột nhiên, tôi đến gần một ngã tư.
Có những con đường nhỏ đi về bên trái, phải và phía trước.
Tôi chọn đi thẳng, và tiến đến.
Sau đó, lần con dường nhỏ trở lên nhỏ đi. Khi tôi băng qua con dường nhỏ, tôi tiến vào một quảng trường rộng lớn và sáng.
Một tấm màn đỏ khổng lồ được treo lên từ những vách tường.
Oh, một biểu tượng?
Biểu tượng được làm bởi 3 thanh bắt chéo nhau với một chiếc rìu ở giữa.
-Huh?
Uhyu, có một nhóm goblin xa hơn bên trong quảng trường.
Hơn nữa, chúng đang *chichikuri* ôm lấy nhau.
“Ugee, oh Giề?”
Tôi không biết nói gì sau khi thấy những hình ảnh khó chịu của những con goblins
Tsu, shi, oops.
“Giyago! Nu?”
“Getsu.”
“Gotsu!?” “Ningenda!” “Sao,Con Người gaa!” “Gorose!”
“Eh….tsu.”
Đôi mắt tôi nhanh chóng quan sát quảng trường. Có một con đường nhỏ bên trái và bên phải, tôi ngay lập tức chọn đường bên trái và sử dụng
Tôi kích hoạt kỷ năng.
-Và bỏ trốn.
Tôi chạy. Chạy.
“Gunuootsu.” “Bắt nó!” “Oe!”
Những âm thanh của Goblin. Tôi nghĩ bọn chúng gần 10 đứa? Tôi không thể nhìn lại.
Tôi chạy qua đường nhỏ.
Quanh góc là một cánh của với những dấu ấn kỳ là và cũ kỷ xuất hiện trên nó.
Không có thời gian để mở nó.
Tôi đẩy vai vào và phá cánh cửa.
Tôi phóng vào phòng trong khi đang lăn.
Có một cơn sốc đến vai của tôi, nhưng không đau.
Một đám mây bụi bốc lên.
“Cough, Cough”
Bụi bặm cuốn vào trong miệng tôi, và khiến tôi ho sặc.
Trong khi xoay mặt kiểm tra xung quanh.
Ngoại trừ một cây cột tròn-thấp ở giữa phòng--
“nó chỉ có một vách tường”
Căn phòng tôi đã xông vào và chiếm giữ, là một căn phòng tròn với những biểu tượng bí ẩn được khắc dọc theo vách tường.
Kiểu mẫu là vô số những đường mõng như mạch của một chiếc lá.
Xunh quanh không gian kín đáo này là một không khí lạ thường.
Làm như tôi cần, đây là một đường cùng.
Tác dụng của
“Itazooo.” “Con Người ở đây, nhanh.” “Tao đã tìm ra nó, ở đây-su”
Trong khi đó, những con Goblin đã chạy đến sau khi tôi vào trong căn phòng tròn.
Tôi đã bị bẩy.
Chỉ có 3 đứa ……mình có thể giết chúng không nhỉ?
Cây giáo ngắn trong tay, một viên đá trong túi.
Bị vây quanh, nguy hiểm….
Thời gian trễ của
Có kỷ năng
Con Goblin mỉm cười và tiếp cận đến tôi…..
Tôi rút lui.
Chân sau của tôi trúng vào cây trụ trung tâm của phòng.
“Lâu quá-ro, Con Người.” “Quỷ, guu.”
Những con Goblin tiếp viện vào trong phòng hết con này đến con khác.
Tôi đặt chân lên cây cột trung tâm, vào khoảnh khắc trọng lượng tôi dồn về cây cột-- mặt đất rung chuyển?
-Eh?
Mặt đất đang rung chuyển!?
Không, nó đang rơi—Rururuuuu-
Tôi lập tức bắn
Âm thanh rít của gió làm chát tai tôi.
Giờ, đã quá muộn rồi…tôi rơi cắm đầu….
Uheeee, tôi nói cái gì vậy.
Tôi rơi, đang rơi.
Những con Goblin cũng rơi nữa.
Đáng đời mày chưa, tôi không nói được.
Tốt lắm căn phòng.
Căn phòng dường như một hầm bẩy lục giác.
-Shit, tôi bắn xích sang bên nhưng không có tường.
Rõ ràng, làm nó ngay mà không cần suy nghĩ, tôi tạo xích.
Xích xuyên qua vài con goblin đang rơi, nhưng nó chỉ như thế.
Gió đang thổi mạnh lên, tôi cảm giác như cơ thể mình đang rơi như một mũi tên.
Tôi đang nhảy dù mà không có dù.
Một suy nghĩ khó chịu chạy ngang tâm trí tôi.
Đây, nếu như tôi tiếp đất, cơ thể tôi sẽ bị phá hủy sao?
Eeeeh, tôi không muốn thế
Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích, Xích
Tôi liên tục bắn
Cơ thể của tôi là dòng dõi Vampire. Tôi không nghĩ mình sẽ chết dù bị nghiền nát, nhưng…trước hết nó sẽ đau lắm.
Đã quá lâu rồi, tôi có thể nghĩ về khoảng cách, tôi vẫn thán phục nó trong khi đang rơi
Đột nhiên—với một *bua* cảm giác như đang đâm một thứ gì đó.
Tôi cảm giác không khí đang đọng lại trong tai rôi. Có phải áp suất không khí thay đổi?
Đây, mình rơi bao xa rồi….
Tôi tiếp tục lập lại bắn
Nhiều lần, nhiều lần , nhiều lần, nhiều làn
Một bó xích- nó bị kẹt sao?
Xích uốn cong và không gãy, nó mang tôi đến vách tường một bước. Cảm giác sợi xích được bổ xung, tôi hân hoan, nhưng, cuối cùng nó bị gãy.
- Tôi đâm xầm vào vách tường với một lực khủng khiếp.
Âm thanh của va chạm đầu tôi bị phá vỡ, não tôi rung lên.
Trượt xuống bên mặt tường.
Máu chảy vào những vết nựt trên tường, nó chảy xuống.
Một nữa vai trái của tôi bị xé rách, lập tức dính lại, rồi lài rách ra—xương sườn bị gãy đã được hồi phục, những khúc xương lòi ra từ ngực tôi cũng vậy.
Tôi quay cuồng trong cảm giác đau đơn phi thường và co giật vài lần, tôi hoàn toàn mất nhận thức.
Hoàn toàn kiệt sức, máu phun ra từ khắp nơi trên cơ thể tôi.
Tôi dùng mủi hít một hơi.
Doooon, dogoootsuntsu!
Một âm thanh nặng nề vang lên và dội lại.
Những mãnh xương bị phân tán.
Từ cú sốc bởi va chạm bên dưới, nhận thức của tôi được hồi phục, nhưng, tôi bị tập kích bởi một cơn đâu dữ dội bên trong cơ thể mình.
Như thể thúc đẩy cơn đau, tôi lăn xuống núi xương.
May mắn là,cái hố sâu tôi rơi xuống là đáp xuống “ Núi Xương” nhiều khúc xương trở thành một cái đệm, tôi rơi lên đống xương và nó hấp thụ va chạm cơ thể tôi khi lăn.
Khi tôi ngừng lăn, tôi đến phía dưới của núi xương.
Co giật một cái, và rồi cơ thể bất động.
Tôi đã đến……
Tôi cảm giác nhẹ nhõm, sau đó, lại đau đớn.
Sau một thời gian, không biết qua bao lâu--
Cuối cùng, tôi tỉnh dậy.
“Itetete. Bên trong cơ thể mình đau quá.”
Haha, có quá nhiều đau đớn.
Trên ngực tôi và đùi, những mãnh xương gãy đâm ra chổ này chổ kia.
Trong tư thế đang nằm, tôi rút những mãnh xương ra tôi không nghĩ nó là của tôi, và một cơn đau nhức chạy xuyên qua cơ thể tôi.
Buburi, toàn thân tôi run rẫy, và những cơ bắp dản ra.
“Guaa, Sigh…ite.”
Trong khi cắn môi để chịu đựng đau đớn, tôi nhìn vào vết thương tôi đã loại bỏ mãnh xương khỏi nó. Máu chảy ra từ vết thương, nhưng vết thương liền lại ngay lập tức.
Tôi bị choáng bởi khả năng hồi phục của dòng dõi Vampire.
“T, Tuyệt vời…”
Well, tất cả ổn chứ? Tôi….
Cơn đau giờ là một cơn đau tầm thường thôi.
Được rồi, tôi sẽ bị tê liệt trong khi hồi phục như thế này.
Nhưng dù cho tôi nói là tê liệt, tôi đã xỉu đi vì cơn đau cùng cực trước đó.
Bất tử nhưng cảm giác đau đớn là bình thường.
Nhân tiện, còn một điều khác, tôi đang ở đâu đây?
Tôi đứng dậy một cách không vững vàng, và nhìn vào núi xương trước mặt--
Như thể thứ còn lại của một chiến trường và một mồ chôn. Nó có lẽ là xương của người và quái vật chồng chất một con số lớn.
Phía trên, một hố khổng lồ đang mở.
Đây, nó là cái lỗ tôi rơi xuống?
Tôi nhìn vào lỗ hổng, độ cao là….tối thui.
Well, bị đâm vào bởi độ cao như vậy, okay, well, tôi đã được cứu.
Người bình thường nếu bị xé rách tay trái đầu tiên tiếp đến ngực và đầu bị phá hủy sẽ là “Chết Ngay Lập Tức”
Nói về độ cao tối thui này, nhưng lại có ánh sáng ở đây.
Có nguồn ánh sáng phát ra ánh sáng rực rỡ, tôi quay mặt về phía nó.
--Dường như ánh sáng ở mọi nơi.
Có một cái vạc lớn đang treo trên trần bởi những sợi xích sao?
Một ngọn lửa màu cam lạ lùng đang cháy trên nó.
“Đây thật sự là cái hố của địa ngục…”
Tôi nhìn xung quanh khu vực nhưng không chỉ có xương
Có những cây giáo, kiếm và giáp cũ nằm rãi rác giữa đống xương.
“Có thứ gì ở đây hữu dụng không nhỉ?”
Tôi đã mất cây giáo đã nhặt lúc trước.
Sau đó, trong khi thận trọng bước trên những khúc xương trên mặt đất, có thể có một món vũ khí dường như hữu dụng hay là một cái giáp có thể mặc, cuộc tìm kiếm bắt đầu.
Trong núi xương khổng lồ trước mắt tôi, dường như chúng có rất nhiều, nhưng bởi vì núi xương dường như không ổn định tôi chỉ đi vòng quanh nó.
“Ooh, cở này có hợp không nhỉ?”
Sau đó, tôi phát hiện một áo giáp dường như có thể sử dụng.
Nó che mọi thứ đến đùi tôi.
Tôi buộc áo giáp với những vãy xanh lá và màu đỏ nhướm máu từ chiếc quần Jean. Chiếc quần jean đẫm máu và rách rưới với nhiều lổ, nhưng bởi vì nó vừa, tôi quyết định là nó tốt rồi.
Nó chỉ vừa.
Đang tìm kiếm bộ giáp khác, di chuyển bên cạnh những khúc xương, tôi tiến đến phía trước.
Lần này, tôi nhặt một thanh gươm rĩ sét màu nâu.
Sử dụng thanh gươm, tôi đẩy một khúc xương sang một bên và nhìn.
Tôi có thể tìm thấy trang bị giáp, nhưng những thứ tôi có thể tìm thấy đều bị bị nghiền nát và đầy lổ hổng
Tuy nhiên, tôi đã tìm thấy một chiếc găng tay nhìn khá tốt và nó dường như cũng vừa.
Nó chỉ có tay phải, nhưng lớp võ dường như có một số vảy xanh là trộn lẫn trong với một dạng kim loại tối máu ở phia mu bàn tay.
Nó dường như đã cũ, nhưng tốt hơn là không có gì.
Tôi kéo chiếc khăn ra thành một sợi dây và buộc nó vào cổ tay với phía sau của áo giáp để buộc chúng lại với nhau.
Tôi buộc nó vào cổ tay.
Tôi kiểm tra đồng hồ sau đó, đồng hồ đã bị vỡ. Mặt đồng hồ bị nứt và kim bị uốn cong, nó đã hoàn toàn dừng lại.
Aaaaahhh, ánh sáng quý giá, sức mạnh của nền văn minh….
- Tôi nên ném nó đi.
Tôi ném đồng hồ của mình vào núi xương.
- Di sản của nền văn minh đó, lấy đi!
Tôi tiếp tục đi xung quanh núi xương.
Như thường lệ, xương được chồng lên nhau với lượng lớn trên mặt đất. Thật khó để đi.
Nhảy lên trong giữa lúc đi bộ, tôi đang chơi, tôi quyết định đi kiểu đó.
Tới chổ đó, cuối cùng!
Cũng như sức nhảy của tôi tăng lên đáng kể, tôi có thể nhảy xa đáng kể.
Nhưng, cuối cùng khung cảnh vẫn không thay đổi.
Cái nơi toàn xương này là một hang động khổng lồ, nó không có gì ngoài một biển xương. Bất cứ nơi nào tôi nhìn đến, đường chân trời bị bao phủ bởi biển xương
May mắn, nơi này sáng vậy nên tôi có thể tiến lên một cách dễ dàng…
Chăm chú chạy qua biển xương, đi bộ, nhảy, tôi cứ tiếp tục.
Có lẽ một hay hai ngày đã trôi qua.
Tôi khát, tôi muốn nước.
Nhưng, ở đây dường như không thể tìm thấy thức ăn hay nước.
Cũng chỉ có núi xương
Trên đỉnh của nó, củng có một cái hố khổng lồ.
Nó dường như một núi xương bên dưới cái hố khổng lồ giống cái tôi đã rơi xuống.
Nếu mình có thể lên cao, có lẽ mình có thể biết cách ra khỏi nơi này…
“Hãy thử nó xem”
Lẫm bẩm như thế, tôi nhìn lên núi xương trước mặt mình.
Yoshi, hãy làm nó một lần.
Tôi đặt sức mạnh vào đôi chân mình và chạy.
Lúc đầu, tôi có thể trèo với cảm giác tốt.
Nhưng chân tôi lập tức bi bắt lại bởi biến xương dù cho tôi nhảy ra, sau đó tôi bị chôn vùi và nuốt chửng bởi vòng xoáy của xương. Chân tôi bị chìm vào núi xương khi nó đổ xuống và rồi cơ thể tôi bị trôi xuống.
Kể từ khi không thể khác được, tôi tiến lên dọc theo bên cạnh núi xương
Những khúc xương nhỏ bi đạp nát dưới chân trong khi tôi đi.
Thanh kiếm tôi đã nắm trong tay được thay thế cho một cây gậy.
Theo cách đó, tôi băng qua vài núi xương.
Một núi xương khác….là những gì tôi nghĩ sau đó.
Nhưng tôi đã thấy nó.Một cách chậm chạp, Zoazoa, và nó là một nhóm người đang di chuyển?
Tôi tiếp cận.
Hm? Huh, oh, nó là một nhóm xác chết.
Zombies. Những xác sống đang di chuyển.
Cũng có những Skeleton được tạo chỉ bởi xương.
Tôi lên cảnh giác và chậm rãi đi đên xung quanh nhóm của những xác chết.
Một phần của nhóm đã chú ý tôi.
Tất cả bọn Zombie rên rĩ lên và chúng hướng đến đây.
Uhyu, đừng tới đây!
Tôi đưa cổ tay trái hướng đến một con Zombie và bắn
- Mục tiêu là đầu.
Sợi xích tạo một âm thanh sột soạt khi nó tiến đến và xuyên qua đầu con Zombie
Con Zombie bị mất đầu sụp đổ một cách yếu ớt lên nền
-Tôi làm được rồi.
Tôi đã cực kỳ lười biến trong cuộc sống trước kia của mình.
Tôi nhớ rằng tôi đã rất thích Drama, Movies và Games cũng có những con Zombies xuất hiện.
Trong khi nhớ lại khung cảnh tôi đã hưởng thụ trong cuộc sống trước kia của mình, tôi đã bắn và cuốn tròn sợi xích, tàn sát những con Zombie chậm chạp.
Nhưng, nếu như chúng là những con Zombie hung tàn đang chạy đến, tôi không nghĩ mình sẽ có điệu bộ bình tĩnh như vậy.
Với một thanh gươm rỉ sét được trang bị trong tay phải và xích trong tay rái, tôi đâm gươm vào đầu của một con Zombie, giết nó.
Vì tôi không biết cách sử dụng một thanh gươm, tôi chỉ sử dụng nó để đâm với mủi nhọn.
Những con Zombie dừng di chuyển nếu tôi đập bể đầu chúng, điều đó cũng tác động lên những con Skeleton dù cho chúng chỉ được tạo bởi xương. Tuy nhiên, bên cạnh chậm chạp là lắc lư và om sòm, tôi có thể giết chúng bằng cách phá hủy những Skeleton nhạt màu với sợi xích của mình
Khi tôi hoàn tất việc giết những con Zombie và Skeleton, có phải nguyên nhân của những con Zombie là làn sương màu trắng xung quanh núi xương? Đó là điều có thể xác nhận bởi thị giác.
Oi, một con ma?
Đó có lẽ chính là nó, tôi tiếp cận và quan sát làn sương trắng….
Lúc đầu tôi nghĩ nó là hình dáng của một con người, nó là một con bọ rùa? (TN: “ladybug” cho ai muốn nhìn)
Nó phát sáng, có phải một nhóm bọ rùa phát sáng?
Sao? Phát ra một ánh sáng trắng, nhóm những con bọ rùa nổi lên như những con dom đóm.
“Sao lại ở đây?”
Khi tôi sắp chạm vào nó với tay , những con bọ rùa nhanh chóng lượn một dường zig-zag
Tò mò, tôi thừ đi xung quanh nó trên đất.
“Otsu.”
Trên mặt đất có một dãy ký tự mờ khó đọc được viết trên nền.
Re, Te, Ta, Wa, Me, Su, Mu.
Những ký tự thế giới khác. Chúng có thể đọc được, nhưng vài nơi đã bị mòn xuống.
Trong khi ánh sáng soi bên dưới những ký tự, có một sợi dây chuyền được trang trí với những con bọ rùa lớn và đẹp.
Những con bọ rùa xinh đẹp được tạo ra như một tác phẩm nghệ thuật.
Một chuỗi dây vàng ở trên đoạn cuối của trang sức.
Mặt sau của bọ rùa, dường như có vài đường rãnh như một sợi dây chuyền bình thường.
Tuy nhiên, ánh sáng chỉ ở đây? Sương mù? Loại....
『……』
“Mm?”
Khi tôi nắm nó trong tay mình, một con gió nhẹ thổi.
Mặt dây chuyền bọ rùa sáng lên ngay lập tức.
“Một con côn trùng, có linh tính? Trong lúc này, hãy lấy nó…”
Lẩm bẩm như thế, tôi đeo sợi dây chuyền quanh cổ mình.
Sợi dây chuyền ngừng sáng sau đó.
Rời khỏi đó, lần nữa, tôi bắt đầu tiến lên dọc theo núi xương.
Tôi đã quyết định là đi bộ.
Biển xương mở rộng giống như một địa ngục vô tận.
Haa, mất bao lâu đây?
Cảm giác về thời gian của tôi đã lệch lạc hoàn toàn.
Chỉ có những âm thanh xào xạc của những khúc xương vang vọng.