WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
Chương 70: Tới Làng của tộc Ngân Lang
- Truyenconect
- WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
- Chương 70: Tới Làng của tộc Ngân Lang
Trans: Virtuosu
--------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau ngày bọn mạo hiểm giả tấn công người tộc Ngân Lang, xe ngựa của chúng tôi lăn bánh trên đường chính.
Lúc đầu, chúng tôi định để xe tại thị trấn và đi bộ vào rừng, nhưng khi Aery-san biết rằng chúng tôi có xe ngựa, cô ấy nói đi theo trục đường chính sẽ nhanh hơn.
Tôi không chắc rằng sẽ ở lại làng Ngân Lang bao lâu, và nếu để các học trò ở lại lâu thì... Dù sao thì, hiện giờ cứ đi đã.
Đó là lí do chúng tôi rời thị trấn sau nửa ngày... Aery-san, vẫn chưa hồi phục hẳn, đang ngồi ở ghế trước, cô thở dài vài tiếng. Lí do là vì Hokuto đang kéo chiếc xe ngựa, tất nhiên.
"Haaa... Không ngờ Bách Lang-sama lại phải kéo xe... Nếu ai đó biết chuyện này thì chắc sẽ loạn mất." (Aery)
"Tệ vậy sao?" (Sirius)
"Ừm. Cậu biết đó, tộc chúng tôi tôn sùng Bách Lang-sama như một sứ giả của Thần Linh, nếu biết vị thần bị đối xử như thế này, mọi người sẽ nghĩ sao về Sirius-kun...?" (Aery)
"Gâu!" (Hokuto)
"V-vâng! Tôi biết ngài làm việc này vì ngài muốn vậy!" (Aery)
Cái giọng rụt rè ấy là sao? Dù mỗi lần Hokuto sủa một tiếng thì mọi chuyện sẽ đâu vào đấy nhưng tôi nghĩ không đơn giản như thế.
"Có khả năng chúng ta sẽ phải đánh với tộc Ngân Lang." (Sirius)
"Uhmm... Tôi cũng sẽ kiên quyết thuyết phục họ, vậy nên cứ thế mà tiến tới thôi!" (Aery)
Tôi nghĩ nếu giả bộ bị tấn công thì tốt hơn. Ngồi trên ghế lái, tôi kiểm tra lại trang bị. Và, Reus, đang chạy kế bên chiếc xe, tới sát tôi.
"Đừng lo, Aniki, Anh luôn có em bên cạnh mà." (Reus)
Có vẻ Reus đã nghe cuộc nói chuyện ban nãy. Em ấy nói với một điệu cười tự tin, và giơ ngón tay cái lên.
"Em sẽ bảo vệ Aniki!" (Reus)
"Bảo vệ!" (Quad)
Lời nói và cử chỉ của em ấy nhìn khá tuyệt, và Quad, ngồi trên vai Reus, cũng làm điệu giống vậy. Một cảnh tượng ấm lòng.
Quad trông có vẻ rất vui. Vì mối quan hệ của bọn nó tốt đẹp đến vậy, tôi nên để mặc nhỉ?
"Đúng thế. Không chỉ Reus, em cũng ở bên cậu mà." (Emilia)
"Em nữa. Thuỷ thuật của em sẽ bảo vệ anh." (Reese)
Hôm nay, Emilia và Reese cũng ngồi ở hàng ghế lái. Hai em ấy ngồi cạnh tôi và nở nụ cười. Những học trò thật đáng tin cậy... Hmm?
"Ummm... Sirius-sama?" (Emilia)
"Em sao vậy, Emilia? Trông em hơi xanh xao đấy." (Sirius)
Hơi gượng gạo, tôi sờ má Emilia và cảm thấy làn da của em có hơi khô. Hơn nữa, mọi ngày Emilia năng nổ hơn Reus. Dù vậy em ấy trông rất hài lòng khi được tôi chạm má, cái đuôi lại vẫy nhẹ.
Nhớ lại thì, hôm nay tôi cảm thấy em ấy không muốn ở quá gần tôi. Hay là em ấy đang giấu điều gì đó?
"Kh-không phải vậy ạ." (Emilia)
"Đừng giấu nữa. Hmmm, có vẻ em không nghỉ ngơi đủ. Hôm qua em có ngủ đủ không?" (Sirius)
Tôi niệm phép [Quét] để chắc chắn, nhưng có vẻ em ấy đơn giản chỉ kiệt sức, vì tôi không thấy dấu hiệu bệnh gì trong Emilia cả.
Chắc hẳn là do bao nhiêu việc liên tiếp diễn ra, từ việc gặp người cùng tộc, đến biết tin người thân còn sống. Khi tôi tiếp tục nhìn, em lảng đi. Quả nhiên.
"Thật ra, em có chút buồn ngủ..." (Emilia)
"Nếu vậy, vào trong nằm nghỉ đi. Dù không ngủ được, cứ nhắm mắt lại và bình tĩnh." (Sirius)
"Em rất vui vì được cậu quan tâm, nhưng không sao đâu ạ." (Emilia)
"Ổn mà, cứ nằm xuống đi. Nào, tôi sẽ làm gối cho em. Không sao đâu." (Sirius)
Tôi ép Emilia vào trong xe, và khi tôi đưa Reese chiếc chăn làm bằng lông của Hokuto, em ấy nhìn tôi vởi vẻ ngạc nhiên.
"Anh đúng là hiểu Emilia, Sirius-san. Dù em có chú ý đến bạn ấy sáng nay..." (Reese)
"Um, bởi vì tôi đã chăm sóc em ấy từ rất lâu rồi." (Sirius)
Sau khi nhận em ấy về, tôi luôn ở bên, chăm sóc em. Emilia luôn lo lắng về sức khỏe của mình và nghĩ tôi sẽ lo lắng quá mức cho em ấy.
Reese có vẻ biết điều này, nhưng em ấy lại bị cấm không được nói ra. Không được giấu diếm gì cả, biết không? Khi Emilia đã ngủ, tôi nhẹ nhàng lẻn ra.
"Thấy Emilia như vậy, em nghĩ sao, Reese?" (Sirius)
"Như Sirius-san đã nói ban nãy, em nghĩ bạn ấy bị thiếu ngủ. Khi Emilia tỉnh dậy, em đã định niệm phép chữa trị ngay, nhưng không như phép hồi phục của Sirius-san, phép của em không hiệu quả như vậy trừ khi chữa trị vết thương." (Reese)
"Sau khi ngủ dậy em ấy sẽ khỏe hơn thôi. Trời ạ, nếu chỉ là liệu pháp hồi phục, tôi đã có thể chữa trị như bình thường... em có biết nguyên nhân tại sao không?" (Sirius)
"Cả Emilia cũng không rõ tại sao nữa. Nhưng xin đừng trách Emilia. Bạn ấy không muốn Sirius-san phải lo lắng. Và xin hãy nghĩ đến cảm xúc của bạn ấy nữa." (Reese)
"...Được rồi. Giờ tôi thấy hơi tệ rồi đấy." (Sirius)
Nghĩ về việc đó, Emilia và Reese vẫn là những thiếu nữ, không nên bất cẩn với cảm xúc của họ. Tôi nghĩ Reese cũng hiểu điều đó, và có lẽ tôi nên để việc này cho em ấy.
Tôi nhìn quanh, vì có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, và Aery-san nhìn với một nụ cười.
"Sirius-kun được mọi người yêu mến thật." (Aery)
"Tôi chỉ sống theo đúng con người mình thôi." (Sirius)
"Dù vậy đi nữa, rõ ràng mọi người đều xem cậu như một người bạn vậy. Tôi có hơi nghi ngờ khi Emilia nói rằng em là học trò của một nhân tộc, nhưng khi thấy cậu như vậy, tôi đã hiểu được rồi, Sirius-kun. Dù cậu có nói gì với mọi người ở làng đi nữa, tôi vẫn sẽ là đồng minh của cậu." (Aery)
"Kẻ nào dám coi thường Aniki, em sẽ thổi bay chúng!" (Reus)
"Thổi bay chúng!" (Quad)
"Gâu!" (Hokuto)
Nếu Hokuto nổi điên lên thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp, nên em có thể suy nghĩ chín chắn lên chút được không? Thật đó.
Tôi mỉm cười cay đắng trước Reus, đang khá nghiêm túc về việc đối mặt với người cùng tộc, và Quad, rất hào hứng dù chưa hiểu chuyện gì, xe ngựa của chúng tôi tiếp tục lăn bánh theo con đường chính.
Theo chỉ dẫn của Aery-san, chúng tôi sẽ rời đường chính, đi nửa chặng đường, chuẩn bị lều trại nghỉ ngơi, sau khi băng qua một lối đi đã bị bỏ hoang khá lâu.
Vẫn còn thời gian trước khi mặt trời lặn, nhưng vì xe ngựa không thể tiến vào từ đây, tôi quyết định cả nhóm sẽ ở lại xe tối nay, vẫn còn thực phẩm dự trữ mà.
Trên một phần nhỏ trong xe ngựa được dùng làm gian bếp có thể đóng mở, tôi dùng những nguyên liệu Emilia và Reus lấy từ gian bếp, và thử sáng tạo một món ăn mới, sử dụng những loại gia vị mua trong thị trấn.
"Từ đây chúng ta sẽ đi bộ, và sẽ phải mất khoảng một ngày. Nhưng vì có một đường tắt chỉ chúng tôi mới biết, nên chỉ cần đi nửa ngày thôi." (Aery)
"Chỉ nửa ngày? Em thấy khá hồi hộp đấy." (Reese)
"Nhưng kể cả không có con đường tắt, ta vẫn đến được ngôi làng trong hai ngày. Mặc dù khá gần, tại sao người dân trong thị trấn lại không biết nơi này?" (Emilia)
Reus đang đi loanh quanh trại, Emilia và Reese đang vừa nói chuyện với Aery-san, vừa thay phiên canh gác lều. Bên cạnh đó, Quad đang nằm nghỉ trên đùi Aery-san.
Vừa trộn thức ăn, tôi tham gia vào cuộc nói chuyện.
"Chắc hẳn là do khu rừng. Cánh rừng phía lục địa Adlode rất sâu và phức tạp, sẽ khiến cho cảm nhận đường đi rối loạn." (Sirius)
"Ừm. Như Sirius-san đã nói, cánh rừng rộng lớn này sẽ khiến việc định vị ngôi làng trở nên khó khăn. Nhờ có khu rừng mà tộc chúng tôi có thể sống trong yên bình." (Aery)
Nếu biết rõ hướng đi thì tới nơi trong hai ngày là khả thi. Nhưng thường sẽ phải mất gấp hai, thâm chí là gấp ba thời gian đó. Đây là kinh nghiệm cơ bản của đi rừng.
Dù không nhiều như elf, tôi biết tộc Ngân Lang sống hoà hợp với cánh rừng. Vì để nắm rõ đường đi như vậy, họ phải có kiến thức khá đáng kể về khu rừng.
"Khu rừng này là nơi rất quen thuộc với tộc Ngân Lang chúng tôi, vậy nên không thể sống sót nếu không thông thạo địa hinhd. Nhưng mà, để bị bắt cóc trong khu rừng quen thuộc... quả là một câu chuyện đau khổ." (Aery)
"Đ-đó... Đó chỉ là không may thôi!" (Reese)
"Đúng vậy. Aery-san không có lỗi!" (Emilia)
Có lẽ đang nhớ về vụ bắt cóc, Aery-san trông buồn rầu rõ rệt. Trong khi Emilia và Reese an ủi cô ấy, Reus, đã hoàn thành việc luyện tập, đến bên tôi, trong khi lau mồ hôi.
"Ồn ào vậy, có chuyện gì thế, Aniki?" (Reus)
"Mặc dù là chuyện không may, người bị bắt cóc đang buồn phiền." (Sirius)
"Vâng, vì con của cô ấy đang bị nhắm đến, em nghĩ không thể tránh được. Mà Aniki, chuyện gì đã xảy ra với những kẻ ngốc ngày hôm qua?" (Reus)
Mấy kẻ ngốc Reus đang nói tới là đám mạo hiểm giả đã tấn công chúng tôi giữa đêm.
Sau khi chúng tôi đánh bại bọn mạo hiểm giả, tất cả bọn chúng bất tỉnh, thủ lĩnh Daughtress bỗng xuất hiện từ bóng tối. Lúc đó, hai chị em đã quay lại nhà trọ, nên hai đứa không biết chuyện gì đã xảy ra với đám mạo hiểm giả sau đó.
Anh ta chỉ đạo cấp dưới trói bọn mạo hiểm giả lại. Anh nói sẽ mang chúng về căn cứ và sẽ khiến chúng phải hối hận vì đã nhận một công việc ngu ngốc.
Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với gã quý tộc, nhưng kh nhận thấy mùi máu và không khí quanh gã thủ lĩnh, có vẻ hắn đã bị trừng trị thích đáng. Mùi máu toả ra có hơi mạnh, vậy nên khả năng cao là hắn đã chết.
"Dù biết hậu quả nếu dám động đến người tộc Ngân Lang, chúng vẫn dám ám sát chúng ta. Chúng hoàn toàn đáng bị trừng phạt." (Sirius)
Là một tổ chức ngầm, nhưng vẫn hoạt động có quy củ vì họ làm việc theo luật lệ, vậy mà bọn chúng dám tấn công thị trấn, nơi tổ chức hoạt động.
Tổ chức ngầm sẽ không ngại xuống tay với những tên dám phá luật. Mấy tên mạo hiểm giả sẽ, may mắn, bị bắt làm nô lệ, hoặc tệ nhất là bị trục xuất. Dù sao thì chúng tôi cũng sẽ không bao giờ gặp lại chúng nữa.
"Cứ quên mấy gã đó đi. Quan trọng hơn, chuẩn bị đến bữa tối rồi." (Sirius)
"Vâng. Lần đầu tiên em ngửi thấy mùi này. Anh làm món gì vậy?" (Reus)
"Đây được gọi là bò hầm. Thực ra phải nấu lâu thêm chút nữa, nhưng vì hôm nay chỉ nấu thử nên chắc sẽ ổn thôi." (Sirius)
Dù gọi là bò hầm, mùi vị của nó lại khá giống súp. Ở đây không có sốt demi-glace , và vì không thể kiếm gia vị dễ dàng như ở thế giới trước, tôi phải rất cố gắng mới tái hiện lại được đúng gia vị trong món ăn ở thế giới này, và... suýt thành công.
Vì nếm sơ qua không có vấn đề gì, nên món này như thế là được rồi. Hương vị vẫn chưa đủ đậm đà, nhưng tôi sẽ chỉnh lại vào lúc khác.
"Xong rồi. Dọn bàn ăn nào." (Sirius)
"""Vâng!""" (Emilia/Reese/Reus)
Khi tôi thông báo bữa tối đã sẵn sàng, mấy học trò bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Chuẩn bị đĩa và bánh mì cho mọi người với sự phối hợp nhanh gọn, mọi thứ đã xong trong chốc lát. Tôi nên buồn hay nên vui khi thấy các học trò giỏi phối hợp hơn trong những việc này hơn là trong trận chiến đây?
"Không chỉ là Shishou, Sirius-kun giống như... một người cha vậy." (Aery)
"... Bữa tối!" (Quad)
Aery-san cười gượng nhìn chúng tôi làm việc, và Quad nhảy cẫng lên trước mùi thơm của món hầm.
"Em không thể kiềm lại được! Quả là Aniki!" (Reus)
"Lại một hương vị mới nữa. Bao nhiêu hương vị cứ trào ra. Ngon thật." (Emilia)
"Món này ăn với bánh mì rất tuyệt vời. Sirius-san, em xin nữa." (Reese)
Với các học trò thì rất bình thường, vì mấy đứa đã quen với mùi vị món ăn của tôi, nhưng khi quay sang Aery-san xem phản ứng, cô ấy đang thưởng thức món bò với vẻ mặt khó hiểu.
"Món này không hợp khẩu vị của cô à?" (Sirius)
"Không phải vậy. Tôi có chút bất ngờ vì tôi chưa từng nghĩ là có thể thưởng thức bữa ăn tuyệt vời như thế này." (Aery)
"Ngon quá!" (Quad)
Quad có vẻ rất thích nó, em ấy cũng xin thêm một phần nữa. Tôi nghĩ vì gia vị ở quốc gia này có sự khác biệt nên mùi vị món ăn sẽ không được nguyên bản, nhưng có vẻ không có vấn đề gì. Dù vậy trông Aery-san có vẻ hơi cứng nhắc.
"Kiến thức phong phú... chăm sóc mọi người... giỏi nấu ăn. Dù trẻ hơn tôi, cậu lại.... làm mẹ còn tốt hơn tôi! Cái cảm giác thất bại này là sao?" (Aery)
Vài lời phê bình khá kì lạ, nhưng họ hài lòng với bữa tối.
-
Ngày hôm sau, chúng tôi cất xe ngựa và khởi hành vào rừng.
Nhân tiện, để bổ sung cho tính năng chống trộm của chiếc xe, tôi đã chặt cây và rải lá sau khi che xe ngựa lại với một tấm ngụy trang được làm để cải trang trong rừng rậm, và chiếc xe được cài một máy phát tín hiệu ma thuật chỉ tôi mới nhận được. Nếu lạc trong rừng, chúng tôi có thể tìm đường trở về với xe ngựa làm mốc.
"Aery-san, cô thấy thế nào?" (Sirius)
"Cậu không phải lo, tôi được nghỉ ngơi đủ rồi. Nhờ Sirius-kun đó. Từ đây trở đi, chúng ta sẽ phải qua một lối khá nguy hiểm, nên cẩn thận và theo sau tôi." (Aery)
Thể trạng của cô ấy đã hồi phục khá ổn định trong hai ngày qua, và giờ cô đang dẫn đường với những bước chân mạnh mẽ.
Thường thì Reus cõng Quad trên lưng, nhưng giờ lại để em ấy tự đi để học di chuyển trong rừng. Hình bóng của Quad, đang cố gắng chạy lại phía Aery-san, trông đầy sức sống.
Nhưng... cho đến khi đó.
"Chúng ta cần trèo lên một vách đá. Trèo lên, nhưng đừng bám vào những chỗ lỏng lẻo." (Aery)
"Có hơi cao không? Với quần áo của Reese-ane thì hơi khó đó." (Reus)
"Tôi sẽ kéo Reese từ trên bằng [Chăng dây]." (Sirius)
Tập trung băng qua cánh rừng, vách đá đó đập vào mắt chúng tôi...
"Nếu trượt chân ở đây, cậu sẽ bị trượt xuống sâu đây. Hãy cẩn thận." (Aery)
"Khá thể thao đó nhỉ? Reese có ổn không?" (Emilia)
"Um, chỉ thế này thì ổn thôi." (Reese)
Chúng tôi vừa nhảy tới hòn đá trên dòng sông chảy xiết...
"Mọi người, cẩn thận chỗ này! Nếu ngã xuống là toi đấy." (Aery)
"Aniki! Quad đang sợ và không đi được!" (Sirius)
"Không sao, Quad. Nếu em có ngã xuống, tôi sẽ dùng [Chăng dây] kéo em lên. Nên cứ đi đi." (Sirius)
Chúng tôi băng qua cây cầu gỗ trong một thung lũng sâu, và cuối cùng thì quay lại khu rừng quen thuộc.
Thật ra có một đường đi vòng qua ngọn núi để tới thị trấn, nhưng lại có một đường tắt băng qua ngọn núi này. Quad đang hoàn toàn kiệt sức, nên Reus cõng em ấy trên vai. Nhưng mà, người dẫn đường của chúng tôi cũng vậy.
Băng qua con đường này có vẻ khá khó khăn mà chỉ người Ngân Lang trưởng thành mới đi được. Đó là lí do Aery-san vẫn thấy mệt, dù đã quen với con đường này.
"... Đến bây giờ mấy cậu vẫn chưa thấy mệt nữa! Mấy cậu là cái gì vậy!" (Aery)
"Thật lòng mà nói, nếu chỉ như thế này, cháu có thể hoàn thành với sự luyện tập của Aniki." (Reus)
"Vâng. Nếu là Sirius-sama, chúng cháu sẽ thêm vài cục tạ. Cháu nghĩ sẽ khó hơn nhiều." (Emilia)
"Aery-san, trưa rồi. Chúng ta nghỉ một lát chứ?" (Reese)
"Kuhh... Không thể hiện được phẩm giá của một người lớn, thay vào đó tôi đang được chăm sóc. Thật đáng buồn, nhưng đành vậy." (Aery)
Cô ấy đang bộc lộ tính cách của mình khá đáng kể, so với lúc, rõ ràng cô ấy đã tin tưởng chúng tôi. Nhưng mà, sao tôi cứ thấy cô ấy có gì đó giống như Noel?
Mà, Aery-san đã đồng ý với Reese và dẫn chúng tôi tới nơi dừng chân. Vì vậy chúng tôi quyết định nghỉ trưa.
Một khoảng trống nhỏ với những chiếc ghế gỗ được chuẩn bị và vài cây bị chặt hạ. Vì vẫn còn dấu vết lửa trại ở trung tâm, có vẻ nơi này được sử dụng thường xuyên.
"Nơi này do chúng tôi, Ngân Lang tộc, dựng nên. Vì đường đi phía trước khá hiểm trở, nơi này được sử dụng như một trạm nghỉ chân trước khi tiếp tục khởi hành." (Aery)
"Nơi này khá tốt để quan sát xung quanh. Vậy thì, chúng ta chuẩn bị bữa trưa luôn chứ?" (Sirius)
Sau khi nhặt một ít củi để nhóm lửa, tôi bảo Reus đốt chúng, và bắt đầu sử dụng nước từ Reese để nấu ăn.
Nấu chảy chỗ nguyên liệu của một món súp khô, đây là món ăn dễ làm bằng cách cho thịt hun khói, được làm từ thịt thừa từ ngày hôm qua, và mì khô cùng nhau, mọi người đều hài lòng. Và sau đó, chúng tôi đã nghỉ ngơi sau bữa ăn, trong khi nhấm nháp bánh quy mà Emilia chuẩn bị với một ít trà pha.
"Dù không có đủ đồ dùng, nó rất ngon, như thường lệ." (Reese)
"Tớ đã học được phương pháp pha trà từ Sirius-sama, và càng thêm dễ dàng nhờ những kỹ năng do Erina-san truyền lại. (Emilia)
Đang thảnh thơi thưởng thức trà, tôi niệm [Tìm kiếm] vì tai của Hokuto bỗng dưng di chuyển, và thấy có vài phản ứng đang tiến tới chúng tôi.
Reus và Emilia phản ứng hơi chậm. Hai đứa đứng dậy, đảo mắt và vểnh tai, cầm chắc vũ khí. Nhưng, đó là...
"Aniki! Có gì đó đang tới!" (Reus)
"Sirius-sama, xin hãy cẩn thận!" (Emilia)
"Dừng lại. Ngồi xuống và chờ đi." (Sirius)
"Um, mọi người. Hình như bọn họ tới từ phía kia." (Aery)
Hai chị em thấy tôi và Aery-san vẫn ngồi yên, nên bỏ vũ khí xuống và ngồi kế sát tôi. Reese và Quad không phản ứng vì tôi và Aery-san không di chuyển. Tất nhiên không phải vì bọn họ bị hấp dẫn bởi bánh quy.
"... Họ có mùi giống Aery-san. Tức là người tộc Ngân Lang." (Emilia)
"Chắc họ tìm Aery đang mất tích. Số người khá ít, nhóm quân do thám thị trấn sao?" (Sirius)
"Tôi mừng là mình đã không mắc sai lầm. Con đường này quả là lựa chọn đúng đắn." (Aery)
Aery-san và Quad đã không trở về nhà hai ngày. Vì tìm kiếm xung quanh và không thấy, chắc họ đã đi đến kết luận cuối cùng là hai người bị bắt cóc.
Nhưng không rõ Aery-san có thật sự bị bắt cóc hay không, nên họ khởi hành tới thị trấn để tìm kiếm cô ấy. Vì lí do đó Aery-san đoán chắc họ đi con đường này, vì sẽ tới thị trấn nhanh hơn một chút. Cách suy luận của cô rất chuẩn xác.
"Tôi thấy mùi của chồng tôi, và anh ấy chắc cũng vậy. Jiria!" (Aery)
"Otou-san!" (Quad)
Khi hai người cất tiếng gọi, một người lập tức chạy vội tới, cùng lúc đó, trong rừng xuất hiện tiếng động và người đó đột ngột nhảy ra như một mũi tên.
"Aery! Quad!" (Jiria)
Một người đàn ông tóc bạc với thân hình to lớn, nhưng chưa bằng Lior, nhảy ra từ khu rừng. Anh ta đến gần và ôm Aery và Quad.
Hẳn người này là chồng của Aery-san và cha của Quad. Dù trông khá mềm lòng khi hạnh phúc ôm vợ con, anh ta là một người đàn ông với cơ bắp cuồn cuộn và rắn chắc, gương mặt như chực khóc. Tôi hiểu rằng vợ con quan trọng đến nhường nào với anh ta.
"Uooo! Cha đã rất lo lắng! Thật mừng vì hai mẹ con vẫn bình an!" (Jiria)
"N-này! Em cũng muốn gặp anh lắm, nhưng bình tĩnh lại đi." (Aery)
"Otou-san... Đau quá." (Quad)
"Nói gì cơ!? Có biết ta lo nhiều thế nào không?" (Jiria)
Reus và Reese trông rất hạnh phúc khi thấy gia đình đoàn tụ, chỉ Emilia có biểu cảm hơi khác. Em ấy vẫn hạnh phúc, nhưng tôi lại cảm thấy có gì đó buồn rầu.
Tôi hiểu rằng em ấy đang nghĩ về chuyện quá khứ, nhưng ít nhất là bây giờ, tôi vuốt ve đầu để trấn tĩnh em, em ấy lén lút cắn vào vai tôi và đợi phía sau.
Sau khi đoàn tụ với gia đình, người đàn ông tên Jiria bình tĩnh lại, và những chiến binh Ngân Lang khác, có vẻ là đồng đội của anh ta, xuất hiện. Tổng cộng ba người và đều là những chiến binh mạnh mẽ, căng thẳng lườm chúng tôi. Họ nhìn thẳng vào những nhân tộc: tôi và Reese.
"Lùi lại, Aery. Anh sẽ cho bọn này một bài học." (Jiria)
"N-này, dừng lại, Jiria! Mấy đứa trẻ này là..." (Aery)
"Không được, Otou-san!" (Quad)
"Con cũng lùi ra sau đi, Quad. Otou-san sẽ trừng phạt mấy kẻ đã làm con sợ. Mọi người, hành động thôi!" (Jiria)
Anh ta không chịu nghe vợ con mình, đang khẩn cầu anh dừng lại, và tấn công chúng tôi cùng với những đồng đội ở phía sau. Có phải anh ta thuộc kiểu người không thèm nghe ai khi tức giận? Đúng thật tôi đã tính tới điều này... không phải vậy sao?
"Đám người đã bắt cóc Aery, không phải chúng chỉ là trẻ con sao?" (???)
"Nhưng, ta sẽ không tha cho bọn chúng dù là trẻ con!" (???)
"Không chỉ gia đình Jiria, họ đã bắt anh em chúng ta làm nô lệ!"
"Mấy cậu nhắm đến đứa con gái ở phía sau! Tôi sẽ lo tên này!" (Jiria)
Trong khi chồng của Aery-san lao tới tôi, ba người kia nhắm vào Reese. Ba người đàn ông nhắm vào một cô gái, thật đáng xấu hổ. Sau đó, Emilia và Reus đứng ra bảo vệ Reese.
"Lùi lại, Reese!" (Emilia)
"Muốn đến chỗ Reese-ane thì phải bước qua xác ta!" (Reus)
"Bọn trẻ đang bị sai khiến à? Chết tiệt, sẽ đau đó, nhưng xin hãy chịu đựng." (???)
"Chúng tôi sẽ cứu mấy đứa ngay!" (???)
Có vẻ họ tưởng chiếc vòng cổ trên người hai chị em là vòng cổ nô lệ, và hai đứa bị xem là đang buộc phải bảo vệ Reese.
Mấy gã Ngân Lang cố gắng loại bỏ hai chị em bằng vài cú đấm. Nhưng, Emilia tránh cú đấm của đối thủ và khóa chuyển động của anh ta bằng cách tóm chặt cánh tay, trong khi Reus lao tới từ phía trước.
Nhưng, vẫn còn một người.
"Không được đến gần Reese-ane!" (Reus)
Reus nắm lấy cánh tay của đối thủ đang tung cú đấm, và hất anh ta vào tên đang tiếp cận Reese. Nếu chỉ là một kẻ bình thường, cậu ta có thể đánh bại họ, nhưng đối thủ là một người Ngân Lang với thể chất tốt. Gã bị Reus nhắm vào hầu như không thể tránh được, nhưng dù bị đòn đó làm mất thăng bằng, anh ta đang tiến gần Reese.
"Ah!? Em xin lỗi, Reese-ane!" (Reus)
"Tên kia! Thả đồng đội của chúng ta ra..." (??)
"Không sao, Reus. Kìa!" (Reese)
Reese cũng tránh cú đấm theo cách tương tự như Emilia. Em ấy tóm khớp và quét chân đối thủ, dùng đà của đối phương để vật xuống đất. Có vẻ em ấy đang tận dụng tốt Aikido mà tôi đã dạy. Sẽ tốt hơn nếu họ có thể làm điều này nhiều trong một trận chiến thực sự.
Và rồi, chồng của Aery-san, người đến gần tôi, vung nắm đấm với vẻ mặt tức giận.
"Vì gia đình của ta!" (Jiria)
"Tôi cảm thông với anh, vì gia đình của mình." (Sirius)
Nghiêng nhẹ người, tôi né cú đấm đó, và nhảy thẳng vào ngực đối thủ với áp lực gió thổi bay tóc và má anh ta. Rồi, tôi giậm mạnh chân tới mức làm đất nứt ra. Thêm nữa, tôi thu tay trái lại, cùng lúc dùng lòng bàn tay phải tấn công thẳng vào bụng.
Tôi đã tự học kĩ thuật Thông bối quyền , dựa trên Kenpo ở thế giới trước. Đây là một kĩ thuật tấn công đồng thời tạo ra tác động từ các bước chân và sức mạnh của tôi. Anh ta ngã ngửa khi nhận đòn, nhưng vẫn đứng vững trên đôi chân và lườm tôi.
"Chịu được đòn đó... cơ bụng của anh cứng cáp thật đấy." (Sirius)
"Đó là lợi thế của ta. Và giờ thì... những đồng đội của ta đã xoay chuyển tình thế rồi chứ hả?" (Jiria)
Emilia giành chiến thắng trước đối thủ với một đòn khoá khớp, hoàn toàn không thể di chuyển, đối thủ của Reus bị hất văng đi và dính choáng, còn phía Reese thì bị ném xuống đất, bị thuỷ thuật khống chế, không thể di chuyển.
Dĩ nhiên, tình thế cuộc chiến đang bất lợi cho chồng của Aery-san, nhưng anh ta trông có vẻ không bỏ cuộc, và siết chặt nắm tay, tuyên bố.
"Ta sẽ không từ bỏ, hiểu không hả?! Để đánh bại các ngươi, vì gia đình và bạn bè, taa sẽ bắt các ngươi phải thả..." (Jiria)
"Dừng lại." (Aery)
"Guhaa!?" (Jiria)
Quyết tâm bất khuất đó bị đập tan từ một cú đánh của người vợ, từ bên cạnh, và anh ta ngã gục. Mặc dù chưa gục ngã từ cú đánh của tôi, nhưng đúng như dự đoán, anh ta ngã xuống sau một cú đánh vào mạng sườn.
"E... Em làm cái gì vậy, Aery? Vì em, anh..." (Jiria)
"Anh không thèm nghe rõ sự tình mà chỉ làm theo ý mình! Này, mấu cậu kia nữa, ra đây!" (Aery)
Trước giọng Aery-san, mấy người đang bị học trò của tôi khống chế trở nên im lặng, và họ được thả ra.
Cuộc chiến bị dừng giữa chừng, bọn họ bất đắc dĩ tụ tập lại khi Aery-san gọi. Cô lạnh lùng nói với ngón tay trỏ chỉ xuống đất.
"Quỳ xuống." (Aery)
"Ch-chờ đã, Aery. Bọn anh lo lắng cho em, và bọn anh chỉ muốn cứu mọi người..." (Jiria)
"Q-U-Ỳ-X-U-Ố-N-G!" (Aery)
"""...Vâng.""" (Jiria và đồng đội)
Anh ta không thốt nên lời trước cơn thịnh nộ của Aery-san. Không còn cách nào ngoài yên lặng quỳ xuống. Nhân tiện, kể cả là thế giới khác, tư thế quỳ phổ biến trong mấy tình huống như thế này vẫn là seiza.
Cái cảnh bốn người lớn quỳ sát nhau và bị một người phụ nữ còn nhỏ con hơn họ giáo huấn thật xấu hổ đến nỗi họ muốn lảng mắt đi. Quad, khoanh tay đứng cạnh, bắt chước mẹ.
"Đám trẻ này là ân nhân đã cứu bọn em đấy! Em hiểu mấy anh đang hiểu nhầm, nhưng xin hãy dùng não đã chứ!" (Aery)
Mối quan hệ thứ bậc giữa Emilia và Reus rất tốt, và phụ nữ ở thế giới này rất mạnh mẽ.
Giải thích tình hình như vậy, bài thuyết giáo của Aery-san kéo dài tận một giờ.
Sau khi Aery-san kết thúc, sự hiểu lầm về chúng tôi đã được giải quyết, và bọn họ...
"Bách Lang-sama!" (Jiria và đồng đội)
Họ lại quay về tư thế seiza.
Vì sẽ trở nên rắc rối, tôi đã ra lệnh Hokuto trốn đi, chờ để xuất hiện khi cần thiết.
Những chiến binh quỳ cạnh nhau trước Hokuto, nhưng quan trọng là, Hokuto, nó sẽ làm gì với bọn họ? Nó quay sang tôi như muốn nói gì đó.
"Gâu..." (Hokuto)
"Tùy mày đó." (Sirius)
Và, Hokuto sủa một tiếng, nói gì đó với mấy người họ.
Theo như Reus dịch lại, Hokuto nói nó là một con sói phục vụ chủ nhân, không phải sự tồn tại mà mấy anh nói tới.
"Ch-chủ nhân!? Ý ngài là con người này? Để ngài phải như thế này..." (Jiria)
"Gâu!" (Hokuto)
"'Ta không phiền nếu mấy người tôn thờ ta, nhưng với chủ nhân, ta muốn các ngươi cư xử bình thường. Nếu dám động vào chủ nhân, ta sẽ không tha cho bọn ngươi... ', ngài ấy nói vậy."
"Ngài ấy giống y Sirius-sama vậy." (Emilia)
Tôi từng nghe rằng thú nuôi và chủ nhân có chung tính cách, dù là thế giới này, nó vẫn đúng.
Hokuto truyền đạt nội dung bằng tiếng rên, và đám đàn ông hốt hoảng, tai và đuôi rủ xuống. Thường thì, tôi sẽ tới gần và chải lông Hokuto, nhưng nhìn kĩ, tôi thấy Hokuto quả thật là sứ giả của Chúa.
Những người khác lộ vẻ kinh hoàng, chỉ riêng chồng của Aery-san, Jiria-san, nhìn thẳng và trả lời Hokuto.
"Tôi đã hiểu, Bách Lang-sama. Chúng tôi sẽ không bao giờ động tay tới chủ nhân của ngài!" (Jiria)
Nói vậy, anh ta quay về phía chúng tôi. Không như mới trước, vẻ thù địch đã hoàn toàn biến mất, anh ta nhìn tôi với ánh mắt thân thiện.
"Và điều quan trọng nhất là, cậu ta là người đã cứu gia đình tôi và người đồng tộc. Tôi muốn mời cậu tới làng, và tôi sẽ chào đón cậu." (Jiria)
"Gâu!" (Hokuto)
Cuộc nói chuyện của Hokuto đã kết thúc, nó khá hài lòng và quay lại với tôi.
Cuộc trò chuyện tiến triển tốt đẹp, chúng tôi uống trà Emilia pha trong khi chờ đợi, và hỏi những người khác cuối cùng cũng đứng dậy.
"Ah... Tôi hi vọng mấy anh đã hiểu tình hình." (Sirius)
"Aah. Chúng tôi quả thực đã hiểu nhầm cậu. Thành thật xin lỗi." (Jiria)
Khi chồng của Aery-san cúi đầu và xin lỗi, những người bạn đồng hành của anh, ở phía sau, cũng cúi đầu. Mặc dù cảm giác sợ hãi về Hokuto chưa biến mất, họ vẫn nở nụ cười với chúng tôi.
"Cảm ơn đã giúp vợ và con trai tôi. Không có cậu, tôi đã mất đi những người thân quan trọng nhất." (Jiria)
"Tôi cũng cảm ơn vợ của anh. Nhờ cô ấy, hai đứa trẻ này đã có thể gặp lại gia đình." (Sirius)
"Tất nhiên, cậu là chủ nhân của hai đứa mà. À, cậu có thể gọi tôi Jiria." (Jiria)
"Được. Tôi là Sirius. Hân hạnh được gặp anh, Jiria." (Sirius)
Tôi bắt tay với Jiria, sau đó giới thiệu học trò của mình. Jiria và những người bạn đồng hành hài lòng với lời chào, đặc biệt là với Emilia và Reus, những người đồng tộc và là cháu của người quen.
"Khi nghe được Aery bị bắt cóc, tôi đã mất bình tĩnh, nhưng dù thế nào tôi cũng không nghĩ rằng sẽ được gặp cháu của Garve." (Jiria)
"Sẽ có một bữa tiệc. Cùng trở về thôi." (Aery)
"Hai đứa mạnh hơn chúng tôi rồi, Garve-san chắc hẳn sẽ vui lắm." (Jiria)
Họ dường như đã được huấn luyện bởi ông của hai chị em, Garve. Vây quanh tôi với tinh thần cao độ, hai đứa cười và vui vẻ trở lại.
-
Rồi, chúng tôi tiếp tục lên đường cùng với Jiria và những đồng đội.
Chúng tôi được nghe rất nhiều câu chuyện trên đường đi, nhóm của Jiria chính là nhóm trinh sát tới thị trấn. Một khi xác nhận Aery và con trai đang ở thị trấn, họ sẽ tấn công nếu không thể đàm phán.
Vì đó là một gã quý tộc muốn tẩu thoát với người tộc Ngân Lang, tôi nghĩ rằng đàm phán cũng vô ích. Nếu chúng tôi không giúp đỡ, thị trấn chắc chắn đã bị tấn công.
"Vậy chú định làm gì để xác định xem Aery-san có ở thị trấn hay không? Không như Aniki, các chú không hề thông thạo thị trấn đó mà." (Reus)
"Hahaha, Reus... Chúng ta là tộc Ngân Lang mà? Tôi có thể nhận ra mùi của Aery-san, dù là ở bất cứ đâu!" (Jiria)
"Kể cả cháu cũng biết Aniki đang ở đâu trong thị trấn. Và nếu là Nee-chan, chị ấy còn biết dù cách xa tận một ngọn núi đó!" (Reus)
"Cái!? Tôi cũng làm được thế!" (Jiria)
"Đủ rồi!" (Aery/Emilia)
Đối với mấy người đang khẩu chiến, Emilia và Aery-san, những người bảo hộ, sử dụng vũ lực bắt họ im lặng.
Chúng tôi vừa tiến vào rừng vừa trò chuyện, và cuối cùng cũng đến làng của tộc Ngân Lang.
Nhìn xuống từ ngọn đồi, một dãy hàng rào bao trọn ngôi làng này. Rất nhiều ngôi nhà được làm từ gỗ và đá, dường như là những viên gạch.
"Chúng tôi sẽ vào trong giải thích rõ ràng về chuyện này, nên Sirius và mọi người hãy chờ ở đây. Aery, chăm sóc họ nhé." (Jiria)
"Để đó cho em. Quan trọng hơn, anh hãy nhanh lên, đừng để ân nhân của chúng ta chờ đợi." (Aery)
Trong lúc chờ Jiria, tôi ngắm cảnh xung quanh và nhớ ra một điều về bộ tộc Ngân Lang.
Theo như thông tin trong sách, tộc Ngân Lang kiếm sống bằng nghề săn và một vài nghề nông nghiệp nhỏ lẻ, quả thật đúng vậy. Đàn ông cày ruộng, phụ nữ xẻ thịt, có vẻ là thịt từ những chuyến săn. Hai chị em đứng dậy và bàng hoàng khi nhìn khung cảnh toàn những người có mái tóc và đuôi bạc.
"...Bọn họ là ngân lang tộc, giống như chúng ta, Nee-chan." (Reus)
"Ư-Ừm. Dù không phải quê hương của chúng ta, nhưng có cảm giác như được trở về nhà vậy." (Emilia)
"Chắc cháu đang bối rối lắm, nhưng cho phép tôi được nói. Chào mừng tới làng Ngân Lang. Chúng tôi xin chào đón các bạn." (Aery)
Aery-san nở nụ cười ôm lấy hai chị em.
Jiria trở lại, thông báo rằng chúng tôi được phép vào làng. Chúng tôi tiến tới cổng làng, nhưng Jiria nhìn hai chị em với ánh mắt áy náy.
"Thật ra, tôi định báo với Garve rằng cháu của ông còn sống, nhưng ông ấy vẫn chưa trở về. Tôi muốn hai đứa gặp ông lắm, thành thật xin lỗi." (Jiria)
"Jiria-san không có lỗi đâu. Và, Ojii-sama đang ở đâu vậy ạ?" (Emilia)
"Tôi nghĩ ông ấy ra ngoài rồi. Dù đã khá cao tuổi, nhưng Garve-san vẫn mạnh lắm, cho đến bây giờ đấy." (Jiria)
Một ông già, đầy nhiệt huyết và mạnh mẽ, vì có biết một người giống vậy nên tôi không lấy làm lạ.
"Nếu Jii-chan mạnh đến vậy thì không có gì phải lo cả. Bên cạnh đó, chúng ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cứ nghỉ ngơi thôi." (Sirius)
"... Đúng vậy. Hôm nay làng mở tiệc. Để chúc mừng Aery và Quad cùng với niềm vui anh em chúng ta bình an trở về, và cũng để cảm tạ Sirius và Reese đã giúp đỡ. Xin hãy hết lòng thưởng thức!" (Jiria)
-
Một bữa tiệc được tổ chức ngay tối hôm đó. Mọi người dân Ngân Lang tụ họp lại giữa quảng trường trung tâm và rất náo nhiệt. Một đống lửa trại được thắp lên.
Rất nhiều thức ăn được bày trước mắt tôi, nhưng dù bữa tiệc đã bắt đầu, tôi chưa thể đụng đến chúng.
Lỹ do là...
"Cảm ơn cậu đã giúp đỡ anh em chúng tôi." (??)
"Dù là nhân tộc, cậu vẫn sẽ là anh em của chúng tôi." (??)
"Cứ nói tôi biết nếu cậu có vấn đề gì." (??)
Lỹ do là người dân tụ tập trước tôi, từng người một, và thi nhau nói lời biết ơn. Có vẻ tôi đã đánh giá thấp một bộ tộc được cho là có liên kết mạnh mẽ.
Tôi không cảm thấy tệ khi được cảm ơn, nhưng có gần 200 người trong làng. Đến bây giờ vẫn chưa xong một nửa, và tôi chỉ có thể thở dài.
Hơn nữa, vài người vẫn đang cầu nguyện trước Hokuto, đang ngồi kế bên tôi, vậy nên mật độ người xung quanh tôi cao bất thường. "Tôi đang có vấn đề đây này..." tôi định nói vậy, nhưng hơi bận tâm với tình hình hiện tại. Đói quá.
"Cháu có uống không, Reese-chan? ... Uhm, có vẻ cháu chưa đến tuổi nhỉ? Vậy món thịt này thì sao?" (Aery)
"Onee-chan, đây là món ưa thích của em. Cùng ăn nào." (Quad)
"Cháu sẽ nhận hết. Yeah... mùi vị thật đặc biệt, rất ngon. Mọi người còn nữa không ạ?" (Reese)
"Đây, xin mời. Cơ mà, khẩu vị rất tốt đó, cô gái. Bỏ công làm những món ăn này quả không uổng phí." (??)
Reese đang thưởng thức bữa ăn với Quad. Hai người trò chuyện vui vẻ với mấy chiến binh đã tấn công chúng tôi ban nãy và những đầu bếp ở đây.
Em ấy có khả năng hoà đồng với người khác ngay tức thì.
Và hai chị em, Emilia và Reus, đang trò chuyện vui vẻ, quanh những người đồng tộc ở cách xa tôi một chút.
Bọn họ trông hạnh phúc vì hai chị em vẫn an toàn, một số người đang ôm họ rơi nước mắt, và cùng uống rượu sake của làng.
Emilia và Reus cười hạnh phúc. Tôi thật sự thấy vui khi đến đây.
-
Bữa tiệc vẫn diễn ra bình thường khi trời chuyển tối, một nhóm người dân trình diễn bài nhảy trước lửa trại, đó là điệu nhảy truyền thống của tộc Ngân Lang.
Cuối cùng cũng được ăn, và khi chuẩn bị thưởng thức món lần đầu tiên được ăn... đám đông bất ngờ trở nên ồn ào.
Đảo mắt sang, tôi thấy Emilia và Reus... và một ông già có tầm vóc cùng khuôn mặt trông giống Reus đang đứng trước họ.
Ông ta là...?
"Ojii... -chan?" (Emilia)
"Jii-chan?" (Reus)
"Vậy à, hai đứa là cháu của ta... sao?" (Garve)
Có vẻ không nhầm rằng Garve-san chính là ông của hai chị em, nhưng ấn tượng trong cuộc gặp mặt này thật kì lạ.
Biểu cảm của Garve-san giống như mặt nạ Noh vậy, không có bấy kỳ cảm xúc gì. Ông ta không vui hay tức giận. Thật ra thì, nếu cháu của ông ta còn sống và đột nhiên xuất hiện, liệu ông ấy có thấy bối rối không?
"Ta mừng vì các cháu an toàn." (Garve)
Ông ta lẩm bẩm, rồi nhanh chóng rời mắt khỏi hai chị em, và đến trước mặt tôi, sau khi nói chuyện với một anh chàng gần đó.
"... Cậu là chủ nhân của mấy đứa cháu của ta?" (Garve)
Garve-san vẫn vô cảm như thường lệ, nhưng ánh mắt đó nhìn tôi giống như những chiến binh dày dặn vậy. Với kinh nghiệm đầy mình theo năm tháng, bầu không khí thật căng thẳng.
Nhưng, tôi không quan tâm đến những thứ ẩn bên trong. Sự thật là, tôi bắt đầu thấy phẫn nộ với ông già này.
Lần đầu tiên được gặp cháu ruột của mình mà lại như thế sao? Hai chị em không biết phải nói gì, và, ngay từ đầu, đây còn chẳng phải một cuộc nói chuyện nữa.
Tôi và ông già đấu mắt một hồi, những người dân cạnh tôi đã tản ra... tôi trả lời, sau khi nuốt miếng thịt vừa ăn.
"Đúng, ông có việc gì à?" (Sirius)
"Vậy sao? Được rồi, đấu một trận với ta đi." (Garve)
Vừa đến làng... tôi đã phải nhận một lời khiêu chiến.
Extra/Bonus 1
Sau khi thưởng thức món bò hầm.
" Kiến thức phong phú... chăm sóc mọi người... giỏi nấu ăn. Dù trẻ hơn tôi, cậu lại.... làm mẹ còn tốt hơn tôi! Cái cảm giác thất bại này là sao?" (Aery)
"Thôi nào, tôi đâu thể sánh với tình cảm của một người mẹ được chứ..." (Sirius)
"Món ăn của Okaa-san tuyệt vời hơn!" (Quad)
"Hauuuu!?" (Aery)
"Và, ngực của Emilia-oneechan và Reese-oneechan thật mềm..." (Quad)
"Gahuu!?" (Aery)
"Aah.... mình nên theo cái gì giờ?" (Quad)
"Em lưỡng lự cái gì thế?" (Emilia)
Extra/Bonus 2 (Tác giả: Đoạn này diễn ra sau khi Hokuto trở nên nổi tiếng)
Hokuto trình bày.
(Tác giả: Nó giống như trong chương trình tin tức buổi sáng, hãy xem như góc giới thiệu của chú chó)
Hokuto-kun phục vụ chủ nhân, Sirius-kun. Cậu là loài sói rất hiếm có tên Bách Lang.
Cái tên mang tới một tầm cao về sức mạnh và sự cao quý, nhưng cậu lại khá mềm mỏng trước chủ nhân của mình.
Hiện giờ, chủ nhân đang khởi hành tới ngôi làng của tộc Ngân Lang, vậy nên Hokuto-kun đi theo.
Với cậu, nơi cậu thuộc về là ở bên cạnh chủ nhân. Dù có là địa ngục, cậu vẫn quyết tâm theo người.
Và rồi, bọn họ băng qua cánh rừng với sự chỉ dẫn của người mẹ Ngân Lang... Ấy, một ngọn đồi cao đập vào mắt Hokuto-kun.
Chủ nhân của Hokuto-kun và những học trò đang trèo lên đồi, nhưng Hokuto-kun là sói và không thể trèo.
Tuy vậy, Hokuto-kun tự tin với sức mạnh của mình, cậu sẽ ổn thôi.
"Gâu!" (Hokuto)
Cậu trèo lên trong nháy mắt với những cú dậm. Với Hokuto, việc này dễ như ăn bánh. Chẳng vấn đề gì.
Sau đó, cậu tới một con sông với dòng nước chảy xiết.
Tuy vậy, Hokuto-kun tự tin với sức mạnh của mình, cậu sẽ ổn thôi.
"Gấu!" (Hokuto)
Cậu nhảy qua dòng sông. Chẳng vấn đề gì. Cậu giải quyết mọi việc với chỉ một đòn.
Hơn nữa, cậu đến một cây cầu gỗ trên vách đá dựng đứng.
Tuy vậy, Hokuto-kun tự tin với... thôi dẹp đi.
"Gâu!" (Hokuto)
Cậu băng qua cả thung lũng và cây cầu gỗ chỉ bằng một cú nhảy. Dù có ngã, với sức mạnh của Hokuto-kun thì chẳng phải lo. Vì chủ nhân, cậu có thể một mình lao xuyên trời đất.
Sau khi nghỉ trưa, chủ nhân bị tấn công bởi người tộc Ngân Lang.
Hokuto-kun muốn quét sạch kẻ địch của chủ nhân. Cậu muốn nhanh gọn xử lí và cào chúng với vuốt của mình. Tuy nhiên, vì tình hình sẽ trở nên phức tạp và sự phát triển của học trò sẽ bị gián đoạn, cậu cố tình lùi lại và quan sát.
Trận chiến kết thúc rất nhanh, và khi Hokuto-kun tự tin xuất hiện, cậu lại được tôn kính.
Hokuto-kun ước rằng chủ nhân được tôn kính thay vì bản thân, nhưng cậu biết chủ nhân không thích điều đó, cậu cảm thấy khó chịu mỗi khi nó xảy ra.
Hôm nay, Hokuto-kun lại gặp rắc rối khi được tôn kính.