WORLD TEACHER - OTHER WORLD EDUCATOR & AGENT
Chương 20 : Tình yêu của mẹ.
Chỉ còn nửa năm thôi là chúng tôi đến trường.
Hiện tại đang là mùa Trăng của Bông tuyết, hay tên ở thế giới trước là - mùa đông. (TLN: Yeah, mùa đông, cái mùa nếu không có tỏ tình thì toàn chết chóc.)
Vì trời ngày càng trở lạnh nên vòng phép để sửi ấm được sử dụng hết công suất.
Viên đá từ con Jew Turtle vẫn nằm trong tay tôi nhưng tôi sẽ sớm bàn với Dee và Elena bán nó sớm thôi.
Tôi cũng còn số tiềm giành dụm suốt năm 5 nên tài chính không có vấn đề gì.
Việc huấn luyện cũng suôn sẽ, hai đồ đệ của tôi ngày một phấn khích khi biết chúng sẽ theo tôi đến trường. Nghĩ lại lúc đầu tôi đưa chúng về, tôi đã tưởng mình phải chia cách với bọn chúng khi đi học nên đã làm lịch trình ngắn hạn nhưng mọi việc đã khác nên tôi đã chỉnh dài hơn.
Đương nhiên là luyện tập rất gian khổ, nhưng hai đứa trẻ rất bền bỉ và ngày càng tiến bộ.
Các người hầu cũng đã quyết định được điểm đến của họ.
Đầu tiên là Noel, có vẻ cô ấy sẽ về quê.
Vì làng của cô rất nghèo mà gia đình lại đông con nên Noel đã lấy cớ làm việc xa nhà để giảm miệng ăn. Nhưng khi trao đổi thư từ cô biết rằng vị địa chủ hiện tại khá là tài giỏi và đói nghèo đã giảm đi trông thấy. Dù chỉ có một ít, nhưng làng cô chắc chắn đang phát triển và nơi đó cũng chào đón thú nhân. Noel quyết định trở về chắc vì nghĩ cô có thể tìm được công việc ở đó.
Có vẻ như Dee cũng quyết định tới làng của Noel.
Anh ấy đã có kinh nghiệm khi làm mạo hiểm giả và cũng rất giỏi trong việc nấu nướng. Có Noel thì việc giao tiếp của anh ấy đã được giải quyết, và một khi đã đụng vào thức anh của anh ấy rồi thì không ai có thể mò ra được lỗi nào cả. Chắc chắn anh ta sẽ sống sung túc nếu làm đầu bếp.
Mà, cả nửa năm trời rồi nhưng anh ta chả mở lời với Noel được. Vì việc này ngày càng khó chịu nên tôi đang nghĩ đến việc bắt anh ta phải làm yobai(TLN: yobai có là một phong tục của Nhật giữa một cặp nam nữ chưa kết hôn. Ừm.... nói chung là trai chui vào giường nữ vào nữa đêm.... nếu cho phép thì tới luôn~~~ không cho thì cũng tớ... à hèm.... bổ sung thêm tí là nhà gái có thể biết được việc này nhưng cũng giả vừ như không biết. Đây là một cách thức phổ tìm bạn đời ngày xưa của Nhật Bản =3 Mị cá là có mấy thanh niên đang chuẩn bị manh động đây =)) cơ vào tù bóc lịch như chơi đó mấy đứa :v đừng có dại.)
Và cuối cùng là Elena....
Hôm đó là ngày tôi đánh tập với Reus.
Noel và Dee đang làm việc nhà, còn Emilia thì học với Elena. Thường thì chúng tôi sẽ tấn công đối phương bằng kiếm gỗ nhưng giờ đây tôi đang chỉnh lại thói quen của Reus.
【"Đại caー! Em đầu hàng! Đầu hàng rồi!"】
【"Anh phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Vì em không giữ kiếm ở chổ này nên mới bị anh đánh cho như vậy."】
Em ấy có quả nhiều sơ hở nên tôi nhéo má Reus và khiến em ấy phải học bằng chính cơ thể mình.
【"Được rồi thử lại lần nữa nào. Tiếp theー"】
【"Sirius-sama! Cậ... cậu mau đến đây nhanh!"】
Emilia nhoài đầu ra cửa nói to, nhưng thật ra giống tiếng hét hơn nhiều. Bỏ ngay việc tập luyện tôi trở vào nhà. Và khi xông vào phòng Elena, tôi nhận ra mọi chuyện.
【"Elena-san.... Elena-san đột nhiên ngã xuống... và không cử động nữa..."】
Elena nằm trong tay Emilia thở dốc, khuôn mặt cô trắng bệch và hoàn toàn thiếu sức sống.
【"Elena-san! Elena-san!"】
【"Cô.... cô ổn... mà. Chỉ... cần... nghỉ.. một... chút..."】
【"Đừng nói gì nữa! Chúng ta sẽ đặt Elena lên giường ngay lập tức."】
【"Gắng lên Elena-san!"】
【"Emilia!"】
【"!?"】
Tôi hét lên làm Emilia chú ý tới tôi và từ từ làm em ấy bình tĩnh lại. Tôi không được mất kiên nhẫn. Đưa Elena lên giường là ưu tiên hàng đầu lúc này.
【"Nghe kĩ đây, đầu tiên, đặt Elena nằm xuống. Nếu em không làm thế thì anh không thể chuẩn đoán cho cô ấy được. Em hiểu chứ?"】
【"Vâ...ng..."】
Emilia sau khi đã có nhiệm vụ đã bình tĩnh lại và bế Elena đang nằm trong vòng tay em ấy, cẩn thận từng tí một như một vật rất mỏng manh, lên giường. Kĩ năng di chuyển mà không hề lay động tới người đang được bế này hẳn là một món quà từ việc giáo dục người hầu.
Khi tôi đứng bên cạnh Emilia và tập trung mana thì Dee và Noel đã đứng sau từ lúc nào. Hai người họ trông rất lo lắng nhưng chỉ đứng nhìn im lặng đợi chuẩn đoán của tôi. Còn hai chị em vừa nắm tay Elena vừa khóc.
Tôi dùng 『Scan』để xem xét cơ thể của cô ấy.
Từ đầu tới chân, từng li từng tí, cẩn thận, cặn kẽ, không bỏ sót một chi tiết nào.
Và..... Tôi đã đoán chắc được.
【"Cuối cùng nó cũng đã đến rồi...."】
Không phải bênh tật, cũng chả phải vết thương mà chỉ đơn giản là vấn đề tuổi thọ.
Cô từng kể rằng lúc trẻ, Elena từng có một khoảng thời gian ăn uống không được tốt. Công việc nặng cùng với không đủ chất dinh dưỡng đã là làm cơ thể cô phát triển không tốt trong độ tuổi đang lớn.
Và cái giá phải trả chính là lúc này. Ở kiếp trước, con người thường sống đến 100 năm nhưng ở đây, nơi mà y học chưa phát triển, Elena đã có thể coi là một trong những người sống thọ nhất rồi. Phép thuật hồi phục không hề có tác dụng kéo dài tuổi tác.
Tôi chắc chắn rằng.... cô ấy không còn nhiều thời gian nữa.
Cơ thể của Elena đã đến mức giới hạn từ lâu.
Nửa năm trước, thời gian ngồi của cô đã tăng, rồi ngày qua ngày cô càng khó di chuyển và đến dạo gần đây cô luôn phải nằm trên giường.
Nhưng mỗi khi đến giờ dạy cho Emilia, cô đứng dậy làm mẫu, chỉ ra những điểm còn chưa chuẩn trong khi chịu đựng cơn đau đang chạy khắp cơ thể, rút ra sức lực cuối cùng để truyền đạt lại những kĩ năng của mình cho em ấy, được ít nào hay ít đấy.
【"Sirius-sama! Elena-san sẽ ổn thôi phải không?"】
【"Đại ca! Anh có thể chữa mà phải không?"】
Noel và Dee đã hiểu ra mọi chuyện từ nét mặt của tôi, nhưng hai chị em chúng vẫn bám ví vào hi vọng có tên "Tôi". Nhưng tôi không thể nào nói ra những phép màu mà tôi không thể thực hiện và tôi cũng không muốn hai đứa hi vọng phép màu sẽ xảy ra. Tôi rất thông cảm cho hai đứa nhưng tôi không phải là Chúa. Can thiệp vào tuổi thọ của con người là điều bất khả thi.
【"Hai đứa..... không được nói.... những thứ vô lý như thế..."】
【"Elena-san"】
Elena đã tỉnh lại nhưng mặt cô vẫn trắng bệch như lúc trước và không hề có tiến triển gì. Sau khi xoa đầu hai đứa trẻ đang bám vào cô mà khóc, cô quay về phía này.
【"Sirius-sama, cậu đã khám cho tôi phải không?"】
【"Aa, đúng là vậy."】
【"Vậy kết quả, xin cậu hãy nói cho mọi người cùng biết."】
【"....cô cảm thấy ổn sao?"】
【"Vì đây là việc liên quan tới tôi nên tôi đã chuẩn bị rồi. Hơn nữa mọi người đều có quyền được biết."】
Dù đây là một tình huống rất đau đớn nhưng Elena vẫn cười dịu dàng. Vậy là.... cô ấy đã sẵn sàng rồi.
【"Elena, cô còn hai..... không.... nhiều nhất là một tháng nữa."】
Sau khi nghe tôi nói, hai đứa trẻ tuyệt vọng, còn Dee và Noel chỉ buồn bã rũ mắt xuống.
【"Mọi người nghe rồi chứ? Tôi không còn nhiều thời gian, vậy nên....."】
Elena lần lượt nhìn mọi người và nghiêm túc nói.
【"Mọi người hãy chuẩn bị tinh thần trước."】
Vài ngày đã trôi qua nhưng tình hình của cô càng chuyển biến xấu.
Cô không thể ngồi dậy được nữa và chỉ có thể nhờ Noel và Emilia chăm sóc. Mọi người khi có thời gian rãnh đều đứng bên cạnh Elena nhưng cô chỉ có thể nằm mà gật đầu hay nói nhỏ, tình trạng của cô bây giờ chỉ có thể báo trước một điều, cái chết. Nhưng Elena đã nói những điều cô muốn như thể quan tâm chúng tôi.
【"Tôi sẽ đi nhanh thôi, vậy mọi người hãy chấp nhận nó."】
Vài ngày trước cô ấy nói chúng tôi hãy chuẩn bị và đây chính là ý của cô ấy. Hai đứa trẻ mãi mới vượt qua được cái chết của cha mẹ chúng nhưng chúng sẽ phải đối diện với thực tại nghiệt ngã không thể tránh được một lần nữa. Vậy nên tôi nghĩ là Elena muốn việc này nhẹ nhàng hơn nên đã dằn lòng và nói mình đã chuẩn bị để chết.
Dù tình hình có như vậy nhưng việc luyện tập vẫn tiếp tục. Hai đứa trẻ khá thiếu tập trung nên tôi nghĩ rằng vận động có thể khiến chúng ổn định lại một chút. Ngày qua ngày trôi qua, chúng tôi cố gắng để bản thân không bị tổn thương.
Nửa tháng sau.
Elena không còn ăn đồ rắn được nữa mà phải chuyển sang nước uống dinh dưỡng.
Có lẽ vì đã nếm trãi nỗi đau này nên Reus và Emilia đã chuẩn bị tinh thần. Chúng cười như thể muốn nói "chúng con ổn" để làm Elena yên lòng.
Sắp đến lúc rồi.
Liệu... tôi có thể làm gì được nữa không?
Khi đọc qua nhiều loại sách, tôi đã tìm được một thứ và nói với Elena, cô đã đồng ý.
Việc mà tôi sắp làm đây không phải là thứ đáng khen gì, tùy vào quan điểm nó còn có thể được coi là độc ác. Dù thế, tôi không thể làm gì được nữa, tôi chỉ muốn cô ấy thỏa mãn.
Sau khi được Elena đồng ý, tôi bay khắp mọi nơi để tìm nguyên liệu, rồi sau vài ngày tôi đã hoàn thành món đồ.
Tôi đã đưa nó cho Elena, việc còn lại là đợi quyết định của cô ấy.
Và.... ngày đó đã tới.
Tròn một tháng từ lúc Elena đổ bệnh.
Buổi sáng hôm đó ồn ào hơn hẳn mọi ngày.
【"Mọi người, chào buổi sáng."】
【【【【"Elena-san!?"】】】】
Ngoài tôi ra ai cũng đồng loạt hét lên. Tôi không hề ngạc nhiên khi Elena, người đáng ra phải nằm trên giường, lại đang đứng trong bếp và nấu ăn. Không hề bận tâm bởi những người đang đứng như trời trồng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Elena vừa ngâm nga vừa chuẩn bị bữa ăn.
【"Elena-san.... cô đã khỏe hơn rồi sao?"】
【"Cô sẽ giải thích sau. Giờ ăn sáng đã nhỉ?"】
Bữa sáng đã đươc bày lên bàn, toàn những món mà Elena hay làm. Bánh mì, thịt xông khói và súp trứng. Bữa ăn của cô làm tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng trước mặt cô, không hề có thức ăn mà chỉ vỏn vẹn một ly nước.
【"Cô không ăn sáng sao Elena-san?"】
【"Việc đó..... Đừng lo cho cô và ăn đi."】
Dù vẫn hơi nghi nờ nhưng mọi người đều ưu tiên cho đồ ăn của Elena, thứ đã không được ăn trong một khoảng thời gian dài.
【"Mọi người thấy sao? Hi vọng là nó không lạ, vì đã lâu rồi tôi mới nấu ăn mà."】
【"Vẫn không thay đổi tí nào cả."】
【"A, cô mừng quá. Đã lâu rồi mà, cô đã lo lắm."】
【"Đúng là vậy. Vẫn là món bánh mì kẹp mà tôi thích."】
【"Con cũng rất thích nữa!"】
Buổi sáng náo nhiệt kết thúc và ngay sau đó Elena chuẩn bị trà, rồi nói một câu rất kinh ngạc.
【"Hôm nay tôi sẽ chết."】
Mọi người đều đứng khựng lại, còn tôi chỉ nhìn cô ấy vì đã biết trước, nhưng Noel giơ tay hỏi lại trước câu nói nhẹ như bông của Elena.
【"Ano.... chị giải thích được không? Chị nói đột ngột quá làm em không nắm được đầu đuôi gì cả."】
【Được thôi. Tôi có thể đi đứng và nấu ăn thế này đều nhờ một loại thuốc."】
【"Thuốc sao.... nhưng đó là thứ tốt kia mà?"】
【"Không phải vậy. Đây là một loại thuốc cấm lấy đi tính mạng của con người nhưng lại nâng cao được thể chất. Công dụng của nó kéo dài đến tối nay nên tới lúc đó tôi có thể di chuyển như bình thường."】
Thuốc kích thích sự sống.
Đó là loại thuốc Elena đã uống.
Tác dụng của nó thì như cô ấy đã nói. Đây là một loại thuốc được dùng trong chiến tranh. Bình thường thì nó sẽ hết công dụng trong vài giờ và người dùng sau đó sẽ phải nằm trên giường vài ngày nhưng tôi đã điều chỉnh và làm kéo dài thời gian của nó. Nhưng gánh nặng mà khi thuốc hết cũng mạnh hơn rất nhiều và khi thời điểm đó tới cũng là kết thúc cho Elena.
【"Thứ thuốc đó.... Elena-san..... tại sao vậy?"】
【"Nếu cô không dùng thì cũng chỉ kéo dài thêm được vài ngày và nằm liệt trên giường thôi, ai mà muốn vậy chứ? Thế nên cô sẽ sống bình thường chỉ trong ngày hôm nay."】
【【【"Hảaaaa?.....】】】
Mọi người đều sửng sốt sau khi nghe Elena tuyên bố. Tôi cũng không ngoại lệ, nhưng vì đó là một nguyện vọng hiếm hoi của cô ấy nên tôi sẽ để Elena làm theo ý mình. Vì cô không hề lay động bởi cái nhìn của họ nên họ quay sang tôi, ý muốn nói "cậu định làm gì?"
【"Như cô đã nói. Tôi sẽ không luyện tập gì trong ngày hôm nay và nghỉ ngơi ở nhà. Vậy nên cô cứ tùy hứng, Elena."】
【"Cảm ơn cậu rất nhiều. Giờ thì, Noel, Emilia, chúng ta sẽ dọn nhà, đi cùng với cô nào."】
【"V-vâng!"】
Elena lo liệu việc nhà cửa, hệt như lúc trước.
Lau nhà, giặt quần áo và chuẩn bị bữa trưa - cô tiếp túc làm việc vặt như vậy nhưng trông cô đang tận hưởng nó từ tận đáy lòng. Ai cũng bối rối vào lúc đầu, nhưng khi thấy Elena cư xử như bình thường thì cứ như họ bỏ cuộc và giúp một tay.
Xoa đầu Reus và Emilia nhiều hơn mọi khi, uống trà với Noel và Dee, để tôi gối lên đùi.... cô vui vẻ mỉm cười từ đầu tới cuối.
Sau bữa tối, Elena gọi mọi người vào phòng của cô.
Cô tự động nằm lên giường không đợi ai nhắc, và khi đảo mắt nhìn quanh ai cũng đã quây quần bên cạnh, cô mở lời.
【"Hôm này quả thật rất vui. Chắc cũng sắp đến lúc rồi nên tôi muốn nói với mọi người một vài điều."】
Cô mỉm cười nhẹ dịu, gọi tên từng người và nói chuyện.
Noel sẽ ổn nếu cô ấy luôn ghi nhớ những thứ căn bản, Dee cần phải chỉnh lại khả năng giao tiếp của mình, nhẹ nhàng nhắc nhở Reus nói chuyện phải lễ phép và căn dặn Emilia dùng những kĩ năng đã được học để hỗ trở tôi.
Mọi người đều lắng nghe cô ấy, nước mắt bắt đầu nhỏ xuống, ai nấy đều tiếp tục lắng nghe.... Nhưng tôi lại bắt đầu thấy tức giận. Nếu hỏi tôi tức giận về cái gì thì đó chính là thái độ của Elena.
【"Tại sao...."】
【"Có chuyện gì sao, Sirius-sama?"】
Elena cười hỏi, nhưng cái tôi căm phẫn chính là nụ cười đó. Sao lại cười như thể chứ? Hơn nữa cô ấy chỉ nói rất ngắn gọn, như thể chỉ muốn mọi người tiếp quản lại công việc.
Đó có phải là cảm xúc thật sự của cô không? Dù tôi đã chuẩn bị cả thuốc, nhưng cô đã thỏa mãn rồi sao?
【"Elena.... cô cảm thấy hài lòng rồi sao?"】
【"Tôi xin lỗi, tôi đã làm mất lòng gì cậu à?"】
Mọi người xung quanh đều lúng túng trước sự thay đổi của tôi. Là một người hầu, Elena cố gắng làm dịu đi sự thay đổi của chủ nhân mình, nhưng cơn giận của tôi chẳng nguôi ngoai.
Làm mất lòng tôi sao?
Dĩ nhiên là cô có.
Cô..... cô định đóng vai người hầu đến bao giờ đây? Đúng là quan hệ của chúng ta là giữa chủ nhân và đầy tớ, nhưng đã đến lúc sinh tử thế này rôi, xin cô hãy cư xử như là một người thân trong gia đinh, như một người mẹ xoa đầuー
『Cô rất hợp với vai trò một người mẹ đấy E:. Tôi, cũng nghĩ cô như vậy."』
『"!? A, c-cảm ơn cậu rất nhiều!"』
『Hai người giống một người mẹ và một người cha hơn đấy』
『Này này, tuổi tôi như thế này thì sao được. Ít nhất cũng phải nói tôi là anh trai chứ.』
『Nếu vậy thì, chẳng phải tôi là mẹ của Sirius-sama sao? Thật tuyệt quá.』
ーA, ra là vậy sao...
Đây không chỉ là lỗi của cô ấy tiếp tục đóng vai trò một người hầu mà còn là lỗi của tôi nữa.
Nếu tôi không hành động như một người lớn, để cho cô ấy nuông chiều và thành thật yêu thương cô thì mọi chuyện đã không đến mức này.
【"Sirius-sama, tôi xin lỗi, nếu tôi có khiến cậu phật lòng. Vậy nên xin hãy nghe...."】
【"Con sẽ nghe. Nhưng con muốn mẹ nói hết những điều trong lòng.... kaa-san."】
Cô ấy mở to mắt kinh ngạc trước cách nói của tôi nhưng lại lập tức cười khổ lắc đầu.
【"Xin cậu đừng đùa nữa. Mẹ của cậu chỉ có mình Aria-sama, tôi chỉ là một người hầu làm việc cho cậu thôi."】
【Mẹ đã sai rồi. Con có một người mẹ đã sinh ra con, và một người mẹ đã nuôi dưỡng con trưởng thành, và người mẹ đấy chính là mẹ..... Elena."】
【"Tôi.... một người mẹ sao....."】
【"Con nghĩ mình thật sự rất may mắn vì đã có đến hai người mẹ. Vậy nên con muốn mẹ nọi chuyện với mọi người không với tư cách một người hầu, mà là một người mẹ, một thành viên trong gia đình. Xin mẹ đấy, kaa-san."】
【"....tôi được phép làm vậy sao?"】
【"Vì con không thể coi mẹ là một vai trò gì khác nữa rồi nên con xin mẹ đấy, nếu không con sẽ ghét mẹ mất."】
Nước mắt tràn ra từ Elena, những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô ấy nhìn thẳng vào tôi và lau chúng đi.
【"Tôi không muốn bị ghét bởi Sirius-sama.... không Sirius đâu. Vậy nên mẹ sẽ làm như con nói."】
Noel và những người còn lại bối rối trước Elena nói chuyện với tôi mà không xài kính ngữ nhưng tôi lại thấy rất thỏa mãn. Thật sự thì tôi đã muốn gọi cô ấy là mẹ và trò chuyện với cô ấy như thế này từ lâu lắm rồi. Chỉ là tôi nhận ra nó quá muộn..... chết tiệt thật.
Lúc này Elena mới nói thật lòng của mình.
【"Reus, ăn cho thật từ tốn vào. Cô đã nói con nhiều lần lắm rồi, phải từ từ thưởng thức, nếu con không làm vậy thì quả thật rất thô lỗ với đầu bếp."】
【"V-việc đó.... không nên nói vào lúc này tí nào...."】
【"Không, vì là lúc này nên cô mới nói thế. Con cũng cần học cách nói chuyện lễ phép đi. Nếu mọi người khi ngờ nhân cách của con thì con sẽ gây rắc rồi cho nhiều người xung quanh đấy. Vậy nên nhớ cẩn thận, được chứ?"】
【"u,un... Vâng!"】
【"Tiếp theo là cậu, Dee. Tuy cậu lớn nhất nhưng không phiền nếu tôi nói vài lời chứ?"】
【"...Vâng."】
【"Cẩn thận cũng tốt thôi nhưng giờ cậu quá hèn nhát. Mạnh dạn lên tí nữa đi, vẫn còn người đợi cậu mở lời, hãy hành động trước khi quá muộn."】
【"T-tôi sẽ khắc ghi những lời này."】
【"Noel..... cô em gái ngốc nghếch vụng về của chị. Chị thực sự gặp rất nhiều rắc rối vì em đấy."】
【"Cái đó..... có được tính là lời khen không vậy?"】
【"Là vậy đó. Người ta nói càng ngốc càng đáng yêu mà."】
【"Tệ quá đi."】
【"Thế cũng được thôi, chị thích bản chất ngờ nghệch và ngây thơ của em nhất, nên em cứ là chính mình là được rồi."】
【"Uh.... em sẽ cố hết sức."】
【"Emilia, sử dụng thật tốt những kĩ năng cô đã dạy cho con. Cô đã hỏi con nhiều lần rồi, nhưng con vẫn chưa thay đổi quyết định phải không?"】
【"Không ạ. Nơi con thuộc về là bên cạnh Sirius-sama. Chỉ thế thôi."】
【"Cô hiểu rồi, nhưng cũng đừng cố quá. Nếu con bị thương thì Sirius sẽ rất buồn. Còn nữa, cẩn thận đừng hi sinh bản thân."】
【"Con thường xuyên bị bảo thế lắm."】
【"Vậy sao.... Nhưng thật cô thật lòng đấy, nhớ chăm sóc cho bản thân mình, vì giờ đây con sẽ là người hỗ trợ cho Sirius."】
【"Un... con sẽ.... hỗ trợ cậu ấy....."】
【"Sirius, mẹ không có gì để nói với con nữa."】
【"Gì vậy chứ?"】
【"Ý mẹ là, con có thể tự làm mọi thứ đúng chứ?"】
【"Aa..... đợi đã, mọi thứ thì có hơi quá rồi."】
【"Không phủ nhân hoàn toàn à.... Nếu là con thì mọi việc đều có thể. Kaa-san đảm bảo với con."】
【"Giờ thì đáng tin hơn rất nhiều rồi."】
【"Cũng giống như Aria-sama, mẹ muốn con sống ngay thẳng, làm mọi thứ mình muốn, không bị ràng buộc bởi bất cứ ai."】
【"Cứ để cho con, đó là sở trường của con mà."】
【"Thật tốt quá. Mà... mẹ có một yêu cầu.... được không?"】
【"Gì vậy mẹ?"】
【"Con có thể.... nắm tay mẹ không?"】
【"Tất nhiên."】
【"Mẹ muốn con gọi kaa-san một lần nữa."】
【"Bao nhiêu lần cũng được, kaa-san."】
【"Một lần nữa."】
【"Kaa-san."】
【"To thêm tí nữa."】
【"Kaa-san!"】
【"Giờ mẹ muốn được gọi là mama."】
【"Vâng vâng, mama."】
【"Đúng như mẹ nghĩ, mẹ vẫn thích kaa-san hơn."】
【"Con hiểu rồi, kaa-san."】
【"Fufu, đây là lần đầu tiên mẹ thấy con khóc như thế đó. Ra là con sẽ khóc cho mẹ nhỉ?"】
【"Việc đó..... tất nhiên rồi."】
【"Mẹ nói này, Sirius, mẹ đang rất hạnh phúc đấy."】
【"Con vui lắm."】
【"Nhưng, không thể thấy con trưởng thành là điều duy nhất mẹ nuối tiếc."】
【"Không phải như vậy có nghĩa là mẹ không hạnh phúc sao?"】
【"Có lẽ vậy. Nhưng mẹ rất hạnh phúc. Tuy có rất nhiều đau khổ nhưng cuộc đời mẹ rất mãn nguyện. Có một gia đình đầm ấm thế này vào lúc cuối đời... mẹ thật sự rất vui."】
【"Con cũng vậy.... Con rất hạnh phúc.... được ở cùng mẹ."】
【"Mẹ yêu con nhiều lắm.... Sirius của mẹ."】
【"Con cũng yêu mẹ, kaa-san."】
【"Aa.... chỉ cần những lời này đã đủ rồi Sirius..."】
【....Cảm ơn con."】
ーErinaー
Khi tôi để ý thì tôi đã đứng ở một khoảng không màu trắng vô tận.
Lạ thật đấy, tôi mới nằm ở trên giường và Sirius còn đang nhìn tôi cơ mà.... việc này có nghĩa gì đây?
【"Thiệt tình, chị đến đây sớm quá đấy!"】
Đó là.... Aria-sama!?
【"Đúng rồi đấy. Cũng đã lâu rồi nhỉ, Elena."】
Đúng thật là vậy. Con của cô đã trở thành một người tài giỏi rồi.
【"Un un. Em cũng quan sát nên cũng biết mà. Nhưng chị nhầm rồi đấy. Không phải con của em, mà là con của chúng ta, phải vậy không?"】
A, đúng là vậy.
【"Vấn đề ở đây là cách nói của chị quá cứng nhắc đấy. Chúng ta đâu còn là chủ nhân và người hầu nữa đâu, chỉ là những người mẹ thôi."】
Tôi thật sự rất vui khi cô nói vậy nhưng tôi đã quen rồi. Nhưng mà, đây là đâu vậy?
【"Uuuun..... nói sao đây nhỉ.... chị có thể nghĩ đây là.... một giấc mơ.】
Một giấc mơ sao? Mà theo Aria-sama thì chúng ta có thể thấy Sirius từ đây nhỉ?
【"Are, chị thích nghi nhanh thật đấy. Em cứ nghĩ chị phải kinh ngạc hơn kia."】
Nếu ở bên cạnh đứa trẻ đó thì cô sẽ quen ngay thôi. Hơn nữa nếu tôi có thể quan sát Sirius từ đây thì việc này chỉ là chuyện nhỏ.
【"Vậy à. Chổ bên cạnh em còn trống này, chị ngồi đi."】
Ngồi à, nhưng ở đó chả có gì cả nói gì đến ghế.
【"Đừng lo về chuyện đó. Nhìn đi, có thể thấy Sirius đó."】
Đúng là vậy. Aa..... có nhìn bao nhiêu lần cũng thật đáng yêu.
【"Iyaaa.... đứa con này của em quả là sát gái mà. Khiến Elena yêu nó như vậy, tội lỗi tội lỗi.】
Tôi đã yêu nó ngay từ lúc ẵm nó trên tay lúc mới sinh rồi. (TLN: thấy chưa, mị đã ship Elena x Sirius ngay từ đầu rồi mờ... mà thuyền chìm cmnr.... Elena ơi..... =((( )
【"Nếu nói thế thì em đã như vậy từ trước khi nó sinh ra cơ. Em sẽ không thua ai nếu nói về tình cảm đâu."】
Cô đang nói gì thế nhỉ~?Tôi yêu nó nhiều hơn cô chủ mà.
【"Em yêu nó nhiều hơn!"】
Không, tôi mới thế.
【"Cứ thế này sẽ chẳng đi đến đâu cả. Hay là quyết định tình cảm của chúng ta vô bờ vô bến nên không thể cân đưa đong đếm, được chứ?"】
Cứ đồng ý vậy đi. Nhưng mà, tôi vẫn nhiều hơn đấy.
【"Gunuuu-, cái tính cố chấp vào mấy chuyện giở người của chị vẫn chưa hề thay đổi nhỉ?"】
Cô cũng không thay đổi gì nhiều Aria-sama.
【"Đúng là thế. Nè, Elena, việc chúng ta có thể làm hiện tại chỉ là nhìn, nhưng em muốn nói vài lời với chị đấy."】
Tôi nghe đây.
【"Cảm ơn chị. Và..... chị làm tốt lắm."】
....Vâng.
Tôi đã có một cuộc sống hạnh phúc.
ー Sirius ー
Hôm sau chúng tôi đến vườn hoa mà từng đi dã ngoại.
Lý do tại sao chúng tôi đến đây thì là vì chúng tôi nghĩ đến việc làm một ngôi mộ dưới gốc cây ở giữa khu vườn.
Trong thế giới này, ngoại trừ quý tộc thì đám tang đều được làm rất yên bình, chỉ giữa người nhà với nhau. Thân xác sẽ được thiêu đến khi chỉ còn tro và tro còn lại sẽ được chôn xuống đất. Đây là để tránh thân xác hấp thụ mana và biến thành xác sống. Chúng tôi mang theo y phục cùng với chiếc hộp gỗ đựng tro của Elena trong tay và bắt đầu đào.
Không ai nói một lời, chỉ im lặng đào bới và chúng tôi đã chôn cất Elena.
【"Đại ca, đây."】
Sau khi đặt tấm bia mộ Reus đưa cho, tôi khắc tên mẹ bằng con dao mithril. Chỉ tên thôi thì quá trống, có lẽ tôi nên thêm vào chút gì đó.
【"Mọi người, tôi muốn khắc thêm gì đó, ai có ý gì không?"】
【"Uuuun, chả có gì cả."】
【"Tôi cũng vậy."】
【"Em muốn khắc tên của em, tới Elena yêu quí..... hay đại loại thế."】
【"Không được khắc tên em lên mộ người khác Reus. Mà em muốn khắc những lời yêu thương gì đó."】
【"Fumu.... thế này thì sao?"】
Mọi người đều gật đầu đồng tình trước những từ tôi khác lên bia mộ. Chúng tôi đứng im cầu nguyện một lúc lâu.
Và thế là đám tang của Elena đã kết thúc.
Tôi không hề biết mặt mẹ mình ở kiếp trước, còn sư phụ - người đã nuôi dưỡng tôi thì giống như là người giám hộ hơn là cha mẹ.
Dù tôi sau khi tái sinh tôi vẫn không biết được mẹ mình, nhưng người dạy tôi tình yêu của một người mẹ chính là Elena.
Kiếp trước tôi từng nếm trải vô vàn những thứ cay đắng nên cứ nghĩ rằng mình đã cạn nước mắt nhưng..... tôi có thể khóc khi nghĩ về Elena.
Quả là một cảm giác luyến tiếc. Tôi thật sự nghĩ rằng tình yêu của người mẹ đã khiến tôi nhớ lại điều này, quả thật rất lớn lao.
Gửi tới người lần đầu tiên đã dạy cho tôi biết hơi ấm của người mẹ.
Elena, người đã giành cho tôi tình yêu thuần khiết thánh thiện nhất.
Elena, người đã luôn chăm lo tới gia đình.
Tạm biệt.
Xin hãy yên nghĩ.
- Dòng chữ khắc trên bia mộ -
"Đây là nơi yên nghỉ của Elena.... một người hầu trung thành, một người nhà yêu mến."