The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 85: Làm việc nhóm
Chương 85: Làm việc nhóm
Nhóm của họ đã nhanh chóng bắt đầu vào việc. Cynthia Barakovski đã khiến cho tất cả các thiết kế gia khác trong nhóm phải quy phục trước những thành tích sáng bóng của cô. Kể cả Ves cùng gần như bị thuyết phục. Nếu không phải cậu có sự tự tin tuyệt đối vào bản thân, thì chắc là cậu cũng đã để cho cô nàng sinh viên ưu tú kia thỏa sức làm theo ý mình rồi.
Chiếc máy tính của xưởng thiết kế lại nằm ở dưới mặt đất, buộc cô ấy phải hạ cánh xuống dưới. Ngay khi cô vừa đến gần chiếc máy tính, Ves đã vội bước tới và đưa tay cản đường.
“Xin hãy đợi một chút đã, cô Barakovski.”
Ánh mắt của cô như xuyến thấu cặp mắt của cậu với vẻ khó chịu ra mặt. “Cậu đang cản đường tôi đấy.”
Okay, chưa gì đã thấy không ổn rồi. Ves nhanh chóng sửa lại đề nghị của mình. “Nếu tôi có thể nói đôi lời, tôi chắc rằng với những thành tựu của cô, thì cô hoàn toàn có đủ khả năng để đảm nhận vị trí trưởng nhóm thiết kế. Tuy nhiên, tôi cũng khá chắc rằng những người khác cũng có thể đóng góp kiến thức của mình cho mẫu thiết kế của chúng ta. Liệu cô có thể để bọn tôi tham gia thiết kế và góp ý cho cô được không?”
Đáng tiếc thay, cô Barakovski coi đề xuất của cậu như không khí vậy. Cô ta khinh thường hất tóc trước mặt cậu và quay người lại.
Một trong những thiết kế gia bay trên không liền lao xuống để chặn Ves không cho cậu đuổi theo cô ấy. “Công chúa của bọn tao không có thời gian để chơi đùa với đám nhà quê như mày. Giờ thì mày cứ chạy ra chỗ khác mà chơi với đống bùn dưới đất đi. Mày không cần phải chõ mũi vào chuyện người lớn đâu.”
Những tên khác cũng đã tiếp cận và thể hiện rõ ý định của bọn họ. Ves gần như không thể tin được rằng với tư cách là thiết kế gia, tại sao họ lại vứt bỏ lòng tự trọng của mình nhanh đến thế. Cậu quay lại để nhờ hai người du nhân kia giúp đỡ, nhưng cũng chỉ thấy Missy và Clark quay đầu ra chỗ khác như thể họ đang giả mù giả điếc vậy.
“Ves, đừng có làm loạn nữa. Chúng ta chỉ có mười hai tiếng để thiết kế một chiếc chiến cơ thôi đấy. Một ngôi sao sáng giá như Barakovski có thể dễ dàng vẽ nên một bản thiết kế hoàn hảo mà.”
“Đúng đó, nếu chúng ta làm cô ấy mất tập trung thì cũng chỉ tự hại mình mà thôi. Nói thật với cậu, tui cũng đang vật lộn để kiếm sống qua ngày. Tui không đủ khả năng để cạnh tranh với đám quái vật ấy ở cấp độ này nữa. Tại sao lại không ngồi sang một bên và để cô ấy gánh chúng ta qua vòng loại này chứ? Chú có biết là tụi mình nằm trong số năm trăm thí sinh lên sân khấu vào ngày mai là vinh dự đến mức nào không?”
Cả hai người họ đều có lý do hợp lý. Kể cả vài tên biết bay kia cũng đồng tình với họ. Sau khi bị toàn bộ các thành viên trong nhóm áp đảo, Ves không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm thời án binh bất động.
“Thôi được rồi, để xem sao, nhưng nếu cô ta mắc lỗi, thì tôi sẽ không ngần ngại chỉ ra đâu.”
Đương nhiên là không ai bận tâm đến lời nói của cậu cả. Làm sao mà một người vô danh như Ves thậm chí có thể so sánh với một nhà thiết kế nổi tiếng như quý cô Barakovski cơ chứ? Cô nàng đại diện cho toàn bộ Liên Minh Thứ Sáu trong một cuộc thi quy mô khổng lồ trải dài đến một phần tư ngân hà cơ mà. Cho dù cô ấy chỉ mới lọt vào top 100 trong cuộc thi ấy, nhưng cái mức độ cạnh tranh và tỷ lệ chọi của nó lại cao đến mức khủng khiếp.
Tuy nhiên, Ves nghĩ rằng mình không nên đặt hết tất cả hy vọng vào một người duy nhất như thế này. Kể cả đệ tử của một bậc thầy cũng không bao giờ tự nhận mình giỏi hết tất cả mọi mặt. Tuy nhiên, cậu không có cách nào để giải quyết vấn đề này. Cậu miễn cưỡng đứng ra sau và để cho cô Barakovski làm theo ý mình mà không có phản đối gì thêm cả.
Cô gái trẻ tuổi kia bắt đầu quá trình thiết kế của mình bằng cách lựa chọn một bộ khung cơ bản. Cô tự tin bỏ qua bộ khung hạng trung và chuyển thẳng sang một bộ dành cho chiến cơ hạng nhẹ. Đó là một lựa chọn táo bạo vì nó hạn chế khá nhiều bộ phận lắp đặt trên người nó. Cô nàng cũng đưa ra những lựa chọn khác nhằm mục đích chế tạo một mẫu chiến cơ biệt kích.
Nếu Ves mà có quyền quyết định, thì cậu đã chọn một chiếc chiến cơ hạng trung cho an toàn nhưng lại khá nhàm chán. Đáng buồn thay, cậu chỉ có thể đứng nhìn Barakovski dốc toàn lực để thiết kế mẫu chiến cơ của riêng mình. Cô ấy dự định sẽ thiết kế một chiếc trông khá giống với chiếc Du Mục khi xưa của cậu.
Tùy thuộc vào từng loại chiến cơ biệt kích mà nó có thể xuất sắc đối phó với nhiều tình huống khác nhau. Chiếc biệt kích của cô Barakovski có vẻ chú trọng vào độ bền của nó. Những bộ pin nhiên liệu chiếm lấy phần lớn thể tích bên trong của chiến cơ. Để kết hợp với lựa chọn này, cô ấy quyết định sử dụng một lò phản ứng điện dùng nhiên liệu cường độ thấp để cung cấp năng lượng ổn định cho chiến cơ của mình. Đa số năng lượng tạo ra sẽ được chuyển tiếp vào cái vũ khí duy nhất của nó, chính là một cặp pháo laser gắn cổ tay hạng nhẹ.
Ves nhăn mày trước quyết định của cô ta. Cậu có khá nhiều kinh nghiệm về hệ thống laser này. Hai khẩu pháo laser gắn cổ tay lại càng phức tạp hơn nữa. Cánh tay của một chiếc hạng nhẹ không được thiết kế để tích hợp một hệ thống vũ khí cường độ mạnh đến như vậy. Chỉ cần trúng một phát đạn lạc thôi cũng đã có thể vô hiệu hóa toàn bộ cơ chế của nó rồi.
Khá khen cho cô ấy, có vẻ như Barakovski biết mình đang làm gì. Cô nàng phô diễn trình độ thành thạo của mình về lĩnh vực luyện kim và vật lý khi cô ấy tháo bỏ lớp giáp của chiếc chiến cơ hạng nhẹ và tỉ mỉ thiết kế một sơ đồ áo giáp nén hợp kim hoàn toàn mới mà ngay cả Ves cũng phải kinh ngạc. Cô nàng đích thân chế tạo tất cả các lớp giáp nén bằng kỹ năng thuần thục của mình.
“Cô ấy quả là một thiết kế gia thần đồng thật sự.” Missy thốt lên bên cạnh cậu. Cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào cô nàng sinh viên tốt nghiệp của Leemar kia như thể cô ấy là một nữ thần vậy. “Bộ giáp đó thật tuyệt diệu. Có cho cả triệu năm đi nữa tôi cũng không thể chế tạo những lớp giáp như vậy mà không mắc lỗi nào cả.”
Barakovski rõ ràng cũng đã thành thạo công đoạn lắp ráp nữa. Cái cách mà cô nàng tương tác trơn tru với chiếc máy tính và công cụ của xưởng thiết kế ảo khiến Ves có cảm tưởng rằng cô ấy hẳn đã dành nhiều thời gian thực hành trong một xưởng chế tạo chiến cơ ngoài đời. Mặc dù cậu cũng không thua kém gì mấy, nhưng mấy cái kỹ năng mà Hệ Thống đã nâng cấp cho cậu lại không kèm theo kinh nghiệm thực địa nào giúp cậu thuần thục vận hành máy móc như thế cả.
Do quá trình nén hợp kim tốn rất nhiều thời gian, Ves bắt đầu ngó xung quanh xem thử. Tò mò thay, cậu không tài nào nhìn hình chiếu mẫu thiết kế của các nhóm khác được. Cậu không thể nào xác định mẫu chiến cơ của họ. Thế nhưng, cậu vẫn có thể quan sát và lắng nghe nhóm đối thủ đang làm gì, cứ như thể ban tổ chức muốn các thí sinh quan sát cách đối thủ của mình làm cách nào để giải quyết vấn đề làm việc nhóm vậy.
“Chà, đám này thiệt là rắc rối mà.” Một thiết kế gia thân hình vạm vỡ nói trong khi phun ra một ít máu tươi. Quần áo của gã ta thì xộc xệch. Sáu thiết kế gia khác thì đang nằm quằn quại trên mặt đất, và trên người họ thì đầy các vết bầm tím.
“Chú làm tốt lắm.” Một tên điển trai kiểu hoàng tử khen ngợi trong khi vỗ lưng tên đệ tử của mình. “Giờ thì chúng ta đã loại bỏ bọn ô hợp kia, chúng ta có thể vứt cái thiết kế rác rưởi này và bắt đầu lại với một mẫu khác tốt hơn nhiều.”
Ở một bên khác, một nhóm bao gồm bảy du nhân đang dũng cảm cố gắng phản đối ba tên thiết kế gia biết bay lúc nào cũng bất đồng quan điểm với họ. Nhờ có bộ quần áo phản trọng lực nên ba tên đó có lợi thế trên không, nhưng số lượng lại quá ít để trấn áp tình huống này. Bọn biết bay đó liên tục quấy rối quá trình thiết kế và khiến họ dành phần lớn thời gian canh me lẫn nhau.
Ở mặt khác thì ít nhất phân nửa số nhóm còn lại đều hòa thuận hợp tác với nhau, nếu như không muốn nói là hoàn toàn ăn ý. Nhóm làm việc tốt nhất thường bao gồm phần lớn các sinh viên tốt nghiệp ở Leemar. Sự đoàn kết và quen thuộc giữa bọn họ đã tạo một mặt trận thống nhất chống lại những thành viên yếu thế và rải rác hơn trong nhóm họ. Danh tiếng của trường họ cũng có trọng lượng trong các nhóm này.
Cậu không hề thấy nhóm nào mà cả mười thành viên đều thực sự hợp tác với nhau cả. Cho dù một vài người cũng có quan điểm giống như Ves, nhưng thể nào cũng có kẻ khác ngáng đường. Tình cảnh của cậu cũng không phải là hiếm. Gần như mọi nhóm thí sinh khác đều có ít nhất một thiết kế gia ưu tú nhất chỉ muốn đứng lên nắm quyền. Còn những tên hèn nhát và mấy đứa bám đuôi thì gây áp lực lên người khác để đảm bảo mình có thể lọt qua vòng này mà không cần phải bỏ ra nhiều công sức gì cho cam.
Mặc dù Ves không tự nhận mình là người hoang tưởng nhất trong cuộc thi này, nhưng cậu vẫn ngửi thấy mùi âm mưu đâu đây. Từ số lượng thành viên của nhóm, đến vị trí lắp đặt máy tính thiết kế, tất cả mọi thứ đều được sắp đặt để khuyến khích xung đột thay vì hợp tác với nhau. Cậu cũng sẽ không ngạc nhiên nếu người ta cố tình xếp nhóm như thế nhằm mục đích đó.
“Thiệt tình, nếu mỗi nhóm trưởng đều là đám sinh viên tốt nghiệp ưu tú kia thì vòng này có khác gì để cho tụi nó solo với nhau không cơ chứ.”
Vậy có nghĩa là mỗi nhóm đều quay lại vạch xuất phát. Trong số năm trăm thiết kế gia, thì chỉ có năm mươi người mới có thể lọt vào vòng trong. Ngay cả khi cô nàng Barakovski kia có giỏi hơn người đi chăng nữa, thì cậu cũng không muốn đánh cược với cái tỷ lệ một phần mười kia.
Sau khi đã kết luận rằng đây là một cái bẫy tinh vi của ban tổ chức, Ves vẫn phải nghĩ ra một cách giải quyết vấn đề. Cậu quay sang Missy và Clark. Họ đang ngồi trên mặt đất như hai đứa trẻ con đang buồn chán không có gì để làm. Cậu lặng lẽ lại gần hai người đó và khiến họ chú ý đến cậu.
“Chỉ còn có bảy tiếng nữa là được đi vào vòng trong miễn phí rồi. Có chuyện gì à?”
Ves lại gần hơn và giải thích suy luận của mình. Cậu mong là hai người họ có thể tỉnh táo hơn và hành động ngay lập tức.
Thay vào đó, họ nhìn cậu như thể cậu là thằng điên mới trốn viện vậy. “Thật vậy sao. Cũng thông minh đấy chứ. Nhưng nếu mọi nhóm đều như thế thì có gì khác biệt ư? Mà đâu phải là chúng ta có thể góp sức thiết kế đâu chứ.”
“Hai người thật sự tin thế à? Cái niềm kiêu hãnh của thiết kế gia của hai người đâu mất rồi?”
Hai con người này đã đánh mất ý chí chiến đấu thấy rõ trong mắt họ. Ves thực sự tin rằng bài phát biểu của người đàn ông lớn tuổi lúc khai mạc đã lãng phí cho những kẻ ăn bám như thế này. Làm sao họ có thể tiến xa trong ngành công nghiệp chiến cơ nếu họ không đấu tranh cho sự nghiệp của họ cơ chứ?
“Được thôi, hai người cứ ngồi đực mặt ra cho rồi, tôi không quan tâm nữa. Tôi sẽ tự đi tìm cách vậy.”
Có lẽ nếu Ves cứ tiếp tục nói lý lẽ với họ, cậu đã có thể thuyết phục cặp đôi này ủng hộ mình cũng nên. Thế nhưng, khi cậu nhìn vào ánh mắt vô hồn của họ, cậu chỉ biết bỏ cuộc. Hai đứa lười chảy thây này xứng đáng bị thối rửa trong suốt quãng đời còn lại của họ.
Cậu cũng không biết mình cần phải làm gì, nhưng tạm thời cậu chỉ biết đứng quan sát mà thôi. Ves không có lý do để can thiệp nếu như Barakovski cứ tiếp tục công việc một cách hoàn hảo như thế.
Khác với Ves, Barakovski bắt đầu từ bên ngoài rồi từ từ lắp ráp từng bộ phận bên trong. Ngoài việc lựa chọn các bộ phận cơ bản như động cơ và lò phản ứng điện, thì cô nàng dành hầu hết thời gian của cô để cố gắng kết hợp hệ thống áo giáp và cặp pháo laser gắn cổ tay. Đối với một chiến cơ hạng nhẹ, thì hai bộ phận này có vai trò tối quan trọng đặc biệt ảnh hưởng đến hiệu suất của chiến cơ.
Cô nàng Barakovski muốn xử lí hai bộ phận này trước nhằm mục đích phân bố giai đoạn làm việc của mình sao cho hợp lý. Thí dụ như nếu cô buộc phải bỏ ra nhiều thời gian hơn cho cái hệ thống áo giáp kia, thì cô ấy vẫn có thể dành ít thời gian hơn cho các bộ phận bên trong.
Và đúng như vậy thật, Barakovski tốn hàng giờ đồng hồ chỉ để tối ưu hóa cặp pháo laser cổ tay. Nếu Ves muốn làm cho đàng hoàng thì cậu cần phải dành ít nhất hai ngày để đảm bảo nó hoạt động như ý. Người phụ nữ này lại quá cầu toàn và cứ liên tục loay hoay với từng vi mạch nhỏ nhất.
Ves lẻn đến gần một chút và đằng hắng một tí. “Chúng ta chỉ còn khoảng năm tiếng nữa thôi. Để có thể hoàn thành mẫu thiết kế này kịp giờ, tôi đề nghị cô nên bắt đầu xử lí mấy bộ phận bên trong là vừa rồi đó.”
“Mày thì biết cái gì?!” Một trong những vệ sĩ tự phong của cô ta lớn tiếng ngay khi hắn hạ cánh xuống mặt đất. “Hai khẩu pháo đó là vũ khí duy nhất của nó. Nếu thời gian của quý cô nương đây bị cắt ngắn, thì ai mà biết liệu nó có gặp trục trặc gì hay không chứ?”
“Phải đó, với lại ai thèm quan tâm đi sắp xếp mấy cái dây nhợ bên trong chứ? Nó chỉ là một đống dây cáp với cơ bắp nhân tạo thôi chứ có cái gì đâu. Mày biết là xử lí một vài sợi dây tí ti thì chả có gì phức tạp ở đây cả .”
Cái bình luận thốt ra từ miếng thằng đần ăn bám thứ hai giúp Ves nhận ra rằng hắn ta còn không biết mình đang nói cái gì nữa. Sau khi đã đương đầu với cái mớ bòng bong khủng khiếp bên trong chiếc Caesar Augustus trong quá khứ, cậu biết rõ rằng một bộ khung bao gồm các bộ phận bên trong vừa lúc nhúc vừa chật chội lại vừa không được tối ưu hóa nó mong manh với lằng nhằng đến mức nào.
Với cái nhóm mà ai cũng đối đầu với cậu, thì Ves chẳng có cách nào để đảo ngược tình hình cả. Barakovski phớt lờ lời khuyên của cậu và tiếp tục mày mò với mấy khẩu pháo cổ tay. Thêm một giờ nữa trôi qua trước khi cô ấy cuối cùng cũng hoàn thành công việc này.
“Tôi đã xong hai cái khẩu pháo laser này rồi. Phần khó nhất cũng đã xong.” Barakovski thở phào trước khi cô nghỉ giải lao một chút. Một trong số đồng bọn trong nhóm liền mang nước giải khát để cho cô nàng thưởng thức một cách sung sướng. “Được rồi, còn bốn tiếng nữa thôi. Phần còn lại thì dễ như bỡn.”
Lần này, Ves quan sát Barakovski bắt đầu làm việc với mấy cái bộ phận bên trong. Khác với trình độ kỹ nghệ trước đó của cô nàng, Ves rùng mình khi thấy cô ta cắt xén bớt nhiều bước và đưa ra nhiều quyết định đáng ngờ khác. Cậu ngày càng nhận ra rằng kỹ năng cơ khí của cô ấy vẫn chưa đạt đến mức thành thạo.
Khi Ves góp ý rằng cô ấy đang mắc lỗi ở chỗ này chỗ kia, cả nhóm liền nhìn cậu với vẻ khinh miệt.
“Thiệt luôn hả mày. Mày đi học ở đâu đấy? Rittersberg á? Cái hành tinh vô danh nào thế?”
“Cái Cộng Hòa Bright gì đó là nơi hẻo lánh của Phân Khu Sao Komodo này mà. Tao còn không tin là một nơi cằn cỗi như vậy lại biết nhiều về cơ khí hơn là ở Leemar.”
Không một ai công nhận trình độ chuyên môn của cậu trong lĩnh vực này. Bây giờ đây cậu đang đứng ở cái ngã ba đường. Nếu cậu không hành động, thì cậu có thể bỏ lỡ một trong những cơ hội quan trọng nhất trong cuộc đời cậu. Cậu đang đặt cược quá nhiều thứ cho ván bài lần này.
“Có lẽ mình nghĩ quá nhiều rồi.” Ves lẩm bẩm với bản thân.
Cậu kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi cả nhóm buông lỏng cảnh giác. Sau khi bọn họ quay lưng lại với chiếc máy tính, Ves liền bức tốc chạy về phía trước và đẩy ngã bất kì ai ngán đường cậu.
“Ê!”
“Cái quái gì?!”
“DỪNG LẠI!”
Một khi Ves đến gần, cậu liền xông thẳng vào cô nàng Barakovski khiến cho cả hai ngã vật xuống đất. Cả hai lao xuyên qua hình chiếu và hạ cánh xuống đất một cái bịch rõ to. Cậu luồn người qua cơ thể của cô nàng và khóa tay lên cổ cô ấy với tư thế sẵn sàng siết cổ. Đáng buồn thay, cậu không biết phải làm gì sau đó nữa. Cậu chưa bao giờ học bất kì lớp học chiến đấu cận chiến nào cả.
Sau một vài giây trôi qua, có vẻ như là không có một thí sinh nào trong nhóm đang hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ như bị tê liệt khi thấy Ves dường như đã biến thành một con quái thú điên cuồng sẵn sàng nuốt chửng cô thiếu nữ vô tội kia.
“Thả tôi ra thằng chó!” Barakovski rít lên trong khi rên rỉ vì cơn đau sau cú ngã vừa rồi. Cú lao người bất ngờ khiến cho cô nàng ngã xuống đất khá mạnh bạo. Cái cơ thể mềm mại như không xương cốt đang ngọ nguậy trong vòng tay của Ves một cách yếu ớt và bất lực. Nếu như cô nàng có được tiêm thuốc cường hóa gien đi chăng nữa, thì có vẻ như cô ấy chưa được cường hóa về mặt thể chất rồi.
Cả hai bên đều đang rơi vào thế bế tắc. Ban đầu Ves chỉ muốn đánh cho cô nàng Barakovski bất tỉnh mà thôi, nhưng cậu sợ gây ra nhiều chấn thương hơn mức cần thiết. Vả lại, cậu cũng đã xúc phạm cô ấy quá lắm rồi.
“Được rồi, bình tĩnh, chúng ta có thể từ từ nói chuyện được không?”