The Mech Touch: Sắc Nét Chiến Cơ
Chương 84: Cường hóa gien
Chương 84: Cường hóa gien
Mặc dù cậu cảm thấy thật hả hê sau khi đánh bại thằng cha Floyd kia, nhưng Ves cũng biết rằng mình đã chọc giận một con gấu hung hăng rồi. Nếu không phải vì cả sự nghiệp của cậu đang đặt cược ở cuộc thi này, thì cậu thà im lặng rút lui rồi. Bây giờ thì áp lực ngày càng chồng chất lên người cậu. Lần này cậu không muốn giành vị trí á quân nữa. Cậu phải làm cho khán giả hoa mắt và mê hoặc ít nhất một trong những bậc thầy ở đây.
“Con đường của mình phía trước chỉ mới bắt đầu thôi. Nếu mình lấy Floyd làm tiêu chuẩn, thì mình sẽ gặp nhiều đối thủ mạnh hơn nữa.”
Có khá nhiều thí sinh yêu cầu phúc khảo hoặc tái đấu. Đa số họ chủ yếu đổ lỗi cho các phi công A.I. vì đã không tận dụng hết tất cả tiềm năng của chiến cơ họ. Hầu hết các khiếu nại đều đến từ các thí sinh biết bay.
“Mày ăn gian rõ ràng! Làm sao một thằng vô danh tiểu tốt như mày lại đánh bại chiến cơ tuyệt vời của tao cơ chứ!”
Thật là đáng buồn cho Floyd, không một ai quan tâm đến lời buộc tội của gã. Mặc dù có một sinh viên coi thi bay đến để đánh giá kết quả của trận đấu giữa hai người họ, nhưng anh ta không hề có cách nào để thiên vị cho cựu học sinh của Leemar cả.
“Dựa vào nhật ký thiết kế, cả hai mẫu thiết kế chiến cơ đều nằm trong phạm vi cho phép. Về mặt kỹ thuật mà nói, không có gì khả nghi ở đây cả, mặc dù cả hai người đều có phong cách thiết kế khá bất thường ở đây.”
“Vậy còn cái con phi công A.I. thì sao? Rõ ràng là con phi công của tao bị đần hay gì rồi!”
Người coi thi lắc đầu. “Tất cả chiến cơ trong tất cả mô phỏng đều có phi công A.I. như nhau. Tất cả mọi A.I. đều cùng có khả năng học hỏi và thích ứng với chiến cơ. Dựa vào nhật ký, thì phi công A.I. của anh đã tiến hóa hết mức ở khoảng trận đấu thứ năm mươi. Nó không thể tìm ra chiến lược mới nào khác nữa. Còn đối với chiến cơ hạng trung của đối thủ anh, thì phi công A.I. của nó liên tục khám phá nhiều chiến thuật đa dạng hơn để thử nghiệm.”
Nói cách khác, thì có một chiếc sở hữu nhiều chiến lược tác chiến hơn là chiếc còn lại. Chiến cơ nào cũng có một giới hạn về mặt chức năng mà phi công của nó có thể tận dụng để sáng tạo ra nhiều chiến thuật đa dạng. Cái yếu tố chính đã trói chân con nhân mã chính là cái tốc độ rùa bò của nó, và điều đó đã giảm khả năng tác chiến của nó cả về mặt tấn công và phòng thủ thuần túy.
Còn đối với mẫu thiết kế của Ves, thì phi công A.I. có thể chủ động tiến công trong đa số các trận đấu nhờ vào khả năng di chuyển cơ động của nó. Nó có thể đi thẳng về phía trước hoặc chậm chạp tiến đánh bên sườn của đối thủ. Đây mới thật sự là lý do tại sao chiến cơ hạng nặng chưa bao giờ thống trị trên chiến trường. Nếu không có đủ khả năng di chuyển, thì chiếc chiến cơ đó chẳng khác gì bia tập bắn cả.
Sau khi đã xác minh tính hợp lệ của kết quả cuối cùng, anh chàng coi thi đành đưa Floyd đang tuyệt vọng rời khỏi đây. Nực cười làm sao, vẫn có một vài kẻ thua cuộc vẫn đang làm mình làm mẩy cả lên, mặc dù họ vẫn dễ dàng bị hạ gục sau khi ăn một vài viên đạn choáng. Ves không thể tin được là lại có nhiều nhà thiết kế suy sụp đến mức hành động như trẻ con đến thế.
“Mình cứ nghĩ là để trở thành một nhà thiết kế chiến cơ thì cần phải có kỷ luật và cố gắng học tập không ngừng mới đúng chứ. Mình chả hiểu làm sao mà mấy đứa lắm tiền kia lại có thể tốt nghiệp với tấm bằng thiết kế chiến cơ nữa.”
“Pff. Toàn là gien đấy bồ tèo.” Một du nhân kế bên cậu liền giải thích. ‘Ai cũng biết là cha mẹ chúng nó liên tục tiêm thuốc cường hóa gien cho tụi nó á. Tụi nó chỉ cần học một tiếng là đã hiểu, trong khi người bình thường như tụi mình phải dành cả ngày mới xong. Chưa kể còn có nhiều thuốc tiêm khác có thể cường hóa cơ bắp của ông, hay giúp ông thông minh hơn hoặc thậm chí còn giúp ông không cần đi ngủ nữa.”
Cái này mới, Ves cũng mới nghe lần đầu. “Tui tưởng mấy thứ đó bất hợp pháp hay thậm chí còn không tồn tại chứ.”
“Với người thường như tụi mình, thì nghe đúng là như chuyện cổ tích vậy. Đó chỉ là âm mưu mà bọn nhà giàu lúc nào cũng muốn giấu biệt mà thôi. Họ thậm chí còn giúp đỡ nhau để dập tắt bất kì nguồn tin nào đề cập đến mấy cái thuốc cường hóa ấy. Nếu ông không tin, thì cứ thử đăng một bài lên xem. Tui đảm bảo với ông là ông sẽ bị bắt còn nhanh hơn là đi vệ sinh nữa.”
Ves gần như không tin vào điều đó nếu như không phải vì một chi tiết nhỏ. Chẳng phải cậu đã tự ’tiêm’ thuốc cho bản thân rồi đấy ư? Khi cậu nhớ lại những lần cậu nhai viên kẹo thuộc tính của Hệ Thống, cậu đã thực sự cải thiện về nhiều mặt. Không lẽ Hệ Thống đã sắp xếp gien của cậu sau mỗi lần cậu nhai kẹo à?
Cái thông tin này làm đảo lộn tam quan của Ves về cách thức ngân hà vận hành xung quanh cậu. Cậu đã luôn coi những tin đồn về việc can thiệp di truyền là một chuyện tào lao không đáng bận tâm tới, nhưng có lẽ cậu đã đánh giá thấp sự tiến bộ mà nhân loại đã đạt được về mặt di truyền học ở con người rồi.
“Ông có bằng chứng nào không?”
“Pff! Đương nhiên là không rồi! Tui mà có là giờ tui chầu ông bà rồi. Tui chỉ nghe ngóng được đôi chút bởi vì tui có thằng bạn cũng giàu lắm.”
Sau khi kết thúc hai vòng thi ngày hôm nay, tất cả mọi người dần rời khỏi bãi diễu hành. Trong khi Ves đang đảo mắt tìm Dietrich và con mèo của mình, thì cậu cũng đang tái cân nhắc việc nâng cấp các thuộc tính cho bản thân. Bây giờ đây cậu đã sở hữu một vài kỹ năng khá ổn áp, thì có lẽ cũng đến lúc cậu phải nâng cấp trí tuệ lên một chút là đẹp.
“Nếu mình mà nhận thêm một loạt DP nữa thì mình sẽ có đủ điểm để mua một vài viên kẹo trí tuệ.”
Giá tiền của một viên kẹo tỷ lệ thuận với cấp độ thuộc tính của cậu.
Bất kì thuộc tính nào có điểm từ 1,0 đến 2,0 đều có thể được nâng cấp bằng cách mua một viên kẹo có giá trị DP gấp 1000 lần số điểm muốn nâng. Ví dụ như, số điểm trí tuệ hiện tại của cậu là 1,2 điểm, và nếu cậu muốn nâng nó lên 1,3 điểm, thì cậu phải bỏ ra 1.300 DP cho lần nâng cấp ấy.
Và nếu cậu muốn nâng trí tuệ lên 2,0 điểm, thì cậu phải chi ra tổng cộng là 13.200 DP.
Sau khi vượt ngưỡng 2,0 điểm, thì giá tiền của kẹo thuộc tính sẽ nhân lên gấp 10.000 lần, có nghĩa là cậu phải trả 21.000 DP để nâng trí tuệ của cậu lên 2,1 điểm.
Giá nâng cấp thuộc tính lại càng tăng đến mức khủng khiếp sau đó nữa. Ở cấp độ hiện tại, Ves không có cách nào để kiếm đủ DP để nâng cấp trí tuệ của cậu đến mức có thể nhận ra sự khác biệt.
Đó là lý do tại sao đến tận bây giờ, cậu luôn nhấn mạnh mục tiêu nâng cấp kỹ năng trước. Chúng mang lại nhiều lợi ích hữu hình với mức giá hợp lý. Ves đã luôn có kế hoạch nâng cấp trí tuệ và có lẽ là một vài thuộc tính khác trong thời gian dài hạn. Tuy có chút ghen tị, nhưng cậu vẫn giữ nguyên lập trường của mình ở hiện tại. Cùng lắm thì cậu sẽ nâng cấp trí tuệ của mình lên một vài điểm để cậu không hành động như một gã ngốc trước mặt một bậc thầy.
Ves thở dài khi nghĩ đến kho DP trống rỗng của mình. Tất cả kế hoạch của cậu đều vô nghĩa nếu cậu không kiếm được nguồn thu DP nào khác. Với doanh số bán hàng trong trò chơi ảo lẫn vũ trụ thực đều đã bị sút giảm, cậu không còn cách nào để mua bất kì thứ gì trong Hệ Thống để có thể giúp cậu vượt qua cuộc thi này. Cậu chỉ có thể tự dựa vào bản thân đến đi lên đỉnh cao mà thôi.
Cậu có hơi thất vọng khi thấy Hệ Thống Thiết Kế Chiến Cơ dần trở nên kém đặc biệt hơn. Những kẻ giàu có và quyền lực cũng có cách riêng của họ để dẫn đầu mà không cần đến bất kì phần mềm thay đổi thực tế ảo ma nào cả.
Ves cuối cùng cũng tìm thấy Dietrich ở gần lối ra. Anh chàng phi công ngáp một cái rõ to sau khi gặp lại thằng đệ của mình.
“Trời đất ơi, đây là cái cuộc thi chán nhất mà anh từng xem đấy. Phải xem hàng nghìn đứa mọt sách tranh đấu lẫn nhau qua mấy bài kiểm tra vớ vẩn. Cái phần thú vị nhất là mấy cái trận đấu chiến cơ, nhưng nó lại kết thúc quá nhanh, nên anh cũng chả coi được gì hay ho cả.”
“Haha, đúng là đối với anh thì không có gì thú vị, nhưng đối với nhà thiết kế chiến cơ như tôi, thì đó là lúc hưng phấn nhất đấy.”
“Chú có chắc là chú có còn là con người không vậy? Anh sẽ không ngạc nhiên nếu mấy chú bị người ngoài hành tinh giả dạng đâu nhé.”
Với một phi công không có kiến thức chuyên ngành như Dietrich, thì anh ta sẽ chẳng bao giờ hiểu được tầm quan trọng của những sự kiện như thế này. Ves khá tận hưởng cái cơ hội được thi đấu với những đồng nghiệp cùng trang lứa với mình. Ves có cảm giác rằng chỉ nhìn mấy cái chỉ số nâng cấp kỹ năng trên trang Trạng Thái của cậu thôi thì khá là nhàm chán và không có rõ ràng bằng việc trực tiếp đánh bại đối thủ con người bằng da bằng thịt. Có như thế thì cậu mới thấy rõ quá trình cải thiện và nâng cấp của bản thân.
Khác với lúc trước, trường LIT lần này đã dựng tạm một vài khu nhà ở trọ cho những thí sinh và du khách còn lại. Mỗi căn hộ riêng biệt đều có đầy đủ các tiện nghi cơ bản và cũng khá là an toàn. Những khu vực nhà trọ tạm thời này lại càng trở nên đông đúc hơn với sự hiện diện dày đặc của lực lượng an ninh. Để ngăn chặn những hành vi sai trái như hối lộ hoặc phá hoại, toàn bộ khu vực này lại càng thắt chặt an ninh hơn bao giờ hết.
Dietrich huýt sáo ngưỡng mộ khi anh ta trông thấy biết bao nhiêu chiến cơ đang đi tuần tra ở xung quanh. “Leemar cũng biết bỏ ra công sức để bảo vệ cho một khu nhà đơn giản như thế này đấy.”
“Tôi mừng là họ coi trọng vấn đề an ninh của tụi mình. Tôi còn lỡ xúc phạm một thằng khốn nạn người Liên Minh nữa mới chết. Không biết thằng chả sẽ định làm gì sau lưng tôi đây.”
Bởi vì Dietrich không có chút kiến thức nào về ngành thiết kế chiến cơ, cho nên anh ta cũng không hiểu lắm về mấy trận đấu chiến cơ ở vòng thứ hai. Sau khi Ves giải thích làm cách nào để cậu chiến thắng đối thủ của mình, anh ta liền khịt mũi.
“Tưởng gì, chỉ là một thằng khốn mất nết thôi. Nó không muốn chấp nhận thua cuộc là bởi nó không giỏi bằng chú em thôi chứ có gì đâu. Chấm hết.”
Ves thực sự mong rằng cậu không phải đối mặt với thằng Floyd nữa, nhưng cậu nghi ngờ rằng gã sẽ không dễ tha cho cậu như vậy đâu.
Sau một đêm yên lặng, các thí sinh chuẩn bị quay lại khu vực thi đấu. Trong số năm mươi ngàn thí sinh ban đầu, giờ đây chỉ còn lại năm ngàn người. Vòng loại cuối cùng sẽ cắt giảm số lượng thí sinh để giữ lại tầm năm trăm người mà thôi. Cách loại bỏ này thật là nhẫn tâm nhưng lại cần thiết để nâng tầm quan trọng của sự kiện chính.
Cũng như lần trước, Giáo Sư Marshall phát biểu trước các thí sinh. “Hôm nay chúng ta sẽ chọn ra 500 người cuối cùng. Ai trong số các cô cậu đủ may mắn để trình diễn trước những nhân vật tầm cỡ nhất trong ngành công nghiệp chiến cơ? Ai trong số cô cậu đây sẽ được mọi hộ gia đình ở Phân Khu Sao Komodo biết đến? Đây là một cơ hội ngàn vàng để trở nên nổi tiếng và khắc ghi tên tuổi của mình trước hàng nghìn tỷ người xem, và nó đang nằm trong tầm tay của các cô cậu. Các cô cậu không phấn khích sao?”
Mọi nhà thiết kế chiến cơ đều hú hét reo hò. Ai cũng đã cố gắng hết mình để trở nên nổi bật hơn. Cho dù họ không được một bậc thầy để ý, nhưng chuyến đi này vẫn khá là đáng giá nếu như tên họ được mọi người biết đến. Danh tiếng chính là một tài nguyên hiếm có giúp thúc đẩy sự nghiệp của mọi thiết kế gia.
“Bây giờ thì hãy bắt đầu vòng loại thứ ba. Lần này, thể thức thi đấu sẽ xoay quanh khả năng làm việc nhóm. Như các cô cậu đều biết, mọi nhà thiết kế chiến cơ thường sẽ làm việc và hợp tác với các nhà thiết kế khác khi cùng tham gia vào một dự án lớn. Một mẫu thiết kế tốt nhất và phổ biến nhất luôn là sự kết hợp giữa những thành quả tốt nhất của mỗi thiết kế gia. Không có nhà thiết kế chiến cơ nào dám tự nhận mình giỏi hết tất cả mọi mặt, mặc dù Nhà Bác Học Polymath thì có thể nói là sắp sửa đạt đến mức đó rồi.”
Ai cũng phì cười một chút. Clair Gramza là một thiên tài tuyệt đối với trí thông minh cao đến mức đáng sợ. Số lượng chuyên ngành mà cô ấy đã thành thạo có thể lấp đầy toàn bộ một con chip dữ liệu lận đấy. Ves thầm thắc mắc rằng liệu Nhà Thiết Kế Cấp Tinh Tú ấy đã từng tắm trong một bể bơi chứa đầy thuốc cường hóa gien từ khi mới sinh ra hay không nữa.
“Lần này, chúng tôi muốn quan sát các cô cậu hợp tác với nhau như thế nào. Tất cả các thí sinh sẽ được chia thành nhóm mười người. Nhiệm vụ của các cô cậu là cùng nhau thiết kế một chiếc chiến cơ duy nhất, và nó sẽ được ghép trận với từng chiến cơ của nhóm đối thủ của các cô cậu. Lần này thì các phi công A.I. sẽ không nhớ kết quả trận đấu, cho nên tất cả các trận tay đôi sẽ hoàn toàn như nhau. Năm mươi nhóm thắng trận nhiều nhất sẽ có tư cách tham gia vào cuộc thi chính vào ngày mai!”
Toàn bộ các thí sinh đều há hốc mồm sau khi nghe thể thức cuộc thi hôm nay. Làm việc nhóm cũng không có gì lạ. Thông thường thì một vài nhóm nhỏ bao gồm các nhà thiết kế chiến cơ sẽ hợp tác với nhau để tạo ra một mẫu thiết kế sản xuất hàng loạt.
Cái vấn đề là một khi số lượng thành viên vượt quá năm người, thì các nhóm đó thường sẽ trở nên khó kiểm soát. Cứ tưởng tượng một nhà bếp có quá nhiều đầu bếp chen chúc nhau là rõ. Ai cũng có ý tưởng của riêng mình. Còn trường hợp có một vài người có cùng chuyên môn nữa thì họ có thể dễ dàng mâu thuẫn với nhau. Không ai muốn trải qua cơn ác mộng cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người cho dù họ đều có chung mục đích và suy nghĩ giống nhau.
“Có lẽ các cô cậu đang tự hỏi làm sao để kiểm soát nhiều thiết kế gia đến vậy trong cùng một nhóm như thế. Phải, đó là vấn đề của các cô cậu. Các cô cậu có thể để một người đứng ra làm tất cả mọi thứ trong khi chín người còn lại ăn hàng ở không. Hoặc các cô cậu có thể để từng người một thiết kế trên máy tính trong vòng một tiếng rồi đổi lượt cho người khác sau khi hết giờ. Hoặc đơn giản là hợp tác với ai đó khỏe mạnh hơn để đấm vào mặt những người không đồng ý với quan điểm của các cô cậu. Miễn là không có ai cần chăm sóc y tế thì chúng tôi sẽ không can thiệp.”
“Sao nghe bạo lực vậy?!”
“Hah! Tao là trưởng câu lạc bộ đấm bốc đây! Đứa nào không muốn bị đánh bầm dập thì khôn hồn mà nghe lời tao!”
Ves chưa bao giờ nghe đến cái luật lệ nào phi lý đến như vậy. Họ thậm chí còn cho phép sử dụng vũ lực nữa sao.
“Hãy nhớ lấy! Mẫu thiết kế duy nhất mà chương trình mô phỏng chúng tôi chấp thuận chính là mẫu nộp lên trên chiếc máy tính được chỉ định của từng nhóm. Chúng tôi không quan tâm nếu có người độc chiếm và không cho các cô cậu truy cập vào máy tính, hoặc nếu nhóm của các cô cậu tranh cãi quá mức khiến cho mẫu thiết kế không kịp hoàn tất. Chúng tôi sẽ chỉ chấp nhận sản phẩm của từng nhóm ở trên chiếc máy tính đó. Bây giờ thì, hãy đi tìm nhóm của mình và kết nhiều bạn mới đi nào!”
Một loạt các hình chiếu ba chiều phức tạp xuất hiện và hướng dẫn tất cả mọi người tập trung lại thành các nhóm mười người. Ves nhanh chóng tham gia vào một nhóm bao gồm nhiều nhà thiết kế khác nhau. Bảy người trong số họ là những công dân bay trên không trung, chứng tỏ họ có xuất thân cao quý. Bốn trong số bảy người đó còn mặc đồng phục cựu sinh viên của LIT. Ves chỉ là một trong ba người có hoàn cảnh kém may mắn hơn. Cậu liền nhìn chằm chằm vào hai anh chị thanh niên trẻ tuổi đang đứng trên mặt đất.
“Chào. Tôi tên là Ves Larkinson, đến từ Cộng Hòa Bright.”
Người phụ nữ trừng mắt nhìn cậu. “Missy Phillips. Vương Quốc Vesia.”
Nụ cười của cậu dường như bị khựng lại đôi chút sau khi nghe cô ấy nói. Có biết bao nhiêu thí sinh để lập nhóm với cậu, vậy mà ban tổ chức lại xếp cậu vào nhóm với một cô gái đến từ quốc gia thù địch với cậu cơ chứ.
Có lẽ cảm nhận được sự căng thẳng giữa hai người, anh chàng còn lại cố gắng phá vỡ cái không khí sượng trân này. “Chào mọi người. Tên tui là Clark McCullum, và tui được sinh ra và lớn lên ở Khối Liên Minh này.”
Cả hai đều bắt tay với Clark. Cả Ves lẫn Missy đều không muốn bỏ lỡ cơ hội làm quen này để bắt đầu một cuộc tranh cãi vô ích về lòng tự hào dân tộc của mình.
“Mấy đứa hạ lưu ở dưới im lặng hộ cái, để cho bọn tôi thiết kế gia thực thụ ở trên này chuẩn bị làm việc.” Một cô nàng hống hách nói từ trên xuống.
Cả ba người du nhân đều không thích giọng điệu của cô ta, nhưng họ cũng không dám lên tiếng phản bác. Cổ là một trong những sinh viên tốt nghiệp ở Leemar. Cô ta cũng đính nhiều huy hiệu nhất trên bộ đồng phục, và điều đó có nghĩa là cổ đã đạt được rất nhiều thành tích vẻ vang trong khoảng thời gian sinh viên của mình.
Tuy nhiên, Ves không muốn bị bọn thượng lưu kia lấn át. Cậu dồn hết can đảm và hỏi, “Cô là ai?”
“Tụi bây có phúc lắm mới được nói chuyện với Cynthia Barakovski đấy. Có lẽ tụi bây đã nghe đến Công Ty Sản Xuất Tích Hợp B&F rồi đúng không?”
Công Ty Sản Xuất Tích Hợp B&F là một trong những nhà sản xuất công nghiệp nặng của Khối Liên Minh. Họ cũng đã bắt đầu tham gia vào việc sản xuất chiến cơ. Doanh số bán chiến cơ của họ dám lắm cũng đã vượt mức hàng nghìn tỷ cols.
Sau một vài giây, đôi mắt của Missy mở to. Cô nàng đã nhận ra cái tên này thì phải. “Cô là Cynthia Barakovski đã lọt vào top 100 người đứng đầu trong lần thi đấu gần đây nhất của Giải Đấu Rìa Ngân Hà Thiếu Niên đúng không?!”
Mặc dù Ves vẫn chưa biết được cô nàng đó là ai, nhưng chỉ cần nhắc đến Giải Đấu Rìa Ngân Hà Thiếu Niên thôi cũng đủ để khiến cho tất cả mọi người phải ồ lên kinh ngạc. Giải Đấu Rìa Ngân Hà Thiếu Niên là một trong những cuộc thi thể thao xuyên ngân hà danh giá nhất dành cho mọi thí sinh dưới hai mươi lăm tuổi. Họ cũng đã thêm một số các môn thể thao phi thể chất như môn thiết kế chiến cơ từ lâu lắm rồi.
Cynthia đón nhận mọi sự chú ý về phía cô bằng một nụ cười mỉm. “Mấy người có thể yên tâm là chúng ta sẽ dễ dàng lọt vào vòng trong khi có chị ở đây. Miễn là mấy người đừng có làm phiền chị thì chị đây dư sức thiết kế một chiếc chiến cơ sát thủ cho mà xem.”
Cả Clark lẫn Missy cứ như là đang đón tiếp thần tượng của mình với cặp mắt tràn trề hy vọng. Ves ngơ ngác nhìn hai người hướng ánh mắt sùng bái của họ về phía Cynthia. Cậu chưa bao giờ quan tâm đến cái Giải Đấu Rìa Ngân Hà nổi tiếng kia, chứ đừng nói là phân nhánh Thiếu Niên nữa là.
Cho dù Ves không có thắc mắc gì về thành tích của Cynthia, nhưng nó vẫn không thay đổi cái sự thật là họ phải làm việc theo nhóm. Những người đã lọt qua vòng loại cho tới giờ đều có thế mạnh của riêng mình. Với mục tiêu tham gia vào vòng chung kết của cuộc thi, Ves tin rằng ý kiến đóng góp của mình hẳn phải có giá trị trong vòng thi này. Cậu không muốn mạo hiểm đánh cược cơ hội của mình bằng cách ngồi yên để cho một người xa lạ quyết định số phận của cậu.