Tensei Shitara Slime Datta Ken
Chương 61: Lần Đầu Chinh Phục Dungeon
À, hiện tại chúng tôi đang đến Công viên Tự nhiên Ulg ở nước Cộng hòa Ulgracia, nơi có 『Nơi trú của Tinh linh』.
Đã hơn 1 tháng rưỡi kể từ khi tôi ‘nhậm chức’ Giáo sư rồi.
Dĩ nhiên, tôi đến đây là có mục đích, nhưng việc di chuyển của đám trẻ rất là khó khăn.
Chúng tôi đã học trong phòng học trong suốt thời gian qua.
Với lý do ‘Không biết tai mắt của Giáo hội nhiều đến đâu’, chúng tôi không được phép đi ra khỏi khuôn viên Học viện.
Rõ ràng, có Giáo hội ngay kế bên. Nên có thể nói đó là lý do chính.
Thế nhưng, bọn trẻ đang tuổi ăn chơi, không nên bị nhốt lại trong khoảng thời gian còn lại trong Học viện.
Nghe điều đó từ đám trẻ, Shizu-san đã cố đưa chúng ra ngoài, nhưng đã vướng sự phản đối.
Dường như họ có hơi e ngại chung quanh quá nhiều, hay đó là do tôi quá xem thường Giáo hội?
Đằng nào thì, tôi sẽ làm những gì mình tin thôi.
Đó là, tôi sẽ dẫn đám trẻ ra ngoài.
Đầu tiên, là cho bọn trẻ ghi nhó 〈Chuyển di Ma pháp〉.
Thông thường, không thể nào hiểu được chúng trong 1 năm. Cần phải có kiến thức về cách thành lập Ma pháp trận, và hệ thống ý nghĩa của các biểu tượng.
Quả thực khá ‘tàn nhẫn’ khi bắt đám trẻ chưa tới 10 tuổi đầu học về nó, thứ ‘ngự’ tại ‘đỉnh’ của 〈Không gian hệ Ma pháp〉.
Thế nhưng, không cần phải cố ghi nhớ một mớ lý thuyết mà mất đến 3 năm cũng chưa chắc đã học được.
Tuy có ‘chơi xấu’ một tí, nhưng những lúc thế này, là lúc Skill ‘ra tay’.
Tôi, dùng 『Biến chất giả』, cụ thể hóa tri thức của mình, và dung hợp chúng vào đám trẻ.
Mặc dù biết như thế là ‘chơi bẩn’, nhưng không cần phải giữ ‘khuôn mẫu’ nữa.
Tiếp đến, tôi triệu hồi một thuộc hạ của Ranga, sử dụng năng lực biến hóa, cho chúng hóa thành đám trẻ.
Tôi cũng tạo một Phân thân, và như thế, chuẩn bị hoàn tất.
Dù biết rằng sẽ có vấn đề với những người phản đối việc ra ngoài, nhưng tôi vẫn chọn làm vậy.
Tôi đã thảo luậnvới Yuuki nhiều lần rồi, nhưng ‘Nguy hiểm lắm’, ý kiến của chúng tôi đối nhau.
Nếu thuyết phục được cậu ta thì tốt quá, nhưng không may là, không được. Nếu có thời gian, tôi sẽ từ từ thuyết phục, nhưng đám trẻ lại không có nhiều thời gian.
Theo phán đoán của 『Đại hiền giả』, giới hạn thời gian sớm nhất của bọn trẻ là 3 tháng. Nên không có thời gian thuyết phục từ tốn.
Tôi ép mình học 〈Chuyển di Ma pháp〉 để đưa bọn trẻ ra ngoài.
Tại sao lại học 〈Chuyển di Ma pháp〉 à.
Lý do rất đơn giản. Không có thời gian tìm nhà nghỉ trước khi đến đích, Và cũng vì sợ Giáo hội sẽ phát hiện ra nữa.
Thế nên, cho tới khi tới được thị trấn đích, chúng tôi sẽ thẳng tiến đến Công viên Tự nhiên Ulg mà không phải ghé trấn nào của Cộng hòa Ulgracia.
Tôi và Ranga sẽ chở bọn trẻ, và dốc toàn lực mà di chuyển.
Trước khi đến bữa ăn ở Học viện, chúng tôi sẽ thiết lập Ma pháp trận để quay về phòng học bằng 〈Chuyển di Ma pháp〉.
Sau khi ăn xong, chúng tôi quay lại đó bằng 〈Chuyển di Ma pháp〉 và tiếp tục hành trình.
Để sử dụng Ma pháp, bọn trẻ cần phải dùng Ma tố, mục đích chính là đó.
Việc sử dụng Ma pháp loại lớn này là để dời thời gian ‘bộc phát’ lại một tí. Nên bọn trẻ nghe lời mà không phàn nàn gì.
Hay, nói đúng hơn là, bọn trể rất hào hứng vì lần đầu tiên được đi ra ngoài.
Lúc đầu có sợ một chút, nhưng sau khi quen với di chuyển tốc độ cao của tôi và Ranga, chúng vui vẻ cười vang.
Lúc đầu, có đứa còn ‘tè dầm’ trên cả lưng tôi nữa, ai mà nghĩ lại có chuyện đó được chứ.
Mà, để bảo toàn danh dự, chẳng đứa nào nói gì cả.
Với những việc vặt như thế, cuối cùng chúng tôi cũng đến được 『Nơi trú của Tinh linh』.
Cộng hòa Ulgracia, có điểm khác với những quốc gia bao quanh Đại sâm lâm Jura.
Đó là một tiểu quốc không nằm dưới sự ảnh hưởng của Thánh giáo hội phương Tây, cũng như là thành viên của Hội đồng.
Nhận ân huệ và gia hộ của Tinh linh, và tiến hành giao thương với Ma đạo Vương triều Sarion. Họ là một nước như thế.
Không có giới hạn nào cho việc ra vào nước cả, nhưng có rất ít người làm việc xấu ở đây.
Lý do rất giản đơn. Thần dân nước này, toàn bộ họ, đều là người dùng 〈Tinh linh hệ Ma pháp〉.
〈Tinh linh hệ Ma pháp〉 có thể được chia đại khái ra thành 2 mảng chính.
Thứ nhất, là 〈Tinh linh Ma pháp〉.
Mảng này, có rất nhiều Ma pháp hệ Tấn công tương tự như 〈Nguyên tố Ma pháp〉.
Mượn sức mạnh của Tinh linh, rồi tiến hành thực hiện. Việc này cần Ma tố để ‘bồi thường’.
Với 〈Tinh linh Ma pháp〉, không cần phải vịnh chú văn, nên ai cũng có thể sử dụng nếu họ có kết nối với Tinh linh thông qua Khế ước. Nhưng, để được Tinh linh thừa nhận, họ phải được thích.
Quốc gia này, là một nước có nhiều người được Tinh linh yêu thích.
Thế nên, khi đến 10 tuổi, họ sẽ tiến hành Nghi lễ Khế ước, những ai không thể lập khế ước với Tinh linh, sẽ bị ‘đá’ ra khỏi đất nước vào lúc 20 tuổi.
Mất đi tư cách công dân. Tuy vậy, vì có rất nhiều chủng loại Tinh linh, nên rất hiếm có ai không thể lập được khế ước.
Thứ hai, là 〈Tinh linh Triệu hoán〉.
Đây, là phương thức cần thiết để lập Khế ước với Tinh linh mạnh. Thế nhưng, cần phải có câu chú mới triệu hồi Tinh linh được, nên mức tiện dụng thì dưới hẳn 1 bậc.
Dẫu vậy, uy lực thì không thể so sánh được. 〈Tinh linh Ma pháp〉 chỉ mượn lấy 1 phần sức mạnh của Tinh linh để sử dụng, còn 〈Tinh linh Triệu hoán〉 thì có thể dùng chính sức mạnh của Tinh linh.
Ngoài uy lực, nó vượt quá trên toàn bộ các mặt khác.
Tức là, sức mạnh được vay mượn thì không thể sánh với sức mạnh nguyên bản.
Nên người dùng 〈Tinh linh Ma pháp〉 sẽ rất khó thắng được đối thủ là người dùng 〈Tinh linh Triệu hoán〉.
Dẫu đối thủ có độ tương thích kém đi nữa, dùng 〈Tinh linh Triệu hoán〉 vẫn có thể ‘lấp’ được bất lợi.
Ma đạo Vương triều Sarion, là một quốc gia có dòng chính là Vịnh xướng Ma pháp thuần túy với đại diện là 〈Nguyên tố Ma pháp〉, trong khi Cộng hòa Ulgracia lại có dòng chính Khế ước Ma pháp, với đại diện là 〈Tinh linh hệ Ma pháp〉.
Đó là lý do việc giao thương rất phát đạt, tạo nên tình trạng đôi nền văn minh cùng nỗ lực phát triển và thi thố với nhau.
Và, chúng tôi cũng đã đến đích.
Đó, dĩ nhiên là Triệu hồi Tinh linh rồi.
Tôi đã ‘dựng’ nên một giả thuyết.
Chính là, dung hợp Khổng lồ {Ifrit} lửa với Shizu-san, có thể ngăn được cơ thể ‘băng hoại’ bởi sự bộc phát của Ma tố.
Hoặc đó là bởi có thể kiểm soát được Tinh linh cấp cao Ifrit, hoặc là bởi dung hợp và đạt được Skill 『Biến chất giả』.
Đằng nào thì, chìa khóa chính là dung hợp với Tinh linh.
Có ít Tinh linh có ý thức. Và những Tinh linh có ý thức đó được gọi là Tinh linh cấp cao.
Trong trấn, chỉ có 2 nơi có thể lập Khế ước với Tinh linh.
Những cư dân thường đến tế đàn ở trung tâm trấn để lập giao ước. Nhưng ở nơi đó, hiếm khi nào có Tinh linh cấp cao.
Với những người sử dụng Tinh linh Ma pháp cao cấp, để lập Khế ước 〈Tinh linh Triệu hoán〉, họ phải đến nơi khác để lập.
Nơi đó, chính là 『Nơi trú của Tinh linh』.
Đó chính là một mê cung trải rộng ra dưới đất, hoặc trên không, và một lối vào là nằm ở Công viên Tự nhiên Ulg.
Lối vào được chôn dưới một tảng đá lớn. Và ở cuối nơi đó dường như là một không gian khác.
Bởi mục đích của chúng tôi là lập Khế ước với Tinh linh cấp cao, nên chúng tôi sẽ đi tiếp.
Chúng tôi từ từ nghỉ ngơi một đêm để chuẩn bị sẵn sàng.
Sâu bên trong cánh cửa này, không biết còn có thể quay về bằng 〈Chuyển di Ma pháp〉 hay không. Mặc dù tôi cảm giác là không thể.
Cho nên tôi thiết lập một Ma pháp trận ngay trong Công viên sao cho nó không bị phát hiện. Vì từ bên trong không biết có thể ra ngoài được không, nên chẳng biết có cần dùng nó không nữa. Nên đây là để ‘phòng hờ’.
Và rồi,
“Chuẩn bị xong chưa? Vẫn chưa biết là khi vào trong sẽ có thể quay ra hay không. Nên đã sẵn sàng chứ?”
Trước câu hỏi của tôi,
“Dĩ nhiên!”
“Không sao cả!”
Vân vân. Nhiều cái miệng cùng trả lời.
Tốt, tốt, trông như bọn trẻ không sợ. Dạo gần đây, lòng tin vào tôi đã tăng lên, và cảm giác như chúng đã thân quen với tôi hơn trước.
Biến thân thành Hắc lang, và giết ngay những con ma vật cản đường đi, có lẽ việc đó đã tạo được lòng tin.
Tiếp tục chuyến đi nào.
Về nơi này, tôi đã có vài thông tin nhặt được từ những quyển sách trong thư viện.
Không may là, tuy địa điểm thì chính xác, nhưng lại chẳng có thông tin gì về việc Ma vật có xuất hiện bên trong hay không.
Chỉ nói là sẽ có Thử thách, nên tôi không rõ sẽ nguy hiểm đến mức nào…
‘Liệu mình và Ranga có thể bảo vệ được bọn trẻ hay không’ tôi có chút bất an.
Nếu không thể được, tôi sẽ rút lui ngay, và có lẽ sẽ phải gọi nhóm Benimaru đến.
Dẫu sao, tôi quyết định sẽ cẩn trọng tiến vào.
Bên trong, lẽ ra ánh sáng Mặt trời không thể chiếu tới, nhưng vẫn tràn đầy ánh sáng.
Để chắc chắn, tôi thử ‘cắt’ 『Ma lực cảm tri』, nhưng tầm nhìn vẫn tốt. Thành phần không khí cũng không có vấn đề. Nên để bọn trẻ đi vào cũng chẳng sao cả.
Mọi người bước vào trong, và cẩn thận tiến tới.
Tôi cho Ranga làm ‘hộ vệ’ cho bọn trẻ.
Thay vì nói Mê cung, đây chỉ là con đường thẳng…
Chúng tôi cẩn trọng tiến lên.
………
……
…
Thật tốt vì có một bản đồ trong trí.
Tôi có thể đi thẳng về trước, nhưng có rất nhiều cái bẫy lắp đặt nơi đó để khiến người ta lẫn lộn phương hướng.
Khi quay lại nhìn, con đường phía sau đã chìm vào bóng tối bởi cơ cấu điều chỉnh ánh sáng.
Khi tiến về trước, một con đường bị ánh sáng ẩn đi nay đã hiện ra.
Quả là vậy. Đúng thật là một Mê cung.
Nếu chỉ dùng cảm giác phương hướng của con người, hẳn họ sẽ do dự, và chẳng còn có thể quay về.
Điều đó khiến việc này trở nên khá đáng sợ.
‘Ara ara arara…’
‘Tìm đi, tìm đi.’
‘Oya oya oya oya.’
‘Khư khư khư khư’
Đột nhiên có giọng nói vang lên trong trí.
Niệm thoại à, mạnh nhỉ. Hay là Tinh thần cảm ứng {Telepathy}?
‘Ô du khách ngốc nghếch.’
‘Hãy hoảng sợ hơn đi.’
‘Hãy sợ hãi đi.’
Nói gì mà ích kỷ quá vậy.
Bọn trẻ thì, dáo dác nhìn chung quanh.
Chloe và Alice thì nắm chặt, không buông áo tôi.
Dù vậy, mặc dù rất sợ, Ryouta vẫn cố cầm chắc cây kiếm để bảo vệ các bạn gái.
3 đứa bé trai, đã được tôi đưa kiếm cho lúc nãy.
Đó là ‘hàng’ tôi ‘copy’ lại, nhưng vì đều được làm từ Ma cương thuần khiết, nên chúng đã chuyển dạng để phù hợp bọn trẻ.
Nếu không phải dùng đến thì tốt biết bao…
‘Tốt tốt.’
‘Sợ hơn đi.’
‘Nếu không, chán lắm.’
Hừm.
Đã đến một nơi đặc biệt rồi à. Nói bất cứ gì mình muốn à, phiền phức quá.
“Oi oi, các người sống tại đây à? Nếu vậy, là Tinh linh nhỉ?
Chúng tôi đến đây vì có một mục tiêu. Chúng tôi có việc với Tinh linh cấp cao.
Nên nếu có thể, có thể nào dẫn chúng tôi vào trong không?”
Tạm thời, tôi hỏi xin thử.
Rồi, phản ứng sẽ thế nào đây?
‘Ahahahahaha!’
‘Ufufufufufu!’
‘Thú vị lắm. Thú vị hơn là ngạc nhiên. Và cũng thú vị hơn là sợ hãi.’
‘Tốt, tôt lắm.’
‘Ta sẽ nói cho. Nhưng mà. Nhưng mà.’
‘Phía trước!’
Trước mắt tôi là một con đường được soi sáng.
Rõ rồi, đây là một lời mời. Mà, chẳng còn cách nào khác ngoài tiến tới nhỉ.
Chúng tôi đi về phía trước, rồi đến một nơi rộng rãi.
Và, ngay tại đó, là một tên Khổng lồ!
‘Rồi, bắt đầu thử thách!!!’
Mắt của tên Khổng lồ đỏ rực lên.
Tôi chợt nghĩ, ‘Tại sao mắt của mấy con Ma vật đáng ngờ đều phát sáng đỏ vậy chứ?’ mà, sao cũng được.
“Oi, nghe rồi, thử thách là phải đánh bại tên Khổng lồ à?”
‘Đúng đúng.’
‘Ừ.’
‘Chuẩn.’
Vậy thì đơn giản rồi.
Tôi để Ranga bảo vệ đám trẻ, còn mình thì một mình tiến lên trước.
‘Ô chà, ô chà.’
‘Một mình à?’
‘Quá tự tin là nguy hiểm lắm đấy.’
Lo lắng cho tôi à? À, sao cũng được.
Dùng Phân tích Giám định, tôi kiểm tra tên Khổng lồ ngay trước mắt.
Tên: Thánh linh Thủ hộ Cự tượng (Tạm thời)
Chất liệu: Ma cương
Năng lực: trên A Rank
Ma tố lượng: trên A Arnk
Phù! Mém tí là tôi bị thổi tung đi! (Dịch: ý là bị sốc ấy)
Tôi vừa tự tiện đặt tên cho nó, nhưng năng lực lại khá nguy hiểm đây.
Tại đó là một Ma nhân hình {Golem} được làm từ ma cương. Cao khoảng 3m.
Hình dạng rất lớn. Trọng lượng, có đến hơn 30 tấn.
Nói một cách đơn giản, nội việc nó ngã xuống cũng đủ làm thành một đòn tấn công vậy lý rất ‘khủng’ rồi.
Dẫu có Kháng công kích vật lý đi nữa, cũng trở thành vô nghĩa một khi bị đè bẹp dúm.
Khi tôi còn đang quan sát và chờ xem, bức tượng khổng lồ liền nhòe đi.
Ừm, tôi vẫn thấy được… Nhưng chuyển động của nó cứ như của một Kiếm sĩ bậc thầy vậy.
Đây, là một đối thủ cực nguy hiểm.
Trọng lượng và Tốc độ đó. Nếu bị trúng đòn, thì sẽ nhận sát thương còn khủng hơn cả từ tai nạn xe cộ nữa, không thể sai được.
Chậc, Thử thách đấy à? Không sai đi được, là Giết người mới đúng chứ nhỉ?
“Oi, oiii! Cái thứ đó, là gì vậy?
Các người, đây, không phải là Thủ thách! Mà là Giết người!”
Khi tôi hét lên,
‘Kha kha kha kha.’
‘Vậy à, vậy sao, là như vậy nhỉ!’
‘Thẳng nổi không? Thắng nổi không?’
… Gì… mấy tên này.
Đ, Đây, chọc tức nhau đấy à?
Lửa giận bắt đầu dâng lên rồi đó, cơ mà, lại biến đi khi nghĩ đến họ trẻ con đến mức nào.
Nguy hiểm, nguy hiểm.
Trước mặt bọn trẻ, tôi phải giữ hình ảnh một ‘Quý ông’.
Không được đánh mất lý trí và mất kiểm soát, đó là bởi vị thế dạy học của tôi.
À, một ‘tôi’ rất ‘ngầu’ hiếm khi nổi giận với mấy chuyện như này, tôi tự biết rõ điều đó.
*Hiihiifuu, hiihiifuu.* (tiếng hít vào thở ra)
Điều chỉnh lại hơi thở của mình, tôi thủng thẳng vào thế.
Hừm, dù không cần phải nghiêm túc quá, nhưng miễn không bị đánh trúng là được thôi.
Khá là nhanh, nhưng tôi còn nhanh hơn. Tôi là một người có thể ‘biến mất’ với tốc độ âm thanh mà.
Hừm, có lẽ 『Hắc lôi』 sẽ không hiệu quả với tên này. Bởi, hắn là kim loại mà. Dòng điện sẽ bị dẫn hết xuống đất thôi.
Trong số các Ma pháp tôi học được, chẳng có cái nào dùng được cả. Thủy nhận và Viêm đạn đều vô dụng.
Cũng chẳng thể dùng kiếm chém. Tuy có thể chém được, nhưng tôi không muốn kiếm bị gãy đâu.
Mộtkhối Ma cương à, hãy tha cho tôi đi. Một con {Golem} mềm dẻo làm từ kim loại cứng nhất, nghĩa là, có rất ít điểm yếu, thật phiền toái.
Vậy, thiêu rụi nó thì…
“Oi, ta sẽ bỏ qua nếu các người xin lỗi, nhưng nếu không chịu xin lỗi, ta sẽ phá hủy nó đấy, được chứ?”
‘Ahahahahaha!’
‘Thú vị, thú vị lắm!’
‘Chỉ nổ thôi, chỉ nổ thôi!’
‘Được, được, nghe hay đấy!’
‘Nếu có thể làm được, hãy cho ta xem đi!’
Fu— — —.
Tôi, là người lớn. Không sao cả.
Với những Cảm ứng ngạo mạn như thế này, tôi sẽ không nổi giận.
Tôi không có mạch máu, nên hình ảnh mạch trên đầu sắp nổ tung chỉ là tưởng tượng thôi.
À, tôi được cho phép rồi.
‘Tạm biệt nhá, {Golem}.’ Nếu được, tôi chỉ muốn đem nó về làm đồ chơi thôi…
“Thao mịch yêu phược trận!” [1]
『Niêm cương mịch』 của tôi đã được cường hóa, chứ không còn như trước nữa.
Được trộn với Yêu khí, chúng đã có thể chịu được trọng lượng vượt trên 1000 tấn.
Con {Golem} bị vướng vào mớ tơ, nên dừng hẳn mọi cử động.
Rồi, tôi tập trung, rồi bắn ra Hắc viêm ngục {Hell Flare}.
Nếu bắn ra thông thường, thì không cần phải tập trung như thế. Nhưng, để chỉ định phạm vi nhỏ, thì cần phải có Ma tố lượng {Energy} khổng lồ và sức tập trung rất lớn.
Với sự hỗ trợ của 『Đại hiền giả』, đây là lần đầu tiên tôi có thể dùng được {Hell Flare} kích thước được thu nhỏ như thế này.
Benimaru vẫn chưa dùng được chiêu này, một bán cầu {Dome} đường kính 5m bao lấy con {Golem}.
*Àm!* Một âm thanh khủng khiếp vang dôi, khi cái vòm biến mất, chẳng còn lại vết tích gì cả.
Có lẽ, bên trong cái vòm đó, nhiệt độ lên đến hàng trăm triệu độ, và cái ngục lửa kia đã thiêu ra tro mọi thứ.
Ngay cả Nhiệt công kích vô hiệu của tôi cũng không thể giúp tôi được vô sự. Một người chống lại được thứ đó có lẽ không hề tồn tại đâu.
Điểm yếu là, nếu đối thủ không bị kìm hãm, thì sẽ rất dễ né tránh. Thời gian kích hoạt cũng là một vấn đề.
Mà, lần này, vì tôi đã thành công, nên thật tốt.
Nếu có thể, tôi không muốn ‘phô’ nó ra chút nào.
‘Không đời nào!!!’
‘Không thể tin nổi!’
‘Chỉ 1 đòn…’
Những Cảm ứng tinh thần hỗn loạn đótruyền đến tôi.
Hẳn là, họ hết sức tự tin vào con {Golem} kia. Chắc chắn là vậy rồi.
Bọn trẻ cũng há miệng thật to, và ngây ra như phỗng.
Có vẻ như cú sốc quá lớn rồi nhỉ. Vì lẽ đó, tôi không muốn ‘biểu diễn’ nó tí nào.
Đằng nào thì.
Dám có thái độ coi thường đến thế. Thì hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.
Thời điểm trừng phạt đã đến.
Chú thích:
[1] Thao mịch yêu phược trận: Trận pháp thao túng tơ yêu để trói buộc. Nghĩa đại khái là vậy.