Sword Art Online
Chương 8
Trước khi lịch Nhân Giới được thiết lập, đó là, hơn 380 năm trước trong lịch sử Nhân Giới, đã tồn tại những sinh vật được gọi là "thần thú".
Con bạch ngân xà sống sâu trong thung lũng giữa những ngọn núi ở Đông Đế Quốc. Con phượng hoàng làm tổ trong một ngọn núi lửa ở Nam Đế Quốc. Con băng long khổng lồ canh giữ dãy núi ở Bắc Đế Quốc. Con dực sư từng bay qua miền đồng cỏ ở Tây Đế Quốc, và còn nhiều hơn nữa.
Số lượng của chúng lên đến hơn 40 con, nhưng chúng không có fluctlight, đó là những AI bậc cao có thể giao tiếp với cư dân Nhân Giới bằng cơ chế giao tiếp được thiết lập sẵn. Con người sợ hãi và kính nể những thần thú như các vị thần trên mặt đất, và đã để lại rất nhiều truyền thuyết.
Tuy nhiên, với người thiếu nữ đã lập nên Giáo Hội Chân Lý và năm 30 trong lịch Nhân Giới và rồi thống trị Nhân Giới dưới danh nghĩa Giáo Sĩ Tối Cao Administrator, bất cứ "vị thần" nào ngoài các vị thần xuất hiện trong lịch sử giáo hội đều là những tồn tại phiền phức. Cô ta đã hoặc là tự mình loại bỏ chúng, hoặc là làm ra vũ khí - những thần khí - từ chúng, hoặc cho những thuộc hạ Hiệp Sĩ Hợp Nhất xử lý chúng. Và rồi, đến khoảng năm 100 trong lịch Nhân Giới, tất cả những thần thú đều bị tiêu diệt, và tất cả những quyển sách viết về việc gặp gỡ chúng đều bị đốt đi.
Không một loài chim hay thú nào hiện đang sinh sống ở Nhân Giới có thể hiểu được ngôn ngữ của loài người. Tuy nhiên, chỉ duy nhất một loài trong số đó, một loài thú đã giữ lại được AI đến một mức độ rất hạn chế. Đó chính là cộng sự của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất, loài rồng.
Những con rồng, ngay cả khi chúng không thể nói ngôn ngữ loài người, vẫn có thể hiểu được những mệnh lệnh khá phức tạp từ chủ của chúng. Và chúng cũng có "trái tim" để củng cố mối liên kết với người chủ.
Do đó, cô rồng con Tsukigake, được nuôi dưỡng bởi Hiệp Sĩ Hợp Nhất tập sự Ronye Arabel, chạy đi thật nhanh như mệnh lệnh được giao bởi chủ của nó: "Đi theo lối đi này lên mặt đất và đến cổng Bắc của Centoria".
●●●
Sau khi cô leo hết sáu mươi bậc cầu thang trong khi vẫy đôi cánh nhỏ và ra khỏi cánh cổng bằng cách đẩy người qua khe hở giữa những song sắt, Tsukigake nhìn quanh.
Chỉ có một cánh cổng kim loại ở phía sau, cả bên phải và trái đều bị chặn lại bởi hàng rào gai nhọn, và con đường duy nhất có thể đi được trải ra phía trước. Nhưng Tsukigake không thích ý tưởng đi về phía trước. Bởi vì có một tòa dinh thự gây cảm giác bất an ở cuối con đường. Trong khi tiến về hướng đó, cô nhóc có thể bị phát hiện bởi bọn người áo đen đã bắt giữ con rồng anh nó Shimosaki ở dưới tầng hầm. Cô rồng không sợ những kẻ đó, nhưng nếu chúng bắt được cô thì có khả năng cô sẽ không thể phục vụ cô chủ được nữa.
Cô nhóc quay sang phải và nhìn lên đỉnh của hàng rào. Cô cố nhảy qua cái hàng rào mà có vẻ như còn cao hơn cả chủ của mình trong khi vẫy mạnh đôi cánh nhỏ, nhưng không chạm đến được đỉnh hàng rào chút nào. Cô rồng vẫn cố thêm vài giây nữa, nhưng đôi cánh nhanh chóng mỏi đi và cô rơi bịch xuống nền đá cuội. Sau khi bật lên vài lần như quả banh temari(1), cô cuối cùng cũng có thể nâng cơ thể mệt mỏi lên.
Nếu đã thế, không còn cách nào khác ngoài băng qua hàng rào.
"Ku-ru-ru..."
Sau khi khẽ kêu lên như để biểu hiện sự sẵn sàng, cô nhóc gập chắc đôi cánh lại và đẩy người vào mặt bên của cái hàng rào ở phần rễ cây.
Hầu hết các loài cây bụi sẽ có chỗ hở ở gần phần rễ cây, nhưng hàng rào cây này có những cành cây đâm ra đến tận sát mặt đất, và tất cả chúng đều có vô số gai nhọn dài tận 3 cen. Cô rồng cố gắng trườn sát mặt đất nhất có thể, và trong tư thế đó lách qua một khe hở nhỏ, nhưng ngay khoảnh khắc một cái gai đâm vào dưới cổ cô nhóc, cơn đau nhói chạy khắp cơ thể.
Quay đầu lại, Tsukigake kéo nó ra với những chiếc răng nanh nhỏ xíu và tiếp tục tiến về phía trước. Những cơn đau nhói lên hết chỗ này đến chỗ khác trên cái lưng phủ đầy lông tơ mềm, làm trầy xước lớp da vẫn chưa có vảy. Mặc dù những cơn đau làm cô nhóc bất giác kêu khẽ "Kyuuu...", cô vẫn tiếp tục tiến lên.
Mất hơn một phút để cô rồng lách qua cái hàng rào dày chưa tới 50 cen. Cuối cùng cũng thoát khỏi đám gai, Tsukigake gục xuống trên lớp lá rụng ẩm ướt và cố gắng lấy lại nhịp thở.
Ngay sau khi những cơn đau dịu xuống, cô nhóc chậm rãi vươn chiếc cỗ và nhìn ra sau lưng. Bộ lông tơ vàng đầy tự hào đã rối hết cả lên và bị nhuộm đỏ bởi máu.
Tsukigake không hiểu được giá trị số học của Sinh Mệnh, nhưng cô hiểu rõ rằng sinh vật sống sẽ chết đi nếu máu cứ tiếp tục chảy ra. Cô rồng làm thẳng những chiếc lông rối bằng mũi và liếm lên từng vết trầy. Nước dãi rồng có tác dụng hồi phục dù khá yếu, và máu đã ngừng chảy ra sau khi liếm qua vài lần, nhưng lưỡi cô không thể vươn đến những vết xước xa nhất trên lưng.
Cơn đau cuối cùng cũng dịu đi đến ngưỡng cô nhóc có thể chịu đựng được, nên Tsukigake lắc mạnh người để rũ bỏ bùn và những chiếc lá ẩm ướt rồi đứng lên chỉ bằng hai chân sau.
Khu rừng âm u trải rộng ra trước mắt. Ánh sáng mang sắc vàng của Solus bị chặn lại bởi vô số cành và lá của những cây tùng bách đại thụ, nhưng cô rồng hiểu rõ rằng nên đi về hướng nào.
Thành phố lớn của con người mà cô chủ Ronye gọi là "Centoria" nằm ở phía Nam. Khu rừng này mình chỉ mới đến lần đầu và mình không biết rõ khoảng cách vì mình đến đây bằng một cỗ xe đi từ thành phố, nhưng mình phải đến đó nhanh nhất có thể.
May mắn thay, mình đã ăn khá nhiều cá từ hồ một vài tiếng trước nên bụng mình vẫn chưa đói. Mình không thích cái mùi của những con cá đã chết được cho ăn ở chuồng trong vài tháng qua, và mình đã không ăn nhiều, nhưng tự mình bắt cá trong hồ nước rất là vui và chúng cũng rất ngon vì vẫn còn tươi. Mình cảm thấy rằng nghĩ về mùi vị sẽ chỉ làm mình cảm thấy đói, nên tốt nhất nên quên những con cá đi và bắt đầu tiến về phía trước.
Không giống trong khu vườn của "Thánh Đường" nơi Tsukigake sống hay vùng đồng cỏ xung quanh cái hồ, nền rừng ẩm ướt này rất trơn và có những hòn đá và rễ cây bị che đi bởi lá rụng làm cho việc chạy trở nên khó khăn hơn. Mỗi lần vấp phải chướng ngại vật, cô rồng lại té ngã và lăn tròn, nhưng vẫn tiếp tục chạy về phía Nam.
Chạy vòng qua một cái cây lớn, chiếc mũi nhạy cảm của Tsukigake bắt được một mùi hương, một mùi hôi thối.
Một phần của mặt đất bao quanh bởi những cái cây quanh co đã bị đào lên gần như hoàn toàn. Nền đất đen lạnh ngắt, ẩm ướt và lầy lội, không như chỗ đất mềm trong những luống hoa phía trước khu vườn của Thánh Đường. Mùi hôi có vẻ như tỏa ra từ cái hố lớn đó, nhưng ngay cả sau khi dò xét cái hố ở khoảng cách gần cô nhóc vẫn không thấy được thứ gì bên dưới.
"Ku-ru..."
Tsukigake chậm rãi đi xa khỏi cái hố. Cô nhóc không rõ rằng mình có thể thoát ra khi ngã xuống đó hay không, cũng như không có thời gian để la cà vào lúc này.
Sau khi đi vòng qua cái hố có mùi hôi và chạy thêm vài phút nữa thì xung quanh bắt đầu sáng dần lên. Lối ra khỏi khu rừng đã gần kề. Tsukigake nhảy từ giữa hai cây đại thụ, dậm mạnh vào mặt đất với đôi cánh vung vẫy trong khi chạy nốt mười mel cuối cùng.
Vùng đồng cỏ bao quanh khu rừng đã nhuộm màu vàng sáng, được chiếu sáng bởi ánh sáng của Solus đang chuyển sắc hoàng hôn. Sau khi chạy một hồi hít vào luồng không khí lạnh, cô rồng dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi.
Nhìn quanh, cô thấy một bức tường màu trắng bên kia đồng cỏ phía bên phải, và mặt nước lung linh của cái hồ phía bên trái, và một thành phố nhỏ của con người phía trước mặt. Nó xa hơn mình nghĩ, nhưng nếu mình chạy hết sức, mình sẽ có thể đến đó dù sớm hay muộn. Không, "sớm hay muộn" là không được. Vào lúc này, cô chủ và bạn thân của người đang bị giam cầm trong hầm ngục, và Shimosaki thì bị đem đến tòa dinh thự, anh ấy chắc hẳn đang rất sợ hãi.
"Kyu-ru-ru!"
Tsukigake tiếp tục chạy sau khi kêu khẽ, để bọn người áo đen không thể phát hiện được.
Mặc dù có phần khá hơn so với khi trong rừng, những cây cỏ ở đây vẫn rất cao và dường như đang cố đẩy cơ thể bé nhỏ ngược lại phía sau. Chạy đi với chiếc cô vươn cao, cô đẫy ngã những cây cỏ với chân trước để tạo đường.
Mặc dù chỉ mới năm phút trôi qua, lần này cô đã cảm nhận được cơn đói một cách rõ rệt. Ngay cả với một con rồng con, để giữ nguyên mức Sinh Mệnh, vẫn cần nhiều thức ăn hơn những con chó hay cáo ở cùng kích cỡ.
Cái hồ lớn đang phát sáng ánh vàng cách đó khoảng một trăm mel về bên trái. Hẳn là có rất nhiều cá ngon đang bơi trong làn nước. Suy nghĩ thoáng qua khiến cô nhóc chút nữa là chuyển hướng sang trái, nhưng Tsukigake lắc mạnh đầu trong khi chạy và quay trở lại hướng đi ban đầu. Mình sẽ không chết chỉ vì đói, nhưng tính mạng của cô chủ đang gặp nguy hiểm.
Nếu trí nhớ về những thứ cô đã thấy từ cửa sổ của cỗ xe ngựa là đúng, chắc hẳn phải có một cánh đồng lớn bị bỏ hoang ở phía Nam của vùng đồng cỏ bao quanh cái hồ. Nếu đúng là nó nằm ở đó, thì ít nhất cô có thể tìm thấy một củ khoai khô. Với niềm hi vọng đó làm động lực cô rồng chạy thêm năm phút nữa, và rồi.
Bất thình lình chân trước của cô nhóc chìm xuống mặt đất, nên Tsukigake ngã nhào và lộn vòng. Sau khi cuối cùng cũng dừng lại, phần lưng chạm vào mặt đất có cảm giác như bị ngập trong nước lạnh. Những cơn đau nhói lên từ những vết thương vừa mới ngừng chảy máu, một tiếng kêu khẽ vọng ra từ cổ họng cô nhóc.
Tuy nhiên, cô không thể cứ nằm đó mãi. Khu vực này là một vùng đất ngập nước rộng lớn hình thành từ nước chảy ra từ cái hồ. Tsukigake, được sinh ra trong Thánh Đường, chưa từng được đến một vùng ngập nước nào trước đây, nhưng theo bản năng cô rồng biết rằng nếu ngâm mình trong nước lạnh quá lâu, Sinh Mệnh sẽ giảm xuống nhanh hơn. Lấy lại sinh khí, cô vươn cổ và cẩn thận quan sát xung quanh một lần nữa.
Phía trước và bên trái cô nhóc bị chặn bởi vùng đầm lầy rộng lớn, chỉ có bên phải là có mặt đất khô ráo. Tuy nhiên, cô rồng nhỏ hoàn toàn không biết được vùng ngập nước này sẽ kéo dài đến đâu. Nếu nó kéo dài đến tận bức tường trắng ở xa phía trước, sẽ tốn rất nhiều thời gian để đi vòng qua.
"Ku-ru-ru..."
Tsukigake không biết nên làm gì tiếp theo, bất giác phát ra một tiếng kêu khổ sở.
Sau đó, như thể nghe thấy tiếng kêu đó, một sinh vật nhỏ nhảy ra từ một thảm cỏ gần đó, và the thé lêu lên "Kyu-kyu?!".
Một sinh vật có bộ lông ngắn màu nâu, đôi tai dài gần bằng chiều dài cơ thể, và đôi mắt tròn nhỏ xíu, nhìn lên Tsukigake, nghiêng đầu như thể muốn nói 'cái thứ quỷ gì đây'.
Tsukigake cũng suy nghĩ y hệt vậy. Sinh vật này chỉ dài ba mươi cen từ chiếc mũi nhỏ đến cái đuôi ngắn được gọi là "Miminaga-nure-nezumi"(2) bởi người dân ở thủ đô trung tâm, nhưng tất nhiên Tsukigake không thể nào biết được điều đó.
Nhìn vào thân hình hình bầu dục của con chuột nâu mà gần như không thấy ranh giới giữa đầu và thân, cô rồng nghĩ rằng sẽ rất ngon nếu bắt và ăn nó. Con chuột cô gắng rút vào đám cỏ một cách nhanh chóng như thể cảm thấy được sự thèm ăn của Tsukigake, nên cô rồng vội kêu lên:
"Kuru!!!"
Không thể biết được liệu Tsukigake có thể yêu cầu nó dừng lại không - không ai có thể biết chắc được, nhưng con chuột dừng việc chạy trốn và thò chiếc mũi ra khỏi bụi rậm. Sau hai giây, nó đưa cả cái đầu ra dù vẫn còn sợ hãi.
Nếu mình làm cho nó sợ lần nữa - nó sẽ chạy đi ngay lập tức. Tsukigake hạ người xuống thấp nhất có thể và kêu lên vài tiếng nhỏ giả vờ như không có ý định ăn thịt nó.
"Ru-ru-ru-ru..."
Lần này con chuột nghiêng đầu về bên trái và chậm rãi bước ra khỏi đám cỏ.
Nếu nhìn gần, ở đầu những chi dài của nó có những chiếc vây bơi. Chắc chắn đây là một sinh vật đã sống ở vùng đất này từ rất lâu trước đây. Vậy thì nó hẳn phải biết đường băng qua vùng đầm lầy này.
"Kyu-ru, Kyu-ru-ru-run."
_Tôi muốn đi về phía Nam. Hãy chỉ cho tôi nếu cậu biết đường.
Dù không thể thể hiện ý định bằng lời nói, con chuột nhanh chóng vung vẩy đôi tai dài và trả lời "Kyu" khi nghe tiếng kêu đầy tuyệt vọng của Tsukigake.
Tsukigake, cảm thấy có một âm như nói 'Tôi đói' trong tiếng kêu, ngay lập tức trả lời:
_Chỉ đường, sẽ có bao nhiêu cá ngon tùy thích.
_Không cần cá. Tôi thích hạt cây.
_Nhưng không có cây quanh đây.
Trong khi Tsukigake nói thế, một vật thể nhỏ đen thui trôi đến trên mặt nước ngay giữa hai con vật. Con chuột kêu lên "Ki!!!", nhảy vào trong nước, và nâng nó lên bằng hai chân trước.
Từ hính dáng của nó, nó chắc hẳn là một hạt cây. Có lẽ, những hạt cây đã rơi xuống hồ từ những cái cây mọc dọc theo bờ sẽ bị cuốn trôi đến đây. Con chuột ngay lập tức đưa thứ quý giá đó lên miệng bằng hai chân trước, nhưng ngay cả khi nó có răng cửa dài, không có âm thanh giòn giã nào mà chỉ có âm thanh ẩm mốc vang lên. Như khi đó, nếu mình cứ ngâm người trong nước, Sinh Mệnh mình sẽ cạn đi.
"Ku-ru-ru-ru, kyu-ru!!!"
_Nếu cậu dẫn đường, tôi sẽ cho cậu thật nhiều hạt cây tươi. Không phải những hạt ẩm mốc như này.
"Kyuu..."
_Thật chứ? Chỉ tìm được một hạt như thế một năm thôi.
_Tôi hứa. Cậu có thể ăn đến no căn mỗi ngày.
_Vậy thì, đi theo tôi.
Tsukigake không chắc rằng vụ trao đổi này có diễn ra suôn sẽ không. Nhưng sau khi con chuột ăn xong cái hạt cây màu đen đó, nó di chuyển đến một chỗ đất khô ráo gần đó và nhảy vào thảm cỏ xanh trong niềm háo hức.
Tsukigake cũng nhanh nhạy nhảy qua chỗ nước và phóng vào nơi con chuột biến mất. Có một đường hầm đường kính 30 cen kéo dài qua lùm cỏ dày đặc. Phần vách được làm từ những sợi cỏ khô đan lại chắc chắn không phải tự nhiên mà có.
Con chuột dừng lại gần lối vào đường hầm và vung vẩy cái đuôi ngắn như thể thúc dục cô rồng. Tsukigake có chút to hơn so với kích thước của đường hầm, nên cô nhóc phải co người lại, nhưng không khó như khi phải đi qua khe hở giữa những song sắt trong hầm ngục, bên cạnh đó, đám cỏ khô quanh vách hang cũng khiến việc di chuyển dễ dàng hơn.
"Ku-ru-ru!!!"
Sau khi kêu lớn để tự cổ vũ mình, Tsukigake bắt đầu chạy vào trong cái đường hầm hẹp và tối. Com chuột cũng hướng về phía trước và di chuyển như đang trượt đi bằng những cái chân nhỏ xíu.
Được khoảng ba mét thì đường hầm chia ra hai ngã trái và phải. Con chuột nhảy vào lối bên trái không chút chậm trễ, Tsukigake thì theo sát phía sau. Ngay lập tức sau đó một ngã ba khác lại hiện ra, lần này thì nó đi sang phải.
Trong đường hầm lót cỏ khô, có một căn phòng hình tròn rộng khoảng 1 mel. Ở đó có một con chuột lớn và ba con nhỏ hơn gần vách hang đang ăn thứ gì đó nhìn giống như hạt cỏ, và khi chúng thấy Tsukigake chạy vào, con chuột lớn kêu lên cảnh báo "kiki!!!", rồi con chuột đang dẫn đường đáp lại một cách bình tĩnh. Nó lại gần những con chuột đang nhìn thứ sinh vật kỳ lạ mới bước vào, hạ thấp đầu và lại đi vào một đường hầm khác.
Có thể thấy, những con chuột ở vùng ngập nước này có một mạng lưới đường hầm ngay bên dưới đầm lầy. Nếu không có người hướng dẫn, ai cũng dễ dàng bị lạc dưới này. Khi đang chạy, âm thanh lõm bõm vang lên, nên phần dưới của nền hang chắc hẳn có liên kết với mạch nước. Chắc hẳn có rất nhiều hòn đảo nhỏ nằm rải rác ở vùng ngập nước này được liên kết với nhau bằng những đường hầm làm từ cỏ khô có thể nổi được.
Sau khi chạy qua vô số chỗ rẽ, chỗ giao nhau và phòng nhỏ, cô rồng cuối cùng cũng thấy được một điểm sáng phía trước. Nó nhìn như một ngõ cụt, nhưng chỗ cỏ trên vách hang khá thưa, và ánh sáng của Solus có thể được nhìn thấy qua những khe hở đó.
Con chuột dừng lại ở cuối đường hầm, chỉ thò cái mũi nhọn qua khe hở giữa những sợi cỏ, cẩn thận hít thở không khi bên ngoài và rồi mới thò cả cái đầu ra. Khi đã chắc chắn thì nó nhảy ra ngoài qua đám cỏ.
Sau khi vật lộn với đống cỏ một hồi thì Tsukigake cũng ra khỏi đường hầm ở phía Nam của vùng ngập nước. Đồng cỏ khô trải dài phía trước, và sau nó là một hàng rào gỗ có vẻ được làm bởi con người. Phía bên kia là khu đồng ruộng cô nhóc đã nhìn thấy từ trong cỗ xe.
"Kyu-ru-ru, Kyu-ru!!!"
_Cảm ơn, Chuột. Từ đây tôi có thể tự mình đi.
Khi Tsukigake nói vậy, con chuột nâu nghiêng đầu lần nữa:
"Kyi-ii?!"
_Khi nào mới cho hạt cây?
_Giờ không có. Nhưng, tôi sẽ sớm có rất nhiều hạt cây, sẽ đến đây nữa. Tôi hứa.
Tsukigake thành tâm nói, nhưng con chuột vung vẩy đôi tai dài nài nỉ:
_Không, tôi muốn ăn nó bây giờ! Tôi muốn ăn thật nhiều hạt cây giòn!
_... Vậy, theo tôi nào. Nếu cậu đến thành phố, cậu sẽ có chỗ hạt cây.
Khi Tsukigake nói vậy, con chuột tò mò chớp mắt.
_Thành phố? Thành phố là gì?
_Thành phố là... có rất nhiều con người.
_Con người? Mỗi khi con người thấy bọn tôi, họ đuổi chúng tôi bằng những cây gậy.
_Sẽ ổn nếu cậu đi với tôi. Tôi không có nhiều thời gian, đi nào!
Nói thế, Tsukigake cố tiếp tục di chuyển. Tuy nhiên, con chuột nắm đuôi cô nhóc lại.
"Ku-ru-ru!!"
_Chuyện gì vậy?
"Kikii!!"
_Đừng đi. Bố tôi nói phía bên kia bức tường rất đáng sợ.
_Đáng sợ? Vì có con người sao?
_Tôi không biết... Nhưng không một ai đi qua bức tường đó trở về được.
Tsukigake nghiêng đầu. Chỉ có những cánh đồng hoang tàn trải rộng ở phía Nam hàng rào gỗ, như cô nhóc đã thấy từ cửa sổ của cỗ xe ngựa, và cô nhớ rằng không có con người nào ở đó. Cô chủ đã nói gì đó rằng tất cả những cư dơn đã giải tản(3). Cô không hiểu cho lắm, nhưng nếu con chuột "sợ" con người, thì bây giờ chắc hẳn không có gì nguy hiểm.
Bên cạnh đó, cơn đói của Tsukigake đang đến giới hạn. Nếu mình không tìm thấy thứ gì ăn được trên cánh đồng, có vẻ như mình sẽ không thể nào chạy nổi nữa.
"Ku-ru-ruu..."
_Không sao đâu, không phải sợ điều gì nữa. Cậu không thể đến thành phố mà không đi qua bên kia.
Khi cô rồng nói thế, con chuột nghi hoặc nhìn một hồi, nhưng cuối cùng có vẻ như cơn đói đã chiến thắng sự cảnh giác:
"Kiki!!"
_Được rồi, tôi sẽ đi với cậu.
_Được thôi. Vậy, nhanh lên nào.
Nói thế, Tsukigake đạp mạnh vào nền đất khô. Con chuột, chạy nhanh một cách bất ngờ, cũng bám sát theo phía sau.
Khi chúng chạy ngang qua đồng cỏ và tiến gần đến hàng rào gỗ, chúng nhanh chóng nhìn sang trái và phải. Có một lối vào ở bên trái, nên chúng hướng đến đó.
May mắn thay, không có cửa hay lưới rào nào, chỉ có một cánh cổng đơn sơ. Trên tấm biển đóng xuống bên cạnh con đường, có một dòng chữ "Trang trại chuyên canh của người có quyền phán xét trực tiếp" bằng thường ngôn Nhân Giới, gần như đã phai đi vì mưa gió, nhưng tất nhiên cả Tsukigake lẫn con chuột đều không thể đọc được nó.
Sau khi đi qua cánh cổng, mùi hương của đất và thực vật mục rữa xộc đến. Nó không phải là mùi dễ chịu gì, nhưng nó vẫn tốt hơn cái mùi từ cái hố đen ngòm ở sâu trong rừng.
Những loại rau mà chúng không biết tên trải dài thành hàng thẳng tắp trên khu đất công nghiệp rộng lớn, nhưng có vẻ như hầu hết đã mất đi Sinh Mệnh vì không có ai chăn sóc. Nhiều cây trong số đó có những lá vàng rũ sát mặt đất, trong khi phần rễ đã biến mất hoàn toàn thành thần lực.
Trong tình huống này, rất khó để tìm thấy rau và quả mà Tsukigake có thể ăn được. Mặc dù thất vọng, cô rồng vẫn đi về phía trước trên con đường kéo dài giữa trang trại. Ít nhất, con đường này dễ đi hơn so với đồng cỏ và đầm lầy. Sau khi đi qua khu ruộng này, thành phố Centoria sẽ ở ngay trước mắt. Thật ra, bóng của vô số tòa nhà đã xuất hiện ở xa phía trước, và phía sau nó có thể nhìn thấy rõ Thánh Đường theo kiểu kiến trúc xưa cũ.
"Kururu."
_Nhìn kìa, thành phố đó.
Cô nhóc tự hào nói với con chuột đang chạy phía sau, nhưng không may, nó không có vẻ gì là ấn tượng.
"Kikii."
_Kì lạ. Có hạt cây ở nơi như thế không?
_Tất nhiên, có rất nhiều. Đến mức tôi và cậu ăn cả năm cũng không hết.
_Thật chứ? Cậu không phiền nếu tôi mang một ít về cho cha, mẹ và các chị tôi chứ?
_Được thôi, tôi sẽ hỏi xin cho cả gia đình cậu nữa.
Chúng có một cuộc đối thoại như thế khi đang chạy.
Có lẽ vì thế mà Tsukigake chậm trễ trong việc chú ý đến cái mùi hương khác biệt với mùi của rau củ mục rữa trong không khí.
Gần như cùng lúc cô rồng phát hiện ra, con chuột kêu lên cảnh báo "Kii!".
Từ bên phải, một hình bóng dài và thanh mảnh - nhưng vẫn lớn hơn Tsukigake một chút - phóng ra và chặn đường đi.
Một lần nữa, đó là một con thú mà cô chỉ mới nhìn thấy lần đầu tiên. Phần hông và đuôi mảnh khảnh, tứ chi thì ngắn nhưng chắc chắn. Chỉ có phần mũi dài và vùng mắt là màu trắng, phần còn lại mang sắc xám tối.
Tsukigake cẩn thận bắt chuyện với con thú đang im lặng đứng giữa con
đường.
"Kyu-ru-ru-ru..."
_Để chúng tôi qua. Chúng tôi chỉ muốn đến thành phố.
Nhưng con thú màu xám không đáp lại lời nào, nó chỉ nhìn chằm chằm thẳng vào mắt Tsukigake bằng cặp mắt ánh đỏ của nó.
Trong khi cô rồng không biết phải làm gì tiếp theo, một tiếng động khẽ vang lên bên trái và phải cô. Nhiều con thú cùng loài xuất hiện từ trong những ruộng rau chết. Cả thảy bốn con. Hai trong số chúng lặng lẽ vòng ra sau Tsukigake; cùng với con thú đầu tiên xuất hiện thì có tất cả năm con.
Những con thú màu xám được gọi là "togari-hanaguma"(4) bởi những cư dân của lãnh địa đã từng làm việc trên trang trại này, và những sinh vật này luôn bị ghét bỏ. Chúng ăn tạp và sống về đêm, nên chúng đã ăn những cây trồng vào ban đêm. Với sự cho phép của người giám sát, những người nông dân quyết định thả những con chó lớn vào khu đất vào ban đêm. Đàn chó dũng cảm bảo vệ trang trại khỏi những con hanaguma và giảm thiệt hại cho cây trồng, nhưng thi thoảng, một vài con hanaguma đi thành nhóm và giết những con chó.
Tuy nhiên, những người được giải phóng khỏi thân phận nô dịch một năm trước đã mang theo những con chó đi đến Centoria và vùng ngoại ô. Những ruộng cây trở nên hoang tàn khi tất cả những người từng làm việc ở đây biến mất và gần như tất cả cây trồng đều héo rụi, ngay cả với những cái cây vẫn còn có thể được thu hoạch trong khoảng nửa năm. Hầu hết những con togari-hanaguma bị mất nguồn thức ăn đều chết đói - vì những con thú hoang ở Underworld có một khu vực hoạt động nhất định, và chúng sẽ không tự mình đi ra khỏi đó - tuy nhiên, một vài trong số chúng có bản năng sinh tồn mạnh mẽ phần nào sống sót bằng cách ăn những con thú nhỏ lạc vào trang trại, những con côn trùng mà chúng chưa từng để mắt đến trước đây, và xác đồng loại. Tuy nhiên, thức ăn không đủ, nên chúng luôn luôn đói khát và dữ tợn.
Cuối cùng, ngay khi những con hanaguma xung quanh bắt đầu gầm gừ "G-r-r-r...", Tsukigake nhận ra mối nguy hiểm.
Có vẻ như con miminaga-nure-nezumi đang run rẩy mà không nhúc nhích lầy một li. Tsukigake cũng gầm lên, trong khi quấn cái đuôi dài quanh người bạn đồng hành nhỏ để bảo vệ nó.
"Gyu-r-r-r!!!"
_Dừng lại ngay nếu các người định tấn công chúng tôi.
Cô rồng định truyền tải ý định qua tiếng kêu, nhưng những con hanaguma chỉ gầm lên lớn hơn nữa. Và không như trường hợp của con chuột, cô không thể hiểu được gì từ những âm thanh đó.
Dĩ nhiên, Tsukigake không thể nào biết được, nhưng loài rồng là họ hàng xa của một thần thú cổ xưa có khả năng giao tiếp với động vật hoang dã. Ban đầu nó là một năng lực được thiết kế để di tản những con thú ra khỏi lãnh địa của con thần thú, nhưng từ đầu thì không phải tất cả những con thú đều được trao AI. Tuy nhiên, khi con thần thú tiếp xúc với chúng, con thú đó sẽ được trao cho năng lực tư duy tối thiểu và cơ sở dữ liệu để đưa ra quyết định.
Do đó, con chuột đồng hành cùng cô nhóc có thể đáp lại là vì Tsukigake đã nói với nó trước, nhưng đối tượng của năng lực đó chỉ giới hạn ở những con thú có độ ưu tiên thấp hơn. Và những con togari-hanaguma đã sống sót qua điều kiện khắc nghiệt chỉ thấp hơn một chút so với độ ưu tiên hiện tại của Tsukigake. Năm con thú không được ban cho khả năng suy nghĩ, nguyên tắc hành vi duy nhất của chúng là săn đuổi con mồi để thỏa mãn cơn đói.
Tsukigake nhìn chằm chằm vào những con thú không đáp lại lời gọi của cô nhóc.
Cô chưa từng rơi vào hoàn cảnh nào như thế này trước đây. Hơn nữa, đây còn là lần đầu tiên cô nhóc hành động một mình bên ngoài Thánh Đường. Dẫu vậy, linh tính mách bảo rằng năm con thú này không chỉ muốn tấn công, mà thay vào đó chúng muốn giết Tsukigake và con chuột nhỏ.
Nếu mình chết hoặc bị thương nặng ở đây, sẽ không thể gọi trợ giúp cho cô chủ và Shimosaki. Sinh Mệnh của Tsukigake vẫn đang giảm, nhưng nếu nhìn kĩ hơn, những con hanaguma cũng đều chỉ còn da bọc xương, nên sẽ không phải là bất khả thi để cắt đuôi chúng nếu chạy hết sức. Nhưng mình không biết liệu con chuột có chạy đi không. Không thể nói là nó chậm, nhưng nó chắc hẳn đã mệt vì hai đứa đã chạy một quãng khá dài từ vùng ngập nước đến cánh đồng này. Tsukigake đã hứa sẽ cho con chuột thật nhiều hạt cây ngon lành, nên cô rồng không thể bỏ mặc nó ở đây được.
Chương trình AI của Tsukigake không chọn ý tưởng chạy thoát khỏi những con hanaguma bằng cách hi sinh con chuột. Cô rồng nhỏ quyết định chuẩn bị chiến đấu với năm con dã thú, gầm lên khẽ khàn và mạnh mẽ:
"Ga-r-r-r!!!"
Lần này có vẻ ý định của cô đã đến được mấy con thú. Những con hanaguma chặn đường phía trước, cũng mở to miệng, làm lộ ra những chiếc rằng nanh nhọn hoắt và đáp lại tiếng kêu:
"Gya-u-u-u!!!"
Với tín hiệu đó, hai con hanaguma ở bên trái và phải nhảy vào.
Tsukigake quấn chiếc đuôi quanh con chuột vẫn còn đang đông cứng người, và nhảy lên thật cao. Những con hanaguma cũng nhảy vọt lên, nhưng nhờ cật lực vẫy đôi cánh mà cô rồng vươn lên cao hơn cả chúng.
Những con hanaguma va vào nhau trên không trung và ngã xuống, đè lên nhau. Tsukigake lướt qua khe trống ở hướng Tây và nhảy vào cánh đồng. Có những bụi cây kê(5) cao ở bên trái, nên hẳn là cô nhóc có thể trốn ở đó một lúc.
Tuy nhiên, cô rồng không thể trốn thoát với chiếc đuôi phải quấn quanh con chuột, và chiên đấu với năm con dã thú đó trong khi giữ cho nó an toàn còn khó hơn nữa. Trước tiên, cô nhóc cần phải giấu con chuột ở một nơi an toàn.
Đó là lí do Tsukigake chọn một khúc cây giữa những đống rơm. Thứ đó đang trên bờ vực mục rã và Sinh Mệnh cũng không còn nhiều, nhưng nó vẫn giữ được hình dạng. Hãy giấu mình trong khúc gỗ rỗng và giữ im lặng! - cô rồng thầm thì với con chuột sau khi để nó xuống mặt đất.
Không có lời đáp lại, nhưng rõ ràng rằng là sẽ rất nguy hiểm nếu chúng nghe được bất kỳ chuyển động hay âm thanh nào. Nhưng để kế hoạch thành công thì cô rồng sẽ phải rẽ hướng kẻ thù khỏi nơi đó. Cô nhóc bắt đầu chạy về phía Nam cố ý gây ra tiếng động lớn, nhiều tiếng bước chân tiến đến từ phía bên phải.
Nếu mình bị bao vây, tất cả sẽ kết thúc. Không còn cách nào khác ngoài chia rẽ chúng ra, rồi đánh bại từng con một.
Chạy len lỏi giữa những hàng cây kê, cô nhảy sang phải và trái theo nhịp điệu bất thường. Tiếng bước chân phía sau đang dần nhỏ đi. Vừa lúc cô nhóc tin rằng chỉ còn một con hanaguma đang đuổi theo trong khi những con khác đã tụt lại phía sau, Tsukigake bất thình lình đổi hướng bằng đôi cánh nhỏ.
Con hanaguma nhảy ra khỏi khe trống giữa những cây kê, đứng bằng hai chân sau rồi nhận ra Tsukigake xông thẳng về phía nó. Phóng vụt như một mũi tên, cô rồng cắn sâu vào phần cổ họng không được bảo vệ.
Vị của máu tươi tràn đầy trong miệng khiến cô nhóc cảm thấy khó chịu. Lần này có vẻ như thịt sống sẽ bị đưa vào danh sách những thứ cô không muốn ăn, nhưng đây là vấn đề sống còn. Cô rồng giữ chặt con hanaguma đã ngã xuống đất mà còn không thể kêu lên tiếng nào vì cổ họng bị xé toạt.
Con hanaguma cố gắng vung đôi chân trước với móng vuốt nhọn, nhưng chúng bị Tsukigake nắm chặt lại ở cổ tay nên không thể gây ra vết trầy nào. Điều đó là có thể bởi vì loài rồng có thể điều khiển ngón tay của chúng tương tự như con người. Trong khoảng mười giây chuyển động của con hanaguma dần trở nên chậm đi, và rồi sức lực của nó nhanh chóng biến mất.
Cô nhả cô họng con dã thú ra và nhìn quanh. Tiếng bước chân ồn ã tiến tới từ bên trái. Không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.
Tsukigake dừng di chuyển và nằm xuống cạnh bên con hanaguma đã chết. Ngay lập tức sau đó, một con hanaguma khác xuất hiện giữa những hàng cây kê.
Ngay khi nó nhìn thấy đống loại và Tsukigake đang nằm cạnh bên nhau, G-r-r-r... nó gầm lên. Nó từ từ tiến lại gần, ngửi mùi máu trên xác của con hanaguma đã chết.
Mặc dù cô nhóc không biết rằng nó có định gọi đồng bọn tới, hay sẽ ăn cái xác, ngay khi cô rồng thấy nó sao nhãng trong một khắc, Tsukigake bật mạnh dậy và cắn vào cổ nó.
Mặc dù chiến thuật giả chết đã thành công, cô rồng không thể cắn trúng cô họng ở điểm chí mạng vì phải tấn công từ bên sườn.
"Gya-a-o-o!!!"
Con hanaguma giật mạnh và bắt đầu vặn người để cố rũ Tsukigake đang bám vào bên phải cô nó xuống. Cô nhóc cố gắng ghì chặt nó bằng chân trước như lần trước nhưng không có tác dụng, những chiếc móng vuốt nhọn lòn qua lớp lông tơ rối và cắt vào da.
Máu của hai con vật văng khắp nơi khi con hanaguma và Tsukigake lăn vòng trên mặt đất. Như thế này thì mình sẽ mất đi nhiều Sinh Mệnh, nhưng mình không thể buông nó ra được. Tsukigake đâm móng nhọn của chân trước bên phải vào vết thương ở cổ họng của con hanaguma và rạch xuống với tất cả sức lực. Và cuối cùng, con dã thú thứ hai cũng mất hết Sinh Mệnh và lịm đi. Sau khi dứt hàm răng nhọn ra khỏi cổ của cái xác, Tsukigake khập khiểng đứng lên.
Cô nhóc nhìn khắp người, có vô số vết cắt chạy dài từ cổ đến ngực. Hơn nữa, có vẻ như những vết trầy trên lưng gây ra bởi những cây gai của hàng rào cũng rớm máu lần nữa vì lăn mạnh dưới đất. Tuy nhiên, còn đến ba kẻ thù nữa.
Khi cô rồng cẩn thận nghe ngóng, có tiếng bước chân tiếng đến từ ba hướng, hẳn là vì chúng nghe được tiếng kêu của con dã thú thứ hai. Cô không còn đủ sức để chạy thoát hay chạy lòng vòng nữa. Chỉ còn cách đấu với ba con thú còn lại cùng lúc.
Sau vài giây, nhưng con togari-hanaguma lần lượt xuất hiện, dẫm lên những cây kê đã chết. Một con trong số chúng là con thủ lĩnh cô nhóc đã gặp khi bị chặn đường. Nó lớn hơn hai con còn lại một chút.
Con thủ lĩnh giận dữ kêu lên ngay khi nó thấy xác của hai con thú đồng loại:
"Gyu-a-a-a-a-u!!!"
Mặc dù cô rồng không thể hiểu được, Tsukigake cảm thấy tiếng rống đó chứa đầy sự tức giận. Ít nhất thì để cho thấy tinh thần chiến đấu chưa ngã ngũ, cô cũng dồn hết sức đáp trả:
"Ga-r-r-r-r-r!!!"
Dù chỉ mới được một năm từ khi Tsukigake chào đời, cô rồng nhỏ vẫn là một trong những con thú mạnh nhất ở Nhân Giới hiện tại. Những con hanaguma có chương trình thuật toán cực kỳ đơn giản lưỡng lự như thể chúng cảm nhận được một mối nguy không thể hiện bằng trị số Sinh Mệnh hay độ ưu tiên, nhưng tất nhiên chúng không bỏ chạy đi.
"Gau!"
Tiếng kêu ngắn của con hanaguma thủ lĩnh vang lên và hai con thú bên cạnh nó cùng lúc xông lên.
Vũ khí của những con hanaguma là móng vuốt sắt nhọn trên cả bốn chân. Tsukigake cũng tương tự, nhưng thêm vào đó còn cả cái đuôi dài và khéo léo.
Giả vờ phản công bằng cách cắn lại, cô rồng bất ngờ xoay người và quật cái đuôi vào cả hai con thú. Mặc dù phần lông đuôi đáng tự hào đã rơi vung vãi, hai con hanaguma cũng bị thổi bay đi với tiếng kêu chói tai, và đâm sầm vào tường cây kê. Hàng cây đã héo khô và do đó làm thân thể hai con dã thú bị mắc kẹt, vùng vẫy trong không khí.
Cô nhóc không ngờ được tình huống này, nhưng đây chắc chắn là cơ hội cuối cùng. Tsukigake đạp vào nền đất và xông thẳng vào con hanaguma thủ lĩnh.
"Gua!!!"
Con thủ lĩnh nhè ra hàm răng sắc nhọn. Tsukigake vươn cái cổ dài ra và nhắm vào cổ họng nó, nhưng kẻ thù bất ngờ phản ứng bằng cách nhấc chân trước lên và bảo vệ điểm chí mạng. Sau cùng, Tsukigake theo phản xạ quay đầu đi, và đầu của con hanaguma thủ lĩnh đụng phải nhau, hàm của cả hai va vào nhau và đều bị cắn trúng.
Cơn đau như lửa đốt bao phủ toàn bộ khuôn mặt cô nhóc. Những chiếc răng nanh nhọn đâm sâu vào hai bên, tiếng gãy vỡ của xương vang vọng, nhưng cô rồng không thể nhả hàm ra. Nếu giảm lực cắn dù chỉ một chút, khuôn mặt cô sẽ bị nghiền nát bởi con hanaguma.
Cả hai bám dính vào nhau và lăn tròn trên mặt đất. Khi máu chảy vào miệng thì cô nhóc không chắc rằng đó là của cô hay của đối thủ. Một điều chắc chắn là Sinh Mệnh của cả hai đang tụt giảm cực kỳ nhanh. Ai cạn kiệt Sinh Mệnh sẽ là kẻ chết trước.
Cho đến lúc này, Tsukigake chưa từng chạm mặt thứ gọi là cái chết.
Con rồng mẹ Akisomi vẫn còn trẻ; cô nhóc không tham gia vào cuộc chiến, nên chưa từng trực tiếp nhìn thấy người chết bao giờ. Ngày hôm nay, khi cô nhóc bắt và ăn những con cá sống trong hồ, đó đã là một trải nghiệm khá sốc. Khi những con cá đang bơi nhanh trong nước bị bắt lại trong miệng của Tsukigake hay Shimosaki, sau khi cắn chúng, chúng vùng vẫy một lúc rồi không cử động nữa.
Có lẽ, trong thế giới này, rất nhiều sinh vật chết đi hằng ngày để làm thức ăn cho những sinh vật lớn hơn. Ngay cả những con hanaguma cũng không tấn công Tsukigake và con chuột chỉ để cho vui. Đó là để sống sót.
Nhưng Tsukigake chưa thể chết ở đây được. Trong hầm ngục ở tòa dinh thự, cô chủ và anh mình cùng chủ của anh ấy đang chờ trợ giúp. Bọn người áo đen bắt cô chủ không làm thế vì họ đói hay sắp chết. Đó là cho mục đích tồi tệ, cố gắng làm hại những người mình quý mến... hay có lẽ còn muốn giết họ. Mình không thể để điều đó xảy ra, chắc chắn không.
Bất ngờ, Tsukigake cảm thấy có gì đó cháy lên sâu trong cổ họng.
Thứ gì đó bùng lên và xoắn tròn sâu trong cơ thể. Cô không thể kìm nó lại.
Tsukigake giải phóng luồng nhiệt trong khi vẫn bám vào hàm con hanaguma thủ lĩnh. Vô số tia lửa bùng ra từ trong cuống họng, đốt cháy lông của cả hai con vật. Hầu hết lửa và nhiệt không kiểm soát được bay vào con hanaguma, gây ra thương tổn chí mạng.
"Gya-u!!!"
Con hanaguma thủ lĩnh kêu thét lăn tròn trên đất, thả Tsukigake ra và ngừng cử động sau vài cơn co giật.
Tsukigake không hiểu được cô vừa làm gì, rằng đó là hỏa lưu(6), vũ khí mạnh nhất của loài rồng phun ra từ miệng của chúng, và rằng nó tiêu hao Sinh Mệnh, Tsukigake không biết một chút gì về nó cả.
Lúc này, Sinh Mệnh của Tsukigake chỉ còn thấp hơn 10% so với giá trị cực đại. Hơn nữa, máu đang nhỏ giọt từ lưng và ngực, và cả vết thương trên mặt.
Nhưng cô rồng nhỏ vẫn gắng gượng đứng dậy được và quay đầu lại.
Hai con hanaguma còn lại bị mắc kẹt trong đám cây kê vừa mới nhảy xuống đất. Ngay cả khi thủ lĩnh của chúng đã chết, có vẻ như chúng vẫn chưa bỏ cuộc. Trong khi thấp giọng gầm gừ, chúng rút ngắn khoảng cách.
Cô nhóc không còn đủ năng lượng để chiến đấu nữa, nhưng Tsukigake vẫn cố gắng chống đỡ thân thể thấm đẫm máu đứng vững. Nếu cô rồng ngã xuống, hai con thú sẽ nhảy vào ngay lập tức.
Tầm nhìn đang từ từ tối dần đi. Tứ chi đang mất dần sức lực. Nhưng mình không thể ngã xuống. Mình phải đến thành phố và gọi trợ giúp.
Bất thình lình, cô cảm thấy như nghe được thứ gì đó.
Hai con hanaguma hướng mặt lên bầu trời. Tsukigake cũng hướng khuôn mặt đầy máu me lên.
Thứ gì đó đang bay theo một đường thẳng ở rất cao trên bầu trời đang dần tối đi của buổi chiều tà. Một con chim? Hay một con rồng? Nó là một thứ nghe như một luồng gió mạnh và phát ra ánh lục nhàn nhạt, như một vì sao.
... Mặc dù mình mới nhìn thấy nó lần đầu, nhưng không hiểu sao mình biết đó là ai.
Và với một xúc cảm kỳ lạ, Tsukigake cố gắng gầm lên.
Không một âm thanh nào vang lên, nhưng ngôi sao đó thay đổi quỹ đạo như thể nghe được tiếng gầm của cô nhóc.