Sword Art Online
Chương 21 - Phần 4
Koujiro Rinko chạy trở lại Phòng Điều Khiển Phụ và ngồi vào chiếc ghế lưới mà trước đây Higa Takeru đã ngồi.
Một vài cửa sổ hãy còn mở trên màn hình lớn ngay trước mặt cô, nhưng cái đầu tiên cô ngó mắt tới là một cửa sổ nhỏ phía dưới đáy. Nó hiển thị biểu đồ 3 chiều về trạng thái Fluctlight của Kirigaya Kazuto.
Ở ngay trung tâm của dải sáng phóng xạ mang đủ sắc quang phổ, có một mảng tối tượng trưng cho «khiếm khuyết chủ thể».
Hiện tại, Higa Takeru đang kiểm soát 4 cỗ máy STL và chuẩn bị sửa chữa khuyết điểm này bằng cách sử dụng những kỷ niệm trong tâm trí của 3 cô gái có mối quan hệ mật thiết với Kazuto. Để làm được, cậu ta đã phải một mình lẻn vào Trục Dưới - nơi ngập ngụa kẻ thù--chờ đã, có một người khác đi cùng.
Cùng lúc này, đám đột nhập đang tập trung giao chiến với «Ichiemom» - nó đã xông xuống từ bậc thang trong vai trò mồi nhử. Tuy nhiên, ngay cả một robot với cơ thể bằng sắt thép cũng không thể chịu được những phát đạn liên tục xả ra từ súng trường. Một khi Ichiemom đã bị phá hủy, kẻ địch nhất định sẽ nghĩ: tụi Nhật Bản giở trò gì đây?
--Mau lên, Higa-kun!
Cô đương hối thúc Higa trong lòng thì shuu, cánh cửa trượt mở và một người đàn ông mặc áo thun Hawaii đeo guốc mộc hồng hộc chạy vào.
"Tình...... Tình trạng của Kirito-kun thế nào rồi!?"
"Higa-kun đang tiến hành. Chim mồi có tác dụng không?"
Thấy cô trả lời bằng một câu hỏi khác, Kikuoka Seijirou - hơi thở gấp gáp, hai vai cập rập - bèn đẩy cặp kính bị trượt xuống của mình lên.
"Từ phía sau Ichiemom, chúng tôi ném tất cả lựu đạn khói chúng tôi có. Sẽ câu giờ được một lúc trước khi đám khói đó tan hết, cơ mà sau đó nếu chúng ta không khóa tường chịu áp thì sẽ rất nguy hiểm. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa."
"Higa-kun nói rằng sau nhiều nhất 5 phút là sẽ có kết quả......"
Rinko ngậm miệng rồi lại nhìn màn hình.
Fluctlight của Kirigaya Kazuto vẫn chưa thay đổi chi. Cô sực nhớ về một ngạn ngữ Mỹ, "cứ nhìn cái nồi hoài thì nó sẽ không bao giờ sôi", nên cô nắm chặt tay và hướng đôi mắt lên trung tâm màn hình.
Cô nhìn thấy một bản đồ toàn thể của Underworld, nó cứ như của một thế giới fantasy hư cấu--không, theo một nghĩa nào đó nó chính xác là bản đồ của một thế giới fantasy hư cấu.
So với bản đồ toàn bộ Nhân Giới mà cô xem mấy ngày trước khi lần đầu tiên tới con tàu Ocean Turtle, cái này có diện tích lớn hơn. Ở phía nam rặng núi đường tròn viền quanh Nhân Giới, có một địa hình nhân tạo trông như 4 hình chữ nhật gộp lại, có vẻ đó là một tàn tích. Điểm sáng tượng trưng cho vị trí hiện tại của Yuuki Asuna, các chấm xanh đại diện cho quân đội Nhân Giới, và các chấm trắng đại diện cho nhóm người chơi chi viện của Nhật Bản, hết thảy đều tập trung ở vị trí ấy.
Cái mảng đỏ khổng lồ bao quanh họ là những người chơi Mỹ đã dive vào sau khi bị nhóm đột nhập kia kích động--có điều quy mô của họ quá khủng khiếp. Sĩ số của họ nhiều gấp 20, không, gấp 30 lần so với Nhật Bản.
Như thế này có thật là không sao không? Rinko tìm kiếm trên tấm hình ảnh vị trí hai người khác, không phải là Yuuki Asuna; rốt cục cũng phát hiện ra một điểm sáng màu xanh nước biển rất xa dưới phía nam của tàn tích. Hẳn là của Asada Shino.
Vậy thì Kirigaya Suguha đâu? Rinko lục khắp bản đồ, mãi mới tìm thấy một chấm màu vàng lục nằm xa cực xa về hướng bắc của chiến trường chính. Ở đó cũng có một kẻ thù màu đỏ hiện diện, nhưng chắc chắn Higa đã nói rằng cả hai điểm đăng nhập của họ đều sẽ ở tọa độ của Yuuki Asuna mà. Rinko không thể không nhíu mày suy ngẫm tìm một lý do tại sao--
Ngay lúc ấy, cô nhận thấy một điểm trắng khác nhấp nháy bên cạnh, như thể được che phủ bởi dấu chấm lấp lánh của Suguha.
"............?"
Không còn ai bên Rath dive bằng STL mà. Thế thì dấu chấm đó là gì mới được?
Cô vô thức cẩn thận di chuột trỏ vào điểm sáng và nhấp vào mở cửa sổ mới ra. Rinko chăm chú kiểm tra hàng chữ tiếng Anh nhỏ xíu.
"Eeto...... Chỉ số, Chống đối Giới hạn...... Báo cáo...... Phát hiện Vượt ngưỡng? Cái gì thế này......"
Cô sắp sửa nói "Chẳng hiểu ý nó là chi" thì.
"Cái...... Cái gì cơƠƠơ?!"
Kikuoka bất ngờ hét lớn, mắt rời khỏi hình ảnh Fluctlight của Kirigaya Kazuto. Rinko giật mình nhảy dựng ra khỏi ghế.
"Sao-sao vậy?"
Nhưng Kikuoka đã không đáp ngay, chỉ giành lấy con chuột từ tay Rinko và phóng lớn cửa sổ cô mới mở. Rồi anh ta nhoài người tới màn hình, miệng lẩm bẩm với tốc độ cực nhanh.
"Gu...... Không thể nhầm được, thêm một Fluctlight phá vỡ giới hạn......! Cơ mà, tại sao lại là lúc này......!"
Mắt Rinko mở to nhìn lên Kikuoka đang vò đầu bức tai.
"Ề...... thế có nghĩa là, một « A.L.I.C.E. » thứ hai?"
"Chính xác...... Aah, không, chờ đã...... Cái này......"
Kikuoka nhanh chóng cuộn xem cửa sổ hiển thị bản log chi tiết và bắt đầu lầm bầm một lần nữa.
"...... Nói cho đúng thì nó không có tầm cỡ ngang «Alice». Nó đã phá vỡ những hạn chế của một Fluctlight Nhân Tạo thông qua mạch cảm xúc, chứ không phải mạch logic...... tuy nhiên, nó là một mẫu vật quan trọng không kém. Giá nó có thể ở yên không di chuyển...... Aah, khỉ gió, nó đang đi về phía nam, không xa hướng đó lại có ngay một nhóm Mỹ mới chết!"
Rinko giật lại con chuột từ Kikuoka - đang hai tay ôm mặt - và chăm chú coi bản log chi tiết của Fluctlight Nhân Tạo đã đột phá giới hạn lúc nãy.
"Hưmm...... Đúng là một nút mới đã được tạo ra bởi một phản ứng dây chuyền trong vùng cảm xúc......--Hn? Nè, Kikuoka-san?"
"Có...... có chuyện chi?"
Đang vặn vẹo rên rỉ một cách suy sụp, Kikuoka quay cổ qua ngó màn hình.
"Đây, cái lệnh ngoài((Lệnh được lập trình viên thêm vào từ bên ngoài khi code chạy.)) được chèn vào chỗ này là gì? Tôi cảm thấy nó cực kỳ quái lạ...... Quá cố tình...... Cứ như là để cản trở mạch......"
Rinko nheo mắt kiểm tra đoạn mã in bằng thứ phông chữ bé tin hin.
"Cấy ghép mô phỏng đau đớn...... vào vùng thị giác bên phải? Nhưng vậy thì, dù cho một Fluctlight Nhân Tạo cố hết sức để vượt qua giới hạn, cũng sẽ bị ngăn cản bởi cơn đau đớn sinh ra từ process((Tiến trình, một thuật ngữ trong lập trình vi tính.)) này. Mấy người thậm chí đặt một hạn chế như vầy lên cư dân Underworld ư?"
"Không...... Không, chúng tôi không làm. Không đời nào, bởi nó trái ngược với mục tiêu của chúng tôi...... Làm vậy là phá hoại trắng trợn rồi."
"Ừm...... Cũng đúng. Ngoài ra, xì-tai lập trình đoạn mã này không giống như của Higa...... Ah, có một comment((Chú thích. Thường hay sử dụng trong lập trình để ghi chú.)) ở dòng đầu tiên...... «Code 871»? 871 là gì?"
"871? Tôi chưa bao giờ nghe thấy số đó...... Không, chờ đã...... Chờ đã, gần đây...... đâu đó......"
Kikuoka đột ngột rảo bước, đôi guốc dậm ầm ĩ trên mặt đất. Anh ta lao tới chiếc ghế gần đấy, chộp lấy một chiếc áo khoác trắng bẩn treo hờ trên lưng ghế, mở mạnh nó ra kêu cái bạt, và nhìn chằm chằm vào cổ áo trong.
"Này, có chuyện gì thế, chuyện gì đã xảy ra?"
Để đáp lại câu hỏi của Rinko, Kikuoka với đôi mắt mở to đằng sau cặp kính đen bèn đưa chiếc áo cho Rinko, mời cô nhìn vào miếng nhãn đính trên cổ áo của nó.
Tại đó, ghi rõ bằng mực dầu đen, là 【871】.
"Cái áo bờ-lu trắng này...... thuộc về anh nhân viên tên là Yanai, anh ta vừa đi xuống với Higa-kun......"
Lẩm bẩm tới ngang ấy, Rinko bỗng ngưng bặt.
Yanai. YA NA I.
"............871!?"((871 có thể đọc là ya-na-i trong tiếng Nhật.))
Rinko và Kikuoka đồng thời hét lên và bật dậy cùng một lúc.
***
Đầu lĩnh Guild Quyền Đấu Sĩ, Iskahn, theo dõi quân đoàn đỏ đang tiếp cận mình bằng con mắt trái mờ căm.
Sau khi thu hẹp vòng vây xuống còn 20 mel và xác nhận các Quyền Đấu Sĩ đã suy sụp hoàn toàn, những tên lính với thứ ngôn ngữ kỳ lạ bèn gật đầu với nhau.
Rồi chúng đồng loạt gào rú những tiếng điếc tai không thể hiểu nổi, và dậm nhảy khỏi mặt đất.
Iskahn lấy bàn tay trái nát bấy của mình mà nắm bàn tay phải của nữ hiệp sĩ ngồi cạnh. Cô tức thì cũng nắm lại, mang tới cánh tay tê liệt của cậu một cảm giác đau nhưng ủi an trong chốc lát.
Cậu gục đầu và nhắm mắt đón nhận giây phút cuối đời, bỗng--
"............Đó là......?"
Giọng của Scheta khiến cậu ngẩng đầu lên lại.
Cậu trông thấy một đạo quân đông đúc lao như vũ bão về phía họ từ bên kia thung lũng phía bắc chiến trường, họ đi tới đâu bụi bay ngập trời tới đấy.
Thân thể to lớn, tròn trịa. Mũi dài phẳng và hếch lên, tai rũ xuống.
Orc.
"......Tại sao?"
Iskahn kinh ngạc lẩm bẩm. Theo lệnh của Hoàng đế Vector, quân đội Orc lẽ ra phải đang chờ lệnh bên cạnh «Đông Phương Đại Môn» ở phương bắc chứ. Do Hoàng đế đã biến mất, mệnh lệnh ấy sẽ không đổi. Trên thực tế, các Hắc Kỵ Sĩ còn lại cũng đang đứng chờ đợi bên kia đại vực, cách nơi này không xa.
Iskahn - trong tâm trạng bối rối - quan sát kỹ đại quân Orc thì phát hiện một bóng người nhỏ tẹo đang chạy trên hàng cao nhất.
Không phải là Orc. Mái tóc màu vàng đượm chút xanh lá bồng bềnh trong gió, và tứ chi lòi ra từ bộ trang phục xanh lá mạ trông trắng muốt đến nỗi như đang tỏa sáng. Chắc chắn là một con người, mà lại còn là một thiếu nữ Nhân Giới.
Nhưng, một mình nữ kiếm sĩ nhỏ con này thống lãnh toàn quân Orc ư?
Có vẻ đã để ý thấy binh đoàn kia hướng về mình, đám lính giáp đỏ đương vây quanh các Quyền Đấu Sĩ liền ngừng di chuyển.
Bấy giờ, cô gái dẫn đầu quân Orc bèn bức tốc chạy tới cây cầu đá bắc qua vực thẳm.
Kira-, một tia sáng chói lòa lóe lên. Cô ta rút thanh katana bạc từ sau lưng ra.
Ngay lúc ấy, bàn tay phải còn đang nắm tay trái Iskahn của Scheta tự dưng rùng mạnh, dường như cô cảm nhận được điều chi đó.
Khi đã phóng ra đến giữa cầu, cô gái loài người giương cao cây katana lên không trung. Cô còn cách bọn lính đỏ những 200 mel.
Tuy nhiên--
Thanh kiếm và hai cánh tay của người thiếu nữ trở nên mờ tựa sương khói. Ngay cả thị lực của Iskahn cũng không thể bắt kịp nhát chém của cô. Ánh sáng bạc vụt qua trong chớp mắt, lập tức một cảnh tượng đáng hãi hùng hiện ra.
Tia sáng chói lọi đấy cứ như lướt băng băng trên mặt đất đen đúa: hàng chục tên lính đỏ đứng trên đường đi của tia sáng đều bị xẻ làm đôi, chúng ngã phịch lên đất chẳng kịp thốt nên một tiếng thét đau đớn.
Trong tay của cô gái, thanh katana mới chém xuống đột ngột đổi hướng đi lên với tốc độ kinh người. Một luồng sáng thứ hai chạy qua quân đoàn đỏ, và bọn lính khoác trọng giáp cũng bị cắt thành hai nửa.
"............ Mạnh ghê."
Scheta thì thầm nhỏ tới mức gần như không ai nghe nổi.
***
Không chút chần chừ, Sinon nâng khẩu súng Hecate II yêu quý của mình - biến hóa từ Trường Cung Solus - lên.
Cô hiện cách Subtilizer chưa đầy 20 mét. Quá gần đối với một khẩu súng tỉa xuyên giáp. Ngay cả việc khóa một kẻ địch di động bằng ống nhắm phóng đại cao là đã rất khó rồi.
Vì vậy, Sinon đã quyết định sẽ chấm dứt cuộc chiến trước khi Subtilizer kịp di chuyển: vừa thấy một bóng đen trong ống nhòm, cô lập tức bóp cò.
Ánh sáng vụt lóe. Tiếng nổ ầm ĩ.
Phản lực mạnh mẽ của khẩu súng tác động lên cơ thể đang lơ lửng của Sinon. Cô phải khẩn trương kiểm soát trọng tâm khi người mình bắt đầu nghiêng ngả quay tròn. Mỗi phát đạn sẽ khiến cô mất đi tư thế, do đó không thể nào bắn liên tục, song miễn phát súng ấy trúng mục tiêu, mọi thứ sẽ kết thúc.
Mặc dù gặp nhiều khó khăn, Sinon vẫn ổn định lại được thân thể và nhìn về hướng Subtilizer.
Rồi mắt cô trợn tròn sửng sốt.
Trên lưng sinh vật có cánh đó, gã đàn ông nọ giơ tay lên, và năm ngón tay hắn cong lại như vuốt trảo.
Giữa lòng bàn tay hắn ta là một cơn lốc của bóng tối và ánh sáng đang cuộn xoáy cuồng bạo, và ở trung tâm cơn lốc là một hạt sáng nhỏ bé mà rực rỡ: nhất định đấy là viên đạn Sinon đã bắn.
Tức là, hắn ta có thể hấp thụ viên đạn, như đã nuốt chửng ý thức của Sinon ư?
Viên đạn có khả năng đục thủng tấm thép dày hai phân, bắn ra từ khẩu súng trường xuyên giáp 50 cal.
Một chút sợ hãi nhen lên trong trái tim Sinon. Cùng lúc ấy, bóng tối trên tay trái Subtilizer trở nên mãnh liệt hơn.
"Đừng thua......"
Sinon bất giác lầm bầm. Rồi hét lên mạnh mẽ.
"Đừng thua hắn, Hecate!!"
Zuba-
Âm thanh vang to, đồng thời, ánh sáng xuyên thấu bóng tối.
Một cái lỗ lớn mở ra trong lòng bàn tay trái của Subtilizer. Thịt và máu bay tứ tung.
----Mình có thể thắng!!
Sinon hít một hơi thật sâu và kéo chốt Hecate II. Vỏ đạn văng ra sáng lấp loáng trong không khí trước khi chạm mặt đất.
Subtilizer im lặng nhìn xuống bàn tay trái bị thương. Mặc dù chất lỏng đen đặc giờ đang vá lại cái lỗ lớn trong lòng tay, vết thương nghiêm trọng dường này sẽ không dễ gì chữa khỏi.
Gương mặt đã tắt nụ cười của hắn ngẩng lên nhìn Sinon.
Tay phải hắn cử động, lấy cây nỏ từ eo.
"...... Hừm."
Sinon thở nhẹ qua mũi một chút. Làm thế nào một thứ như thế có thể đối chọi với súng trường bắn tỉa xuyên giáp............
Gunyari.
Cây nỏ đột nhiên vặn vẹo.
Hai đầu trái phải của cây nỏ bắt đầu gấp lại, và chiều dài toàn thân nó kéo dài ra ít nhất gấp đôi. Bộ khung gỗ dần chuyển thành kim loại đen óng ánh.
Chỉ một giây sau, tay phải Subtilizer giờ đã cầm một khẩu bắn tỉa to bằng như Hecate. Sinon ngay lập tức nhận ra cây súng này.
Barrett XM500.
Cũng bắn đạn 50 cal như Hecate II, nhưng nó thuộc dòng súng nhắm xuyên giáp tiên tiến hơn.
Điệu cười tà ác xuất hiện một lần nữa nơi khóe môi Subtilizer.
"...... Nào nhào vô."
Thầm thì xong, Sinon ấn mạnh báng của Hecate II lên vai phải mình.
***
"Uwa...... Mày-mày ổn chứ?"
Những câu nói tỏ-vẻ-lo-âu của Yanai khiến Higa tạm quên đi nỗi đau và cậu hét lên.
"O...... Oi, bắn tôi rồi giờ lại phun mấy câu vậy sao......!"
"Không, tao thực sự không có ý bắn mày, thật đấy. Tao không định phạm tội giết người; mất biết bao công sức tao mới mua được một căn hộ chung cư xinh xắn ở bờ biển phía tây, lỡ phải sống trong sợ hãi thì có ích gì chứ?"
Higa vừa nhận ra Yanai dường như thực sự nghiêm túc, một cảm giác rệu rã bỗng tấn công cậu làm hai tay không còn tí sức lực. Cậu biết rằng mình đang gặp rắc rối; cậu cuống cuồng định thần lại và kiểm tra vết thương trên vai phải một cách nhút nhát.
Có vẻ như viên đạn đã trúng vào tường ống rồi dội lại, và trúng vào đâu đó bên dưới xương đòn cậu. Higa không cảm thấy đau lắm; trái lại, một cơn tê buốt dần dà lây lan từ vai phải ra khắp thân mình cậu. Bên hông chiếc áo sơ mi đã nhuộm đỏ sẫm. Đây không phải là một vết xước tầm thường rồi.
Nỗi sợ hãi trước tình hình hiện tại và những diễn biến tiếp theo của nó, chầm chậm leo lên từ dạ dày Higa, làm cậu thở hổn hển tự lúc nào không hay. Cách vài mét trên đầu cậu, Yanai vẫn đang thao thao với vẻ tự mãn trên khuôn mặt.
"Thành thật mà nói, tao chỉ muốn cản trở công việc của mày một chút thôi, Higa-san. Phá hủy xong cổng kết nối bảo trì tao sẽ lủi xuống Phòng Điều Khiển Chính bên dưới. Thế là tao sẽ có thể thoát khỏi đây bằng tàu ngầm như đã thỏa thuận. Đằng sao Rath cũng không chết ai, vậy nên nếu người phe tao bắt Alice thành công, thì nhà nhà hạnh phúc, người người hạnh phúc."
"Không ai...... chết ư......?"
Higa lại quên đi nỗi đau của mình và gặng hỏi Yanai.
"......Nếu tôi không nhân cơ hội này để chữa trị cho Kirigaya-kun, ý thức của cậu sẽ biến mất mãi mãi! Kẻ giết chết linh hồn cậu ta chính là ông, Yanai-san! Vậy mà ông dám nói không định giết ai!"
"À. Aa...... Phải rồi ha......"
Gương mặt Yanai đột nhiên thẫn thờ. Dưới ánh đèn báo khẩn cấp màu da cam, gò má lún phún râu của y co giật dăm ba lần.
"Ừm...... Thằng nhãi đó chết càng tốt."
"Gì............"
"Bởi vì, hắn dám giết nàng ấy. Admii-chan quan trọng nhất của tao. "
"Ad...... mii......?"
Yanai nhìn xuống Higa - cậu đang bối rối khi nghe một cái tên không quen thuộc - và y gào lên giận dữ.
"Giáo Sĩ Tối Cao Administrator-geika((Geika tương tự như kakka.)) của Giáo Hội Chân Lý! Tao đã hứa rằng sẽ cố gắng hết sức để giúp nàng thiết lập quyền thống trị tuyệt đối trên Underworld. Và sẽ giữ gìn Light Cube của nàng một cách an toàn nếu máy chủ bị tái định dạng((Format, ví dụ như định dạng ổ cứng.))."
Đôi mắt của Higa mở to choáng váng.
Giáo Hội Chân Lý là tổ chức cai quản Nhân Giới ở Underworld. Nó cai trị toàn bộ dân chúng bằng pháp luật hà khắc và lực lượng quân sự hùng mạnh.
Nguyên nhân làm nhóm Higa không kịp giành lấy «Alice» - Fluctlight đã phá bỏ giới hạn - lúc cô xuất hiện là bởi Giáo Hội Chân Lý, trong dòng thời gian gia tốc của Underworld, đã mau lẹ đem Alice đi và áp dụng các biện pháp thay đổi trí nhớ lên Fluctlight của cô.
Đúng, tốc độ quá nhanh, và phương pháp vô cùng hiệu quả.
Như thể chúng đã nhận thức tường tận Fluctlight Nhân Tạo là cái gì.
Chính xác là vậy. Giáo Hội Chân Lý--hay ít nhất là Fluctlight Nhân Tạo với cái tên «Administrator», có vẻ ả là chủ nhân của Giáo Hội--đã thấu hiểu cấu trúc thế giới này.
"......Chính ông là người đã làm ô uế Underworld phải không......"
Higa rên rỉ, và Yanai tặc lưỡi một cách cường điệu.
"Không, không, nàng ấy đã đến và liên lạc với tao trước. Lúc đó đang là ca làm của tao, đột nhiên nghe thấy giọng con gái từ loa làm tôi sợ hết hồn luôn...... Nàng đã tự mình tìm ra toàn bộ danh sách mệnh lệnh của Underworld, và sau đó mở một đường liên lạc với bên ngoài. Nếu nói thẳng ra, thì đây là sơ suất của mày vì đã quên xóa câu lệnh hiển thì toàn bộ danh sách lệnh, Higa-san."
Hn-fufufu, Yanai cười thầm vài lần như thể đang hồi tưởng gì, xong tiếp lời với ánh mắt lơ đãng.
"Tao ban đầu đã nghĩ rằng, cứ cái đà này thì Underworld sẽ sớm bị format hoàn toàn. Tất cả sẽ tan biến, thế thì có mất gì đâu, bởi thế tao đã bí mật sử dụng STL để vào trong gặp Admii-chan. Và rồi...... aa, tao chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái nào xinh đẹp như vậy. Con bé mà Sugou-san nhốt trong ALO cũng dễ thương đấy, nhưng tính cách, giọng nói, phong cách, v.v, của Admii-chan hết thảy đã giáng một tiếng sét vào tim tao......--Nàng đã hứa với tao. Nếu tao giúp nàng, thì đổi lại, nàng sẽ trở thành người hầu số một của tao. Rồi khi cùng nhau trị vì thế giới thực, nàng sẽ biến tao thành vua...... "
----Không.
Người bị ô uế chính là gã đàn ông này.
Higa cảm thấy hình như lông trên người đều sợ hãi dựng lên. Yanai có thể là một kẻ phản bội ngớ ngẩn, nhưng y không phải là thằng đụt. Administrator là người như thế nào mà có thể kiểm soát hắn tới tận bây giờ?
Ngay lúc đó, khuôn mặt đang hồi tưởng của Yanai trở nên trống rỗng.
"..... Vậy mà, em ấy đã chết. Bị giết chết...... Thằng nhóc ấy không chỉ ngán chân thí nghiệm của Sugou-san, nó còn giết Admii-chan. Nếu tao không trả thù, thì tội nghiệp cho Admii-chan lắm......"
Yanai nở to đôi mắt long sòng sọc và chĩa nòng súng vào Higa một lần nữa. Súng lục tự động sẽ tự động nâng búa lửa lên sau khi bắn, cho nên kéo cò phát thứ hai sẽ đòi hỏi ít lực hơn phát đầu tiên. Ngón trỏ của y chỉ cần co một chút thôi, viên đạn thứ hai sẽ bay ra.
"......Đúng rồi nhỉ...... Đúng, ta phải giết ít nhất một người, để tiễn đưa nàng......"
Con ngươi teo lại nhỏ tí của Yanai run run ngay chính giữa đồng tử mở thao láo.
...... Chết dở. Lần này hắn nghiêm túc rồi.
Higa nhắm mắt theo bản năng.
***
----Sẽ không kịp mất.
Thấy nhóm Asuna, Klein, và Lisbeth ở đằng xa kia đang lâm cảnh khốn cùng, Leafa không khỏi cắn môi.
Có điều trước mắt cô đây là gần 3000 binh sĩ giáp đỏ chắn đường.
Cô đã yêu cầu sự trợ giúp của Rirupirin - hình như anh ta là tộc trưởng bộ tộc Orc - gửi viện quân về phía nam để giải cứu Asuna và Kirito, cơ mà những người họ tìm thấy sau bao nỗ lực lại không phải là Nhân Giới Phòng Vệ Quân.
Theo lời Rirupirin, mấy trăm nam nữ đương bị bủa vây bởi đội quân dive từ Thế Giới Thực ấy là Quyền Đấu Sĩ - cũng thuộc Quân Đoàn Bóng Tối như Orc. Leafa bối rối một chút khi biết tin, song rất nhanh chóng, cô quyết định giúp đỡ họ.
"Tôi sẽ một mình tấn công địch. Rirupirin và mọi người cứ hợp nhóm với Quyền Đấu Sĩ, và chỉ cần đánh trả những kẻ thù nào bén mảng tới thôi."
Nghe cô đề nghị vậy xong, Rirupirin lập tức phản đối gay gắt, "Tôi cũng mốn chến đấu!". Nhưng Leafa đã cương quyết lắc đầu và nắm chặt bàn tay sần sùi của Orc mà nhủ rằng.
"Không, tôi không muốn thấy các anh hy sinh nữa. Anh không cần lo lắng cho tôi...... thậm chí quân địch đông hàng vạn cũng không thắng nổi tôi đâu."
Leafa kết thúc lời mình bằng một nụ cười, rồi đứng đơn độc trước quân đoàn đỏ.
Cô đã biết Terraria có HP rất lớn và khả năng hồi phục gần như không giới hạn. Hơn nữa, sinh mạng những người thế giới thực trước mắt cô cũng chỉ là ảo như cô. Dẫu sẽ không kịp đến giúp đỡ nhóm Kirito, Leafa không đành lòng nhìn các Orc chết vô ích tại đây.
Sau khi tiêu diệt hàng chục quân thù với chiêu nhị liên kích tầm siêu dài, Leafa nhảy thẳng vào lòng địch mà không có một chút do dự.
Vì một số lý do nào đó, cô có thể liên tục kích hoạt Kiếm Kỹ với phạm vi rộng hơn nhiều lần so với ở ALO. Mỗi lần một màu tươi sáng lóe lên từ «Verduras Anima», trang bị GM của Terraria, một cơn mưa máu lại tỏa tròn ra chung quanh.
Tuy nhiên trong khoảng thời gian cooldown giữa các Kiếm Kỹ, vô số lưỡi gươm sẽ chộp lấy thời cơ để phóng đến. Cô không thể né tất cả nên số vết thương trên cơ thể cô cứ tăng lên. Cảm giác đau đớn rát bỏng hành hạ, làm đầu óc cô ong ong và mắt nổ đom đóm.--Ấy vậy.
"Ee----i!!"
Cô hét to, đồng thời dậm chân phải xuống đất. Ánh sáng xanh lá bùng nổ từ dưới chân ngay tức khắc chữa lành mọi vết thương trên cơ thể cô.
Leafa vừa chịu đựng cơn đau âm ỉ - thứ duy nhất không thể tẩy trừ sạch, vừa tập trung vung kiếm.
Dầu phải lãnh ngàn vạn thương tích, cô cũng sẽ đuổi tất cả kẻ thù ở nơi này trở về thế giới thực.
Mặc cho tọa độ dive của cô bị đẩy tới một nơi khác ngoài dự kiến, nhưng nếu cô phải kể trách nhiệm ra, thì chắc chắn đó là cứu càng nhiều cư dân Underworld càng tốt dù chỉ có một mình. Những người mà Kirito đã yêu quý và mong muốn bảo vệ.
"She's such a boss!!"((Hổ báo dữ!!))
Leafa đưa tay trái ra chặn một cây kiếm đâm tới cùng tiếng rú ấy.
"Seaa!!"
Chỉ một đòn phản công, cô đã đánh bại chủ nhân của thanh gươm.
Leafa cắn chặt thanh gươm đang đâm vào bàn tay của mình để nhổ ra, sau đó nhả xuống mặt đất cùng một ngụm máu.
***
Phát đạn thứ hai của họ dường như bắn ra cùng một thời điểm.
Hai viên đạn của hai khẩu súng tỉa xuyên giáp sượt qua nhau, rồi chệch hẳn khỏi quỹ đạo và mất hút vào bầu trời.
Lần này Sinon đã không mất thăng bằng. Cô đạp mạnh hai chân lên không khí hòng loại bỏ độ giật phản hồi. Trên lưng sinh vật có cánh đang đập cánh quần quật trước mắt cô, Subtilizer cũng đứng vững chãi.
Đây là lần đầu tiên Sinon gặp một chiến trường trên dưới trái phải đều thoáng đãng, và tham gia một trận chiến hai bên đấu súng tỉa xuyên giáp. GGO dĩ nhiên không hỗ trợ người chơi bay lượn, vả lại, Hecate đáng nhẽ ra chỉ được bắn khi nằm cố định chặt trên giá đỡ và người bắn phải nằm dài. Khi bắn trên không, phản lực của nó thật vượt xa sức tưởng tượng.
Cuộc đối đầu này--
Bất cứ ai đủ khả năng kiểm soát độ giật của súng và bắn phát tiếp theo trước kẻ thù, thậm chí dù chỉ hơn một tích tắc, người đấy sẽ giành chiến thắng. Sinon vừa nghĩ vừa kéo chốt nạp đạn.
Subtilizer hẳn cũng đồng tư tưởng. Khi Sinon bay sang trái nhằm đánh móc sườn hắn, hắn liền bay trái để đối chọi.
Gần như cùng một lúc, cả hai người bắt đầu vờn nhau với tốc độ chóng mặt.
Nhờ không mất thăng bằng trên không trung, cô có thể bay ngoặt gắt theo hướng cô muốn. Vừa giữ nòng súng chĩa về phía kẻ địch, cô vừa cẩn thận không để họng súng đối phương nhắm vào mình.
Tuy nhiên, Barrett giương sẵn của Subtilizer chợt di chuyển như với vận tốc ánh sáng, tựa hồ đã dự đoán hành động của Sinon trước khi cô kịp làm điều tương tự.
--Sắp đến rồi!!
Sinon nghiến răng và mở to mắt.
Lưỡi lửa bốc lên từ nòng súng Barrett.
Sinon bay nhanh nhất có thể, đồng thời vặn người về bên trái.
Viên đạn chết chóc bay ào lướt qua cô, nó gần tới mức để lại vết sạm đen trên da ngực cô. Pishi, áo giáp xanh của cô bị nứt.
----Né được rồi!
Đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng của cô. Cô phải bắn ngay khi Subtilizer dừng lại để kiểm soát phản chấn!
Có điều, lúc Sinon nâng khẩu Hecate lên.
Cô nhìn thấy một viên đạn khác bay thẳng vào mình.
Bắn liên hoàn ư--tại sao!?
Ah...... thôi chết.
Khác với Hecate cần phải lên nòng mỗi lần bắn, Barrett là loại bán tự động.
Cùng thời điểm xuất hiện của suy nghĩ này trong đầu, chân trái của Sinon bị nổ tung ở ngay trên đầu gối.
***
Asuna - được bảo trợ bằng super account; Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri - một cư dân của Underworld; con rồng của cậu ta; nữ Kiếm Sĩ Tập Sự Tiezé và Vệ Binh Trưởng Sortiliena - hai người họ liên tục vung kiếm dũng mãnh dưới sự bảo vệ của cậu Hiệp sĩ và con rồng: tất cả đều kiên cường tiếp tục đấu tranh cho đến phút cuối bất chấp tình thế tuyệt vọng.
Qua đôi mắt kiệt quệ co giật trong nỗi đau tột cùng, Asuna dõi theo cậu Hiệp sĩ Renri chiến đấu một cách can trường.
Khoảng 10 phút trước, cậu hiệp sĩ nhỏ con này đã xuất hiện trên tiền tuyến, và ngay lập tức ném đi cặp phi đao hình chữ thập của mình. Con dao bay lướt vun vút tự do trong không gian, tiêu diệt bất cứ kẻ nào xông vào. Sức mạnh khủng khiếp này đủ sức khiến lũ binh lính cuồng nộ từ các nước lân bang khác phải chùn chân vài phút. Những ngọn lửa khạc ra từ miệng con rồng khổng lồ lại góp phần khắc ghi sự sợ hãi cực độ vào tâm trí kẻ thù, càng củng cố vị thế của cậu Hiệp sĩ ấy - một trong những hiệp sĩ rồng đích thực, sinh ra và lớn lên ở dị giới Underworld.
Nhưng kẻ địch chẳng mất bao lâu để nhận ra. Rằng trong thời gian Hiệp sĩ Renri tung bum-mê-răng và kiểm soát chúng, cậu hầu như không có khả năng tự vệ.
Cậu vừa ném phi đao đi lần thứ mấy chục chuẩn bị quét sạch hàng tiên phong của binh đoàn đỏ, tức thì vô số trường thương phóng lên từ hàng sau của địch thủ. Rốt cuộc, kẻ thù đã sử dụng chiến thuật trong trận chiến chống lại người Mỹ - cũng là thứ đấu pháp mà Asuna lo sợ trong lòng.
Những ngọn giáo rơi xuống như cơn mưa rào đen ngòm từ bầu trời sẫm đỏ.
Phi long của Renri liền vươn hai cánh và giơ thân mình ra hầu bảo vệ chủ nhân khỏi đợt tấn công đầu tiên.
Sau đó nó đổ ầm xuống đất với bộ vảy tan nát và máu tươi lênh láng.
Ngay lập tức, một đợt mưa giáo khác bay về phía họ.
Ngước lên nhìn thấy hằng hà sa số thương giáo bay ra rả tới mình, Hiệp sĩ Renri bèn tức tốc xoay người để ôm chặt Tiezé đương ở ngay sau lưng mình, lấy bản thân ra che chắn cho cô.
Giây phút tiếp theo, hai cây giáo găm vào lưng Renri, làm cậu ngã tới trước đè lên người Tiezé. Do bị mất kiểm soát, lưỡi đao chữ thập lóe sáng lên một lần cuối trên không trước khi tách đôi và đâm vào khoảng đất đằng xa.
Cùng lúc ấy, ở những khu vực khác của chiến trường, cuộc chiến đã kết thúc.
Đám lính đỏ tranh nhau lao tới các người chơi Nhật Bản, những người đã ngã quỵ vì kiệt sức, rồi chúng cắm lút lưỡi kiếm sắc bén lên cơ thể họ. Thịt máu nhảy múa trong không khí, hòa chung tiếng kêu gào yếu ớt chóng lịm của bao nỗi thống khổ.
Cơ man người bị ấn xuống đất, hoàn toàn không còn khả năng kháng cự, khiên giáp họ bị hư hại nặng và bị phá hủy. Nước mắt của hối hận lăn tròn trên khuôn mặt họ, cũng như dòng máu tuôn ra từ vết thương họ, trông mà xé ruột xé lòng.
Hàng phòng thủ của 2000 player convert đã bị vô hiệu hóa, để lộ ra Nhân Giới Quân vốn nãy giờ được bảo vệ ở trung tâm.
Để bảo vệ đội tiếp tế và đội Tu Sĩ không một tấc sắt trong tay, gần 400 vệ binh của Nhân Giới Quân đã tập họp lại thành hình tròn và giơ kiếm lên. Mặt ai nấy lộ rõ lòng quyết chiến tới cùng trong khi im lặng chờ đợi khoảnh khắc đó, khoảnh khắc hồng quân - đang dần dần áp sát - xông lên tử chiến.
"............ Dừng tay............"
Asuna nghe thấy lời ấy nặn ra từ môi mình.
Nó không đến từ cơn đau giăng trùm toàn cơ thể cô, mà là từ sự tuyệt vọng và buồn sầu, từ trái tim đã buông xuôi của cô.
"Tôi cầu xin các người...... Hãy dừng lại đi......"
Đang thều thào, thanh liễu kiếm trên tay phải cô rơi xuống đất. Giọt lệ trượt qua gò má cô, đáp lên thanh kiếm đã sứt mẻ đủ đường.
Thế nhưng, cái bóng người màu đỏ trước mặt cô lại bật lên một tiếng rủa sả đầy thù địch, và giơ cây kiếm hai tay lên cao.
--Đúng lúc đấy.
Một tiếng gầm lớn vang vọng, khiến lưỡi kiếm trên đường giáng xuống Asuna phải ngừng lại, cùng tất cả các trận đánh xảy ra tại nhiều điểm khác nhau trên chiến trường.
"STOOOOOOOP!!" Chủ nhân tiếng hét thủng màn nhĩ đó là người đàn ông mặc áo pon-sô đen; cũng là người đã đứng từ xa quan sát cuộc chiến này cho tới bây giờ. Hắn là bóng ma của PoH - thủ lĩnh Guild giết người «Tiếu Quan Tài».
Player các nước láng giềng dường như công nhận gã pon-sô đen ấy thực sự là chỉ huy của mình nhờ một cái dấu hiệu nào đấy, họ đành miễn cưỡng hạ vũ khí. Kể cả kẻ sắp hành quyết Asuna. Hắn tặc lưỡi một cái rõ kêu rồi tra gươm vào vỏ, song không quên tặng cho cô một cú đá tàn bạo.
Asuna ngã dập lưng, nhưng cố gắng hết sức nhổm dậy bằng hai cánh tay rã rời.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy mỗi một người đàn ông cao lớn đi về phía cô, chiếc áo choàng đen của gã bay lất phất. Hắn nói chi đó với những người chơi đỏ xung quanh bằng một giọng trầm hùng, có điều vì là tiếng Hàn nên Asuna không thể hiểu nổi.
Rồi, đám lính đỏ xung quanh lần lượt gật đầu và chuyển thông điệp tới các chiến hữu bên cạnh.
Đột nhiên, tên đàn ông đứng cạnh Asuna túm tóc cô và giật mạnh lên. Cô không thể ngăn được tiếng la đau đớn, vậy mà hắn ta chẳng mảy may ngó ngàng, lại còn lôi xềnh xệch cô đi.
Chung quanh cô cũng xảy ra câu chuyện tương tự. Kẻ địch dường như đang gom các player Nhật Bản còn sống vào một chỗ.
Gã pon-sô đen ung dung bước tới chỗ các vệ binh Nhân Giới Quân, họ vẫn khăng khăng cầm kiếm. Hắn bèn quay lại vẫy tay ra hiệu cho tên đang nắm tóc Asuna trong tay.
Sau đó, Asuna cảm thấy một cú đá tống vào lưng cô làm cô văng đi vài mét trước khi đáp xuống mặt đất. Lần lượt từng người chơi Nhật Bản bị quẳng tới quanh cô.
Còn ít hơn 200 người sống sót.
Có vẻ HP liên quan trực tiếp đến khả năng sống sót: những người còn lại đây chủ yếu là các player cấp cao. Asuna tìm kiếm trong đám, có điều không thấy các Lãnh chúa ALO hay thành viên của Sleeping Knights đâu.
Trang bị của họ hoặc bị hủy hoại hoặc bị tước đoạt; những gì còn lại trên người họ là bộ quần áo rách bươm. Nhiều người lộ ra da thịt chằng chịt thương tích, thậm chí những mảnh kiếm bén lẹm hãy còn cắm trên da thịt họ. Khuôn mặt ai nấy đều lộ rõ sự bất lực và thất bại.
Asuna không thể nhìn họ nổi nữa. Cô muốn cứ nằm bệt chờ đợi thời khắc cuối cùng như thế mà thôi.
Nhưng cô vẫn nhìn kỹ từng người chơi đã convert vào nơi này qua đôi mắt giàn giụa nước mắt của mình, với ý định khắc ghi ngoại hình họ lên tâm trí cô.
Mắt cô quét qua toàn bộ khu vực một lần nữa, thì thấy cách cô không xa, một nữ player đang ôm đầu gối, vai cô ta run lên bần bật. Mái tóc ngắn màu hồng lấm lem bụi đất, bộ quần áo màu đậu đỏ tả tơi.
Asuna di chuyển mà gần như bò lết đến bên cạnh và vòng tay quanh người bạn thân nhất của mình từ sau lưng.
Cơ thể Lisbeth đột nhiên căng cứng, rồi cô gục đầu lên ngực Asuna. Gương mặt run rẩy cô bị bôi một mớ máu hòa nước mắt, và cô thì thào với giọng khàn đặc.
"Mọi người...... là tớ...... tớ đã khiến...... mọi người......"
"Không...... không phải vậy đâu, Liz!"
Asuna rưng rưng rít lên đáp lại, thanh âm nhỏ xíu.
"Không phải lỗi của cậu đâu, Liz. Là lỗi của tớ...... giá như tớ đã suy nghĩ kỹ càng hơn, giá như tớ dự đoán trước được điều này......"
"Asuna...... Tớ...... đã không biết cái chi hết. Không biết chiến tranh khủng khiếp như thế nào...... không biết thua cuộc sẽ đau đớn như thế nào...... tớ không biết gì cả......"
Asuna không thể nghĩ ra câu trả lời nào, chỉ biết ôm chặt lấy Lisbeth. Lệ ướt tuôn rơi từ khóe mi cô.
Rồi cô nghe có tiếng thổn thức nho nhỏ, ngoái lại thì cô trông thấy Agil nằm bất động trên nền đất, còn Silica quỳ bên cạnh anh.
Thương tổn của Agil quá sức nghiêm trọng đến nỗi thật ngạc nhiên khi thấy anh ta vẫn còn sống. Có lẽ anh đã chiến đấu rất căng, rất lâu, để bảo vệ Silica. Tấm thân đồ sộ của anh bị đâm biết bao kiếm giáo gãy nửa, và chân tay anh thì bị dập vụn vô phương cứu chữa. Một cảnh tượng đau lòng hơn bất kỳ điều gì. Asuna thấy anh cắn chặt răng; nhất định anh đang phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng.
Gần đấy, cô nhìn thấy Klein: anh ngồi xếp bằng trên đất và rũ gục người. Cánh tay trái của anh đã bị cắt ngang tới phần vai, và anh đã phải băng bó vết thương bằng cái khăn bịt đầu thương hiệu của mình.
Tất cả những người sống sót nói chung đều trong tình trạng tương tự.
Gã pon-sô đen nhìn xuống nhóm gần-hai-trăm người bại trận - không còn vũ khí, không còn nón giáp, không còn nhuệ khí - ngồi trên đất--rồi dưới chiếc mũ trùm, miệng hắn nhoẻn lên thành một nụ cười tươi rói.
Sau đó hắn ta nhẹ nhàng quay lại về phía vệ binh Nhân Giới Quân.
Asuna kinh hãi chờ đợi giây phút hắn phất tay phải lên hạ lệnh tàn sát tất cả.
Ấy vậy, bất ngờ thay, hắn lại cất lời bằng tiếng Nhật.
"Bỏ vũ khí xuống và đầu hàng đi. Rồi bọn ta sẽ tha mạng cho các ngươi và cả những tù binh sau lưng này."
Sự kinh ngạc biểu lộ rõ trên mặt các vệ binh trong thoáng chốc, nhưng nó chóng biến thành cơn thịnh nộ sôi sục. Một trong số họ bước lên trước vài bước mà đứng đối diện với gã pon-sô đen: nữ đội trưởng vệ binh, Sortiliena. Kiếm của cô đã trở nên cùn lủn, còn máu đang nhỏ tí tách trên trán cô, có thể là do đã chiến đấu trong nhóm Renri trên tiền tuyến.
Mặc dù vậy, vẻ đẹp của cô không bị phai mờ. Sortiliena hét lên không hề nao núng.
"......Đừng có đùa!! Ngươi thực sự nghĩ chúng ta sẽ bỏ cuộc ngay lúc này sao......"
"Hãy làm như hắn ta nói đi--!!"
Asuna gào lên ngắt lời Sortiliena.
Vẫn đang ôm chầm Lisbeth, cô ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên và cầu xin thảm thiết.
"Làm ơn...... các bạn không được chết! Cho dù có nhục nhã thế nào đi chăng nữa, các bạn phải sống!! Đó là...... Đó là, hi vọng...... duy nhất......"
của chúng ta.
Asuna cảm thấy ngực mình thắt lại trước khi kịp dứt câu.
Dẫu Sortiliena và những vệ binh cắn môi nhăn mặt và rùng mình trong giây lát, cuối cùng đôi vai của họ từ từ buông lỏng.
Gasha, gashan, quan sát các vệ binh thả kiếm xuống hết ồi, vòng vây của bầy người chơi nước láng giềng liền hô reo chiến thắng. Chẳng mấy chốc sau, tiếng reo trở thành bài ca nghêu ngao tên tổ quốc không ngừng.
Gã đội mũ trùm đen kia mau chóng giơ một tay lên gọi vài người chơi tới rồi ra hiệu gì đó cho họ. Mấy người ấy lập tức gật đầu mà đi len vào đội hình vòng tròn của quân đội Nhân Giới đã đầu hàng.
Trước khi Asuna hiểu ra được chúng định làm trò gì, gã pon-sô đen đã rảo bước loạt xoạt và đứng ra trước mắt trước mắt cô.
Dù gần vầy, cô vẫn không thể nhìn rõ bóng tối bên dưới mũ trùm của hắn ta. Cô chỉ thấy mỗi đường nét góc cạnh của miệng và lọn tóc đen quăn ôm quanh cổ.
Miệng hắn trưng ra một nụ cười dị thường và tuôn ra giọng nói phần nào hồ hởi.
"......Yo, đã lâu không gặp, «Tia Chớp»."
----Đích thị là hắn!!
Asuna nín thở gặng những chữ vốn ẩn sâu trong trái tim cô ra.
"......Ngươi là...... PoH......!"
"Ôi chao, một cái tên thân quen làm sao. Có người còn nhớ tới là ta mừng lắm."
Ngay lúc đó, Klein, sau khi trườn lại bằng cánh tay phải, nhìn lên cái mũ trùm đen với đôi mắt rực lửa.
"Mày...... hóa ra là mày. Mày vẫn còn sống sao...... cái thằng sát nhân khốn kiếp!!"
Klein xổ cánh tay phải còn lại tới toan chộp lấy hắn, có điều chiếc bốt của gã ta đã dễ dàng hất anh sang một bên.
Asuna nghiến răng thấp giọng.
"Đây là...... trả thù ư? Trả thù các thành viên nhóm Tiên Phong chúng tôi vì đã đập tan Tiếu Quan Tài ư......?"
"............"
PoH trầm lặng cúi nhìn Asuna một lát. Asuna thấy được vai hắn run khe khẽ.
Vài giây sau, dường như không thể kiềm nổi nữa, hắn cười phá lên. Người hắn uốn éo dưới lớp áo choàng trong khi cười kuku, hahaha không ngớt.
Mãi mới dứt trận cười nhạo như động kinh, PoH giơ ngón trỏ phải ra và nói rất vui vẻ.
"Ah, eeto...... Nhật Bản chúng mày nói câu đó thế nào nhỉ...... Ta ở Mỹ lâu quá nên quên ráo trọi tiếng lóng rồi."
Ngón tay hắn quay quay mấy vòng trong không khí, rồi hắn búng tay cái tách.
"Đây rồi đây rồi. "Rớt não rồi à?" Cực kỳ hài hước phải không nào......"
Hắn ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mặt Asuna từ khoảng cách sát sàn sạt. Chỉ có đôi mắt hắn sáng trưng như đèn dưới mũ trùm.
"......Ta sẽ kể cho mày nghe vậy. Người đã mật báo vị trí căn cứ bí mật của Tiếu Quan Tài cho nhóm Tiên Phong tụi mày chính là ta đây."
"Cái............"
Asuna, Klein, và ngay cả Agil, người đang bên mép vực tử thần, đều trố mắt.
"Tại sao...... mày lại làm vậy............"
"Bình thường thôi, bởi vì ta muốn thấy lũ khỉ chúng bây chém giết lẫn nhau...... nhưng tất nhiên lý do quan trọng nhất chắc là thế này: Ta...... muốn làm cho chúng bây trở thành «kẻ giết người». "Chúng bây" ở đây chính là các quý anh hùng lúc nào cũng nghĩ mình phi thường, các quý Tiên Phong Giả suốt ngày kiêu căng trên tiền tuyến đấy. Công việc chuẩn bị mất biết bao nhiêu là thời gian...... Ta đã phải gửi lời cảnh báo tới đồng bọn ở Tiếu Quan Tài vào phút cuối cùng, và canh sao cho chúng không thể chạy trốn được nhưng vẫn có thể kháng cự."
--Vậy ra đó là lý do tại sao chiến dịch đột kích căn cứ bí mật ấy bị lộ ư, Asuna sốc, song cô vẫn tiếp tục suy nghĩ.
Bởi vậy mà nhóm Tiên Phong - với lợi thế về kinh nghiệm và trang thiết bị - lại rơi vào thế bất lợi sau khi cuộc chiến mở màn không lâu, thậm chí một vài người trong số họ đã hy sinh. Họ xoay chuyển được tình thế chính là nhờ những nỗ lực của Kirito - sức mạnh của cậu được nhiều người công nhận dù cậu là một người chơi solo. Nhờ cậu nghênh chiến với vài trụ cột của Tiếu Quan Tài mà họ lật ngược ván cờ thành công.....
"......Đấy mới là...... mục tiêu của ngươi?"
Asuna khàn tiếng kêu rên.
"Để làm cho Kirito-kun...... phải gánh chịu hành vi PK......?"
"Yes. Absolutely yes."((Đúng. Hoàn toàn chính xác.))
PoH đã xác nhận câu hỏi của Asuna với tông giọng hào hứng.
"Lúc đó, ta đang ẩn nấp gần đấy thưởng thức trận chiến. Khi Blackie-sensei((Blackie: cu đen.)) điên tiết lên và giết chết hai mạng người, xém chút nữa ta đã bật cười làm lộ bản thân. Kế hoạch là xong chuyện sẽ tóm hai đứa bây bằng thuốc Tê liệt rồi phỏng vấn trực tiếp cảm tưởng của chúng mày...... Cơ mà đéo ngờ trò chơi lại kết thúc con mẹ nó ở Tầng 75."
Trong giây lát, cơn phẫn nộ sôi máu khiến Asuna quên đi nỗi đau của vết thương.
"Ngươi...... ngươi có biết Kirito-kun đã đau khổ và dằn vặt nhường nào vì những gì đã xảy ra khi đó không!?"
"Hồ, thật tuyệt vời."
Giọng PoH lạnh lùng như băng, tương phản rõ ràng với cô.
"Nhưng, cũng kì lạ à nhen. Nếu tên đấy thực sự hối hận...... thì hắn đúng ra sẽ không bao giờ muốn tham gia một trò chơi VR khác nữa đúng không? Vì mặc cảm tội lỗi đối với những người hắn đã ra tay. Ta biết hắn đang ở đây. Ta có thể cảm nhận được. Mặc dù không biết tại sao thằng nhãi ấy lại trốn trong xe ngựa...... Maa kệ đi, ta sẽ đích thân hỏi hắn vậy."
PoH nhếch mép cười mỉa trước Asuna đương chết lặng, rồi đứng phắt dậy.
Giữa muôn tiếng reo hò không ngừng nghỉ vang lên xung quanh, một giọng nói lạnh lẽo cất cao.
"It's show ti----me!"((Giờ diễn đã đến!))
Hắn hô to câu cửa miệng thời còn hoạt động trong bóng tối của SAO. Rồi hắn mau lẹ giơ tay phải lên, tức thì ngay trước mặt hắn--
Một chiếc xe lăn bị một người lính đỏ đẩy xộc xệch, cùng một cô gái mặc đồng phục màu xám lảo đảo cố hết sức bám theo sau.
Ah......
Dừng lại.
Gì cũng được trừ điều này.
Asuna cầu nguyện và van xin trong tim một cách đáng thương. Klein định nhảy chồm tới, song bị đè xuống lập tức.
PoH bỗng cúi người xuống nhìn chiếc xe lăn đã bị lôi tới ngay trước mắt mình.
"............Hmm?"
Hắn ta bật một tiếng ngạc nhiên rồi lấy mũi chân mình khảy đôi chân gầy gộc lủng lẳng trước xe lăn.
"Cái địt gì vậy nè......? Oi, Blackie, dậy cái coi. Nghe ta nói không hả Hắc Kiếm Sĩ-sama?"
Dù được gọi bằng biệt danh năm xưa của mình--Kirito vẫn không phản ứng chút nào.
Cậu mặc đồ đen, tuy nhiên không có gì che giấu sự thật rằng Kirito ốm trơ xương đến mức đáng thương. Lưng dựa lên ghế, đầu cúi gục. Tay áo phải rỗng không rung rinh trong gió, và xương chọc vào da cánh tay trái đang ôm hai thanh kiếm.
Ronye tất tả chạy đến cạnh Asuna, cô bé chớp đôi mắt đỏ hoe lên vì khóc mà thầm thì.
"Kirito-senpai...... trong lúc mọi người đang chiến đấu, ảnh-ảnh cứ cố gắng đứng dậy không biết bao nhiêu lần...... mặc cho anh ấy chóng lịm xuống
như thể mất hết sức lực...... cơ mà...... nước mắt...... nước mắt ảnh, lúc nào cũng......"
"Ronye-san......"
Asuna vươn tay trái ra dịu dàng ôm lấy cơ thể thanh mảnh run lập cập của Ronye.
Rồi cô ngước mắt và cất tiếng nạt đanh gọn vào mặt PoH.
"Ngươi hiểu chưa. Cậu ấy đã chiến đấu, chiến đấu, và chiến đấu, cuối cùng bị thương trầm trọng rồi đó. Vì vậy hãy để cậu ấy yên! Hãy để Kirito-kun được nghỉ ngơi!!"
Song le, gã pon-sô đen dường như không nghe thấy Asuna, hắn cứ dí sát người nhìn chằm chằm mặt Kirito.
"Oi oi oi, mày đùa phải không! Hạ màn thế này sao đặng! Oi, dậy đi! Hey, stand up!((Ê, đứng lên.)) Good mor...... ning!!"((Xin chào.))
PoH bất ngờ giơ chân trái đá mạnh vào bánh xe bằng bạc.
Chiếc xe ngã nhào sang một bên cùng với tiếng kim loại ồn ã, và thân hình yếu ớt đang ngồi trên đó cũng bị ném xuống đất.
Asuna và Klein cùng một lúc cố đứng lên, nhưng bị đẩy lui bởi kiếm của bọn binh sĩ đỏ. Agil gào căm phẫn, trong khi Lisbeth, Silica, và Ronye thét lên the thé.
Ấy vậy, PoH chẳng bận tâm một ly, hắn lại bước đến bên cạnh Kirito và lật cậu lại một cách thô bạo bằng mũi bàn chân.
"Thế đách nào...... đứt bóng mẹ rồi sao? Anh hùng-sama năm xưa giờ chỉ còn là một hình nhân gỗ thôi àà?"
Hắn nắm lấy cái cán màu trắng của một trong hai thanh kiếm mà cánh tay trái của Kirito vẫn ôm chặt lấy. Sau đó, hắn kéo mạnh ra khỏi bao kiếm, thì thấy một nửa lưỡi kiếm cùng chỗ gãy gồ ghề của nó.
PoH vừa chặc lưỡi một tiếng rõ to vừa định ném cây kiếm đi. Song--
"ah...... ah......"
Kirito rên lên những tiếng khó nghe rõ, còn tay trái cậu vươn tới thanh kiếm trắng trong điệu bộ yếu ớt.
"Ồ!? Cử động rồi nè!! Sao cơ, muốn cái này à?"
PoH lắc lư tòn ten thanh bạch kiếm như thể đang cám dỗ đối phương, rồi quẳng đại đâu đó. Bấy giờ, hắn ta chụp ngay cánh tay trái của Kirito và kéo dựng cậu dậy.
"Hora, nói gì đó đi chứ!!"
Pashi, pashin! Tay trái PoH tát Kirito đôm đốp.
Tầm nhìn của Asuna thẫm hồng cơn thịnh nộ. Tuy nhiên, ngay lúc cô sắp sửa đứng lên lần nữa, tiếng gầm lẫn máu của Klein đã bùng nổ.
"Tiên sư mày!! Đừng hòng đụng chạm đến Kirito, thằng khốn----!!"
Khi Klein cố quờ quạng cánh tay còn lại để tóm lấy lưng PoH, một thanh gươm khổng lồ đã găm vào giữa lưng anh và ghì chặt anh xuống nền đất một cách tàn nhẫn.
Ga, anh thổ ra đầy máu, thế mà anh không hề để ý đến vết thương ngày càng mở miệng trên thân thể mình, cứ cố gắng bò về phía trước.
"Mày......Chỉ có mày......!! Là tao không bao giờ ...... tha thứ......"
Doka-!!
Một âm thanh gọn ghẽ vọng vang, và cây kiếm thứ hai xuyên qua giữa lưng Klein.
Nước mắt chưa bao giờ cạn suốt quãng thời gian này, tiếp tục tuôn ra không ngừng nổi từ đôi mắt Asuna.
***
Nỗi sợ không thể tiếp tục bay tự do của Sinon còn nhiều hơn nỗi đau của nguyên một chân bị thổi bay.
Trước giờ, Sinon bay lượn thoải mái bằng cách bước lên không khí. Nhưng bây giờ cô chỉ có thể né tránh bằng chân phải của mình, thành thử cô quay mòng mòng trông rất khó coi.
"Ku............"
Sinon nghiến răng lại, chuyển động theo hướng duy nhất cô còn đủ khả năng xoay xở: bay giật lùi không ngừng. Máu đổ từ chân trái cô vẽ nên một vệt đỏ tươi trên không trung.
Cô nới rộng khoảng cách giữa cô và Subtilizer với tốc độ nhanh nhất có thể, đồng thời nhắm vào hắn ta mà bắn phát thứ ba.
Tuy nhiên, kẻ thù dễ dàng bám theo cô, và khẩu súng trường của địch cũng phát ra một luồng sáng, bắn viên đạn thứ tư cùng lúc với cô.
Hai viên đạn lao vào nhau trên cùng một đường thẳng, tạo nên tiếng vang chói tai và tóe lửa khi chạm nhau, sau đó chúng chuyển hướng bay vào hư không.
Sinon kéo chốt lại, tống khứ nỗi sợ hãi không ngừng gia tăng của cô ra cùng cái vỏ đạn rỗng, rồi khai hỏa phát súng thứ tư của mình.
Hai tiếng sấm rền chồng chất lẫn nhau. Hai viên đạn nổ tung thành quả cầu năng lượng khổng lồ lúc đối đầu, sau đó vặn xoắn và biến mất.
Phát thứ năm. Phát thứ sáu.
Kết quả vẫn như nhau. Subtilizer nhất định đã ngắm hướng và bắn đồng thời điểm với Sinon, làm cho các viên đạn liên tục va chạm vào nhau.
Một kỹ năng như vậy còn không thể nào tồn tại trong GGO, chứ đừng nói đến là thế giới thật. Có điều trong thế giới này, trí tưởng tượng lại đi trước mọi thứ. Không chỉ mỗi Subtilizer, người đã cố ý tạo ra kết quả này, thậm chí cả Sinon cũng nhận ra. Thành ra hiện tượng kỳ quái "những viên đạn tốc độ siêu âm vô hiệu hóa nhau không ngớt" vẫn tiếp diễn.
Mặc dù vậy, ngoài ba hành động "kéo chốt", "nhắm kẻ thù", và "bóp cò", Sinon không còn làm được điều gì khác.
Cú bắn thứ bảy để lại một tiếng tru tréo buồn phiền, lhệch thành một đường cong lớn sang trái, rồi tan biến.
Kéo chốt. Nhắm.
--Kachin.
Khi ngón tay của Sinon bóp cò, kim hỏa lên tiếng báo hiệu hộp đạn rỗng, kachin, kachin.
Băng đạn của khẩu Hecate II có 7 viên. Và cô không có băng đạn dự phòng.
Ngược lại, băng đạn của Barrett XM500 có 10 viên. Nghĩa là còn bắn được hai phát nữa.
Sinon có thể nhìn thấy rõ nụ cười lạnh lùng trên mặt Subtilizer cách cô hơn 100 mét.
Ngọn lửa nhả ra dữ dội từ khẩu súng trường bắn tỉa đen đúa nhấc lên.
Nối tiếp chân trái, chân phải Sinon cũng nổ tung.
Vậy là cô không bay thẳng được nữa, và bắt đầu từ từ sà xuống.
Vừa kiểm soát độ giật, Subtilizer vừa đưa ống nhắm lên mắt phải, chuẩn bị bắn phát cuối cùng. Con mắt tựa thủy tinh xanh lam đó chiếm trọn toàn bộ ống kính, tia thẳng vào trái tim của Sinon.
--Tớ xin lỗi.
Tớ xin lỗi, Asuna. Chị xin lỗi, Yui-chan. Tớ xin lỗi...... Kirito.
Sau khi Sinon lẩm bẩm với bản thân, viên đạn thứ mười của XM500 vọt ra khỏi nòng.
Nó vạch một đuôi lửa đỏ xoáy cuồn cuộn sau lưng, bay chính xác theo đường nhắm của Subtilizer mà phá vỡ lớp áo giáp màu xanh của Sinon, đốt cháy áo cô và ăn vào da cô--
Bachi-!!
Một lần nữa, những đốm hoa lửa lại nảy lên.
Sinon mở to đôi mắt gần như đã khép lại của mình để quan sát viên đạn ốm dài xoáy vù vù bị chặn trước một đĩa bạc nhỏ tí ti.
Ngay trung tâm của điểm phát ra những tia lửa trắng quay tròn, ánh hào quang tỏa ngời từ miếng kim loại dày gần 2 mm - cũng chính là biểu tượng cho ý chí kháng cự của cô. Giây phút chứng kiến tất cả những điều này, lệ trào qua khóe mi cô.
--Không được phép bỏ cuộc.
Tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc. Phải tin tưởng. Vào chính mình. Vào Hecate. Vào chàng trai đã kết nối với mình qua mảnh kim loại này.
Viên đạn tan biến cùng chiếc đĩa bạc trong ánh chớp chói lòa.
Sinon cương quyết nâng Hecate lên và đặt ngón trỏ vào cò súng.
Dù cho vũ khí này đã biến thành một khẩu súng bằng trí tưởng tượng của cô, những đặc tính hệ thống mà nó thừa kế vẫn không thay đổi. Sức mạnh của «Annihilate Ray»: khả năng tự động hấp thụ tài nguyên từ môi trường xung quanh và sạc thành sức mạnh tấn công.
Thế thì nó có thể bắn tiếp. Dẫu đạn trong băng đã cạn kiệt, Hecate chắc chắn sẽ đáp lời cô.
"Tiến...... lêêênn----!!"
Sinon bóp cò.
Thứ bắn ra không phải là đạn kim loại phá giáp.
Mà là một tia sáng trắng tinh kết tụ từ nguồn năng lượng vô hạn, nó bùng nổ thành một quầng sáng bảy sắc cầu vồng ở chụp bù giật và vẽ một đường ngang bầu trời.
Nụ cười tắt ngúm trên khuôn mặt Subtilizer. Khoảnh khắc hắn cố di chuyển qua phải để né tránh, luồng sáng trắng đã tấn công khẩu Barrett.
Một quả cầu lửa màu cam bắt đầu nở to, nuốt chửng luôn toàn bộ Subtilizer--
Một tiếng bùm điếc tai. Một vụ nổ.
Sinon cảm thấy luồng gió nóng ép lên mặt cô trong khi cô rơi xuống như một hòn đá. Vài giây sau, cô rớt bịch lên nền đất toàn đá.
Cô không còn sức để bò dậy huống hồ bay nhảy. Đến cả duy trì ý thức tỉnh táo trong cơn đau mờ mắt từ đôi chân bị bắn nát đã là rất khó với cô rồi.
Mặc dù vậy, Sinon vẫn mở mắt nhằm theo dõi kết quả của phát bắn trúng đích của mình.
Làn khói đen ngự trị trên bầu trời xa xôi, chẳng mấy chốc bị gió thổi tan đi.
Xuất hiện ở đấy--là Subtilizer còn lơ lửng trong không trung.
Nhưng hắn không lành lặn. Tay phải của hắn đã bốc hơi hoàn toàn do khẩu súng bắn tỉa của mình phát nổ, và khói sạm đen bốc lên từ vai hắn. Phần bên phải của khuôn mặt trơn láng nay đã bị bỏng nặng, đồng thời máu chảy ra thành dòng từ miệng hắn.
Sát khí tàn ác rốt cuộc cũng tuôn trào trên mặt Subtilizer.
......Ngon tới đây. Ngươi muốn đấu bao nhiêu lần ta cũng chấp tuốt.
Sinon vận hết sức mạnh còn lại của mình mà giơ cao Hecate.
Dăm ba giây sau, Subtilizer nhìn sang chỗ khác. Sinh vật có cánh bên dưới hắn ta bèn thay đổi hướng, rồi vừa bay thẳng về phía nam, vừa để lại một vệt khói mỏng.
Sinon nhẹ nhàng đặt khẩu súng bắn tỉa chống giáp lên đất; nội việc cầm nó thôi cũng khiến cô kiệt sức. Ngay khi chạm mặt đất, nó thay đổi hình dạng về cây cung màu trắng ban đầu.
Cô dùng chút sức tàn để nâng tay phải lên vuốt ve chỗ bị đứt chiếc vòng cổ nằm trên ngực cô.
"............Kirito......"
Cùng lúc lời thì thầm cất lên, nước mắt trượt nhè nhẹ xuống má cô.
***
Leafa bây giờ không dư dả dành thời gian để rút mấy lưỡi kiếm ghim trên cơ thể mình.
Bao đau đớn toàn thân cô hòa lẫn nhau, như thể có muôn vàn cây kim châm trực tiếp vào dây thần kinh của cô.
Một vài vết thương của cô rõ ràng còn có thể gọi là chí tử. Mỗi lần cô di chuyển, hai lưỡi gươm xuyên qua bụng cô lại lăm lăm hủy hoại nội tạng, còn cái găm trên lưng tới độ lòi mũi ra trước ngực thì chắc chắn đã đâm thấu tim.
Ấy thế Leafa không ngừng tay.
"U...... ooaaa-!!"
Một lượng máu lớn trào ra ngoài trong khi cô vừa cất tiếng hét giận dữ, vừa kích hoạt Kiếm Kỹ mà cô đã thi triển hàng chục lần--hoặc hàng trăm lần, ai mà biết được.
Thanh katana «Verduras Anima» chém theo chiều ngang về phía trước với một vệt sáng màu xanh lá cây. Sau một chút thời gian tập trung sức mạnh, dải sáng quanh người cô liền mở rộng không một tiếng động, vậy là hàng loạt thân thể lính địch bị xé toạc.
Tranh thủ thời gian cooldown của cô sau khi tung đại Kiếm Kỹ đó, một vài tên lao vào cô. Leafa nhảy ngược lui vào giây cuối cùng, có điều dù đã tránh được hầu hết các đòn tấn công, một cây trường kích vẫn kịp xén bay cánh tay trái.
Cô ổn định cơ thể suýt ngã nhào sau đòn đánh.
"Seyaaa!!"
Lưỡi kiếm của cô vút ngang một lần nữa, để rồi thêm 3 người gục xuống.
Leafa nhặt cánh tay trái rơi trên đất, đặt lên miệng vết thương rồi dậm mạnh chân phải xuống.
Hoa cỏ mọc lên từ mặt đất trong ánh chớp màu lục, xong biến mất. HP của cô lập tức khôi phục về bình thường, và mặc dù những vết thương khủng khiếp của cô vẫn còn hiện diện, cánh tay trái của cô đã được nối lại.
Trong tình cảnh này thì khả năng hồi phục vô hạn ban cho tài khoản Terraria không thể tiếp gọi là ân sủng của thần nữa.
Trái lại, nó giống như một lời nguyền hơn. Bất kể bao nhiêu vết thương phải chịu đựng, bất kể bao đau đớn giằng xé phải nếm trải, cô không bao giờ được phép gục ngã. Cô không thể chết, song cũng không phải bất bại: cô đang đối mặt với sự tra tấn không tưởng.
Điều duy nhất khiến Leafa tiếp tục chiến đấu chính là niềm tin.
--Nếu là Onii-chan.
Anh ấy sẽ không bao giờ gục ngã trước những vết thương cỡ này.
Cho nên mình cũng không thể gục ngã. Chỉ có 3000 người, mình sẽ tự tay xử lý họ. Bởi vì đối với Onii-chan...... đối với «Hắc Kiếm Sĩ» Kirito...... mình là......
"----Em gái màààà!!"
Ánh sáng đỏ thẫm tỏa ra từ mũi cây katana trên tay trái cô.
Gashu-!! Thanh kiếm đâm tới cùng một âm thanh kim loại trầm trầm. Nó bắn ra một ngọn giáo ánh sáng cực đại đâm xuyên bãi chiến trường rộng hàng trăm mét. Basha-! Thân xác kẻ thù bị xoắn tít, rồi cuối cùng tan biến.
"......Ha-...... Haa-......"
Hơi thở gấp của cô trong phút chốc trở thành một ngụm máu đầy ứ.
Leafa lau miệng, người đứng không vững; tức thì một ngọn thương phóng vù đến cắm ngay vào mắt trái và lút ra đằng sau đầu cô.
Cô lảo đảo vài bước về sau--dù thế, Leafa không ngã xuống.
Cô nắm chặt cán thương bằng tay trái và vặn nhổ mạnh nó ra chỉ với một lần duy nhất. Một cảm giác, không giống như đau đớn, lan khắp bên trong hộp sọ cô.
"U...... Uuuooo!!"
Cô hét lên, vừa dẫm chân mãnh liệt để phục hồi HP. Butsu-, tầm nhìn mới bị mất một nửa bên trái của cô được tái tạo trong nháy mắt.
Nhìn lướt qua thì tự bao giờ, chỉ còn lại khoảng 100 kẻ thù.
Leafa cười toe toét, cô xòe tay trái lem nhem máu ra trước, ngửa lòng bàn tay lên rồi siết nắm tay lại.
Đứng đối diện quân đoàn đang nhào ầm ầm vào mình cùng những tiếng kêu la tột cùng tuyệt vọng, cô vung mạnh thanh katana của mình, tạo nên âm zuu trầm hùng.
"Ie...... aaaaaa!!"
Ánh sáng vụt lóe.
Máu vẩy lên không trong khi Leafa can trường xông vào lòng hàng ngũ rời rạc của địch.
Khoảng 3 phút sau, lúc kẻ thù cuối cùng đã gục ngã, trên người Leafa có hơn 10 miếng sắt thép khác nhau cắm vào.
Tứ chi cô mất hết cảm giác, cô lảo đảo ngã ngửa ra sau, nhưng thân thể cô khựng giữa không trung bởi kiếm giáo nhô trên lưng cô đã chạm đất trước.
Lắng nghe những bước chân của Rirupirin và những người khác - họ vừa chạy về phía cô vừa gọi tên cô mà như gào hét - Leafa nhắm mắt lại và thầm thì khe khẽ.
"Em ...... đã làm hết sức mình, đúng không ...... Onii-chan ......"
***
Ngay thời điểm Yanai kéo cò, một tiếng thét nghẹt nghẹt cũng phát ra từ chiếc tai nghe đeo bên trái của Higa.
『Higa-kun, né ra!!』
Ể.
Né...... né đạn ư?
Trong khi tâm trí ngơ ngác nghĩ ngợi, Higa nghe tiếng gió rít zucủa thứ gì đó rơi xuống từ một nơi rất cao.
Gaan!!
Đó không phải là âm thanh của một khẩu súng nhả đạn ra. Mà là âm thanh của một vật rơi từ nắp ống cáp mở toang tít trên cao xuống trúng vào trán Yanai.
Mắt Yanai trợn to và ngước lên. Bàn tay trái đang cầm bậc thang đột ngột tuột ra.
"Uwa ...... Đợi......"
Higa tự nhiên quên mất cái vai đau điếng mà nắm tay phải lên cầu thang, ép hết cơ thể mình vào thành ống cáp.
Đầu tiên, một cái cờ lê rơi xuống, nó to đến nỗi cậu tự hỏi nó từ đâu đến. Kế đến là một khẩu súng ngắn nhỏ còn phảng phấng mùi thuốc súng lướt qua tầm mắt cậu.
Cuối cùng, tấm thân bất tỉnh của Yanai lấp vào khoảng trống giữa Higa và thành kia của ống cáp, rồi dừng lại.
"Hi...... Hii-!"
Vai của Higa co rúm lại trong vô thức, và cậu tựa lưng dính cứng lên tường.
Cơ thể của Yanai vừa chầm chậm trượt xuống, vừa bôi mùi mồ hôi lên áo sơ-mi của Higa--
"............Ah."
Cùng lúc Higa thốt nên một tiếng a nhỏ, Yanai lao thẳng xuống cái hố sâu 50 mét. Vài âm thanh va chạm với cầu thang vang lên, sau cùng là một tiếng dosun khi chạm đáy.
"............Ư-m...... "
Hắn chết...... rồi à? Không, nhìn qua thì có vẻ bị gãy hai hoặc ba khúc xương...... Không, có lẽ là năm hay sáu......
Đúng lúc nhận thức của Higa sắp chững lại, tín hiệu liên lạc - nghe như thét - cất lên trong chiếc tai nghe làm gián đoạn suy nghĩ của cậu.
『Higa-kun...... Nee, Higa-kun!! Cậu ổn chứ!? Trả lời tôi đi, nee!!』
"............Ah, chỉ là, ngạc nhiên chút thôi...... Mà Rinko-senpai, đừng ré vậy chứ......"
『Nói...... nói cái gì mà lạc quan thế!! Câu có bị thương không!? Hắn bắn cậu chưa!?』
"Ah, ee-to......"
Higa nhìn sang vết thương trên vai phải.
Xuất huyết khá đáng sợ. Tay phải đã mất tất cả cảm giác, và cậu cảm thấy lạnh toát người. Thậm chí suy nghĩ cũng không còn nhanh nhạy như thường lệ.
Tuy vậy, Higa hít một hơi thật sâu, và sau khi thu gom toàn bộ sức lực về bụng, cậu lên tiếng với tông giọng khỏe khoắn nhất có thể.
"Không, tôi hoàn toàn ổn! Trầy xước chút thôi. Tôi sẽ tiếp tục kế hoạch, hãy quay lại theo dõi tình hình của Kirito-kun đi senpai!!"
『.......Thật sự là không sao chứ? Tôi tin cậu được chứ!? Cậu mà lừa tôi, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu, rõ chưa!?』
"Chuyện ấy...... Cứ tin tưởng tôi."
Higa ngẩng đầu lên và cẩn thận vẫy tay chào Rinko khi cô nhoài đầu dòm vào miệng ống hàng chục mét trên đầu cậu. Ở khoảng cách xa này, kết hợp với ánh sáng không đủ, sẽ khiến cho cổ không nhận ra rằng cậu đang chảy máu.
『Thế...... Tôi sẽ về lại Phòng Điều Khiển Chính trước, và nếu biểu đồ thay đổi tôi sẽ trở lại ngay! Nhờ cậu nhé, Higa-kun!!』
Ngay khi bóng dáng cô sắp rời đi, Higa bất giác gọi cô bằng giọng yêu yếu.
"Ah..... Ri-Rinko-senpai."
『Gì vậy, có gì bất ổn ư!?』
"Không...... chẳng là, eeto......"
--Chị có biết là hồi còn ở trường đại học, không chỉ Kayaba-senpai và thằng khốn Sugou đó là mê mẩn chị đâu, cả tôi cũng thế.
Higa muốn nói ra, nhưng cậu cứ có cảm giác nếu nói thì khả năng sống sót của cậu sẽ giảm kinh khủng, vì vậy cậu nói một việc vẩn vơ khác để qua mắt.
"Ano, sau khi mọi sự xong xuôi, chị có muốn chúng ta cùng đi ăn gì đó không?"
『......Tôi biết rồi, tôi sẽ đãi cậu hamburger, katsudon hoặc bất cứ món gì cậu muốn, nên cố gắng lên nhé!!』
Nói rồi, hình ảnh của Tiến sĩ Koujiro biến mất khỏi tầm nhìn của Higa.
--Cổ ngây thơ quá đi à.
Giờ ngẫm lại, xét theo phương diện "những lời trăn trối nổi tiếng", lời cậu không khác biệt là mấy.
Higa cười cay đắng, rồi quay lại chiếc máy tính xách tay ở bên tay trái. Cậu đặt ngón tay phải tê cứng xuống phím và bắt đầu gõ lệnh một cách cẩn thận.
STL #3 ...... Kết nối đến #4, #5, #6 ...... Đã kết nối.
Có thể là do mất máu mà những con chữ trước mắt của Higa bỗng như nhân đôi. Cậu lắc đầu và tự nhủ.
--Được rồi, Kirito-kun, gần đến giờ dậy rồi.
***
Qua làn nước mắt, Asuna nhìn hình bóng người yêu mà cầu nguyện.
--Làm ơn, Kirito-kun. Em sẵn sàng trao cả trái tim em, tính mạng em, tất cả mọi thứ của em...... Cho nên, xin anh hãy tỉnh giấc đi.
--Kirito-kun.
***
--Kirito.
***
--Onii-chan.
***
............Nào...... Kirito ơi......