Sword Art Online
Chương 20 - Từng Trận Chiến
Ngày 7 Tháng 7 2026 / Ngày 8 Tháng thứ 11 Năm 380 Lịch Nhân Giới
Phần 1
5 giờ sáng.
Hơn 3 000 người chơi quy tụ tại một sân vòm lớn trong Cây Thế Giới sừng sững chính giữa thành phố Alne - trung tâm bản đồ thế giới VRMMORPG ALfheim Online.
Các quái vật Kỵ Sĩ Có Cánh với nhiệm vụ canh gác cánh cổng lên mái vòm đã bị dỡ bỏ. Giờ đây, chín tiên tộc sử dụng nơi này làm chỗ gặp gỡ và đàm phán, hoặc một địa điểm tổ chức sự kiện.
Đang đứng đối diện với hơn 3 000 người đã tập trung về cuộc họp lớn và bất tiện này, là bốn player.
Agil gã khổng lồ tộc Gnome, Klein samurai tộc Salamander, Silica Khiển Thú Sư tộc Cait Sith và Lisbeth nữ thợ rèn tộc Leprechaun--họ là những chiến hữu của «Hắc Kiếm Sĩ» Kirito, người vẫn còn dive trong "Underworld" song chưa tỉnh lại.
4 giờ 20 phút sáng, khi Klein, Lisbeth và Silica gửi tin nhắn cho mọi người trong danh sách bạn bè ALO, chỉ có duy nhất ba vị lãnh chúa online. Tuy nhiên, trong quá trình nài nỉ các lãnh chúa và bộ hạ, họ đã phải viện tới phương án cấm kị: van xin bên kia liên lạc với những người chơi khác qua thế giới thực. Kết quả là, tất cả người chơi có mặt tại quảng trường thời điểm này đã thu xếp và đến nơi nội trong 40 phút.
Trong khoảng không gian bán cầu mênh mông đó, có gần 30% player - đang đứng hay lơ lửng trên không - sử dụng tài khoản mới tạo. Ấy vậy, họ chắc chắn không phải mới bước chân vào VRMMO. Họ là những chiến binh kỳ cựu của các game khác dùng chung lõi "The Seed", vì lời kêu gọi của những người bạn đã có tài khoản ALO mà dive vào chốn này.
Nói cách khác, 3 000 người tụ họp dưới mái vòm Cây Thế Giới đều là tinh anh của tinh anh giới game thủ VRMMO Nhật Bản. Họ chính là niềm hi vọng cuối cùng của Yui, một AI top-down: lực lượng duy nhất có thể giải cứu Nhân Giới Phòng Vệ Quân Underworld.
Trong sân vòm nín thin thít đấy, nữ thợ rèn Leprechaun Lisbeth đang sử dụng thuật khuếch đại âm thanh để truyền đạt cảm xúc ào ạt của mình tới mọi người.
"--Những gì tôi nói không có chút gì là dối trá hay đùa cợt! Một tổ chứ nghiên cứu của Nhật đã dùng The Seed và ngân sách quốc gia chúng ta nhằm kiến tạo một thế giới ảo có tên là «Underworld», và hàng ngàn player Mỹ, không hề hay biết gì về điều đó, đang chuẩn bị tiến vào tàn sát cư dân thế giới ấy!"
Lisbeth cảm thấy xấu hổ với giọng điệu chủ nghĩa dân tộc của mình, nhưng tự trấn an rằng âu cũng vì lợi ích chung, cô tiếp tục lớn tiếng.
"Cư dân Underworld không chỉ là NPC! Họ là trí tuệ nhân tạo đích thực, sinh ra từ dữ liệu của vô vàn thế giới VRMMO mà chúng ta đã và đang chơi! Họ cũng có cảm xúc và linh hồn như chúng ta! Làm ơn, xin hãy cho chúng tôi mượn sức mạnh của các bạn để bảo vệ họ! Xin hãy «convert» dữ liệu nhân vật mà mọi người đang dùng vào Underworld!"
Kết thúc bài phát biểu dài năm phút của mình, Lisbeth quan sát các player, đồng thời hy vọng.
Thứ duy nhất toát ra từ khuôn mặt các yêu tinh là sự bối rối. Tất nhiên, đời nào họ có thể hiểu liền khi tự dưng nghe vậy. Ngay cả bản thân Lisbeth còn thấy lơ mơ sau khi nghe Yui giải thích về cấu trúc của Underworld và các «Fluctlight Nhân Tạo» sống trong đó.
Giữa biển người chơi đang sốc và xầm xì, một cánh tay thanh nhã giơ lên.
Sakuya, lãnh chúa tộc Sylph, liền bước ra, thân thể mảnh mai cô bao bọc dưới chiếc đầm màu xanh lục.
"Lisbeth. Chị không nghĩ em và bạn bè mình dám làm hết thảy nhường này chỉ để chơi khăm, hơn nữa, đến cái cậu Kirito đấy cũng không đăng nhập mười ngày liền thì ắt hẳn phải là chuyện lớn rồi. Cơ mà......"
Tông giọng lưu loát và bình tĩnh của Sakuya bỗng lúng túng.
"... Thành thật mà nói, rất khó để tự dưng tin toàn bộ việc này. Tồn tại AI mang linh hồn như con người, rồi quân đội Mỹ đang cố chiếm hữu họ......? Nó xa rời thực tế một cách khủng khiếp...... Dĩ nhiên, muốn kiểm chứng lời của em, chỉ cần đăng nhập vào rồi tận mắt kiểm chứng là xong...... Tuy nhiên, hồi nãy em có nhắc rằng việc dive sẽ gặp một số vấn đề, phải không? Trước hết em có thể giải thích những vấn đề đó là gì không?"
--Cuối cùng thời khắc này cũng đến.
Lisbeth hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại trong chốc lát.
Đây là phút giây của sự thật. Nếu mình thất bại, sẽ chẳng ai đến cứu giúp chúng ta.
Mở bừng mắt ra rồi nhìn hết thảy Sakuya, những lãnh chúa khác và vô số người chơi trước mặt, Lisbeth bèn phát biểu dõng dạc.
"Vâng.--Underworld không vận hành như VRMMO thông thường chút nào, vì thế sẽ có một vài rắc rối khi mọi người dive vào. Trước hết, nơi ấy không có UI((User Interface - Giao diện người dùng)) tương tác trong Underworld. Tức là, các bạn không thể tự mình đăng xuất được."
Sự huyên náo bất chợt lớn dần.
Không thể tự đăng xuất; chẳng phải là câu nói gợi lên hình ảnh trò chơi tử thần "Sword Art Online" năm xưa sao. Ngày nay, mọi game xây dựng trên The Seed, kể cả ALO, đều cung cấp hai phương thức đăng xuất: tương tác với UI hoặc thông qua ra lệnh bằng giọng nói.
"Cách duy nhất để đăng xuất, là "chết" trong đó. Có điều lại dẫn đến vấn đề thứ hai. Trong Underworld...... Không có hệ thống Hấp Thụ Đau Đớn.((Pain Absorber)) Lỡ trúng sát thương lớn làm HP sụt về zero, các bạn sẽ cảm thấy rất đau đớn."
Nghe xong lời của Lisbeth, sự huyên náo của đám đông player càng lớn hơn bao giờ hết.
Cắt cơn đau là tính năng bắt buộc ở bất kì máy chủ VR hiện đại nào. Giả sử không có chức năng này trong thế giới ảo, bị kiếm chém hoặc lửa đốt sẽ cực kỳ đau như thế giới thực. Tuỳ trường hợp mà có thể xuất hiện những vết thâm tím trên da.
Song vẫn còn một thứ tệ hơn rất nhiều khi dive vào đó.
Chờ đến khi sự ồn ào dịu bớt, Lisbeth mới thông báo cho mọi người về điều thứ ba và cũng là điều phải hy sinh lớn nhất.
"--Một vấn đề nữa. Máy chủ Underworld đang trong tình trạng mà ngay cả nhà phát triển cũng không thể điều khiển được. Có nghĩa là...... chúng tôi không thể đảm bảo dữ liệu của tất cả mọi người có thể convert ngược về trò chơi ban đầu được...... Thậm chí có khả năng, nhân vật của các bạn sẽ biến mất."
Sau một khoảnh khắc yên lặng--
Những tiếng gào rú hò hét giận dữ nổ ra, dâng ngập khắp sân vòm rộng lớn.
Bốn người Lisbeth, Klein, Silica và Agil dàn hàng ngang giữa sân, cùng Yui đang đậu trên vai Klein trong hình dạng tiểu tinh linh; họ đứng lặng lẽ giơ thân mình hứng chịu bao làn sóng giọng nói vồ ập từ mọi phía.
Phản ứng này y hệt như những gì họ đã nghĩ.
3 000 người chơi hàng đầu ấy đã dành cơ man thời gian và công sức để trui rèn nhân vật của mình. Đối với ALO, họ bỏ ra hàng đống giờ liền ráo riết tiêu diệt lũ quái mới nhận được một điểm cỏn con tăng cấp skill; cứ như "lấy xô tát cạn nước hồ" lặp đi lặp lại hết ngày này qua ngày khác.
Sao họ có thể yên lặng khi nghe có khả năng sẽ mất đi nhân vật mà họ đã dày công tốn sức gầy dựng nên bằng cả linh hồn mình chứ.
"Các...... Các người giỡn mặt với tụi này đấy à!!" Một player chạy ra khỏi đám đông và hét lên, chỉ ngón trỏ vào Lisbeth.
Anh ta là một Salamander mặc bộ giáp toàn thân đỏ thẫm, đeo một cây rìu chiến phía sau. Dường như ảnh là một người chơi cấp Chỉ Huy, chỉ đứng dưới Lãnh chúa Mortimer và Tướng quân Eugene.
Đẩy miếng che mặt của mũ trụ lên và phơi bày đôi mắt bừng bừng thịnh nộ, anh chàng Salamander gầm lên một tiếng đủ khiến cho toàn bộ những người phía sau phải im bặt.
"Cô triệu tập tất cả mọi người tới đây vào giờ này rồi nói là muốn bọn này dive vô một cái máy chủ mờ ám nào đó; nghe cũng đã đủ phi lý rồi. Giờ cô lại nói về việc mất nhân vật hở!? Thế mất thật thì cô tính làm kiểu khỉ gì để bồi thường cho bọn này!? Hay đây chỉ là cái bẫy để làm suy yếu toàn bộ tộc chúng tôi!?"
"............!"
Lisbeth giơ tay trái ra ngăn Klein mặt đỏ phừng phừng khỏi nhảy xổ tới trước, rồi cô cố gắng nói với giọng thật bình tĩnh.
"Thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể. Tôi hiểu rất rõ nhân vật bạn đã cày cuốc ấy là vô giá. Chính vì thế mà chúng tôi khẩn khoản xin các bạn trợ giúp...... Tôi chỉ muốn nói rằng, xin hãy giúp đỡ chúng tôi...... xin hãy giúp đỡ những người bạn của chúng tôi lúc này đang ra sức cùng cực chống chọi sự tấn công của người Mỹ trong Underworld."
Mặc dù cô không còn hét lên nữa, giọng của Lisbeth vẫn vang vọng khắp sân vòm. Salamander kia kiềm chế sự tức giận trong giây lát, nhưng đột nhiên cơn giận dữ lại một lần nữa thổi bùng lên.
"Cái "người bạn" mà cô nói toàn là những kẻ sống sót trong SAO mà đúng không!? Cái lũ làm vẻ mặt 'Ta rất đặc biệt!' với player VRMMO khác như chúng tôi! Tôi biết hết, mấy cựu SAO player các người lúc nào cũng khinh thường bọn này!!"
Bây giờ, đến lượt Lisbeth không nói nên lời.
Lisbeth chưa bao giờ có suy nghĩ như anh chàng Salamander đó cáo buộc. Có điều ngẫm lại, cô không hoàn toàn dám chắc một cảm giác như vậy chưa từng xuất hiện trong lòng mình. Đặt nhà trên pháo đài bay Tân Aincrad thay vì một thị trấn dưới đất, cô gần như chưa từng đi xuống và chỉ nói chuyện với bạn bè cũ; nhiêu đó là đúng.
Anh chàng Salamander tiếp tục không ngừng, như thể nhìn thấu sự do dự của Lisbeth.
"Ai quan tâm đến xâm lăng, trí tuệ nhân tạo hay linh hồn chứ!? Đừng có ở đó tự phụ rồi mang ba cái chuyện Real World vớ vẩn vào VRMMO! Mấy người các cô tự thân vận động đi! Không phải vầy sẽ tốt hơn sao, hỡi những Kẻ-Sống-Sót-sama vĩ đại dù ngoài đợi thực!!"
Đúng đó, phải phải, phắn đi; những lời rủa sả bắt đầu khích động đám đông.
--Em không làm được.
Lời lẽ của em không chạm được tới họ tí nào.
Lisbeth không khỏi ngấn lệ, đưa ánh mắt cầu khẩn về những người chơi mạnh mẽ với gốc gác ALO mà cô biết rõ--Lãnh chúa Sakuya tộc Sylph, Tướng quân Eugene tộc Salamander, và Lãnh chúa Alicia Rue tộc Cait Sith.
Dẫu mắt hai bên gặp nhau, họ vẫn im lặng.
Ánh mắt nhiệt huyết của họ cứ nhìn Lisbeth kiên định. Như thể đang nói, cho chúng tôi thấy quyết tâm của em đi.
Lisbeth bèn hít một hơi sâu, và nhắm mắt thật chặt lần nữa. Cô nghĩ về Asuna, người hẳn bây giờ đang chiến đấu hết sức bình sinh; Kirito, người đang bị thương; Leafa và Sinon, những người đã tiên phong vào Underworld trước.
--Thực lực cỡ mình có chuyển đổi cũng không thể chiến đấu như Asuna và những người khác. Nhưng nhất định phải có việc mình làm được. Ngay lúc này, ngay tại hội trường này, chính là chiến trường của mình.
Gắng gượng mở mắt ra và lau đi hàng lệ, Lisbeth bắt đầu lên tiếng.
"......Đúng đấy, tôi đã mang việc ở thế giới thực vào đây. Và, như những gì anh nói, những người từ SAO rất dễ lẫn lộn giữa thực và ảo. Tuy nhiên, tôi chắn chắn một điều là chúng tôi không tự xem bản thân mình là anh hùng."
Nắm lấy tay Silica đương đẫm lệ bên phải, cô tiếp tục.
"Cô bé này và tôi hiện đang học ở một trường đặc biệt dành cho những người sống sót mà anh nói. Chúng tôi không có lựa chọn nào, vì các trường khác đã đuổi chúng tôi từ giữa năm học. --Tất cả học sinh trong ngôi trường này hàng tháng đều phải tham gia một buổi tư vấn tâm lý. Người ta theo dõi sóng não của chúng tôi qua AmuSphere và chúng tôi bị hỏi những câu hỏi không hề dễ chịu, kiểu như, "Em còn nhận thức được thực tế không," hay, "Em có muốn hãm hại người khác không." Đã có những đứa trẻ bị ép uống thứ thuốc chúng ghét. Trong mắt chính phủ, chúng tôi là một đội quân tội phạm dự bị cần phải giám sát liên tục."
Trong lúc cô nói, làn sóng phẫn nộ chìm dần, dậy lên sự tĩnh lặng căng thẳng trong sân. Ngay cả anh chàng Salamander trước mặt cô cũng tròn mắt ngạc nhiên.
Lisbeth không biết khi nào nên dừng lời. Cô chỉ đang cố gắng hết sức truyền tải những xúc cảm cùng bao suy nghĩ không hồi kết vào ngôn từ của mình.
"Nhưng...... quả thật, cựu player của SAO không phải là những người duy nhất bị đối xử vậy. Tất cả người chơi VRMMO ít nhiều đều bị coi như thế. Người ta coi chúng ta như gánh nặng vô tích sự trong xã hội, hay là những kẻ không đóng thuế không đóng lương hưu...... Thậm chí đã có những trường hợp cưỡng bách tòng quân, chỉ để bắt chúng ta phục vụ xã hội!"
Lisbeth có thể cảm thấy mối lo âu đang sôi sục của hàng ngàn người chơi. Chỉ cần cô chọc nó với một chiếc kim, làn sóng phẫn nộ gấp đôi lúc nãy sẽ tuôn trào.
Tuy thế, Lisbeth đặt tay trái lên ngực, và giọng nói cô tiếp tục vang to.
"Nhưng tôi biết! Và tôi tin! Đây là thực tế!!"
Cánh tay cô di chuyển từ ngực ra xung quanh, ra toàn bộ sân vòm của Cây Thế Giới--ra toàn bộ ALfheim.
"Thế giới này, cũng như nhiều thế giới ảo khác liên kết với nó, rõ ràng không phải chốn hão huyền nào chúng ta trốn chạy đến! Với tôi, nó tồn tại những cuộc sống thật, những người bạn thật, những tiếng cười, nước mắt, những cuộc đọ sức, và những lời ly biệt...... Đây là "thực tại"!! Mọi người cũng nghĩ thế, đúng không!? Bởi vì chúng ta đều tin thế giới này là một thực tại khác nên chúng ta đã đấu tranh hết mình, đúng không!? Song, nếu coi đây chỉ là một trò chơi, một thế giới giới ảo, rồi bỏ mặc nó, vậy đâu mới là "thực tại" của chúng ta......!?"
Không kìm nén được nữa, những giọt lệ lăn xuống trên gương mặt Lisbeth. Dù thế, cô không chùi mà rồi gặng nốt ra lời cuối cùng.
"......Hằng hà sa số thế giới mọi người đã chăm bón; chúng kết nối nhau cũng như Cây Thế Giới này vậy, và cây đã lớn. Bông hoa mang tên «Underworld» rốt cuộc đã nở rộ, tôi muốn bảo vệ nó! Tôi cầu xin mọi người...... hãy cho chúng tôi mượn sức các bạn......!!"
Lisbeth vươn hai tay về phía trần sân.
Trong tầm nhìn nhạt nhòa nước mắt của cô, những hạt lân tinh lấp lánh rơi xuống từ hàng nghìn đôi cánh tiên.
***
Một dải sáng bạc lấp lánh vẽ nên đường bán nguyệt dài rạng rỡ trong buổi bình minh.
Một giây sau, với một tiếng pặc khô khốc, sợi dây thừng dày cui liền bị cắt đứt, rồi nhảy múa trên không trung như con rắn đen đúa. Khiến hàng chục lính địch đang bám lấy sợi dây ấy rơi thẳng xuống khe vực không đáy cùng tiếng gào thét văng vẳng. «Song Dực Nhận», thứ Thần Khí đã cắt đứt sợi dây, lập tức lượn một đường bén ngọt trở về tay Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri Synthesis Twenty-seven.
Mặc dù đã nhanh chóng cắt đứt năm trong số mười sợi do bọn Dark Territory dựng lên nhằm băng qua thung lũng, khuôn mặt Renri không tỏ ra chút mãn nguyện hay kiêu hãnh nào. Trái lại, cậu như đang bị hành hạ bởi mệnh lệnh tàn nhẫn phải cắt đứt đường sinh mệnh - theo đúng nghĩa đen - của địch, những kẻ đương hy sinh thân mình để vượt qua miệng vực.
Asuna - bên cạnh Renri và giữ chặt dây cương trên lưng chú ngựa trắng - cũng cảm thấy vậy.
Khi 5 người gồm Asuna, Renri, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Scheta Synthesis Twelve, và Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli Synthesis One cưỡi ngựa đến, hàng trăm tên địch đã leo qua khe vực và bắt đầu sống chết xông lên tấn công họ hòng bảo vệ những sợi dây còn lại. Phần lớn kẻ thù đã gục xuống dưới tay ba vị hiệp sĩ hàng trên: Bercouli, Scheta và Alice. Một số lại mưu toan đánh móc Renri từ bên sườn, buộc Asuna phải tuốt kiếm.
Ở cái thế giới ảo «Underworld» dựa trên Chương trình The Seed này, Kiếm Kỹ và Cưỡi Ngựa từ thời SAO vẫn còn dùng tốt.
Không những thế, Asuna lại đang sử dụng super account «Nữ Thần Sáng Tạo Stacia» với mọi thông số đều ở gần mức cực đỉnh; hơn nữa, chỉ số của cây liễu kiếm «Radiant Light» cô mang còn vượt xa tất cả Thần Khí của Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Cho nên dù «Linear» là một kiếm kĩ cơ bản, nó vẫn có thể đâm xuyên bộ giáp của Hắc Kỵ Sĩ hay thân hình vạm vỡ của Quyền Đấu Sĩ.
Tuy nhiên, những làn máu phun ra từ vết thương của quân thù, những tiếng thét ảo não, cùng sinh mệnh đã mất của chúng, tất tần tật là thật.
Linh hồn của cư dân Underworld, dầu cho sinh ra ở Nhân Giới hay Hắc Giới, đều giống hệt của Asuna--cùng bản chất là Fluctlight. Đối thủ của cô dứt khoát là người thật như cô vậy, song họ lại bị giết trong một đòn chỉ bởi dăm ba cái status và chỉ số vũ khí tựa hồ game; sự thật này gieo nỗi thống khổ và kinh khiếp không chịu nổi vào lòng Asuna.
Tệ hơn nữa, dẫu xông lên với lòng quyết tâm bi tráng, rõ ràng các Hắc Kỵ Sĩ và Quyền Đấu Sĩ đó đều không làm theo ý muốn của mình.
Những Fluctlight Nhân Tạo ấy có một đặc điểm là bất khả kháng lệnh thượng cấp. Theo chỉ thị của «Thần Bóng Tối Vector» - một con người ở thế giới thực sử dụng super account như Asuna, họ vẫn sẽ tấn công bất chấp mọi thứ, mặc dù biết rằng cái chết của mình là vô ích. Nói cách khác, họ chỉ là nạn nhân bị công nghệ kéo vào trận chiến của thế giới thực.
Nhưng Asuna vẫn chiến đấu hết mình nhằm xua tan cái ý nghĩ đấy.
Ngay lúc này, mục tiêu hàng đầu của cô là bảo vệ «Vu Nữ Ánh Sáng» Alice, người mà Vector đang săn lùng--và Kirito, người đang ở doanh trại phía sau lưng.
Cô nghe nói Quyền Đấu Sĩ Và Hắc Kỵ Sĩ là nhân lực duy nhất còn sót lại bên Dark Territory. Nếu có thể lợi dụng chiến dịch vượt vực liều lĩnh này nhằm bào mòn lực lượng chính của địch thủ, Vector sẽ phải bó tay.
"--Tốt, tiến đến sợi thứ sáu nào!!"
Chất giọng mạnh mẽ, kiên quyết của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli vọng lại làm chững mạch suy nghĩ của Asuna. Alice, Scheta và Renri lập tức đáp lại rồi, Asuna mới hoàn hồn trả lời "Vâng!".
Vừa lúc họ quay đầu ngựa chuẩn bị phóng về phía tây, một tiếng tù và vang lên lanh lảnh từ phía sau.
Quay lưng lại nhìn, họ thấy các Vệ Binh của đội chim mồi Nhân Giới Quân đang ùn ùn lao đến với đội hình chỉnh tề từ trên đỉnh một quả đồi cách đây gần một kilomet. Chỉ trong mười lăm phút sau khi nhóm Hiệp Sĩ rời đi, họ đã hoàn thành công tác chuẩn bị rồi rời khỏi chỗ đóng trại để đi tiếp viện.
"Thật là một đám...... hiếu động mà."
Có chút cay đắng trên nét mặt Bercouli khi ông nhìn Vệ Quân, nhưng dẫu sao gần 500 binh sĩ địch đã băng qua thung lũng thành công, nên quân tiếp viện đến cũng khá đúng lúc. Miễn là đội Vệ Binh có thể cầm chân quân thù, việc cắt năm sợi dây cuối sẽ dễ dàng hơn nhiều.
--Có vẻ bên tôi thắng rồi, Vector-san.
Asuna nhủ thầm trong lòng.
Chưa kịp nói xong, một hiện tượng quái lạ đã đập vào mắt cô:
Trên bầu trời rạng đông đỏ huyết, hàng loạt vật thể bí ẩn rơi xuống từ trên cao.
Những vệt đỏ sẫm, đậm hơn hẳn nền trời. Không chỉ một. Có hàng chục...... hàng trăm.
Không, hàng nghìn.
Những đường chỉ đấy trông như gồm nhiều chấm nhỏ xíu liên kết với nhau. Nheo mắt lại, cô thấy mỗi chấm là một con số hay một chữ cái anh vặn.
Hàng đống vạch kẻ bí ẩn lặng lẽ đổ xuống bên này vực, cùng phía với họ, cách chiến trường tầm một hay hai kilomet về phía đông.
Dần dần, không chỉ Asuna, mà Hiệp Sĩ Hợp Nhất, rồi thậm chí là Hắc Kỵ Sĩ và Quyền Đấu Sĩ của Dark Territory cũng ngừng tay để chứng kiến cái hiện tượng quái lạ đó.
Đường kẻ đỏ đầu tiên đâm mạnh xuống mặt đất nứt nẻ, biến thành một khối vât chất vô định hình rung rinh rung rinh--
Chỉ mất vài giây sau, nó trở thành hình người.
***
Thứ trước mắt Quyền Vương Iskahn làm hắn quên đi cơn giận chạy rần rật khắp cơ thể, dẫu chỉ trong tích tắc.
--Cái đéo gì thế?
Ở bên kia thung lũng, năm trăm binh lính của Hắc Giới mới vượt ải thành công và chuẩn bị đối đầu một cách gan dạ với năm Hiệp Sĩ Hợp Nhất.
Song cử động của chúng đột nhiên dừng lại, những ánh mắt kinh ngạc của chúng quay về phía ngoài chiến trường.
Mặt Iskahn, như thể bị cuốn theo bởi khung cảnh, cũng vô thức xoay sang cùng hướng. Ở đó, cách hắn 2 kilolu về phía đông, hắn thấy một cơn mưa như trút mang một sắc đỏ sẫm.
Một tiếng sấm kì quặc vang lên, vô số dòng kẻ đỏ kéo xuống từ tầng trời. Chúng phình lên thành khối khi chạm đất, và nhanh chóng biến thành hình dạng con người.
Những kẻ mới xuất hiện ấy mang bộ dạng binh sĩ vận giáp đỏ sẫm khắp người, cầm trường kiếm, rìu chiến, hoặc thương giáo.
Mặc dầu màu sắc khác biệt, kết cấu bộ giáp rất giống với của Hắc Kỵ Sĩ Đoàn. Nhìn qua sẽ tưởng chúng là quân tiếp viện mà Hoàng Đế Vector đã triệu hồi bằng quyền năng thần thánh.
Rồi, Iskahn nhận thấy một cách rõ rệt có điều gì đó kì lạ khó tả.
Bọn bộ binh đỏ kia đứng chẳng có kỉ cương hàng ngũ gì cả. Hoàn toàn không giống những kỵ sĩ huấn luyện dưới trướng cố Hắc Tướng Quân Shasta. Kẻ thì nghênh ngang tán chuyện, kẻ thì ngồi bệt dưới đất, có kẻ thậm chí rút vũ khí ra vung vẩy mà không đợi mệnh lệnh.
Thứ đáng kinh ngạc nhất, chính là số lượng của chúng.
Sau khi cơn mưa quái lạ tạnh hẳn, quân đoàn hiện diện trên mặt đất đã tăng đến con số không tin nổi. Hắn ước tính: mười nghìn, hai mươi nghìn...... có vẻ là ba mươi nghìn binh lính chứ chẳng chơi. Nếu Hắc Kỵ Sĩ Đoàn có lực lượng tiếp viện hùng mạnh nhường này, chúng đã bỏ xó chế độ Thập Hầu mà dâng quyền thống trị toàn bộ Dark Territory vào tay
Shasta từ lâu rồi.
Hơn nữa, tiếng xì xào bối rối và hoang mang lại đang nổ ra giữa đội hình Hắc Kỵ Sĩ bên này miệng vực. Ngay cả tụi hắn cũng không biết. Vậy thì quân đoàn kia là cái đếch gì?
Nếu thế, lũ lính đỏ kia mới đúng là «Binh Đoàn Bóng Tối» mà Hoàng Đế, Thần Bóng Tối Vector, đã triệu hồi từ địa ngục bằng bí thuật.
Lúc nhận ra điều này, sự kinh ngạc của Iskahn chuyển thành cơn thịnh nộ.
Nếu ngài ấy có thể triệu tập một đạo quân lớn đến vậy--
Tại sao không làm sớm hơn đi!? Hóa ra những Quyền Đấu Sĩ và Hắc Kỵ Sĩ đã hy sinh trong cái chiến dịch băng vực vô tích sự này chỉ để làm mồi nhử kẻ địch ư!?
Khoan đã--nếu đúng là thế thật thì sao.
Phải chăng Hoàng Đế đưa ra mệnh lệnh miễn cưỡng khởi động chiến dịch cảm tử không lường trước này, nhằm câu giờ để triệu tập tay chân của mình?
............Không.
Không chỉ chiến dịch này. Từ lúc khai chiến ở Đông Phương Đại Môn, sự tổn thất quân lực của Hắc Giới là quá nặng nề. Các phân đội Goblin, Khổng Lồ, Ogre, hay thậm chí cả Guild Hắc Thuật Sư, đều bị quét sạch. Vậy mà Hoàng Đế chẳng thèm để tâm, nói gì đến than khóc cho cái chết của chúng.
Nói cách khác, trong mắt Hoàng Đế Vector, năm vạn sinh linh của đội quân Hắc Giới chỉ là con tốt thí ngay từ đầu!
Trước giờ, Iskahn, vị Quán Quân trẻ tuổi của Guild Quyền Đấu Sĩ, đơn giản là một chàng thanh niên quan tâm mỗi việc rèn luyện bản thân và kỹ năng cũng như phát triển bộ tộc.
Tuy nhiên ngay lúc này, dòng suy nghĩ của hắn, lần đầu tiên trong đời, chạm đến một góc độ nhìn thấy toàn bộ Dark Territory, Nhân Giới--toàn bộ Underworld. Quan điểm này tạo nên sự xung đột bất khả hòa giải trong tâm trí hắn.
Hoàng Đế là kẻ mạnh nhất. Hắn phải tuân phục kẻ mạnh nhất mà không nghi ngờ nửa lời.
Nhưng.
Nhưng--
"Guh......!"
Một cơn đau điếng người mà hắn chưa từng trải qua bỗng xuyên toạc con mắt phải. Iskahn kêu lên rên rỉ, ôm lấy nửa mặt phải của mình. Quán Quân Quyền Đấu Sĩ lảo đảo rồi quỵ gối.
Tầm nhìn của hắn bây giờ là ba vạn binh sĩ giáp đỏ đậm bắt đầu chạy và nói thứ ngôn ngữ khó hiểu nào đấy.
Theo hướng chúng lao đến, gần một nghìn lính Nhân Giới bên bờ bắc của vực tức tốc hợp quân với các Hiệp Sĩ Hợp Nhất rồi xếp thành đội hình phản công.
Kẹt giữa hai bên, năm trăm Quyền Đấu Sĩ và Hắc Kỵ Sĩ đứng đực ra không biết làm gì.
Mặc cho chiến lược nhẫn tâm, xem ra Hoàng Đế vẫn cứu được ít nhất năm trăm mạng chiến binh này.
Iskahn xoa nhẹ cơn đau kịch kiệt trong mắt phải, cố trấn tĩnh bản thân.
Có điều, sau bao thương tổn của phe mình, hắn vẫn xem nhẹ sự tàn nhẫn thật sự của Vector.
Khoảnh khắc năm trăm binh lính Dark Territory, lính Nhân Giới, giáp mặt với Quân Đoàn 30 000 người do Hoàng Đế triệu hồi,
Hàng ngàn, hàng vạn kiếm, rìu chiến cùng giáo lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời đỏ ối--
Rồi với muôn vàn tiếng hú khát máu, chém xuống các Quyền Đấu Sĩ, các Hắc Kỵ Sĩ, những kẻ lẽ ra phải là đồng minh.
***
Tại...... Tại sao lũ đấy lại......!?"
Asuna không biết phải đáp lại tiếng thốt kinh ngạc của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli thế nào.
30 000 chiến binh vừa đột ngột hạ phàm...... không, dive xuống phía đông chiến trường, nhất định là do Hoàng Đế Vector triệu tập.
Nhưng hắn đào đâu ra nhiều quân thế cơ chứ?
Hắn tạo ra những con quái NPC lính lác chăng? Cơ mà họ đã khóa console trong Phòng Điều Khiển Chính của Ocean Turtle, một thao tác yêu cầu quyền admin cỡ đó là không thể. Cách duy nhất kiếm thêm binh lính mới là tạo một nhân vật ở thế giới thực rồi dive vào như Asuna, tuy nhiên phía Vector chỉ nắm giữ hai «Soul TransLator» khả dụng.
Asuna hoang mang trong tích tắc--
Thì giật mình trước tiếng gào rú của bầy quân màu đỏ đã tiến gần đến cô chỉ còn vài trăm mét.
"Charge ahead!!"((Xông lên.))
"Give'em hell!!"((Xử sạch.))
--Tiếng Anh!
Những kẻ ấy đều là con người từ thế giới thực; dựa theo thổ âm, họ là người Mỹ! Nhưng vì sao họ lại ở đây...... Đây là một thế giới VR khép kín bí mật mà.
Không.
Không hẳn--
Có lẽ với những người dive vào bằng STL, Underworld thực sự là một thế giới khác tạo nên bằng «Mnemonic Visual» với độ thực tế sánh ngang thế giới thật. Song le, «The Seed» - gói VRMMO đa mục đích - cũng được dùng để thiết kế nơi này. Hay nói khác đi, miễn là sử dụng AmuSphere, người ta sẽ có khả năng dive vào Underworld...... Thêm vào đó, Ocean Turtle có sở hữu một dải băng thông vệ tinh quân đội rất lớn.
Nếu vậy, chỉ cần cấp tốc viết một chương trình client((Client program: chương trình để chạy trên máy khách.)) rồi phát tán ra thế giới thật.
Không chỉ vài chục nghìn; triệu tập cả đội quân hàng trăm nghìn cũng không phải việc bất khả thi.
Tuy nhiên điều làm Asuna sốc nhất chính là hành động của bọn lính đỏ đó: chúng không ngần ngại vung rìu vung kiếm lập tức tấn công những kẻ vốn dĩ là đồng minh - Hắc Kỵ Sĩ và Quyền Đấu Sĩ.
"Các-các người làm cái gì thế......!?"
"Các người không phải đồng minh của chúng tôi sao!?!"
Đám Kỵ Sĩ kêu lên thảm thiết trong khi cố phòng vệ trước đợt tấn công, nhưng số lượng hai bên đã vốn vô cùng không cân xứng. Lại thêm vũ khí và giáp trụ của quân đoàn đỏ có chỉ số cao hơn rất nhiều so với trang bị của quân đội Hắc Giới. Lần lượt từng cây kiếm từng tấm khiên bị phá vỡ. Đồng thời kèm với tiếng thét đau đớn từ cuộc giao tranh giữa hai đội quân, vô số dòng máu bắt đầu phun ra.
"Dude that's awesome!!"((Tuyệt vãi linh hồn.))
"Pretty gore!!"((Máu me phê lòi.))
Những con người thế giới thực đang hú hét phấn khích đấy có lẽ không biết gì về bản chất thật của trận chiến này--Chắc hẳn họ nghĩ rằng mình chỉ dive vào tham gia đợt open beta test của một VRMMO mới sắp ra mắt nào đó.
Các player Mỹ này chẳng hề có thù hằn gì với người Underworld. Họ tin rằng cư dân Hắc Giới trước mặt mình đó chẳng qua là mấy NPC vặt vãnh. Nếu có thời gian giải thích cho họ bản chất của Underworld và Fluctlight Nhân Tạo, có khi phần lớn họ sẽ logout thôi.
Song bây giờ không có thời gian. Dù cho Asuna có bước vào chiến trường và giải thích tình hình bằng Tiếng Anh, nhiều lắm họ cũng chỉ nghĩ cô là một NPC đang nói lời thoại soạn sẵn. Giả sử được bảo rằng "giết mục tiêu để tích điểm, và dùng điểm đó để đổi lấy item hiếm sau khi bản chính thức ra mắt", thì kể cả những người chơi Nhật Bản cũng làm vậy thôi.
Tóm lại, thuyết phục họ bằng lời nói là bất khả thi.
Những người bị player Mỹ giết không phải là NPC, mà là Fluctlight Nhân Tạo chứa đựng linh hồn thật. Sau khi xử lý xong binh lính của Hắc Giới Quân, nhất định đội chim mồi của Nhân Giới Quân sẽ là mục tiêu tiếp theo. Thân là người duy nhất mang thân thể tạm thời ở nơi này, cô không chiến đấu sao đặng.
Với quyết tâm đó, Asuna nâng thanh liễu kiếm trong tay phải lên và mau chóng niệm một lệnh.
"System call! Create field object!"
Một chùm hào quang bảy sắc cầu vồng hội tụ trên thanh kiếm của cô.
Hiện tại cô không thể tạo ra một cái vực không đáy như tối qua được. Làm vậy thì cô sẽ cắt đứt đường trở về của đội quân Nhân Giới mất.
Do đó Asuna vừa tưởng tượng ra một khối đá khổng lồ sắc lẹm như một cây thương, vừa vung kiếm xuống một đường thẳng tắp.
Rà--------Một hiệu ứng âm thanh uy nghi vang lên, chùm sáng cầu vồng bắn ra từ mũi kiếm và lao thẳng xuống mặt đất, trước nơi đụng độ của người Mỹ và Hắc Giới Quân một chút.
Mặt đất thình lình rúng động dữ dội, rồi một núi đá xám tức khắc trồi lên dựng đứng, cao gần 30 mel. Mấy chục tên lính giáp đỏ còn đứng trên nó liền bị đánh bay.
Bốn ngọn núi nữa nhất tề vọt lên từ lòng đất, khiến mặt đất liên tục rung chuyển, hàng trăm bộ giáp đỏ bay lên không trung. Vô vàn tiếng rít thất thanh vang lên loạn xạ, kẻ thì bị đá đâm xuyên, số khác thì rớt bịch xuống đất như mít rụng, tất cả tạo nên cơn mưa máu thịt bầy hầy.
Asuna không còn đủ bình tĩnh để tưởng tượng cảm giác của những người đó trước khi chết.
Bởi vì một cơn đau bỏng rát đã nổ ra trong đầu làm cô sụp xuống trên lưng ngựa.
Mắt cô nổ đom đóm bạc, hơi thở cổ gấp gáp. Cơn đau bây giờ nặng hơn nhiều so với lúc cô tạo ra cái hố không đáy đêm qua. Giữa một dòng lũ dữ liệu địa lý, Asuna cảm giác linh hồn...... Fluctlight của mình kiệt quệ.
--Nhưng mình không được phép ngã xuống ở đây.
Nếu Kirito đã bị thương như thế này, cô cũng muốn nếm trải như cậu. Vừa nghĩ, Asuna vừa nghiến răng, rồi vực mình dậy trên yên ngựa.
Nhuệ khí đám người chơi Mỹ đến từ phía đông chiến trường có vẻ đã bớt sôi sục ít nhiều. Tuy nhiên năm quả núi đá chỉ rộng vỏn vẹn 500 mét, mấy vạn player ấy sẽ sớm đi vòng qua hông.
Mình phải tạo ra một bức tường đá ở phía nam nữa, để cho Nhân Giới Quân có thể thoát ra.
Asuna thở nặng nhọc, giơ thanh kiếm trên cánh tay phải run rẩy lên--
Song bị giữ lại bởi một cánh tay bọc găng lung linh ánh vàng.
".......Alice......!?"
Cô gọi tên vị hiệp sĩ hoàng kim với giọng khản đặc.
Gương mặt yêu kiều của nàng Hiệp Sĩ Hợp Nhất bèn biểu lộ sự quyết tâm sắt thép vừa lắc đầu.
"Đừng cố quá, Asuna. Hãy để đó cho Hiệp Sĩ Hợp Nhất chúng tôi."
"Nhưng...... Nhưng, đàn quân lính đỏ kia là của kẻ thù tới từ thế giới thực...... thế giới của tôi......!"
"......Kể cả thế, nếu chỉ là vài chục nghìn tên hiếu chiến vung vẩy vũ khí thì không đủ đe dọa chúng tôi đâu."
"Đúng vậy. Cô nhường lượt cho chúng ta một chút nhé."
Bercouli cười phóng khoáng nối lời của Alice.
Dù bên ngoài các Hiệp Sĩ không mất bình tĩnh trước tình hình, Asuna vẫn cảm nhận được thần sắc họ đanh lại hơn bao giờ hết.
Làn sóng thần đỏ sẫm của đối phương nhiều gấp 30 lần đội quân Nhân Giới. Đây không còn là thứ họ có thể đối đầu chỉ với lòng can đảm.
Ấy vậy, Chỉ Huy Hiệp Sĩ giương cao thật cao thanh trường kiếm của mình, gióng lên một mệnh lệnh với giọng điệu bất khuất phi thường.
"Toàn quân nghe đây!! Thắt chặt đội hình!! Không được để quân địch lọt qua bất kỳ điểm nào!!"
***
"Ô...... Ô-ô......"
Thứ tuôn ra từ miệng Iskahn không còn là ngôn ngữ loài người.
"Ô...... ÔÔÔÔôôôôô----!"
Máu rỉ từng giọt từ hai nắm đấm siết chặt bằng toàn bộ sức lực. Vậy mà cậu Quyền Đấu Sĩ trẻ tuổi không hề cảm thấy cơn đau, vẫn gào lên như một con thú hoang dại. Phó Tướng Danpa đứng cạnh Iskahn có vẻ cũng chung nỗi niềm, mặt y cúi gằm mặt rất sâu...... rất rất sâu.
Chết hết. Chết bằng sạch.
Vì không có lệnh nào ban ra, những đấu sĩ đồng tộc không thể chiến đấu. Lần lượt từng người đổ gục trước lưỡi đao chém xuống một cách vô lý.
Thế nhưng, những chiến binh hãy còn đang băng qua thung lũng trên năm sợi dây thừng lớn lại không thể dừng chân, bởi lẽ mệnh lệnh "vượt vực" của Hoàng Đế vẫn còn đó. Chúng chỉ có thể tuân phục vị chúa tể tuyệt đối, mạo hiểm leo qua dây chỉ để rồi bị bủa vây trong quân đoàn đỏ sậm và bị băm sả thê lương.
Cớ gì--Cớ gì Hoàng Đế chưa truyền lệnh cho Quyền Đấu Sĩ và Hắc Kỵ Sĩ thôi vượt thung lũng, chưa truyền lệnh cho đám quân đỏ đó dừng tấn công quân đội Hắc Giới?
Chiến sĩ bộ tộc hắn lẽ nào còn không phải mồi nhử, mà chỉ là vật tế sống cho quân đoàn đỏ được triệu hồi ấy?
"Phải...... tâu với Hoàng Đế......"
Hắn phải bẩm tấu với Hoàng Đế. Hắn phải yêu cầu ngài dừng chiến dịch này.
Giận dữ và tuyệt vọng, Iskahn mặc kệ cơn đau nhức nhối kinh hoàng đang tra tấn con mắt phải mà bước từng bước chậm chạp đến cỗ xe thổ long chở ngai đế ở tuốt đằng sau. Danpa đoán được ý định của chủ tướng mình, bèn ngẩng khuôn mặt méo mó lên cố nói điều gì đó.
Bấy giờ.
Một bóng đen lớn bay qua đầu.
Iskahn và Danpa nhìn lên trời theo bản năng.
--Là một con rồng.
Cưỡi trên lưng rồng là một người với bộ tóc vàng óng dài, khoác chiếc áo choàng lông xa xỉ: Hoàng Đế Vector.
"A...... AA......!!"
Không biết có phải vì nghe thấy tiếng kêu trong vô thức của Iskahn, Hoàng Đế đang an tọa trên yên rồng bèn liếc xuống mặt đất.
Không có cảm xúc nào toát ra từ con ngươi của ngài. Một ánh mắt lạnh lẽo không chứa đựng lòng trắc ẩn, không mảy may quan tâm đến binh sĩ đang vong mạng vô ích.
Sau đó Hoàng Đế ngoảnh mặt khỏi Iskahn, và hướng rồng thẳng đến phía bên kia đại vực.
Đấy là, thần. Đấy là, kẻ thống trị.
Nhưng nếu hắn là kẻ cầm quyền, là kẻ mạnh nhất với quyền năng vô song.
Hắn phải gánh vác trách nhiệm tương xứng!!
Dẫn dắt quân đội dưới trướng, thống lĩnh dân chúng, làm đất nước phát triển sự phồn vinh; đó là trách nhiệm của kẻ cầm quyền. Vì thế, kẻ coi hàng nghìn hàng vạn mạng sống như cỏ rác mà không động lòng, thì Hoàng Đế ấy...... mắt phải...... không xứng đáng...... mắt phải đau quá...... làm kẻ thống trị............!!
"Ư...... ô... ôôôaaaaa!!"
Iskahn đưa nắm tay phải lên cao.
Uốn ngón tay thành hình cái móc.
Sau đó đâm thẳng vào ngọn nguồn của cơn đau đang phá bĩnh suy nghĩ của mình--mắt phải.
"Đầu...... Đầu lĩnh!! Ngài làm gì vậy!?"
Gã Quyền Đấu Sĩ trẻ tuổi dơ tay trái ngăn Danpa lại gần, rồi kêu rống lên mà bứt con mắt phải khỏi hốc mắt. Nhãn cầu trắng đục tỏa luồng sáng đo đỏ trong lòng bàn tay của hắn, xong vỡ tan đi khi thứ ánh sáng đấy tắt lịm.
Lúc này đây, Iskahn chưa hoàn toàn phá bỏ «Code 871» bằng ý chí của mình, như Alice và Eugeo.
Cho nên hắn vẫn chưa thể nảy ra bất kỳ tư tưởng nào phản bội Hoàng Đế, hay bác bỏ hai mệnh lệnh của ngài: "tiếp tục chiến dịch băng qua thung lũng" và "ngươi không được băng qua cầu dây".
Tuy nhiên, tên Đấu Sĩ trẻ đã nghĩ ra một cách khá thô thiển để lách lệnh Hoàng Đế, và phương pháp này cũng gần như là "phản bội".
Iskahn quay lại và trầm giọng nói với Danpa đang chết trân nhìn hắn.
"Hoàng Đế chưa ra lệnh gì cho chúng ta về những tên lính đỏ kia, đúng không?"
"Dạ...... Không, ngài ấy chưa. Nhưng......"
"Vậy nếu chúng ta giết sạch chúng, cũng chẳng mạo phạm với Hoàng Đế."
"......Champion......"
Iskahn nhìn Danpa á khẩu bằng con mắt trái còn lại với vẻ cương quyết, xong ra lệnh.
"Nghe này... Sau khi qua cầu, toàn quân tấn công bọn áo đỏ. Bằng bất cứ giá nào cũng phải cứu đồng tộc."
"Hả......!? Ngài nói 'cầu' gì cơ, sao...... có thể......"
"Ngươi biết ta định làm gì mà. Giao phó vào ngươi đó."
Dứt những lời lẽ bình tĩnh đó, Iskahn bèn hướng về phía đại vực.
Đột nhiên, lửa đỏ bừng cháy bao phủ chân hắn.
Và rồi vua Quyền Đấu Sĩ chạy điên cuồng đến miệng vực, để lại những dấu chân bốc khói đen nhẻm phía sau.
--Không được băng qua bằng dây...... thì cứ bay qua!!
Hét lên trong lồng ngực, hắn dậm nhảy hết sức lực ngay trước hẻm núi rộng cả trăm mel.
"Nhảy" là một kỹ năng quan trọng trong quá trình trui rèn của Quyền Đấu Sĩ.
Bài tập đi từ việc nhảy qua một hố cát an toàn, cho đến băng qua núi đao bể dầu; nhằm khởi tạo một niềm tin kiên vững vào lực nhảy của bản thân - hay nói cách khác, «Tâm Ý».
Một đấu sĩ hạng nhất có thể nhảy xa đến 20 mel. Ở cái thế giới không có Thuật Thức để bay này, đấy là khoảng cách tối đa cơ thể con người có thể làm.
Song thứ Iskahn cần nhảy qua lúc này là một vực thẳm không đáy rộng gấp năm lần giới hạn trên.
Gã Quyền Đấu Sĩ nhìn thẳng phía trước, lòng không dao động giữa lúc phóng mình vào không trung, người hắn để lại một vệt lửa dài.
Mười mel. Hai mươi mel. Thân người hắn còn tiếp tục bay lên.
Ba mươi mel. Ba mươi lăm mel. Một luồng gió mạnh thổi từ thung lũng bên dưới, đẩy hắn lên như thể chắp đôi cánh vô hình cho hắn, giúp hắn càng lúc càng bay càng cao hơn.
Bốn mươi mel.
Chỉ một chút nữa thôi--hắn chỉ cần lên thêm một chút nữa...... Là hắn có thể theo đà rướn tới bên kia.
Tuy nhiên.
Ngay trước khi hắn nhảy đến chính giữa thung lũng, gió bỗng ngừng thổi một cách nhẫn tâm.
Cơ thể của gã Quyền Đấu Sĩ lập tức mất đà đi lên. Quỹ đạo nhảy của hắn đã chạm cực đỉnh và bắt đầu rơi xuống theo hình vòng cung.
--Còn mỗi năm mel là chạm đến bờ bên kia thôi mà.
"Uô...... ôôô!!"
Iskahn kêu lên, vươn tay phải ra phía trước, cố nắm lấy thứ gì đó giữa không trung. Ấy vậy, nào có thứ gì cho tay chân hắn bám vào; chỉ có làn khí lạnh vô tận, từ bóng tối dưới chân, leo lên ôm bám lấy cơ thể của Iskahn.
Ngay lúc đấy--
"CHAMPIOOOOOO----N!!"
Một tiếng hét vang trời chạm tai Iskahn.
Hắn quay đầu lại thì thấy phó tướng Danpa quấn tay phải quanh một tảng đá lớn hơn đầu hắn mấy lần, và chuẩn bị ném.
Gã đầu lĩnh nhận ra ngay thuộc cấp trung thành lâu năm của mình định làm gì. Nhưng, ném được tảng đá khổng lồ đó qua hơn năm mươi mel là điều không thể đối với con người......
Gowa, tay phải của Danpa đột nhiên căng ra. Cơ bắp phình to cùng mạch máu, như thể toàn bộ sức lực trong thân xác y tập trung tại duy nhất một điểm.
"ÔÔÔÔ!!"
Người đàn ông to lớn gầm lên, chạy vài bước lại gần, rồi vung tay phải.
Tảng đá phóng đi vun vút khiến không khí rung lên dữ dội, như thể dùng máy bắn đá bắn--bấy giờ, tay phải Danpa liền nổ tung, máu và thịt bắn văng tứ tóe.
In vào đầu cảnh phó tướng đổ ụp xuống đất qua mắt trái mình, Iskahn nghiến răng tập trung cực độ vào tảng đá đang bay thẳng đến.
"......RAAAA!!"
Hắn hét to, dậm chân trái bằng hết thảy sức lực lên tảng đá để bật nhảy.
Bagaaan!! Va chạm ấy làm tảng đá vỡ nát, nhưng phản lực đưa cơ thể Iskahn lên cao. Hình ảnh đám kiếm sĩ đang chiến đấu ở bờ bên kia đã hiện rõ trước mắt hắn.
***
Damn!!"((Chó chết.))
Vừa thở gấp trên lưng ngựa, Asuna rút mạnh thanh liễu kiếm khỏi người một tên player Mỹ đã đo đất và đang chửi rủa.
So với lúc chiến đấu với những Hắc Giới Nhân vừa nãy, cô không còn cảm thấy nặng trĩu lòng khi cướp đi mạng sống đối phương. Asuna - trước đây nổi danh là «Tia Chớp», rồi «Berserk Healer» - cuối cùng cũng có thể tung ra skill Liên Hoàn Kiếm; số lượng lính đỏ ngã xuống dưới thanh liễu kiếm của cô loáng cái đã vượt quá mười.
Dẫu vậy, địch quá đông.
Không chỉ Asuna, mà các vệ binh Nhân Giới Quân lẫn bốn Hiệp Sĩ Hợp Nhất cũng chiến đấu ác liệt như những vị thần. Nhờ thế rốt cuộc mở được đường máu về phía nam. Lũ lượt thi thể chất đống thành núi trước mặt những vệ quân đương tiến lên theo đội hình thắt chặt.
Tuy vậy, vì hoàn toàn không thể đẩy lui hàng hàng lớp lớp lính đỏ túa ra từ xung quanh núi đá mà Asuna dựng lên, họ đành chiến đấu cật lực để trụ vững vị trí hiện tại.
Hơn nữa, chẳng sớm thì muộn, họ nhanh chóng nhận ra rằng xác của kẻ địch tử trận đều bốc hơi trong mấy mươi giây sau, chẳng để lại chút vệt máu nào dưới đất. Họ nhận ra mình đang chạm trán với một đội quân ảo ảnh không-có-sinh-mệnh.
"Uwah...... Không xong rồi...... Uwaaaa--!!"
Đột ngột một tiếng thét vang lên khiến Asuna ngoảnh mặt lại, thốt nên một tiếng "Hả."
Cô thấy chiến tuyến đội vệ binh bị vỡ ra một lỗ, thế là đám lính đỏ tràn vào.
Vừa hò hét những lời mắng chửi, chúng vừa vây dồn một số vệ binh và tàn sát. Máu thịt bay cùng khắp, tiếng thét đau đớn dần chuyển thành tiếng hấp hối.
Dường như cơn khát máu bị kích thích bởi bức tranh chết chóc siêu thực tế này, bọn lính đỏ tiếp tục bâu đến con mồi mới.
"Dừng lại...... DỪNG LẠI ĐI......!!"
Asuna gào lên.
Cô hiểu rất rõ rằng lẽ ra mình phải lờ đi sự hy sinh của vài người trong đội, để cố gắng hết sức tiến về phía nam. Ấy thế cô không chịu đựng được nữa và nhảy khỏi ngựa.
"DỪNG LẠẠẠẠẠẠI!!"
Một mình xông vào đầu mũi dòng chảy đỏ lòm hung hãn, cô hét lên tưởng chừng muốn xé toang cuốn họng mình.
Cô biết rằng đám người chơi Mỹ kia không có ý đồ xấu. Dẫu biết họ chỉ đang bị lợi dụng--cô cũng không thể kìm nén nổi cơn thịnh nộ đang sôi sục như biển nổi bão này.
Zukakaka!!
Tay phải cô phóng vút đi nhanh như chớp, cắm thanh «Radiant Light» qua khe nhìn trên chiếc giáp mũ đỏ. Bốn gã bị thương chí tử lập tức đánh rớt kiếm, đổ gục xuống đất mà kêu lên rên rỉ.
Từ những phản ứng ấy, Asuna hiểu rằng tuy dive vào bằng AmuSphere, họ không được Pain Absorber bảo vệ. Thực ra, Asuna biết từ lâu rồi, nên cô cố gắng đâm những nhát chí mạng vào tim, để họ chết ngay tức khắc và đăng xuất khỏi game, nhưng thứ logic này cũng đã tan biến.
Cô bây giờ chỉ trông cậy vào độ Ưu Tiên tối cao của kiếm để xuyên thủng giáp đối phương, kết liễu chúng trong tích tắc, thậm chí đôi lúc chẻ đôi cả kiếm của địch.
Trong mắt đám người Mỹ, người nào cũng là những khối đa giác, và máu cũng chỉ là những hiệu ứng sát thương. Song với Asuna, người dive vào thông qua STL, thì đấy là những con người thật, những giọt máu tung bay của họ vẫn còn ấm nóng, cùng mùi sắt dễ buồn nôn phảng phất khắp nơi.
Ít lâu sau, bể máu chạm đến chân phải Asuna, làm cô vô ý trượt chân ngã.
Những tên lính đồ sộ lập tức bao vây Asuna đang nằm sóng soài trên mặt đất.
"Take this!!"((Đỡ nè.))
Một cây rìu chiến lao xuống vun vút; Asuna hốt hoảng né sang phải
hầu tránh đòn.
Có điều trước khi cô kịp kéo hết người qua, lưỡi rìu dày mo đã găm vào tay trái.
Gatsu.
Với một tiếng răng rắc, cánh tay trái của cô bị cắt lìa từ giữa khuỷu tay và văng lên giữa không trung.
"......Á............!!"
Cơn đau lạnh toát làm mờ mắt Asuna. Hơi thở cô chững lại lại, người cô trở nên tê liệt.
Một lát sau, cô thở nặng nề và ôm cánh tay trái đang trào máu. Tuy nhiên, qua đôi mắt đượm lệ, cô tuyệt vọng nhìn bốn hay năm cái bóng đen vây quanh mình giơ cao vũ khí.
Đột nhiên--
Đầu của tên to con cầm chiếc rìu chiến bỗng như thể phát nổ, máu thịt vung vãi.
Asuna nghe thấy một chuỗi tiếng thùm thụp. Mỗi lần âm thanh dội lên, thân thể của một tên lính chuẩn bị chém cô liền nát bét và biến mất khỏi tầm nhìn.
"Hể...... mềm xèo thế."
Asuna gắng chịu cơn đau và gượng người dậy; trước mặt cô là một cậu trai với mái tóc dựng lên như lửa cháy, gương mặt ngang tàng, nước da bánh mật, cơ bắp cứng cáp.
--Người Dark Territory!
Asuna hít một hơi mạnh và quên đi cơn đau trong khoảnh khắc. Xét từ màu da và chiếc nịt da buộc quanh nửa thân trên, nhất định đó là một thành viên của tộc Quyền Đấu Sĩ cô vừa giao chiến lúc nãy.
Thế nhưng tại sao hắn ta cũng dưới trướng Hoàng Đế Vector mà lại tấn công binh đoàn đỏ do Hoàng Đế triệu tập? Trông như thể hắn ta chạy đến đây chỉ để cứu giúp Asuna.
Trên gương mặt cúi nhìn cô của gã Quyền Đấu Sĩ, chỉ còn một con mắt. Bên mắt phải phơi ra một vết sẹo khủng khiếp như thể đã khoét mắt ra vậy; cùng với đó là một vệt máu đỏ sẫm đã khô chạy dài trên má.
Cậu trai trẻ tuổi lại liếc xéo sang bọn người Mỹ đang mon men áp sát lần hai, rồi hắn giương nắm tay phải lên cao.
Nắm đấm siết chặt đó đột ngột bừng lửa hừng hực.
"U...... RAAAAA!!"
Với tiếng hét đinh tai, quả đấm ghim thẳng xuống mặt đất.
Guwa, một làn sóng xung kích bán nguyệt tỏa ra đằng bức tường lửa, dễ dàng hất tung tất cả những tên lính trước mặt họ lên trời.
--Mạnh quá!
Asuna há hốc miệng. Nếu giờ cô chiến đấu với người này, chắc cô sẽ thua mất......
Tuy nhiên, gã Quyền Đấu Sĩ lặng lẽ giơ tay trái ra nắm lấy giáp tay của Asuna, mạnh mẽ kéo cô dậy, rồi nhìn cô bằng con mắt trái.
"......Chúng ta thỏa thuận nhé."
Asuna không thể lập tức hiểu cái chất giọng trẻ trung mà trầm trầm và thống khổ kia muốn nói gì.
"Thỏa...... thuận?"
"Đúng. Cô là người tạo ra chỗ núi đá nhọn cùng cái thung lũng kia đúng không?...... Nghe này, hãy tạo ra một cây cầu băng qua thung lũng, hẹp đến đâu cũng được. Sau đó, bốn nghìn Quyền Đấu Sĩ chúng tôi sẽ hợp lực với phe cô để đập cái quân đoàn đỏ ra bã."
Quân đội Dark Territory--hợp lực?
Vậy cũng được à? Dân chúng của Hắc Giới, không, của thế giới này đáng ra không thể bất tuân lệnh bề trên, bởi «Code 871»--Phong Ấn Mắt Phải.
Vừa nghĩ thế, Asuna vừa nhìn vết sẹo trên mắt phải cậu ta một lần nữa.
Thương tích đó, phải chăng cậu ta đã tự phá bỏ phong ấn? Phải chăng cậu ta cũng đã tiến hóa thành một Fluctlight đủ khả năng phá vỡ giới hạn giống như Alice?
Nhưng đêm qua Alice có nói: "Để hủy «Code 871», con mắt phải nổ tung hoàn toàn." Tuy nhiên, vết thương của cậu Quyền Đấu Sĩ không giống như dấu tích từ một vụ nổ mắt phải, mà trông như dùng tay móc nhãn cầu ra. Lời của cậu thanh niên này, cô nên suy nghĩ thế nào...... cô đánh giá thế nào mới phải?
Nỗi do dự tức thời của Asuna bỗng bị phá vỡ bởi một giọng nói điềm tĩnh bất chấp tình thế ngặt nghèo hiện thời.
"Người này, có lẽ không nói dối đâu."
Người vừa bình thản chém bay đầu của một tên lính đỏ bằng thanh kiếm đen tuyền mỏng đến kinh ngạc vừa chêm lời nhận xét vào là nữ Hiệp Sĩ Hợp Nhất tóc xám Scheta Synthesis Twelve.
Nhìn thấy Scheta, một nụ cười ngạo nghễ song cũng lúng túng nở lờn lợt lên trên gương mặt gã Quyền Đấu Sĩ trẻ khi mắt đối mắt với Scheta. "Chào", hắn trả lời.
Khoảnh khắc đó, Asuna quyết định.
--Mình sẽ tin cậu ấy.
Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cô có thể sử dụng năng lực «thao túng địa hình» của account Stacia. Thế thì nên tận dụng vào việc xây lên hơn là phá hủy nhỉ.
"......Hiểu rồi. Tôi sẽ bắc một cây qua vực."
Asuna bỏ tay phải khỏi cánh tay trái bị cụt, rồi chĩa cây liễu kiếm trắng ngọc lên trời.
Ra--------.
Tiếng hát uy nghi của bản ca thiên thần cất lên cùng lúc ánh sáng cầu vòng tỏa ra trên vùng đất hoang.
Luồng sáng bay thằng một đường về phương bắc, băng qua hết thung lũng, chạm tới bờ bên kia. Mặt đất bên dưới bắt đầu chuyển mình, gầm lên rầm rầm.
Bỗng nhiên, hai trụ đá trồi ra từ hai mép hẻm núi, từ từ kéo dài ra theo chiều ngang, nối với nhau ở chính giữa vực, rồi căng rộng bề mặt, và cuối cùng trở thành một chiếc cầu đá vững chãi.
"Uuuuuuuuu, raaaaaaaaa!!"
Tiếng gào rống của bốn nghìn Đấu Sĩ - với cường độ lớn hơn nhiều lần - đã át đi âm thanh của cơn địa chấn.
Dẫn đầu bởi một người to con cụt một tay, những chiến binh vạm vỡ ùn ùn chạy tới cây cầu đá.
Cái giá của dùng quyền năng thần thánh là một cơn đau đầu tựa hồ lấy mũi thương nóng đỏ chọc xuyên óc. Asuna suýt nữa bất tỉnh, phải vịn vào cây liễu kiếm để khỏi ngã.
Cô không còn nhìn thấy Alice đương dẫn đầu toàn bộ đội quân Nhân Giới mở đường máu xuyên qua tầng tầng lớp lớp địch thù. Asuna chỉ còn biết hy vọng cô ấy vẫn an toàn...... và tin rằng các Quyền Đấu Sĩ sẽ hợp đồng tác chiến như lời cậu trai tóc đỏ kia. Họ không còn lựa chọn nào ngoài tiếp tục đấu tranh cả.
--Kirito-kun, giờ em đi nhé?
Lẩm nhẩm tên người dấu yêu trong tim, cơn đau của cô dường như dịu đi một chút.
***
Khoảng một phút trước đó.
Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice đã giết cơ man tên lính đỏ, hết tên này đến tên khác, nhiều tới mức đếm không xuể.
--Bọn chúng...... dị thường quá.
Không có kỷ cương như quân đội, hò hét một thứ ngôn ngữ lạ hoắc, đạp lên xác đồng đội mà xông tới. Như thể chúng chẳng màng sống chết, dù là của mình hay của đồng đội.
Nếu con người ở Real World đều thế này.
Asuna đã chính xác, bên kia không phải xứ sở của các vị thần hay gì cả.
Cứ phải tàn sát liên miên, quân địch lại xuất hiện không ngớt, khiến ngay cả ý thức Alice cũng bắt đầu lu mờ.
--Quá đủ rồi. Đây chẳng còn là một trận chiến nữa.
Nhanh lên, phải nhanh chân xuyên thủng chiến tuyến này, và rời khỏi đây.
"Cút...... Cút hếếếếếếếết!!"
Cô vừa hét lên lanh lảnh, vừa lia Kim Mộc Tê Kiếm một đường chữ nhất.
Đầu và tay của đối thủ liền nối đuôi nhau văng xuống đất.
"System call!!"
Cô mau chóng niệm Thần Thuật tạo mười Nguyên Tố Nhiệt, hợp chúng thành một cây thương lửa mỏng dài trong tay trái.
"Discharge!"
Dogooo!!
Mặc dù không bằng Sí Diễm Cung của Deusolbert, cây thương lao đi cũng vẽ nên một đường thẳng rực lửa vào ngay lòng địch, hất tung phải tới 10 tên, tạo thành một lỗ thủng trên hàng ngũ đối phương.
Và phía xa kia--
Cô thấy rồi. Một ngọn đồi, mọc lên từ nền đất đen.
Một khi đến đó, cô sẽ sử dụng Thần Lực Không Gian dồi dào bốc lên từ chiến trường đẫm máu này để triển khai thuật «Khuếch Đại Ánh Sáng Phản Xạ» để đốt toàn bộ quân đoàn đỏ ra tro.
"Cúúúúúút!!"
Alice rít lên và bật nhảy khỏi mặt đất.
"......Bé con!!"
Tiếng gào của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli vọng lại đằng sau. Nhưng Alice không nghe thấy những từ kế tiếp: Đừng lên thêm nữa.
--Gần đến rồi. Chỉ một chút nữa thôi là thoát.
Chân không dừng lại, cô chém nốt tên địch cuối cùng chặn đường mình. Alice cuối cùng cũng phá vỡ vòng vây tưởng chừng bất tận của địch và đặt chân vào vùng hoang mạc không người.
Cô tra thanh kiếm yêu quý bị bắt phải lao lực vào bao xong bèn lướt đi hết tốc lực, vừa hít vào làn khí tươi mát phảng phất mùi máu.
Đột nhiên, xung quanh cô tối sầm.
Mặt trời bị che mất rồi sao? Alice nghĩ vậy trong giây lát.
Ngay tức khắc, lưng cô dính một đòn nặng khủng khiếp. Một con rồng thình lình bay ngang qua quặp lấy cô; lúc nhận ra thì cô đã bị nhấc lên trong ngón chân nó.
Alice cố kích hoạt Thuật Chi Phối Vũ Trang Hoàn Toàn.
Song trước khi kịp niệm xong, tầm nhìn của cô đã bị bóng tối bao phủ cùng một cơn lạnh buốt giá chạy toàn cơ thể. Là Hắc Thuật của kẻ cưỡi rồng?--Không, không phải. Ý thức của cô dần nhạt nhòa, hút vào trong lỗ đen không đáy.
Đây chính là Tâm Ý của đối phương. Không hề giống Tâm Ý kiên vững tựa thép của Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, cũng không hề giống Tâm Ý tàn nhẫn như sấm sét đốt trụi vạn vật của Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Nó nuốt chửng và chiếm đoạt mọi thứ: Tâm Ý của sự hư vô.
Đó là điều cuối cùng Alice nghĩ được trước khi hoàn toàn bất tỉnh.
***
Với Hoàng Đế Vector, tức Gabriel Miller, thế cục này chỉ là một canh bạc.
Tuy nhiên, hắn vững tin rằng giả sử vài chục nghìn người chơi Mỹ dive vào chiến trường và bao vây tấn công đội quân của Nhân Giới, «Vu Nữ Ánh Sáng» Alice chắc chắn sẽ tách khỏi đội Vệ Binh ít ỏi ấy để đột phá vòng vây đó một mình, nhằm triển khai đòn tấn công bằng cột ánh sáng laze khổng lồ đó lần nữa.
Vì thế mà Gabriel ngồi trên lưng con rồng đen trưng dụng từ Hắc Kỵ Sĩ Đoàn, lơ lửng rất cao trên đầu chiến trường và kiên nhẫn chờ đợi. Hắn cảm thấy đây là quãng thời gian dài nhất kể từ lúc dive vào Underworld.
Nhưng rốt cuộc cũng xuất hiện một tia sáng vàng óng hộc tốc đâm ra ra khỏi bầy binh lính lúc nhúc như kiến. Tia sáng đấy nhắm đến ngọn đồi nằm ở phía nam.
"Alice... Alicia."
Gabriel vừa lẩm bẩm, vừa nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Hắn giật cương, điều khiển con rồng chúc đầu phi nhanh xuống.
Trí tưởng tượng siêu việt của hắn - cũng là thứ hình thành nên Tâm Ý của hư vô - đã ăn sạch AI của con rồng kiêu hãnh, biến nó thành một công cụ cho hắn. Con rồng khép cánh lao đi, vuốt bên phải mở ra quắp chặt lấy lưng vị hiệp sĩ giáp vàng chạy trên đất.
Rồi phi long sải rộng cánh phóng ngược trở lên cao.
Gabriel chưa một lần đoái hoài đến chiến trường đẫm máu cùng cực mà chính hắn đã gây ra. Với hắn, điều gì xảy ra tiếp đến với Dark Territory, với Nhân Giới Quân, hay với những người hắn đã triệu tập từ thế giới thực, đều không còn đáng bận tâm.
Giờ hắn chỉ cần hướng về phía nam, tiến thẳng đến «World End Altar», nơi có bảng điều khiển hệ thống gần vị trí hiện tại nhất. Ở đó, hắn sẽ xuất linh hồn của Alice sang thế giới thực, rồi logout.
Tầm nhìn của Gabriel hạ xuống, dừng lại ở nữ Hiệp Sĩ bất tỉnh bị kẹp chặt trong vuốt rồng, mái tóc vàng của nàng lất phất theo chiều gió.
Ta muốn được mau chóng sờ chạm vào. Thân thể đó, linh hồn đó, ta muốn được thưởng thức đến phủ phê.
Vẫn còn một chặng đường dài để đến bảng điều khiển hệ thống. Sẽ mất khoảng vài ngày dù cưỡi rồng. Hắn có thể nhân khoảng thời gian này mà vui đùa với Alice, khi cô vẫn còn một cơ thể vật lý trong Underworld.
Nghĩ vậy, một thứ kích thích ngọt ngào khác chạy dọc xương sống Gabriel, và khóe môi hắn nhếch lên lần nữa.
***
Sao có thể thế được--
Hắn thực sự dám biến năm mươi nghìn quân Dark Territory và ba mươi nghìn binh lính mới triệu tập thành đồ bỏ đi, chỉ để bắt một người con gái!?
Kể từ khi Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli Synthesis One - con người cao tuổi nhất Nhân Giới - phát hiện ra thứ Tâm Ý «hư vô» của Hoàng Đế Vector, ông đã cảnh giác tối đa trước chiến thuật của kẻ thù. Có điều chỉ đến khi Alice bị bắt cóc, ông mới nhận ra mục tiêu của Vector là gì.
Sau khi chứng kiến Alice bị một con rồng đen quắp đi ở chỗ cách mình mấy chục mel, Bercouli đã rống lên cuồng nộ - một điều ông chưa hề làm lấy một lần suốt bao nhiêu thập kỷ qua.
"Quân thối tha, ngươi đã làm gì với đệ tử của ta!!"
Những lời lẽ đó như một tia sấm trắng làm rung chuyển không gian.
Song lại bị Hoàng Đế Vector - kẻ bắt giữ Alice - phớt lờ. Hắn cứ bay thẳng cánh về bầu trời phương nam mà không thèm ngoảnh mắt lại.
Bercouli nắm chặt thanh Thời Xuyên Kiếm yêu dấu toan đuổi theo con phi long. Ấy vậy, lỗ hổng tạo ra bởi thuật thức của Alice trên hàng ngũ của địch, giờ đã bị lấp đầy bởi bọn lính đỏ sậm. Chúng cứ bu lại, miệng liên tục buông những tiếng la ó khó hiểu.
"Khôn hồn thì......"
Trước khi Bercouli kịp nói nốt chữ biến, hai đường sáng bạc chói lóa đã vụt qua đầu ông.
Phi đao «Song Dực Nhận», Thần Khí của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri, vừa lượn vừa ngân lên tiếng kirikirikiri trong ngần cao vút.
Giọng nói đanh gọn của vị hiệp sĩ trẻ tuổi vang lên từ phía sau.
"Release recollection!"
Một luồng chớp sáng bừng lên trong tích tắc, hai con dao hợp nhất làm một trên không trung. Một phi đao chữ thập lướt vun vust, vừa quay như lốc tố vừa đốn gục bất kì tên địch nào đứng chặn quỹ đạo tự do của nó.
"Chỉ Huy, ngài hãy đi nhanh,!!"
Bercouli quay đầu lại trả lời tiếng hô của Renri.
"Xin lỗi! Trông cậy vào cậu đó!"
Nói rồi ông cúi xuống, đạp mạnh chân phải xuống đất.
Tích tắc sau, vị đoàn trưởng khoác kimono phương đông liền hóa thành một ngọn gió xanh. Bercouli phi thẳng qua khoảng hở trống mở ra lần hai trên đội hình địch, tốc độ của ông nhanh gấp mấy lần vận tốc nước rút của Quyền Đấu Sĩ Dark Territory trong vũ điệu Múa Võ của chúng.
Song con rồng chở Hoàng Đế Vector bắt giữ Alice đã trở thành một chấm nhỏ xíu trên chân trời xa xa.
Trong lúc chạy, Bercouli đặt tay trái lên miệng và huýt một tiếng vang.
Mấy giây sau, một cặp cánh bạc khổng lồ xuất hiện từ ngọn đồi trước mặt. Kỵ long của Bercouli, Hoshigami.
Tuy nhiên không chỉ một con rồng đáp lại tiếng huýt sáo của ông. Chú rồng yêu quý của Alice, Amayori, và Takiguri của Eldrie - hiệp sĩ đã hy sinh ở Đông Phương Đại Môn - cũng đi theo sau.
"Tụi mi......"
Bercouli lập tức nuốt lại mệnh lệnh bắt hai chú rồng kia ở lại đây chờ.
Hoshigami hạ thấp xuống đất, quay đầu và lướt lui chậm tới chỗ Bercouli, vừa duỗi cả hai chân về phía ông.
Vị Chỉ Huy Hiệp Sĩ bèn giơ tay trái nắm vuốt rồng rồi nhảy một phát lên lưng rồng ngay. Ông cầm lấy dây cương và phất thanh kiếm trong tay phải xuống.
"Lên đường!!"
Nghe hiệu lệnh của ông, Hoshigami, Amayori, và Takiguri đồng thời sải cánh bay lên bầu trời rạng đông tim tím.
Xa xôi đằng trước đội hình tam giác của ba chú rồng, một tia sáng vàng lóe lên giữa đôi chân con hắc long trong tích tắc.
***
Sau khi cả bốn nghìn Quyền Đấu Sĩ băng qua cây cầu đá do Asuna cấp tốc dựng lên, họ nhanh chóng tụ hợp với hai trăm đồng đội còn sống, thiết lập thành một đội hình ở bên sườn Nhân Giới Quân, rồi xông thẳng đến trung tâm địch như một cỗ xe công phá thành khổng lồ.
Họ xếp thành từng hàng mười người cự ly hẹp, đồng loạt giơ nắm đấm tay phải và vào tư thế sẵn sàng.
"""U...... RAA!!"""
Những tiếng hét vang lên đồng bộ tới mức tuyệt hảo, mười nắm đấm tung ra bẻ kiếm phá giáp của bọn hồng quân. Máu phọt ra cùng tiếng ré thất thanh; chỉ trong một đòn, hơn hai mươi lính địch bị đánh bay về phía sau.
Sau đợt tấn công tràn đầy nhuệ khí này, mười người đó nhanh chóng tản ra hai bên, chừa ra một khoảng trống để mười người sau nhảy lên và vào cùng một thế.
"URARA!!"
Lần này, mười người giơ chân đồng loạt đá thẳng tới trước, một lần nữa khiến địch bay tá lả, cứ như bị dội bom vậy.
"......Tuyệt quá."
Asuna chỉ có thể thán phục trong lúc khép miệng vết thương tay trái bằng thuật Phục Hồi cô học đêm qua. Ngay cả Scheta đang uống nước cạnh cô cũng tỏ ra chút ngạc nhiên.
Kĩ thuật chuyển phiên của nhóm Quyền Đấu Sĩ có đôi nét giống với chiến thuật «switch» của Nhóm Tiên Phong dùng trong đấu boss Sword Art Online, nhưng cử động và tính liên kết của họ thì tinh thông hơn bội phần. Mười người một hàng, mười hàng một đội; cứ vậy mà giã tan quân thù hệt như một cỗ máy chuyên phá công trình.
"Đừng ngồi đó nhìn mãi. Kể cả có tiến về phía nam, chúng ta làm gì sau đó? Nhiều địch thế này thì dù có phá vỡ rào cản của chúng, cũng vẫn rất khó để xử lý bằng sạch."
Đang đứng cạnh Asuna, người đầu lĩnh tóc đỏ khoanh tay nói với bộ mặt nghiêm nghị.
Quả thực, dù có thêm Quyền Đấu Sĩ đang băng băng mở đường thoát, họ vẫn khó tránh được thất bại nếu toán lính đông áp đảo kia tấn công từ hai bên sườn. Nói gì thì nói, số người chơi Mỹ được triệu tập về đây vẫn còn không dưới hai mươi nghìn tên.
"............Vậy sau khi xuyên thủng lực lượng địch và tiến thẳng về phía nam, chúng ta hãy lập tức cao chạy xa bay hết mức có thể. Tôi sẽ tạo thêm một hẽm núi khác chia cách với bên địch."
Asuna thấp giọng đáp lại.
Tuy nhiên, liệu cô có thực sự làm được không? Lúc nãy, cô mới tạo một cây cầu nhỏ mà đã gần như kiệt sức. Nếu muốn thi triển thuật chi phối địa lý có quy mô kéo dài tới tận đường trời, có khi cô sẽ bị cưỡng chế logout, tệ hơn nữa, não cô thậm chí có thể bị tổn thương vật lý......
Asuna cắn môi, xua đi sự bối rối thoáng qua của mình. Mặc dù vậy, cô vẫn phải làm. Tập hợp player Mỹ đến thế giới này có lẽ là kế sách cuối cùng của Hoàng Đế Vector. Nếu cô có thể tiêu diệt chúng, dầu có bị ngắt kết nối, chúng sẽ không thể đụng tới Alice.
Ngay lúc ấy, từ phía nam, một vệ binh chạy đến chỗ Asuna và Scheta đang ở phía bắc chiến trường.
"Tin khẩn!! Tin khẩn--!!"
Người lính mặc cho bị thương nặng, nửa mặt mình bị máu nhuốm đỏ, vẫn quỵ gối xuống trước Asuna và vắt kiệt sức kêu lên.
"Tin khẩn từ Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri-sama!! Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice-sama đã bị tổng tư lệnh địch bắt giữ! Rồng của hắn đã bay về phía nam......!!"
"Cái............"
Asuna như chết lặng.
Không--Không lẽ, tình thế hiện tại là do cố ý tạo ra nhằm dụ Alice một mình rời khỏi đội quân Nhân Giới ư......!!
"Tên Hoàng Đế...... đã bay mất ư!?
Giọng nói lắp bắp, cộc lốc đấy không phải từ Asuna hay Scheta, mà từ chính đầu lĩnh Quyền Đấu Sĩ. Con mắt trái còn lại ánh lên một tia sáng lạ kỳ trong lúc cậu ta nói.
"Hóa ra, con rồng lúc nãy...... không phải chỉ để quan chúng ta...... Này, cô kia!!"
Con ngươi dữ dằn của cậu thanh nhiên nhìn chằm chằm Asuna, rồi cậu hỏi một cách cấp bách.
"Alice gì gì đó, là «Vu Nữ Ánh Sáng» à!? Vì sao Hoàng Đế tập trung vào cô ta thế!? Nếu Vu Nữ Ánh Sáng rơi vào tay Hoàng Đế, cái mẹ gì sẽ xảy ra!?"
"Thế giới này...... sẽ bị hủy diệt."
Asuna trả lời đơn giản. Nhãn cầu trái của Quyền Đấu Sĩ cứng đờ ra một cách ngờ vực.
"Giả dụ Thần Bóng Tối Vector mang Vu Nữ Ánh Sáng Alice đến «Tế Đàn Tận Cùng»...... Thế giới này, bất kể Nhân Giới hay Dark Territory, tất cả những người sống trong đây sẽ bị xóa sổ."
Một góc tâm trí Asuna thấy rằng lời lẽ của cô nghe y hệt lời thoại trong những game nhập vai cổ điển.
Có điều đây là sự thật 100%. Hoàng Đế Vector có được linh hồn của Alice rồi, team đột kích Ocean Turtle ngoài đời thực sẽ phá hủy toàn bộ Light Cube Cluster, nơi chứa đựng Fluctlight của hết thảy con người Underworld.
--Aa, cô phải làm gì đây...... đến cả account Stacia cũng không được cấp phát năng lực bay. Cô làm sao có thể đuổi theo Vector cưỡi rồi chứ......?
Người đáp lại nỗi lo lắng nhức nhối trong lòng Asuna là người Hiệp sĩ xám đứng bên cạnh cô, Scheta. Đeo chai nước rỗng vào thắt lưng, nữ hiệp sĩ với nét mặt lạnh lùng bèn cất lời.
"Có là rồng...... cũng không bay mãi mãi được. Liên tục nửa ngày là cùng."
Nghe thế, đầu lĩnh Tộc Quyền Đấu Sĩ nhìn trộm Scheta một cái, rồi vội vã quay đi; cậu đấm hai nắm tay vào nhau, rồi oang oang nói hộ nốt lời của cô.
"Thế thì cứ việc thoát khỏi đây rồi đuổi theo thôi!!"
"Đuổi theo ư...... Cậu......"
Asuna sững sờ nhìn sang gương mặt trẻ măng của anh chàng tướng địch.
"Cậu thuộc đội quân Dark Territory mà? Tại sao, lại tiến xa đến vầy......"
Gã tướng địch liền khịt mũi rồi đáp lời như phịt nhổ.
"Hoàng Đế Vector, chắc chắn đã dặn trước với Thập Hầu Hắc Giới chúng tôi. Rằng hắn chỉ muốn Vu Nữ Ánh Sáng. Nếu có được cô ta, hắn sẽ chẳng quan tâm chuyện gì xảy đến với chúng tôi. Và giờ có được Vu Nữ rồi, Hoàng Đế đã toại nguyện...... Nói cách khác, nhiệm vụ của bọn tôi đã hoàn thành trọn vẹn. Sau đó chúng tôi muốn làm cái quái gì cũng được mà phỏng...... chẳng hạn hợp tác với Nhân Giới và cướp Vu Nữ lại từ tay Hoàng Đế, nhỉ!!"
Lươn lẹo ghê.
Asuna á khẩu quan sát gã Quyền Đấu Sĩ. Nét mặt của cậu ta hoàn toàn khác với những lời lẽ hùng hồn ban nãy, mà lộ rõ một quyết tâm bi thảm.
Gã Quyền Đấu Sĩ đưa mắt trái nhìn Asuna và nói.
"....... Tôi
không thể...... Chúng tôi không thể trực tiếp chống lại Hoàng Đế. Sức mạnh của hắn ta là vô song...... Thậm chí Tướng quân Shasta, vốn mạnh hơn tôi rất nhiều, còn bị hắn giết trong tức khắc mà không thèm động một ngón tay. Nếu đột nhiên hắn ra lệnh cho chúng tôi chiến đấu với các người, chúng tôi phải tuân lệnh.--Đó là lý do Guild Quyền Đấu Sĩ chúng tôi sẽ chặn binh đoàn đỏ ở đây. Cô và Nhân Giới Quân cứ cố hết sức đuổi theo Hoàng Đế. Và rồi hãy ch...... tên Hoàng Đế...... tên khốn đó......"
Những lời lẽ của cậu trai bỗng dưng bị ngắt quãng, nét mặt cậu trở nên méo mó như thể phải chịu đựng cơn đau trong hốc mắt phải rỗng tuếch của mình.
"Hãy nói...... với tên khốn đó, "bọn ta không phải con rối của mày!""
Đúng lúc đó, có tiếng hò reo phát ra từ đội Quyền Đấu Sĩ ở phía nam chiến trường. Đội tiên phong cuối cùng cũng xuyên thủng vòng vây của quân đoàn đỏ, mở ra con đường đến vùng đất hoang mạc.
"Tốốt lắm..."
Zudan! Vị đầu lĩnh trẻ giậm chân phải xuống đất và ra lệnh với chất giọng âm vang.
"Tụi bây, hãy duy trì khoảng trống đó!"
Rồi cậu quay về phía Asuna, nói cụt ngủn
"Mấy người chạy ra mau!! Bọn tôi không giữ được lâu đâu."
Asuna hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu.
--Người này, cũng là một con người.
Dẫu là một Fluctlight Nhân Tạo, linh hồn kiêu hãnh của cậu vẫn là thứ thiệt như của bất cứ con người nào. Mình và các Hiệp Sĩ Hợp Nhất rõ ràng đã cắt đứt dây thừng họ dùng để băng qua hẻm núi, và đã giết hơn trăm người trong tộc cậu; đáng ra cậu ấy phải căm phẫn muốn báo thù lắm chứ.
"......Cảm ơn rất nhiều."
Asuna chỉ có thể nói thế, xong quay đầu đi.
Từ đằng sau giọng của Hiệp Sĩ Hợp Nhất Scheta cất lên.
"Tôi, cũng sẽ ở lại."
Đã lờ mờ đoán trước điều này, Asuna nhìn lại, rồi cười mỉm với nữ hiệp sĩ tóc xám.
"Tôi hiểu rồi. Nhờ cô bọc hậu cho chúng tôi."
***
Iskahn lặng lẽ dõi theo nữ hiệp sĩ bí ẩn có mái tóc hạt dẻ đó dẫn đội quân Nhân Giới, lúc này chỉ còn khoảng bảy trăm người, chạy qua khoảng trống trong đội hình địch được tạo ra và duy trì bởi chính những chiến binh cùng tộc cậu.
Xong xuôi, cậu ngoảnh mắt khỏi đám bụi và chăm chăm nhìn Hiệp Sĩ Hợp Nhất xám cạnh đứng bên hông mình.
"......Chắc không đấy, con kia?"
"Tôi, đã xưng tên rồi."
Bị trừng mắt một cách sắc lẹm, gã trai chỉ biết nhún vai và thay đổi cách xưng hô.
"Như vậy có ổn không, Scheta? Không chắc chúng ta sống sót khỏi đây đâu."
Nữ hiệp sĩ mảnh dẻ cũng nhún vai, tạo nên tiếng lách cách giòn giã của bộ giáp mới toanh.
"Đích thân tôi sẽ giết anh. Tôi không nhường cơ hội cho kẻ khác."
"Hể, vậy hả."
Lần này, Iskahn cười một cách vui vẻ.
Vì muốn giúp đồng đội mình tránh khỏi cái chết bi thảm, cậu chọn cộng tác với quân đội Nhân Giới. Lúc đầu là thế, vậy mà giờ cậu lại đặt toàn bộ mạng sống của tộc mình vào vòng nguy hiểm hầu bảo vệ Nhân Giới Quân khỏi tay quân đoàn đỏ; khó tin thật. Song lòng cậu lại cảm thấy sảng khoái như một cơn gió nhẹ thoảng qua.
Ừ thì, chết ở đây cũng không tệ lắm.
Nếu cậu chết vì bảo vệ thế giới này, thì ông già, cùng các anh chị em ở quê hương chắc chắn sẽ thông cảm thôi.
"Tốốốt!! Bây đâu, hò hét lên nào!!"
Tiếng "URAAA!!" đồng loạt reo rú khắp chiến trường.
"Đội hình vòng tròn!! Cố thủ mọi hướng!! Dần nhừ tử tất cả thằng ngu nào đến gần!!"
"Mãnh liệt quá ta, Champion."
Danpa trở về vị sau lưng Iskahn mà chẳng gây tiếng động nào, nắm tay trái máu me nghiến chặt kêu sin sít.
***
Trong lúc Asuna dẫn quân về ngọn đồi phía nam và rút vào khu rừng canh gác bởi đội tiếp tế, chàng hiệp sĩ thiếu niên Renri báo cho cô biết Chỉ Huy Hiệp Sĩ đã cùng ba con rồng đuổi theo Hoàng Đế Vector.
"......Cậu nghĩ ông ấy đuổi kịp không?"
Với câu hỏi của Asuna, gương mặt trẻ trung của Renri liền lộ vẻ khó khăn.
"Thú thật, rất khó có cơ hội. Nói chung, hai người bọn họ đều bay cùng vận tốc, và cùng cần thời gian nghỉ giống nhau...... Có điều, Alice-sama cũng ở trên con rồng của Hoàng Đế Vector, nên nó sẽ tiêu tốn thêm ít nhiều Sinh Mệnh. Mặt khác, Chỉ Huy Hiệp Sĩ-kakka có thể luân phiên đổi giữa ba con rồng để cho rồng bớt mệt, thành thử theo lý thuyết mà nói, ngài ấy có thể từ từ thu hẹp khoảng cách......"
Nói cách khác, họ chỉ có thể cầu mong Chỉ Huy Hiệp Sĩ sẽ bắt kịp Hoàng Đế trước khi hắn đến World End Altar.
Tuy nhiên, kể cả nếu ông ấy có truy đuổi kịp Hoàng Đế--
Liệu vị Hiệp Sĩ Trưởng Bercouli thực sự có thể một mình đánh bại Thần Bóng Tối Vector?
Asuna không hề ngờ bọn tấn công sẽ đăng nhập với một super account, do đó cô cũng chưa từng hỏi về sức mạnh của Vector. Nhưng lỡ như Vector có năng lực giống "Thao Túng Địa Hình" của Stacia--thì ngay cả Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất - với sức mạnh một địch ngàn - cũng khó lòng thắng một chọi một với hắn.
Asuna vừa nghĩ tới đó, Renri đã cất lời bằng một âm điệu phấn khởi hơn.
"Nếu bắt kịp, Hiệp Sĩ Trưởng-kakka chắc chắn sẽ cứu được Alice-sama. Dù gì thì ngài ấy cũng là kiếm sĩ mạnh nhất thế giới mà."
"......Ừ, anh nói đúng."
Asuna vững dạ gật đầu.
Thứ duy nhất cô có thể làm giờ là tin tưởng. Sau trận chiến hồi nãy, cô đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần ý chí mạnh mẽ của cư dân Underworld rồi còn gì.
"Vậy toàn quân hãy tiến về phía nam. May là trước mặt chúng ta chỉ còn đồng bằng. Có thể không bắt kịp Bercouli, cơ mà biết đâu sau đó chúng ta lại giúp sức được ông ấy."
"Hiểu rồi, Asuna-sama. Tôi sẽ đi báo mọi người để chuẩn bị hành quân gấp."
Renri tăng tốc lướt thẳng vào rừng.
Vừa nhìn tấm lưng cậu ta đi khuất, Asuna vừa tự nhủ với mình.
Kirito, Alice - người mà Kirito đã cố gắng bảo vệ, và con người Nhân Giới. Cô nhất định sẽ bảo vệ tất cả, dù phải bị tổn thương bao nhiêu đi nữa--dù là phải đau đớn bao nhiêu đi nữa.
***
Cùng lúc đó--
Ngoài thực tế, trên con tàu siêu trọng - trung tâm nghiên cứu hải dương Ocean Turtle, trong phòng điều khiển chính, Critter - đầu não mặt trận điện tử của đội đột kích - đã sẵn sàng đưa phân đội hai gồm hai vạn player Mỹ tiếp theo dive vào Underworld.
Có điều, tọa độ đăng nhập là vị trí hiện tại của Gabriel Miller, chừng mười kilomet về phía nam từ điểm đổ bộ của phân đội một.