Sword Art Online
Chương 14 – Kẻ Đánh Cắp Linh Hồn – Subtilizer
Tháng 6~7 năm 2026
Xạ thủ với mái tóc màu xanh lam nhạt.
Thân hình mảnh mai của cô gái hài hòa một cách kì lạ với khẩu súng trường khổng lồ cỡ nòng 50.
Tôi không nhìn thấy được khuôn mặt khi cô ấy nằm sấp, nghiêng lưng về phía tôi. Tuy nhiên đó hẳn là một nàng “mèo hoang” được tô điểm tất cả mọi điều quyến rũ nhất.
Sự tập trung của cô ấy thật đáng nể, cô tập trung nhắm vào mục tiêu phía dưới mà không có bất kì sự dao động nào dù là nhỏ nhất, mắt phải cô áp sát vào ống ngắm và ngón trỏ chạm vào cò súng. Tôi rất thích việc tiếp tục nhìn cô ấy chăm chú từ phía sau thêm chút nữa, nhưng tôi lại có quá ít thời gian.
Rời khỏi nơi ẩn nấp của mình, tôi bắt đầu rảo bước qua sàn của tòa nhà đổ nát. Thận trọng tránh các viên sỏi, mẩu gỗ và những mảnh kim loại, những vật nhỏ nằm rải rác quanh chân mình, tôi tiếp cận sau lưng cô gái mà không hề gây ra bất kì tiếng động nào.
Lưng cô gái chợt giật mạnh.
Cô ấy có thê cảm nhận được cái gì đó mà không hề có âm thanh cũng như rung động nào sao? Đúng là một trực giác tuyệt vời, nhưng thật không may, đã quá muộn.
Cánh tay phải vươn dài của tôi quấn quanh chiếc cổ thon, tay trái ấn mạnh đầu cô ấy xuống.
Lặng lẽ nhưng dứt khoát.
Kĩ năng «Cận Chiến Quân Sự» (Army Combative) thể hiện rõ khả năng của nó; trị số sinh mệnh của cô nàng——thanh HP của cô——tuột xuống một cách nhanh chóng. Tay súng bắn tỉa vùng vẫy trong tuyệt vọng, nhưng trong game VRMMO này, «Gun Gale Online», thoát khỏi đòn khóa cổ thành công từ phía sau, trong khi dùng tay không mà không có sự chênh lệch đáng kể nào về chỉ số STR là gần như bất khả thi. Tuy nhiên, cũng không có sự khác biệt mấy so với thế giới thực.
Tôi đã dự đoán ý định của cô nàng xạ thủ có mái tóc xanh nhạt này, người mà tôi mong chờ được giáp mặt…… không, tiêu diệt nhất trong số 29 kẻ trong giải đấu mang tên «Bullet of Bullets» này, rằng cô sẽ cố bắn tỉa từ tòa nhà 5 tầng đây.
Vấn đề là, con đường chính trên bản đồ nằm gọn trong tầm ngắm của cả hai vị trí là tầng 4 và tầng 5. Tôi cần phải nhanh chóng quyết định tầng để phục kích cô ấy.
Theo suy luận logic, thì cô sẽ chọn tầng 4 nơi mà cô có thể chuẩn bị để bắn tỉa nhanh hơn. Tuy nhiên, trực giác và phán đoán thì thầm với tôi khi nhìn thấy một thư viện ở tầng 4. Trực giác mách bảo rằng tay súng bắn tỉa này là một học sinh trẻ tuổi ngoài đời thực. Phán đoán của tôi cho rằng là một học sinh thì cô ấy sẽ không chọn thư viện vì nó sẽ gợi nhớ những kỉ niệm ở thế giới thực.
Dự đoán ấy đã chính xác. Cô nàng xạ thủ với mái tóc xanh lãng phí hàng chục giây không cần thiết để tiến lên tầng trên rồi có mặt ở tầng 5 của nhà kho.
Và ngay lúc này, sinh mệnh của cô sẽ tan biến như của một con bướm vướng vào mạng nhện.
Aah, nếu và chỉ nếu đây không đơn thuần là sự giảm giá trị của thông tin nhị phân trong thế giới ảo, nhưng còn là sự bòn rút của sinh mệnh và linh hồn thật sự.
Nếu và chỉ nếu đây là một cơ thể sống đang quằn quại trong tay tôi thay vì một avatar.
«Khoảnh khắc đó» thật sự không còn gì ngọt ngào hơn.
Thanh HP của cô nàng xạ thủ ở phía bên phải tầm nhìn của tôi chỉ còn khoảng 5%. Nhưng cô gái vẫn tiếp tục đấu tranh trong cùng cực để thoát khỏi cú siết cổ của tôi.
Ngay cả khi là kẻ thù của cô ấy, tôi đánh giá cao lập trường của cô, cố gắng hết sức mặc dù nhất định sẽ thất bại, chứ không phỉ những lời vô nghĩa hay buông xuôi mọi thứ đầu hàng.
Trong lúc tôi ôm cô ấy thật chặt, như người yêu dấu, miệng tôi tiến lại gần tai của cô ấy từ phía sau và thì thầm.
——Your soul will be so sweet.
Phần 1
Hắn từ từ mở mắt ra.
Dường như hắn đã ngủ li bì. Chiếc ghế sofa Ý mà hắn mua tuần trước dường như quá mềm. Với cơ thể vẫn vây quanh trong lớp da thuộc dẻo dai, hắn liếc nhìn cái smartwatch trên cổ tay trái của mình.
Sáng, 2 giờ 12 phút.
Đứng dậy, hắn nhẹ nhàng duỗi thẳng lưng lên trong khi đi lại gần bức tường kính ở phía nam. Vì toàn bộ bề mặt là thủy tinh trong suốt, nó cho cái nhìn nguyên vẹn của bến tàu ban đêm từ phòng điều hành ở tầng 43.
Bến cảng lặng lẽ lấp lánh trong ánh sáng từ các tòa nhà chọc trời lân cận. Vô vàn tàu lớn neo đậu tại cầu cảng dài.
Những bóng dáng đáng sợ góc cạnh của chúng không phải là tuần dương hạm hạng sang. Chúng là những chiến hạm trực thuộc Hạm Đội 3 thuộc Hạm Đội Thái Bình Dương Hoa Kỳ.
San Diego, thành phố thứ hai của California, từ lâu đã là cứ điểm của nó. Cơ cấu nền kinh tế xoay quanh căn cứ hải quân khổng lồ với trên 25 000 chi nhánh trực thuộc quân đội cư trú.
Tuy nhiên, nền công nghiệp vừa mới trải qua một sự bùng nổ gần đây. Các ngành công nghệ cao liên quan đến công nghệ thông tin, truyền thông, sinh học và nhiều thứ khác.
Và cả những tập đoàn áp dụng công nghệ tiên tiến vào các mục đích quân sự. Căn bản được giao phó dịch vụ bảo mật và huấn luyện từ phía quân đội, các công ty lớn, và nhiều đơn vị liên quan khác, những cái gọi là tập đoàn quân sự tư nhân này thậm chí điều quân đến các tiền tuyến.
Gabriel Miller, giám đốc công nghệ của «Glowgen Defense Systems» có trụ sở chính ở Downtown San Diego, nhìn xuống cầu cảng trong đêm và nhếch miệng cười vô thức.
Giấc mơ mà hắn ta thấy trong giấc ngủ ngắn trước đó đã tiếp thêm sinh lực, tuy là không đáng kể.
Giấc mơ về một sự kiện trong một game Full-dive mà hắn đã tham gia vài ngày trước trong phòng điều hành này.
Gabriel hiếm khi mơ, nhưng bất cứ khi nào hắn mơ, thì nó sẽ điểm lại chi tiết những việc trong quá khứ.
Cái cảm giác vui sướng trước sự vùng vẫy tuyệt vọng của cô gái xạ thủ tóc xanh vẫn còn đọng lại trên tay hắn. Như thể đó không phải là mơ, nhưng là thực tế……
Không, điều này thật xa vời. Trận chiến đó không hề trong thế giới thực, nhưng trong thế giới ảo.
Công nghệ Full-dive quả là một phát minh tuyệt vời. Đáng khen ngợi dành cho người sáng tạo ra nó, Akihiko Kayaba. Ông ấy sẽ được săn đón nếu như ông còn sống, thậm chí phải mất hàng triệu đô la. Kể cả khi ông là tội phạm tồi tệ nhất thế kỉ——không, chính vì ông ta là người như vậy.
Tuy nhiên, trong khi những trải nghiệm mà AmuSphere mang lại ngày càng trở nên sống động như thật, thì cảm giác không thỏa đáng khi nhận ra chúng đều là giả dối cũng mạnh lên không kém. Như một người khát không thể thỏa mãn bằng nước biển, bất kể có uống bao nhiêu đi chăng nữa.
Là người trẻ tuổi nhất trong số các nhân viên Glowgen DS và là một cổ đông lớn, Gabriel khiến cho cuộc sống của mình không cần phải lo lắng về nhu cầu vật chất. Tuy nhiên, tiền không thể thực hiện được tham vọng nằm sâu trong trái tim của hắn.
“…… Your soul will be so sweet……”
Hắn thốt ra lời của mình trong giấc mơ một lần nữa.
Hắn muốn thì thầm với họ bằng tiếng Nhật, mà hắn đã học từ 3 năm trước. Nhưng hẳn họ nghĩ rằng hắn là người Mỹ với cái nhãn US trên thanh HP của hắn và hắn phải tránh để lại cho họ ấn tượng hắn mạnh hơn mức cần thiết. Rồi sẽ có những cơ hội để nói vào sâu các chi tiết hơn. Hắn để lại rất nhiều câu hỏi của mình cho lúc ấy.
Dập tắt đi nụ cười nhạt lộ trên khuôn mặt lúc nào không hay, Gabriel ấn hàng loạt các nút chìm trên cửa sổ và tăng độ chắn sáng lên. Đến mức mà tấm thủy tinh tối màu phản chiếu chính hắn.
Mái tóc vàng lùng nhùng chải ngược, đôi mắt xanh. Thân hình cao 6 feet 1 inch vừa vặn trong áo sơ mi trắng và quần dài xám tối. Đôi giày da thuộc mềm, hàng đặt riêng. Đó gần như là hình ảnh của một tay Mỹ trắng điển hình, cũng khá xấu hổ, nhưng Gabriel xem ngoại hình không hơn cách để kẻ khác nhận diện hắn. Vào ngày sau cùng, xác thịt chẳng khác chi lớp vỏ cho linh hồn.
Linh hồn.
Hầu như tất cả tôn giáo thừa nhận một số khái niệm về linh hồn. Dĩ nhiên, Kitô giáo chủ trương rằng linh hồn sẽ được gửi đến thiên đường hay địa ngục tùy thuộc vào hành động của mình trong cuộc sống. Tuy nhiên, không phải do đạo Tin Lành hay Công Giáo mà Gabriel tin vào sự tồn tại của linh hồn và săn lùng nó.
Đó là sự thật. Tự thân chứng kiến, theo một cách trực quan.
Một chùm ánh sáng, tuyệt đẹp hơn bất cứ thứ gì, bay vút lên từ trán của cô gái khi mà đã hoàn toàn bị hạ gục trong tay hắn.
Gabriel Miller được sinh ra tại vùng Pacific Palisades ngoại ô Los Angeles, California, tháng 3, năm 1998.
Hắn ta không có anh chị em và lớn lên trong tình yêu thương vô bờ bến của cha mẹ, cả về tình thương cũng như tài chính. Biệt thự nơi hắn ta sống rất lớn và sân chơi của hắn rộng thênh thang, nhưng thứ Gabriel nhỏ yêu quý nhất là kho sưu tập lưu trữ của cha.
Cha hắn, là chủ sở hữu và là quản lý của Glowgen Securities, tiền thân là Glowgen Defense Systems, có sở thích thu thập các mẫu vật côn trùng và vô số tiêu bản được xếp trong cái kho bao la. Gabriel có thể tự giam mình trong đó khi hắn có thời gian, xem các loại côn trùng nhiều màu sắc với một chiếc kính lúp trong tay và đắm chìm trong trí tưởng tượng lơ đãng khi ngồi trên ghế sofa giữa phòng.
Tò mò, những cảm xúc sâu thẳm tấn công Gabriel nhỏ mỗi khi hắn ở một mình trong căn phòng mờ tối với trần cao, vao quanh bởi hàng chục ngàn côn trùng câm lặng.
Mỗi một loài trong số cái loài côn trùng sống một giai đoạn nhất định. Trong đồng cỏ ở Châu Phi, sa mạc Trung Đông, những khu rừng già ở Nam Mỹ, chúng hăng hái làm tổ và săn tìm thức ăn.
Tuy nhiên, chúng bị bắt bởi người đi gặt tại một số nơi, xử lý bằng hóa chất, và trao đổi tay nhiều lần thông qua buôn bán trước khi được sắp xếp gọn gàng trong các tủ kính tại dinh thự nhà Miller. Nói cách khác, căn phòng này là một phòng sưu tập các mẫu vật côn trùng, nó cũng là một nghĩa trang khổng lồ chứa hàng chục ngàn xác chết bị tàn sát……
Gabriel nhắm mắt lại và tưởng tượng điều gì sẽ xảy ra nếu những loại côn trùng này sống lại đột ngột.
6 cái chân sẽ giãy đạp vào không trung, cơ quan xúc giác và cánh run bần bật. Vô số âm thanh chói tai chồng chéo lên nhau xộc vào tai Gabriel từng gợn khô khốc.
Kasakasa, kasakasa.
Mí mắt hắn bừng mở. Chân của con bọ cánh cứng tê giác màu xanh được đặt cố định ở góc tủ trước mặt hắn dường như cử động; hắn nhảy khỏi ghế sofa. Vội vàng chạy đến mẫu tiêu bản, quan sát kỹ lưỡng, nhưng con côn trùng lại là cái xác vô hồn lần nữa khi hắn đến nơi.
Lớp vỏ, những cái chân với gai nhọn mọc đầy, mắt ghép gợi tới một tấm lưới tí hon ánh lên sắc xanh emerald và sáng loáng như kim loại. Gabriel tự hỏi chính xác thứ gì đã từng ban cho con vật ấy cơ thể tinh tế, sự linh hoạt.
Cha hắn từng nói rằng côn trùng không có não bộ như người. Hắn thắc mắc, làm thế nào chúng suy nghĩ được, và cha hắn đã cho xem một đoạn video.
Nội dung là những con bọ ngựa trong thời kì giao phối. Con đực nhỏ teo đè chặt con cái đẫy đà ở lưng, hai cơ quan sinh sản nối vào nhau. Con cái bất động một lúc rồi đột nhiên kẹp phần thân trên của con đực bằng hai càng, bẻ rời cái đầu xuống và xơi tái không một lời cảnh báo. Con đực vẫn tiếp tục giao phối ngay cả trong khi Gabriel chỉ biết trơ mắt sốc ra mà xem, sau cùng mới rút cơ quan sinh sản ra khi cả cái đầu đã bị nhai sạch sẽ. Con cái vung mạnh bộ càng rồi phóng mất dạng trong tích tắc.
Con bọ ngựa đực, dù cụt đầu, vẫn di chuyển dọc bờ lá, leo lên một cành cây và cứ thế bỏ đi như một cái máy. Cha Gabriel vừa nói vừa chỉ vào trong clip.
Các sợi thần kinh phân tán dọc khắp cơ thể côn trùng, bao gồm cả bọ ngựa, có công dụng giống như bộ não. Do đó, chúng vẫn sống tiếp được một thời gian dù phần đầu – cơ quan cảm biến, không hơn không kém – bị mất.
Sau khi xem xong, Gabriel dành ra mấy ngày tự hỏi linh hồn của loài bọ ngựa nằm đâu. Nếu chúng có thể sống dù đầu bị xơi, vậy thì mất hết chân cũng có hề gì. Thế còn phần bụng? Hay ngực? Nhưng dù cho bụng mềm của chúng bị băm nát hay ngực bị kim đâm xuyên thì côn trùng vẫn cầm cự được một lúc, mấy cái chân vùng vẫy dữ dội.
Nếu chúng không chết ngay dù cho mất phần nào đi chăng nữa, vậy thì có phải hồn phách chúng nằm một chút ở mọi nơi trong cơ thể? Lúc đó khoảng 8, 9 tuổi, Gabriel kết luận như vậy sau hàng loạt thí nghiệm trên mấy con côn trùng hắn bắt được quanh nhà.
Linh hồn, thứ năng lượng huyền bí đã làm những cơ thể “có phần máy móc” này – côn trùng – chuyển động, gần như không thể tách rời khỏi chúng cho dù bất kì phần thân thể nào bị phá hủy. Nhưng có thể coi nó sẽ biến mất và đầu hàng ở một điểm nhất định, rời bỏ những mạch của nó.
Gabriel ao ước nhiệt thành được nhìn thấy linh hồn thoát khỏi xác, và nếu được sẽ tìm cách bắt giữ chúng lại. Thế nhưng, chưa một lần nào hắn thấy được «thứ ấy» rỉ khỏi xác côn trùng, nói chi đến bắt giữ, dù rằng hắn có nhìn chằm chằm bao lâu vào kính lúp hay tiến hành các thí nghiệm thật cẩn thận. Cái mong ước nhỏ nhoi ấy chưa một lần thành hiện thực sau bao nhiêu công sức và thời gian bỏ ra ở trong căn phòng thí nghiệm bí mật mà hắn đã dựng nên ở khu rừng rậm rạp sau nhà.
Gabriel bé nhỏ biết rất rõ rằng mong ước của cậu sẽ chẳng được phụ huynh chấp thuận. Đó là lý do tại sao cậu không hỏi cha bất kì điều gì có liên quan kể từ sau vụ con bọ ngựa, cũng như chắc chắn kín miệng về những thí nghiệm. Ấy thế nhưng càng giữ kín bao nhiêu thì ham muốn lại càng tăng bấy nhiêu.
Gabriel từng có một cô bạn đồng trang lứa rất thân.
Tên cô bé là Alicia Klingerman và là con gái duy nhất của nhà doanh nghiệp sống tại một căn biệt thự ngay trên miếng đất sát bên. Hai người cùng học tiểu học và chơi thân, cả hai gia đình cũng thế. Cô bé khá rụt rè và biết vâng lời, thích ở nhà đọc sách hơn chạy chơi đến lấm lem bên ngoài.
Hiển nhiên, Gabriel giấu nhẹm đi với Alicia chuyện mấy cái thí nghiệm cũng nhưng chẳng nói năng gì đến chuyện côn trùng hay linh hồn.
Tuy nhiên, cậu nhóc không tài nào không nghĩ đến mấy chuyện đó. Trí tưởng tượng của Gabriel cứ dâng trào cả lên,lần này tới lần khác, cứ mỗi khi hắn nhìn chăm chú cô bé từ phía cạnh bên trong lúc đôi môi thiên thần mỉm cười, chìm đắm trong thế giới của sách và chữ.
Côn trùng khác với con người. Con người không thể sống nếu bị mất đầu. Do đó, có lẽ linh hồn của con người nằm trên đầu…… trong não.
Nhưng qua internet, Gabriel đã biết được rằng chấn thương vùng đầu không hoàn toàn trực tiếp dẫn đến tử vong. Đã từng có một tay thợ hồ bị cọc sắt đâm xuyên từ cằm ra khỏi đầu mà vẫn sống; đã từng có một gã bác sĩ cố chữa bệnh thần kinh bằng cách loại bỏ một phần não của bệnh nhân.
Vậy thì nằm ở đâu trong não được nhỉ? Gabriel tự hỏi trong lúc ngắm nhìn chân mày của Alicia, nằm ngay dưới mái tóc vàng óng ánh. Linh hồn của Alicia nằm sau làn da mềm mại ấy, hộp sọ cứng cáp ấy và đằng sau cả lớp não bộ ấy.
Hắn chắc chắn sẽ cưới Alicia khi lớn lên, hay là nhóc Gabriel mơ mộng thế. Như vậy thì một ngày nào đó hắn sẽ có cơ hội được thấy tận mắt nhìn thấy linh hồn của Alicia. Chẳng có ngôn từ nào trên đời có thể diễn tả được linh hồn của cô ấy thánh thiện đến dường nào.
Một nửa những điều ước của Gabriel đã thành hiện thực, sớm hơn cả hắn nghĩ.
Tháng 9 năm 2008, sự sụp đổ tràn lan của các ngân hàng châm ngòi cuộc Khủng hoảng Tài chính Toàn cầu nổ ra.
Suy thoái kinh tế lan sâu đến cả khu dân cư ở quận Pacific Palisades, Los Angeles. Hàng loạt căn biệt thự nguy nga đều bị treo bảng bán và số lượng xe hơi cao cấp chạy trên đường phố càng ít đi trông thấy.
May mắn là Glowgen Securities đã siết chặt quản lý và giảm những ảnh hưởng đến mức tối thiểu, nhưng tập đoàn hàng xomg, nhà Klingerman, thì mắc phải hàng đống nợ do họ đầu tư vào bất động sản. Với mọi gia sản kể cả căn nhà đều biến mất vào tháng 4 năm sau, họ quyết định lệ thuộc vào họ hàng đang làm nông ở tận thành phố Kansas và chuyển đến vùng Trung Tây Hoa Kỳ.
Gabriel buồn lắm. Dù chỉ mới 10 tuổi nhưng sớm già dặn, cậu nhóc hiểu rõ thằng nhóc 10 như hắn chẳng làm gì được cho Alicia lúc này và hoàn toàn có thể mường tượng ra những hoàn cảnh gian khó mà cô bé sắp đối mặt.
Căn biệt thự từng được canh phòng cẩn thận, một tay đầu bếp chuyên nghiệp chuẩn bị từng bữa ăn một, và một ngôi trường đầy các “cậu ấm cô chiêu” da trắng; tất cả những thứ xa xỉ ấy sẽ biết mất khỏi cuộc đời Alicia vĩnh viễn, thay vào đó là nghèo túng và lao động tay chân. Và điều khiến cậu nhỏ Gabriel phát điên nhất chính là việc linh hồn của Alicia, đáng lẽ một ngày kia phải là của hắn, sẽ bị tổn thương bởi một kẻ lạ mặt nào đó và mất đi sự sáng ngời.
Vì vậy, hắn nghĩ sẽ tìm cách giết cô bé.
Vào cái ngày mà Alicia nói lời từ biệt với lớp, Gabriel mời cô bé đến khu rừng sau nhà ngay khi cô vừa bước xuống xe buýt. Tránh né từng cái camera trên suốt đoạn đường và hàng rào, hắn đảm bảo không ai nhìn thấy trong lúc thâm nhập sâu vào rừng và đi trên lá cây rơi nhằm tránh để lại dấu vết, dẫn Alicia đến «phòng thí nghiệm bí mật» được bao quanh hàng tá bụi rậm.
Hoàn toàn không để ý đến biết bao nhiêu con côn trùng đã bỏ mạng nơi ấy, Alicia lập tức đáp trả lại bằng vẻ dịu dàng ngay khi cánh tay của Gabriel vòng quanh ôm lấy thân hình mảnh dẻ của cô. Xen giữa những tiếng nấc, cô bé bày tỏ rằng mình chẳng hề muốn rời đi, và cô bé mong được mãi sống cùng Gabriel tại nơi đây đến thế nào.
Thì thầm trong tim rằng hắn sẽ giúp cô bé toại nguyện, Gabriel cho tay vào túi áo sơ mi và lấy ra món dụng cụ đã được chuẩn bị sẵn. Thứ mà cha hắn luôn dùng để xử lý đám côn trùng: cây kim sắt dài 4 inch với tay cầm gỗ.
Nhẹ nhàng đưa mũi nhọn vào trong tai trái Alicia, hắn giữ tai phải cô bằng tay trái trước rồi đâm xuyên thẳng qua đến tận cán không một chút do dự.
Alicia chớp hai mắt, không tài nào hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, trước khi toàn thân co giật dữ dội. Đôi mắt xanh mở to đột ngột mất đi sức sống, và——
Gabriel thấy nó.
Thứ gì đó như một đám mây nhỏ lấp lánh rực rỡ, xuất hiện ngay giữa vầng trán mịn mà của Alicia. Lơ lửng một lúc, rồi tiến đến hàng mày Gabriel mà nhập vào, cứ như thế, không chút kháng cự hay điều gì khác.
Ánh mặt trời ấm áp mùa xuân bao trùm lên khung cảnh xung quanh hắn biến mất. Cứ như những tia sáng ấy rọi xuống từ những nhành cây trên cao; hắn thậm chí nghe được những tiếng chuông ngân khe khẽ.
Hai dòng nước ấm chảy ra từ khóe mắt Gabriel trong những xúc cảm hứng khởi mãnh liệt. Hắn đang ngắm nhìn lên linh hồn của Alicia…… không chỉ thể, hắn có thể nhìn thấy những gì linh hồn của Alicia nhìn được, chính bản năng đã mách bảo hắn như thế.
Đám mây nhỏ lấp lánh ấy bay xuyên qua đầu Gabriel dù chỉ có vài giây nhưng lại có cảm giác như là mãi mãi và cứ tiếp tục lên cao, như thể được dẫn dắt bởi ánh sáng nơi trời xanh, trước khi cuối cùng tan biến. Ánh nắng mùa xuân và tiếng chim hót chiêm chiếp dần trở lại xung quanh hắn.
Ôm chặt cơ thể vô hồn và không chút sự sống của Alicia, Gabriel bâng khuâng không biết trải nghiệm vừa nãy là thực hay là ảo ảnh của kích thích tột độ. Và biết rằng cho dù đó có là hư hay thực đi chăng nữa, thì Gabriel sẽ truy đuổi thứ hắn vừa mới chứng kiến đến cuối đời.
Hắn ném xác Alicia vào một cái hố sâu giữa những đường rễ cây sồi cổ thụ hắn phát hiện lúc trước. Kế tiếp, sau khi kiểm tra chính mình kĩ lưỡng, hắn lấy ra hai sợi tóc vàng dính lên người và ném luôn chúng vào hố. Còn cây kim thì được rửa sạch trước khi quay trở lại hộp dụng của của cha hắn.
Đến cả cảnh sát địa phương chẳng thể moi ra chút manh mối nào từ Vụ Mất Tích của Alicia Klingerman, nên vụ án chìm vào quên lãng.
Tự kéo mình ra khỏi những hồi ức thoáng chốc, gã trai 28 tuổi Gabriel Miller thôi không nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương, và bước về phía bàn làm việc kê cạnh bức tường phía tây. Ngay khi vừa ngồi chiếc ghế dựa Na Uy, một icon điện thoại hiện lên ngay trên mặt bàn kính cảm ứng 30 inch.
Nhấn một cái, khuôn mặt người nữ thư ký xuất hiện, cùng giọng nói phát ra.
『Mister Miller, thứ lỗi cho tôi đã làm phiền. COO Ferguson mời Ngài cùng dùng bữa tối ngày mai. Tôi nên hồi âm thế nào?』
“Nhắn ông ấy tôi có kế hoạch rồi.”
Gabriel trả lời ngay lập tức và cô thư ký thường điềm tĩnh chợt biểu lộ một nét mặt phần khó xử. Ngài COO dù gì đi chăng nữa cũng là phó chủ tịch, người cầm quyền thứ hai tại Glowgen DS. Là một trong hơn 10 vị lãnh đạo, Gabriel khó mà được từ chối lời mời dùng bữa ấy——theo lẽ thường là vậy.
Thế nhưng, sự hoang mang trên mặt cô thư ký chưa tới tích tắc đã biến mất, và tiếp tục nói đều đều.
『Đã hiểu, tôi xin tuân lệnh.』
Cuộc gọi kết thúc và Gabriel ngồi dựa hoàn toàn vào ghế với hai chân bắt chéo.
Hắn có thể đoán được Ferguson muốn gì. Chắc hẳn đó là ngăn Gabriel khỏi tham gia vào cái «chiến dịch» mà hắn đã lên lịch.
Nhưng cũng có thể tay COO còn có suy nghĩ khác. Tên cáo già đó hẳn phải đang ao ước hắn bất cần vác xác đến chốn nguy hiểm nào đó và liệt tên mình lên danh sách KIA. Suy cho cùng, Gabriel là con trai của cựu chủ tịch và đồng thời là cổ đông lớn nhất.
Dĩ nhiên, Gabriel cũng tự hiểu một lãnh đạo mà đâm đầu vào chiến trường nơi đạn bay tứ tung thì ngu ngốc đến cỡ nào. Dù cho hắn đã có kinh nghiệm sẵn, công việc của một CTO là tính toàn toàn bộ kế hoạch cho chiến dịch từ trụ sở an toàn mà chẳng cần phải dấn thân vào trận mạc đầy hiểm nguy.
Dù sao thì bằng mọi giá, hắn vẫn phải tham gia vào chiến dịch này đã luôn giữ hoàn toàn tuyệt đối trong vòng bí mật. Cuối cùng, đây là điều có liên quan mật thiết đến thứ hắn liều mạng tìm kiếm kể từ cái ngày hắn nhìn thấy linh hồn của Alicia.
Khách hàng lần này không phải là Cơ Quan Quốc phòng, cho dù họ có trả giá cao. Mà là Cục Tình báo Quốc gia——NSA——mà trước đây cũng đã hợp tác vài lần.
Hai nhân viên NSA đến đây một tháng trước đã khiến Gabriel phải ngạc nhiên, dầu bình thường hắn rất hay giữ mặt lạnh.
Thứ nhất, chiến dịch này hoàn toàn ngoài vòng pháp luật. Một nhóm lính đột kích từ Glowgen sẽ đáp một tàu ngầm hải quân và tấn công một tàu chiến Nhật Bản, một quốc gia đồng minh. Và họ cũng chẳng cần lo lắng gì về thương vong trên con tàu đó cả.
Và mục tiêu là đánh cắp một công nghệ.
Vừa nghe qua chi tiết, Gabriel kêu một tiếng khẽ, ngạc nhiên tột độ——hoặc có lẽ là thích thú. Tuy nhiên, may là hai tay kia chẳng nhận ra.
«Công nghệ Soul TransLation». Một cỗ máy kì diệu có khả năng giải mã linh hồn con người, được phát triển bởi một tổ chức nhỏ tên «Rath» thuộc JSDF.
Gabriel, trong công cuộc nghiên cứu linh hồn, đã rất hứng thú với công nghệ Full-dive của Nhật được một thời gian. Đó là lý do hắn chơi Gun Gale Online và học Nhật Ngữ. Hắn còn tậu được cả một bộ «thiết bị của quỷ», Nerve Gear, thứ đáng lẽ phải bị thiêu hủy không chừa một cái bằng việc chi trả vài chục ngàn USD——dĩ nhiên hắn chẳng muốn tự mình dùng thử.
Gabriel kì vọng vào việc phát triển công nghệ Full-dive vốn bị khủng hoảng bởi vụ um sùm của trò chơi tử thần. Tuy nhiên, họ đã âm thầm tiếp tục nghiên cứu của mình và cuối cùng đã gần chạm đến bí mật của linh hồn.
Yêu cầu từ NSA cứ như thể là định mệnh của Gabriel.
Glowgen DS có thể coi là một trong các công ty quân sự tư nhân lớn trong khu vực, chỉ chỉ đơn giản là vậy thôi; họ khó có thể từ chối yêu cầu của NSA hiện có quyền lực thậm chí còn lớn hơn cả CIA ngay từ lúc đầu. Việc bỏ phiếu để thông qua bản hợp đồng của lãnh đạo hai bên trong cuộc họp khẩn cấp. Để ngăn chặn thông tin bị rò rỉ, đã nhất trí rằng đội đột kích sẽ bao gồm những tay lính đánh thuê đặc biệt trong thế giới ngầm với quá khứ đen tối được che đậy——
Gabriel tự đề cử mình làm chỉ huy trong kế hoạch này.
Lẽ dĩ nhiên, sự thật về Gabriel là một lãnh đạo trong Glowgen được giấu kín khỏi đội đột kích. Mấy tay đó kiểu gì cũng sẽ phản bội lại công ty, bắt cóc Gabriel đòi tiền chuộc.
Gabriel phải đi ngay cả với những rủi ro đó.
Các đặc vụ từ NSA đã đề cập. Rath đã thành công không chỉ trong việc giải mã linh hồn con người, mà còn nhân bản nó thông qua công nghệ STL. Nếu linh hồn nhân tạo có codename «A.L.I.C.E.» được hoàn thành và nạp vào các vũ khí không người lái của Nhật, nó sẽ phá hủy thế cân bằng quân sự trong khu vực Đông Á.
Hắn ta không quan tâm nếu phát sinh tranh chấp ở vùng Viễn Đông——hay bất kì nơi nào trên thế giới. Nhưng Gabriel đã bị thuyết phục ngay khi hắn nghe thấy cái tên Alice.
Hắn ta sẽ làm điều này vì chính hắn.
Hắn sẽ tìm cái thiết bị lưu trữ media, được gọi là Lightcube, với linh hồn trong đó bằng bất cứ giá nào.
“Alice………… Alicia…………”
Tựa lưng vào ghế, rũ lưng xuống, hắn khẽ thì thầm hai cái tên đó. Nụ cười bất giác xuất hiện trên đôi môi của hắn.
Tên của công ty được sáng lập bởi cha của Gabriel, Glowen, được đặt với ý nghĩa «Mang áng sáng đến», dường như cha của hắn đã có ánh sáng của niềm hạnh phúc trong tâm trí, nhưng cái xuất hiện trong tâm trí cho Gabriel, người kế nhiệm của ông, không là gì khác ngoài ánh hoàng kim chói lọi xuất hiện từ hàng chân mày Alicia đang chết.
Mang đến ánh sáng. Hoặc nói cách khác, linh hồn.
Tất cả mọi thứ, đều là định mệnh.
Gabriel và 11 thành viên khác trong đội sẽ bay đến Guam vào tuần sau và thâm nhập vào vùng biển Nhật Bản trên tàu ngầm hạt nhân từ một căn cứ hải quân ở đó. Trước khi bắt đầu chiến dịch, họ sẽ chuyển sang một tàu ngầm nhỏ và tiến hành tấn công vào mục tiêu, con tàu mẹ nghiên cứu đại dương khổng lồ, «Ocean Turtle».
Họ có thể chiếm nó mà không phải đổ máu, hay thương vong cho cả hai bên——hoặc thậm chí là cả hai. Tuy nhiên, niềm tin của Gabriel rất kiên định. Hắn biết rằng mình sẽ chạm tay vào «Alice» và công nghệ STL . Hắn chỉ cần một bản copy đơn giản của Lightcube và tài liệu từ NSA.
Một chút nữa…… chỉ một chút nữa thôi. Hắn sẽ tìm ra được bản chất thật sự của linh hồn, thứ đã lẩn tránh mặc cho hắn đã tiến hành nhiều thí nghiệm trên con người, kể từ lúc Alicia, chỉ một chút nữa thôi.
Hắn sẽ có thể thấy sự tuyệt đẹp, đám mây lấp lánh đó một lần nữa.
“………… Linh hồn ngươi…… sẽ rất ngọt ngào đây…………”
Gabriel thì thầm một lần nữa, lần này là bằng tiếng Nhật, và khép mí mắt lại.
Phần 2
Thuyền trưởng Dario Giuliani chỉ huy tàu ngầm hạt nhân lớp Seawolf, Jimmy Carter, ông có thể coi là một tay thủy thủ tàu ngầm từ trong ra ngoài, leo lên đến hàm hiện giờ từ việc lau chùi bế phóng ngư lôi. Chiếc đầu tiên ông đi là một tàu lớp Barbel chạy diesel cũ với đủ thứ tiếng ồn và mùi dầu phảng phất cho dù có đến bắt kì ngóc ngách nào trong khoang chính chật hẹp đó.
Đem so sánh, tàu lớp Seawolf , thứ tốn nhiều chi phí hơn bất kì loại nào trên thế giới, y như là một chiếc Rolls-Royce. Giuliani từ khi được chỉ định làm thuyền trưởng từ năm 2020 là luôn hết mực yêu quý con tàu và cả thủy thủ đoàn. Qua khổ luyện, phần thân nổi vững chắc, lò phản ứng S6W, và 140 thuyền viên gắn bó với nhau như một nhà, có thể du ngoạn ở bất kì nơi nào trên biển miễn là mực nước đủ sâu.
Jimmy Carter theo một cách nào đó giống như con gái của Giuliani. Đáng tiếc là ông sớm phải rời khỏi trọng trách, hoặc ở trên cạn hoặc giải ngũ sớm, nhưng người kế nhiệm mà ông đã đề cử, sĩ quan chỉ huy Guthrie, chắc chắn sẽ không thua kém ông chút nào.
Tuy nhiên——
Như thể để làm khó vài năm cuối của Giuliani, một chỉ thị duy nhất đầy nguy hiểm đã được chuyển tới cách đây độ 10 ngày.
Jimmy Carter là một con tàu thiết kế cho các chiến dịch đặc biệt và được trang bị hàng loạt phương thức hợp tác với SEAL. Chiếc tàu ngầm cỡ nhỏ ASDS nằm trong boong sau sau cũng là một trong số đó.
Con tàu đã đi vô số lần trong những vùng biển xa lạ với các đặc vụ SEAL trên boong. Nhưng nhiệm vụ chính vẫn luôn là gìn giữ hòa bình ở mọi khu vực trên thế giới và tất cả mọi người ắt hẳn đều cảm giác trách nhiệm như Giuliani khi họ tiến vào sâu trong nơi tử địa.
Tuy nhiên, ngoại trừ lũ cá biệt lên tàu từ Guam hai hôm trước——
Giuliani chỉ đi xem qua các vị khách của mình ở đuôi tàu đúng một lần, nhưng đó là quá đủ để ông suýt ra lệnh ném cả lũ ra ngoài đại dương. Mười mấy tay vô kỉ luật nằm ườn ra sàn, vài tên mở headphone lớn hết cỡ còn vài gã thì ngà ngà ngồi đánh bài đánh bạc; chưa kể đến mấy lon bia bừa bãi khắp nơi. Chẳng có ai trong đám đó là thủy thủ cho cam. Mà chắc hẳn cũng không tên nào ở trong quân ngũ cả.
Chỉ có một người là còn có vẻ lịch thiệp đúng mực, tay chỉ huy cao dong dỏng xin lỗi Giuliani vì mớ bừa bộn trên tàu.
Thế nhưng, cái gã với đôi mắt xanh đáng sợ đó——
Trong lúc bắt tay và nhìn thẳng vào đôi mắt, Giuliani cảm nhận được điều gì đó mà ông đã quên đi từ rất lâu.
Đó là rất rất lâu trước khi ông vào Hải quân. Ông đang bơi lội ở Miami, quê ông, ngay khi một con cá mập trắng lớn lao sượt qua bên cạnh ông. May mắn an toàn, nhưng Giuliani bắt gặp đôi mắt của con vật đó, nó nuốt chửng mọi tia sáng như một cá hố không đáy.
Và đôi mắt xanh của tay này cũng y như thế……
“Thuyền trưởng, có tín hiệu từ máy ghi sóng âm!”
Những tiếng ồn bất ngờ từ kĩ thuật viên định vị sóng âm kéo Giuliani ra khỏi suy nghĩ của mình.
“Nó là tuabin của lò phản ứng, chúng tôi đang so sánh…… trùng khớp, chắc chắn là chiếc siêu trọng mục tiêu. Cách 15 dặm.”
Kéo tâm trí của mình trở lại, ông nhanh chóng đưa ra chỉ dẫn từ ghế chỉ huy, chỗ ngồi của thuyền trưởng.
“Được rồi, giữ độ sâu này và giảm tốc độ xuống 50 hải lý.”
Mệnh lệnh vang vọng và ông ngay lập tức cảm thấy tốc độ chậm lại.
“Con tàu hộ tống trang bị Aegis đó ở đâu?”
“Xác nhận có âm thanh tuabin khí cách ba dặm về phía tây-tây nam của mục tiêu…… kiểm tra hoàn tất, đó là Nagato của JMSDF .”
Giuliani nhìn chằm chằm vào hai điểm sáng xuất hiện trên màn hình lớn phía trước.
Ngoài con tàu chiến trang bị hệ thống Aegis, ông nghe nói rằng chiếc siêu trọng này là một con tàu nghiên cứu đại dương không hề có bất kì vũ khí nào. Và chỉ thị lần này là để cho đám ác ôn vũ trang xâm nhập vào đó. Chưa kể đó là tàu của Nhật, một quốc gia đồng minh. Việc này chẳng có vẻ gì giống một hoạt động hợp pháp được sự chấp thuận của Tổng Thống và Bộ Trưởng Bộ Quốc Phòng.
Những lời của người đàn ông mặc đồ đen, người mang chỉ thị trực tiếp từ Lầu Năm Góc hiện lên trong đầu Giuliani .
——Nhật Bản đang tiến hành nghiên cứu trên con tàu lớn đó nhằm mục đích chiến tranh. Không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chôn vùi nghiên cứu đó để giữ mối quan hệ hữu nghị giữa hai nước.
Giuliani chẳng phải là một thằng oắt nuốt lời trắng trợn.
Tuy nhiên, ông cũng đủ tuổi để nhận thức được rằng ông không có sự lựa chọn nào ngoài việc tuân thủ mệnh lệnh.
“Hành khách của chúng ta đã chuẩn bị chưa?”
Viên chức điều hành đứng bên cạnh ông xác nhận với một giọng nói trầm.
“Họ đã chuẩn bị sẵn sàng trên ASDS.”
“Được rồi…… duy trì tốc độ này và nổi lên đến 100 feet!”
Khí nén đẩy nước biển ra khỏi khoang chứa nước và tạo độ nổi nâng hết cả bộ khung khổng lồ của Jimmy Carter. Khoảng cách từ những điểm sáng dần dần mờ đi.
Liệu sẽ có thương vong cho các nhà nghiên cứu Nhật hay không? Điều đó rất có khả năng. Có lẽ ông sẽ mang theo những ký ức về việc hợp tác trong chiến dịch này cho đến lúc lâm chung.
“5 dặm nữa đến mục tiêu!”
Giũ bỏ mọi do dự , Giuliani kiên quyết đưa ra chỉ thị.
“Phóng ASDS!”
Cơ thể ông cảm nhận được rung động nhẹ chứng tỏ “hàng hóa” đã được thả đi ở khoang dưới.
“Phóng hoàn tất…… Động cơ tự đẩy của ASDS đã kích hoạt.”
Chiếc tàu ngầm cùng một bầy chó hoang và một con cá mập duy nhất tăng tốc trong nháy mắt vào đâm thẳng lên bụng con rùa biển khổng lồ nổi trên mặt đại dương.