Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 109: Lựa chọn sai lầm
Chương 109: Lựa chọn sai lầm
“Như bọn tôi đã thảo luận từ trước, dân làng sẽ được sơ tán trong khi tôi đánh lạc hướng Garfiel. Natsuki-san có bảo không cần quá lo lắng về việc câu giờ, nhưng tôi tham lam hơn thế một chút … Vậy, tôi có thể trông cậy vào sự giúp đỡ của cô không?”
Sau khi tách khỏi Subaru và trước khi xuất phát với hai cỗ xe mồi nhử, Otto nói chuyện với Ram ở một góc trong làng.
Ram khoanh tay trước câu hỏi không được tự tin lắm của Otto, cô dựa lưng vào tường và nhắm mắt lại. Thấy cô im lặng, Otto cố gắng kìm nén sự vội vã của mình trước tình huống cấp bách của trận chiến.
“Xin lỗi, nhưng bọn tôi thực sự không có nhiều thời gian.”
“Bọn đàn ông thiếu kiên nhẫn là thứ ta rất ghét. Ram nói từ trước còn gì, còn phụ thuộc vào điều kiện hoàn cảnh nữa.
Ram hé một bên mắt, dứt khoát cự tuyệt ánh mắt cầu khẩn của Otto.
“Từ trước” của Ram ở đây là ba ngày trước. Cái đêm mà Subaru đánh cược với Roswaal, Otto đã đề nghị Ram chiến đấu cùng với cậu .
Roswaal đã yêu cầu Ram rời khỏi phòng để hắn và Subaru có thể ở một mình với nhau.
Và khi Ram ra khỏi căn nhà, Otto đã đợi sẵn ở bên ngoài. Anh biết chắc rằng Roswaal sẽ bảo cô rời đi trước khi thảo luận vấn đề cốt yếu liên quan đến Phúc Âm, và nhờ đó anh có thể bắt chuyện với Ram trong một khoảng thời gian nhất định lúc cô được tự do.
Nói đơn giản, ba ngày trước, mối quan hệ giữa Ram và Otto chỉ là quen biết hời hợt không hơn.
Sô lần giao tiếp của hai người chỉ đếm trên đầu ngón tay, và Ram không hứng thú với bất kỳ người đàn ông nào ngoại trừ Roswaal. Ngoài những gương mặt quen thuộc ở dinh thự Roswaal ra, Lewes và Garfiel có lẽ là những người duy nhất nói chuyện với cô khi ở Thánh Địa.
Thế nên, khi Otto gọi Ram và bị cô nhìn như thể đang nhìn hòn sỏi bên đường, anh phải xây dựng lại mối quan hệ của họ từ bước nền.
“Xin chào, mà… Ram-san này. Không khí đêm nay trong lành nhỉ.”
“————.”
“Xin chào?”
“――À, Ram đang tự hỏi ngươi là ai, ra là cái đuôi cứ bám dính Barusu suốt đó nhỉ. Ram ít khi gặp ngươi khi không có tên đó, vì vậy Ram gặp chút khó khăn trong việc xác định ngươi là loài vật gì.”
“Cô không coi tôi là con người nữa ư!? Ấn tượng đó của cô khiến tôi rất tổn thương đó! Mặc dù tôi có thể hiểu tại sao mình bị đối xử như món đồ phụ tùng của Natsuki-san...”
“Làm đàn ông mà chấp nhận trở thành vật dụng cho bất kì ai thì cũng là thứ rẻ mạt. Biến đi.”
“Cô có cần phải chua ngoa như vậy không !?”
Thái độ khó chịu không thể tiếp cận của Ram làm kế sách kết thân của Otto tan thành mây khói.
Không thèm đoái hoài đến Otto, Ram dựa vào cửa và khoanh tay.
“Vậy cô có thể dành chút thời gian nói chuyện với tôi không?”
“Dẫu sau này Ram có còn nhớ hay không, thì ngươi phải bắt đầu câu chuyện bằng cách giới thiệu tên của mình chứ? Dẫu chưa biết sau này Ram có nhớ hay không.
“Tại sao cô lại nói hai lần rằng cô không thể không nhớ tên tôi? Hà… Tôi là Otto Suwen. Là Otto Suwen. Chỉ là một thương nhân lưu động tầm thường, nhưng tôi sẽ rất vui nếu cô có thể ghi nhớ khuôn mặt và tên tôi đó.”
“Còn phụ thuộc vào việc cuộc nói chuyện này có thú vị hay không.”
Otto chán nản giới thiệu tên của mình, trong khi Ram vẫn không chịu bỏ thái độ độc đoán.
Mặc dù cô cũng ngụ ý rằng mình sẵn sàng lắng nghe, nhưng cô hẳn sẽ ngay lập tức dừng lại nếu câu chuyện quá vô nghĩa. Hít thật sâu, Otto gồng mình lên một lần nữa và bắt đầu câu chuyện từ một góc độ khác.
“Điều này sẽ liên quan đến những gì Natsuki-san và Bá tước hiện đang thảo luận, nhưng mà… Ram-san. Cô có muốn giúp Nastuki-san và tôi giải phóng Thánh Địa khỏi Kết Giới không?”
“―― Đủ rồi đấy. Mong muốn duy nhất của Ram bây giờ là thực hiện ước muốn tha thiết nhất của Roswaal-sama. Chừng nào Ram còn tôn trọng ý nguyện của Roswaal-sama, thì việc giải phóng Thánh địa theo cách khác sẽ là vô nghĩa.”
“Nhưng liệu để mọi thứ diễn ra như Bá tước mong muốn… có tốt không? Ram-san không thấy rằng mọi việc đã trật khỏi ý muốn đó từ lâu rồi à?”
“————.”
Otto đã đề xuất vào cuối cuộc trò chuyện với Subaru việc lôi kéo Ram trở thành đồng minh của họ.
Tuy rằng Subaru hoàn toàn miễn cưỡng về điều đó, nhưng, suy ra từ nhừng gì Subaru nói, Otto cho rằng đó hẳn là một vụ đánh cược có cơ hội chiến thắng cao.
Mở mắt ra, khuôn mặt Ram vẫn vô cảm, đôi mắt màu hồng nhìn thẳng vào Otto.
Cô thôi khoanh tay, những ngón tay đang hạ xuống khẽ chạm vào thứ mà hẳn là cây đũa phép cô giấu dưới váy.
Những lời tiếp theo của Otto sẽ quyết định liệu anh ta có phải hứng chịu cơn thịnh nộ trong hình dạng những lưỡi phong đao của cô hay không.
Nín thở và liếm môi, Otto nở nụ cười can đảm anh thường dùng khi thực hiện những phi vụ kinh doanh đầy thách thức.
Cơ thể cứng đờ của Otto mềm dần, nhịp tim cũng dần ổn định và trở nên thoải mái hơn.
Giờ, cũng giống như mọi khi, đã đến lúc anh phải cứng rắn.
“Mọi việc diễn ra đã không còn như kế hoạch của Bá Tước―― và lần này, cô có cơ hội thực hiện mong muốn thực sự của mình. Tôi tin Natsuki-san và tôi có thể giúp cô chuyện đó.”
Ngón tay Ram dao động, ngập ngừng―― rồi buông đũa phép. Thấy vậy, Otto mới biết rằng tài thương lượng của mình quả không phải chuyện đùa.
Sau khi Ram nghe lời đề nghị của Otto và biết chi tiết về kế hoạch, cô đã đưa ra một số điều kiện.
Thành thật mà nói, tiết lộ toàn bộ kế hoạch với Ram là một canh bạc khá rủi ro đối với Otto và Subaru. Nếu họ đánh giá sai mức độ tác động của lời đề nghị đối với suy nghĩ của Ram, thì toàn bộ kế hoạch của họ sẽ bị kể sạch cho Roswaal. Nhưng được Ram đứng về phía mình cũng mang lại lợi ích không nhỏ nên họ mới chấp nhận rủi ro này.
Ram đặt ra một số điều kiện để đổi lấy sự hợp tác của cô, thấy chúng hoàn toàn hợp lý, Otto đã chấp nhận.
Otto đã không đề cập chi tiết về các điều kiện của Ram với Subaru. Bởi anh cần sự hợp tác tối đa của cô, và cần thiết để đảm bảo một số hành động của anh phải diễn ra trong bí mật.
Nếu Otto nói với Subaru, chắc chắn cậu sẽ ngăn họ lại. Nếu Subaru để cảm xúc của mình chi phối và từ bỏ kế hoạch này, đồng nghĩa với việc số phận của họ sẽ đều phó mặc cho may rủi.
“Ngươi quả thật là rất thiếu may mắn đấy, biết không? Ram không biết ngươi làm gì để kiếm sống, nhưng ngươi rõ là một thương nhân thảm bại.”
“Cô hoàn toàn nhớ tôi là một thương nhân lưu động, phải không!?”
Ram khịt mũi nhận xét tựa như khứa dao vào quyết tâm trong lòng Otto, như một tiếng than đau đớn vang vọng khắp Thánh Địa.
※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※ ※
——Đối mặt với áp lực kinh hồn phát ra từ con thú dữ hừng hực sát khí, Otto ngạc nhiên khi thấy cơ thể mình không hề run rẩy.
Hình thù gớm ghiếc hiện ra trước mắt anh là một con quái vật khổng lồ dài bốn mét.
Những chiếc răng nanh cong vút, nhọn hoắt như lưỡi kiếm chĩa ra cái miệng khổng lồ, vuốt sắc cong hình bán nguyệt như lưỡi hái tàn bạo của Thần Chết. Mỗi nhúm lông vàng phủ trên người nó như có thể cản lại bất kỳ lưỡi kiếm nào đâm vào.
Chỉ có ánh mắt của nó, sáng rực như màu lông, giữ lại nét tích của Garfiel trước khi biến đổi. Nhưng sự khác nhau giữa hiện tại và trước đó chỉ mới một thoáng càng khiến cái nét tích kia chẳng thật chút nào.
Đó là Garfiel, sau khi bỏ đi hình người và trở thành một con hổ hung dữ.
Hơi thở hôi hám thoát ra khỏi cổ họng sau tiếng gầm gừ ghê tợn, tạo ra áp lực đủ lớn làm câm lặng mọi sinh vật trong rừng.
“————.”
Cố ép mình mỉm cười, Otto ước mình có thể nói gì đó, bất cứ điều gì, để có thể làm dịu bầu không khí đi một chút.
Nhưng không có giọng nói phát ra khỏi cổ họng đã cứng đờ của anh, và ngay cả đôi má đáng ra phải mỉm cười cũng không nghe lệnh chủ nhân, vẫn giữ nguyên vẻ cứng nhắc.
Và, muộn màng thay, Otto nhận ra lý do tại sao mình không run rẩy.
―― Không phải anh không sợ. Thay vào đó, đó là bởi, trong tình huống kiểu gì cũng chết, cơ thể anh đã từ bỏ việc cố sống sót rồi.
Vì, run rẩy khi sợ hãi là cơ chế của cơ thể để nhóm lên bản năng sinh tồn của một thương nhân.
Bằng cách đó cơ thể mới không từ bỏ linh hồn —— nhưng nếu ở trong tình cảnh dẫu có làm thế cũng vô nghĩa, thì dĩ nhiên cơ thể sẽ không run rẩy rồi.
Anh đã nghe về nó. Anh đã tưởng tượng ra nó.
Anh biết rằng Garfiel sở hữu cả dòng máu của thú nhân và con người, và việc hắn ta có thể biến thành một con quái vật.
Nhưng sự thật đã vượt xa trí tưởng tượng mong manh của Otto, trước mặt anh là một sinh vật vượt xa sự hiểu biết của con người đến nỗi dường như nuốt chửng linh hồn của anh vào dạ dày của nó.
Vậy mà trước sự hiện diện của một sinh vật như vậy, Otto đã thốt ra một điều ngu ngốc như “Chúng ta đã câu đủ thời gian rồi, nhưng tại sao không thử đánh bại anh ta nhỉ?”. Tất nhiên anh không nên cố đánh bại hắn ta. Làm như có cửa mà thắng ấy.
Thế mà,
“Garf đã biến hình… Thế là đã có đủ điều kiện.”
Cô gái với vóc người nhỏ bé phía sau anh lẩm bẩm, giọng cô vẫn bất biến trước sự hiện diện áp đảo nọ.
Otto còn không có hồn phách đâu mà hỏi “điều kiện” là gì. Nhưng, với một cái quay đầu cứng nhắc đến mức cổ kêu lên răng rắc, Otto nhìn sang thiếu nữ bên cạnh — nhìn sang Ram.
Đôi môi Ram khẽ thả lỏng, và lần đầu tiên, cô cho Otto thấy thứ gì đó giống như một nụ cười.
“Garf đã phạm sai lầm khi đưa ra lựa chọn dễ đoán đó. ――Trận đấu này chúng ta thắng chắc rồi.”
“————.”
Có chắc thật không đó? Otto nghĩ thầm, còn quên dùng cả cách nói lịch sự mọi khi.
(*Vì là một thương nhân nên lời thoại của nhân vật Otto luôn dùng ở thể lịch sự, nhưng câu vừa rồi được sử dụng theo thể xuồng xã.)
_____________________________________________________
――Ram đã đưa ra cho Otto 3 điều kiện để có được sự hợp tác của cô.
“Đầu tiên, bất kể kế hoạch của Roswaal-sama… ghi chép của Phúc Âm khác hiện thực ra sao, ngươi phải đảm bảo Roswaal-sama sẽ muốn tiếp tục sống trong thế giới này bằng bất cứ giá nào.
Điều kiện này đã được thỏa mãn khi Subaru thách thức Roswaal đặt cược.
Roswaal, kẻ đã sẵn sàng từ bỏ mọi thứ, một lần nữa khoác lên lớp hóa trang chiến đấu, và với đôi mắt tràn đầy sức sống, quyết tâm gánh vác thế giới một lần nữa.
“Thứ hai, Emilia-sama không được từ bỏ mục tiêu vượt qua các Thử Thách. Nếu thế giới này vẫn tiếp tục dù đã rẽ nhánh khỏi kế hoạch của Roswaal-sama, thì chắc chắn cô ấy sẽ phải đứng trên đôi chân của chính mình… Cô ấy phải được thách thức trước khi quyết hành tới.”
Điều này sẽ hoàn toàn phụ thuộc vào Emilia và Subaru, người đã nhận trách nhiệm sẽ chăm sóc cô, nhưng Ram sẵn sàng nghe đề nghị của cậu, có lẽ cô đã nắm bắt rõ ràng được điều này.
Khi Otto nghe tin Emilia mất tích, suy nghĩ đầu tiên của anh là “Thôi xong cả rồi”, nhưng Ram dường như không nghĩ vậy. Tuy nhiên, sợ rằng cô có thể thay đổi suy nghĩ nếu được hỏi cô tại sao, Otto quyết định biết vậy là đủ rồi.
Tiếp theo,
“Nếu có thể đảm bảo hai điều này, Ram sẽ bằng lòng giúp ngươi... Tuy nhiên, về khoản giúp ngươi giữ bí mật với Basuru, Ram sẽ có thêm một số điều kiện nhất định nữa.”
“Cô cứ nói đi, miễn là trong khả năng của tôi.”
“Nếu Ram tham gia vào cuộc chiến chống lại Garf, ngươi ít nhất phải tăng được khả năng chiến thắng. Trước hết, ngươi phải vô hiệu hóa mũi của Garf. Sau đó, làm hắn bị thương đáng kể để khiến hắn mất bình tĩnh. Ram sẽ không tham gia cuộc chiến cho đến khi thời cơ xuất hiện, vì vậy ngươi sẽ phải tự mình hoàn thành những việc này. Chắc chắn, đã cất công nhờ vả ta, ngươi nhất định phải giấu át chủ bài bí mật nào đó.”
“Cái đó, chà… mấy thứ vặt vãnh thôi mà.”
“Đúng như Ram nghĩ. Nếu thế, điều kiện cuối cùng là…”
“Vâng?”
“Ngươi phải ép Garf biến hình. ――Đây là điều kiện then chốt để có thể chiến thắng.”
_________________________________________________
“Khướu giác của hắn vẫn bị vô hiệu chứ?”
“……”
“Thảm hại hết sức.”
“Ư!”
Thấy Otto rụt rè đến nỗi không thể trả lời câu hỏi của cô, Ram không thương tiếc chọc khuỷu tay cô vào một bên eo của anh. Rên rỉ vì đau nhói, Otto thở hổn hển khi chợt nhớ ra mình cũng cần hít thở.
“A… aaaa… Cứ tưởng… Vừa rồi… tôi cứ tưởng tức ngực chết đến nơi rồi chứ…!”
“Một tấm khiên bằng thịt mềm và mỏng manh vẫn tốt hơn là không có gì, nên gắng gượng lên đi. Khứu giác của hắn ta còn hoạt động không?”
“Tôi sẽ vờ như không nghe thấy phần đầu tiên, vâng, khướu giác của hắn bị vô hiệu rồi. Phấn hoa Makoil là một loại bột đuổi động vật cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí con người sẽ ngất đi nếu ngửi thấy nó từ khoảng cách gần.”
“Với Garfiel sẽ lại càng khó ngửi, chiếc mũi của hắn nhạy cảm hơn gấp nhiều lần so với mũi người. Thế nên, một trong những lợi thế của hình dạng quái thú của hắn đã bị vô hiệu hóa. Thời gian và sát thương gây ra cho hắn ta trước khi biến đổi, tất cả đều theo kế hoạch.”
Khẽ thở hắt ra, Ram nhón gót chân lên khỏi mặt đất và bước đi bằng ngón chân. Sau đó, cô thả dần gót chân, nâng chúng lên và bắt đầu lặp lại động tác đó như thực hiện một bài tập chân đơn giản.
Otto nhíu mày trước hành động kỳ lạ của Ram, “Này?”, anh ta nghiêng đầu tỏ rõ sự khó hiểu.
“R… Ram-san? Cô đang làm gì thế?”
“Ram đang làm nóng cơ thể. Thả lỏng chân tay trước khi bắt đầu. Ram thực sự không muốn thừa nhận, nhưng Barusu nói đúng về tính hiệu quả của bài tập này.”
“Ưm, không, ý tôi không phải thế… cô tập như thế để làm gì?”
“Dể hiểu thôi mà.”
Nhìn Otto lắp bắp ở khóe mắt, Ram hoàn thành bài tập khởi động và nhắm mắt lại. Rồi cô mở mắt ra một lần nữa, dang chân tiến về phía trước ―― với dáng đi nhẹ như bay, như thể cô đang đi dạo thong thả, cô dần dần rút ngắn khoảng cách với con thú.
“Khoan… khoan đã!?”
“Im lặng!!!”
Đôi mắt Otto mở tròn xoe khi thấy cô mạnh dạn tiến lên. Nhưng Ram từ chối tiếng gọi của cậu, cô không hề chùn bước khi tiến về phía con hổ.
Con thú cúi xuống, trừng mắt nhìn con mồi trước mắt. Ngạc nhiên trước hành động khác thường của sinh vật bé nhỏ, cơ thể nó bất động một lúc, nhưng ngay lập tức, nó xem hành vi đó là một sự xúc phạm.
Cơn thịnh nộ trỗi dậy trong đôi mắt vàng kim, con thú giưowng chân trước còn to hơn cả Ram lên, bộ vuốt với những chiếc móng vuốt đầy hung ác chĩa ra. Một đòn tấn công từ những chiếc vuốt to bằng cánh tay của cô gái này cũng đủ để ngay lập tức biến cơ thể cô thành hàng trăm mảnh thịt vụn vương vãi.
Tiếng gió rít lên khi những lưỡi hái mang hình dạng móng vuốt vụt xuống để cướp đi sinh mạng Ram khỏi thế giới này.
――Nhưng, ngay trước khi điều đó kịp xảy ra,
“Ngươi quá yếu đuối, Garf à. ――Ngươi nghĩ mình đang đối mặt với ai chứ.”
Cúi mình xuống và để bộ móng vuốt ghê tợn vụt qua đầu, Ram nói với con hổ bằng lòng thương hại.
Sau khi dồn toàn bộ sức lực vào cú quật đó, con hổ loạng choạng, bóng hình nhỏ bé của Ram lao vào ngực con thú. Ram hạ gối, ưỡn người, tung ra cú đấm cô đã thủ sẵn――
“Ngươi đã bao giờ chiến thắng trong một trận đấu tay đôi với Ram chưa?
“―――― GỪ!”
Nắm đấm móc thẳng vào phần thân dưới khiến con thú vài trăm cân bay lên không trung.
Cơ thể của nó co lại vì sức mạnh của cú đấm, một tiếng thét đau đớn phun ra từ con quái vật đang há hốc mồm. Sóng xung kích lan ra bốn phía khu rừng, Otto nghe thấy không khí xung quanh mình nổ tung.
“Đùa… à.”
Cô gái thấp hơn cậu một cái đầu vừa đấm bay con thú cao đến nỗi nhìn lên còn không thể thấy hết được thân hình của nó. Cứ như thế, với nắm đấm vẫn còn găm sâu vào thân con hổ, Ram dùng tay còn lại để táng vào con vật đang rên rú một cú sâu hơn.
Những cú đánh xen kẽ từ tay này sang tay kia khiến con thú to lớn la hét thảm thiết sợ hãi. Bộ răng nanh của nó nhe ra, nó vồ cái hàm lớn về phía Ram, nhưng cô lập tức nhảy lên, nhón chân xuống mũi con hổ, và, bằng một cú đạp đầy uy lực, nhồi mặt con thú dữ xuống đất.
Con thú khổng lồ cào lên mặt đất điên cuồng, tiếng gầm bị ngắt quãng, nó quằn quại, cố xé nát chân tay của cô gái đang đùa giỡn với nó. Nhưng Ram khiêu vũ trong không trung như chiếc lá bay trong gió, né tránh đòn đánh của con hổ, tấn công liên tục vào những điểm mỏng nhất trên bộ lông của nó.
Gót chân cô đạp vào họng nó. Tay cô quạt vào sườn nó. Nắm đấm của cô đâm thẳng vào một bên chân của nó, tạo kẽ hở cho một cú đá chính diện vào mặt con quái thú.
Hình bóng thiếu nữ đang thắng thế áp đảo trước dã thú như ghim thẳng vào tim Otto cảm giác tựa như đọc một cuốn sách tranh không được thật cho lắm.
Rốt cuộc anh đang xem cái quái gì đây?
Nhìn Garfiel rũ bỏ hình dạng con người của mình đã dọa Otto sợ đến tuyệt vọng không thiết sống nữa. Thế nhưng, chuyện quái quỉ gì đang xảy ra trước mặt anh vậy?
Cơ thể con thú khổng lồ bật lại sau mỗi lần vung tay của cô gái. Con quái vật khổng lồ sở hữu tiếng gầm khủng khiếp có thể nuốt chửng mọi sinh vật sống này, không thể chạm được vuốt đến cô gái kia.
Bàn chân hung dữ của nó mù quáng lao vút dẫm đạp lên những tán cây, làm rúng động cả mặt đất, làm khu rừng trở nên tan hoang, nhưng cảnh quan xung quanh thay đồi chẳng làm Ram phải mảy may suy nghĩ tới.
Cứ giữ phong độ này họ sẽ thắng.
Otto cảm thấy thật ngu ngốc vì đã nghi ngờ lời lưu ý trước trận chiến của Ram. Yêu cầu của cô về việc ép Garfiel biến hình giờ đã rõ ràng.
Sức mạnh của Garfiel sau khi hóa thú là hoàn toàn áp đảo, nhưng lợi thế của nó chỉ được bộc lộ ra hết trong những tình huống phải chiến đấu với nhiều kẻ thù cùng lúc. Bản thân kích cỡ và khối lượng cơ thể của hắn ta là một loại vũ khí đầy uy lực, kể cả khi chống lại những kẻ thù đơn lẻ, không lý gì hắn ta có thể thua cả.
Nhưng, khi đối thủ của hắn là người có khả năng chiến đấu vượt trên cả con người thì đó lại là chuyện khác.
Cơ thể cồng kềnh của hắn ta trở thành mục tiêu, bộ móng vuốt mạnh mẽ cắt vụn được cả những thân cây của hắn đầy rẫy những điểm yếu và lỗ hổng, và sức mạnh áp đảo của hắn ta khiến hắn trở nên vụng về và mất thăng bằng, không thể chuyển đổi linh hoạt giữa tấn công và phòng thủ.
Bình tĩnh phân tích tình hình thì sẽ nhận ra tất cả những điều đó.
Tuy nhiên, cách này sẽ chỉ khả thi khi người thực hiện là một “cá thể vượt trội”.
Một lá “quỷ trát*” có thể chống lại Garfiel hóa thú ―― có được “tài nguyên lực quý giá” này về phe mình là đóng góp lớn nhất của Otto cho cuộc chiến.
(*Quỷ trát: Một lá bài trong bộ bài Hanafuda truyền thống của Nhật, cơ mà mình chưa chơi game này nên cũng không hiểu ý tác giả là gì đâu :v )
“Chúng ta có thể… chúng ta có thể làm được! Cứ đà này, chúng ta sẽ đánh bại được...!”
Nắm chặt nắm đấm, Otto vui mừng khi thấy hy vọng chiến thắng đầu tiên.
Như để nuối lớn thêm hy vọng đó, nắm đấm của Ram nhồi thẳng vào một bên mặt con hổ hung dữ, làm sinh vật này đổ rạp, trượt dài trên mặt đất, thổi tung đất và bụi.
Rồi――,
“――Phù.”
Ram khẽ phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ, máu đỏ đầm đìa chảy ra từ trán, cơ thể lảo đảo như thể sắp ngã.
______________________________________________
Dòng máu từ trán nhuốm tầm nhìn của cô thành một màu đỏ thẫm, những bước chân điên cuồng của Ram khó có thể giữ cơ thể cô đứng vững lâu hơn.
Những cơn đau nhói, sắc bén như bị dao khứa vào nhói lên ngay trên trán cô ―― ở ngay chính giữa. Ram tặc lưỡi, cơn đau nhói phát ra từ vết sẹo trắng mờ.
Đằng sau cô, giọng của Otto thét lên. Thật phiền phức.
Ram không cần bất cứ ai nói cho cô biết tình hình đã xấu đi đến mức nào. Không phải do Garfiel đã đánh trúng cô. Muốn bị những đòn đánh vô định vung vào không khí của hắn đánh trúng còn khó ấy chứ. Tiếng hét đó thật là khó chịu. Muốn tẩn cho hắn một trận quá.
“――Phù.”
Cô hít một hơi ngắn, đôi chân loạng choạng của Ram nhảy phốc khỏi mặt đất.
Ngay lập tức, móng của con hổ khoét vào mặt đất nơi Ram vừa đứng. Đất cát bị xới lên không trung như hoa lửa của súng, hòa lẫn với những giọt máu đỏ thẫm khi Ram xoay tròn và nhảy để tránh đòn.
Ram như đã vượt quá giới hạn của bản thân, nhưng bằng cách nào đó, cô vẫn có thể di chuyển được. Thấy sơ hở, cô đá móc vào hàm con hổ khiến con thú gầm rú đau đớn, theo ngay sau đó là một cú đá khác từ chân kia. Cô theo phản lực nhảy ra khỏi con quái thú, nhưng ngay khi cô ấy đặt chân xuống, cơ thể cô ngay lập tức sụp đổ.
“――a.”
“―――GỪ!”
Trong một khoảnh khắc, Ram né được móng vuốt của Garfiel nhưng chúng đã kịp xén đi một lọn tóc của cô, để lại những sợi chỉ hồng bay lượn trong không trung.
Ram né được đòn đó là hoàn toàn ngẫu nhiên. Nếu đôi chân của cô không bị trượt đi khi chạm đất, có lẽ đầu Ram đã vỡ tung như một quả dưa hấu.
Nghe tiếng gọi của cái chết sát bên tai, cô cảm thấy như có lưỡi hái sắc nhọn của Thần Chết lướt nhẹ trên sống lưng của mình, Ram vừa giãn đôi môi đỏ vừa khẽ gầm gừ.
Đó là cảm giác phấn khích khi chiến đấu. Vết sẹo trên trán cô nhói lên, truyền đi một cảm giác vừa như đau vừa như ngứa ngáy xuống khắp cơ thể.
Chiếc sừng đã cụt của cô. Bằng chứng cho việc cô là Quỷ. Để có thể giải phóng toàn bộ sức mạnh của mình, Ram cần chiếc sừng đó để rút lấy mana từ nguồn cung cấp vô tận là bầu không khí xung quanh. Sau khi mất đi chiếc sừng đó, cô giờ đây không thể giải phóng dù chỉ một phần mười sức mạnh thực sự.
Cô biết trước rằng mình sẽ bị trừng phạt nếu để cơ thể vượt quá giới hạn của nó như thế này.
Tuy nhiên, Ram lại nghĩ nếu mọi chuyện thuận lợi và cô có thể kết thúc trận chiến nhanh chóng thì cô sẽ không thua.
“――Ngươi đã mạnh mẽ hơn rồi nhỉ, Garf.”
Lời Ram thì thầm đong đầy thứ cảm xúc mà cô hiếm khi thể hiện với người khác.
Đương nhiên, Otto chưa từng thấy nó, và thậm chí Subaru cũng mới thấy được vài lần hiếm hoi. Đó là cảm xúc mà cô chỉ thể hiện với gia đình duy nhất của mình, cũng là người đã bị xóa khỏi kí ức của cô.
(*Tội Rem L*)
Nụ cười dịu dàng vẫn còn lưu lại trên môi, những nắm đấm tàn nhẫn cứ lao dồn dập vào mặt con hổ.
Cô cảm nhận làn da dẻo dai của mình như tróc khỏi các đốt ngón tay. Nắm tay của cô đã mất đi độ cứng và nhận phản lực từ cú đấm, làm gãy xương ngón tay cô. Thế nhưng cô lại cảm thấy sảng khoái. Cô đang chiến đấu. Cô đang sống. Cám dỗ của việc giết và bị giết tràn ngập trong cô, hòa quyện với sự hưng phấn tràn ngập cơ thể. Hơn nữa, nhiều hơn nữa, cô muốn có được cảm giác này nhiều hơn nữa.
Bàn tay phải của cô gãy vụn, không còn có thể nắm lại được nữa. Con hổ với khuôn mặt tơi tả gầm lên hung tợn. Hơi thở của nó như một cơn bão tát vào mặt cô, bàn tay trái của cô lướt qua cơn gió và găm vào chỗ hiểm mỏng manh trên cổ con hổ. Máu phun ra, những ngón tay cô xé tan từng khúc thịt cùng với dòng máu đỏ đang tuôn trào. Những giọt máu đỏ bắn lên gò má trắng trẻo của cô trong lúc cô thưởng thức mùi vị mê hoặc của máu tươi trên đầu lưỡi.
Nếu bàn tay phải bị nghiền nát của cô đã trở nên vô dụng, cô sẽ dùng cổ tay vặn cổ nó. Một cánh tay vẫn chưa đủ để quấn quanh cái cổ còn to hơn cả cơ thể của cô. Cô nhào lên, vật lộn, dùng cả hai chân để bóp nghẹt các động mạch của con thú dữ trong khi lắc lư né tránh bộ móng vuốt quật vào để gạt cô ra. Siết chặt với tất cả sức mạnh của mình, một ngón tay của cô bị gãy. Âm thanh đó thật thư giãn, sảng khoái như đang ở nhà vậy.
“Bu, fu, abu.”
Điệu nhảy khoái lạc vẫn tiếp diễn, nhưng trí óc cô ngày một mơ hồ. Dòng máu đỏ trên trán cô vẫn liên tục rỉ ra, máu cũng bắt đầu tràn khỏi mũi và miệng của cô.
Cô đã vượt quá giới hạn của mình, cơ thể cô đang dần bị hủy hoại. Dây thần kinh của cô đang dùng toàn bộ khả năng để điều khiển cơ thể, nhưng, không có mana để duy trì, cơ thể cô dần dần không bắt kịp nữa. Ram vẫn chuyển động với tốc độ chóng mặt, vẫn né tránh móng vuốt của Garfiel. Ram vẫn chiến đấu áp đảo đến nỗi không một đòn nào có thể làm trầy da cô. Nhưng sự hủy hoại vẫn đều đều gặm nhấm cơ thể cô, mạng sống của cô có lẽ sẽ chấm dứt trước khi nanh vuốt nào kịp chạm tới.
“Ư, fu.”
Sau khi dừng lại để hít một hơi thật sâu, máu đỏ trào ra từ miệng cô.
Những ụa máu vương vãi khắp mặt đất, tựa như từng phần mạng sống của cô bị rút ra, nhanh chóng lấy đi sức lực của cô.
Vai cô gục xuống, đôi chân rã rời. Con thú chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cái nhìn đầy căm phẫn và giận dữ của nó đổ dồn vào Ram, nó nhe hàm răng sắc nhọn, vung vuốt về phía thân hình mảnh khảnh của cô.
Nhưng――
“Uwaaaa! DONA!!”
Sau tiếng niệm chú chói tai, một bức tường đất trồi lên.
Bức tường cắt ngang khoảng trống giữa Ram và con thú dữ, ngăn đòn tấn công chỉ sớm có vài giây rồi lập tức bị đập tan thành cát bụi.
Nhưng chỉ trong tích tắc đó, một bàn tay kéo cơ thể Ram trở lại và dùng toàn lực hất cô về phía sau.
――Không hiểu sao, cô có cảm giác đây là lần thứ hai mình bị ném đi như thế này.
Bay lên không trung, cô ngây người ngắm trời xanh khi cảm xúc kì lạ đó xuất hiện trong tâm trí cô. Việc tiếp đất bằng lưng đã khiến cô như nghẹt thở trong giây lát, nhưng cô nhanh chóng ngẩng đầu lên để nhận định tình hình.
Ở đó, trước mặt cô, tại nơi mà cô vừa bị ném đi, Otto, người đáng lẽ phải thu mình trong sợ hãi, đang đứng ở đó. Có vẻ như vì thấy Ram gặp nguy nên anh ta đã lao vào.
Nhưng ngay cả như vậy, chắc chắn, Otto chẳng thể làm được gì――
“――――GỪ!!”
Con quái vật, tức giận vì một sinh vật thấp kém vừa xen vào trận chiến giữa nó và Ram, liền thổi bay thanh niên có khuôn mặt tái nhợt bằng một tiếng gầm rung chuyển núi rừng. Nếu chết đứng ở đó, anh chắc chắn sẽ trở thành thức ăn cho những chiếc răng nanh kia. Anh phải làm gì đó ngay bây giờ, Otto nắm chặt tay thành nắm đấm, dậm chân xuống đất, và――
“――――GỪ!”
Từ cổ họng mảnh khảnh của Otto phát ra một tiếng gầm giống hệt như con dã thú.
Đây là sức mạnh của Gia Hộ Ngôn Linh mà Ram đã nghe về. Otto đã luôn tự hào rằng chừng nào đối phương còn là một sinh vật thông minh, là rồng hay bất cứ con vật nào, thậm chí là côn trùng, anh có thể trò chuyện được. Và dường như anh cũng có thể giao tiếp với Garfiel khi đã biến thành quái thú khổng lồ.
Ram không thể đoán được Otto đã nghe được những gì từ tiếng gầm của Garfiel.
Cô cũng không đoán được Garfiel hiểu gì từ lời đáp của Otto.
Nhưng cách giao tiếp bằng tiếng gầm này đã tạo ra khoảng ngừng ngắn ngủi trước khi con thú lại dùng đến móng vuốt và răng nanh của nó.
Cơ hội đó là quá đủ để Ram hiểu lý do thực sự của việc Otto ném cô ra.
“――――GỪ!”
“――GỪ! Ặc! Cổ họng tôi không chịu được nữa rồi…!”
Cố sống cố chết duy trì tiếng kêu như ứa ra máu, Otto ôm cổ họng ho khù khụ.
Khi cuộc đối thoại kết thúc, con hổ đã nhấc chân lên, định sẽ nghiền nát Otto chỉ bằng một đòn. Otto giơ tay ra trước mặt, và với gương mặt kiên quyết, anh dứt khoát gào lên,
“EL DONAAA !!”
Một bức tường đất dày lại trải ra trước mặt Otto, và, không đợi để xem nó có chồi lên không, anh nhanh lẹ quay đầu bỏ chạy. Con Hổ đâm xuyên bức tường phía sau anh, tạo ra một đám bụi và đánh trúng vào Otto đang chạy trốn ―― một cú trực diện đánh bay cơ thể gầy gò tựa cành cây khô, dúi người anh đâm thẳng vào những bụi cây.
Sống hay chết sẽ phụ thuộc hoàn toàn vào sự ngoan cường của Otto.
Ram không để ý đến chuyện kết quả của quyết định và hành động của anh. Cô biết hiện giờ như thế là cách tốt nhất để đáp lại những gì Otto đã làm.
“Garf. ――Ngươi đã phạm sai lầm hoàn toàn khi hóa thú.”
Ram tuyên bố với con hổ vừa quay sang định tấn công cô.
Dựa lưng vào một thân cây, thoát khỏi khoái lạc của sự khát máu, Ram đứng dậy. Nắm chặt cây đũa phép trong tay trái gần như đã tàn phế, cô nhắm vào Garfiel.
Mana xung quanh bắt đầu thay đổi.
“Nếu ngươi còn chút khứu giác, chắn hẳn sẽ không bỏ qua Ram.”
“――――.”
Con hổ nhăn mũi.
Nhưng nó không đả động gì thêm. Vì không biết chuyện gì sắp xảy đến với nó.
Đôi mắt của con quái vật vô tri không hiểu ý nghĩa của việc Ram đang đứng trong một hào quang sáng trắng.
Đối với cư dân của khu rừng, Garfiel, kẻ đã biến thành quái vật và tàn phá mặt đất, cây cối và khu rừng trong khi cố tấn công Ram, là một nhân vật phản diện hung bạo không thể chối cãi――
“Ram sẽ không phá hoại giống như hắn ta đâu.”
“――――!”
Nhận ra điều khác thường, con hổ cúi thấp người và lao về phía Ram.
Nhưng đã quá trễ.
“Al Fula.”
Nguồn mana tới từ cơn thịnh nộ của những cư dân trong khu rừng hội tụ ở đầu đũa phép của Ram, nổ tung thành một luồng sáng.
――Và trận chiến trong khu rừng của Thánh Địa đã kết thúc.
_______________________________________________
Cảm giác như vừa nghe được tiếng gầm của một con dã thú, Subaru dừng lại và liếc nhìn phía sau.
“Không, chẳng lẽ nào lại thế.”
Vẫn còn quá sớm mà, Subaru nghĩ thầm.
Mới khoảng hai mươi phút kể từ lúc cậu nhờ Otto câu giờ và rời đi. Cậu còn không biết Otto đã rời đi với mấy toa xe hay chưa, mà tình hình cũng không thể diễn biến nhanh đến thế.
Subaru biết lo lắng chỉ tổ khiến cậu nghĩ nhiều, chưa kể còn toàn những suy nghĩ kinh khủng. Rốt cuộc cậu bận tâm đến mức nào cơ chứ?
“Mình phải tin, phải tin. Otto nỗ lực để cho mình thêm chút thì giờ. Anh ta cũng nói sẽ khai hết mọi thứ khi bị Garfiel tóm cổ rồi… Mình cũng không kể cho dân làng Arlam những gì họ không nên biết, nên họ sẽ không trở thành mục tiêu của hắn.”
Những lần Garfiel tấn công Subaru hay dân làng khi họ cố gắng rời đi, trước đó hắn đều từng bị Subaru mang vụ bản sao Lewes ra đe dọa. Có nghĩa là, theo suy đoán của Subaru, Garfiel không muốn sự thật về những bản sao của Lewes bị lộ ra ngoài.
Subaru không biết lý do sâu xa của việc này là gì, nhưng có vẻ Garfiel không thể yên lòng cho đến khi hắn trừ khử tất cả những ai biết đến sự thật đó. Vòng lặp mà hắn tàn sát tất cả dân làng ngoại trừ Subaru có lẽ là do hắn không biết liệu Subaru có tiết lộ nó cho bất kỳ ai trong những người cùng trốn thoát hay không.
Dù việc Garfiel có tin khi cậu nói rằng cậu chưa hé môi với dân làng hay không cũng còn tùy may rủi, nhưng vì một lí do nào đó, Subaru có niềm tin vô điều kiện rằng nếu cậu thành thật nhấn mạnh điều đó thì Garfiel chấp nhận.
Garfiel có vẻ không phải kiểu người có thể giải quyết tốt các vấn đề phức tạp, vì vậy Subaru cho rằng cậu chỉ cần trình bày một cách đơn giản dễ hiểu để hắn ta không cần suy nghĩ quá nhiều.
“Và nếu Otto đúng, thì Ram có thể đã về phe mình. Trường hợp tệ nhất, miễn là cậu ta không bị dồn vào đường cùng, Otto cũng không nên phụ thuộc vào Ram quá nhiều.”
Nếu có điều gì phải lo lắng, thì đó là Ram sẽ khiêu khích Garfiel quá mức cần thiết.
Hai người họ đã biết nhau từ lâu, họ có chung một phần quá khứ mà Subaru không hề biết. Nếu mối quan hệ giữa họ trở nên rạn nứt vì cái quá khứ ấy, điều đó có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Nhưng lý do Ram đồng ý giúp đỡ họ là để Roswaal muốn được tiếp tục sống trong một thế giới khác với thế giới trong Phúc Âm, và cô sẽ cố gắng không biết mệt mỏi để hoàn thành con đường đó. Hoặc ít nhất, đó là những gì Subaru tự suy diễn được, và cậu đoán cô cần sự giúp đỡ của cậu và Otto để có thể đạt được nó.
Tuy dường như không bị Otto thuyết phục hẳn, nhưng cô vẫn đứng chung thuyền với họ.
“Đành tin cô đó, Ne-sama! Dù Otto không đáng tin thế nào thì cũng xin cô hợp tác với anh ta nhé!”
Subaru chắp tay thành tâm cầu trời mong họ an toàn.
Không mảy may hay biết hai người kia đã thống nhất và quyết định lênh đênh giữa ranh giới của sự sống và cái chết, Subaru kết thúc lời cầu nguyện,
“Giờ thì, đến lúc thực hiện phần việc của mình rồi.”
Khẽ nhếch mép để tự trấn an, Subaru lắc đầu và tiếp tục sải bước.
Khoảnh khắc chân anh bước vào lối vào của khu lăng mộ, cảm giác khó chịu như khi rơi tự do trong không khí ―― cảm giác như ruột gan lộn nhào, lại ùa về.
“Uệ.”
Subaru đưa tay lên bịt miệng, kìm nén cơn buồn nôn dâng trào, cố gắng nuốt ngược nó xuống.
Cảm giác bồng bềnh trôi dạt không đổi đó khiến mỗi bước chân cậu có cảm giác như bước chân hẫng ở cuối cầu thang. Nội tạng của cậu như đảo lộn, máu cậu như ngược lại, nhãn cầu như thể bị không khí liếm qua.
Trải nghiệm cảm giác cả thế giới chối bỏ Natsuki Subaru, cậu hít thật sâu hết lần này đến lần nọ, khuôn mặt tái nhợt, cậu chống hai tay vào tường, lê đôi chân về phía trước.
“Đừng… lạnh nhạt vậy mà... Tôi tổn thương lắm đó, biết không.”
Lường trước được điều này nên Subaru đã không ăn gì trước đó. Nhưng cơn buồn nôn đau thắt bụng này khiến dịch dạ dày trào ngược lên miệng cậu.
Subaru cố kìm nén cảm giác buồn nôn và liều lĩnh bước sâu vào bóng tối.
Và――,
“A, may quá. ――Cuối cùng cũng tìm thấy cô.”
Sau khi đi được đến cuối quãng đường ngắn mà tưởng như dài vô tận, đôi vai Subaru rũ xuống nhẹ nhõm.
Trước mặt cậu, dựa vào bức tường cổ kính của hành lang đầy bụi bặm, Emilia đang ngồi đó, ôm lấy đầu gối, ngước nhìn cậu với vẻ mặt kinh ngạc.
“Suba…ru…?”
Tuy giọng của cô yếu ớt và ấp úng, nhưng nghe cô gọi tên mình khiến cậu không khỏi thấy hài lòng.
Sau đó, Subaru ngồi xuống bên cạnh thiếu nữ đang ngồi trên mặt đất, và――,
“Này―― Nói chuyện với tôi một chút đi, Emilia-tan.”
Dùng cách bắt đầu giống với hồi cậu đã từng không muốn đối mặt với lỗi lầm của bản thân, lần này chính Subaru là người sẽ mở lời.
_________________________________________________________
*Trans: ShinOver
*Arto: Đúng ra chap này phải đăng từ hôm qua nhưng bữa trước chơi ngu đi đăng chap troll nên bị mod ban =))