Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Chương 108: Điểm tốt duy nhất là đúng lúc
- Truyenconect
- Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
- Chương 108: Điểm tốt duy nhất là đúng lúc
Chương 108: Điểm tốt duy nhất là đúng lúc
*Chương có nội dung hình ảnh
Mana tập trung ở đầu đũa phép, câu thần chú được ngân lên viết lại thế giới――
Cơn gió gào rít trở thành những lưỡi đao, xoáy tròn tập trung tại trung tâm, bùng nổ, mang theo đó là sự tàn phá.
“――――!!”
Tại trung tâm của cơn cuồng phong―― mục tiêu của những lưỡi đao xoáy, Garfiel ngẩng lên và gầm lớn.
Lưỡi dao cứa vào thân mình Garfiel, cắt vào lớp da thịt rắn chắc của hắn. Máu tuôn ra từ vết cứa, nhưng cú nhảy kịp lúc đã cứu hắn khỏi bị cắt làm đôi.
Đứng trước việc phải chọn hoặc phản công hoặc né đòn, Garfiel lập tức chọn bài chuồn. Dù còn thoáng chút ngập ngừng trong khóe mắt, hắn dùng hai tay che chắn phần đầu để tránh vết thương chí mạng và trượt khỏi quý đạo của phong đao.
Nhưng đó là những lưỡi đao bất ngờ được phóng ra với mục đích phân thắng bại. Gió không cho phép Garfiel tẩu thoát dễ dàng, săn đón đường lui của hắn một cách mãnh liệt.
Nhảy lên khỏi mặt đất, hắn tặc lưỡi trước những nhát cắt vô hình,
"Cái thứ chết tiệt ――!"
Vừa tiếp đất, Garfiel la lên khi thấy những lưỡi phong đao đang lao tới trước mặt.
Hắn đạp gót xuống đất, lấy đó làm trụ, bẩy một khối đất hình chữ nhật bay lên khỏi mặt đất. Những lưỡi phong đao va vào lớp sỏi đá lẫn lộn và phá hủy một phần bề mặt của nó rồi tan biến.
Tuân theo trọng lực, khối đất trôi nổi đổ rạp xuống khiến cát bụi bay mịt mù.
Trông thấy cảnh tượng vô lý này, bất kì người thường nào cũng phải nín lặng và hạn hán lời.
Nhưng kẻ xuất chiêu không phải người thường, và đây cũng chẳng phải lần đầu cô thấy Garfiel làm vậy.
"Hừ!"
"Hừ!"
Hiện ra từ khói bụi là cô gái với chiếc váy ngắn đang bay phất phơ.
Ẩn sau mái tóc hồng đào gọn gàng, là con ngươi đỏ nhạt chứa đầy ý chí bất khuất. Mana tỏa ra từ đầu đũa phép của cô, bẻ cong không khí và tạo ra những lưỡi đao gió.
Phạm vi hiệu quả lớn hơn so với vẻ ngoài, kỹ năng kiểm soát thành thục này chỉ xứng với những bậc thầy về phong thuật.
Trái với vẻ bề ngoài mỏng manh của mình, những vết cắt phong đao gây ra mạnh hơn bất kỳ vết cắt từ những thanh đao thông thường khác. Garfiel thủ sẵn nanh vuốt ở ngang hông, chuẩn bị cho pha đánh chặn, song có lẽ ngay cả nanh vuốt của hắn cũng gặp bất lợi khi đối đầu với những lưỡi đao đó.
Giữ nguyên tư thế, Garfiel hạ thấp trọng tâm để chuẩn bị nhảy về sau thêm lần nữa. Nhưng chuyển động của hắn đã bị cản lại bởi đòn đánh phủ đầu ngay lập tức của Ram.
"Fula!"
"Hự!?”
Một câu thần chú ngắn. Một chiêu thức cấp độ thấp của Phong thuật. Đòn đánh được nhắm vào sau lưng Garfiel, khiến hắn loạng choạng trước khi kịp lui lại dù chỉ một bước. Chiêu thức không gây sát thương. Nhưng nó đã triệt tiêu đường lui của đối thủ.
Garfiel nhìn lên đúng lúc Ram liệng thêm những lưỡi đao xuống dưới,
"――――.”
Đâu mới là lựa chọn tối ưu cho tình thế này? Cơ thể của Garfiel đã di chuyển khi chưa kịp nghĩ tới câu trả lời.
Nanh và vuốt, loại vũ khí trời ban của hắn là không đủ để đối đầu trước những lưỡi phong đao. Rồi, do mất cảnh giác, giờ hắn đã quá trễ để né đòn tấn công này. Và đẩy hắn tới lựa chọn cuối cùng.
"Ruuuuuaaaaaaaaaa!!"
Garfiel gầm lên, nhào tới trước, dùng hai tay kẹp chặt lại với nhau để chặn lưỡi đao vô hình trong lòng bàn tay. Tuyệt chiêu tay không bắt kiếm này có tác dụng với những thanh kiếm thông thường, nhưng khi phải đối mặt với một lưỡi đao vô hình và vô thể, chẳng thể biết chắc nó có làm được trò trống gì hay không.
Dẫu sao thì, dù thanh đao quả là được tạo từ gió, song ắt hẳn nó phải tồn tại dưới dạng vật lý. Kẹp lưỡi đao giữa hai lòng bàn tay, Garfiel đã làm chệch hướng đi của nó, và, thay vì bị xẻ làm đôi, hắn vẫn thoát được chỉ với vài vết xước trên da.
Đòn đánh đã không thành công, Ram nhận ra một cách muộn màng.
"Đừng có đùa!"
Garfiel tung ra cú đá về phía trước nhắm thẳng vào người Ram ngay khi cô vừa tiếp đất.
Chân hắn lao đi với sức mạnh đủ mạnh để sút tan sườn núi, nhưng không chạm được vào Ram, cô đã kịp nghiêng người về sau để né. Ngả người quá sâu về đằng sau khiến cô cũng ngã nằm trên mặt đất, Ram phóng ra một lưỡi phong đao khác nhắm vào chân Garfiel.
"――――Hự!"
Dùng chân còn lại, Garfiel nhảy vụt lên, tránh đòn đánh có khả năng sẽ cắt gọn bàn chân của hắn. Hắn đã né thành công lưỡi đao của Ram, nhưng,
"Chân ngươi hết chạm đất rồi nhé."
Giây phút lời thì thầm của cô tới được tai hắn, cú đá gót từ phía trên đã khiến Garfiel quay lại mặt đất.
Đòn đánh bất ngờ này tới từ Ram, cô đã bật dậy trở lại và lộn về sau để tạo nên cú đá.
Không thể tránh được đòn đánh từ giữa không trung, những gì Garfiel có thể làm là lấy tay để che chắn bản thân. Xương tay hắn kêu lên khi bị sút trả về, hắn bật lên khi tiếp đất và dừng lại khi va vào một thân cây.
Không khí bị ép ra khỏi phổi, Garfiel nhìn về phía Ram, con ngươi vàng kim của hắn cháy lên ngọn lửa cuồng nộ.
Nhưng,
"Ulfula."
Một cơn gió lốc cực mạnh với khả năng nghiền nát cả một vùng của khu rừng nổi lên―― trừng phạt Garfiel đang ở trung tâm cũng như khu rừng bằng cơn thịnh nộ vô hình.
"Gư, a―― !"
Cơn gió dữ dội tấn công cơ thể của Garfiel, cắt vào người hắn, quăng quật hắn, và đập tới táp vào hắn bằng những cây gỗ đã bị tàn phá.
Bị tung hứng tới nỗi chẳng thể phân biệt nổi phải trái trên dưới, bị tách khỏi mặt đất khiến Garfiel không còn ý chí để bảo vệ bản thân, và chẳng còn lựa chọn nào ngoài chịu thua một cách vô vọng trước pháp thuật của Ram.
Khi cơn gió ngưng lại và sự dữ dội của cơn bão đã qua đi, Garfiel bị bỏ lại trong tình trạng khó mà có thể đứng dậy nổi.
Toàn thân nhuốm máu, hắn khụy gối, đầu ngửa ra sau, tâm thức gần như đã biến mất.
Dính phải những cạm bẫy được chuẩn bị hoàn hảo, hắn đã phải lĩnh tới hai đòn ma pháp bậc cao.
Việc hắn vẫn còn sống là minh chứng cho sức sống mãnh liệt của. Đối thủ của hắn hẳn cũng lường trước được việc này nên thẳng tay xuất chiêu.
Xác nhận những thương tổn trên người Garfiel, Ram khẽ thở dài. Sau đó cô hướng ánh mắt về phía Otto ở phía sau, người đã chứng kiến đòn đánh bất ngờ giáng xuống từ đầu tới cuối.
"Vốn đã biết từ trước, nhưng vẻ thê thảm của ngươi thật khó coi."
"Cô không nên nói điều đó với người vừa chiến đấu bằng cả trái tim lẫn linh hồn chứ…"
"Kết quả mới là thứ quan trọng nhất. Nỗ lực của ngươi thành hay bại? Quá trình ngươi đi tới được thời điểm này chỉ là thứ yếu... Vậy nên ta sẽ nhắc lại. Vẻ thê thảm của ngươi thật khó coi."
"Ai da, cô quả là tàn nhẫn... Natsuki-san nói không sai mà."
Không tỏ ra chút biết ơn nào tới nỗ lực của Otto, ngược lại Ram chỉ khẽ khịt mũi và nở nụ nhăn nhó với anh.
Kết quả trận chiến dữ dội của Otto quả là có gây chút sát thương lên Garfiel. Ngoại trừ chuỗi bẫy nhỏ chỉ như khiêu khích, đòn tấn công cuối cùng mới có thể nghĩ tới việc đánh gục Garfiel.
Nhưng, nếu có thứ mà Otto không lường tới,
"Có vẻ ngươi quên rằng Gia hộ của Garf là Địa Linh nhỉ."
"Địa Linh... là gì vậy?"
Nghe câu hỏi đó, Ram khẽ thở dài. Cô lắc đầu ngao ngán, nhìn Otto bằng ánh mắt khinh miệt từ tận đáy lòng, và lại thở dài.
"Cô muốn tỏ ra thất vọng thêm mấy lần nữa hả!? Tôi tổn thương lắm rồi đây!"
"Gia Hộ Thổ Linh của Garf gần đúng như tên gị đấy, đó là Gia Hộ ban cho hắn phước lành của đất. Chừng nào chân hắn còn chạm đất, toàn thân hắn sẽ được bảo vệ bởi lớp đất đá cứng cáp. ――Mà kể cả không có thứ đó, ma thuật thuộc tính thổ cũng quá ưu ái hắn rồi. Ngươi dùng phép thuật bậc Al, và phải bậc Dona thì mới có thể..."
Đặt tay lên trán, Ram nhắm mắt lại và cúi đầu xuống.
"Ngươi kém may đến mức ta còn chẳng muốn thương hại nữa rồi."
"Vậy là toàn bộ vận rủi trong đời tôi cuối cùng cũng bùng nổ vào thời điểm này!? Quả là đáng sợ! Hay có chăng, Ram-san, nếu cô đã biết từ trước, chẳng phải sẽ giúp ích rất nhiều nếu cô sớm nói với tôi sao!?"
"Không phải ngươi nên gọi ta là Ram-sama sao?"
“Sao ai cũng cố vùi tôi xuống địa vị thấp kém nhất thế nhỉ!?”
Lờ đi Otto đang phát cáu, Ram vụt đầu đũa quay lại xử lý Garfiel.
Tuy đang bất tỉnh nhân sự, nhưng sức chịu đựng vô hắn của anh quả là đáng ngưỡng mộ. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chính là trở ngại lớn nhất cho sự giải phóng của Thánh Địa. Hắn cần phải được giữ lại ngay lập tức và giám sát chặt chẽ cho đến khi chuyện đại sự――
"……"
Ram dừng bước, cô hơi cau mày.
Đôi môi đang mím của cô cảm nhận được bầu không khí khô khốc, lưỡi cô hơi ló ra. Và,
"Garf."
"……Chết tiệt. Cô quả là, thực sự là một người tàn nhẫn, dùng hết sức luôn đó hả."
Garfiel ngẩng đầu lên như đáp lại lời gọi của Ram.
Ánh mắt sắc bén của hắn mở thao láo ánh lên sự tức giận và căm ghét, răng nanh đang nhe ra khẽ kêu lên kèn kẹt, tỏ ra rằng ý chí chiến đấu trong hắn vẫn còn nguyên.
Đòn đánh phủ đầu đáng ra phải thành công một cách hoàn hảo. Không thể nào xuất sắc hơn được nữa.
Ấy vậy, đòn đánh đó vẫn thất bại trước con quái vật mang tên Garfiel.
Máu chảy giàn giụa trên người, ấy vậy mà hắn bật dậy như chẳng hề cảm thấy bất kì thương tích hay mệt nhọc nào. Những vết thương phong đao để lại không khác gì những vết trầy xước ngoài da.
Những vết cắt nông cào xé da thịt, và những vị trí không chí mạng khác cũng lĩnh khá nhiều đòn, nhưng những thương tổn đó không đủ để khiến hắn mất hoàn toàn khả năng chiến đấu.
"Khi cô áp sát tôi vào cây và ngâm thần chú tưởng là xong đời rồi chứ. Tôi đã cố vắt óc nghĩ mọi cách có thể. Nhưng chẳng thể có được câu trả lời chết dẫm nào cả...Và do đó, tôi ngừng suy nghĩ."
Không bận tâm tới những suy nghĩ vụn vặt nữa, hắn tin tưởng cơ thể sẽ tránh né giúp mình.
Bản năng của hắn vùng lên đòi được sống và bằng một cách thần kì đã giảm tối đa sát thương hắn nhận phải trong cơn bão không lối thoát đó.
Đây là thành quả khi bản năng trong dòng máu trỗi dậy của một dạng sống hiếu chiến.
Ngay cả Ram, dù vẻ ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh, cũng phải thầm nuốt nước bọt trước khả năng chiến đấu đáng ngạc nhiên của Garfiel.
Với một Ram luôn tự hào vì luôn giành lợi thế nhờ khả năng phán đoán tốt hơn ngay cả khi gặp bất lợi so về kỹ năng, đây là một trải nghiệm hiếm hoi cô phải đối mặt với một đối thủ ngang tài ngang sức.
Và việc đối thủ đó là Garfiel chỉ góp phần khiến cảm xúc khó tả trong cô càng lúc càng dâng cao hơn.
"Này, Ram. Sao cô lại về phe bọn chúng? Điều gì khiến cô làm vậy?"
"――――."
"Cô cũng nhận thấy mà, phải không? Cô về phe của kẻ đang lên kế hoạch giải phóng cho Thánh Địa. Chẳng phải điều đó trái với ý nguyện của tên khốn Roswaal sao? Tên khốn đó... Ít nhất, lúc này, hắn không mong Thánh Địa được giải phóng."
"Ngươi muốn nói mình hiểu rõ tâm nguyện của Roswaal-sama hơn ngay trước mặt ta sao, Garf? Hai ta quen biết cũng đã lâu, nên chắc ngươi phải biết rõ điều này chứ? Ta sẽ không ngồi yên nghe những lời lẽ xấc xược đó đâu."
"Ta biết cô bướng bỉnh đến nhường nào. Đó là lý do ta thích cô. Và cũng chính là lý do ta không thể chấp nhận được chuyện này. Nếu cô vẫn chưa hết cảm nắng tên Roswaal đó, vậy sao cô lại theo phe bọn chúng chứ? Chúng đã nói gì để cô làm vậy?"
Nghe những lời Garfiel nói, Ram nhắm mắt lại.
Khá hiếm khi thấy môi Ram run lên, như thể cô đang đè nén một thứ cảm xúc không thể diễn tả. Garfiel tròn mắt trước cảnh tượng này, nhưng biểu cảm đó tan biến chỉ trong chớp mắt.
"Ram... Ram chỉ đơn thuần hành động theo cách có ý nghĩa nhất cho mong ước của mình. Vậy thôi."
"Và mong ước của cô... là?"
"Để hoàn thành ý nguyện tha thiết nhất của Roswaal-sama, dĩ nhiên rồi. ――Ngoài ra không còn gì khác."
Nghe được câu trả lời, Garfiel thở dài.
Ram không có ý muốn tiếp tục tranh cãi về sự mâu thuẫn rõ mồn một này thêm nữa. Không ai có thể hiểu được Ram đang nghĩ gì trong đầu. Có lẽ là ngoại trừ một người đã đọc được cốt lõi sâu thẳm nhất trong tim cô, và thuyết phục cô hành động như hiện tại――
"Hắn quả là người khiến kẻ khác phải bực mình, tên Barusu đó. ......Có lẽ ngay cả ta cũng chẳng hiểu nổi tại sao."
Với Subaru, Ram cảm thấy một sự bực tức khó tả.
Có thể đó là ác cảm về mặt sinh lý, hoặc là sự khinh bỉ đã được ủ mầm và nuôi dưỡng trong những lúc họ ở cùng nhau, hoặc cũng có thể là mỗi thứ một chút, nhưng Ram cho rằng nó đã bám rễ vào thứ gì đó sâu sắc hơn.
Như thể cậu là kẻ thù không đội trời chung đã tước đi của cô điều gì đó quý giá―― đó là cảm xúc không thể nói thành lời của Ram đối với Subaru.
Dẫu sao thì, Ram đã chấp nhận lời thỉnh cầu của Subaru, đơn thuần vì đề nghị của anh đã lay động nơi sâu thẳm nhất tâm can cô.
"Ngươi đã hồi phục đủ để đứng dậy rồi hả?"
"Hỏi vậy có hơi quá đáng đấy... Cơ mà tôi không phiền nếu cô dùng phép trị thương lên tôi một lần đâu..."
"Đừng lo. Ram không biết phép trị thương nào cả. Cũng bởi chẳng có việc gì cần tới để mà nhớ chúng mà."
"Cô là hầu gái đầu tiên chẳng thèm bận tâm tới việc trị thương mà tôi từng gặp đấy!"
Vừa than vãn, Otto vừa duỗi thẳng hai chân đang run cầm cập để đứng dậy.
Người anh chao đảo, tuy rằng máu mũi đã ngưng chảy. Nói gì thì nói, việc đứng dậy được rõ ràng không khiến anh trở thành nguồn lực chiến đấu đáng tin cậy gì cho lắm.
Nhưng, thấy ý chí chiến đấu của anh không hề nhạt phai, Garfiel khịt mũi khó chịu.
"Ngươi... Ta tưởng lần đối đầu vừa mới đây của hai ta đã dạy ngươi bài học là ngươi không có cửa với ta mà. Ngươi đã giở hết mọi ngón đòn mà không thấy ta vẫn sống sờ sờ sao? Ngươi nên biết lúc nào nên bỏ cuộc thì hơn. Vừa thua cuộc vừa cay cú thì không đàn ông chút nào đâu."
"Tệ quá, tôi nhớ là mình chưa từng từ bỏ thói cáu bẳn để trở thành thằng nhóc miệng còn hôi sữa dễ dàng bỏ cuộc mà không chịu đấu tranh. Ngay cả khi thua lỗ đến đồng vốn cuối cùng, chừng nào còn sống, tôi sẽ còn bước tiếp. Hay ít nhất đó là những gì tôi hình dung một người bạn của tôi sẽ nói trước khi cậu ta thay tâm đổi tính."
"...Lại tên khốn đó nữa sao?"
Garfiel nghiến răng khi Otto nhắc tới từ "bạn".
"Sao ngươi đặt quá nhiều niềm tin vào tên khốn khoác lác đó vậy? Hắn vô năng. Hắn yếu đuối. Hắn biết uốn lưỡi bảy lần, và chỉ có thế. Sao một kẻ như vậy lại đáng giúp đỡ chứ, hả!?"
"Có đáng không ấy à, biết nói sao đây nhỉ. Tôi cũng nói thật là với Natsuki-san hiện giờ thì chắc câu trả lời là không."
"......Hở?"
"Nhưng trong tương lai thì đó lại là chuyện khác."
Garfiel nghiêng đầu trước câu trả lời không lường trước, trong khi nụ cười khoái trá của Otto hằn rõ hơn.
Sức chịu đựng của anh đã tới giới hạn, anh đã dùng hết các chiêu trò, nhưng ngay cả lúc này, khi chẳng còn tia hi vọng nào dù là mờ nhạt nhất, ánh mắt Otto không mảy may lo lắng,
"Vì tôi là thương gia mà. Đầu tư vào người có thể mang lại lợi ích lớn lao cho mình trong tương lai là một kèo làm ăn tốt. Anh thấy đó, Natsuki-san là... người mà, chỉ là có thể thôi nha, sau này sẽ làm nên đại sự."
"――――."
"Nhưng để được vậy thì cậu ta không thể ngỏm củ tỏi ở đây được. Vậy nên, sau này hạt giống Natsuki sẽ nở thành cây gì, và bán được với mức giá nào đi nữa…? Tôi cũng sẽ bắt sâu, diệt bọ và tỉa lá để tìm cho ra."
Nghe rõ là tốn thời gian mà, Otto tự nhủ, anh gãi đầu nở nụ cười gượng gạo. Đứng bên lắng nghe nãy giờ, Ram thở dài ngao ngán.
"Thực lòng mà nói, ta không biết Barusu đã làm những gì xứng đáng với ấn tượng đó. Barusu yếu đuối, vô dụng, còn chẳng thể pha nổi một tách trà cho ra hồn hay làm đúng bất cứ chuyện gì. Ta đồng ý với Garf về khoản này đó."
"Đó có vẻ như... không nói quá ha."
"Nhưng, Barusu là người đúng lúc đến lạ thường vào những tình huống quan trọng."
Ram khẳng định, không để tâm tới nỗ lực hỗ trợ Subaru một cách rụt rè của Otto.
Thấy hai người kia nghiêng đầu trước từ "đúng lúc", Ram gật đầu.
"Là đúng lúc đấy. Điểm tốt duy nhất là đúng lúc, đó chính là con người của Barusu."
Cậu ta là người khi không khá vô dụng, người khiến bạn thắc mắc không biết có thể làm nên trò trống gì trong cuộc sống, nhưng thiếu niên tên Natsuki Subaru có khuynh hướng khó hiểu là luôn xuất hiện khi bạn cần tới.
Khi Emilia lạc mất Ram tại Hoàng Đô, Subaru đã bảo vệ cô thay cho Ram.
Khi cậu được mang tới dinh thự trong tình trạng trọng thương, mấy ngày sau, bầy Ma Thú cũng trỗi dậy. Rồi một lần nữa, mọi chuyện kết thúc với việc Subaru cứu được đám trẻ trong làng và góp phần trong việc diệt trừ tận gốc lũ Ma Thú. Tuy không phải là người đóng góp nhiều công sức nhất, song sự hiện diện của cậu chắc chắn cũng giúp đỡ được phần nào.
Khi Emilia trở về từ Hoàng Đô và thế lực xấu bắt đầu xâm lấn tới vùng đất quanh làng, Subaru tới cùng quân cứu viện và kịp thời cứu họ khỏi hiểm nguy.
Người tên Natsuki Subaru này là một người chọn thời điểm chuẩn xác đến mức vô lý.
Cậu chẳng có điểm nào là hấp dẫn, cũng không toát lên chút quyến rũ nam tính nào hết. Ram chẳng dùng được lời hay ý đẹp nào khi nói tới cậu, và có lúc cô còn thấy tội nghiệp thay cậu, dù cô không nhớ sao cô lại cảm thấy như vậy, hay thứ gì đã khiến cô dấy lên suy nghĩ đó.
Dẫu sao thì, Natsuki Subaru chính là kiểu người như vậy.
Và đó là lý do mà lần này, Ram――
"Ta tin tưởng vào khả năng chọn thời điểm của Barusu. ――Một khi Barusu nhận ra cơ hội và hành động, thì đó hẳn là cách duy nhất để giành chiến thắng."
"Nghe như Ram-san đặt khá nhiều niềm tin ở Natsuki-san ha."
“Là Ram-sama.”
"Giờ đâu phải là lúc để lôi chuyện đó ra!?"
Khó chịu với người đang đứng cạnh, Ram quay sang lườm, bắt anh nín lại.
Cả hai đều tin vào ý định của Subaru. Và họ đều chấp nhận chiến đấu vai kề vai mà không nói cho Subaru biết.
Họ biết là đã câu được quá đủ thời gian, nhưng――
"Lạ thiệt, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn muốn chiến tiếp."
"Việc hắn không chịu gục ngã sau khi dính mớ cạm bẫy và đòn đánh phủ đầu tuyệt đẹp đó thật đáng sỉ nhục. Hành động khiếm nhã như vậy khó coi lắm đó, Garf. ――Bọn ta có nghĩa vụ nhắc ngươi nhớ điều đó."
"Woa, đáng sợ quá đi. Chị gái đây đáng sợ quá. Không biết Natsuki-san có nói dối về chuyện cô em gái đang ngủ kia là một người dịu dàng không đây..."
Otto lẩm bẩm lời nhận xét không mấy liên quan của mình.
Ram xác nhận lại cảm giác của cây đũa trong tay mình, và tập trung mana tại đầu cây đũa.
Đối diện với hai kẻ đã sẵn sàng chiến đấu, Garfiel giữ im lặng. Hắn hơi cúi đầu lắng nghe họ rồi lảo đảo tiến về phía trước.
"――――."
Cảm nhận được trận tái đấu chuẩn bị diễn ra, toàn thân Otto và Ram cứng lại.
Nhưng, đối đầu với quyết tâm của họ,
"――Đủ… lắm rồi."
Là tiếng thì thầm khản đặc.
Khiến cả Otto và Ram phải nhíu mày.
"Nghĩ ngợi gì cho mệt óc――."
Garfiel lẩm bẩm với giọng mệt mỏi.
Và,
"――――――――GỪỪ!!"
Một tiếng gầm man rợ vang lên, làm rung chuyển khu rừng của Thánh Địa.
Mọi sinh vật trong rừng đều run rẩy và cúi đầu trước uy thế của nó.
――Vì quái thú đã lộ diện.
________________________________________________________________
Người dịch: Nguyễn Hải
*Arto: Má, mấy hôm nay đi đâu cũng thấy spoil Re:Zero các kiểu, nổi quá cũng khổ .-.