Overlord
Đàm phán ( Part 4 )
“Ta từng nghe nói từ một trong đồng hương các ngươi rằng thức ăn chủ yếu của Dwarf là nấm và thịt, ta nói đúng chứ? Ta có thấy vài thứ trông như nông trại ở dưới chân núi trồng rau quả tươi, thế nhưng số lượng của chúng rất ít và chất lượng có vẻ khá tệ. Quốc gia của ta có thể cung cấp rau quả tươi và — liệu các ngươi có tí hứng thú nào với rượu bia của con người và Vương quốc Sorcerous không?”
Đôi mắt của những Dwarf sáng bừng lên khi đề cập đến chủ đề này. Một phản ứng rất tự nhiên.
“Ta cũng nghe được rằng đất nước này có trao đổi với quốc gia của con người ở phía đông, nhưng có vẻ mọi chuyện chẳng đi tới đâu.”
“Quả thật như thế. Chỉ tính riêng việc vận chuyển đã rất tốn kém rồi. Hiện tại, chúng tôi đang phát triển một vật phẩm ma thuật có thể chuyên chở số hàng hóa không giới hạn.”
Vị Merchant’s Guildmaster đưa ra câu trả lời.
“Ta hiểu. Vậy có phải có rất ít đoàn lữ hành thương mại của người Dwarf bởi vì sự nguy hiểm của đường núi không?”
“Vâng, đúng như vậy.”
Một người Dwarf khác trả lời.
“Chúng thần không thể mang quá nhiều hàng hóa vì độ dốc và hiểm họa đến từ đường núi. Không những thế, di chuyển theo nhóm sẽ theo hút sự chú ý của quái vật. Có những con sẽ tấn công bất kể số lượng con mồi của chúng. Đặc biệt, rất khó để đối phó với những con tấn công trên không.”
Quả thật vận chuyển theo cách truyền thống tốn rất nhiều công sức. Đế quốc chỉ thực hiện vài cuộc trao đổi với người Dwarf cũng bởi lợi ích mà nó mang lại rất ít.Tuy nhiên, đó chính xác là lý do khiến cho họ là một đối tác thương mại rất hấp dẫn đối với Vương quốc Sorcerous.
Không may thay, thứ hàng xuất khẩu nổi bật nhất mà Vương quốc Sorcerous có thể tự hào lại là undead. Thế nhưng, với quốc gia Dwarven, ngay cả thức ăn bình thường cũng bán tốt.
Thật là một đối tác thương mại trên cả tuyệt vời.
Ainz thầm mỉm cười một cách xấu xa trong khi anh đưa ra câu hỏi của mình.
“Nếu mọi việc là như thế, vậy ta càng đề nghị các ngươi nên thiết lập mối quan hệ ngoại giao với ta — với Vương quốc Sorcerous, như vậy ta có thể xuất khẩu thực phẩm.”
“…Chúng tôi vẫn chưa biết chính xác vị trí của Vương quốc Sorcerous. Liệu chúng tôi có thể tự mình vận chuyển hàng hóa đến đó không?”
“Sẽ khá nguy hiểm nếu để các ngươi tự mình vận chuyển hàng hóa. Ta thấy rằng quốc gia của ta sẽ chịu trách nhiệm về việc xây dựng một tuyến đường thương mại thích hợp đẻ người của quốc gia các ngươi có thể chuyên chở sản phẩm một cách an toàn. Nếu việc đó hoàn thành, việc vận chuyển hàng hóa sẽ dễ dàng hơn. Tất nhiên, chúng ta sẽ không dùng những loài yếu đuối như ngựa, mà sẽ sử dụng những con thú có sức bền khác.”
“Đó có phải….là undead?”
Một trong những người Dwarf , với nét mặt đầy sự ghê tởm, hỏi câu hỏi đó.
Ainz nhớ ra anh ta chính là vị Đại sư rèn đúc.
“Chính xác.Ta đề nghị sử dụng undead để chuyên chở, bởi chúng sở hữu sức mạnh để tự bảo vệ mình và không bao giờ mệt mỏi. Chúng chắc chắn sẽ là phương tiện vận chuyển tốt nhất. Sự thật, quốc gia của ta đã sử dụng, và phản hồi từ cư dân là chúng làm việc rất tốt. Bên cạnh đó, còn có những ưu điểm khác trong việc sử dụng undead—”
Ngay trước khi Ainz chuẩn bị tuôn ra một bài diễn thuyết đầy hào hứng, vị Đại sư rèn đúc liền cắt ngang.
“—Không phải rằng undead sẽ tấn công sinh vật sống sao?”
Ainz thầm bĩu môi một cái, nhưng anh phản ứng với sự tự tin cao nhất.
“Đó là điều mọi người thường nghĩ về undead trung cấp. Và sự thật đúng là như vậy. Những undead rất ghét và sẽ tấn công sinh vật sống. Tuy nhiên!”
Ainz đặc biệt nhấn mạnh từ đó.
“Dưới sự cai trị tuyệt đối của ta, những undead của Vương quốc Sorcerous sẽ không gây ra rắc rối nào cho các ngươi. Các ngươi không cần bận tâm về điều đó.”
Vị Đại sư rèn đúc há hốc mồm. Anh ta có vẻ như chưa tin hết những gì Ainz nói.
Anh ta chắc hẳn có ký ức xấu về việc undead giết hại gia đình mình, hay đại loại thế. Khi Ainz xem xét khả năng đó, anh quyết định sử dụng con át chủ bài.
“Không những thế, quốc gia của ta có thể cung cấp nguồn lao động.”
“Nguồn lao động?”
“Trong chuyến hành trình, ta có nói chuyện với một số người ta giải cứu khỏi tộc Quagoa—”
Ainz không dự định sẽ làm việc đó, tất cả hoàn toàn là sự ngẫu nhiên, vậy nên anh quyết định dùng nó như một ân huệ đối với họ.
“— Và ta có nghe qua về công việc của khu mỏ ở đất nước này. Việc đó lũ undead có thể lo liệu được.”
“Cái gì? Chúng thật sự có thể làm được sao?”
Vị Master of Caves and Mines tròn xoe mắt, xem ra ông ta đã mắc bẫy.
“Tất nhiên. Ta đã thí nghiệm việc đó ở quốc gia con người, và nó thành công. Thực tế, chủ của những khu mỏ đã từng thuê chúng còn yêu cầu thêm nhiều nữa.”
Anh đã được nghe điều này từ Albedo khi anh gửi một [Message] cho cô ấy, nên đó không phải là một lời nói dối.
“Vậy là ngài từng làm những việc như thế ở quốc gia con người…”
Vị Master of Mines and Carves lầm bầm trong sự kinh ngạc.
“Có vẻ như vương quốc của ngài khá thân thuộc với loài undead…”
“Mn, chà, chúng ta chỉ biết về những đặc tính chung của chúng…”
Ainz cao giọng để đáp lại vị Đại Tư Tế của Đại Địa Thần điện.
“Vậy, ta tin rằng ta không cần thể hiện các undead làm việc tốt như thế nào đâu nhỉ?”
Những người Dwarf trao đổi ánh mắt với nhau, và họ bắt đầu nói, lần lượt từng người một.
“Chúng thần có thể hiểu được điều đó. Nếu chúng thần có thể kiểm soát undead một cách an toàn…”
“Có thể tái phân bổ lại nguồn nhân lực cho việc đào mỏ là một đề nghị rất hấp dẫn.”
“Tuy nhiên…”
Câu nói vừa thốt ra rất có thể sẽ kéo theo việc liệu họ thật sự có thể tin tưởng được lũ undead.
Việc họ cảm thấy mâu thuẫn với một phương thức khác xa hoàn toàn với những gì họ từng làm từ trước đến nay cũng là chuyện bình thường.
Suy cho cùng, đây chỉ đơn thuần là một dịp để anh giới thiệu sản phầm của mình, không hẳn là một nỗ lực để bán được hàng. Vì vậy, nếu họ chấp nhận việc thuê nhân công undead, điều đó chắc chắn sẽ làm anh vui lòng.