Overlord
Chương 2: Tìm kiếm sự cứu rỗi ( Part 9 )
Nhìn bên ngoài, nhà trọ này dường như cùng đẳng cấp với với quán trọ ở Vương quốc, nhưng sau khi được chứng kiến nội thất bên trong, dường như nhà trọ này còn cao cấp hơn một bậc. Cô thậm chí còn cảm thấy chút ngượng ngùng khi bước đi trong nhà với cơ thể lấm bẩn sau chuyến hành trình. Đối với họ tắm rửa chỉ đơn giản là xối nước lên người cho đến khi nghĩ rằng cơ thể sạch mùi là được.
Neia bước đến căn phòng các nhân viên nhà trọ chỉ, sau đó gõ lên cánh cửa.
“Ai đấy?”
“Cận vệ Neia Baraja.”
Một Thánh hiệp sĩ giáp trụ đầy đủ bước ra mở cửa. Sự khác biệt giữa E-Rantel mà họ từng hình dung so với thực tế chứng kiến khiến họ nghĩ rằng nghỉ ngơi chỉ là phí thời giờ, và họ cần phải hành động ngay lập tức.
“Cô đến đúng lúc lắm. Chúng tôi vừa chuẩn bị bắt đầu cuộc họp.”
Mặc dù hơi đắn đo không biết cô có nên tham dự hay không, Neia cảm thấy không nên hỏi nhiều. Thượng cấp của cô ra chỉ thị, và tuân theo những chỉ thị đó là hành động đúng đắn.
“Vậy anh hãy đi xin một buổi triều kiến với Vua Pháp sư như kế hoạch. Gustavo, tôi trông cậy cả vào anh.”
“Đương nhiên, thưa Đội trưởng, nhưng ngoài việc đấy ra chúng ta sẽ làm gì? Kế hoạch ban đầu là chúng ta sẽ tìm đến những nhân vật quyền lực và thỉnh cầu sự giúp đỡ của họ…”
Vì Momon là một mạo hiểm giả, thế nên dự định ban đầu của họ là sẽ đến Công hội Mạo hiểm giả trước. Tuy nhiên, theo như Ryurarius, Công hội giờ đây trên danh nghĩa đã bị giải thể, và những yêu cầu của dân chúng giờ đây sẽ được xử lý bởi thuộc hạ của Vua Pháp sư.
“Thế thì hãy ghé qua Công hội luôn vậy, để xem chúng ta có thể lôi kéo sự giúp đỡ của những Mạo hiểm giả đang rảnh rỗi không.”
“Tôi hiểu rồi. Trong trường hợp đó -”
Gustavo ra lệnh cho hai Thánh hiệp sĩ, và họ ngay lập tức thi hành.
Neia tự hỏi cô sẽ được giao nhiệm vụ gì.
Thông thường, công việc của một cận vệ là đánh bóng giáp trụ và kiếm của các Thánh hiệp sĩ, giặt giũ quần áo và những công việc lặt vặt khác. Ủi quần áo cho phẳng phiu và sắp xếp chúng gọn gàng cũng là một phần trong những việc đó. Hầu hết những Thánh hiệp sĩ đều phải trải qua những trải nghiệm tương tự.
Mặc dù đối với đội trưởng, người trực tiếp được phong Thánh hiệp sĩ, có lẽ không phải làm những điều đó.
“Vậy những người khác thì sao? Họ sẽ chờ ở nhà trọ à?”
“À, khi thu thập những tin đồn ở Vương quốc, tôi đã từng nghĩ nơi đây là một thành phố đen tối và khắc nghiệt. Tuy nhiên thực tế lại bình thường hơn tôi tưởng nhiều…Tôi nghĩ để một vài người ra ngoài cũng chẳng có vấn đề gì?”
“Mặc dù ngay lúc này cũng chưa nói gì được, tôi tin không có nguy hiểm bất ngờ nào đâu.”
“Thế sao? Vậy hãy cử vài người đến đền thờ và xem liệu họ có thể giúp giới thiệu chúng ta với Momon không?”
“Kẻ thống trị thành phố này là Vua Pháp sư, một Undead. Liệu có ổn không nếu để lộ chúng ta có kết nối với đền thờ?”
“Dù vậy, chúng ta là những Thánh hiệp sĩ? Ngoài đền thờ chúng ta có thể đến nơi nào khác?”
Gustavo để lộ một vẻ chua chát trên gương mặt. Quan điểm của Remedios có cái lí của cô ấy.
“Điều đó…cũng đúng.”
“Bên cạnh đó, ngoài những thứ Vua Pháp sư thể hiện bên ngoài, được tai nghe mắt thấy cuộc sống từ chính người dân nơi đây chẳng phải cũng tốt sao?”
“Ngài nói có lí…”
Nhưng họ sẽ làm gì nếu thấy những điều mà họ, những Thánh hiệp sĩ, không thể ngoảnh mặt làm ngơ?
Gustavo ngập ngừng phản ứng trước những lời của Remedios cũng chính vì anh băn khoăn trước điều này.
Neia có câu trả lời của chính cô.
Thánh hiệp sĩ là những hiện thân của công lý, nên có lẽ hành động chân chính mà một Thánh hiệp sĩ sẽ làm trong trường hợp đó là buộc tội Vua Pháp sư. Tuy nhiên, nếu hậu quả của việc đó sẽ khiến Vua Pháp sư từ chối giúp đỡ Thánh quốc, và họ thất bại trong việc cứu giúp người dân đang trong cảnh lầm than, thì liệu hành động đó có còn đúng đắn nữa chăng?
Neia nhớ rằng cha cô từng nói rằng ông không tài nào hiểu được chính nghĩa của những Thánh hiệp sĩ. Những ngày đấy, với quyết tâm trở thành một Thánh hiệp sĩ trong lòng, cô đã không quá bận tâm đến những lời của ông. Nhưng thời gian gần đây cô lại nghĩ đến những điều đó thường xuyên hơn, có lẽ do trái tim cô đã trở nên yếu mềm trước bi kịch của Thánh vương quốc.
Có lẽ mẹ của cô sẽ giúp cô xóa tan những hoài nghi trong lòng, nhưng mẹ cô đã không còn trên cõi đời này nữa.
Cho đến cùng, cô chỉ có thể dựa vào bản thân để tìm ra câu trả lời cho chính mình.
Trong khi Neia còn suy ngẫm những điều ấy, cuộc đối thoại vẫn tiếp diễn. Hai Thánh hiệp sĩ sẽ được cử đến đền thờ Tứ Thần, trong khi hai nhóm hai người khác sẽ dò la thông tin trong thành phố. Remedios và những người còn lại sẽ ở lại phía sau để đối phó với những tình huống bất trắc xảy ra.
Và không ngoài dự đoán, Neia được giao nhiệm vụ đánh bóng áo giáp.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Neia bắt đầu làm việc với đống giáp trụ.
Cô nhúng ướt một chiếc khăn và bắt đầu lau bùn đất trên từng bộ giáp.
Không hổ danh là những bộ giáp đã được yểm phép thuật, trên bề mặt của chúng không hề có chút hư hại nào. Đối với giáp thường, nếu có vết lõm, người ta chỉ cần dùng búa gõ lại từ bên trong, nhưng nếu vụng về, sẽ khiến cho bề mặt giáp trở nên lồi lõm xấu xí. Neia không có chút tự tin nào trong việc đó, nên những chiếc áo giáp cường hóa bằng phép thuật của các Thánh hiệp sĩ đối với cô thực sự lí tưởng..
Cô rất hạnh phúc khi được tập trung toàn bộ con tim, khối óc vào việc này. Nó giúp cô tạm quên đi những điều không cần thiết.
Và rồi, với vầng trán ướt đẫm mồ hôi, Neia đã hoàn thành công việc lau chùi áo giáp của mọi người.
♦ ♦ ♦
Buổi triều kiến của họ với Vua Pháp sư đến sớm hơn dự kiến của mọi người. Neia không khỏi bất ngờ, đó là vì họ được diện kiến nhà vua chỉ sau một ngày kể từ lúc Gustavo xin được gặp mặt.
Những Thánh hiệp sĩ của Thánh vương quốc – với Neia theo sau – nhận thấy dinh thự của Vua Pháp sư dường như hơi giản dị. Nơi này quả thực khá hào nhoáng đối với một lãnh chúa trị vì một thành phố như thế này, nhưng hoàn toàn không xứng đáng với một vị vua. Nơi đây không toát lên vẻ tĩnh mịch trang nghiêm của một nơi giàu giá trị lịch sử, và cũng không thể hiện quyền lực của người cai trị vương quốc.
Nơi này quả thực quá khiêm tốn khi so với cung điện hoàng gia của Vương quốc hay Thánh vương quốc. Ấy vậy, đây lại là nơi cư ngụ của Vua Pháp sư. Thành phố này từng thuộc về quyền sở hữu của Vương quốc, thế nên ông ta hẳn đã sử dụng nơi này sau khi chiếm quyền kiểm soát thành phố.
Khi những Thánh hiệp sĩ cởi bỏ mũ trụ để quan sát xung quanh, Neia nhận thấy một vẻ khinh thường thoáng qua trên gương mặt của họ. Có lẽ họ đang so sánh nơi này với cung điện hoàng gia ở quê nhà.
Làm sao có thể trách họ được chứ?
Và rồi, Neia gợi nhớ đến con tàu ma mà họ đã chạm trán lúc trước, cũng như những Undead họ đã gặp trên đường phố.
Tại sao một vị vua nắm trong tay quyền thao túng lực lượng Undead hùng mạnh như thế, lại chọn cư ngụ ở cái cung điện tồi tàn này?
Mình có cảm giác phải có vài lí do nào đó…nếu ông ta muốn một hoàng cung sang trọng, tất cả những gì ông ấy cần làm là ra lệnh cho những nghệ nhân như những Người lùn, và họ sẽ chỉ thị lũ Undead vốn không biết mệt mỏi xây dựng nên.
Khi họ bước qua cánh cổng của cung điện, trước mặt họ là hai hàng dài Undead, tương tự với tên Undead họ gặp lúc nhập thành, đứng đối diện nhau. Tuy nhiên cũng không hoàn toàn giống với tên Undead rước đó, những tên Undead này hơi ốm hơn, và chúng nâng những thanh giáo trên tay, giao chéo nhau trên đầu họ.
Những lá cờ rũ xuống từ chóp nhọn của hai hàng giáo. Bên phải là cờ của Vương quốc Socerous, và bên trái là cờ của Thánh quốc.
Bên dưới những lá cờ tạo thành một con đường để họ đi qua.
Ngay sau đấy, tiếng nhạc vang lên. Cho dù đó là một giai điệu họ chưa từng nghe qua, nhưng nó hoàn toàn có thể được chấp nhận như một phần của nghi thức.
Trong sâu thẳm tâm trí, Neia nhớ lại một bài học cô từng được dạy.
Điều tối quan trọng trong việc chống lại phép thuật là phải giữ đầu óc tỉnh táo.
Không, không lí nào tiếng nhạc này là một kiểu tấn công bằng ma thuật. Nếu đây là một cái bẫy, họ đã chẳng cần phải nâng cờ của Thánh quốc.
Neia bước đi với một tư thế mà cô hy vọng là có vẻ kiêu hãnh và dõng dạc, và cô cũng quan sát mọi thứ xung quanh.
Có một vệ binh danh dự đứng gác bên cạnh lá cờ của Thánh vương quốc. Đây rõ ràng là dấu hiệu cho thấy Vua Pháp sư đón chào sứ đoàn của họ như những khách mời danh dự. Hay nói cách khác, ông ta công nhận Neia và những người khác là những sứ giả chính thức được cử đến Vương quốc Sorcerous, cũng có nghĩa là Neia cần phải giữ vững thanh danh của Thánh vương quốc.
Điều đó khiến Neia thích thú, tuy nhiên cũng khiến cho cô căng thẳng hơn.
Cô bước dọc theo con đường cờ giăng, và ở cuối đường là — Neia dường như nín thở vì kinh ngạc.
Một tuyệt thế giai nhân đứng đợi nơi đó.
Cô ấy đẹp quá….thật quá sức xinh đẹp…
Gương mặt của cô ấy quyến rũ và quyền quý. Mỹ nhân ấy diện trên người một bộ váy trắng muốt, mà giá trị của nó quả thật không dám tưởng tượng.
Nụ cười dịu dàng của cô ấy đủ khiến một người con gái như Neia, phải nhầm lẫn với một thiên thần. Tuy nhiên cô ta hẳn nhiên không phải là thiên thần, với bằng chứng là cặp cánh đen tuyền nhô ra sau thắt lưng.
“Xin kính chào các quý ông và quý bà đến từ Thánh vương quốc. Mặc dù có vẻ ngạo mạn và thô lỗ, nhưng tôi là Albedo, và tôi sở hữu vinh dự được là Tổng quản thủ vệ của các Thủ vệ tầng và Thủ vệ khu vực trên toàn bộ lãnh thổ Vương quốc Sorcerous của Ainz Ooal Gown. Nói theo cách quen thuộc hơn với các vị, tôi giữ vị trí Tể Tướng của Vương quốc này.
“Tôi, tôi rất biết ơn sự chào đón nồng nhiệt của ngài. Tôi là người dẫn đầu sứ đoàn của Thánh quốc, Remedios Custodio. Và tôi cũng rất biết ơn ngài đã giúp đỡ sắp xếp cho chúng tôi một buổi triều kiến với đức vua.
“Các ngài không cần phải cảm ơn. Vua Pháp sư Điện hạ cũng tỏ ra quan ngại sâu sắc về những biến động đang diễn ra trong lòng Thánh quốc. Điện hạ cũng nói rằng dành thời gian cho các vị là việc hiển nhiên.”
“Chúng, chúng tôi vô cùng cảm kích vì điều đó.”
Albedo chỉ luôn mỉm cười, và sự hiện diện của cô ấy như nghiền nát những lời Remedios định nói. Cô ta thậm chí khiến những người có cùng giới tính – không, chính vì họ mang cùng giới tính – bị nuốt trọn bởi nhan sắc phi phàm ấy. Ánh mắt của Albedo lướt ngang tất cả mọi người, kể cả Neia.
“Giờ thì, Điện hạ đang chờ các vị, nên tôi sẽ hướng dẫn các vị đến sảnh thiết triều. Có thể phiền các vị theo sau tôi không?”
“V-Vâng, đương nhiên. T-Thế còn kiếm của chúng tôi thì sao?”
“À, đúng nhỉ, vẫn còn vấn đề đó.”
Albedo mỉm cười một cách thích thú.
Tại sao cô ấy lại cười như thế? Neia tự hỏi. Họ hẳn nhiên không thể mang theo vũ khí để yết kiến một vị vua, nên bình thường họ sẽ được yêu cầu giao nộp khí giới. Đây cũng là một cách để tỏ lòng tin tưởng đối với bên còn lại.
“Thông thường, chúng tôi sẽ giữ chúng an toàn cho các vị, tuy nhiên điều đó không cần thiết. Các vị được phép mang theo vũ khí của mình.”
Neia không thể nắm bắt được những gì Albedo vừa nói.
Remedios cũng thốt lên “Tại sao”? Chắc hẳn một người luôn túc trực bên cạnh Thánh hậu như cô ấy càng có lí do để thắc mắc.
Đối diện trước câu hỏi lúng túng của họ, Albedo một lần nữa nở nụ cười.
“Đây là chuyện bình thường, đây là cách chúng tôi bày tỏ lòng tin tưởng đến những vị khách danh dự từ Thánh vương quốc, và cũng bởi vì chúng tôi, một quốc gia sở hữu khá nhiều Undead, có vẻ là một nơi kì quặc đối với quí vị. Thế nên, tôi cho rằng cho phép các vị mang theo vũ khí bên mình sẽ khiến các vị an tâm hơn. Đương nhiên, chúng tôi không hề có ý định làm hại bất kì ai trong các vị. Nhưng nếu các vị vẫn muốn giao nộp vũ khí, chúng tôi sẽ hoàn toàn tôn trọng quyết định đó.”
“Vậy, đất nước chúng tôi rất vui khi chấp nhận lòng tốt của Điện Hạ… Liệu tôi có thể nhờ ngài giữ hộ vũ khí của tất cả mọi người trừ tôi không. Tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ mang theo quốc bảo của đất nước bên mình, nên tôi hy vọng ngài sẽ thấu hiểu khi tôi không thể giao nộp vũ khí của mình cho ngài.”
“Tôi hiểu.”
Albedo liếc nhìn sang bên, và một tên Undead xuất hiện, cất giữ vũ khí của mọi người.
Có thể một vài Thánh hiệp sĩ sẽ cảm thấy bất mãn khi phải giao thanh kiếm của họ cho một Undead, nhưng một khi chỉ huy đã hạ lệnh, họ cũng không cách nào từ chối được.
Neia nhìn Albedo khi cô giao nộp vũ khí của mình.
Không tài nào cô có thể đoán được Albedo đang nghĩ gì với gương mặt xinh đẹp luôn thường trực nụ cười ấy. Phần nào đó, có thể nói cô ta nhìn họ với thiện chí đơn thuần, rằng cô ấy thực sự ban phát lòng tốt của cô cho Neia và mọi người. Tuy nhiên, liệu nhận xét của Neia có chính xác? Chẳng hạn, nếu như không phải thế –
–Cô ấy cho phép những người mang theo vũ khí đứng trước mặt chủ nhân của mình. Phải chăng đó là mệnh lệnh của Vua Pháp sư? Hay…đó là vì cô ta biết chúng ta hoàn toàn không có khả năng làm hại ông ấy?
Vua Pháp sư là một pháp sư quyền năng. Liệu ông ta có ngạo mạn cho rằng không Thánh hiệp sĩ nào từ Thánh quốc có thể tổn thương đến ông ấy?
Hay là ông ấy có cận vệ Undead xung quanh. Albedo-sama trông không giống như ngài ấycó khả năng chiến đấu.
Vị Tể Tướng với nhan sắc không chút tì vết mỉm cười một cách dịu dàng.
“Bây giờ thưa các vị, Vua Pháp sư đang đợi phía trước, xin hãy bước lên diện kiến ngài ấy.”
♦ ♦ ♦
Căn phòng đặt ngai vàng cũng không hoành tráng như cô tưởng tượng, có vẻ như sau khi tái chiếm, căn phòng này đã được đưa vào sử dụng một cách miễn cưỡng.
Tuy nhiên, ngai vàng lại sáng lấp lánh, có thể nói nó phát ra một ánh vàng rực rỡ. Chắc chắn chiếc ngai không thể đúc từ vàng khối, mà được mạ một lớp vàng. Tuy nhiên, xét theo kích thước của chiếc ngai, có thể đoán được bao nhiêu công sức và tiền bạc đã được đổ vào đó.
Bên cạnh đó, lá cờ được treo phía sau chiếc ngai cũng ấn tượng không kém. Thật khó nói lá cờ được dệt nên bằng chất liệu gì, tuy nhiên nó mang một sắc tối thăm thẳm mà vải đen bình thường không cách nào thể hiện được. Một chút ánh sáng hắt lên có thể khiến người ta nghĩ rằng lá cờ mang màu tím thẫm.
“Xin mời ngài bước vào, thưa Điện Hạ.”
“Mọi người, cúi chào.” Remedios ra lệnh.
Những Thánh Hiệp sĩ cúi đầu trước Undead, mặc dù Neia tỏ ra ngạc nhiên khi làm thế nào Remedios có thể ra quyết định như thế, không chút phản kháng, nhưng cô vẫn quỳ một gối và cúi thấp đầu. Cô được học những nghi thức hành lễ này là vì cô là một cận vệ. Mặc dù nói thế, nhưng kinh nghiệm hạn hẹp của một tân binh chỉ cho phép cô được hành lễ trước Thánh vương một lần duy nhất. Neia cúi đầu và khẽ di chuyển ánh mắt, liếc nhìn những Thánh hiệp sĩ khác xung quanh cô.
Có vẻ như…mọi thứ đều ổn.
Đương nhiên rằng, quyết định đó được đưa ra khi cô nhìn họ từ sau lưng. Nếu nhìn trực diện, có khi cô lại khác họ đôi chút.
Sẽ ổn thôi mà! Mình thậm chí còn chẳng bị ai mắng khi hành lễ trước Thánh Vương-sama. Bố đã nói mình làm rất tốt, ông ấy thậm chí còn khen ngợi mình.
“Cung nghênh Ainz Ooal Gown Điện hạ giá lâm!”
Khi Albeddo tuyên bố từ nơi cô đứng, một bên góc phía trước cả nhóm, chỉ Neia mới nghe được một âm thanh rất khẽ, như tiếng giấy bị xé, theo sau đó là tiếng bước chân, và âm thanh “keng” của một vật nặng nện lên nền nhà. Sớm ngay sau đó, cô cảm thấy có ai đó vừa ngồi lên ngai vàng.
“Điện Hạ cho phép các người bình thân.”
Đấy là một khoảnh khắc rất khó thở. Ngẩng đầu lên quá sớm, hoặc quá muộn đều có thể phá vỡ nghi thức. Sau vài giây trì hoãn, cô lặng lẽ ngước đầu.
Ngay lúc đấy, tồn tại đối diện thu hút mọi sự chú ý của Neia.
Ông, ông ấy chính là Vua Pháp sư, Ainz Ooal Gown…
Gương mặt của ông ta hoàn toàn là một hộp sọ, với hai ánh lửa đỏ lập lòe trong hốc mắt. Thực sự, ngoại hình của ông ấy hoàn toàn phù hợp với một Undead, tuy nhiên Neia biết rằng ở ông ta có điều gì đó hoàn toàn khác biệt.
Điều đầu tiên khiến Neia kinh ngạc là quần áo của ông ta.
Ông ta phục trang hào nhoáng hơn cả một quý tộc trong buổi lễ kế thừa tước hiệu của hắn.
Chiều dài của chiếc áo cũng như bề rộng của những đường viền trông vô cùng thoải mái, và tay áo cũng được may rất rộng. Những đường viền trên áo và cổ tay được dệt bằng lụa gấm trắng tinh, và trang trí nhẹ nhàng với những họa tiết vàng và tím. Chiếc áo được buộc lại ngang hông bằng một chiếc thắt lưng, nhưng lại trông vô cùng tự nhiên. Kì lạ làm sao, bộ trang phục tỏa ra một hương thơm lạ kì, và “tuyệt đẹp” là tính từ duy nhất cô có thể dùng để diễn tả về nó.
Theo sau đó, ông ấy mang một chiếc găng tay cùng màu với bộ áo, trên đó gắn những lá kim loại ánh lên bảy sắc cầu vồng. Một bên tay của ông ta cầm một cây trượng kì lạ, trông như bảy con mãng xà đang cuộn vào nhau. Đó chắc hẳn là nguồn gốc của âm thanh cô nghe được ban nãy.
Tuy nhiên, vòng hào quang đen tuyền sau lưng ông ấy mới thực sự đáng kinh ngạc.
…Ông ta thực sự là một Undead sao? Không thể nào…
Trong tâm trí Neia, Undead là những tạo vật như Zombie, Skeleton, Ghost và những thứ tương tự.
Trong trường hợp đó, Vua Pháp sư trong mắt Neia ắt hẳn không thể nào là Undead được. Một cách bí ẩn, gương mặt xương xẩu của ông ấy không hề khiến Neia cảm thấy hoảng sợ. Thật ra, thậm chí có thể nói ông ta tỏa ra khi tức thần thánh và thuần khiết.
Ông ta là một đấng quyền năng và đáng sợ, là một tồn tại vượt xa trí tưởng tượng của con người – Nói cách khác, ông ấy là một Đấng Tối Cao.
Neia quên đi cả Albedo, đang đứng kề bên ngai vàng, và ngước nhìn chăm chú Vua Pháp sư.
Điều mang cô quay trở về thực tại chính là giọng nói của Vua Pháp sư cất lên
“Rất tốt.”
“Các người đã đi một quãng đường dài từ Thánh quốc, Custodio-dono, và các quý ông quý bà thuộc Thánh hiệp sĩ Hội.”
“Cảm ơn ngài rất nhiều, thưa Điện Hạ.”
“Mặc dù chúng ta có thể mở một buổi yến tiệc chào mừng các người, nhưng ta tin rằng không ai trong số các ngươi có tâm trạng cho việc đó. Thế nên, ta đã dành thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để thu xếp một buổi thiết triều với các ngươi. Vì thế cho nên, thay vì lãng phí thời gian cho những việc vô nghĩa như những lời quanh co và nịnh bợ sáo rỗng, hãy để chúng ta thẳng thắn với nhau. Ta tin rằng không có ai phản đối, đúng chứ?”
“Không hề, thưa Điện Hạ.”
“Rất tốt. Vậy hãy nói cho ta nghe về tình hình hiện tại của Thánh vương quốc. Hãy kể một cách thành thật và đầy đủ, như thế sẽ giúp Vương quốc Sorcerous chúng ta giúp đỡ các người tốt hơn.”
Sau khi Remedios thể hiện rằng cô đã hiểu, cô dốc hết tâm can kể về tình cảnh của Thánh vương quốc.
Neia không hiểu lí do gì khiến Remedios thành khẩn đến thế, mà có lẽ chính bản thân Remedios cũng không biết được.
Nội dung trong câu chuyện của Remedios cũng tương tự như những gì Gustavo từng nói với Blue Rose, và cô kết thúc bằng việc tuyên bố tình thế của tiền tuyến hiện tại đang rất căng thẳng. Hiển nhiên cô ta không muốn nói những điều như Thánh quốc đang đứng bên bờ vực diệt vong, nhất là trước một vị vua Undead.
“Ta hiểu, ta hiểu rồi. Vậy thì, mục đích các ngươi khi tìm đến Vương quốc của ta là gì?”
“Chúng tôi muốn xin một đặc ân từ Điện Hạ, người dân nói rằng vị mạo hiểm giả Momon đã thề trung thành với đất nước của ngài, và nếu chúng tôi có thể mượn sức người chiến binh đã từng chiến đấu ngang ngửa với Jaldabaoth, quốc gia của chúng tôi không còn gì phải e sợ nữa. Thế nên, tôi khẩn cầu ngài hãy cho phép Momon xuất chinh đến đất nước của chúng tôi.”
Ánh đó trong hốc mắt của Vua pháp sư đột nhiên biến mất. Giây lát sau, chúng lại bùng lên trở lại.
“Như ta nghĩ. Ta cũng đã chuẩn bị trước câu trả lời cho việc này – đó là không được.”
“Tôi có thể hỏi lí do cho câu trả lời đó chăng?”
“Mặc dù đây có vẻ như một vết nhơ đối với quốc gia của ta, Momon, ở thời điểm hiện tại, là tối cần cho nền hòa bình của đất nước. Chính xác vì lí do này, chính vì sự có mặt của Momon tại đây mà người dân có thể yên tâm sinh sống.”
“Nhưng chẳng phải người nắm trong tay rất nhiều binh đoàn Undead sao, thưa Điện Hạ?”
“Huhuhu!”
Vua Pháp sư cười khẽ.
“Có vẻ như các quý ông, quý bà đây đã được chứng kiến lực lượng Undead của ta và khá mãn nhãn với chúng. Vậy, liệu các ngươi có chấp nhận nếu ta cho mượn vài lữ đoàn Undead thay cho Momon không? Ta tin rằng các vị đã thấy tất cả Undead do ta thao túng đều khá mạnh. Tiêu diệt lũ á nhân đơn thuần đối với chúng chỉ là chuyện vặt.”
Remedios trở nên á khẩu.
Cô ấy hiển nhiên đang hình dung cảnh tượng bản thân dẫn dắt một quân đội Undead trở về Thánh quốc. Không, điều đó hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Điều khiển Undead là quá sức phản quy tắc đối với một Thánh hiệp sĩ.
Thật sự rằng một đội quân Undead sở hữu những ưu điểm không thể chối cãi. Bọn chúng không cần ăn uống, chúng có thể nằm phục kích thời gian dài trong những khu rừng, hoàn toàn có thể gọi chúng là một quân đội lý tưởng.
Tuy là thế, ghi danh những Undead – kẻ thù không đội trời chung của mọi sinh vật – vào lực lượng của họ là điều đáng sợ hơn hết thảy mọi thứ. Chưa kể đến việc, mang quân của một quốc gia khác vào chính lãnh thổ của mình đã đủ khiến lòng dân bất an rồi. Sau khi giải quyết xong vấn đề hiện tại, biết đâu bọn chúng sẽ quyết định chinh phạt luôn cả Thánh vương quốc.
“Điều, điều đó…”
Vua pháp sư cười khoái trá trước vẻ lúng túng của Remedios.
“Đúng thế đấy, Custodio-dono. Có những thần dân trong đất nước ta có suy nghĩ hệt như cô. Sử dụng Undead vào các tác vụ như nông nghiệp, khẩn hoang đất đai, bảo vệ an ninh là những điều mà người dân đang bắt đầu chấp nhận. Nhưng thật không may, trong dân chúng có những người không liên quan đến các tác vụ này vẫn chưa thể hoàn toàn đón nhận chúng. Dĩ nhiên là tình hình hiện tại sáng sủa hơn nhiều so với những ngày ta vừa lên ngôi, nhưng người dân vẫn cần nhiều thời gian hơn thế. Momon có thể lắng nghe dân chúng và xoa dịu tâm tư của họ theo nhiều cách. Nếu ta gửi hắn ta đi lúc này, khó mà nói được người dân sẽ trở nên bất mãn đến thế nào.”
“Trong trường hợp đó, chắc chắn rằng nếu những Thánh hiệp sĩ chúng tôi ở lại có thể củng cố niềm tin của người dân vào Undead, chẳng phải sao? Rất nhiều người biết rằng Thánh hiệp sĩ là kẻ thù của Undead. Thế nên, chẳng phải sẽ hiệu quả hơn nếu để chúng tôi ở lại và tuyên bố sự đáng tin cậy đối với những Undead của ngài sao?”
“Ừm….đó cũng là một đề nghị đáng cân nhắc.”
Sau một thoáng trầm ngâm, Vua pháp sư xoay mặt về phía bàn tay không cầm cây quyền trượng.