Overlord
Chương 2: Tìm kiếm sự cứu rỗi ( Part 8 )
Neia thốt lên Aiiiieeeee, âm vực của cô nằm giữa một tiếng kêu thảng thốt và tiếng rên rỉ.
Thực thể đang từ tốn lộ diện kia cực kỳ khổng lồ.
Nó mặc một bộ giáp toàn thân đen tuyền, với những đường vân đỏ trông như mạch máu, và được bao phủ toàn gai nhọn tua tủa. Trên chiếc mũ sắt của nó nhô ra hai chiếc sừng quỷ nhọn hoắt, và lấp ló phía sau chiếc mũ là hình ảnh một gương mặt người chết thối rữa. Trong hốc mắt trống rỗng của nó chỉ có hai chấm sáng màu đỏ, hằn lên một sự thù hận và thèm khát giết chóc.
Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, như thể bóng tối đang bao phủ lấy họ.
“Làm ơn đừng rút vũ khí!”
Ai nấy cũng đều giật nảy người trước tiếng hét của người lính.
“Sẽ không có gì xảy ra hết nếu các người không rút kiếm! Nhưng nếu làm thế, mọi người sẽ bị xử tử ngay tức khắc! Và sau đó, các vị sẽ phải chịu sự thống khổ vô tận! Xin đừng bắt tôi phải chứng kiến điều tương tự thêm lần nào nữa!”
Người lính kêu lên thống thiết như thể anh đã trải qua những chuyện ấy. Không lẽ anh ta đã thực sự chứng kiến những sự việc như thế trong quá khứ?
Tên Undead chậm rãi lướt nhìn Neia và những người khác, cảm giác như nó đang chờ đợi mọi người rút kiếm khỏi vỏ.
“…Và Undead này là…?”
Giọng của Remedios run run khi cô cất tiếng nói.
“Bọn họ là những cảnh vệ đồn trú với số lượng lớn khắp thành phố.”
“…Thật sao?”
Tiếng kêu thảng thốt của Remedios trộn lẫn nhiều xúc cảm khác nhau, kinh ngạc, hoảng sợ và khiếp đảm. Neia cũng cảm nhận tương tự. Thật không thể tưởng tượng có một quốc gia sở hữu một lực lượng Undead với sức mạnh kinh khủng thế này.
“À-à xin lỗi. Phải chăng tạo vật Undead này nằm dưới quyền điều khiển của Vua Pháp Sư Điện hạ?”
Người lính gật đầu trước câu hỏi phản xạ của Neia.
“Đúng vậy, đó là sự thật. Ngài ấy thậm chí còn điều khiển nhiều Undead còn mạnh mẽ hơn kẻ đang đứng đây.”
“Chúng không nguy hiểm sao?”
Người lính lập tức trả lời câu hỏi của Gustavo, như thể anh ta muốn mọi người biết bằng mọi giá.
“Đúng vậy, cho đến nay, chưa từng có ai không có hành vi khiêu khích mà bị sát hại cả.”
Undead vốn là những tạo vật căm ghét sự sống. Là một người có thể thao túng tuyệt đối và ngăn không cho chúng hãm hại các sinh vật khác, Vua Pháp sư ắt hẳn phải là một thực thể xuất chúng. Neia cảm thấy ấn tượng sâu sắc trước sức mạnh của ông ta.
“Tôi hiểu rồi. À. Anh có thể đưa chúng tôi vào trong phòng không?”
“Xin hãy theo tôi.”
Gã Undead màu đen chậm rãi tránh sang một bên, và người lính hiên ngang bước qua hắn. Trái lại, Neia và những người khác dường như đang nhìn nhau để xem ai sẽ là người vào trước.
Mặc dù người lính đã nói tạo vật Undead này được Vua Pháp sư điều khiển, nhưng mối liên kết đó không thể thấy được bằng mắt thường. Điều này khiến cho việc bước qua cửa trước mặt nó còn đáng sợ gấp nhiều lần câu nói huyền thoại “Cứ vào đi, nó không cắn đâu.”
Remedios dợm bước, nhưng Gustavo ngăn cô lại. Sau đó, anh hướng ánh nhìn sang Neia.
Mình là chim mồi sao?
Điều này không hề sai khi xét đến việc so sánh sự quan trọng giữa tính mạng của hai người. Thế nên, mặc dù mang quyết tâm bảo vệ kẻ yếu, nhưng đối với cận vệ của họ lại là một chuyện khác.
Neia gồng người sẵn sàng đón nhận những gì phía trước, cô nhắm chặt hai mắt, và thẳng bước về phía trước.
Sau vài bước chân, Neia chầm chậm hé mắt. Cô vẫn không bị chém hạ. Cô rảo bước, nhanh chóng vượt qua gã Undead.
Sau khi chứng kiến Neia đã an toàn, những Thánh hiệp sĩ khác bước theo sau cô. Sau cùng, không ai bị tấn công, và họ cũng đến được nơi cần đến.
Người lính mở cửa, bên trong phòng bố trí một chiếc bàn dài và nhiều chiếc ghế giản dị.
“Mọi người vui lòng đợi trong phòng này trong giây lát.”
“Đã hiểu. Cảm ơn anh đã hướng dẫn chúng tôi đến đây.”
Remedios ra hiệu, và Gustavo lấy ra một cái bao nhỏ từ túi khóa và đưa nó cho người lính canh đã đưa họ đến đây. Đó là tiền boa.
“Xin đừng!”
Lời từ chối của người lính dữ dội đến mức nó giống như một tiếng kêu tuyệt vọng.
Người lính đưa cao hai tay khỏi đầu, tỏ ý hoàn toàn không muốn chạm vào chiếc túi.
“Tất cả chúng tôi đều được Đức Vua trả lương, thế nên tôi xin phép được từ chối sự chu đáo của các vị.”
“Nhưng, nhưng anh đã giúp đỡ chúng tôi…và bấy nhiêu cũng chẳng nhiều nhặn gì, đúng không?”
“Không, thực sự không cần đâu. Tôi sẽ đợi bên ngoài cho đến khi buổi hướng dẫn kết thúc.”
Người lính vội vã rời khỏi căn phòng, để lại những người bên trong nhìn nhau, hoang mang trước phản ứng quá khích của anh ta.
“Như thế ổn không?”
“Anh ta đã nói đến thế, thì chúng ta còn làm được gì.”
Tiền boa là một điều rất bình thường. Mặc dù không đưa cũng chẳng có vấn đề gì, tuy nhiên đa phần những người có địa vị đều quen với việc đó. Dĩ nhiên, một số người dùng tiền boa để rút ngắn thời gian kiểm tra hành lý, hay nhờ vả người khác những việc lặt vặt, nhưng họ đã không đưa ra yêu cầu gì. Thẳng thắn mà nói, họ chỉ đơn giản làm việc mà những người ở vị thế của họ sẽ làm.
Nếu đó là chỉ thị từ Vua Pháp sư, vậy mục đích của ông ta là gì?
“Họ không bảo ta phải ngồi ở đâu, vậy cứ ngồi tự do đi.”
Một thời gian ngắn sau khi họ đã yên vị, cánh cửa lại mở ra lần nữa.
Neia quay lại, và đôi mắt cô mở to.
Thực thể vừa bước vào không phải là con người.
Đó là một sinh vật với nửa thân trên giống người, nhưng nửa dưới lại là của loài rắn, một con Naga.
Loài Naga có nhiều phân chi khác nhau. Ví dụ loài Naga biển thỉnh thoảng xuất hiện trên những bờ biển của Thánh quốc, nhưng không rõ tên Naga vừa xuất hiện thuộc phân chi nào. Tuy nhiên, đa số chúng đều là những á nhân không mấy thiện cảm với loài người. Tuy vậy, Neia lại không cảm thấy quá hoảng sợ.
Tất cả đều nhờ gã Undead giáp đen, so với lúc ấy, ít ra bây giờ Neia vẫn có thể phản ứng một cách tỉnh táo.
A! Phải chăng là thế? Lẽ nào tạo vật Undead đáng sợ kia không phải chỉ là để dọa cho người khác chết khiếp, mà mục đích là để làm dịu đi cú sốc của họ khi nhìn thấy những á nhân? Họ dường như đã cân nhắc rất nhiều thứ để có thể khiến á nhân và con người có thể sinh sống với nhau…
Có vẻ như Vua Pháp sư không chỉ là một thực thể Undead quyền năng.
Tên Naga lặng lẽ trườn vào phòng, phớt lờ phản ứng của mọi người bên trong. Sau khi đứng đối diện với họ, hắn khẽ cúi chào.
“Cảm ơn đã chờ đợi, hỡi những con người thân mến muốn được vào thành phố. Kẻ này là một nhân viên nhập cư, lo liệu việc hợp thức hóa nhập cảnh cho Vương quốc Sorcerous, Ryurarius Spenia Ai Indarun. Chà, công việc đấy không khiến kẻ này cần phải giữ liên lạc với các vị, nên các vị cũng chẳng cần phải nhớ cái tên đó làm gì. Vậy thì không kéo dài thêm nữa, chúng ta bắt đầu. Kẻ này sẽ giải thích ngắn gọn những sự khác biệt về việc sinh sống trong thành phố này so với những nơi khác, và những điều các vị cần lưu ý…Trước hết, nghiêm cấm việc rút vũ khí trong nội thành.”
Đó là một lời căn dặn hợp lý, và Neia từ từ giải phóng đôi vai cô khỏi sự căng thẳng.
“Ừm, nhiều người trong các vị có thể cho rằng đó chỉ là một lời nhắc nhở thông thường”, Ryurarius chỉ một ngón tay khẳng khiu lên mặt. “Điều đó thể hiện trên mặt các vị. Tuy nhiên, tôi muốn mọi người nhớ rằng có nhiều chủng tộc khác nhau sánh bước trên đường phố của Vương quốc Sorcerous. Các bạn đã thấy những Undead ngẩng cao đầu và dõng dạc bước trên đường. Mặc dù xem bọn họ như những phần tử nguy hiểm, nhưng rút vũ khí chống đối trong khi họ không hề có hành vi khiêu khích sẽ là một trọng tội, chẳng phải sao?”
“Đợi một chút. Như thế chúng tôi sẽ phải bỏ chạy khi có một sinh vật nguy hiểm xuất hiện sao?”
“Không có chuyện đó đâu. Thậm chí nếu có những thực thể nguy hiểm xuất hiện trong thành phố, họ cũng sẽ làm hại các vị. Mặc dù vậy, vẫn có những trường hợp do quá sợ hãi, hoặc cảm thấy sẽ bị tấn công, vài người vẫn rút vũ khí ra. Đó là lí do cho lời cảnh báo trước đó của kẻ này.”
“Ông có chắc chúng tôi sẽ không bị tấn công không?”
“Ồ có chứ…trong số nhiều sinh vật nguy hiểm trên đường phố, những kẻ khiến các vị cảnh giác nhất hẳn nhiên là những thuộc hạ của Đức vua.”
Ryurarius cười mệt mỏi.
“Sau khi ở lại đây một ngày, sự cảnh giác của các vị sẽ giảm bớt và các vị sẽ sớm không bận tâm đến họ nữa. Chà, ngày đầu tiên luôn là vấn đề lớn nhất. Và dĩ nhiên, rút kiếm để tự vệ là hoàn toàn hợp pháp.”
“Tôi hiểu. Vậy ra nếu tự vệ thì không sao.”
“Ừm, đúng thế. Còn nữa, phép thuật kiểm soát tâm trí sẽ được sử dụng để điều tra tội phạm ở thành phố này. Xin hãy nhớ kỹ điều đó.”
Neia và những người khác mở to mắt, một làn sóng tranh luận nổ ra giữa các Thánh hiệp sĩ. Là người đại diện cho họ, Remedios nêu lên ý kiến của mình.
“Xin đợi một chút. Không lẽ Vương quốc Soccerous là một quốc gia nguyên thủy? Chính quyền cho phép sử dụng loại phép thuật ấy sao? Tòa án cũng đồng thuận với việc này?”
Thông thường, phép thuật kiểm soát tâm trí không được dùng để tra hỏi về các hành vi phạm tội.
Ví dụ, nếu sử dụng [Dominate] (Thống trị), kẻ sử dụng có thể biến bất kỳ ai trở thành tội phạm trong một khoảng thời gian. Bằng cách sử dụng [Charm], một người có thể tìm ra chủ mưu cho bất kỳ vụ án nào. Sự thật rằng phép thuật thao túng tâm trí có thể khiến kẻ khác tùy ý ép cung bất kỳ ai, khiến cho việc sử dụng chúng được xem như một hành động độc đoán của những tay bạo chúa.
“Những tòa án cũng sử dụng biện pháp tương tự. Ồ, nhưng ta có thể tự tin rằng Điện hạ sẽ không khiến các người phải nói sai sự thật đâu. Ở điểm đó thì các vị chớ lo.”
Làm thế nào họ có thể tin được chuyện đó? Sử dụng phép thuật điều khiển tâm trí đồng nghĩa với việc một khi một quốc gia ra quyết định ai là những cá nhân nguy hiểm, họ sẽ bị khép thành tội phạm và sẽ bị xử lý. Không con người nào có thể tin tưởng một Undead họ chưa từng gặp trước đó.
Không ai nói ra, nhưng tất cả hiển nhiên đều cảm thấy như vậy.
“Ngoài ra, tôi muốn được hỏi…Nếu không vào, liệu các vị có thể quay về ngay không?”
“…Không, chúng tôi không thể làm thế. Xin hãy cho chúng tôi nhập thành.”
“Hô. Đó là câu trả lời nhanh chưa từng thấy. Các thương nhân thông thường sẽ hỏi xin chút thời gian để thảo luận với nhau. Vậy thì, hãy để chúng ta tiếp tục.”
Sau đó, Ryurarius bắt đầu giảng giải về những việc như “những con ngựa Undead thồ hàng trên đường phố”. và nhiều điều kỳ quái khác khiến đầu óc cô như rối tung. Tuy nhiên, khi ông ta nói “Thỉnh thoảng, sẽ có những con Rồng bay trên đầu, thế nên đừng báo động hay khiến cho ngựa của các vị chạy loạn”, gương mặt cô bắt đầu co giật.
Một thành phố có Rồng bay bên trên là điều không thể tóm gọn bằng những từ đại loại như “tai nạn lớn” được.
Rồng là sinh vật mà thậm chí những anh hùng vũ trang đầy đủ cũng có thể bỏ mạng khi đối đầu với chúng. Đó là lí do vì sao tất cả các chiến binh đều mơ tưởng đến việc giết một con Rồng. Sử dụng chính sức mạnh đã qua tôi luyện, cùng với đồng đội và vũ khí của họ, để hạ sát một sinh vật với quyền năng vượt trội như thế, là một kỳ công chỉ những chiến binh mạnh nhất mới có thể thực hiện.
Chắc chắn việc một con Rồng như thế xuất hiện tại nơi sinh sống của con người sẽ gây nên náo động cực lớn.
Những Undead thì không sao, vì dù sao chúng ta cũng xem chúng như lính gác rồi, nhưng Rồng thì…không, nếu như thế, có một con bay trên đầu để cảnh giới chắc cũng ổn thôi, đúng không? Chưa kể, Rồng cũng phân biệt theo độ tuổi, và sức mạnh của chúng cũng thay đổi theo tuổi đời…
Rồng non mới nở thì cũng vẫn là Rồng, tuy nhiên kiểm soát một con rồng bé tí ti như thế rõ ràng sẽ dễ dàng hơn tên Undead ban nãy.
“Vậy, thế là hết. Cảm ơn vì đã lắng nghe. Bây giờ sau khi rời khỏi phòng, các vị có thể theo người lính để quay về cổng.”
“Xin thứ lỗi, nhưng tôi có thể hỏi một câu không?”
Remedios giơ tay.
“Hửm? Chuyện gì thế?”
“Ông không định giết hay ăn thịt chúng tôi, phải không?”
“Có thể trong quá khứ kẻ này đã từng có những tư tưởng như thế. Tuy nhiên việc đó bây giờ bị nghiêm cấm rồi. Chưa kể, sau khi được diện kiến Điện hạ, tôi đã nhận ra rằng chẳng có lí do gì để mâu thuẫn với những người bạn sinh vật cấp thấp nữa.”
“Đức vua thực sự quyền năng đến thế sao?”
Ryurarius mỉm cười uể oải.
“Ngài ấy mạnh hơn gấp mười lần những gì các vị có thể tưởng tượng. Không kể Ngài ấy, những thuộc hạ của Ngài cũng mạnh mẽ xuất chúng. Đơn giản mà nói, không nơi đâu trên đời an toàn hơn chính thành phố được Ngài ấy bảo hộ.”
Có thể Remedios có suy nghĩ riêng, nhưng cô trở nên im lặng.
“Kẻ này không biết lí do vì sao các vị lại đến thành phố này. Tuy nhiên hãy để tôi cho các vị một lời khuyên khôn ngoan, một người bạn cũ – một người bạn quá cố của tôi – đã học được một bài học bằng chính cơ thể của hắn ta. Chống đối Đức vua là một việc làm cực kỳ ngu xuẩn. Một kẻ sáng suốt sẽ lập tức quỳ xuống chân và thỉnh cầu lòng từ bi của Ngài.”
Có một sự chân thành đáng kinh ngạc trong những lời ấy. Mặc dù Ryurarius nói rằng đã được nghe từ người bạn của ông ta, nhưng có vẻ như ông ta đang nói về những kinh nghiệm của bản thân.
“Cảm ơn lời khuyên của ông.”
Remedios đứng dậy, và những người khác cũng theo sau.
Neia cúi chào Ryurarius trước khi cô rời khỏi căn phòng.
Phần 4
Họ cưỡi ngựa dọc theo những con phố của E-Rantel. Điểm đến của cả nhóm là quán trọ cao cấp trong thành phố mà người lính gác cổng từng đề cập, nhà trọ Shinning Gold.
Neia ngắm nhìn dòng người trên những con đường.
Những lời trước đó của Ryurarius tạo cho cô ấn tượng rằng thành phố sẽ tràn ngập á nhân và Undead. Tuy nhiên thực tế lại khác hẳn, hầu hết dân cư đều là con người.
Cho đến giờ, họ chỉ gặp một nhóm Undead cùng loại với tên họ đã gặp gần cổng thành, và những con ngựa Undead với cơ thể là xương và khói kéo những cỗ xe. Ngoài ra không có những loại Undead khác.
Mặt khác, có rất nhiều chủng loại á nhân khác nhau.
Một nhóm Goblin tuần hành quanh các con đường với đội ngũ chỉnh tề. Mỗi tên trong số chúng đều toát lên vẻ dày dặn của những chiến binh. Điều đó ngay lập tức đập tan định kiến về Goblin trước đó của Neia. Không, không chỉ riêng Neia nghĩ như thế, kể cả những Thánh hiệp sĩ cũng thốt lên những tiếng kinh ngạc.
Bên cạnh đó, cũng có một á nhân với gương mặt thỏ khoác trên người bộ đồng phục nữ hầu, cũng như một á nhân trông như một con cóc đứng trên hai chân. Tuy nhiên cô chỉ thấy một đại diện duy nhất của mỗi loài trong thành phố.
Trông có vẻ bình thường hơn mình tưởng tượng…chà, có thể không bình thường đến thế, tuy vậy, nơi đây trông như một đất nước của loài người. Khó mà nói được quốc gia này được đặt dưới ách thống trị của một vị vua Undead.
Trên gương mặt của những cư dân trên đường không hề có biểu hiện sợ hãi. Neia không chắc rằng đấy là do họ đã phó mặc bản thân, hay họ đã quen với điều đó, hoặc họ đã xác định rằng sống chung với Undead cũng chẳng việc gì. Tuy nhiên, không hề có chút hỗn loạn nào trên đường phố. Đôi khi, cô thậm chí còn nghe tiếng trẻ em nô đùa.
Thế này vẫn tốt hơn nhiều so với Jaldabaoth, mình nghĩ vậy.
Đột nhiên, Remedios ghìm cương ngựa. Một khi thủ lĩnh của họ, người dẫn đầu cả đoàn, dừng lại, tất cả mọi người cũng phải dừng lại theo.
“Xin lỗi, Người lùn-san. Tôi có thể hỏi một vài câu không?”
Remedios lên tiếng gọi ba Người lùn đang làm việc bên vệ đường, bên cạnh có ba con Skeleton đang đào đất theo chỉ thị của họ.
Cú sốc văn hóa khi vừa đặt chân vào thành phố lớn đến mức giờ đây cô chẳng mấy bận tâm khi thấy những con Skeleton. Thậm chí còn có một sự nhẹ nhõm dâng lên trong lòng khi cô thấy những đối thủ mà cả mình cũng có thể chiến thắng.
“Gì thế? Các người là ai? Các người từ nước nào đến?”
“Tôi xin lỗi khi nói chuyện trên lưng ngựa thế này. Tuy nhiên, chúng tôi đến từ Thánh vương quốc và đang tìm một nhà trọ tên là Shinning Gold Pavilion. Liệu tôi có thể hỏi đường đến đó không?”
“Shinning… Shinning Gold Pavilion? Aaaa, là cái chốn sang trọng đó.”
Những người lùn hướng dẫn khái quát cho họ, mặc dù có hơi khác với những gì mà người lính canh đã nói cho họ trước đó, và có vẻ như hơi chệch hướng một chút. Tuy nhiên mục đích chính của cô không phải là hỏi đường.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn các ngài rất nhiều. Gustavo, hãy gửi tặng họ chút quà bày tỏ lòng biết ơn.”
Gustavo bước xuống ngựa và lấy ra một túi tiền nhỏ.
“Anh biết là chúng tôi chỉ giúp chỉ đường thôi, đúng không?”
“Không sao cả, dù gì cũng là chúng tôi làm gián đoạn công việc của các ngài.”
“Vậy sao? Chà, xin lỗi về việc đó.”
Những Người lùn nhận lấy món quà của Gustavo, và mỉm cười.
“Chà, chúng tôi sẽ có vài bữa nhậu nhẹt ngon lành với thứ này, và chúng tôi sẽ gửi lời cảm ơn tới những quý ông, quý bà Thánh Quốc vì điều này.”
“Không, không cần đâu…Mà nhân tiện, các vị đang làm gì ở đây thế?”
“Hửm? Anh nhìn mà không biết à? Chúng tôi đang lát đường. Đích thân Đức Vua yêu cầu chúng tôi đấy. Thực ra là cư dân ở đây làm việc này, chúng tôi ở đây để hướng dẫn kỹ thuật cho họ.”
Gahahahaha, những Người lùn bật cười sảng khoái.
“Tôi hiểu rồi, và những Undead bên đó là…?”
“Bọn chúng là đám Skeleton mà Điện Hạ cho chúng tôi mượn. Ahhh, thành thật mà nói, nếu xét về lao động tay chân thì anh chẳng cách nào qua mặt chúng được. Điều này khiến cách nhìn của tôi về chúng thay đổi hoàn toàn.”
“Điều khiển Undead…hừ…”
“Chẳng có gì đáng ngạc nhiên về chuyện đó hết… Chà, tôi nghĩ các vị là du khách nên cũng chẳng trách được. Dù vậy, những chuyện đó là không ngoài dự đoán ở Vương quốc Sorcerous mà, đúng không? Tôi nghe nói bọn Undead cũng phục vụ ở những ngôi làng lân cận nữa. Sau cùng, bọn Undead có thể hoàn thành những công việc nặng nhọc như gieo trồng chỉ với một mệnh lệnh duy nhất. Ý tôi là, nhìn mà xem, lũ Undead không biết mệt, chúng không cần ăn, không cần ngủ. Bên cạnh đó, chúng hiểu được những gì người ta muốn nói, nên chúng sẽ hoàn thành xuất sắc những gì được giao trong khả năng của chúng. Và thế là mọi chuyện diễn ra như nó phải như thế, chúng ta không cần thiết phải làm việc quần quật như trâu nữa. Thậm chí đất nước của tôi cũng bắt đầu sử dụng chúng.”
“Nói đất nước của ngài, ý ngài là một Vương quốc Người lùn tồn tại độc lập với Vương quốc Sorcerous?”
“Ồ đúng, chúng tôi từ nơi đó đến. Nhưng giờ chúng tôi sống tại quận á nhân ở Vương quốc Sorcerous.”
“Quận á nhân?”
“Đúng thế, đó là nơi của tất cả các loài không phải con người sinh sống. Họ nói nơi đó từng là khu ổ chuột của thành phố nhưng đã bị dỡ bỏ. Sau đó, nó đã được tái thiết để tất cả các chủng tộc có thể sống thoải mái. Chà, có thể phải một thời gian nữa mới hoàn thành, nhưng những công trình cho những loài với vóc dáng nhỏ hơn loài người – như Người lùn chẳng hạn – đã bắt đầu được khởi công.”
“Đúng ra chúng tôi ở đây là để làm công việc đó đấy.”
Một Người lùn khác nhảy vào buôn chuyện.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng nếu khu ổ chuột bị dỡ bỏ, thì những cư dân gốc thuộc nơi ấy đã đi đâu?”
Remedios hướng mắt về phía lũ Undead.
“Chúng tôi cũng không chắc lắm, nhưng tôi nghĩ rằng họ đã được đưa đến những ngôi làng. Có cả tá phế tích, những ngôi làng bỏ hoang xung quanh thành phố, và tôi nghe nói họ được đưa đến đấy để tái xây dựng và khai hoang những cánh đồng. Đó cũng chính là nơi mà việc điều khiển bọn Undead trở nên hữu dụng. Nếu tôi không sai, bọn họ đã bắt đầu gieo trồng sản lượng lớn bằng lũ Undead hay đại loại vậy. Đó là lí do giá thực phẩm ở đất nước này khá rẻ.”
“Không quan trọng là nó rẻ hay không, mà vấn đề lá nó ngon. Ồooo, tôi béo lên thấy rõ kể từ lúc đến thành phố này.”
“Nếu tôi lê xác về béo tốt thế này, vợ tôi thế nào cũng gào lên ‘phần của tui đâu?’. Tốt nhất tôi nên giảm cân trước khi về nhà.”
“Àaaaaa, bọn mình may như trúng xổ số ấy nhỉ”
Gahahaha, những Người lùn bật cười lần nữa.
“Câu cuối cùng, những con ngựa Undead. Các ngài có biết tên chúng không?”
“Biết chết liền. Mà biết hay không cũng đâu quan trọng, đúng không? Chúng chỉ là mấy cái bị xương, ấy vậy mà lại khỏe vô cùng, khiến chúng trở thành phương tiện thồ hàng hoàn hảo, chẳng phải sao?”
“Tôi hiểu rồi….Cảm ơn các vị.”
“Đây cũng thế. Chúc tất cả các vị nhiều may mắn nhé.”
Sau khi giã biệt những Người lùn, cả nhóm lại tiếp tục hướng đến quán trọ.
“Đội trưởng, tại sao ngài lại hỏi tên của những tạo vật Undead giống ngựa đó?”
Neia cảm thấy khó hiểu. Đó là đề tài ít khiến cho Đội trưởng hứng thú nhất.
“…Gustavo. Đó là vì anh phản ứng rất lạ khi nhìn thấy mấy thứ đó?”
“Thật sao…?”
“Nói xem nào, anh có biết tên của lũ Undead đó không?”
“…Chà, có một cái tên lướt qua tâm trí…nhưng tôi nghĩ là tôi lầm. Không lí nào, chắc là tôi đã nhầm. Tôi không thể hình dung được một tạo vật Undead như thế lại có thể bị thao túng.”
“Hừm~ Nếu anh đã nói như thế, vậy thì cứ quyết vậy đi.”
Và cuộc trò chuyện chấm dứt.
Một thoáng sau, những hướng dẫn trước đó dẫn họ đến trước một nhà trọ sang trọng, mà ắt hẳn là nhà trọ Shinning Gold Pavilion. Mặc dù có bảng hiệu, nhưng Thánh vương quốc sử dụng ngôn ngữ khác với Vương quốc nên họ chỉ có thể đoán những gì được viết trên ấy. Vương quốc và Đế quốc từng là một quốc gia thống nhất, nên có rất nhiều điểm tương đồng giữa họ. Tuy nhiên Thánh vương quốc không hề có mối ràng buộc nào với hai quốc gia kia nên có nhiều sự khác biệt rất rõ ràng.
“Gustavo, hãy vào trước đặt phòng đi.”
“Đã hiểu. Ê, hai anh kia theo tôi.”
Gustavo mang theo hai Thánh hiệp sĩ cùng vào nhà trọ. Vài phút sau, một trong số họ quay trở ra.
“Thưa Đội trưởng, chúng tôi đã đặt phòng thành công. Những chuồng ngựa ở phía sau nhà trọ, họ muốn chúng ta dắt ngựa sang đấy.”
“Được, hiểu rồi. Cận vệ Baraja, hãy dắt ngựa đi.”
“Đã hiểu!”
Cô buộc dây cương của đàn ngựa vào một cái cây trước cổng nhà trọ, và lần lượt dắt từng con vào chuồng. Chăm sóc ngựa là công việc của một cận vệ, nhưng nhà trọ đã đề nghị giúp đỡ, Neia chấp nhận ý tốt của họ và cô bước vào bên trong.
Cô ngửi thấy một hương thơm thoang thoảng trong không khí, có lẽ để ngăn cho mùi hôi từ chuồng ngựa bốc vào.
Đấy là mùi từ một loại gỗ thơm hay hương liệu nào đó chăng?