Overlord
Chương 2: Tìm kiếm sự cứu rỗi ( Part 1 )
Một cô gái đi bộ một mình trên con đường của Vương Quốc.
Cô không quá dễ thương, và cũng không có khuôn mặt đẹp khiến cho người ta chăm chú nhìn lại. Tuy nhiên, cô vẫn là trung tâm của sự chú ý, mặc dù theo hướng tiêu cực.
Đôi mắt nhỏ màu đen xếch lên, làm người ta cảm giác như thể cô đang liên tục trừng mắt vào những người khác, trong khi quầng thâm đen dưới mắt làm mọi người nghĩ rằng cô là tội phạm sống trong những con hẻm hẻo lánh.
Nó rất hữu ích khi đi dạo giữa đám đông, nhưng một khi cô đi qua mấy nơi như cổng thành chẳng hạn, hành lý của cô sẽ bị chính quyền địa phương kiểm tra kỹ lưỡng.
Cô gái ấy, Neia Baraja, nhìn lên bầu trời.
Mùa đông thì đã qua, nhưng đầu xuân thì còn lâu mới tới.
Neia thở dài mệt mỏi, sau đó chuyển động các giác quan sắc bén mà cô được thừa hưởng từ cha mẹ và đi bộ về phía con đường dẫn đến quán trọ.
Lý do tại sao cô phải cảnh giác như vậy dù đang ở trong thành phố, đó là vì cô cảm nhận được một cảm giác bài xích mạnh mẽ từ xung quanh kể từ khi tới nơi này.
Tất nhiên, đó chỉ là sự tưởng tượng của thiếu nữ.
Dù sao thì sau khi cô trùm chiếc mũ của áo choàng lên đâu, không có ai có thể nhận ra được cô là một người ngoại quốc. Tuy nhiên, cô đã cảm nhận đúng về sự ảm đạm trong không khí. Cô nhìn vào những người đi ngang qua và thấy rằng gương mặt họ cúi gằm xuống với những bước chân nặng nề. Dường như họ đang thể hiện sự u buồn của mùa đông.
Bình thường thì cô cho rằng đó là do thời tiết u ám này. Tuy nhiên, cảm giác tù túng – hay có lẽ là một nỗi phiền muộn không tên- mà cô cảm nhận được ở trong thủ đô của Vương Quốc Re-Estize, có lẽ đến từ một nguyên nhân khác.
Có thể bởi vì bọn họ vừa bị đánh bại không lâu trước đây. Tuy nhiên, so với những người dân Thánh Quốc hiện tại, họ có thể được xem là sung sướng rồi.
Mặc dù hiện tại khu vực vịnh phía nam của Thánh Quốc vẫn tương đối an toàn, song phía bắc thì đã hóa thành địa ngục.
Đối với Quân giải phóng – được tạo thành từ những binh sĩ còn sót lại của đội quân Bắc Thánh Quốc – và cô ấy, người đến đây với tư cách là một thành viên của phái đoàn ngoại giao, tin tức đó cũng không khiến cô thoải mái một chút nào. Càng nghĩ về nó, cô càng trở nên tuyệt vọng, và giống như tìm kiếm sự cứu rỗi, Neia đưa tay về phía hông của mình. Cảm giác lạnh lẽo đặc thù của thép chạy dọc cánh tay cô.
Đó là thanh kiếm mà cô mang theo, được trang trí bằng huy hiệu của Đội kỵ sĩ Thánh Quốc, và nó có tác dụng chứng minh thân phận cô.
Bình thường, kiếm của Thánh Hiệp Sĩ sẽ được yểm một vài ma thuật nhỏ để gia cường, nhưng của cô thì không. Đó là bởi đây chỉ là một loại vũ khí dành cho những người lính đang được huấn luyện.
Chỉ sau khi hoàn thành khóa đào tạo và được chính thức công nhận là một Thánh Hiệp Sĩ thì thanh bội kiếm của cô mới được yểm phép thuật cường hóa. Đó là một khâu trong nghi thức trở thành Thánh Hiệp Sĩ. Tuy rằng nó chỉ là một khối thép được mài sắc trước khi chính thức trở thành một Thánh Hiệp Sĩ, song đây vẫn là món vũ khí đã bầu bạn với cô trong nhiều năm học tập và rèn luyện. Không ai có thể trách cô khi cô hình thành thói quen vuốt ve thân kiếm mỗi khi cảm thấy lo lắng.
Cảm xúc truyền từ thanh kiếm yêu dấu rốt cuộc khiến Neia bình tĩnh lại, và cô lập tức thở nhẹ một hơi. Rồi cô vén chiếc mũ trùm lên và nhanh chóng tăng tốc.
Bước chân của cô nặng dần khi cô nghĩ đến việc phải báo cáo những tin tức xấu. Nhưng chính vì cô không thích những thứ như thế, nên cô phải di chuyển nhanh hơn để kết thúc nó càng sớm càng tốt, đỡ phải tiếp tục chịu đựng những cảm xúc không vui trong lòng.
Cuối cùng, quán trọ mà phái đoàn ngoại giao dừng chân đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Đó là một quán trọ rất xa hoa, có người nói rằng nó là một trong năm quán trọ đứng đầu Vương Quốc. Tất nhiên giá thuê của nó cũng khá đắt đỏ.
Khi cô nghĩ về tình trạng bi thảm của quê hương, Bắc Thánh Quốc, cô không khỏi cảm thấy tội lỗi vì trong khi bản thân đang tận hưởng cuộc sống xa hoa như này thì những người dân đang gồng mình chịu đựng sự thống khổ. Sự thật là, nữ thủ lĩnh của phái đoàn ngoại giao đã từ chối ở đây do sự xa hoa của nó. Cô ấy cho rằng họ nên hạ thấp chi phí của chuyến đi này và sử dụng số tiền đó vào việc khác.
Tuy nhiên, quan điểm của cô ấy đã bị bác bỏ, nhờ vào lý lẽ của người đàn ông giữ chức phó đoàn.
“Là đại biểu cho Thánh Quốc, nếu chúng ta không trú tại nhà nghỉ thích hợp, những người khác nếu thấy được có thể sẽ nghĩ rằng Thánh Quốc đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Vì vậy, chúng ta buộc phải ở một nhà trọ cao cấp để thể hiện rằng đất nước chúng ta vẫn đang mạnh mẽ.” Lý lẽ của phó đoàn thì không phải bàn. Không ai trong nhóm có thể bác bỏ ý kiến của anh ấy, tuy nhiên, thủ lĩnh của họ thì bị thúc đẩy bởi cảm xúc và không thể chấp nhận đề xuất đó, và cô ấy bướng bỉnh từ chối việc đó. Sau một lúc lâu bế tắc, cô cuối cùng cũng bị tất cả các thành viên của phái đoàn thuyết phục và miễn cưỡng lựa chọn nhà trọ này.
Tuy nhiên, mọi người đều hiểu rằng ngân sách của họ cho cuộc hành trình này rất giới hạn, vậy nên họ không thể gánh nổi những chi phí đắt đỏ không cần thiết. Để hoàn thành những nhiệm vụ nhanh nhất có thể, thậm chí Neia, một hộ vệ, đã được đưa vào đảm nhận nhiệm vụ.
Mục tiêu của phái đoàn ngoại giao tới Vương Quốc lần này không có gì khác ngoài việc tìm kiếm sự giúp đỡ cho Thánh Quốc. Vì thế, Neia và những thành viên khác của phái đoàn phải chạy khắp nơi để sắp xếp các cuộc gặp mặt với những người nắm quyền của Vương Quốc.
Bất cứ ai cũng có thể sắp xếp một cuộc hẹn trước, cho dù đó là một hộ vệ. Ở điểm này, suy nghĩ của đoàn trưởng không là vấn đề.
Tuy nhiên, Neia là hộ vệ duy nhất trong đoàn trong khi những người khác đều là những Thánh Hiệp Sĩ chính thức. Thậm chí nếu đạt được một cuộc hẹn, phía bên kia sẽ nghĩ gì nếu trong tương lai họ phát hiện ra rằng những người khác đã được những Thánh Hiệp Sĩ viếng thăm còn họ lại là một người hộ vệ? Chắc chắn rằng họ sẽ không vui. Ngay cả Neia cũng biết rõ điều đó. Tuy nhiên, mặc dù cô đã uyển chuyển đưa ra ý kiến của bản thân, mệnh lệnh giao cho cô không có bất kỳ sự thay đổi. Nhưng mà Neia không bởi vậy mà từ bỏ.
Nếu là một thất bại cá nhân, cô có thể vui vẻ chấp nhận nó. Tuy nhiên, làm vậy có thể dẫn đến Thánh Quốc vốn đang thoi thóp mất đi sự trợ giúp từ Vương Quốc. Rõ ràng là sự thất bại của Neia sẽ làm càng nhiều người dân ở đất nước của cô chết đi, cho nên không thể dùng một câu đơn giản là “Vâng, tôi hiểu.” để xong việc.
Tuy nhiên, trên thực tế, một người hộ vệ không lập tức hành động ngay sau khi nhân được mệnh lệnh sẽ khiến cho lãnh đạo thêm không vui. Cô ấy lộ ra thái độ rằng mọi thứ là lỗi của Neia. May thay, Phó đoàn trưởng đã dàn xếp êm xuôi mọi chuyện, nhưng có thể xác định là đoàn trưởng bây giờ đã có một ấn tượng xấu về Neia.
Sở dĩ Neia được chọn vào phái đoàn ngoại giao là bởi cô ấy sở hữu giác quan sắc bén, thứ có thể đảm bảo sự an toàn của họ trên đường đến đây. Cô hy vọng rằng cấp trên sẽ không ôm ấp nhiều kỳ vọng vào năng lực khác của mình theo cách nào đó.
Nhưng những lời vậy mình không nói ra được… Neia nhìn lên bầu trời và thở dài “Haaah”. Rồi cô quan sát làn hơi trắng cô thở ra tan biến dần vào không khí. Khi cô vừa nghĩ tới cảm giác bứt rứt đang chờ đợi mình ở quán trọ, dạ dày cô bắt đầu quặn đau.
Vị quý tộc mà Neia được yêu cầu gặp hôm nay không phải là một nhân vật quan trọng – Ông ta không có địa vị cao ở Vương Quốc – không thể sắp xếp một cuộc hẹn với ông ta không phải là một thất bại to tát, nhưng dù vậy, thủ lĩnh cũng vẫn sẽ ý kiến với cô.
…Bình thường, cho dù bạn có muốn lập tức gặp mặt ai đó có địa vị nhất định, thì họ vẫn cần thời gian để điều tra lai lịch và hiểu thêm về bạn. Vậy nên để gặp mặt nhau, bạn phải chờ ít nhất khoảng 1 tuần.
Theo chỉ thị của đoàn trưởng, chúng ta sẽ rời Vương Đô trong vài ngày tới… đoàn trưởng của chúng ta, hừ… Đoàn trưởng của họ giờ là một người rất u ám. Cô ấy không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Trước đây, cô ấy không phải một người như thế này. Neia biết rất rõ điều đó. Cô ấy đã từng là một người dễ tính… hay là một người thần kinh cứng nếu nói một cách thiếu tế nhị. Tuy nhiên, từ sau trận chiến mà họ đánh mất Thánh Hậu, tính cách cô ấy đã thay đổi hoàn toàn.
“… không đạt yêu cầu, hừ.” Không quan trọng những chỉ thị của thủ lĩnh vô lý đến nhường nào, tất cả những gì một hộ vệ như cô ấy có thể làm là cúi đầu yên lặng chấp hành.
Dù vậy, nó vẫn không là gì khi so với những người dân sống sót ở Thánh Quốc đang phải chịu đựng. Tất cả những gì cô phải làm là cúi thấp đầu trong cơn bão.
Sau khi tự động viên bản thân – tuy rằng chỉ là vò đã mẻ lại sứt* — Neia tới phía trước của quán trọ.
[TL: Ý chỉ mặc cảm tự ti cho mình là người bất tài vô dụng]
Cô hít một hơi thật sâu, kéo mũ trùm xuống, và đẩy cánh cửa của quán trọ.
Không hổ là một quán trọ cao cấp, xuất hiện trước mắt cô không phải gian phòng nghỉ ngơi mà là một phòng nhỏ. Nó có vẻ được thiết kế để những vị khách có thể giũ sạch bùn đất trên đôi giày của mình.
Tuy nhiên, nơi mà cô ấy vừa đi là một khu vực cao cấp, và giống như nhà trọ này, con đường của nó được lát bằng đá. Trời cũng không mưa nên cũng không có gì cần phải giũ đi cả.
Vì vậy, Neia đi tới và mở cánh cửa phía trước.
Một luồng hơi ấm phả vào mặt cô.
Sau khi đi vào trong, người giữ cửa đứng phía trước cô, quầy bar ở bên phải, và cầu thang ở bên trái. Bên cạnh chúng là hàng sô pha được dùng để tiếp đón khách.
Bên trong phòng không thiết kế lò sưởi. Song nhiệt độ trong phòng trái ngược hẳn với bên ngoài, đó chắc chắn là nhờ vào một vật phẩm ma thuật.
Ở Thánh Quốc, nhắc tới Magic Caster chính là chỉ những mục sư. Tuy rằng, họ có thể làm một vài vật phẩm ma thuật, song rất ít trong số chúng được dùng vào mục đích cải thiện chất lượng cuộc sống.
Xem xét theo hướng này, kỹ thuật Vương Quốc phát triển cao hơn Thánh Quốc. Nếu vậy thì Đế Quốc trong lời cha cô đã nhắc qua còn phát triển cao hơn bao nhiêu nữa?! Mặc dù cả đời cô có thể sẽ không có cơ hội thực hiện, Neia vẫn có một cảm giác khâm phục mơ hồ đối với Đế Quốc.
Nói theo cách thông thường, một cô gái nông thôn bình thường sẽ chỉ có thể thấy được ngôi làng của mình trong suốt cuộc đời mà thôi. Một chiến binh không có tài năng như Neia có thể phải dành cả cuộc đời để phục vụ đất nước và không bao giờ có cơ hội đi thăm những đất nước khác.
Nếu vậy, có lẽ cơ hội để có thể đi ra nước ngoài chỉ như một ánh bạc mờ trong một đám mây đen, ảm đạm.
Những suy nghĩ chạy qua đầu Neia khi cô leo lên những bậc thang, hướng đến căn phòng trên tầng hai, nơi mà phái đoàn đang ở. Những người trong quán trọ có vẻ đã nhớ được gương mặt của Neia, không ai coi cô là người ngoài và ngăn cản cô.
Cân nhắc về vấn đề chi phí thì chỉ nên để đoàn trưởng và phó đoàn ở đây; những thành viên khác nên tá túc ở những quán trọ rẻ hơn. Tuy nhiên, keo kiệt từng đồng như thế có thể khiến những người khác nghĩ rằng Thánh Quốc không có tương lai. Cuối cùng, phó đoàn đã thuyết phục thành công thủ lĩnh bằng lời nói khôn ngoan của anh ta.
Neia tiến đến cánh cửa của căn phòng của cấp trên và gõ cửa, nó khẽ mở ra. Bên trong là những Thánh Hiệp Sĩ đứng bên trong căn phòng với nhiệm vụ bảo vệ.
Người mà họ đang bảo vệ là Thánh Hiệp Sĩ mạnh nhất của Thánh Quốc đồng thời cũng là thủ lĩnh của phái đoàn ngoại giao này. Trong trường hợp đó, họ giống thuộc hạ hơn là vệ sĩ. Đi theo hướng suy nghĩ đó, không phải để cô ở lại sẽ tốt hơn sao? Neia biết cái gọi là cái mồm làm hại cái thân, vậy nên cô không bao giờ nói ra câu như thế.
“Neia Baraja, xin báo cáo.” Khi cửa mở, cô tiến vào căn phòng.
Trước mắt cô là một căn phòng lớn, có một cái bàn dài ngay chính giữa, nơi đội trưởng của cô đang ngồi.
Đội trưởng Remedios Custodio và phó đội trưởng Gustav Montanis đều ngồi ở đó. Và 17 thành viên của phái đoàn, hơn phân nửa trong số họ đang đứng dựa dọc theo bức tường.
Cô ấy đang cúi đầu trước đống tài liệu trên bàn phía trước họ. Đa số chúng đã bị gạch chéo.
“Đội trưởng, Neia Baraja đã có mặt để nộp báo cáo.” Cô ưỡn ngực lên, chấn chỉnh tư thế, và báo tên lên.
“-Họ trả lời như thế nào?”
“Tôi vô cùng xin lỗi. Họ từ chối vì không có thời gian. Họ nói rằng họ cần ít nhất 2 tuần.”
“Chậc.”
Remedios chậc lưỡi.
Dạ dày Neia quặn lại. Tiếng tặc lưỡi cô ấy là vì không hài lòng với Neia hay là với những người quý tộc đã từ chối họ? Tuy rằng cảm thấy có cả hai khả năng, song cô không dám hỏi rõ vấn đề đáng sợ đó.
“Thật sao. Cảm ơn cô đã đi ra ngoài trong thời tiết lạnh giá như thế này. Về phòng và nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!”
Neia kiềm chế tiếng thở nhẹ nhõm với những lời của Gustav. Khi cô đang muốn nhanh chân rời đi ngay thì bị Remedios gọi lại.
“… Ta muốn hỏi cô trước, có thật là cô đã nói với họ rằng chúng ta muốn nhanh chóng gặp mặt không?”
“- À? Ừm! Vâng! Tôi đã cố gắng hỏi họ, nhưng tiếc là họ nói không được…”
“Vậy ra, nó không phải là do cách giao tiếp thất bại của cô nhỉ?”
“À, điều đó, điều đó…” Điều đó không đúng, cô muốn nói vậy, nhưng ai mà dám nói thế chứ? Thêm nữa, cô hiểu rõ rằng mình sẽ không thể thoát khỏi chuyện bị quở trách mặc cho cô có có trả lời như thế nào đi nữa.
“… Đoàn trưởng. Không chỉ có mỗi vị quý tộc mà cô ấy đến thăm mà những quý tộc khác cũng đã từ chối đề nghị y như vậy. Trong bọn họ có những người tỏ ra không thể giúp đỡ Thánh Quốc, nhưng ai muốn nói ra chứ.” Remedios lườm vào Gustav, người có vẻ vừa cản trở cuộc hội thoại của họ bằng lời phát biểu của mình. Không có lời nào được trao đổi giữa họ, nhưng bầu không khí đang dần đông đặc lại.
“- Neia Baraja.”
“Vâng!” Sau cùng, đoàn trưởng vẫn đang nhắm vào cô. Cô không biểu hiện sự thất vọng của bản thân ra ngoài, và thay vào đó, cô trả lời với một giọng rụt rè.
Gustav lúc này chen vào giữa hai bọn họ, nhưng Remedios không quan tâm đến anh ta và tiếp tục nhìn vào Neia.
“Trong khi chúng ta đang lãng phí thời gian ở đây, thì Jaldabaoth đang chỉ huy lũ á nhân tàn sát nhiều người dân của chúng ta. Thêm vào đó, bốn thành phố chính đã thất thủ, cùng với vô số thị trấn và làng mạc.” Bốn thành phố trong câu nói lần lượt là: thủ đô Hoburns, nơi đặt Đại Thánh Điện – ngôi đền quy tụ đức tin cũng như chính trị của Thánh Quốc.
Thành phố cảng Rimun, nằm ở phía tây của thủ đô.
Thành phố pháo đài Kalinsha, nơi gần bức tường nhất, và là nơi đầu tiên bị tấn công bởi lũ á nhân.
Và còn lại là Poland, thành phố nằm giữa Kalinsha và Hoburns.
Nói cách khác, đa số những thành phố chính của phía bắc hiện giờ đã dưới sự kiểm soát của quân đoàn Jaldabaoth.
“Và bọn chúng đã bắt rất nhiều tù nhân, họ đang bị giam giữ trong những khu trại ở những ngôi làng và những thành phố bị chiếm đóng. Chỉ nghĩ đến việc bị chuyển đến đó thôi cũng làm người ta chết điếng người.”
“Vâng!”
Những khu trại đó được bao quanh bởi những bức tường, và không ai hay nhân chứng nào biết được điều gì đang xảy ra bên trong đó bởi vì không một ai thành công thâm nhập vào bên trong. Tuy nhiên, có lời đồn rằng chúng được canh gác bởi những á nhân. Những người thăm dò đến gần đã nói rằng họ nghe thấy những tiếng rên la, kêu gào vì đau đớn ở bên trong.
Nó càng đáng tin hơn bởi thực tế rằng không ai cảm thấy Jaldabaoth, thủ lĩnh loài quỷ, sẽ đối đãi tử tế với những tù nhân loài người.
“Cô biết tất cả những điều đó, vậy mà vẫn quay về với một kết quả như thế này hả? Có thật cô đã cố gắng hết sức chưa? Bình thường, nếu cô đã làm việc gì thì cũng phải có vài thứ chứng minh rằng cô đã làm nó chứ?”
“Vâng! Tôi vô cùng xin lỗi!”
Đúng là câu nói đó không có gì sai. Remedios đã đúng. Tuy nhiên – Một loại suy nghĩ khác xuất hiện trong nội tâm Neia không cách nào biến mất.
Nếu vậy, đội trưởng của đội Thánh Hiệp Sĩ thất bại trong việc giải cứu những người dân bị biến thành tù nhân thì sao đây? Cô gần như muốn phản bác lại những lời đó. Tuy nhiên, là một hộ vệ của Thánh Quốc, cô không thể nói điều như vậy.