Overlord
Chương 1: Quỷ Đế Jaldabaoth ( Part 7 )
“Yup, yup. Và chúng thần đã di tản dân thương đến nơi trú ẩn rồi nên họ sẽ không sao đâu. Thay vào đó, ngài không nghĩ vấn đề cấp bách hơn sau chiến tranh là chi phí cho chiến tranh sao?”
Người dang phát ra tràng dài “ufufufufu” vô ý tứ cũng là một thiếu nữ.
Dù đôi mắt và khuôn miệng hơi khác so với Remedios, khuôn mặt vẫn giống y như đúc với Remedios. Tuy nhiên, những điểm khác biệt mờ nhạt kia cũng đủ để khiến người ta có ấn tượng khác về cô ấy. Trông cô cứ như thể đang có một vài tính toán gì đó — hay nói ít lịch sự hơn, cô ấy giống như luôn có vài kế hoạch đen tối dưới tay áo mình vậy.
Cô là em gái của Remedios, nhỏ hơn hai tuổi, Queralt Custodios.
Cô là Nữ Tu sĩ cao cấp của nhà thờ, và là người đứng đầu của nhóm tu sĩ.
Cô còn được mọi người biết đến là người có thế sử dụng phép thuật bậc bốn.
Tuy nhiên, đó chỉ là màn che, những người thân cận đều biết rằng cô có thể sử dụng cả phép thuật bậc năm.
Bất ngờ thay, cô không phải là một trong Cửu Sắc. Dù nhà thờ nằm dưới quyền Thánh Hậu, nhưng chính quyền không trao danh hiệu [Sắc màu] cho bất kì ai thuộc nhà thờ để tránh những rắc rối về quyền lực.
Hai cô gái này biết đến với cái tên hai chị em Custodios thiên tài, đôi cánh đắc lực của Thánh Hậu.
Đến tận bây giờ, khá nhiều quý tộc nghi ngờ việc một người phụ nữ như Calca lại đăng quang, và họ còn thắc mắc là liệu cô có làm gì đó với hai chị em nhà này không. Vì thế, họ thường nói xấu cả ba người cùng một lúc.
Mặc dù các tin đồn đã được dẹp bỏ, nhưng vẫn còn một chuyện tồn tại. Cả ba người đều chưa kết hôn — không có nổi một người bạn trai — và thế là mọi người đồn rằng họ có mối quan hệ yuri. Dù Calca có chối bỏ thế nào, cô cũng không thể thoát khỏi nó, và điều này một nỗi ưu phiền lớn của cô.
“Mỗi lần nghe tới việc đó lại làm ta đau đầu. Thật tồi tệ khi mà dù chiến thắng, chúng ta cũng không được lợi ích nào cả.”
“Tuy nhiên họ nói lần này lũ á nhân được trang bị khá tốt. Sao chúng ta không bán trang bị của chúng đi?”
“Đúng thế — chị biết là em không đồng ý với ý kiến của chị đâu, onee-sama. Giả sử nếu bán chúng đi — thì bán ở đâu? Chị chưa nghĩ đến điều đó, đúng chứ? Chúng ta chỉ có thể bán cho các quốc gia láng giềng, nhưng áo giáp của lũ á nhân không hề được giá. Chưa kể, chúng ta nên tránh tăng cường sức mạnh quân sự của nước khác cho đến khi bức tường thành được xây dựng lại. Đặc biệt là, em hi vọng chúng không rơi vào tay của Vương quốc Sorcerous.”
“Huh? Có vẻ em không thích Vương quốc Sorcerous nhỉ? Chị chưa từng thấy em nói thế bao giờ.”
“Không tu sĩ nào thích chúng cả. Người cũng thế mà, Calca-sama?”
Calca trầm tư. Với tư cách là Thánh Hậu, cô rất ghét chúng. Tuy nhiên, là người đứng đầu một quốc gia thì—
“–Nhiệm vụ của người trị vì là yêu thương quốc gia, nhân dân và đem đến hòa bình cho họ. Chừng nào hắn còn làm thế, thì mọi chuyện sẽ ổn cả, đúng chứ?”
Hai chị em đồng thời nhìn nhau.
“Yêu thương? Thật vô lý. Làm sao mà lũ undead có thứ tình cảm đó được?”
“Em đồng ý với onee-sama. Undead — em không nghĩ chúng có tình yêu như con người đâu, Calca-sama.”
“Hai chị em nhà này đúng là chẳng giữ mồm giữ miệng gì cả. Dẫu vậy, hai người không thể nói xấu ai đó trước khi gặp họ chứ?”
Nét khó hiểu trên khuôn mặt họ y hệt nhau. Calca nghĩ rằng dù sao họ cũng là chị em với nhau, và sau khi nở một nụ cười, cô nói với giọng nghiêm túc.
“Thuộc hạ của em báo cáo những gì? Queralt Nói chị nghe kế hoạch của em để đối phó với Jaldabaoth nào.”
Thánh Hậu không tham gia vào buổi họp bàn chiến thuật. Thay vào đó, cô đến thăm binh lính để cổ vũ tinh thần cho họ. Dù quân đội của Thánh Quốc được huấn luyện tốt hơn hầu hết các quốc gia khác, nhưng họ đều bị bắt buộc phải nhập ngũ. Nên quan trọng nhất là phải cổ vũ họ.
“Vâng. Chúng thần đã bàn về việc đối phó với tình huống liên quân á nhân bao vây thành phố, tiến công thẳng đến khu vục phía nam, chia nhỏ ra để đánh chiếm nhiều nơi, và nhiều tình huống nữa.”
Những lúc thế này luôn củng cố niềm tin của cô về việc cặp chị em này chỉ giống nhau về ngoại hình mà thôi. Nếu cô hỏi người chị gái cùng câu hỏi này, câu trả lời cô nhận được chỉ càng khiến cô thêm điên đầu.
“Chị hiểu rồi… vậy, em nghĩ khả năng nào là dễ xảy ra nhất?”
“Dựa vào tin tức thu thập được, nhiều khả năng chúng sẽ chọn bao vây thành phố này. Tuy nhiên, việc này lại gặp một vấn đề.”
“Mm, ra vậy.”
“Ý em là sao?”
Remedios cũng không tham gia buổi họp, bởi cô là vệ sĩ riêng của Calca. Dù vậy, việc cô ấy không nắm rõ được vấn đề mà Thánh Hậu nhận ra ngay tức thì lại là bởi một vấn đề khác.
“…Onee-sama. Em đang nói đến con quỷ đã tàn phá Vương quốc, Jaldabaoth. Dù chúng ta không rõ hắn thông minh đến đâu, nhưng loài quỷ thường gian xảo và quỷ quyệt. Hắn có thể có kế hoạch khác mà chúng ta không tiên đoán được.”
“Ra thế… có lẽ những người lập kế hoạc tác chiến đã phải đau đầu về việc này…”
Dù còn nhiều thứ cô muốn nói với người đứng đầu binh đoàn Thánh Hiệp Sĩ, Calca đã kháng cự mong muốn làm thế.
“…Khá là khó chịu đây. Vậy nếu chúng bao vây thành phố, chuyện gì sẽ xảy ra sau đó? Có thể chúng ta có nguồn lương thực dồi dào, nhưng luôn phải phòng thủ thế này sẽ làm mất nhuệ khí binh sĩ. Liệu em có cân nhắc chuyện này luôn chưa?”
“Vâng. Thông thường, chúng ta chỉ cần cố thủ chờ quân đội từ phía nam đến chi viện, nhưng báo cáo đã cho biết Jaldabaoth đã phá hủy tường thành chỉ bằng một phép duy nhất. Với quân át chủ bài đó trong tay…”
Cả ba người họ cau may nhìn nhau.
Bất kì ai cũng thất vọng mỗi khi nghĩ về chuyện đã xảy ra với bức tường thành, nhưng Calca biết chuyện gì đang diễn ra.
Remedios thì chỉ đơn giản là bắt chước những gì mà hai người kia đã làm.
Remedios thuộc kiểu người chẳng thích suy nghĩ và cũng rất cứng đầu. Đây vừa là khuyết điểm, vừa là lý do vì sao cô có thể mang đến công lý tuyệt đối.
Bản chất của công lý là một thứ rất khó để nắm bắt. Lấy ví dụ, giả sử có 2 đứa trẻ, một là nhân loại và một là á nhân. Ngây thơ và trong sáng, chúng trở thành bạn của nhau. Tuy nhiên, nếu đứa trẻ á nhân bị người lớn phát hiện, nó sẽ bị đem nhốt, và đứa trẻ nhân loại sẽ cầu xin cho mạng sống của bạn mình. Thế nhưng, nếu họ để đứa trẻ á nhân rời đi, nó sẽ lớn lên và trở thành mối họa cho nhân loại. Vậy việc giết đứa trẻ này là đúng hay sai? Một câu hỏi khó có câu trả lời chính xác.
Calca sẽ tha cho đứa bé ngay lập tức.
Remedios, trái lại, sẽ giết đứa bé không chút do dự. Cô ấy sẽ lấy lý do rằng những điều cô ấy làm là đúng đắn, và không cảm thấy tội lỗi về việc đó. Trong trái tim cô ấy, mọi hành động vì lợi ích quốc gia và nhân dân đều thỏa đáng.
Khi Calca thừa kế ngôi vị Thánh Hậu, cô đã nói với hai người bạn thân của mình, “Tôi sẽ mang đến hạnh phúc cho những người yếu đuối, và biến đất nước này thành nơi mà không ai phải khóc.” Và Remedios đã đáp lại, “Thần sẽ luôn phò trợ người và lý tưởng đó của người.”
Cô ấy là người thẳng thắn hơn ai hết, trái tim cô tràn đầy niềm tin và ánh sáng trong mắt cô như của một kẻ cuồng tín.
Một người như thế quả thật rất nguy hiểm, nhưng Calca không xa lánh bạn mình. Những đức tính như yêu thương người khác, hòa bình, ghét cái xấu, và khát khao giúp đỡ kẻ yếu là những thứ cô luôn rộng lòng chào đón.
Và vì bản chất đó, những gì cô ấy nghĩ và hành động là giống nhau. Bởi cô không suy nghĩ trước khi nói, mọi lời đều xuất phát từ chính trái tim cô.
Bất kì tổ chức nào — đặc biệt là đã tồn tại một thời gian dài — sẽ trở nên kém hiệu quả bởi quá nhiều thứ cần lo lắng và quan tâm. Thêm vào đó, động lực của họ cũng từ từ giảm dần.
Nếu quyền lực được tập trung vào tay một người, ắt hẳn một cuộc tranh đấu vương quyền sẽ diễn ra. Dù cho một bên giành được chiến thắng, cuộc chiến với nghi ngờ, đố kỵ, và ghen ghét vẫn tiếp diễn, cho đến khi một bên rơi vào quên lãng.
Calca đã được giải thoát phân nửa khỏi lời nguyền này. Đó là bởi cô đã đạt được khả năng phép thuật cao đến mức, nếu đem so sánh với các Thánh Vương đời trước, cô chẳng việc gì phải bận tâm. Do vậy, Calca dễ dàng chuẩn bị tinh thần để đón nhận ngôi vị Thánh Hậu, nhưng các anh em trai của cô lại không cảm thấy thế.
Chỉ một người anh trai duy nhất trong họ hàng mà cô có thể tin tưởng : Caspond.
Kể từ khi cô sống như thế này, Remedios là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho Calca.
“Umu. Sức mạnh khó tin này làm chị nghĩ đến sức mạnh của những Chúa quỷ trong quá khứ.”
“Onee-sama, dù là Chúa quỷ cũng không mạnh đến vậy đâu. Jaldabaoth là một thực thể còn hơn cả thế.”
“…Khó khăn rồi đây. Vậy làm thế nào để đánh bại hắn?”
“Người đang lo lắng gì thế, Calca-sama! Chẳng phải họ bảo hắn ta đã bị đánh bại bởi một Mạo hiểm giả cấp adamantite ở Vương quốc à. Người không nghĩ chúng ta có thể làm được điều tương tự sao?”
“…Đúng vậy. Nếu so sánh các Mạo hiểm giả với chúng ta, việc đó là có thể… nhưng vấn đề nằm ở chỗ liệu Jaldabaoth có thể liên tục sử dụng thứ phép thuật khủng khiếp kia không.”
“Về phương diện đó, cấp dưới của em cho rằng hắn phải trả một cái giá khá chát khi sử dụng nó, bởi tường thành chỉ bị đánh trúng một lần duy nhất.”
“Hợp lý đó. Nếu có thể dùng nó liên tục, hắn đã làm thế từ lâu rồi. Hắn không thể bởi hắn chỉ có thể sử dụng một lần thôi.”
Calca đồng ý với ý kiến của Remedios. Không có lý do gì để không liên tục sử dụng một phép thuật, nếu bạn có thể làm thế.
Điều này cũng đúng với Calca. Cô vuốt nhẹ vương miện của mình. Đó là một vật phẩm ma pháp được ràng buộc với một nghi lễ pháp thuật được truyền qua nhiều đời của Thánh Quốc, ‘Cuộc Thánh Chiến cuối cùng’
“… Được rồi, chúng ta cần tập hợp những mạo hiểm giả cấp cao, những kẻ có thể đánh bại lũ quái vật, trở thành một phần lực lượng của chúng ta. Nếu chúng ta sử dụng toàn bộ sức mạnh để nghênh chiến, thì Jaldabaoth không phải là một kẻ không thể bị đánh bại. Thực tế thì hắn đã bại trận một lần rồi.”
Hội mạo hiểm giả kịch liệt phản đối việc các mạo hiểm giả bị ép nhập ngũ, nhưng Calca không miễn trừ họ khỏi việc đó. Điều này cũng đúng thôi — bởi đây là vấn đề hệ trọng của quốc gia, và chia nhỏ sức mạnh là điều hết sức ngu ngốc. Bên cạnh đó, Công hội mạo hiểm giả nơi này không lớn mạnh bằng Thánh Quốc, nên bắt họ phải nghe theo là việc làm khá đơn giản.
“Đúng thế. Nhưng chị nghĩ rằng chúng ta đã thất bại trong việc thu thập tin tình báo về hoạt động của Jaldabaoth ở Vương quốc.”
“Thần xin lỗi về việc đó.”
“Không, chị không có ý thế đâu, Queralt. Không phải lỗi của em. Mọi chuyện là do chị, bởi chị đã không chú trọng vào tin tức ở các quốc gia khác.”
“Không phải thế đâu, Calca-sama. Chắn chắn đều là lỗi của Queralt hết.”
“Onee-sama…”
“Chà, hẳn là không phải lỗi của chị rồi. Chị đã hoàn thành công việc bảo vệ Calca-sama và đánh bại lũ quái vật. Chị không làm rối tung rối mù việc của chị. Đấy gọi là sử dụng hiệu quả năng lục của mình đấy.”
Remedios ưỡn ngực lên và tỏ vẻ mình là người chiến thắng.
Remedios đã đúng về vấn đề này. Vì thế, những lời đó làm Queralt thấy khó chịu.
“…Có thể nào Jaldabaoth cũng đứng sau các vụ mất tích ở nhiều ngôi làng gần đây không?”
“Có thể lắm…”
Một thời gian trước, người dân ở một số ngôi làng toàn bộ đều biến mất. Dù đã cố gắng, họ vẫn không tìm được lời giải đáp cho vụ việc trên, nên rất có thể Jaldabaoth là người giật dây đằng sau.
“Nếu thế thật, chúng ta cần để nó sang một bên để tập trung đánh bại Jaldabaoth. Nhân tiện, nếu Vương quốc tiêu diệt được hắn, chúng ta đã không phải rơi vào tình trạng thế này… Gazef Stronoff có đấu với hắn không?”
Queralt nhìn sang Calca với ánh mắt khó hiểu.
Có vẻ như em ấy muốn hỏi rằng, “Người chưa kể với Nee-san về việc đó à?”. Vì thế, Calca đưa ra câu trả lời bằng một nụ cười mệt mỏi.
Thế nghĩa là, “Chắc chắn là chị đã kể cho cô ấy về việc Jaldabaoth tấn công kinh đô Vương quốc như thế nào, thuộc hạ của hắn bị các Mạo hiểm giả đánh bại ra sao và và vị Tướng quân đã đánh đuổi hết bọn chúng. Chị kể tất tần tật rồi nhé… vậy nên cô ấy lại nghe tai này lọt tai kia rồi.”
“…Thần xin lỗi cho sự tệ hại của Nee-san.”
“Hm? Sao em lại nói như vậy?”
Queralt chẳng buồn trả lời, mà thay vào đó là nghịch nghịch lọn tóc của mình.
Bởi vì Remedios chẳng bao giờ thèm suy nghĩ, nên phải có ai đó đảm nhiệm hộ cô ấy. Và đó chính là họ
Cô có thể hiểu phần nào sự chịu đựng họ phải trải qua. Tuy nhiên, sự ngây thơ của Remedios – hoặc là sự ngớ ngẩn, nếu nói một cách không lịch sự — cũng có đôi lúc hữu dụng, nên ưu và khuyết đã bù trừ cho nhau.
“…Hah. Em biết một vài chuyện, nhưng rõ ràng, anh ta đã chiến đấu với một con quỷ khác, và trận chiến cũng rất khốc liệt.”
“Thật vậy à? Chà, nếu anh ta đánh bại Jaldabaoth, mọi chuyện sẽ không thành ra thế này. Đừng nói là những mạo hiểm giả cấp Adamantite mạnh hơn anh ta nhé?”
“Em không chắc, nhưng em nghĩ cũng có thể lắm.”
Remedios cau mày nhăn nhó.
Cô ấy đang không vui bởi vì người mà cô ấy đã thừa nhận thực lực lại bị người khác xem nhẹ.
“Chà, tất cả những thứ anh ấy biết chỉ là kiếm thuật thôi. Nếu anh ta có những công cụ để chiến đấu với quỷ như chúng ta, mọi thứ chắc sẽ khác lắm.”
Xét về sức mạnh thuần túy, Thánh Hiệp Sĩ kém hơn chiến binh. Tuy nhiên, điều đó không đúng nếu xét về việc đánh nhau với các thực thể tà ác. Remedios nói có lý, nhưng Queralt vẫn thầm thở dài.
Ngay lúc đó, Calca có cảm tưởng rằng cô nghe thấy tiếng chuông báo động.