Nguyên Tôn
Chương 3 - Tô Ấu Vi
Trong giáo đường bởi vì thiếu niên mặc áo gấm đột nhiên chen vào nói làm cho không khí an tĩnh trong chớp mắt trở nên căng thẳng hơn, đông đảo thiếu niên thiếu nữ nhìn về người thanh niên sau đó đều yên lặng thu hồi ánh mắt, bởi vì thân phận người nói chuyện này cũng không tầm thường.
Thiếu niên mặc áo gấm tên là Từ Lâm, cha chính là Đại Chu vương triều Trấn Tây quận thủ, đương nhiên, bàn về thân phận địa vị, tự nhiên kém xa Chu Nguyên, nhưng mọi người đều biết người sau lưng Từ Lâm chính là Tề Vương phủ Tiểu vương gia, Tề Nhạc.
Chu Nguyên nhìn Từ Lâm một chút, bấm tay điểm nhẹ mặt bàn, sau đó liền hững hờ thu hồi ánh mắt, gia hỏa này nịnh nọt Tề Nhạc, thật sự là không từ bất cứ thủ đoạn nào.
"Từ Lâm là tay trái tay phải của Tề Nhạc. . . Vậy là cha hắn, cũng đã đầu nhập vào Tề Vương trận doanh. . ."
Đôi mắt Chu Nguyên trở nên thâm thúy một chút, hắn từng nghe phụ vương nói qua, chỗ đỡ phía sau Tề Vương là Đại Võ vương triều, cho nên những năm gần đây Tề Vương tại Đại Chu vương triều âm thầm gây sóng gió, hiển nhiên là có ý định làm cho Đại Chu luôn bất an.
Mà bởi vì kiêng kị Đại Võ, sợ cho bọn hắn lấy cớ đối phó Đại Chu vương triều, Chu Kình cũng không trực tiếp xuống tay với Tề Vương, nhưng âm thầm tranh đấu.
Cũng bởi vì loại quan hệ này, mà Tề Nhạc tự nhiên sẽ kiếm chuyện gây khó dễ cho Chu Nguyên.
Từ Lâm thấy Chu Nguyên không có lên tiếng, khóe miệng đùa cợt càng sâu, vừa muốn tiếp tục nói chuyện, vị giảng sư kia lại là bỗng nhiên lăng lệ nhìn trừng đến, làm cho hắn chỉ có thể ngậm miệng lại.
Trong Đại Chu phủ này, nếu bị khai trừ, đối với hắn cũng là tổn thất cực lớn.
Bầu không khí trong giảng đường dần trôi qua khôi phục, giảng sư tiếp tục giảng giải công hiệu của ba đạo nguyên văn kia, hai nén nhang sau, tiếng chuông vang lên.
"Tốt, hôm nay giảng đến đây, ngày mai chúng ta tiếp tục." Giảng sư thu thập đồ vật, đi ra giáo đường.
Giảng sư rời đi, bầu không khí căng cứng trong giảng đường lập tức thư giãn ra, đông đảo thiếu niên thiếu nữ chen chúc một chỗ, bộc phát ra tiếng cười đùa tràn đầy sức sống. Chu Nguyên cũng chậm rãi dọn dẹp mặt bàn, chuẩn bị rời đi.
"Điện hạ."
Khi hắn đang thu dọn, một tiếng nói nhu hòa vang lên, Chu Nguyên ngẩng đầu, đứng bên cạnh bàn sách của hắn là một thiếu nữ đang mỉm cười nhìn hắn.
Thiếu nữ người bận viện phục Đại Chu phủ, mặc dù có chút rộng so với dáng người của cô, nhưng vẫn thấy được những đường cong trên đó, quần dài đơn giản, càng làm nổi bật lên đôi chân chân thon dài thẳng tắp.
Nàng có nước da trắng, mũi nhỏ và cao, lông mày mắt hạnh, khóe mắt nàng lại có một nốt ruồi, càng làm cho nhan sắc thiếu nữ thêm mấy phần hương vị.
Nàng miệng nhỏ môi hồng phơn phớt nhẹ nhàng nhếch, mặc dù trên thân không có bất kỳ món trang sức đắt tiền nào, nhìn qua rất chút mộc mạc, nhưng điều đó lại làm hiển lộ ra một nét đẹp bình dị kiên cường, tóc dài cột cao thành đuôi ngựa, đúng là nét đẹp của một thiếu nữ mới lớn.
Nàng duyên dáng yêu kiều đứng ở cạnh bàn, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt thiếu niên trong giáo đường vụng trộm nhìn tới.
Chu Nguyên nhìn qua thiếu nữ trước mắt, trên gương mặt cũng là hiện lên một nụ cười: "Là Ấu Vi à."
Thiếu nữ họ Tô, tên Ấu Vi.
Cùng ánh mắt Chu Nguyên đối xứng cùng một chỗ, gương mặt xinh đẹp thiếu nữ ửng đỏ một chút, sau đó ánh mắt dời đi chỗ khác, nhìn về phía mặt bàn bừa bộn của Chu Nguyên, nàng ngồi xổm xuống, hé miệng nói: "Điện hạ, hay là ta giúp ngươi thu dọn."
Chu Nguyên cười, cũng không có cự tuyệt, dù sao quan hệ giữa hai người chính xác hoàn toàn không tầm thường.
Thế là thiếu nữ lu bù tại bàn đọc sách của Chu Nguyên, giúp hắn đem đồ vật bề bộn sắp xếp gọn gàng trở lại, và nàng cũng không biết việc nàng đang làm dẫn tới rất rất nhiều ánh mắt của các thiếu niên trong giáo đường ngó về nàng và như thiêu đốt nhìn Chu Nguyên, ánh mắt đầy ghen ghét.
"Gia gia ngươi bệnh đã khỏe hơn chưa?" Nhìn thiếu nữ bận rộn thu xếp, Chu Nguyên vừa chống đỡ cằm vừa hỏi.
Nghe Chu Nguyên hỏi, Tô Ấu Vi ngẩn gương mặt xinh đẹp lên, ngọc thủ nhẹ nhàng vén những sợi tóc đen trước mắt, chợt gương mặt hiện ra một nụ cười.
"Đẫ khá hơn rất nhiều, gia gia nói có thời gian rảnh người muốn mời mời điện hạ về nhà, bất quá nhà của chúng ta rất nghèo, ta sợ. . ."
"Tốt, lần sau ta sẽ đi." Chu Nguyên cười nói.
Nghe được lời nói từ miệng Chu Nguyên không chút do dự, hàm răng Tô Ấu Vi nhẹ nhàng cắn đôi môi nhỏ, con ngươi nhìn về phía hắn, bên trong dường như đều ướt át như sắp khóc, sau đó vì sợ bị phát giác nàng tranh thủ thời gian cúi đầu che đi.
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, một năm trước nàng cái lần đầu tiên nàng gặp Chu Nguyên.
Đó có có lẽ là ngày nàng tuyệt vọng nhất là, nhưng cũng là ngày nàng nghênh đón hi vọng.
Ngày đó, nàng phải cõng gia gia đang bệnh nặng đi trong mưa tìm y sư để cứu gia gia. Ngay từ bé nàng đã phải sống nương tựa vào gia gia, gia cảnh bị suy sụp nghèo khổ thiếu khuyết tiền tài, nàng chỉ có thể ở trong mưa to, quỳ tại trước các dược phường không ngừng thút thít cầu khẩn.
Thời điểm đó nàng, toàn thân nàng dính đầy nước bùn, chật vật đến cực điểm.
Nhưng tất cả các dược phường đều đóng cửa, dưới cơn mưa to nàng cảm giác được toàn bộ bầu trời đều tối sầm, tâm lạnh như băng.
Ngay tại thời điểm nàng tuyệt vọng gần như chết lặng, nàng cảm giác như có người đi tới bên cạnh nàng, cầm một cây dù che mưa để vào trong tay nàng, sau đó bóng hình đó đi về phía trước nàng hung hăng một cước đã đem đại môn y phường đang đóng chặt đá tung ra.
Lúc đó dường như có một thanh âm băng lãnh từ trong truyền đến.
"Mở cửa, cứu người!"
Đá văng dược phường đại môn, chính là Chu Nguyên lúc ấy, Tô Ấu Vi rất kinh ngạc nhìn qua bóng lưng của hắn, dĩ vãng lúc, nàng rất ghét loại thiếu gia ăn chơi này, nhưng lúc đó, nàng lại là cảm thấy, bóng lưng thiếu niên đá văng đại môn kia, có lẽ sẽ khiến nàng cả đời đều không thể quên. . .
Mà cũng bắt đầu từ ngày đó, nàng quen biết Chu Nguyên, về sau cũng biết thân phận của hắn, Đại Chu vương triều điện hạ.
Sau này, tại một cái một lần tình cờ, Chu Nguyên đã nhận ra nàng có được thiên phú tu hành, thế là đề cử nàng tiến vào Đại Chu phủ, mà cũng từ đây nàng bắt đầu phát sinh thuế biến lật trời che đất. . .
Vẻn vẹn tháng thứ nhất sau khi tiến vào Đại Chu phủ, nàng liền thành công đả thông mạch thứ nhất, trở thành người đầu tiên của Đại Chu phủ từ lúc sáng tạo đến nay, người khai mạch trẻ và nhanh nhất, từ đó trở thành người được gọi với danh xưng là thiên tài.
Đột nhiên trở thành người được chú ý trở thành tiêu điểm, Tô Ấu Vi cũng là có chút thíu tự nhiên, mà có đôi khi cũng sẽ có người không quen nhìn nàng cùng Chu Nguyên có quan hệ quá thân mật, sẽ âm thầm tới nói rằng Chu Nguyên đã nâng đỡ nàng vì nhìn trúng mỹ mạo của nàng mà thôi.
Nhưng Tô Ấu Vi đối với việc này cũng chỉ cười trừ, bởi vì chính nàng là rõ ràng, từ lúc biết Chu Nguyên, nàng là một nữ hài bẩn thỉu cỡ nào . . .
"Uy, ngươi tính sử dụng sách của ta để kiến tao dược sư tháp sao?" Chu Nguyên bất đắc dĩ nhìn Tô Ấu Vi, lúc này nàng hiển nhiên có chút xuất thần, cho nên đem toàn bộ sách trên mặt bàn xếp chồng cao gần qua khỏi đầu như cột trụ chống trời.
"A?" Tô Ấu Vi bừng tỉnh lấy lại tinh thần, nhìn qua kiệt tác trước mắt của nàng, lập tức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tranh thủ thời gian nói: "Điện hạ thật xin lỗi, để ta xếp lại!"
Bộ dáng này của nàng, lại lộ ra càng thêm đáng yêu, thế là chung quanh những ánh mắt kia lại típ tục nhìn về phía Chu Nguyên, lại trở nên hung ác rất nhiều, nếu như không phải là bởi vì kiêng kị thân phận Chu Nguyên là điện hạ, chỉ sợ bọn họ sớm đã đứng ra cứu vớt nữ thần.
"Hiện tại tai không dám bảo ngươi làm nữa kẻo không ta không gánh nổi." Phát giác được những ánh mắt kia, Chu Nguyên đành phải lắc đầu, thấp giọng nói.
Tô Ấu Vi nghe vậy, cũng trầm thấp cười khẽ một tiếng, nói: "Vậy sau này ta sẽ thêm một it bụi tro ở trên mặt, để cho mặt ta biến dạng một chút?"
Chu Nguyên đối với câu nói này cũng chỉ có thể liếc mắt.
"Đúng rồi. . ." ngón tay Chu Nguyên chỉ lên mặt bàn, nói: "Ngươi bây giờ mở bao nhiêu mạch rồi?"
Tô Ấu Vi giật mình, nhìn Chu Nguyên một chút, rồi cẩn thận từng li từng tí nói như sợ như ngại: "Mạch thứ ba."
Nàng biết bởi vì một ít nguyên nhân Chu Nguyên không thể khai mạch tu hành, cho nên khi cả hai người nói chuyện, nàng đều không chủ động nói về việc khai mạch, cũng từ trước tới giờ không khoe khoang về thiên phú của mình, sợ nói ra sẽ kích động đến Chu Nguyên.
"Mạch thứ ba, dựa theo tốc độ này, chỉ sợ một hai năm liền khai đủ bát mạch." Chu Nguyên tán thưởng một tiếng, thiên phú tu hành của Tô Ấu Vi, hiển nhiên cực kỳ xuất chúng, không đến thời gian một năm liền đạt đến thành quả mà người khác mất mấy năm mới đạt được.
Cái này khiến cho hắn hết sức đắc ý, bởi vì nàng chính là một bảo bối mà hắn trong lúc vô tình nhặt được.
"Lại còn hai tháng nữa chính là đại khảo hạch năm nay, ngươi cố gắng một chút, tranh thủ thời gian khai mở mạch thứ tư, sau đó tại đại khảo hạch tiến tới nhập mười vị trí đầu, danh ngạch của ngươi, chỉ cần đi tiến vào mười vị trí đầu, đến lúc đó sẽ có được phủ chủ tự mình dạy bảo, đối với ngươi đó là chỗ tốt cực lớn." Chu Nguyên nói ra.
Tô Ấu Vi thu dọn mặt bàn, tay nhỏ có chút dừng lại, cúi đầu không dám nhìn Chu Nguyên.
"Thế nào?" Phát giác được biến hóa của nàng, Chu Nguyên hơi nghi hoặc một chút.
Khuôn mặt Tô Ấu Vi cuối xuống đến mức gần như có thể chạm vào ngực, nàng thấp giọng nói: "Ta, ta không có danh ngạch."
Chu Nguyên sững sờ, sau đó lông mày liền nhíu chặt, nói: "Chuyện gì xảy ra?"
Ngữ khí của hắn không nặng, nhưng lại làm cho tim Tô Ấu Vi đập đều tăng nhanh một chút, hàm răng cắn chặt, không nói ra lời, ngược lại bên cạnh nàng có một nữ tử cũng có quan hệ không tệ với Tô Ấu Vi chen miệng nói: "Là do Từ Lâm, vài ngày trước hắn nói xấu ngươi khắp nơi, Ấu Vi cùng hắn lý luận, để hắn nói lời xin lỗi, hắn nói chỉ cần Ấu Vi cùng hắn đánh một trận, nếu thắng hắn, hắn liền xin lỗi, bất quá nếu là thua, thì nàng phải đưa danh ngạch cho hắn."
Chu Nguyên chau mày, nói: "Là Từ Lâm bất quá hắn mới mở hai mạch, hẳn không thể đánh không lại Ấu Vi a?"
Thiếu nữ kia bĩu môi, nói: "Ấu Vi cũng là những thiên tài đã khai mở mạch thứ ba, mà Từ Lâm, vô sỉ cực kì lợi dụng bảo vật, mới may mắn thắng Ấu Vi."
Sắc mặt Chu Nguyên khó coi, hắn nhìn chằm chằm Tô Ấu Vi đang cúi đầu, trách cứ mà nói: "Sao không nói cho ta biết?"
Ngọc thủ Tô Ấu Vi giao cùng một chỗ, thấp giọng nói: "Là ta vô dụng, không muốn gây phiền phức cho điện hạ."
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Chu Nguyên cũng có chút đau lòng, cô nàng này có đôi khi quá quật cường, cũng để cho người ta đau đầu, ánh mắt hắn ẩn chứa lãnh ý, nhìn về hướng Từ Lâm trong giáo đường đang hì hì cười nhìn qua về hắn.
"Thiết lập ván cục khi dễ một nữ hài tử, Từ Lâm ngươi thật đúng là lắm thủ đoạn a?" Chu Nguyên cười lạnh nói, gia hỏa này, chính là nhìn trúng danh ngạch khảo hạch trong tay Tô Ấu Vi, cho nên mới cố ý thiết lập ván cục chọc giận Tô Ấu Vi, dùng danh ngạch để làm vật cá cược.
Chu Nguyên đi thằng hướng về phía Từ Lâm :" Vì sao ngươi lại dùng thủ đoạn để chiếm lấy danh ngạch từ một nữ hài? Nếu ngươi thật sự có bản lãnh thì hãy đi đăng ký dự thi khảo hạch."
Từ Lâm lười biếng nói: "Ta nhưng không biết điện hạ nói đến cái gì, nhiều người như vậy đều nhìn thấy, danh ngạch là ta dùng thực lực thắng được, cho nên dù người là điện hạ tự mình đòi lại, ta cũng là sẽ không trả."
Chu Nguyên thản nhiên nói: "Có dám đánh cược với ta hay không?"
Từ Lâm cười hắc hắc, nói: "Không hứng thú."
Lần trước hắn chỉ may mắn thôi, bây giờ Tô Ấu Vi đã mở ba mạch, hắn làm sao là đối thủ.
Chu Nguyên quét nhìn Từ Lâm một chút, cười lạnh nói: "Không để cho ngươi phải đánh với Ấu Vi, ta nói là ta sẽ đánh với ngươi một trận!"
Nói xong, hắn từ trong ngực móc ra một khối ngọc bội lóe hào quang, đặt ở trên bàn sách, nói: "Nếu là ngươi thắng, khối Tụ Nguyên Ngọc này sẽ là của ngươi."
Trong giáo đường, lập tức phát ra tiếng kinh hô, đông đảo ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn qua miếng ngọc bội kia, loại Tụ Nguyên Ngọc này, đối với tu hành rất có chỗ tốt, đeo tại thân, có thể tăng tốc đả thông bát mạch tốc độ, giá trị tương đối đắt đỏ.
"Điện hạ!" Tô Ấu Vi cũng khẩn trương.
Nàng cũng không phải tiếc Tụ Nguyên Ngọc, mà là vì Chu Nguyên muốn đích thân động thủ với Từ Lâm, Chu Nguyên ngay cả một mạch đều chưa mở, làm sao có thể đánh lại Từ Lâm một kẻ đã mở hai mạch?
Chu Nguyên hướng về phía Tô Ấu Vi khoát tay áo, vuốt vuốt ngọc bội, hướng về phía Từ Lâm cười một tiếng, dáng cười mang theo mỉa mai.
"Lần này, ngươi dám không?"
Hai mắt Từ Lâm lộ vẻ tham lam nhìn chằm chằm Tụ Nguyên Ngọc, liếm miệng một cái, sau đó đối với Chu Nguyên cười lạnh nói: "Nếu điện hạ khăng khăng muốn đem cái Tụ Nguyên Ngọc này cho ta, vậy ta từ chối là bất kính. Bất quá quyền cước không có mắt, nếu lát nữa ta thương tổn tới điện hạ, xin điện hạ đừng trách tội tại ta."
Mặc dù hành động của Chu Nguyên hơi kỳ lạ, nhưng Từ Lâm lại cũng không cho rằng, người đã khai mở hai mạch như hắn sẽ ngay thua một tên chưa mở mạch nào!
"Hi vọng ngươi có bản sự này." Chu Nguyên từ chối cho ý kiến.
Từ Lâm cười lớn một tiếng, chỉ xem Chu Nguyên đang mạnh miệng, vẫy vẫy tay áo, đi, trầm thấp cười, mang theo một vòng nghiền ngẫm cùng trêu tức, xa xa truyền trở về.
"Tốt, ta sẽ chờ điện hạ tại diễn võ trường, ngược lại ta thật ra muốn nhìn, hôm nay điện hạ làm sao thắng ta đem danh ngạch đoạt trở về? !".