Nguyên Tôn
Chương 2 - Nguyên Văn
Trong nội điện, hoàn toàn yên tĩnh, không khí ngột ngạt làm cho những người xung quanh tưởng chừng như không thở nổi.
Chu Nguyên nhìn qua Chu Kình bên cạnh, khuôn mặt người bình thường luôn tỏ ra uy nghiêm, vào lúc này tràn đầy vô lực tinh thần sa sút, hiển nhiên, năm đó chuyện này đối với với hắn mà nói, cũng là đả kích lớn vô cùng.
Chính mình con ruột của mình bị cừu nhân chiếm khí vận phá căn cốt ngay trước mặt hắn, mà tự thân lại bất lực, có thể tưởng tượng, bất luận là một vị nào phụ thân nào mà nói, đều là một loại sỉ nhục.
Chu Nguyên cắn chặt môi, hắn rõ ràng tính cách Chu Kình, nghĩ đến khi đó nếu không phải vì bảo toàn hơn ức con dân Đại Chu, chỉ sợ hắn thật sẽ lựa chọn cùng Võ Vương chiến tử.
"Nguyên lai đây chính là lý do bát mạch của ta không hiện ra, nguyên do khó tu luyện công pháp đều là do tên Võ Vương này ban cho, thủ đoạn thật đúng là độc ác." Chu Nguyên nhìn qua huyết ấn trong lòng bàn tay chậm rãi nhúc nhích, đôi mắt đầy vẻ phẫn nộ.
Võ Vương, chiếm khí vận, hủy Thánh Long căn của hắn, hắn còn không bỏ qua, còn dự định trảm thảo trừ căn, làm cho Oán Long Độc tồn tại trong người của hắn để mượn Oán Long Độc bức bách đến đường chết.
Mà việc làm cho Chu Nguyên tức giận là, mẫu hậu hắn vì việc đó mà nguyên khí đại thương, thọ nguyên còn sót lại không đến mười năm.
Chu Nguyên hít sâu một hơi, đem phẫn nộ trong lòng chậm rãi áp chế lại, nhìn qua mẫu thân của hắn đang mê man, gương mặt hoàn toàn trắng bệch, lòng như đao cắt, hỏi: "Phụ vương, vậy mẫu hậu phải làm sao bây giờ? Tuổi thọ của người. . ."
Chu Kình trầm mặc một chút, chậm rãi nói: "Giữa thiên địa, có thiên tài địa bảo tăng thêm tuổi thọ, nếu có thể đạt được, thì có thể kéo dài tuổi thọ của ngươi mẫu hậu, nhưng. . ."
Nói đến đây, Chu Kình cười khổ nói: "Loại thiên tài địa bảo kia, hiếm có cỡ nào, ta từng dốc hết nhân lực Đại Chu chúng ta tìm kiếm, nhưng không có thu hoạch."
"Dù sao Đại Chu chúng ta, không bằng năm đó, bây giờ co đầu rút cổ một góc, vẻn vẹn cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ."
Bàn tay Chu Nguyên nắm chặt, giờ khắc này, rốt cục hắn biết được chỗ tốt khi có được lực lượng, nếu như hắn có thể có được lực lượng, xem như có rơi vào tuyệt cảnh, hắn đều có thể đi tìm kiếm, đi tìm loại thiên tài địa bảo có thể tăng thêm tuổi thọ.
Thế nhưng, thể nội chậm chạp không hiện ra bát mạch, làm cho hắn ngay cả sức tự vệ đều không có.
Chu Nguyên cắn răng, thanh âm trầm thấp nói: "Phụ vương, ta thật không thể trở thành Nguyên Sư sao?"
Mẫu hậu hắn vì hắn, hao tổn tinh huyết, giảm thọ mệnh, thân là con, có thể nào ngồi nhìn? Mà những việc làm của. . . Võ gia đối với Đại Chu bọn hắn cũng như đối với hắn, nếu không biết thì thôi, bây giờ biết được, như vậy món nợ này, cũng sẽ không thể dễ dàng như vậy bỏ qua.
Tất cả những thứ này, đều phải xây dựng trên người hắn khi hắn có đủ thực lực.
Mà trong thiên địa này, nhóm người khống chế lực lượng mạnh nhất, tự nhiên chính là Nguyên Sư!
Nghe được lời Chu Nguyên nói, Chu Kình cau mày, trầm ngâm một lúc rồi sau khá lâu mới nói khẽ: "Ngươi thật không muốn từ bỏ?"
Chu Nguyên nhẹ nhàng lắc đầu, những năm này mặc dù đã trãi qua vô vàng cực khổ, khiến cho hắn chịu đủ mọi tra tấn, nhưng cũng làm cho hắn có được tâm tính siêu việt cứng cỏi so với người cùng tuổi.
Hắn biết, thời điểm Võ gia phản loạn, chiếm khí vận của hắn thì giữa hai bên, đã là không chết không thôi.
Bây giờ Đại Chu còn có thể sống tạm, hoàn toàn là bởi vì năm đó Võ Vương lập tổ thề, có thể tưởng tượng, một khi trăm năm hết hạng, Võ triều nhất định huyết tẩy Đại Chu, bọn hắn chấm dứt hậu hoạn.
Cho nên, muốn cải biến loại kết quả này, nhất định tự thân hắn phải có đầy đủ lực lượng.
Chu Kình thấy Chu Nguyên biểu hiện kiên định, cũng có chút vui mừng, sau khi trầm mặc một lúc, đại thủ đập vào trên bờ vai Chu Nguyên, nói: "Tốt! Không từ bỏ, không hổ là nhi tử Chu Kình ta! ngươi đã có nguyện vọng này, vậy phụ vương sẽ dốc sức giúp ngươi!"
"Phụ vương có biện pháp?" Nghe được Chu Kình nói, hai con mắt Chu Nguyên lập tức sáng lên, vui mừng nói.
Chu Kình khẽ gật đầu, chợt lại cười khổ một tiếng, nói: "Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, bởi vì ngay cả ta cũng vô pháp xác định biện pháp này đến tột cùng có hiệu quả hay không."
"Biện pháp gì?" Chu Nguyên bổng trở nên có sức sống như một thiếu niên tuổi đang lớn.
"Ba ngày sau, chính là ngày tổ tế, lần này, ngươi theo ta tiến vào tổ địa."
Chu Kình không có nói tỉ mỉ, chỉ cười cười, tiếp tục nói: "Bất quá ta cũng có một điều kiện.", "Điều kiện gì?" Chu Nguyên nghi ngờ nói.
Chu Kình nghiêm mặt nói: "Mặc kệ ngươi đến lúc đó có thể khai mạch hay không, ngươi cũng không thể từ bỏ học tập Nguyên Văn chi đạo, ngươi phải biết, nếu như bát mạch của ngươi vẫn như cũ không xuất hiện, như vậy tu theo con đường nguyên văn, chính là đường ra sau cùng của ngươi, một khi có thể tu luyện nguyên văn tu đến chỗ cao thâm, chưa hẳn không thể áp chế Oán Long Độc trong cơ thể ngươi."
Trong thiên địa này, Nguyên Sư là chủ lưu, nhưng lại cũng không phải là con đường duy nhất, trăm hoa đua nở, mở ra rất nhiều đường đi, cái gọi là Nguyên Văn nhất đạo, chính là bác đại tinh thâm đứng đầu trong học thức và kiến thức uyên bác.
Trong thời gian này khi bát mạch chưa xuất hiện, Chu Nguyên nghe theo lời Chu Kình, tu luyện Nguyên Văn nhất đạo, dù sao cái gọi là nhiều nghề thì không sợ thất nghiệp, rất nhiều Nguyên Sư cũng đi học tập sơ lượt một ít nguyên văn.
Chu Nguyên nghe vậy, khẽ gật đầu, kỳ thật hắn hiểu được thâm ý trong lời nói của Chu Kình, đó là lo lắng cho hắn đến lúc đó nếu như bát mạch vẫn như cũ tám không xuất hiện, dù không cách nào trở thành Nguyên Sư thì cũng không từ bỏ con đường sau cùng.
Chu Kình gật gật đầu, trên mặt cũng toát ra một nụ cười vui mừng.
"Ngươi nghỉ ngơi trước một ngày, ngày mai vẫn như cũ đi học trong Đại Chu phủ, sau ba ngày, ta sẽ dẫn ngươi đi tổ địa."
"Tốt!" thanh âm thiếu niên tràn đầy chờ đợi.
Chu Kình cười sờ đầu Chu Nguyên, sau đó ôm lấy Tần Ngọc đang mê man cùng Tần sư, đi ra nội điện.
Chu Nguyên nhìn bóng lưng Chu Kình, bóng lưng kia ngày bình thường rất uy nghiêm, vào lúc này lại lộ ra một vẻ già nua làm lòng người vô lực, hắn biết phụ vương đã từng ôm bao hùng tâm tráng chí, nhưng lại bị hiện thực tàn khốc làm hao mòn hầu như không còn. Mà hết thảy việc này đều là do tên Võ Vương.
Bờ môi Chu Nguyên mím chặt, khuôn mặt tái nhợt non nớt lại hiện lên một sắc diện lạnh lẽo.
"Võ gia, Võ Vương. . . Những nợ này, về sau chúng ta từ từ tính lại!"
Hôm sau.
Sáng sớm tiến đến, Chu Nguyên dưới đội hộ vệ đi ra vương cung, thẳng hướng Tây Bắc thành Đại Chu mà đi, ở nơi đó là nơi Đại Chu phủ tọa lạc.
Đại Chu phủ, chính là nơi ít năm trước đây Chu Kình tự mình hạ lệnh sáng tạo, đồng thời triệu tập cao thủ đạo sư trong quân đội làm nên, lúc Đại Chu phủ tuyển nhận sinh viên, cũng không phân địa vị cao thấp, cho dù là bình dân, chỉ cần có được thiên phú, vẫn n có thể được phép tiến vào Đại Chu phủ tu hành.
Những năm gần đây, Đại Chu phủ vì Đại Chu đã nuôi dưỡng không ít nhân tài, cho nên nó địa vị, ở trong Đại Chu vương triều càng ngày càng cao, cho nên cho dù là Chu Nguyên điện hạ, đều phải học tập ở đây.
Chỗ cửa chính Đại Chu phủ, phòng vệ sâm nghiêm, hộ vệ áo giáp sắt nghiêm khắc kiểm tra lấy tất cả bài vị thân phận của người tiến, bất quá trình tự này, Chu Nguyên tự nhiên được miễn, tại trong Đại Chu thành này, không ai là không biết hắn chính là điện hạ."Bái kiến điện hạ!"
Cho nên khi Chu Nguyên xuất hiện tại cửa chính, những thủ vệ kia đều đối với hắn cung kính khom người.
"Điện hạ." Lui tới Đại Chu phủ cũng có không ít học viên, vào lúc này khom người hành lễ đối với Chu Nguyên vẻ dáng tươi cười, thần sắc tôn kính.
Chu Nguyên cũng cười ôm quyền đáp lễ, hắn biết, những học viên này đại đa số đều có thân phận bình dân, cho nên bọn hắn rất tôn kính hắn, nói rộng hơn chính là bởi vì phụ vương hắn thành lập Đại Chu phủ, khiến cho những con em của dân thường bình dân cũng tăng địa vị, cơ hội thay đổi số phận.
Bên trong Đại Chu phủ, Tây Uyển.
Trong một gian giáo đường rộng rãi, trưng bày tinh tế từng bàn đọc sách, trước bàn sách, đông đảo thiếu niên thiếu nữ ngồi quỳ chân, bầu không khí an tĩnh.
Tại trước hàng thứ nhất, Chu Nguyên cũng bình yên ngồi quỳ chân, trên bàn sách của hắn, có một miếng ngọc trơn bóng, một bên còn có một cây bút dài màu đỏ sậm nằm ngang.
Toàn thân cây bút này như hồng ngọc tạo thành, lông tơ đầu bút chính là lấy lông tóc mềm mại nhất tại phần bụng Viêm Thử chế tác thành, lóe ra điểm điểm quang mang, chính là một cây bút để viết Nguyên Văn.
Nếu như muốn khắc hoạ nguyên văn phần quan trọng nhất là Nguyên Văn Bút.
Tất cả nguyên văn, đều cần Nguyên Văn Bút (nguyên văn bút vẫn hay hơn là bút viết nguyên văn nhỉ? ) làm vật trung gian, mới có thể vẽ phác thảo ra nguyên văn huyền diệu thâm ảo, từ đó dẫn động nguyên khí giữa thiên địa, phát huy ra uy năng lớn lao.
Bởi vậy, tầm quan trọng của Bút Nguyên Văn không cần nói cũng biết, không có Nguyên Văn Bút, thì cho dù tạo nghệ nguyên văn có cao hơn đi nữa, cũng không khắc họa ra được những nguyên văn đầy uy lực.
Chu Nguyên tay cầm Nguyên Văn Bút màu Hồng Ngọc, ánh mắt lại là nhìn về phía phía trước, ở nơi đó, một vị giảng sư nam tử trung niên, ngữ khí bình tĩnh giảng bài.
"Cái gọi là nguyên văn, thần hồn làm dẫn, hội tụ ngòi bút, phác hoạ nguyên ngấn, nhất bút nhất hoạ, đều lấy thần hồn làm mực, cho nên khắc hoạ ra nguyên văn, mới có thể dẫn động thiên địa nguyên khí."(kiểu vẽ bùa á)
"Các ngươi phải nhớ kỹ, lúc vẽ thành nguyên văn, cần tâm như chỉ thủy (tâm như nước trong hồ không gợn sóng), không thể có mảy may tạp niệm, cầm Nguyên Văn Bút trong tay, như hóa thành một bộ phận của thân thể, như vậy mới có thể làm cho thần hồn tụ tại ngòi bút, như thế thì bút tùy tâm động, một mạch mà thành."
". . ."
"Tiếp xuống các trò cứ tiếp tục luyện tập một tháng ba đạo nguyên văn ta giao cho các trò trước kia, ta hi vọng hôm nay có người có thể thành công hoàn thành một đạo trong đó." Sau khi giảng sư giảng giải hoàn tất, chính là mở miệng nói ra.
Lời vừa nói ra, trong Thư Uyển lập tức vang lên một tràng kêu rên, đông đảo thiếu niên thiếu nữ sắc mặt khổ sở, luyện tập nguyên văn, nhìn như đơn giản, nhưng mỗi một lần luyện tập, đều sẽ làm cho thần hồn hao tổn, xuất hiện cảm giác mệt mỏi.
"Hừ, gào cái gì gào cái gì, ba đạo nguyên văn ta giao cho các ngươi, Man Ngưu Văn, Khinh Thân Văn cùng Thiết Phu Văn, cũng chỉ ở cấp độ nhập môn mà thôi." Nghe được những tiếng kêu rên này, trung niên giảng sư cũng nghiêm khắc giận dữ mắng mỏ, thanh âm dõng dạc và đầy răng dạy.
Đông đảo thiếu niên thiếu nữ nhìn thấy giảng sư nổi giận, cũng rụt cổ lại, không dám lên tiếng, sau đó đều là cầm lấy Nguyên Văn Bút, bắt đầu khắc họa lên trên miếng ngọc ở trước mặt.
Chu Nguyên cũng mỉm cười, tay cầm Nguyên Văn Bút, tâm thần ngưng định, bốn bề thanh âm ầm ỹ lập tức bị che đậy sạch sẽ, trong lòng tĩnh như u đầm, hắn nhìn chăm chú miếng ngọc trơn bóng, giữa mi tâm ẩn hiện quang mang, ngay sau đó chóp mũi Nguyên Văn Bút có hồng quang yếu ớt lóe lên.
Chu Nguyên đặt bút, ngòi bút chậm rãi từ trên miếng ngọc xẹt qua, lưu lại từng đạo nguyên ngấn phức tạp, những vết tích này tựa như móc sừng linh dương, tản ra một loại vận vị nào đó, khi bọn chúng kết hợp lài thành một tổ hợp hoàn chỉnh, phảng phất như có một loại lực lượng thần kỳ.
Mỗi một đạo nguyên văn, đều là do một hoặc nhiều nguyên ngấn tổ hợp tạo thành, bình thường nói, nguyên văn có được nguyên ngấn càng nhiều, nó phẩm cấp cùng uy lực càng mạnh.
Mà hiện tại Chu Nguyên vẽ, chính là một trong ba đạo nguyên văn kia Thiết Phu Văn, đây chỉ là nguyên văn cấp độ nhập môn, có được trên trăm đạo nguyên ngấn, bất quá, muốn đem trên trăm đạo nguyên ngấn phức tạp này khắc hoạ hoàn mỹ ra, hiển nhiên cững cần thời gian luyện tập.
Ngòi bút Chu Nguyên giống như dòng nước, lặng lẽ chảy xuôi, không dừng trệ chút nào, một loại mỹ cảm tựa như nước chảy mây trôi.
Trong những năm này, bởi vì thể nội hắn bát mạch chưa hiện ra, cơ hồ tất cả thời gian, đều dùng để học tập nguyên văn, cho nên ở đây, khả năng thể hiện của hắn nội đã vượt xa so với những học viên khác.
Đương nhiên, điểm trọng yếu nhất là, hắn có thể cảm giác được, thần hồn của hắn, cũng hơn thường nhân, xem ra năm đó mặc dù khí vận hắn bị đoạt đi, Thánh Long căn bị hỏng, nhưng may mắn là cũng không đả thương thần hồn của hắn, nghĩ đến lúc ấy do tuổi tác quá nhỏ, thần hồn còn chưa từng ngưng hiện, cho nên tránh thoát một kiếp.
Ngòi bút chảy xuôi, mấy phút sau, nương theo bàn tay Chu Nguyên nhẹ nhàng nghiêng vẽ, trên miếng ngọc trước mặt hắn, chợt tách ra một vòng quang mang, chỉ thấy phía trên, một đạo nguyên văn phức tạp tràn đầy vận vị, chậm rãi thành hình.
"Tốt, không sai, văn tích viên mãn, chính là dưới ngòi bút có thần, đạo Thiết Phu Văn này, xem như tác phẩm xuất sắc nhất." liền tại khi Chu Nguyên hoàn thành một khắc, một tiếng cười tán thưởng cũng là từ bên cạnh truyền đến.
Chu Nguyên ngẩng đầu, chỉ thấy giảng sư không biết khi nào đãđứng ở bên cạnh hắn, chính diện thưởng thức cười nhìn qua miếng ngọc nguyên văn trên bàn của hắn.
Trong giáo đường tất cả thiếu niên thiếu nữ đều là ngẩng đầu, nhìn về phía Chu Nguyên, ánh mắt mang theo một chút sợ hãi và thán phục, bọn hắn còn chưa có hạ bút mà Chu Nguyên đã thành công.
Tâm tình Giảng sư cũng tốt rất nhiều, hướng về phía đông đảo học viên cảm thán nói: "Các trò nếu đều có thể có hiệu suất học tập như vậy, thật là tốt biết bao."
Đông đảo thiếu niên thiếu nữ nghe vậy, đều cười lắc đầu, Chu Nguyên điện hạ hiển nhiên rất có thiên phú, sao có thể yêu cầu tất cả mọi người đều có loại hiệu suất này?
Bất quá, ngay ở khi đông đảo tiếng cười rộ lên thì lại có, một tiếng cười cổ quái, đột ngột vang lên.
"Ha ha, giảng sư lời ấy sai rồi, tâm tư chúng ta chủ yếu là đặt ở phương diện khai mạch, tự nhiên là không thể như Chu Nguyên điện hạ toàn tâm toàn lực vùi đầu vào nghiên cứu tập luyện nguyên văn, bằng không, chẳng lẽ là lẫn lộn đầu đuôi?"
Tiếng cười này, có vẻ hơi chói tai, nhất thời làm cho giáo đường yên tĩnh, rất nhiều ánh mắt nhìn lại.
Chu Nguyên cũng là có chút nhíu mày, ánh mắt ném đi, sau đó liền nhìn thấy, cách đó không xa, một tên thiếu niên mặc áo gấm, giống như cười mà không phải cười nhìn qua hắn, thần thái lười biếng chuyển động Nguyên Văn Bút trong tay.
Khóe miệng cười, mang chút đùa cợt.