Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Ryuuen Kakeru: Những điều trở nên rõ ràng sau 1 năm.
- Truyenconect
- Lớp học biết tuốt
- Ngoại truyện – Ryuuen Kakeru: Những điều trở nên rõ ràng sau 1 năm.
Ngoại truyện – Ryuuen Kakeru: Những điều trở nên rõ ràng sau 1 năm.
Đây là sự việc diễn ra trước khi kỳ nghỉ xuân kết thúc.
Tôi lết thân tới trung tâm thương mại Keyaki. Sau khi đánh bại Ichinose và quay lại lớp C, tôi quyết định đấu với Ayanokouji lần nữa.
Tôi phải lập ra một chiến lược thật tốt mới có thể đánh bại hắn.
Đó là lý do tôi cần tìm một tên có thể trở thành tay chân và làm theo lệnh của mình. Bất kể có tầm thường đến đâu.
Ở lớp hắn có một vài con tốt hữu dụng dễ thao túng.
Mặt khác, không hiểu sao lớp tôi toàn lũ não cơ bắp.
Chúng nó giỏi làm lính, nhưng đến lúc chỉ dẫn chi tiết thì lại không theo nổi.
Hơn nữa, cả lớp vẫn không hề tin tưởng tôi.
Hiện tại Ishizaki giữ chức vụ chỉ huy lớp, nhưng tôi chán ngấy cái diễn xuất ngu xuẩn của nó rồi.
Quan trọng là khi nào nên giành lại ngôi vương.
“Chào buổi sáng. Cậu đi một mình sao?”
Tôi đang ngồi ở trung tâm thương mại Keyaki đợi Ibuki và Ishizaki đến thì một kẻ lắm chuyện lên tiếng.
Là Sakayanagi Arisu.
“Cô cũng vậy đấy Sakayanagi à, đám thuộc hạ của cô đâu rồi?”
Tôi không thấy đám vệ sĩ... không, đám hầu hạ của cô ta, Kamuro và Hashimoto đâu cả.
“Fufu. Thi thoảng mình cũng đi một mình chứ. Mà chúc mừng chiến thắng trở lại của cậu nhé.”
“Tôi cũng chúc mừng cô luôn. Nghe nói cô đã đánh bại lớp của Suzune.”
“4 thắng 3 thua. Kết quả vô cùng sít sao dù họ là lớp dưới."
“Nhưng cô thắng rồi nên chúng cũng chỉ là lũ lót đường thôi.”
Chỉ trong một năm, cách biệt 500 điểm là quá lớn để rút ngắn.
Có thể cho rằng họ đã an toàn. Hoặc chí ít những kẻ lười biếng nghĩ vậy.
“Những lời nói của cậu xáo rỗng làm sao. Đôi mắt cậu muốn nói rằng chúng tôi sẽ san bằng khoảng cách này trong hai năm... không, ngay trong năm nay."
“Kuku, ai biết được?”
“Thế nào? Muốn làm ly trà bàn luận về năm tiếp theo cùng nhau không?”
“Cùng nhau ư? Tôi không có gì để nói cả. Và cũng đếch có hứng, được chưa?”
“Ồ, thật sao? Mình đang tính tổ chức ăn mừng nhè nhẹ cho sự trở lại của cậu vậy mà. Đương nhiên là mình bao.”
Rõ ràng cô ta đang coi thường tôi, nhưng vẫn canh chừng từng nước đi của tôi. Để chắc rằng mình không bỏ lỡ gì.
Bất kỳ chuyển biến lạ thường nào cũng chỉ khiến cô ta hớn hở hơn mà thôi.
Chiến trận giữa đôi bên đã gần kề.
Tôi thì đùa giỡn với cô ta lúc nào cũng được. Chúng tôi sẽ đọc vị những gì đối phương che giấu bằng mọi cách.
Nhưng hôm nay tôi không định làm thế.
“Chào.”
Tôi đứng dậy, kiếm nơi khác để đi. Thấy vậy cô ta lại lên tiếng.
“Khí tức cậu thay đổi rồi.”
“Gì cơ?”
“Nếu là năm ngoái cậu sẽ nhìn mình với con mắt đầy hận thù. Theo mình thấy cậu không còn như ngày trước nữa."
"Hờ."
Tôi cười khẩy. Cô ta cũng cười y hệt.
Cô ta nghĩ rằng bây giờ tôi đang không hề tỏ ra thù địch sao? Tôi vừa nghĩ vừa nhịn cười.
“Cậu vẫn tỏ ra thù địch với mình. Nhưng rõ ràng sắc thái của nó đã thay đổi rồi."
Dường như những gì cô ta nói không phải là điều tôi mong đợi.
“Hồi nhập học mình từng nghĩ cậu chẳng xứng làm đối thủ của mình, nhưng giờ hình như khác rồi.”
“Thôi đừng văn vở nữa Sakayanagi à. Cô tự tin hơi thái quá rồi. Nguyên tắc của tôi là thắng bất kể thủ đoạn. Nếu thích tôi có thể sút cho cô nằm đo đất ngay và luôn đấy. Có mếu máo xin xỏ tôi cũng không nương tay đâu."
Hiện giờ Hashimoto và Kitou không có ở đây, cô ta chỉ là một con nhỏ yếu nhớt không thắng nổi đám trẻ ranh.
“Quả thật mình không có cơ thắng trong một trận đấu thể chất, nhưng cũng không có nghĩa là cậu thắng đâu.”
“Vậy cô sẽ không thừa nhận thua do bạo lực vì đôi chân què quặt của mình à?"
“Vấn đề không phải vậy. Sức mạnh thể chất cũng là yếu tố cần thiết với bất kỳ cuộc chiến nào. Mình chỉ nói rằng việc dùng vũ lực với mình ở đây sẽ không dẫn cậu đến chiến thắng. Có rất nhiều người và camera giám sát hiện đang theo dõi chúng ta. Nếu bây giờ cậu giơ tay đánh một người không thể đi lại tự do như mình, kết cục không chỉ là bị đình chỉ thôi đâu. Để có được chiến thắng, suy xét về bên thứ ba cũng quan trọng lắm đó."
“Hợp lý nhỉ. Nhưng nếu tôi muốn dùng vũ lực để thắng cho thoả ý thích cá nhân thì sao?”
Tôi tiến lên một bước, khẽ giơ nắm đấm lên hù dọa. Thiết nghĩ cô ta mà run sợ chắc trông cũng dễ thương đấy. Nhưng cô ta chỉ nở ra một nụ cười khó chịu, tỏ ra không hề e ngại.
Nếu cho rằng tôi không dám đánh thật thì cô ta quá ngây thơ rồi. Nhưng dường như đó không phải là lý do.
Cô ta không để tâm bởi bị đánh không phải là thất bại, mà là đặt một chân tới thắng lợi. Ánh mắt cô ta nói với tôi như thế.
“Cậu cũng sáng dạ đấy. Thật tốt là cậu biết tính toán thiệt hơn.”
Tôi mà đấm cô ta thật thì chỉ tổ bị cộp mác rác rưởi mà thôi.
“Mình nghĩ cậu bây giờ đã trưởng thành để mình chơi cùng rồi.”
Tôi đã trưởng thành trong suốt năm vừa qua ư?
Hờ... ăn nói hàm hồ.
“Tôi chẳng thay đổi gì cả.”
“Cậu chắc chứ? Mình lại thấy cậu thay đổi chút ít rồi đấy.”
Cô ta vẫn khăng khăng dù tôi đã phủ nhận
Ngu ngốc thật, tôi nghĩ.
Nhưng đúng là tôi đã thay đổi một chút.
Tôi nghĩ rằng sau khi học trung học mình sẽ không trưởng thành nữa.
Tôi nghĩ rằng mình đã hoàn toàn trưởng thành rồi.
Tôi coi những kẻ khác là đồ chơi, không chút thấu cảm.
“Cậu hiện giờ hình như đã thay đổi quan điểm so với một năm về trước rồi nhỉ?”
Phải… Tôi đã thay đổi cách nhìn nhận sự việc.
Đợt thâu tóm lớp D hồi tháng Tư, tôi cứ ngỡ trường này chẳng là cái thá gì.
Tôi biết rằng Sakayanagi, với món đồ chơi là Katsuragi, khá là thông minh, nhưng ngoài ra cô ta chẳng có gì đáng lưu tâm.
Tôi chỉ thích vùi dập lớp B và lớp D cho đời bớt nhàm.
Giờ nghĩ lại đúng là nực cười.
Đến tôi còn phải sửng sốt khi thấy mình nỗ lực gồng gánh cả lớp đến mức nào.
“Xem ra có chuyện gì đó lớn lao tới mức có thể khiến cậu thay đổi thế này.”
Thái độ và ánh mắt kia nói rằng cô ta đang thử tôi nhưng tôi mặc kệ, không biểu lộ bất cứ điều gì.
“Fufu, mình rất trông chờ—vào chiến trận mới năm nay đấy?”
“Cô sẽ sớm hối tiếc thôi.”
Nhìn thấy mấy tên mình đang đợi đã đến, tôi quay lưng rời bước khỏi Sakayanagi.
“Chào buổi sáng, Ryuuen-san. Đó là Sakayanagi… phải không ạ? Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Ishizaki ngó ra đằng sau khi tới chỗ tôi.
“Chém gió chút đỉnh ấy mà.”
Giải thích cho thằng này chỉ tốn thời gian và công sức.
Thằng này tuy ngu nhưng được cái ngoan ngoãn, cậu ta ngậm miệng lại không dò hỏi thêm nữa.
“À đúng rồi, sáng nay bọn em có gặp Ayanokouji đấy. Cậu ta cũng đi đến trung tâm thương mại Keyaki.”
"Đi một mình hả?"
"Vâng. Lúc em thấy là đang đi một mình. Bọn em mới tách nhau ở lối vào, cậu ta đi theo cửa bắc."
“Thế à.”
Vào thời điểm này trong ngày, lượng địa điểm có thể dùng được chỉ có hạn.
Chắc hắn hẹn gặp chuyện trò với ai ở tầng hai rồi.
Tôi không nghĩ hắn sẽ xong việc trong 10 đến 20 phút đâu.
Đi sớm thế này nghĩa là cuộc đối thoại đó phải khá quan trọng.
Trước mắt thì triển khai kế hoạch ban đầu với đám này đã.
“Phải rồi Ryuuen-san. Em có đề nghị một kế hoạch cho Ayanokouji, bảo anh với cậu ta chung lớp để cùng nhau lên lớp A, nhưng cậu ta từ chối…”
“Cậu ngu à? Có kể ra thì Ryuuen cũng không nghĩ ý kiến này hay ho đâu.”
Ibuki chán ghét chuyện đó, nhưng những gì Ishizaki nói không thể bỏ qua.
Đúng là nếu chúng tôi bắt tay với nhau thì cả khối không kẻ nào có thể địch lại.
“Ờ, không được đâu.”
“Không được sao… ừm… em xin lỗi vì cái đề nghị ngu ngốc này.”
“Rồi sao? Gọi bọn tôi vào hôm nay có việc thế?”
“Để bàn về kế hoạch sau khi lên năm hai.”
“Kế hoạch?”
“Bất kể là kỳ thi đặc biệt nào, tôi sẽ hủy diệt lớp A trong năm nay.”
“…cậu không đùa chứ?”
“Sakayanagi sẽ không để lộ bất cứ lỗ hổng nào nhưng nếu cứ để lớp A băng băng như vậy, cơ hội chúng ta có sẽ bay biến hết. Tôi sẽ nghiền chúng ra bã, dù chúng có cứng đầu đến đâu.”
Nhưng chí ít tôi cần chắc chắn thời điểm hành động.
“Vậy còn lớp B?”
“Kệ đi, chúng nó sẽ tự hủy thôi. Chúng nó không biết xài trò bẩn mà.”
Nói cách khác, chúng không đáng để chú ý tới.
“Đúng rồi, việc gì phải cảnh giác lớp B."
Ngoại lệ có lẽ là Kanzaki, nhưng tầm này cậu ta không đáng làm đối thủ của tôi. Cậu ta có thực lực hay không sớm muộn gì cũng sẽ rõ.
“Chính xác, không cần để ý làm gì, nhưng—chính vì vậy nên chúng ta phải kết liễu chúng. Phải đánh cho chúng không thể nào ngóc dậy nổi.”
Vùi dập tất cả các lớp cũng là để nhắc nhở hắn nữa.
1.
Tôi đang đợi Ayanokouji rời khỏi quán café.
Nếu hắn không ở một mình, dù rất phiền nhưng tôi sẽ buộc phải chờ cơ hội tiếp theo.
“Ishizaki bảo cậu là tôi sẽ ở đây à?”
“Ờ, tôi đến đây để tìm cậu.”
Nhìn gương mặt vô cảm kia thật khó để đoán xem hắn đang suy tính gì.
“Cậu có số tôi phải không. Gọi điện là được mà.”
“Nói chuyện trực tiếp trước cái bản mặt ngu độn của cậu thì vui hơn.”
Không biết hắn cảm thấy thế nào, nhưng đó là lý do tôi không thể tránh gặp thẳng mặt hắn được.
Để chế ngự hắn, đập tan bức tường ý chí sắt thép của hắn là hết sức quan trọng.
Dù sao tôi cũng có chuyện cần xác nhận lại với hắn.
“Cái đó nghĩa là sao?”
Tôi hỏi mơ hồ, nhưng hắn ngay lập tức hiểu ra.
Cái đó chính là lời nhắn cậu ta nhờ Shiina Hiyori gửi cho tôi.
Tôi đã thắng 5-2 khi đối đầu với Ichinose và hủy diệt cô ta trong kỳ thi cuối năm.
Tôi quật ngã hoàn toàn tinh thần của cô ta, không ngừng gây áp lực lên lớp cô ta, một vài tên đã không thể tham dự kỳ thi do bị tôi làm đau bụng.
Hắn biết về phương pháp của tôi và gửi cho tôi một tin nhắn: ‘Tôi có thể thắng nhiều hơn năm trận, với một chiến lược hoàn hảo hơn nhiều’.
Nước đi đó thôi thúc tôi nói chuyện với hắn, dù hắn muốn hay không.
Chẳng khác nào tôi buộc phải ngoan ngoãn nghe theo lời răn dạy dưới góc nhìn của thượng đế vậy.
“Như đã nói, phải tôi thì tôi đã làm tốt hơn.”
“Dùng cách nào thì kệ tôi.”
Nếu tôi xài cách khác và thắng năm trận, đó lại là năm trận thắng nữa. Chẳng khác gì nhau.
“Kế hoạch đó không hề chắc ăn. Nếu cậu bị đuổi học vì bất cẩn, tôi sẽ cảm thấy cô đơn lắm.”
Bất cẩn? Không lý nào tôi lại thua Ichinose cả.
Tôi hùa theo lời nói đùa ngu ngốc của cậu ta.
“Kuku, giỡn vui thế? Thua Sakayanagi để tụt hạng lớp mà vẫn to mồm thế nhỉ.”
Trận đấu giữa lớp Ayanokouji và Sakayanagi kết thúc với tỉ số 4-3, Sakayanagi đã dẫn dắt lớp mình giành chiến thắng.
Nhưng đương nhiên, đời nào hắn lại kém hơn cô ta được.
Tính đặc thù của khiến Leader bị giới hạn những gì có thể làm.
Không… Nếu hắn nghiêm túc, cá là hắn có thể thắng mọi kỳ thi.
Nghĩa là hắn không nghiêm túc hoặc bị ai đó can thiệp vào.
“Đúng là lớp tôi thua lớp Sakayanagi. Là Leader, tôi không có gì bào chữa. Còn Sakayanagi có mạnh hơn tôi hay không thì cậu tự tìm hiểu đi.”
“Cái quái—khinh nhau à?”
Hắn dễ dàng thừa nhận thất bại, nhưng điều đó chỉ khiến tôi thêm điên tiết.
Tôi lại gần, liếc nhìn đôi mắt xám xịt của hắn.
“Đã đánh bại tôi thì không bao giờ thua kém cô ta được.”
“Cậu quá khen rồi, nhưng nếu thực sự tôi đã ngủ quên trên chiến thắng thì sao?”
“Xin lỗi đi, tôi không thể tin được. Thà bảo ngay từ đầu cậu đã đếch thèm quan tâm thắng thua đi, còn hơn là bảo cậu đánh nghiêm túc nhưng vẫn thua. Cũng có khả năng là nhà trường đã dàn xếp để lớp A chiến thắng, giữ thể diện cho họ. Nghĩ vậy còn hợp lý.”
Sức mạnh của tên này không thuộc cấp độ của một học sinh năm nhất cao trung.
Toàn thân tôi đã nếm trải nó trong trận đấu hồi năm nhất.
Tôi thậm chí còn muốn biết trước giờ cậu ta sống như thế nào để trở nên quái vật như thế.
“Vậy...? Trở lại rồi thì tính làm gì, Ryuuen?”
“Đừng có tuỳ tiện áp đặt việc tôi có trở lại hay không. Tôi định tận hưởng kỳ nghỉ tuyệt vời này lâu hơn một chút nữa.”
Giờ là lúc tốt nhất để bí mật lên thật nhiều kế hoạch.
“Nhưng… Nếu tôi chán kỳ nghỉ này rồi, tôi sẽ hủy diệt Ichinose và Sakayanagi để làm nóng người.”
“Có vẻ như cậu đã thay đổi nhiều rồi.”
“Kukuku, công nhận. Tôi cũng ngạc nhiên đấy. Không ngờ tôi lại phấn khích khi có cơ hội trả thù cậu như vậy.”
“Thế à.”
Bất kể hắn trả lời gì, tôi vẫn không đọc được ý định của hắn.
Nhưng rõ ràng Ayanokouji không phải là đồng minh của Sakayanagi và Ichinose.
Không, có khi hắn còn không xem Suzune là đồng minh ấy chứ.
“Được thì tôi xin cảm ơn. Nếu cậu có thể hủy diệt Ichinose và Sakayanagi, tôi không mong gì hơn. Khi đó con đường của tôi sẽ thuận lợi hơn.”
“Tưởng cậu không quan tâm đến lớp?”
“Giờ thì hơi khác rồi. Tầm này năm sau lớp đó sẽ có thứ hạng tốt. Dù cho tôi không ở đó nữa.”
“Gì cơ?”
Dù cho tôi không ở đó nữa?
“Từ giờ có thể tôi sẽ bị để ý rất nhiều, nên nếu có tôi bị tống cổ cũng chẳng có gì lạ. Đúng không?”
Ngu mới lo lắng chuyện đó.
“Yên tâm đi. Người duy nhất có thể tống cổ cậu là tôi.”
Tôi không thể nghĩ ra bất cứ ai từ bất cứ khối lớp nào có thể trục xuất hắn.
Nghĩ vậy tôi thầm cười.
“Nhưng—“
Nói rồi tôi đột ngột rút ngắn khoảng cách đôi bên.
Không để hắn kịp nhận ra, tôi ra đòn nhanh nhất có thể, trực tiếp vào hắn.
"Raaahhh!!"
Tôi không chút do dự dùng chân phải nhắm vào khoảng không trước mắt hắn.
Nhưng đó chỉ là màn dạo đầu.
Dù cho có đối phó được thì cũng chẳng quan trọng.
Đây mới chỉ là đòn đầu tiên.
Nhưng nếu né nó thì tiếp theo sẽ là sự sụp đổ của hắn.
Tôi dồn toàn lực đá vào đầu hắn bằng chân trái.
Nhưng—
Hắn bình tĩnh né đòn như thể biết trước đòn thứ hai sẽ đến ngay sau lượt đầu.
Không quá sớm cũng không quá trễ.
Động tác vừa đủ không thừa thãi.
Tôi tính ra đòn lần ba, nhưng chuyển động của hắn khiến tôi nản chí, cơ bắp tôi căng ra.
“Ha, đánh bất ngờ thế mà cũng tránh được. Cậu là quái vật phương nào vậy?”
Dù đánh đi đánh lại bao nhiêu lần, hắn vẫn dễ dàng đỡ được.
Trong bất kỳ trận chiến thuần đấm nhau nào, tôi cũng không thể thắng hắn.
Vậy nên phải không ngần ngại dùng những bài bẩn và bất ngờ.
“Cậu thể hiện quá đấy.”
Cậu ta nhắc tôi phải để ý thời gian và nơi chốn, nhưng tôi cố tình làm vậy.
Việc có vô số camera được lắp đặt ở đây khiến tôi làm thế.
“Bản năng của tôi mách bảo rằng muốn ăn tươi nuốt sống cậu.”
Nếu đòn đánh bất ngờ đó khiến cậu ta bực bội dù chỉ một chút thôi cũng đáng lắm rồi.
“Không đánh trả à?”
Tôi thử khiêu khích, nhưng đương nhiên cậu ta không dao động.
“Tôi muốn tránh rủi ro khi chiến đấu với cậu ở đây. Bên cạnh đó, vẫn chưa đến lúc để làm vậy.”
“Ha, lòng từ bi của kẻ mạnh sao? Cậu nói như thật ấy, làm tôi hăng máu rồi.”
Cơ bắp lại bắt đầu căng lên nữa.
Giờ có thể sẽ đánh cậu ta nữa vậy, tôi đã nghĩ vậy nhưng mà…
“Cậu có tiềm năng. Đó là lý do cậu phải trưởng thành đúng cách, Ryuuen.”
Tôi quay sang phẫn nộ khi nghe những lời đó. Đó không phải lời được dùng khi đối thoại với một kẻ thù bình đẳng.
Để xả cơn tức, tôi đấm bức tường ở gần.
“Trưởng thành đúng cách? Từ khi nào cậu trở thành giáo việc của tôi vậy?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật. Nhưng đừng thảm hại đến mức để dễ dàng bị kéo xuống đấy.”
“Gì cơ?”
“Có vẻ cậu dùng vài thủ đoạn đê tiện để sử dụng Ishizaki cùng những người khác. Dùng quán karaoke để làm những việc đó không phải là ý tồi, nhưng lỡ may mà để lại dấu vết thì cậu tiêu đời. Cậu sẽ bị đuổi học ở điểm đó. Dù cho cậu có giả dối vô minh đi chăng nữa, nếu những việc kỳ lạ cứ diễn ra ở bài kiểm tra thì đương nhiên nhà trường sẽ nghi ngờ cậu. Sự thật là Ichinose đã không nộp đơn khiếu nại là chỉ để trả ân sủng của cậu, Ryuuen.”
“Tôi dùng sự nhân ái của cô ta trong tính toán của mình.”
“Chính vậy mới là điểm ngây thơ của cậu. Cậu sẽ chẳng bao giờ bắp kịp tôi với tốc độ này đâu.”
“...Cậu thực sự nói vậy luôn hả?”
Cậu ta xác định được chính xác sự ngây thơ trong chiến lược của tôi.
“Cậu không cần phải nghe theo lời khuyên của tôi. Nhưng lựa chọn đối đầu với tôi ngay lúc này là không khả thi.”
Vậy cậu ta mới bảo nếu muốn đấu với cậu ta thì tôi cần trưởng thành sao?
Tôi sẽ giết những kẻ cố khuyên nhủ hay cảnh báo tôi nhưng…
“Tôi sẽ chấp nhận lời khuyên, nhưng tôi chắc chắn sẽ đánh bại được cậu, một ngày nào đó.”
“Đấy không phải là một người động lực quá tồi đâu Ryuuen. Cũng không quá tệ nếu người khiến tôi bị đuổi học là cậu.”
Phần 2
“Hủy diệt và đuổi học tôi nghe không tệ đâu, ư?”
Đó là điều ngu ngốc để nói.
Nếu khao khát vậy thì tôi sẽ trục xuất cậu.
Tôi thường nói thẳng với cậu ta, nhưng một trò bịp thì cũng chẳng làm gì cậu ta được.
Tôi luôn thách thức bất kỳ kẻ thù nào tôi gặp mà không sợ hãi cho đến nay.
Kể cả một đối thủ như Albert cũng bị nuốt chửng và trở nên ngoan ngoãn.
Tôi tự tin rằng mình có thể khám phá cách chiến thắng để chống lại bất kỳ con người nào.
Nhưng cậu ta không cùng đẳng cấp với họ.
Bất kỳ đòn tấn công vật lý nào cũng không làm gì được cậu ta, còn chưa tính đến việc tấn công tâm lý nữa.
Và cũng không cần phải nói, tôi chưa thấy ai với trí tuệ sắc sảo như thế trước đây cả.
“Thật buồn cười khi nghĩ đến con người trước đây.”
Một kẻ vô lý rơi vào lớp D.
Nhưng không cần phải hoảng loạn.
Điều quan trọng không phải ai đang chiến thắng bây giờ
Nếu tôi là kẻ thắng cuộc lúc tốt nghiệp trong 2 năm thì chẳng là vấn đề gì.
Bất kể là lớp A hay lớp D hoặc gì khác.
Tôi và Ayanokouji. Là ai đây? Ổn thôi, tôi chỉ cần thắng cuộc.
Bất kể thủ đoạn nào.