Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Hiyori: Nhờ đọc sách đó.
Ngoại truyện – Hiyori: Nhờ đọc sách đó.
Đó là vào đầu kỷ nghỉ xuân. Khoác lên mình bộ đồ thường ngày của bản thân, tôi đi tới trung tâm mua sắm Keyaki.
“Ngày mới tốt lành Ayanokouji-kun.”
Tại nơi đó, đứng trước mặt tôi đây là một học sinh từ lớp khác. Tôi cảm thấy chuyện này có chút lạ thường khi hai đứa đi tới quán cà phê.
“Cậu đến khá sớm đó.”
“Mình không thể tới trễ được khi bản thân là người rủ rê.”
Ayanokouji-kun, một người rất thông minh và trưởng thành, vẫn bình thản như mọi khi. Gần đây tôi cảm thấy mến cậu ấy vì điều đó.
Không, không phải như một người khác giới mà có thể nói là như một người bạn…
Đó là lý do tôi gặp mặt cậu ấy như thế này, dù cho đây là ngày nghỉ hay không phải đi chăng nữa. Mà ngay từ đầu thì tôi cũng chưa từng được trải nghiệm việc cùng bạn bè ra ngoài chơi vào ngày nghỉ.
Nhưng nguyên nhân chính là do tôi không kiếm được cho mình những người bạn thân.
Chính thế nên tôi không muốn bắt ai phải đợi chờ. Cho rằng nếu mình gây rắc rối hay làm cậu ấy thất vọng là điều tôi không mong muốn. Dù cho tôi không nghĩ về cậu ta như một đối tượng khác giới nhưng cuối cùng thì tôi thì cũng đã làm vậy. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi bản thân mình cũng như những cô gái khác đang trải nghiệm những điều tương tự. Tôi tự hỏi cái cảm giác lâng lâng mà bản thân không thể định nghĩa được này là gì? Tôi trông chờ vào việc khám phá ra nó trong cuộc hẹn của hai đứa.
“Xin lỗi vì đã rủ cậu đột xuất thế này.”
Dù cho tôi đã liên lạc với cậu ta có đôi chút vội vàng, bảo rằng mình sẽ rất cảm kích nếu như cả hai có thể gặp mặt trong đầu tháng Tư, nhưng cậu ta có vẻ không bị khó chịu bởi nó dù cho tôi thậm chí đã làm cậu ta phải thay đổi lịch trình của mình.
“Mình không có kế hoạch gì cả trong suốt kỳ nghỉ xuân, vậy nên cậu không cần phải bận tâm về chuyện đó đâu. Giờ thì-”
“Cuối cùng thì thư viện cũng nhập thêm sách mới.”
Tôi muốn nói nhiều đến mức bản thân không thể miêu tả được sự phấn kích của mình và đưa cho cậu ta xem chiếc túi xách của tôi.
“Vậy nên mình muốn hai ta chia sẻ thông tin nhanh nhất có thể.”
Nhưng trước khi tôi kịp nhận ra thì cả hai đã tới quán cà phê, nhưng vì kỳ nghỉ đông chỉ vừa mới bắt đầu nên nơi này thật đông đúc.
“Có nhiều người hơn mình nghĩ.”
Chúng tôi xoay sở tìm được chỗ kế cửa sổ và gần quầy tính tiền nên quyết định chọn chỗ đó.
“Chúng ta không có nhiều cơ hội để gặp mặt nhau vào ngày nghỉ như thế này nên mọi chuyện cảm thấy thật mới mẻ với mình.”
“Có lẽ cậu nói đúng.”
Như thể một trai một gái đang hẹn hò với nhau vậy. Không, nó chính xác là như thế nhưng tôi sẽ cảm thấy xấu hổ hơn nữa vì dòng suy nghĩ này nên tôi quyết định dừng nó lại.
“Giờ thì hai ta bắt đầu thôi… Cậu muốn xem qua những quyển sách mình mang theo không?”
Tôi cố gắng che giấu sự xấu hổ bằng việc lấy ra một quyển sách mà mình muốn cho cậu ta thấy. Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra có chuyện muốn nói với cậu ấy.
Lớp học của tôi cũng quan trọng như việc tôi là bạn cậu ấy. Dù cho nó có khiến cậu ta ghét tôi đi chăng nữa, tôi vẫn phải nói.
“Đúng rồi, trước khi hai ta hào hứng bàn về những cuốn sách, có chuyện mình muốn bàn với cậu, sẽ tốn chút thời gian của cậu được chứ?”
Tôi nói ra và nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. Đôi mắt trông như thể có thể nhìn thấu mọi thứ như thường lệ. Tôi cảm thấy một tương lai hai đứa phải đối đầu với nhau rồi sẽ tới. Gần như chắc chắn cậu ta sẽ là kẻ thù nguy hiểm nhất mà lớp tôi từng đối mặt. Khi nhìn vào đôi mắt cậu ấy, tôi càng cảm thấy chắc chắn hơn về điều đó.