Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Kei: Người đã trở nên thân thuộc với tôi.
Ngoại truyện – Kei: Người đã trở nên thân thuộc với tôi.
Thay đồ xong và lấy điện thoại ra, tôi cảm thấy chút u sầu.
“Chán thật đấy...lại gì nữa đây?”
Tôi đang chuẩn bị lại bản thân thì nhận được một cuộc gọi.
Dãy 11 chữ số không nằm trong danh bạ.
Tôi chắc chắn biết rõ người này. Là Kiyotaka.
Khung cảnh cậu ta hẹn hò với Hiyori-san hiện ra trước mắt tôi.
Đương nhiên là cậu được quyền đi chơi với bất cứ ai, bất kỳ nơi nào cậu ta muốn.
Vì mối quan hệ của chúng tôi không có gì đặc biệt cả.
Nhưng vẫn…
“A, đủ rồi! Sao mình lại cảm thấy khó chịu bởi người như cậu ta cơ chứ!”
Tôi dừng nghĩ sâu xa hơn, xua tan đi cảm giác và chuẩn bị bắt máy.
Tôi dự định ra ngoài ăn với Ishikura-san và Sonoda-san hôm nay, tôi phải vui vẻ lên.
“Là tớ đây, xin lỗi đã gọi cho cậu.”
Tôi kiềm chế giọng mình và bình tĩnh lại.
“Được rồi. Thế?”
“Nghe cứ như cậu muốn phàn nàn gì đó vậy.”
“Không đâu. Không phàn nàn gì cả, chỉ muốn xác nhận thôi.”
“Chuyện tớ gọi cậu ra rồi không liên lạc sau đó sao?”
Nếu cậu biết rồi thì còn hỏi làm gì hả hả hả! GGRRRRR, tôi phải kiềm chế bản thân.
“Vậy là cậu vẫn nhớ ư? Gì thế này, cậu đang cố ý làm phiền tôi sao?”
“Chúng ta có thể gặp và nói về việc đó không?”
“Ể?”
“Có nhớ việc tớ đã bảo là sẽ nói với cậu khi nhớ rồi không? Tớ nhớ ra rồi. Cậu ghé qua được chứ?”
Chuyện gì thế? Cậu không liên lạc với tôi sau đó mà giờ mới nói với tôi sao? Còn ở phòng cậu ta nữa?
“Trời ạ. Cậu luôn làm để hài lòng mình sao. Tôi đoán là ổn thôi. Tôi không chịu trách nhiệm gì nếu có người thấy đâu đấy.”
Sẽ là vấn đề khi tôi được trông thấy rằng cố vào phòng con trai một mình.
“Đừng lo về việc đó.”
Tôi nghĩ cậu ta sẽ khốn khổ về việc đó, nhưng có vẻ tôi sai rồi.
Nếu cậu ta không lo, thì sao tôi không làm nhỉ?
“Được thôi. À, tôi có dự định lúc 7 giờ nên không thể dành thời gian với cậu lâu đâu, được chứ?”
“Sẽ ngắn thôi. Tầm 10 đến 20 phút gì đó.”
“Được rồi. Gặp lại sau.”
Tôi kết thúc cuộc gọi rồi thở dài.
Tôi cảm thấy an tâm khi cuộc gọi không chuyển biến tệ hơn.
“Sao tim mình lại bị bắt nạt bởi người như cậu ta cơ chứ?”
Tôi không thích bị đùa giỡn bởi cậu ta chút nào, nhưng cũng có làm gì được đâu.
Là khiên chắn bảo vệ bản thân tôi.
Phải, đó là lý do không làm gì được.
“Thật không công bằng chút nào.”
Phần 1
Tôi bắt đầu chuẩn bị bản thân khi đã tới phòng cậu ta.
Một bữa ăn đang đợi chờ tôi sau đây, nên hãy làm xong sớm thôi, là kiểu cảm giác vậy đó.
Nhưng thật yên ắng khi tôi bước đến.
Cậu ta chỉ nhìn tôi mà không bắt đầu.
“Thế, gì đây?”
Hay là quên mất vấn đề khi tôi đến rồi?
Câu trả lời của cậu ta khi tôi hủy bỏ sự vụng về này là…
“Ý cậu là gì?”
Một câu trả lời lảng tránh sao. Tôi bắt đầu phát tiết.
“Ý cậu là sao đây? Không phải cậu sẽ nói với tôi những gì cậu muốn nói sao?”
“Giờ cậu nói thế thì, phải, tớ đã nói vậy thật.”
“...”
Tôi nghĩ cậu ta sẽ nói lại lần nữa, nhưng cậu ta lại im lặng và sự yên ắng trở lại.
“Nói đi, chuyện gì?”
“Cậu không cần phải vội đâu.”
“Tôi khá chắc rằng đã nói rồi phải không? Tôi sẽ ăn tối với bạn lúc 7 giờ tại trung tâm mua sắm Keyaki. Hiểu không?”
“Còn nhiều thời gian mà. Sẽ ổn thôi.”
“Hmm, cậu làm tôi rợn người đấy, biết chứ? Cái cách cậu nói không ngừng về những điều vô lý ấy.”
Cậu ta thường sẽ nói ngắn chỉ vừa đủ mức cần thiết, chính xác là vậy đấy.
Đó là ấn tượng thường lệ của tôi về cậu ta.
Tôi nghĩ rằng vẻ thường lệ của cậu ta thật ấn tượng, thành thật đó.
Tôi nên nói gì đây? Cậu ta thật bình tĩnh dù sự thật rằng chúng tôi bằng tuổi. Đó là phần làm cậu ta nên hấp dẫn, có thể nói là vậy.
Không không, tôi phải tức giận bây giờ mới phải. Sao lại khen cậu ta cơ chứ?
“Dù sao thì, tôi cũng có điều muốn nói với cậu đây?”
Tôi không thích việc cậu ta không giống bản thân chút nào nên đổi chủ đề.
“Có điều cậu cần nói với tớ sao?”
“Satou-san đã nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với cậu rồi?”
Dù cho cậu ta có ý kiến gì, tôi cũng có thể bị ảnh hưởng đến.
Đó là lý do tôi bắt đầu cuộc trò chuyện về bản thân mình. Nếu không thì những việc tồi tệ sẽ xảy ra mất.
“Tớ nghĩ cô ấy đã ghét tớ khi từ chối rồi chứ. Nghi ngờ gì thế?”
Thật dễ dàng để nghĩ rằng cậu ta bị ghét, nhưng trường hợp này thì lại hoàn toàn khác biệt.
Cậu ta có cần giải thích về tình cảm từ A tới Z để hiểu rằng mình lạnh nhạt đến cỡ nào không?
Không như những học sinh cao trung mà tôi biết chút nào cả.
Đó là điều đã làm tôi stress đến vậy ngay lúc này.
“Cô ấy nghĩ rằng tôi chia tay với Hirata để hẹn hò với cậu đấy. Còn cố hỏi bằng đường vòng nữa chứ.”
Là về chàng trai mà cô ấy thích nên chắc chắn đã nhận ra gì đó rồi.
Và-- Tôi cũng thấy rằng cậu ta khác biệt so với những chàng trai khác.
“Tất nhiên là tôi đã bác bỏ rồi, nhưng không biết là cô ấy tin bao nhiêu nữa.”
Tôi không nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho mình nếu chúng tôi gặp nhau thế này đâu.
Nếu đổi vị trí với cô ấy, tôi cũng sẽ cảm thấy tương tự thôi.
“Tớ hiểu rồi. Tớ cũng có cuộc trò chuyện giống vậy.”
“Gì cơ? Giống gì?”
Không có việc gì giống mà tôi biết được từ trước đến giờ cả, trừ trường hợp của Satou.
“Matsushita có chút đáng ngờ về tớ và cậu. Hỏi rằng chúng ta có đang hẹn hò không.”
Ể? Matsushita sao? Ý cậu là một Matsushita ở lớp chúng ta ư?
Tâm trí tôi rơi vào hoảng loạn khi đột ngột nhắc đến tên cô ấy.
“Gì, gì cơ? Thật à? Không đời nào, nhỉ? Cậu không đùa chứ?”
Cậu ta nhẹ gật đầu và kể về cách sự việc diễn ra, nhưng…
Ý là, cô ấy bắt đầu nghi ngờ khả năng thực sự của cậu ở bài kiểm tra đặc biệt sao?
“C-Chờ chút đã! Tôi không thể theo kịp chuyện này được nữa rồi.”
Riêng Satou đã đủ tệ rồi, giờ còn có cả Matsushita?
Tôi đau đầu quá.
“Tôi nghĩ là hơi tệ rồi...Cậu giải quyết chưa?”
Vẫn còn khả năng làm nguôi đi tình hình này nếu tôi xin lỗi một đến hai lần.
Nhưng những gì cậu ta trả lời là…
“Tớ nghĩ kệ đi cũng được mà.”
Cậu ta đã chọn phương án tệ nhất với tất cả sự điềm tĩnh.
“Không, không, không tốt chút nào!-- Với cả, mối quan hệ của chúng ta có gì đặc biệt đâu!”
Tôi là người sẽ mất mát nhiều nhất nếu bỏ qua đấy!
“Cậu không thích dù không có gì sao? Thậm chí nếu có, cứ việc để cô ấy loan truyền tin đồn mà cô ấy muốn.”
“Gì cơ? Để cô ấy loan theo ý muốn? Không lý nào tôi có thể làm được cả. Nói thẳng với cô ấy là chẳng có gì giữa chúng ta đi!”
Bất kể sự thật có là gì, điều quan trọng là nó được truyền tới người khác thế nào.
Tôi muốn tránh diệt vong sự thanh bình của mình bằng bất cứ giá nào.
Cậu ta nghĩ rằng sẽ ổn miễn là bảo vệ tôi với cơ thể đó ư?
Nếu cậu ta nghĩ vậy, thì sai rồi. Sự bình yên trong tâm trí cũng quan trọng đấy.
“Có thể sẽ tạo phản ứng ngược nếu tớ cố giải thích cho Matsushita lúc này đấy.”
“Cậu biết điều đó ngay từ lúc đầu phải không? Sao lại nói dối nửa vời như thế?”
“Nói như nào cũng không làm tình hình thay đổi đâu. Satou nghi ngờ mối quan hệ của chúng ta phải không? Như thế thì Matsushita sớm muộn sẽ nghe về chuyện này từ miệng Satou, hai người đó thân nhau mà. Hoặc có lẽ cô ấy đã nghe rồi mới tiếp cận mình cũng nên.”
“...Ừ thì, cũng có thể đúng như thế nhưng...”
Tin đồn về mối quan hệ của chúng tôi sẽ được lan truyền xa và rộng, dù có là nói dối thì cũng là mất mát lớn với tôi rồi.
Hoặc có lẽ là không. Sẽ có một đặc ân cứu rỗi nhỏ. Rất nhỏ.
Nếu chúng tôi thật sự hẹn hò, thì, ý tới tôi là, nhưng bọn tôi không phải vậy....
“Ý tôi là...Không phải họ sẽ nghĩ tôi chia tay với Hirata-kun để hẹn hò với cậu sao? Tôi sẽ là người gánh chịu rắc rối dẫu có nhỏ đến mấy khi tin đồn lan ra lớp, không, cả trường lận đấy.”
“Sao cậu lại lo lắng thế?”
Cậu ta không hề hiểu.
“Nghe này-- Nếu một tin đồn như vậy lan ra ngoài, thì tôi sẽ bị ảnh hưởng đấy.”
Cái gì đang diễn ra trong cái đầu rỗng tình yêu của tên này vậy?
Đó là nguyên do cậu ta không để ý đến tình cảm của Satou và tôi đấy.
“Hiểu không? Sẽ rất khó để có người khác theo đuổi nếu như là bông hoa đã có chủ, hiểu không?”
Tôi chỉ tay vào cậu ta.
“Vậy cậu nói rằng muốn tìm tình yêu mới và tớ đang cản đường sao?”
“...Là thế đấy.”
Thành thật thì, tôi không nghĩ sẽ kiếm bạn trai lúc này, nhưng đại loại vậy thôi.
Có vẻ tôi đã nhận được kết luận rồi.
Bản thân bắt đầu nghĩ rằng cậu ta đã giả ngu sau tất cả chuyện này.
Nhưng vì nói về chủ đề này, tôi một lần nữa gợi nhớ lại khung cảnh ấy.
Shiina-san và cậu ta bàn luận vui vẻ ở quán cafe.
“Cậu có thực sự hiểu không? Mà có nghe không thế?”
Vì kết thúc ở đây, tôi phải xác nhận một điều.
Cậu ta gọi tôi và bảo rằng có điều để bàn luận, và để tôi trông chờ cho đến cuối cùng.
Không cách nào tôi có thể rời khỏi đây mà không kể lại một phần tâm trí về điều đó.
“Cậu...thân mật với Shiina-san quá nhỉ?”
“Shiina? Ý cậu là Hiyori?”
“Hiyo…”
Cậu ta gọi tên thay vì họ.
Ưm...Cậu ta có quyền gọi tên những cô gái khác theo ý muốn, như tôi này.
Tôi cũng nghe rằng mọi người trong nhóm cậu ta thân thiết cũng dùng tên riêng.
Nhưng, Shiina-san thì, tôi không thể không quan tâm được.
“Chúng tớ khá thân thiết. Cả hai đều thích đọc sách nên bọn tớ là bạn đọc sách. Thì sao?”
C-Cùng sở thích...đ-đọc sách? Không phải thế hoàn toàn khác tôi rồi à?
“Hểểể? Cùng sở thích sao? Đọc sách...hểể...hểể. Vậy hoàn toàn khác với nhỏ này?”
Tôi sai lầm rồi, sai hoàn toàn rồi.
“Và?”
Cậu ta đối mặt với tôi bằng cách thờ ơ như muốn biết vì sao tôi hét lên vậy.
“...Không, ý tôi là...Argh! Quên những gì tôi nói đi!”
Tôi chỉ không có gì khác để nói về vấn đề đó.
Dù sao thì, tôi cố vắt ra những lời như thỏa hiệp, nhưng vẫn còn lo lắng.
“Nếu tin đồn về cậu và tôi bị phát tán, ý tôi là, cậu sẽ khó mà thân thiết với Shiina-san hơn còn gì?”
Có vài phần tôi muốn cậu ta phủ nhận.
“Hiểu rồi. Đúng thật là có khả năng đó thật.”
Nhưng cậu ta lại không hề phủ nhận. Thay vào đó là đồng ý hoàn toàn luôn.
“Cũng không phải là tôi quan tâm gì. Dù sao cậu cũng có quyền thân với bất kỳ ai mà.”
Tôi quay lưng lại như cố rời khỏi đây.
Tôi không thể làm gì hơn được nữa. Cảm giác ấp ủ trong tôi sắp nổ tung đến nơi rồi.
“Xin lỗi nhưng...chúng ta có thể nói chuyện sau không? Tôi muốn tới trung tâm mua sắm Keyaki sớm hơn một chút. Vài chàng trai ở lớp khác cũng đang đến rồi. Tôi phải thổi bay tin đồn nên cần lấy lại tâm trạng. Tôi không có thời gian để thảo luận với cậu đâu.”
Tôi không biết sẽ nói gì với cậu ta nếu ở đây lâu hơn.
Tôi không biết cảm giác chán nản này là gì, tôi không hiểu.
“Tâm trạng?”
“Tôi đang tìm bạn trai mới vì đã chia tay Hirata-kun rồi. Có vấn đề gì sao?”
Chỉ là cuộc gặp mặt ăn tối của đám con gái thôi, nhưng tôi lại muốn lên mặt.
“Không có.”
“...Nhỉ? Đó là lý do tôi rời đi bây giờ đấy.”
Cậu ta đứng dậy như muốn theo sau tôi.
“Không cần đâu.”
Dù cậu ta có muốn tiễn tôi đi, thì cũng chỉ làm tôi phát bệnh.
“Kei.”
Cậu ta gọi tôi bằng tên.
Tim tôi nhảy lên 1 nhịp?
“Gì nữa?”
Sao tôi lại là người bị bắt nạt nhỉ?
“Nếu không thích thì lờ đi cũng được mà.”
Sao tôi--lại là người...duy nhất…
“Cái gì?”
“Hẹn hò không?”
“Ể?”
Tôi cau có và quay lại, không chắc rằng mình nghe có đúng không.
“Cái gì cơ? Đúng hơn là với ai cơ?”
Cậu ta đã nghe khi tôi bảo không có thời gian rồi mà?
Khi tôi đang nghĩ như thế…
“Ý tớ không phải vậy. Tớ hỏi là, cậu muốn hẹn hò với tớ không.”
Tôi - hẹn hò với cậu ta?
“Không, ý tôi là---Tôi thật sự...không...hiểu…”
Hẹn hò?
Hmm?
Chờ chút đã. Chờ chút…?
Cách cậu ta nhìn tôi, ánh mắt và sự hiện diện đó.
“C-hờ đã, ể, cá, cái gì? Đ-Đùa như thế là ác lắm đó...!?”
“Nếu chỉ khi là trò đùa thôi.”
Phải, nếu chỉ là trò đùa, thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu ta.
Tim tôi lắc lên lắc xuống, lắc xuống lắc lên rồi đây này.
“Nh-Nhưng không phải cậu vừa bảo muốn thân thiết với Shiina-san sao?”
“Cái đó thì đùa thật.”
“Nhưng—dạo gần đây—”
Không phải cậu đã thân thiết với Shiina-san sao…!
Nhưng lời tiếp theo của Kiyotaka đã nhấn chìm những gì tôi muốn nói.
“Chỉ là, tớ muốn kiểm tra xem cậu có ghen không thôi.”
Thế, thật sự không có gì giữa cậu ấy và Shiina-san sao?
Nói cách khác là cậu ấy muốn thấy phản ứng của tôi khi chứng kiến việc đó?
Vậy nên--- Kiyotaka, nói cách khác là, hể…
“Nếu việc này là một trò đùa thì đây là cơ hội cuối để cậu rút lại đấy… cậu có biết không hả?”
Nếu là ý tưởng chọc ghẹo của cậu ấy, thì tôi sẽ dùng cả đời này để nguyền rủa cậu ta.
Và mối quan hệ giữa bọn tôi sẽ bị phá vỡ.
Tôi không thể trả lời được.
Không, có lẽ tôi muốn đây chỉ là trò đùa.
Vì---Nếu cậu ta nghiêm túc, nghĩa là, tôi cũng phải trả lời.
“Tất nhiên không phải là đùa rồi. Thế câu trả lời của cậu là gì nào?”
Không phải...đùa sao.
Ý là...cậu ta nghiêm túc ư.
Vậy, nói cách khác là, Kiyotaka thích tôi?
Tâm trí tôi trống rỗng.
“... T,t-t-t-tự nhiên bị hỏi thế thì cũng...!?”
Thứ gì đó trong tôi đã vỡ ra và tôi bắt đầu hốt hoảng, khá hỗn loạn.
“Như tớ đã nói trước đó, cậu có thể lờ đi, hoặc từ chối, và có thể làm bất cứ gì cậu muốn.”
“Tớ không có nói rằng sẽ lờ đi! N-Nhưng mà, tại sao!?”
“Sao là sao?”
“Thì...ý tớ là...sao lại là hôm nay…?”
Quá đột ngột đi. Toàn bộ sự thất vọng được tạo nên cho đến nay đã bị sụp đổ theo cách kịch tính nhất.
“Tớ cũng tự hỏi tại sao. Tớ cũng không biết nói thế nào, nhưng có 1 thứ tớ có thể nói. Tớ muốn ngăn không cho bất cứ thằng con trai nào có cậu làm bạn gái.”
Vậy lời nói dối cậu ấy đưa ra theo cách vô lý nhất là từ sâu trong tim cậu ấy sao?
“Thế ý cậu là---Cậu, cậu thích...thích...tớ?”
Tôi cố nói thành lời, và gắng xác nhận. Không lý nào tôi lại không làm vậy cả.
Tôi muốn nghe câu trả lời trực tiếp của cậu ấy bằng chính đôi tai mình.
“Phải, tớ yêu Karuizawa Kei.”
Tớ yêu Karuizawa Kei.
Tớ yêu Karuizawa Kei.
Tớ yêu Karuizawa Kei.
W-haaaaaaaaa!!
Giọng cậu ấy vang dội trong trái tim tôi như tiếng chuông ngân vang vậy.
“Câu trả lời của cậu là?”
C-Câu trả lời? Trả lời thế nào đây? Tôi phải trả lời gì với người đã nói thích mình đây?
‘Tớ cũng yêu cậu đó!’ – Có nên nói kiểu xấu hổ vậy không?
Hả, hả? Nếu trả lời cậu ấy, không phải mối quan hệ của chúng tôi sẽ thay đổi sao!?
Tôi muốn trả lời, nhưng mà lại sợ hãi, đau đớn, đầu tôi đã bị chập rồi.
Không, sai rồi. Tôi, phải thừa nhận. Rằng tôi yêu Kiyotaka.
Nhưng mà, tôi vẫn cứ nghĩ rằng mối quan hệ của chúng tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi đã sai rồi.
“--Tớ sẽ để cậu hẹn hò...với tớ.”
Tôi trả lời cậu ấy như thể thú nhận.
Nhưng, bằng cách nào đó cậu ấy vẫn bình tĩnh, không khóc, cũng chẳng cười, chỉ thể hiện sự mạnh mẽ.
“Tớ có thể xem đó là cậu cũng thích tớ không?”
Nhưng dường như cậu ấy lại không hài lòng, cậu ấy vẫn muốn thứ gì khác.
"C-Cái đó cũng cần phải nói sao!?"
"Có, phải nói chứ."
K-Không lý nào. Ah, tôi còn chưa chuẩn bị gì cho lời tỏ tình cả!
Nếu tôi biết chuyện sẽ thành ra thế này, tôi sẽ nỗ lực hơn!
Chỉ có duy đặc ân cứu rỗi là tôi hẹn ra ngoài ăn với vài người bạn thôi. Tôi rất vui vì điều đó đấy…
Mặc quần áo thế này, ý tôi là vậy.
Nhưng tôi phải trả lời cậu ấy ngay đây.
Như người con trai với người con gái. Quan trọng là trả lời cho cảm xúc của đối phương.
“...Cậu biết đấy? Ý tớ là, cậu biết đấy...T, Tớ thích…” (“---I, I lik...kinda, sorta…”)
Tôi cố thật bình tĩnh, nhưng giọng tôi lại lí nhí tới mức tôi tự hỏi rằng cậu ấy có nghe được không.
Tôi không thích sự yếu mềm của mình nên đã nói tiếp.
“Cậu không thể trả lời ư?”
“C-chờ đã. Lúc này đây cảm xúc của tớ đang rất lẫn lộn…!”
“…Ừ thì, a! Việc đó, tớ nên nói sao đây…”
“Với cậu… cơ bản mà nói thì…”
“T-thích… hừ.. hay đúng hơn là…”
“Tớ cũng… tớ….thích… … thật bực bội…nhưng… t-tớ thừa nhận, tớ thừa nhận được chưa!”
Thực sự thì, tôi đã nhìn vào mắt cậu ấy và nói ra. Cậu ấy với tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
“C-Chờ đã! C-Cậu không định hôn đó chứ!?”
“Không, tớ sẽ không làm điều đó. Chưa phải lúc.”
“Chưa… chưa phải lúc…”
Cậu ta chưa làm sao!?
A-Ahem. Chắc chắn còn quá sớm. Một nụ hôn vào lúc này, khi trái tim tôi còn chưa bình tĩnh lại thì sẽ...
Cậu ấy lặng lẽ ôm lấy tôi. Cơ thể to lớn của cậu ấy. Tôi cảm thấy cánh tay mạnh mẽ của cậu ấy đang chạm vào mình.
“Thế này thôi thì được phải không?”
“-Ừ, nếu chỉ thế này thôi…”
Khi cậu ấy ôm lấy tôi bằng tay, tôi cảm thấy rằng cậu đã lớn hơn một chút.
“Này, cậu cao hơn chút rồi hả?”
“Có lẽ vậy.”
Từ ngày hôm nay, cậu ấy và tôi bắt đầu dạo bước trên con đường tình yêu, thật không thể tin được mà.
Đoạn đường hạnh phúc này sẽ kéo dài bao xa đây?
Hay sẽ là mãi mãi?
Chuyện đó---