Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Chiaki: Đấu trí
Ngoại truyện – Chiaki: Đấu trí
Tôi đang nhẹ bước dõi theo Ayanokouji-kun trong khi tự hỏi mình nên nghỉ chân tại đâu. Và rồi ngay khi đi tới góc đường nơi tôi vừa mất dấu thì thấy được cậu ấy, người hiện đang đứng trực diện với tôi.
“Cái-!?”
Thốt lên bất ngờ trước tình huống đột ngột này. Làm thế nào. Câu trả lời thật quá rõ ràng, vì cậu ta đã biết được tôi đang theo đuôi cậu ấy.
“Cậu cần gì ở mình sao?”
“Mình ư, ý cậu là gì?… là điều mình muốn nói, nhưng có vẻ như cậu đã hiểu rõ mọi chuyện.”
Cậu ấy đang mời gọi nên tôi không thể giả ngốc, vì điều đó chỉ khiến tôi trông như thể đang muốn tìm hiểu thêm nhiều thứ khác. Tốt hơn hết là tôi nên thừa nhận.
“Đúng vậy, như cậu thấy đó. Mình đang theo dõi cậu.”
Có lẽ tôi khá tệ ở khoảng này, nhưng những người bình thường ai cũng nhận ra được họ đang bị theo dõi hay sao? Tôi bị cậu ta phát hiện ở nơi nào chăng? Đúng như tôi nghĩ, Ayanokouji-kun không hề bình thường. Tôi đã trở nên quan ngại về cậu ấy. Giờ mọi chuyện đã tới nước này, được hay mất, hãy phân định rõ trắng đen. Miễn chỉ là trò chơi đấu trí, tôi không nghĩ mình sẽ thua cuộc.
“Cậu nghĩ mình theo dõi vì lý do gì?”
Tôi cố mở đầu bằng những câu hỏi buộc cậu ta cho tôi biết cậu ấy hiểu về tôi đến mức độ nào.
“Ai biết được chứ, tớ không biết phải bắt đầu từ đâu cả. Mà quan trọng hơn hết thì cậu bắt đầu theo đuôi tớ từ khi nào thế?”
Tôi muốn moi thông tin từ cậu ta nhưng rồi bị cậu ấy chuyển hướng cuộc nói chuyện lại cho tôi.
“Có lẽ là mới đây. Vậy nên-”
“Mới đây ư?”
A chết tiệt, tại sao cậu ấy chỉ đưa ra những câu hỏi mơ hồ như vậy chứ? Nhưng tôi phải bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại nào. Nếu để tâm trí bị hoảng loạn và nói gì đó rời rạc thì đây sẽ là thất bại của tôi. Mình chỉ nên nói vì nghĩ cuộc gặp giữa cậu ta với ngài chủ tịch có vẻ bất thường nên quyết định theo dõi chăng? Nếu bảo rằng mình bám đuôi từ quán cà phê thì khả năng cao cậu ta sẽ hỏi lý do mất.
“Là ai ấy nhỉ… đúng rồi, từ khi nào mà cậu nói chuyện với ngài chủ tịch mới vậy?”
Vì tôi xoay sở giữ được khoảng cách giữa hai đứa, tôi sẽ nắm thế chủ động và đáp trả lại cậu ta.
“Vậy đã có chuyện gì? Cậu đã trò chuyện với chủ tịch mà phải không?”
“Dường như ngài ấy có kế hoạch tu sửa lại trung tâm mua sắm Keyaki nên đã hỏi để tham khảo ý kiến. Em muốn có thêm những cơ sở vật chất gì chẳng hạn. Ngài ấy hỏi mình vài câu đại loại thế.”
“Ồ, ra mọi chuyện là vậy…”
Có vẻ hợp lý, vì lúc đó cũng có những người lớn khác khi hai người họ nói chuyện với nhau nên mọi chuyện có thể chỉ là sự trùng hợp. Dường như không có sự liên kết nào giữa năng lực thực sự của cậu ta với ngài chủ tịch cả.
“Vậy chuyện đó có vấn đề gì sao?”
“Cậu thấy đó, chuyện đó không thực sự liên quan cho lắm. Chỉ là có thứ mình cảm thấy thú vị.”
Chuyện với ngài chủ tịch không quan trọng với tôi. Mà việc Ayanokouji-kun có nghiêm túc hay không mới là vấn đề.
“Cậu biết đó, trong suốt bài thi đặc biệt hồi cuối kỳ… cậu là chỉ huy phải không?”
Vì tôi phải đối mặt với cậu ta trong tình cảnh này, tôi sẽ nói hết những thông tin mà bản thân biết về cậu ấy.
“Trong sự kiện toán phản xạ, cậu và Kouenji đã đưa ra câu trả lời giống nhau.”
Nó không phải là một vấn đề toán học mà bạn có thể tình cờ giải được.
“Tớ từng làm hồi trung học nên khá giỏi.”
“Mình cũng tương tự thế, nhưng cấp độ của cậu không thể giải thích bằng việc khá giỏi được? Mình nghĩ nó nhất định phải ở cấp độ toàn quốc.”
“Do đó là một sự kiện mà mình giỏi. Thực tình thì mình cũng đã từng tham gia vào kỳ thi quốc qia.”
Ayanokouji-kun dễ dàng thừa nhận điều đó.
“… thật sao?”
“Đúng vậy, vì nó là một sự kiện mà mình giỏi nên tớ nghĩ cậu đã hiểu nhầm rồi.”
Nếu có những người chỉ giỏi toán phản xạ không thôi thì có vẻ hợp lý. Nhưng trừ khi rất thông minh, không thì chẳng thể nào có thể giải được bài toán như thế. Và việc cậu ta không tiết lộ rằng bản thân mình giỏi về nó cũng chính là một vấn đề.
“Nhưng tại sao cậu không báo trước cho bọn mình?”
“Đúng là vậy. Nhưng cậu biết tính mình mà phải không? Vị thế của mình không cho phép bản thân nắm thế chủ động để nói cho lớp biết về nó được. Dù sao thì việc tớ tình cờ làm chỉ huy chỉ là do có được điểm bảo hộ. Hơn nữa đối thủ của chúng ta là Sakayanagi của lớp A. Dù cho bảo rằng bản thân giỏi đi chăng nữa thì tớ vẫn lo lắng vì không biết có được mọi người có tin tưởng hay không.”
…tôi đã lên kế hoạch dồn ép cậu ta nhưng tôi không thể nào thấu hiểu được con người này. Cậu ta dễ dàng trả lời những câu hỏi của tôi một cách tự nhiên. Cậu ta cũng không bào chữa bản thân một cách bối rối. Có rất nhiều người không tự tin vào bản thân họ. Họ không thể khẳng định một thứ gì đó do không thể nói ra những điều mình muốn. Chẳng có dấu hiệu gì bất thường trong cuộc nói chuyện giữa tôi với cậu ta cho tới lúc này.
“Việc đó… Ừ thì, cũng có thể thật.”
Ồ không, không! Có vẻ như tôi không thể nói những gì bản thân mình muốn. Do cậu ta không nói dối chăng? Không phải, dù cho là thế đi nữa thì vẫn còn những ngờ vực xung quanh chuyện này. Mọi chuyện có lẽ sẽ khác nếu tôi đem những vấn đề liên quan tới Hirata-kun và Karuizawa-san ra. Nước đi của tôi có thể đã bị rối loạn nhưng một lần nữa, thề với lòng mình rằng tôi sẽ nắm lại thế chủ động để chuẩn bị cho điều xảy ra kế đến.