Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Kei: Ngày đặc biệt
Ngoại truyện – Kei: Ngày đặc biệt
*Chương có nội dung hình ảnh
Ngày 14 tháng Hai, dưới tiết trời lạnh của mùa đông, tôi đến một nơi cách ký túc xá không xa. Kiyotaka đã hẹn gặp tại đây qua điện thoại. Tôi cố gắng không để Kiyotaka nghe thấy tiếng nhịp tim đập như tên lửa của mình trong suốt cuộc nói chuyện. Tặng ai đó chocolate. Nếu tính từ lúc nhỏ đến giờ thì đây không phải lần đầu tiên tôi làm việc này, nhưng nếu không phòng bị kỹ lưỡng thì mặt sẽ lại bừng xôi gấc mất.
"Hôm nay là ngày gì nào? Rồi, 5… 4… 3—"
Để che giấu đi vẻ xấu hổ của bản thân, tôi nghĩ ra một câu đố để chọc cậu ta.
"…dễ quá mức tưởng tượng, đến mức tớ tưởng mình sai rồi cơ."
"Cứ lòng vòng làm gì, trả lời thẳng thắn đi."
Không sao cả. Phải bình thường, phải tỏ ra bình thường. Không sao cả.
"Valen—"
"Rồi, chính xác rồi."
Tôi cảm thấy thực sự xấu hổ. Tôi dùng cái hộp gõ vào đầu Kiyotaka.
"Tặng tớ à?"
"Ban đầu tớ chuẩn bị cho Yousuke-kun cơ, nhưng giờ không cần nữa rồi."
Nói dối đấy. Vừa mới mua cách đâu không lâu nên còn đang run đây này. Tôi thậm chí còn canh lúc cửa hàng sắp đóng cửa để chắc chắn rằng không ai phát hiện nữa cơ.
"Cho Hirata sao."
"Gì, bất mãn à?"
"Không, tớ đang nghĩ là cậu chuẩn bị quà Valentine sớm quá đấy."
Không đời nào một lời nói dối giả tạo và trắng trợn như vậy hiệu quả với Kiyotaka. Nhưng nó là cái cớ duy nhất tôi dùng được, chẳng phải sao? Nếu như tôi nói rằng mình mua nó cho cậu ta thế thì... trông chẳng khác nào đang yêu cả. Ngại chết đi được.
"T-Tớ hơi bị chu đáo đó. Dù đã quyết định chia tay nhưng lỡ món này vẫn cần thiết thì sao. Mà cái thứ chẳng có kinh nghiệm yêu đương như cậu sao hiểu được cơ chứ."
Tôi nói như thế vì cách chắc chắn tên kia mù mấy chuyện yêu đương. Tuy vậy, Kiyotaka, cậu ấy phải mong đợi nó lắm, vì dù sao hôm nay cũng là 14 tháng Hai mà.
"Tưởng cậu định tặng tớ cái gì nên mới chọn hôm nay chứ."
"Xin lỗi, tớ hoàn toàn không tính đến chuyện đó."
Grr.....tên não tàn này
Cậu ta vẫn giữ được cái gương mặt cứng đờ đó, khiến cho những gì tôi nói bị dội ngược lại bản thân. Thậm chí khi tôi nói những câu khó nghe như vậy nhưng cậu ta vẫn giữ được vẻ ngầu của mình. (yêu rồi em ơi, yêu vào rồi thì nó lúc nào chẳng ngầu :=]])
"Mà có cô gái nào tặng cậu gì không?"
Tôi nghĩ mình có thể bình tĩnh nghe câu trả lời từ cậu ấy.
“Không, không có ai cả.”
Nói cách khác, mình là người con gái đầu tiên ở trường tặng chocolate cho Kiyotaka.
"Đáng đời. Cái thứ cậu hợp với số 0 quá mà~"
"Nhưng mà chắc chưa? Nếu cậu tặng tớ thì không còn là 0 nữa đâu đấy?"
"Đáng thương quá. Như thể cậu đang mong tớ cứu rỗi vậy."
Tôi mong sẽ không có ai khác biết về chuyện này. Và khi ngày Valentine Trắng đến, tôi sẽ có thể một mình độc chiếm Kiyotaka?
Đùa...đùa thôi, tôi cứ như đang đơn phương vô vọng ấy.....!
AAAAA, sao thế này, mọi chuyện cứ quay như chong chóng ấy...!