Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Ichinose: Món quà đầu tiên
Ngoại truyện – Ichinose: Món quà đầu tiên
*Chương có nội dung hình ảnh
Tôi bí mật đến trung tâm mua sắm Keyaki lúc nó sắp đóng cửa vào đêm đó.
“Ừmm… Loại nào thì phổ biến nhỉ…”
Đến một cửa hàng chocolate, và tôi đang đi lòng vòng xung quanh. Vì trời đã về khuya nên không có học sinh nào ở gần đây cả.
“Ah, dẹp mất rồi…”
Cửa hàng này hẳn phải có một góc đặt biệt dành cho ngày Valentine. Nhưng vì Valentine đã qua nên có lẽ nó đã bị hủy. Tuy vậy, cửa hàng này vẫn có khá nhiều chocolate. Đủ hết, từ màu sắc cho đến chủng loại. Mức giá đi từ vài trăm đến hàng vạn yên. Sự chênh lệch thật đáng kinh ngạc. Dù chỉ bán chủ yếu cho học sinh, nhưng hẳn họ phải bán được khá nhiều vào ngày lễ đó.
“Có lẽ nào em đang tìm chocolate tình nhân?”
Trong khi đang lạc lõng thì một người nhân viên bán hàng bắt chuyện với tôi.
“À, vâng ạ. Em đang tìm nhưng… sao chị biết được?”
“Mặt em nói lên hết rồi kìa. Rằng em muốn tặng cho người con trai mình thích.”
“Ể! Không… không phải đâu! Nhưng em nợ cậu ấy khá nhiều hay em nên nói cậu ta đã giúp em nhỉ… chỉ để cảm ơn cậu ấy thôi, nên em muốn tặng chocolate….”
Tôi chưa tặng ai thứ gì đó bao giờ. Đây là món quà đầu tiên của tôi. Thật kỳ lạ khi nó lại là chocolate tình nhân.
“Chị gợi ý em chút nhé?”
“Không phải em nên chọn cái mình thích sao? Dựa vào trựa giác, trực giác đó.”
Trực giác ư, humm? Có vẻ đúng nhỉ.
Thay vì để ai đó quyết định, món quà mình nghĩ nó là tốt nhất vẫn có lý hơn.
“Được rồi, em chọn cái này vậy.”
“Cảm ơn em. Em có muốn kèm theo lời nhắn gì không? Như ‘em yêu anh’ chẳng hạn?”
“Không cần đâu ạ, không cần đâu ạ.”
Nếu mình tặng cậu ấy món quà với lời nhắn như thế thì sẽ gây hiểu lầm mất. Ngay từ đầu, mình không hề cảm thấy thế với cậu ta. Đúng vậy, mình chỉ cảm ơn cậu ấy thôi. Mình sẽ tặng cậu ấy chocolate do chính mình chọn, và đó thực sự là những điều tôi đã nghĩ lúc đó.