Lớp học biết tuốt
Mở đầu: Lời độc thoại của Karuizawa Kei
Mở đầu: Lời độc thoại của Karuizawa Kei
*Chương có nội dung hình ảnh
Vẫn không có gì thay đổi cả, tính từ khi tôi nhập học ở ngôi trường này.
Không, có lẽ đúng hơn là do tôi không có ý định thay đổi.
Mọi chuyện vẫn như lúc trước, dù là việc nhỏ nhất.
Lí do chắc cũng tại tôi.
Có lẽ là do tôi quá hiểu rõ bản thân mình.
Cả ưu hay nhược điểm.
Tôi biết đám con trai chẳng ai ưa mình cả, có lẽ cũng bao gồm vài bạn nữ.
Cho dù tôi hiểu rõ điều đó nhưng tôi không định thay đổi.
Mà cũng chả sao cả.
Bởi vì tôi chai sạn từ lâu rồi, tôi không còn đau nữa.
Có lẽ 1 phần trong tôi muốn thế.
Tôi nhìn thân mình bằng gương trong phòng tắm kí túc xá, khi mà làn da trần vẫn còn đọng lại hơi sương. Không biết lần thứ bao nhiêu tôi định phá nát cái hình ảnh phán chiếu kia rồi.
Mỗi khi nhìn thấy nó, tôi lại được nhắc nhở về cái quá khứ kinh khủng của mình.
Tôi cảm thấy chóng mặt và buồn nôn.
Mỗi lần như thế, tôi cứ nôn thốc nôn tháo trong phòng.
Tại sao?
Tại sao mọi người lại nhìn tôi như thế?
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Tôi tự lặp lại câu hỏi đó vô số lần.
Đợi câu trả lời dù tôi biết chẳng có ý nghĩa gì cả.
Quá khứ là bất biến.
Tôi không thể thay đổi bất kì điều gì trong quá khứ nữa.
Chúa đã đối xử tàn nhẫn với tôi.
Có lẽ tôi cũng đánh mất chính mình trong cơn ác mộng đó, cả tuổi trẻ và bạn bè nữa.
Tôi cần phải sửa chữa.
Không quan trọng là họ ghét tôi thế nào, miễn là cơn ác mộng đó không tái diễn.
Tôi cóc cần thứ gọi là ‘tuổi trẻ’.
Tôi cóc cần ‘bạn bè’. Miễn là khi tôi còn được bảo vệ.
Tôi sẽ làm bất cứ điều gì.
Như là…kí sinh trùng vậy, không có khả năng tự vệ.
Một sinh vật yếu ớt.
Ghi chú [Lên trên] Theirdara Theirdara