Lớp học biết tuốt
Chương kết: Giải pháp duy nhất
Chương kết: Giải pháp duy nhất
*Chương có nội dung hình ảnh
Mặt trời mùa hạ đang lên cao trên bầu trời nóng rực kia. Khi tôi từng bước đi qua hàng cây trên đường đến trường, cơ thể tôi như gào thét trong sự đau đớn.
Mồ hôi lăn dài trên mặt tôi. Một học sinh vui vẻ kia chạy theo và vượt qua mặt tôi. Cô ấy nhìn thật sự tràn trề sức sống. Không thì, có thể cô ấy cũng bị hâm ấy nhỉ? Tôi còn không thèm chạy nếu ngày tận thế đang đuổi lấy tôi.
Trên những tán cây kia, ánh nắng chiếu qua những chiếc lá, một người con gái ngồi một mình trên thanh tay vịn. Cô ấy nhìn qua tôi. Sao người con gái xinh đẹp này lại có thể giỏi làm lu mờ cảnh vật xung quanh thế chứ?
Suy nghĩ thoáng qua đầu thôi thúc tôi ghi lại khoảnh khắc bình dị này.
Dù sao thì tôi cũng không có gan để chụp hình cô ấy.
“Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun.”
“Cậu đang đợi ai à, Horikita?”
“Ừ. Tôi đang đợi cậu đấy.”
“Tớ cũng đoán nếu cậu muốn thổ lộ cảm xúc của mình, đãy sẽ là lúc tốt nhất để nói ra.”
“Cậu bị thiểu năng à?” cô ấy mắng. Tôi cảm thấy nóng hơn bao giờ hết.
“Dù sao thì mọi chuyện sẽ được quyết định trong hôm nay.” tôi nói.
“Ừ.”
“Tớ đã suy nghĩ… có thể tớ đã sai. Một quyết định sai lầm..”
“Cậu thấy tốt hơn nếu chúng ta đã chọn thỏa hiệp à?”
Tôi không muốn nghĩ đến điều đó, nhưng Horikita tiếp tục. “Nếu Sudou-kun bị phạt vì điều này thì đó sẽ là trách nhiệm của tôi đấy.”
“Vậy cậu cũng có lo lắng về mấy thứ như thế à?”
“Sự thật là chúng ta đang đặt cược. Tôi có hơi lo lắng về kết quả.”
“Cậu ổn không đấy?”
“Chúng tớ đã có chiến lược về chuyện cậu đề xuất ngày hôm qua. Ichinose cũng sẽ ở đó. Tụi tớ sẽ sắp xếp.”
Tôi nhẹ vỗ vai của Horkita và tiếp tục đi.
“Này—”
“Hửm hửm?”
“Không gì đâu. Sau khi chúng ta sắp xếp được vụ này.” Horikita trả lời, như thể cô ấy sắp nói ra chuyện gì đó rồi lại chọn im lặng.
7.1
Tôi đã sớm để ý một thay đổi khi tôi bước chân vào lớp. Sakura, người luôn tới trường sát nút trễ, nhưng cô ấy đã ngồi ở bàn mình rồi. Cậu ấy đến sớm vì chuyện gì sao?
Horikita cũng sốc khi thấy Sakura. Hơn thế nữa, ngôn ngữ cơ thể của Sakura nó cũng… Ừ thì, cô ấy nhìn cũng chả khác thường ngày, nhưng tôi cảm giác như cậu ấy đang ngồi rất chỉnh tề, như đang chuẩn bị cho điều gì vậy. Đó là một khác biệt nhỏ nhưng cũng không thể nói rằng đó là một thay đổi được. Nó nhỏ nhoi đến mức bạn nói tôi đang tưởng tượng thì tôi cũng chấp nhận.
Khi chúng tôi sắp sửa đi qua chỗ ngồi của Sakura, cô ấy nhìn lên. Thay vì chào hỏi bình thường, cậu ấy bẽn lẽn giơ tay lên. Cho những người có tính cách như Sakura thì điều đó còn có thể tạm chấp nhận được.
Đó là những gì tôi nghĩ, cho đến khi—
“Um… Chào buổi sáng, Ayanokouji-kun, Horikita-san.”
“Ch-chào buổi sáng…”
Đó là lần đầu tiên Sakura nói chào buổi sáng. Tôi đã khá sốc khi cả tôi còn không trả lời nổi. Ánh mắt chúng tôi không chạm nhau, nhưng cô ấy vẫn cố hết sức để nói ra những từ đó.
“Chuyện gì xảy ra với cậu ta vậy?” Horikita lẩm bẩm.
“Có thể do những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, cậu ấy đã tiến lên một bước đến sự trường thành ấy?”
Sakura, người hiếm khi nói trước mặt người khác, đã mạnh dạn nói ra lời khai trong môi trường áp lực như vậy. Cậu ấy có vẻ như đã có cơ hội để nhìn lại bản thân một chút.
“Con người không dễ dàng thay đổi. Cố thay đổi bản thân là điều gần như không thể.”
Tuyên bố ngắn gọn nhưng thực tế của Horikita đã phá hỏng hình ảnh đáng yêu trong đầu tôi trước đó. Vì bản thân tôi cũng không phải là người duy tâm, tôi nghĩ Horikita cũng khá đúng. Không thật sự có sự khác biệt của Sakura ngày hôm qua và ngày hôm nay cả.
Dù sao thì nó chắc chắc cũng không đúng lắm nếu nói cậu ấy hoàn toàn không khác biệt so với ngày hôm qua.
Để thay đổi, đầu tiên cậu ấy phải nghĩ đến việc thay đổi bản thân mình. Cậu ấy phải muốn thay đổi đã. Không có sự nhầm lẫn được.
“Nếu cậu ấy không cố gắng thái quá, tôi nghĩ sẽ ổn thôi.” Horkita nói.
“Làm quá?”
“Nếu cố làm điều chưa thể làm được, sẽ chỉ tự đặt mình vào thất bại thôi.”
Có một sức mạnh vô hình nhưng rất thuyết phục trong từng cầu chữ của Horikita, gần như thể đó là từ kinh nghiệm vậy.
“Ừ, với một người yêu cô độc, thì những gì cậu nói khá thuyết phục.”
“Cậu có muốn chết vì thiên đường không?”
Nhỏ chắc chắn không đến từ cô độc, mà là từ địa ngục..
Tôi quan sát Sakura từ xa. Cậu ấy chứ đến cái khoảng mà có thể dễ dàng chào hỏi mọi người. Như những gì tôi nghĩ, cô nàng cũng không trở nên hòa đồng lắm. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cậu ấy không ép bản thân của mình như vậy sao?
Chắc chắn là vậy. Cậu ấy không thường nói chuyện với bất kì ai, nhưng cậu ấy đã chào chúng tôi. Điều mà chả có gì to tát với người khác nhưng đó là một điều khá khó khăn với thể xác và tinh thần của cô ấy. Khó mà nghĩ rằng chuyện này chả hề hấn gì. Và một lần nữa, cô ấy có thể sẽ tự tách ra nếu tự ép bản thân mình thay đổi quá nhiều. Mà, có lẽ tôi nên quan tâm chiến lược của mình hơn.
7.2
Nó tốn khoảng 30 phút để cuộc thảo luận bắt đầu. Tôi đứng dậy và chuẩn bị rời khỏi lớp, đi đến gặp một người ở chỗ hẹn kia. Trước khi tôi rời đi, tôi đã quyết định nói một vài lời với Sakura.
“Sakura. Giờ cậu đi về hả?” Tôi hỏi khi cô ấy đang chuẩn bị rời đi.
“Ayanokouji-kun… Chúng ta có buổi tái thẩm hôm nay đó.”
“Tớ không tham gia.” Tôi nói với cô ấy rằng tôi có một vài việc cần làm để chuẩn bị cho điều đó.
“Tớ hiểu…” cô ấy nói thầm.
Sakura đưa mắt xuống, như đang suy nghĩ về điều gì đó trong đầu mình. Nhìn cậu ấy hơi lạ, giống như cậu ấy đang lo lắng. Nó như thể cậu ấy không bình tĩnh được vậy.
“Có chuyện gì sao?”
“Hử?”
“Sakura, cậu không phải ra đó mà. Cậu không cần thiết phải lo lắng đâu?”
Nhìn Sakura như cậu ấy đang toát hết cả mồ hôi.
“Là bởi vì mọi người đã làm hết sức mình rồi. Tớ nghĩ tớ cũng sẽ làm được như thế.” Cảm giác như cô ấy đang tự nói bản thân vậy, chứ không phải là với tôi.
“Cậu đang suy nghĩ điều gì vậy?” Tôi hỏi.
“Ừ thì, nếu có chuyện cần tớ đứng ra.. Tớ sẽ làm.”
Mặc dù hỏi cô ấy đang nghĩ gì, Sakura vẫn không đưa ra cậu trả lời rõ ràng. Tôi muốn hỏi tại sao cậu ấy nhìn khổ sở thế, nhưng điện thoại trong túi tôi rung lên. Báo thức nhắc tôi đã đến giờ phải đi rồi. Tôi không thể nán lại lâu thêm nữa.
“Gặp lại cậu sau, Ayanokouji-kun.”
Lời nói của Sakura và nụ cười tươi ấy thật khác so với cô ấy mọi khi. Điều đó để lại trong tôi cảm giác thật dễ chịu.
“Này, Sakura. Lát nữa cậu có thời gian không? Tớ muốn nói với cậu một số điều.”
Từ ngữ cứ tuôn ra khỏi miệng tôi vậy. Sakura nhẹ lắc đầu.
“Tớ có việc hôm nay rồi. Để mai nhé?”
Nếu cô ấy bảo mình ổn, tôi cũng không thể nào nói được gì nữa. Tôi quay lưng lại với Sakura và rời đi.
Đã là 3:40. Khi các lớp học đã kết thúc, tôi đi đến Khu đặc biệt. Nơi này trở nên thật nóng bức và ẩm ướt khi mùa hè sang. Nếu mọi thứ diễn ra theo kế hoạch đã định, vậy người tôi đang mong đợi sẽ đến sớm thôi. Ngay sau đó, ba người đã đến, tất cả càu nhàu về việc nó nóng đến mức nào. Trông họ vẫn thật vui vẻ, bộ dạng hết sức tích cực.
Đó là bởi vì cả ba đứa đấy đã nhận được email từ người bạn yêu dấu của lớp, Kushida. Liệu tin nhắn đó ngỏ ý hẹn hò hay gì? Hoặc nhiều khi còn khủng hơn, một tin lời thổ lộ lãng mạn sao? Chắc bọn họ đang mơ giữa ban ngày. Khi chúng thấy tôi đứng đây, mọi ảo tưởng sụp đổ.
“Chuyện quái gì? Sao mày lại ở đây?”
Bất giác họ chợt nhận ra tôi là người đã ở trong căn phòng Hội đồng Học sinh đó.
Ishizaki, tên cầm đâu, bước tới như đang muốn đe dọa tôi. Cậu ta khá hung hăng vì không có ai khác ở đây.
“Kushida sẽ không ở đây đâu. Tôi đã nhờ cậu ấy chuyển tin nhắn đến để buộc các cậu đến.”
Ishizaki trông cực kì khó chịu, càng lúc cậu ta càng thu hẹp khoảng cách giữ tôi và cậu ấy.
“Chuyện này chả hay ho chút nào. Mày làm vậy để làm gì hả?”
“Nếu tôi không sử dụng trò này thì các cậu cũng sẽ lơ tôi thôi, đúng chứ? Tôi muốn nói chuyện với các cậu.”
“Nói chuyện với bọn tao à? Sao bọn tao phải làm vậy? Bộ nóng quá nên đầu mày bị ấm hay gì?”
Ishizaki, người rõ ràng bị trời nóng ảnh hưởng, nắm lấy áo và phẩy phành phạch.
“Không cần biết tụi mày đã làm gì, thì mày cũng không thể giấu được sự thật đâu. Sudou đã gọi bọn tao đến đây và đánh bọn tao sml. Đó là câu trả lời. Bây giờ thì nó phải im ỉm mà chấp nhận hình phạt thôi.”
“Tôi không có ý định tranh luận ở đây Nó chỉ làm tốn thời gian thôi. Tôi đủ hiểu rằng bất kể lớp D hay C thì sẽ không bên nào rút lại những gì họ nói ngày hôm qua.”
“Vậy mày làm vậy làm đéo gì? Mày định nhốt bọn tạo ở đây để tụi tao bị lỡ buổi tái thẩm hả? Hay mày định kêu 500 anh em đến đây đánh úp tụi tao? Mọi chuyện sẽ như lần đó với Sudou thôi.”
Ồ. Đó thật ra là một ý tưởng không tồi đấy, những nó sẽ chỉ có tác dụng ngắn thôi. Những mối đe dọa như vậy không có tác dụng với bọn này. Hoàn toàn ngược lại; chúng nó như thể còn đang tiếp đón những điều đó kia kìa. Nếu bọn nó là nạn nhân của một vụ ẩu đả khác, chúng nó còn có thể tìm cách để làm cho tình hình trở nên thuận lợi hơn.
“Bỏ cuộc đi. Gặp mày sau.”
Biết được Kushida sẽ không đến, cả ba đứa quay đi và cố rời đi sớm, nhưng có một người đang đứng đó chặn lối họ.
“Tôi nghĩ các cậu nên suy nghĩ lại việc đó đấy, thành thật phải nói vậy.”
Ichinose, người đã đợi những đứa diễn kịch xuất hiện, im lặng bước lên phía trước.
“I-Ichinose?! Cậu làm gì ở đây?!”
Mấy thằng lớp C ngỡ ngàng. Sự xuất hiện không thể ngờ tới của một học sinh thì lớp B, bọn nó ngạc nhiên cũng phải thôi.
“Ý các cậu là sao? Sẽ như nào nếu tớ nói rằng tớ ở đây vì tớ liên quan trong vụ này nhỉ?”
“Ichinose, cậu là người nổi tiếng mà.”
“Haha. Ừ thì tớ nghĩ chắc tớ nổi tiếng trong suy nghĩ của thành viên lớp C đấy nhỉ.”
Vì mấy đứa lớp C không ngờ được cô ấy có tham gia vào vụ này nên có vẻ sự căng thẳng gia tăng giữa họ. Chúng nó nhìn hoàn toàn mất bình tĩnh.
“Vụ ẩu đả lần này không dính líu gì đến lớp B cả, đúng không? Nên đừng có xen vào..”
Khác với lúc hung hăng với tôi, lời đe dọa của tụi nó nghe cũng yếu đuối hơn hẳn.
Bọn nó nghe như chỉ muốn thoát ra khỏi đây.
“Các cậu đã nói đúng rằng việc lần này với lớp B chả ăn nhập gì cả. Nhưng cậu nghĩ sao khi liên lụy đến nhiều người xung quanh bởi lời nói dối của các cậu?”
“Chúng tôi không nói dối. Bọn tôi chỉ là nạn nhân thôi. Thật đó. Sudou gọi bọn tôi ra và đánh nhau. Đó là sự thật.”
“Vậy những kẻ bất lương các cậu vẫn cố chấp đến cùng nhỉ. Đây là thời điểm thích hợp để các cậu trả giá đấy!” Ichinose rõng rạc, quét rộng cánh tay mình khi nói. “Các cậu nói dối. Chúng tôi có thể nhìn thấu mấy người đấy. Các người đã dùng bạo lực đến cùng. Nếu không muốn sự thật được phơi bày trước toàn trường, tốt nhất các cậu nên rút lại yêu cầu ngay đi.”
Mặc dù tôi chưa giải thích hết mọi chi tiết, tôi cảm thấy rằng mọi thứ sẽ ổn thỏa trong tay của Ichinose.
“Hử? Rút lại á? Đừng làm bọn tôi cười ị vậy. Cái gì chứ, cậu mớ ngủ khi cậu nói ra câu đấy à? Cậu không thể cãi lại rồi biến nó thành sự thật. Sudou đã đánh bọn tôi trước. Ok?”
Ishizaki nhìn qua đồng bọn của nó, cả hai liền răm rắp hùa theo,
“Đúng vậy! Đúng vậy!”
“Cậu có biết rằng ngôi trường này là một trong những tổ chức chính phủ phê chuẩn hàng đầu tại Nhật Bản không?”
“Tất nhiên là chúng tôi biết điều đó. Đó là tại sao chúng tôi đã cố gắng ghi danh ở đây.”
“Nếu vậy thì các cậu nên sử dụng cái đầu mình một xíu đó. Mục tiêu của các cậu rõ ràng từ ban đầu như vậy, đúng không nè?” Ichinose cười toa toét và nói với điệu bộ như thể cậu ấy khá thích thú với điều này. Cô ấy từ từ tiến gần lại chỗ ba đứa kia khi nói ra, giống như một thám tử tài ba nổi tiếng đang tiết lộ thủ phạm trong cuộc điều tra vậy.
“Các cậu không nghĩ cách trường phản ứng lại vụ ẩu đả lần này không lạ sao?”
“???”
“Khi các cậu khiếu nại điều này với trường, tại sao Sudou không bị kỉ luật ngay lập tức? Tại sao lại đưa cơ hội để trốn thoát bằng cách cho thêm thời gian ân hạn chứ? Các cậu nghĩ sao về điều này nhỉ?”
“Bởi vì thằng đó khai dối với trường và khóc lóc van xin khoan hồng. Nếu họ không cho nó thêm thời gian như hình thức, chúng tôi,những nạn nhân đây đã xong lâu rồi.”
“Đó thật sự là sự thật à? Tớ tự hỏi liệu các cậu có mục tiêu và mục đích khác ý chứ.”
Cánh cửa sổ ở hành lang đều đã đóng. Mặt trời vẫn lơ lửng trên cao bầu trời, chiếu nắng xuống nơi chúng tôi, càng làm nóng và ẩm hơn.
“Tôi không hiểu ý cậu nói là gì. Aiz, bà mẹ nó. Nóng vãi!”
Khả năng tập trung và suy nghĩ của một người sẽ bị giảm đi khi nhiệt độ ngày một nóng lên. Người ta sẽ không thể thể hiện được khả năng logic hay sáng tạo vượt tầm nếu ở ngoài môi trường thoải mái của họ. Càng nhồi thêm nhiều thông tin lúc này, đầu của họ sẽ càng bị quá tải.
“Sao cũng được, bọn tôi đi đây. Bọn tôi sẽ bị luộc sống nếu cứ đứng đây mãi.”
“Điều đó sẽ ổn chứ? Nếu các cậu rời khỏi nơi này, các cậu có thể sẽ phải hối hận suốt đời mất.”
“Cậu muốn gì, Ichinose?”
Họ dường như không thể hiểu được cô ấy đang nói đến đâu.
“Các cậu vẫn không hiểu hả? Trường biết các cậu nói dối mà, lớp C ạ. Họ biết từ ban đầu rồi.”
Tuyên bố này có thể là một bất ngờ đến với họ. Không ai trong tụi nó có thể tưởng tượng ra được hậu quả. Ishizaki và mấy đứa kia nhìn nhau một vài giây rồi cả ba cười khẩy.
“Đừng làm tôi buồn cười nữa. Chúng tôi nói dối à? Và trường biết được?”
“Hahahaha. Các cậu hài hước thật đấy. Các cậu vẫn nghĩ tớ đùa nhỉ.”
“Hay đấy, Ichinose. Nhưng cậu cũng lì lợm ghê.”
“Tớ có bằng chứng thực sự đấy.” Ichinose nói tiếp.
“Ồ? Ừ thì để xem nào. Cho bọn tôi xem bằng chứng mà cậu—”
Tụi nó đã nghĩ là chúng tôi sẽ không có được thêm bằng chứng nào, hiển nhiên thôi. Kể cả sau khi Ichinose nói, bọn nó cũng chả sợ sệt gì. Dù sao thì, khi cậu ấy bắt đầu phát biểu, thất bại của bọn nó đã được quyết định.
“Các cậu có biết máy quay an ninh đã được lắp đặt mọi nơi trong trường không? Đó là một biện pháp để họ theo dõi những gì chúng ta làm hàng ngày đấy.”
“Ừ. Thế thì sao?”
Chúng nó có vẻ biết trước về vụ máy quay đó.
Ishizaki và mấy đứa khác tỏ ra không quan tâm là bao.
“Ừ, là vậy đó. Các cậu không thấy nó hả?”
Ichinose nhìn lên góc gần trần nhà gần sảnh hơn một chút.
Ishizaki và mấy đứa khác nhìn theo ánh mắt của cậu ấy.
“Hử?”
Giọng mấy cậu ấy hoàn toàn không có vẻ gì là tin được. Một chiếc máy quay an ninh treo ở hành lang và nó thi thoảng quay từ trái sang phải, ghi lại tất cả mọi thứ.
“Thật tệ quá nhỉ, đúng không? Nếu các cậu muốn dựng bẫy cho người nào đó, các cậu nên làm ở chỗ không có máy quay chứ.”
“Ba, ca-cái máy quay nào chứ?! Tụi bay nói dối! Nhưng, làm gì có máy quay ở mấy hàng lang khác?! Nếu chỉ lắp có 1 cái thì lạ thật đấy!?”
Ishizaki quay lại nhìn đồng bọn của nó, như đang hỏi ý của tụi nó vậy.
Họ gật đầu, xác nhận rằng là đúng, Ishizaki đã đúng. Cả đám lau bớt mồ hôi trên mặt khi trả lời.
“Tụi mày không lừa được bọn tao đâu. Chúng mày đã tự lắp mấy cái máy quay đó!”
“Các cậu nói đúng, gần như là vậy, mấy chiếc máy quay an ninh này không được lắp ở tất cả mọi hành lang. Cơ mà có một số ngoại lệ đấy, và một số nơi đã được lắp máy quay, như là đằng trước giảng đường và phòng thí nghiệm. Vì cơ sở vật chất khá đắt tiền ở trong phòng. Hơn thế nữa, phòng thí nghiệm có rất nhiều hóa chất. Máy quay được đặt ở đây là điều hiển nhiên thôi.”
“Các cậu đã nhìn ở đằng kia chưa, sau lưng các cậu ấy? Ở đó cũng có một cái, đúng hem?”
Ishizaki và mấy đứa khác nhìn xuống hội trường như đã được chỉ, một cái máy quay ở đó. Tất nhiên là máy quay đó để theo dõi hội trường đối diện.
“Vậy nếu chúng tớ đã thật sự lắp máy quay ở đó, như các cậu nói, chúng tớ đã chuẩn bị một cái máy ở bên đó rồi ấy chứ? Ngoài ra, chính xác làm sao thì chúng tớ đã chuẩn bị máy quay như thế nào khi chúng tớ còn không rời trường từ đầu chứ?”
Chúng tôi dần dần cắt hết đường trốn của tụi nó từ cái từng cái một.
“Đ-Đó là điều không thể… Nó… Ý tao là, chúng tao… đã kiểm tra trước đó rồi mà.. Tụi tao đã nên..”
“Đây là tầng 3, nhưng các cậu đã thực sự kiểm chưa? Có thể các cậu chỉ nhìn ở tầng 2 hay 4 thôi? Có khi mấy chiếc máy quay này được lắp ở đây chỉ là cái bẫy thôi ý?”
Cả ba đứa vò đầu bứt tai và vã hết cả mồ hôi hơn bình thường.
“Mà, các cậu hẳn đã tự nhận thực được hậu quả rồi nhỉ?? Người bình thường khi không lại đi kiểm tra camera làm gì? Điều này đơn giản các cậu đã thừa nhận tội của mình rồi.” Ichinose tung đòn cuối.
“Vậy, vậy.. Khi đó… Không thể nào..”
“Máy quay an ninh không thể ghi âm lại giọng của các cậu, nhưng nó chắc chắn ghi lại được khoảnh khác các cậu là đứa ra nắm đấm đầu tiên đấy.”
Cổ áo của đồng phục bọn nó hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi.
Ichinose trao mọi thứ lại cho tôi.
“Nhà trường đang đợi đấy ? Đến đó và nói ra sự thật đi. Sau khi cho các cậu thêm thời gian ân hạn, Chủ tịch Hội đồng Học sinh cũng đã hỏi các cậu có nói dối hay không rồi. Nếu các cậu tự ngẫm lại, các cậu không nhận ra rằng Hội đồng Học sinh đã nhìn thấu mọi thứ sao?”
Cả ba đứa chúng nó chắc đang điên cuồng vắt óc nhớ lại xem những gì đã xảy ra trong cuộc họp. Tất nhiên rồi, Hội đồng Học sinh chưa biết được bọn chúng đã nói dối. Tuy nhiên, Hội đồng Học sinh cũng rất tò mò ai mới thật sự nói đúng sự thật. Nếu học sinh lớp C giải thích câu hỏi đó để nhắm thẳng vào họ, thì họ tự tín nhiệm bản thân mình rồi.
“C… Tao chả nghe điều gì như vậy cả! Tất cả đã kết thúc rồi!”
Komiya oằn người. Dựa lưng vào tường rồi khụy xuống.
Kondou ôm đầu mình. Trông họ dường như đã nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Hoặc chỉ tôi nghĩ vậy, nhưng Ishizaki thì không như vậy.
“Ch-chờ đã. Vẫn không thuyết phục. OK, cứ xem như là máy quay an ninh đã quay được vài đoạn đi. Chúng mày đã có thể dùng nó để thuyết phục Sudou vô tội mà không cần làm gì khác? Chúng mày không cần phải gọi bọn tao ra đây để nói làm gì. Mày đã có thể phát nó trong buổi tái thẩm. Nhưng rồi còn gọi bọn tao ra đây làm gì?”
“Vô tội? Nó tùy thuộc vào các cậu nghĩ vô tội là như thế nào. Chúng ta biết cả hai bên đều bị thương trong lúc ẩu đả. Bất kể như nào đi chăng nữa, Sudou cũng đã đánh ba người. Không phủ nhận được. Tất nhiên rồi, nếu cảnh quay an ninh đó có thể chứng minh rằng Sudou không gọi các cậu ra đây, cậu ấy đã nhận được hình phạt nhẹ nhất có thể rồi. Dù sao thì vị trí của cậu ấy bây giờ vẫn vị đe dọa. Cậu ấy có thể sẽ không được phép tham gia vào các giải đấu nữa.”
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán Ishizaki như thác đổ. Chúng tôi cũng thấy nóng hừng hực, nhưng so ra thì nhìn vẫn đỡ hơn 3 đứa kia. Nhiệt độ bọn nó càng tăng hơn khi chúng tôi tiếp tục dồn họ vào chân tường.
“Cái đéo gì? Ừ thì, theo như những gì các người nói, cảnh quay an ninh kia cũng chả là cái thá gì đúng không? Tụi tao sẽ ổn thôi miễn là tụi tao làm Sudou bị đình chỉ dù chỉ một ngày đi chăng nữa.”
“Ừ để rồi cả 3 bị đuổi học. Mấy cậu thực sự ổn chứ?”
Rõ ràng là mấy đứa đó chưa nghĩ đến khoản đó, và cũng không nhận ra thứ mình sẽ phải đối mặt.
“Nếu ai đó kiểm tra lại máy quay an ninh thì nó sẽ làm sáng tỏ sự dối trá của các cậu đây. Nếu điều đó xảy ra, đúng là cơ hội tốt để được rời khỏi trường. Ai cũng có thể thấy được mà.”
“Cái—”
“Đ-đợi đã, tại sao lại bị trục xuất? Bọn tao đâu có nói dối!” Kondou cố bảo vệ bản thân mình, giọng nói yếu ớt và kiệt sức.
“Nhà trường đang thử chúng ta. Họ thử để xem liệu chúng ta có tự giải quyết được không, và chúng ta sẽ rút ra kết luận gì. Cậu không thấy nếu nghĩ theo hướng đó thì mọi thứ đều hợp lí à?”
“Tại sao lại… T-Tao chắc chắn không muốn bị trục xuất!”
“N-Này, Ishizaki. Bây giờ không phải là quá muộn nếu chúng ta thú tội đâu! Nếu chúng ta làm vậy, có thể trường sẽ tha cho chúng ta!”
“Nhảm nhí. Thừa nhận đã nói dối sao? Được thôi. Chỉ cần Sudou bị trừng phạt, tao sẽ chuẩn bị cho mọi hình phạt kinh khủng nhất có thể, thật là một sự hy sinh vẻ vang! Đó sẽ là cái kết dành cho Sudou!”
Nói cách khác, Ishizaki không định rút lui.
“Đó khá sớm để đưa ra quyết định đấy. Chúng tôi sẽ cho các cậu cơ hội cuối cùng. Chỉ có một cách của cả hai lớp C và lớp D.”
“Còn lâu tao mới làm!”
Nếu vụ ẩu đả tồn tại thì sẽ không thể cứu mọi người. Trong trường hợp đó, nó có thể sẽ tốt hơn nếu nó không xảy ra.
“Chỉ có một cách giải quyết vấn đề này thôi. Nói với trường rằng các cậu muốn rút lại khiếu nại của mình. Nếu không có khiếu nại, sẽ không có ai bị phạt cả. Thêm vào đó, nếu các cậu làm điều đó, nhà trường sẽ không phơi bày cảnh quay từ máy quay an ninh, đó cũng là lợi ích của lớp D. Như chúng ta đã biết, nếu mấy cảnh đó bị phơi bày, Sudou cũng sẽ bị phạt ở mức độ nào đó. Nói cách khác, lớp C và lớp D có thể hòa giải với nhau. Nhà trường không thể điều tra nếu họ không xem được đoạn video đó và thấy rằng các cậu đã nói dối, đúng không?”
“Ahh. Ahh… để… để tao gọi cái đã..”
Trông Ishizaki như sắp sụi lấy điện thoại của nó ra. Tuy nhiên, Ichinose kiên quyết nói không với cậu ta. Cô ấy sẽ không cho nó thời gian để suy nghĩ. Chúng ta phải kết thúc ngay bây giờ.
“Nào, cậu này có vẻ không hợp tác lắm nhỉ. Vậy bọn tớ nộp bản quay cho nhà trường nhé.”
Tôi gật đầu đồng tình. Kondou và Komiya nắm lấy cánh tay của Ishizaki.
“Thôi nào. Hãy làm theo ý tưởng của Ichinose đi, Ishizaki!”
“Đ-Đợi đã. Nếu tao không báo lại với người đó, mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ lắm”
“Chúng ta thua rồi! Tao không muốn bị trục xuất đâu! Làm ơn đi, Ishizaki!”
“Đm! Được thôi.. Tụi tao sẽ rút lại. Bọn tao rút lời là được chứ gì!”
Ishizaki khụy gối xuống.
“Nào, giờ hãy đi đến phòng Hội đồng Học sinh thôi. Chúng ta sẽ cùng đi.”
Chúng tôi đến phòng Hội đồng Học sinh, cả ba đứa lớp C bị kẹp giữa chúng tôi. Nếu lơ tụi nó một tí, tụi nó sẽ gọi cho đồng bọn ngay. Cuối cùng cũng đến phòng Hội đồng Học sinh, chúng tôi đẩy bọn nó vào trong. Horikita đã sắp xếp mọi thứ vào với nhau khá ổn.
7.3
“Phù! Tớ cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu nhé! Cảm ơn cậu đã cho tớ một vai lớn như vậy. Tớ thấy vui lắm. Nhưng vụ này xong rồi nhỉ?”
“Ừ, nó kết thúc rồi.”
“Tớ đã tự hỏi các cậu sẽ làm gì khi hỏi mượn thêm ít điểm hôm qua.”
Chúng tôi quay lại Khu đặc biệt vừa nóng vừa ẩm đấy và dựng hiện trường giả.
“Tớ không thể tin được các cậu muốn lắp camera đấy.”
Nhà trường đã không lắp máy quay ở đó. Ichinose và Kanzaki đã mua nó, và cùng nhau với Giáo sư gắn nó lên trong giờ nghỉ trưa. Ishizaki và hai tên khác đã sợ vãi linh hồn nếu đoạn phim kia bị lộ ra ngoài, nhưng máy quay an ninh đó chỉ là hàng giả thôi.
Tôi đã khá bất ngờ khi trường cũng bán những thứ đó. Một lần nữa, nếu mọi người không nghĩ rằng nó dùng để phòng chống tội phạm, chúng khá hữu ích khi dùng để đo lường hay ghi hình. Nói cách khác, là dụng cụ học tập. Không gọi là camera an ninh có lẽ sẽ dễ hiểu hơn.
Sức nóng đã làm ảnh hưởng đến khả năng suy nghĩ của lớp C.
Họ đã vào thế khủng hoảng, không một giây ngơi nghỉ. Thêm vào đó, chắc bọn họ cũng sẽ cảm thấy đe dọa về mặt tâm lí trong khoảnh thời gian đó. Không có cách nào để nhận ra rằng chúng tôi đang lừa họ. Kể cả khi bọn nó nghi ngờ thì cũng chẳng còn thời gian để điều tra nữa rồi.
“Khi ngày đã điểm, các cậu sẽ là đối thủ đáng gờm với lớp C đấy, Ayanokouji.”
“Nếu ngày như vậy đến.”
Tuy nhiên, Ichinose sẽ có thể lên lớp A sớm thôi.
“Nếu Horikita-san đã ở trong lớp B, chúng ta đã có thể đánh bại lớp A ngay rồi.”
“Cũng có thể.”
Tôi tháo camera ra và truyền xuống Ichinose, người đang giữ chắc chiếc thang.
“Tớ chắc chắn sẽ trả lại điểm cậu cho tớ mượn. Chỉ cần nói với tớ khi nào cậu cần thôi.”
“Tất nhiên rồi. Chỉ cần cậu trả trước khi chúng ta tốt nghiệp thì không sao cả. Vậy bây giờ cậu làm gì đây? Chờ trước phòng Hội đồng Học sinh hả?”
“Chắc vậy..”
Tôi chợt nhớ đến chuyện gặp Sakura. Cậu ấy nói cậu ấy có việc hôm nay, nhưng cổ làm gì trong cái thế giới đó nhỉ? Ban nãy khi cậu ấy đợi tôi sau giờ học, cậu ấy đã muốn nói gì với mình sao? Cậu ấy nhìn có vẻ quyết tâm làm gì đó, theo vẻ mặt của cô ấy thì tôi đoán vậy. Đúng chứ nhỉ? Cậu ấy nói rằng cậu đã có cam đảm rồi. Nhưng vì chuyện gì đây?
Cảm giác này thật khó chịu, như thể đầu tôi tê cứng trong khi suy nghĩ cứ quay cuồng lên vậy.
“Ồ, à ừ, nó làm tớ nhớ ra một việc. Có một chuyện tớ muốn nói với cậu, Ayanokouji-kun.”
Trước khi Ichinose kịp nói ra thì tôi đã chạy đi mất rồi. Bất kể cậu ấy muốn nói gì với tôi, thì cũng để sau đã.
“Huh?! Đ-Đợi chút đã!”
Tuy cậu ấy không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, vì lí do nào đó cậu ấy đuổi theo tôi.
7.4
Dữ liệu theo dõi của điện thoại tội hiển thị lối vào cửa hàng điện tư. Ichinose vẫn chưa ngừng chạy theo tôi và bị kẹt lại. Khi chúng tôi gần đến nơi, tôi gần như hụt hết cả hơi. Tôi phải dừng lại một chút để thở đều. Như cảnh cáo, tôi ra hiệu Ichinose im lặng.
“Làm ơn đừng liên lạc với tôi nữa!”
“Tại sao em lại nói những điều như vậy chứ? Em là bảo bối của anh.. Lần đầu tiên anh nhìn thấy em trên tạp chí, anh đã yêu em mất rồi. Gặp lại em ở đây, anh cảm giác chúng mình như là định mệnh vậy. Anh yêu em… anh không thể ngừng yêu em được nữa!”
“Dừng lại.. Làm ơn, dừng lại đi!” Sakurra la lên. Cậu ấy lấy thứ gì đó ra khỏi túi. Những lá thư tay. Cả tá lá thư như vậy… không, cả trăm cái ấy chứ. Tôi tự hỏi liệu thằng cha này đã gửi biết bao nhiêu cái rồi.
“Tại sao ông lại biết số phòng của tôi? Tại sao ông cứ gửi cho tôi những thứ này vậy?”
“Tại sao à? Tất nhiên là anh biết số phòng của em và gửi em những lá thư đó rồi. Đó là bởi vì trái tim chúng ta đã được gắn kết.”
Sakura dường như đã phải khổ sở từ lúc mới vào trường.
Fan hâm hộ biết được danh tính của cậu ấy, và cậu ấy phải đối mặt với sự chú ý của ông kia mỗi ngày.
Tuy nhiên, Sakura cũng chịu quá đủ rồi, nhờ sự cam đảm của cô ấy được phát hiện, nó sẽ sẽ bùng nổ sớm thôi. Cậu ấy sẽ chọn cách giải thoát bản thân khỏi thằng ấu dâm đó ngay tại đây và ngay lúc này.
Tôi đã hiểu được sự quyết tâm của cô ấy.
“Hãy dừng lại đi. Nó làm tôi cảm thấy thật phiền phức!”
Cô ấy ném bó thư xuống đất, từ chối tình cảm đơn phương của người đàn ông kia.
“Tại.. Tại sao em có thể làm như vậy? Kể cả khi anh đã viết hết tâm nguyện của mình dành cho em!”
“Đ-Đừng lại gần tôi thêm nữa!”
Người đàn ông đó thu hẹp khoảng cách giữa mình và Sakura. Thằng cha đó đã bước lại gần một cách dữ dội như thể sắp tấn công cậu ấy vậy. Chộp lấy cánh tay của Sakura, anh ta đẩy cậu ấy dựa vào cánh cửa bị đóng của tiệm.
“Anh sẽ cho em thấy anh đã yêu em nhiều thế nào ngay bây giờ.. Nếu anh làm thì em sẽ hiểu được thôi, Sakura à.”
“Không, thả tôi ra!”
Ichinose kéo mạnh áo tôi. Đến mức này chúng tôi không thể để yên được nữa. Tôi muốn đợi đến lúc chúng tôi có thể chộp lại được khoảnh khắc với hành động dứt khoát một chút, nhưng có vẻ như tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Cầm lấy cánh tay Ichinose, chúng tôi sải bước như cặp phạm pháp. Trong khi đi ngang qua, chúng tôi chụp ảnh với điện thoại của mình, máy ảnh nhấp liên tục.
“Á à! Anh trai đồi trụy quá!”
“Hử?!”
Sakura như chết lặng khi nghe tôi nói với cái giọng kì lạ đó. Mất mặt quá, nhưng tôi phải làm thôi.
“Ố ồ, ‘Ấu dâm học sinh cấp ba.’ Tôi có thể thấy được tin giật tít ngày mai đây; tin nóng hổi luôn
“K-Không! Không phải như vậy. Mày sai rồi!”
“Hửm. Sai thế nào đây. Anh trai định bào chữa thế nào đây?”
Ichinose cố hùa theo màn kịch của tôi, nhưng giọng cậu ấy có vẻ hơi dữ. Người đàn ông kia, bối rối, vội vã đi ra khỏi Sakura. Nhưng chúng tôi đã chuẩn bị máy ảnh của mình.
“Sai ư? Tôi không nghĩ vậy đâu. Whoa, nhìn những lá thư này xem! Gớm thật í. Anh là kẻ bám đuôi à?”
Cậu ấy bịt mũi lại khi đang nhặt mấy lá thư lên, như thể đang cầm vớ của ai vậy. Cậu ấy cầm một góc của tờ giấy đó, chỉ dám lấy ngón trỏ và ngón cái đụng vào.
“Các người sai rồi. Nó chỉ là.. ờm, như vậy đó. Cô ấy nói muốn ai đó dạy mình cách sử dụng camera, nên tôi nói rằng tôi sẽ chỉ từng bước một. Vậy thôi đó.”
“….”
Tôi tiến lại gần người đàn ông kia, dồn hắn vào cánh cửa.
“Tôi và bạn gái mình đã chứng kiến mọi thứ rồi. Nên bọn tôi đã chụp ảnh lại. Nếu anh dám xuất hiện trước mặt cô gái đấy một lần nữa, hay gửi những lá thứ kinh tởm đó, chúng tôi sẽ phơi bày ra hết. Hiểu rồi chứ?”
“Hahahaha! Mày đang nói cái quái gì vậy? Tao thật sự không.. hiểu mày đang nói gì cả.”
“Không hiểu tôi đang nói gì cơ à? Ông không thể nói dối cho qua chuyện đâu, thằng già ạ. Nếu ông chỉ cần giơ tay lên hay thậm chí liếc mắt đưa tình với cô gái này thì nó sẽ là kết thúc của ông đấy. Tôi sẽ đấm chết cđm ông luôn. Hiểu rồi ha?”
Sau khi thằng cha đó đã không còn dám động tay động chân nữa, tôi đã cố tình cho hắn một chút thời gian để mà tự chạy cứu thân đi.
“T-Tạm biệt! Tôi sẽ không làm như vậy nữa!”
Ông nhân viên bán hàng chạy như ma đuổi vào trong cửa hàng để trốn khỏi chúng tôi. Khi nguồn cơn khủng bố của cậu ấy cuối cùng cũng chạy đi, Sakura đột nhiên trông kiệt sức. Nhìn cậu ấy như sắp lật đổ và ngã khụy xuống, nên tôi nhanh chóng choàng tay cô ấy và đỡ dậy.
Tôi đã nói rất nhiều lúc trước rồi, nói thêm cũng không cần thiết. Cậu ấy đang cố gắng vượt qua cuộc khủng hoảng mà cậu ấy sẽ phải tự đối mặt. Tôi phải xem xét cảm xúc của cậu ấy nữa.
“Ayanokouji…kun. Tại sao cậu lại ở đây?”
“Tớ mừng vì tớ có số điện thoại của cậu đấy.” Tôi lấy điện thoại mình ra để đưa địa điểm của Sakura xem.
“Tớ đoán là tớ không có gì tốt đẹp sau tất cả.. Đến cuối cùng thì tớ vẫn không thể tự mình làm được gì.”
“Không phải là vậy mà. Vừa nãy nhìn cậu vứt mấy lá thư đó xuống đất trông ngầu đấy.” Tôi chỉ vào đống hỗn lộn của mấy tờ giấy màu mè đang rải rác mọi nơi kia.
“Này, này. Người bí ẩn mà cậu nhắc đến là ai vậy? Idol nào à?”
Ichinose ném mấy lá thư kinh tởm ấy xuống đất, nghiêng đầu thắc mắc.
“Đó là..”
Mặc dù tôi không muốn giấu điều gì với Ichinose, tôi ngần ngại nói ra mà không có sự cho phép của Sakura. Tuy nhiên, Sakura nhìn vào mắt tôi và nhẹ gật đầu.
“Sakura đây là một idol khi cậu ấy còn ở trong trường cấp hai đấy. Tên cậu ấy là Shizuku.”
“Hử?! Idol á?! Thật luôn đấy! Cậu là người của ngành giải trí luôn! Uii, cho tớ xin cái bắt tay với, bắt tay í!” Trông Ichinose háo hức như là trẻ con ấy.
“Nhưng tớ chưa bao giờ xuất hiện trên TV hay gì cả…”
“Mặc dù là như vậy, nhưng thế là tuyệt rồi í! Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành Idol hay gì hết trơn.”
Tôi đã không biết được điều đó. Tôi tưởng Ichinose có tướng làm idol cơ.. Không, đúng hơn là, tôi nghĩ cô ấy có nhưng phẩm chất cần thiết để làm được.
“Cậu biết từ khi nào vậy, Ayanokouji-kun?” Sakura hỏi tôi.
“Mới khi nãy thôi. Xin lỗi nha. Một số đứa trong lớp cũng đã biết.”
Vì cậu ấy cũng sẽ biết sớm thôi nên tôi quyết định nói luôn.
“Tớ nghĩ tớ khá vui vì chuyện đó đấy, thật sự.. nó khá khó khăn khi phải nói dối mọi người.”
Nếu trong trường hợp này đã giúp Sakura cởi bỏ lớp mặt nạ của mình thì nó cũng là điều tốt đấy chứ.
“Bất cứ giá nào, cậu phải can đảm lên. Tớ sẽ phải nhúng tay vào nếu có chuyện xảy ra đấy.”
“Ha ha.. Ừ cậu nói cũng phải. Tớ đã rất sợ hãi.”
Người con gái đã mở lòng khóc trước mặt tôi ngày hôm qua nay đã cười vui một cách khác lạ. Cậu ấy cười khi nước mắt trên mi như sắp rơi.
“Ayanokouji-kun, đừng nhìn tới với cái ánh mắt lạ như thế.”
“Lạ sao?”
“Thôi kệ đi, không có gì đâu.” Sakura không nói rõ ràng, nhưng cậu ấy nhẹ nở nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt mình. “Cậu có nghĩ rằng mọi người sẽ chú ý đến tới nếu tớ bỏ kính ra đi học không, và thay đổi kiểu tóc nữa?”
“Tớ nghĩ vẫn sẽ có trường hợp hoảng hốt khi họ chú ý đến đấy.. nhưng tớ nghĩ sẽ ổn thôi.”
Tôi đột nhiên hình dung tới một cô gái xinh đẹp, với vô số khán giả đổ xô về phía trước để đón một cái nhìn thoáng qua của cô. Cậu ấy có một khuynh hướng nhẹ nhàng, và những phẩm chất đó sẽ khiến các chàng trai tự nhiên vây quanh mình.
“Whoa.. Cậu thật là đáng yêu quá đi! Cậu ấn tượng hoàn toàn khác khi không đeo kính đó!”
Có vẻ như Ichinose đã tra cứu Shizuku trên điện thoại của cậu ấy. Cậu ấy nhìn thật háo hức với những gì mình tìm được. Mặc dù vụ ẩu đã với Sudou có thể đã gây nguy hiểm đến lớp của chúng tôi và làm nổi lên sự mất đoàn kết của mọi người, ít nhất thì nó cũng đã giúp Sakura trường thành hơn. Có lẽ cũng đáng.
Chờ đã. Tôi thật sự không phải là người sẽ suy nghĩ như vậy. Hoặc, có khi tôi phải nói rằng tôi cũng không biết loại người như tôi là như thế nào từ ban đầu.
Vậy đâu mới thật sự là tôi? Tôi có hơi hoang mang.
“Xin lỗi nha. Vì im lặng nãy giờ.”
“Không có gì để cậu phải xin lỗi cả.”
“Tuy vậy, tớ nghĩ mối quan hệ của hai ta có thể giúp cậu giải bày mọi thứ. Nếu cậu cảm thấy thật khổ sở hay lạc lõng, cậu có thể tâm sự với tớ. Cậu nên hỏi ý kiến Horikita và Kushida nữa.”
Đằng sau tôi, Ichinose cố tình bật lại tôi kiểu hơi quá đáng.
“Ồ,cái gì mà ‘Cậu có thể tâm sự với tớ.’ cơ, ý cậu là gì đây?”
Toang rồi.
“Tớ hiểu ý cậu mà,” Sakura nói thầm.
“À, tớ cũng sẽ giúp đỡ cậu nữa.” Dù Ichinose không quen biết Sakura cho lắm nhưng cậu ấy vẫn cười với Sakura.
“Tớ là Ichinose, từ lớp B á. Rất vui khi được làm quen với cậu, Sakura-san.”
Sakura có hơi lưỡng lự, nhưng vẫn bắt tay Ichinose đang đưa ra.
“Tiện thể, lúc nãy có phải cậu muốn nói gì với tớ lúc ở Khu đặc biệt phải không?” Tôi hỏi, vừa nhớ lại câu chuyện vừa nãy với Ichinose.
“À ừ, đúng là vậy. Có một thứ quan trọng tớ phải nói với cậu.”
Ichinose hít một hơi thật sâu, và rồi mặt nghiêm nghị trở lại.
“Tớ nghĩ có thể không nên nói bây giờ, nhưng..tớ nghĩ có ai đó sai khiến đằng sau chuyện của Sudou.”
“Sai khiến à?”
Bởi vì Ichinose nhìn có vẻ nghiêm trọng, tôi không nghĩ rằng đây chỉ là linh cảm của cậu ấy.
“Nói thật ra thì trước đó đã có một cuộc xung đột giữa các học sinh lớp B và lớp C. Tuy nhiên vào lúc ấy nhà trường không tham gia vào. Ai đó đã nói rằng Ryuuen-kun là chủ mưu mọi chuyện.”
“Ryuuen? Tớ không biết cái tên đấy.”
“Đó là bởi vì chưa có lí do để cậu ấy xuất hiện thôi. Không có lí do nào để cậu biết mặt cậu ta cả.”
Ichinose, người luôn tỏa nắng, trông giờ có vẻ ảm đạm và hơi cay nghiệt.
“Tớ là người thận trọng nhất trong những đứa năm đầu ở đây. Tớ nghĩ hắn đã dựng cho Sudou một hình tượng của kẻ hay dối trá, và xúi giục cậu ta gây hấn với lớp B. Tất cả là do một mình cậu ta làm nên. Cậu ta không ngần ngại làm tổn thương bất kì ai vì lợi ích của bản thân mình. Cậu ta là một đối thủ đáng gờm đấy.”
“Khi lớp B có chuyện, cậu có giải quyết nó theo giải pháp hòa bình không?”
“Ừ thì bằng cách nào đó. Tuy nhiên, cậu ta xem nó như là trò chơi vậy, cậu ta chỉ quan tâm tới thắng hay thua thôi. Dù sao thì, nhờ những sắp đặt của cậu ta, tớ đã dần hiểu các trường mình hoạt động. Cậu tốt nhất nên dè chừng.”
Tôi không biết Ryuuen là ai, nhưng rõ ràng cậu ta là một đối thủ khá nguy hiểm. Một người nào đó phát triển các chiến lược tàn nhẫn có thể trục xuất chúng tôi nếu chúng tôi bỏ lỡ dù chỉ một bước duy nhất.
“Nên nếu có chuyện gì xảy ra, cậu có thể tìm sự trợ giúp từ tớ. Cứ nói cho tớ bất kể khi nào cậu cần.”
“Ừm. Tớ sẽ ghim vào đầu.”
7.5
Sudou-kun và tôi đã đến phòng Hội đồng Học sinh 10 phút trước khi cuộc thảo luận bắt đầu. Tachibana-san là người duy nhất có mặt ở đây. Tôi không thấy có dấu hiệu nào của các học sinh khác, hay anh trai mình.
“Ôi trời mẹ ơi, tớ lo thật đấy. Cậu thấy sao, Horikita?” Sudou hỏi.
“Tôi cũng thấy như vậy thôi.”
Vụ việc lần này sẽ êm xuôi hôm nay thôi. Tôi biết nó sẽ không dễ dàng, nhất là với tôi. Tôi sẽ phải tuyên bố rằng Sudou hoàn toàn vô tội sau tất cả mọi chuyện. Nếu kế hoạch của tôi thất bại, tất cả sẽ tan thành mây khói. Tôi nghĩ rằng sẽ có một số giá trị được đưa ra, nên tôi đã lên kế hoạch này trong thời gian được ân hạn.
Nếu chiến lược lần này thất bại, nó sẽ chỉ trở thành cuộc cãi vả không hồi kết. Đến cuối cùng thì kết quả có thể sẽ tệ hơn là sự thỏa hiệp đã được đề nghị trong buổi thẩm vấn trước đó. Sudou-kun chắc sẽ ghét tôi trở lại. Và cậu ta sẽ hành động không đáng có. Dù sao thì tôi vẫn phải xem xét khiếu nại của cậu ấy và kháng cáo lên hội đồng là trách nhiệm của tôi.
Ngoài ra, tôi cho rằng nếu chính Sudou-kun muốn điều đó, sẽ có khả năng gặp họ nửa chừng thôi. Họ có thể sẽ muốn rút ngắn lại thời gian đình chỉ của cậu ấy nhiều nhất có thể. Nếu chúng tôi lấy đó làm tâm điểm cho cuộc thảo luận, chúng tôi cũng có thể đã sắp xếp cho hình phạt của Sudou-kun nhẹ nhàng nhất.
Hòa giải là một cái tên khác cho sự thất bại này. Dù vậy, nếu người được hỏi mong muốn điều đó thì chúng tôi cũng không còn sự lựa chọn nào khác.
Một lát sau, cánh cửa phòng Hội đồng Học sinh mở ra. Tim tôi như đập mạnh hơn gấp đôi. Anh trai tôi.. Từ ngữ như kẹt cứng trong lồng ngực mình như sẽ không thể nào tuôn ra được nữa.
Mặc dù tôi nên hiểu điều đó, tôi cảm thấy như bị tấn công vậy. Tôi cảm thấy suy sụp với nhiều triệu chứng như là run rẩy, lo âu và chóng hết cả mặt mày. Nhưng tôi không thể nào lặp lại lỗi lầm ngày hôm qua nữa.
Tôi đưa mắt sang nhìn anh trai mình. Đã có thêm đối thủ khác mà tôi phải đối mặt.
“Ôi, trời. Tôi thấy cậu kia hôm qua đã ở đây mà giờ mất tăm rồi nhỉ.”
Tiếp đến là thầy giáo của lớp C, Sakagami-sensei. Cô Chabashira đã đi cùng với thầy ấy vào. “Chuyện gì xảy ra với Ayanokouji vậy, Horikita?” cô hỏi tôi.
“Cậu ấy không tham gia ạ.”
“Không tham gia sao?”
Cô Chabashira quay sang chỗ trống của cậu ấy với vẻ mặt khó hiểu. Cô ấy có vẻ quan tâm đến sự vắng mặt của cậu ấy, như thể buổi đàm phán này sẽ chả có ý nghĩa gì khi không có cậu ấy vậy. Không, không hẳn là không ý nghĩa, nhưng… nó thật mơ hồ, nhưng tôi biết được rằng trong thâm tâm cô Chabashira cũng xem sự vắng mặt này là sự tham gia của Ayanokouji.
“Vâng ạ, dù cậu ấy không ở đây, kết quả cũng sẽ như vậy thôi.” Tôi không muốn thừa nhận nó, nhưng tôi làm vậy chỉ muốn rũ bỏ làm cái bóng cả cậu ấy.
“Ừ thì, sao cũng được. Tùy thuộc vào các em quyết định thôi.”
Cả hai thầy cô đều ổn định chỗ ngồi. Chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc tái phẩm này khi lớp C tới sớm thôi. Khi thời khắc ấy đã điểm, cuộc chiến này sẽ đi về đâu?
Thật đơn giản. Chúng tôi sẽ phản bác lại những gì bên kia nói. Rồi cũng sẽ tua đi tua lại cái đoạn tranh nhau mình mới là người nói thật, và xuyên qua những lời nói dối đó để tuyên bố rằng sự thật nằm bên chúng tôi.
Cuối cùng, học sinh bên lớp C cũng đã đến. Nhìn họ toát hết cả mồ hôi, như thể vừa gặp ma vậy.
“Các em đến vừa lúc đấy,” thầy Sakagami nói với mấy đứa học sinh lớp bên với cái thở dài nhẹ nhõm. “Chà, chúng ta sẽ tiếp tục cuộc thảo luận về vụ việc này, từ đoạn hôm qua nhỉ. Xin mời ngồi.”
Tachibana-san mời học sinh lớp C ngồi xuống. Tuy nhiên, họ không nhúc nhích một tí nào. Thay vào đó, họ vẫn đứng trước mặt thầy Sakagami.
“Các cậu có thể ngồi xuống được rồi chứ?” Tachibana-san lặp lại yêu cầu của mình, nhưng cả ba vẫn đứng đờ ra.
“Ờ ờm… Thầy Sakagami.”
“Chuyện gì?”
Không chỉ có mình tôi. Mọi người trong phòng đều cảm thấy tình huống này thật kì lạ.
“Liệu chúng ta có thể không làm buổi tái thẩm này được không ạ?”
“Ý các cậu...? Các cậu nói cái gì vậy?” Thầy Sakagami đứng lên để đáp lại yêu cầu không thể ngờ đến này vậy.
“Có phải các cậu muốn đến đây để thỏa thuận không? Hay các cậu đã làm gì rồi?” Anh trai của tôi nhìn lớp C với ánh mắt sắc lẹm. Tuy vậy, cả ba đứa đều lắc đầu, ra hiệu là không, họ không muốn thỏa thiệp.
“Chúng em nhận ra mình đã không nói điều gì đúng về chuyện bên nào có lỗi cả. Khiếu nại của bọn em là một sai lầm. Vì vậy, bọn em muốn rút lại.”
“Các em muốn rút lại đơn khiếu nại ư?” Cô Chabashira vừa cười khẩy vừa nói. Cô ấy nhẹ cười, như thể cô ấy đã thấy được chuyện gì thú vị vậy.
“Có chuyện gì đáng buồn cười chứ cô Chabashira?” thầy Sakagami có vẻ không ưa thái độ đó lắm, lườm cô Chabashira ra vẻ khó chịu.
“Ồ, xin thứ lỗi cho tôi. Tôi chỉ bất ngờ vì tôi không thể hình dưng ra được chuyện này đấy. Tôi tưởng chúng ta sẽ tranh cãi cả ngày cho đến khi bên còn lại quá mệt, hay đến lúc mà chúng ta có thể đưa ra được một đề nghị thỏa đáng cho hai bên. Tuy nhiên, thật không thể tin nổi, các em ấy đã nói rằng mình muốn rút lại khiếu nại.”
“Thưa các thầy cô, ban Hội đồng Học sinh, chúng em thật sự xin lỗi vì đã làm mất thời gian của mọi người. Tuy vậy, sau khi đắn đo kĩ lưỡng thì đây là kết luận của chúng em.”
Lời kêu gọi ấy được cả ba học sinh thể hiện với ý chí mạnh mẽ. Có vẻ như Ayanokouji-kun và Ichinose-san đã xử lí mọi việc khá ổn thỏa. Tôi cố gắng thể hình mình đang bình tĩnh và tiếp thu, không thể lộ ra rằng mình cảm thấy nhẹ nhõm được.
“Tất nhiên là tôi không thể chấp nhận việc này rồi. Các em đã không làm gì sai. Sudou-kun đã gây nên mọi chuyện này vì sự giận dữ và bạo lực từ một phía. Các em có thể ngồi im lặng và chấp nhận nó không?”
Như thể nhận ra điều gì đó, thầy Sakagami hướng đôi mắt đầy giận dữ qua Sudou-kun và tôi.
“Em đã làm cái gì vậy? Đe dọa học sinh của tôi bằng bạo lực để chúng nó rút đơn à?”
“Hử? Đừng vớ vẩn nữa chứ. Em không làm cái gì cả,” Sudou trả lời.
“Chuyện học sinh của tôi rút đơn khiếu nại là không thể nào trừ khi em làm vậy. Nói chúng tôi sự thật đi chứ. Nếu em làm vậy thì chúng tôi có thể làm gì với chuyện đó. “
“Thầy Sakagami.. chúng em sẽ rút lại khiếu nại cho dù thầy có nói gì đi chăng nữa. Quyết định của bọn em sẽ không thay đổi đâu ạ.”
Thầy Sakagami, như thể không thể chấp nhận được những gì các cậu học sinh của mình vừa nói, cúi đầu xuống và ngồi sụp xuống.
“Nếu các cậu đã nói rằng mình muốn rút lại, chúng tôi sẽ chấp nhận. Thật sự hiếm khi có ai hủy cuộc thảo luận trong vụ án, nhưng trùng hợp là hội đồng có thể làm được.”
Anh trai của tôi, chủ tịch Hội đồng Học sinh, cố gắng giữ bình tĩnh.
Tôi nắm lấy cánh tay Sudou-kun để ngăn cậu ấy thốt ra thêm một lời nào nữa.
“Horikita?”
“Yên lặng đi.”
Tôi không có thời gian để giải thích, không may là vậy, nên tôi đã phải kéo tay thật mạnh để cậu ấy ngồi xuống.
“Nếu các cậu muốn rút lại đơn, chúng tôi cũng không có ý định chống lại. Chúng tôi đồng ý việc này.”
Mặc dù tôi có thể hiểu được sự không bằng lòng của Sudou-kun khi bị mang đến buổi thẩm vấn này với tư cách bị chỉ điểm là người nói dối, nếu đơn khiếu nại được rút lại thì sẽ không còn phân kẻ thắng người thua nữa. Đó là những gì chúng tôi đã cố gắng làm.
“Dù vậy, theo qui định, chúng tôi yêu cầu một khoảng điểm nhất định để chi trả cho những chi phí trong quá trình đàm phán. Các cậu có ý kiến gì về việc này không?”
Đây là lần đâu tiên chúng tôi nghe về điều này. Học sinh lớp C nhìn có vẻ hơi ấm ức, nhưng liền đưa ra kết luận.
“Tụi em hiểu rồi.. chúng em sẽ trả cho việc đó.”
“Vậy tốt rồi, cuộc đàm phán này phải đi đến hồi kết rồi. Chúng tôi chính thức tuyên bố kết thúc.”
Khi chúng tôi đợi tấm màn này đóng lại, tôi tự hỏi liệu ai có thể tưởng tượng ra được kết cục này cơ chứ. Trong khi đó, tôi thấy cô Chabashira nở một nụ cười với tôi.
“Sudou-kun,” tôi nói. “Cậu sẽ không cần phải đối mặt với việc đình chỉ nữa đâu. Nhà trường cũng sẽ không nghĩ cậu là đứa có vấn đề. Cậu sẽ có thể tham gia vào các hoạt động của câu lạc bộ từ hôm nay và về sau thôi. Hiểu chứ?”
Tôi nhìn sang cô Chabashira để xác nhận.
“Tất nhiên rồi. Điều tương tự với các em lớp C thôi, hiển nhiên là vậy.
Nhiệt huyết tuổi trẻ là một điều tốt. Tuy nhiên, lần sau khi em chuẩn bị gây chuyện, thì nên nhớ lại vụ việc ngày hôm nay như một bài học. Đừng bao giờ quên, nhé?”
Cô ấy nhấn mạnh điểm này với cả hai bên lớp. Sudou-kun nhìn có vẻ hơi thất vọng, nhưng cậu ta vẫn gật đầu. Tôi cho rằng niềm vui được chơi bóng rổ sẽ lớn hơn sự thất vọng của cậu ấy. Hành động đóng góp của Kushida-san và Hirata-kun cũng sẽ được khen thưởng.
Thầy Sakagami lặng lẽ rút quân với mấy đứa học trò của mình. Khoảnh khác cánh cửa đóng lại, nghe như thầy ấy bắt đầu tra hỏi học sinh của mình cho ra lẽ. Nhưng nó cũng chẳng quan trọng nữa. Chúng tôi sẽ không cần phải đối phó với bất kì đơn kiện cáo ngu ngốc nào nữa, có lẽ là như vậy.
“Tôi mừng cho em đấy, Sudou,” cô Chabashira nói, với giọng biết ơn.
“Hehe. Dạ vâng, tất nhiên rồi cô à!”
“Thật lòng mà nói, tôi nghĩ em nên bị phạt đấy.” cô ấy nói thêm, hơi chút nghiêm khắc. Lời nói của cô như lên án Sudou-kun, người vẫn đang vui mừng chiến thắng của mình.
“Lí do vụ việc lần này xảy ra tất cả là vì hành động của em đấy. Ai đã nói sự thật và ai đã dối gian trong lần hầu tòa này. Việc em không để vụ việc nào như thế này xảy ra thêm lần nào nữa rất quan trọng. EM có hiểu không?”
“Vâng..Dù sao thì, thừa nhận lỗi của mình không được ‘ngầu’ lắm. Em sẽ nghiêm chỉnh hơn. Em sẽ cố gắng hơn. Cô đừng lo. Và hơn nữa, nếu cứ thế này em sẽ không làm bạn với ai được cả. Cả Horikita cũng sẽ xa lánh em mất.”
“Đó chỉ..” Tôi không thật sự xem chúng tôi là bạn.
“Nhìn nhận lỗi lầm của mình là tốt, Sudou à.”
Lần đầu tiên cô Chabashira động viên học sinh của mình với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm. Tôi nghĩ Sudou-kun hiểu được những gì cô vừa nói, kể cả nếu như nó còn mơ hồ với cậu ấy. Cậu ấy cúi đầu và ngồi xuống ghế.
“Em hiểu rồi ạ.. nếu biết trước em sẽ không đụng chạm gì bọn nó đâu. Em không nghĩ là chuyện sẽ lớn vậy.”
Khi chuyện này lần đầu xuất hiện, cậu ấy vẫn khẳng định rằng lớp C đã nói dối, và cứ liên tục nói điều đó.
“Em đã luôn đấu tranh cho sự minh bạch của mình. Nhưng nó sẽ không như vậy nữa đâu.. Em là học sinh lớp D, và cách cư xư của bản thân em đã làm ảnh hưởng đến cả lớp mình. Dù sao em cũng đã tự mình trải nghiệm rồi..”
Sudou-kun sẽ có thể thật sự phải đối diện với những lo lắng và căng thẳng ấy theo cách mà tôi có thể thấy được.
“Em sẽ không gây rắc rối nữa đâu, cô ạ. Cả Horikita nữa.”
Đó là những từ hối lỗi đầu tiên tôi nghe được từ miệng Sudou-kun. Tôi tự hỏi liệu cô Chabashira có ngạc nhiên không. Dù có thể hiểu điều bao nhiêu, nhưng Sudou vẫn là Sudou thôi.
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.
“Em không nên hứa hẹn quá đâu. Em sẽ lại gây rắc rối sớm thôi.”
“Chậc!”
Giáo viên của chúng tôi, người hiểu được những thiếu sót của Sudou-kun, liền rũ bỏ sự hứa hẹn của cậu ấy.
“Em nghĩ sao, Horikita? Em có nghĩ cậu ấy sẽ trở thành hình mẫu tốt của các học sinh không nhỉ?”
“Không, em không nghĩ thế.” Tôi đồng ý với cô không lưỡng lự, Tuy nhiên, đó không phải là tất cả mọi thứ tôi muốn nói.
“Dù sao thì.. Sudou-kun chắc chắc sẽ có tiến bộ. Cậu ấy đã biết lỗi của mình. Nên em chắc là cậu ấy sẽ trưởng thành hơn mai sau này thôi.”
“Đ-Đúng đấy..” cậu ta nói.
“Tôi mừng khi nghe điều đó đấy, Sudou. Xem ra Horikita chưa bỏ rơi em đâu.”
“Không đâu, em kệ cậu ấy rồi. Em chỉ không cho phép cậu ấy lại thụt lùi phía sau nữa thôi.”
“Y-Ý cậu là sao chứ?!” Sudou-kun gãi đầu và mỉm cười, như thể cậu ấy mới rủ bỏ được thứ gì đó nặng nề. “À ừ, thôi tớ phải đi đây. Cậu lạc bộ đang có mấy hoạt động. Gặp cậu sau nhé, Horikita.”
Vừa nói xong, Sudou-kun vội vã đi ra khỏi phòng đến hành lang. Xem cậu ấy chả ăn năn hối lỗi tí nào nữa cả. Rồi cậu ấy sẽ lại mang rắc rối về cho lớp sớm thôi. Thật là phiền phức.
“Em có thể đi được chưa ạ, Chabashira-sensei?”
“Đợi tôi một chút. Có một số thứ tôi muốn nói với em, Horikita. Hai em đi trước đi.”
Chabashira-sensei ra hiệu bảo anh trai tôi và Tachibana-san rời khỏi.
Khi mọi người đã đi, nhìn cô ấy trông thật sự tò mò, khoanh tay mình để trên bàn.
“Vậy là. Em đã sử dụng cách nào vậy, Horikita?”
“Ý cô là sao ạ?”
“Đừng lảng tránh câu hỏi của cô nữa. Mấy cậu kia sẽ không bao giờ rút đơn lại không một lí do như thế, phải không?”
“Em sẽ dành phần đó cho cô theo trí tưởng tượng của mình ạ.”
Chúng tôi đã dùng gậy ôm đập lưng ông, nói dối trên một lời nói dối kia cũng là vì chúng tôi đã bị dồn vào bước đường cùng thôi.
“Vậy là một bí mật à? Chà, cho cô thay đổi câu hỏi chút nhé. Ai nghĩ ra ý tưởng đó để đánh bại được lớp C vậy?”
“Sao cô lại quan tâm việc đó ạ?”
“Ayanokouji không ở đây, nên cô có chút tò mò.”
Cô Chabashira đã khá bận tâm đến Ayanokouji-kun ngay từ khi chúng tôi bắt đầu vào học. Tôi có thể hiểu được là tại sao rồi, dù mới đây thôi.
“Em không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng Ayanokouji-kun.. cậu ấy có gì đó khá đặc biệt.”
Tôi bất ngờ với chính bản thân mình khi buột miệng nói ra câu này, như thừa nhận sự thất bại vậy. Tuy nhiên, chiến thắng của chúng tôi sẽ không được định đoạt nếu không có cậu ấy.
“Tôi hiểu rồi. Vậy ra em cũng nhận ra rồi à?”
“Cô ngạc nhiên à? Dù cô là người đã đặt em với Ayanokouji-kun ngồi cạnh nhau. Cô làm như vậy vì cô không thể bỏ qua tiềm năng của cậu ấy đúng không?”
“Tiềm năng của cậu nhóc ấy à?
“Nghĩ rằng cậu ấy đã cố che giấu khả năng của mình bằng cách giả vờ như mình là đứa ngu ngơ, vì một lí do bí ẩn nào đó.”
Vâng, cậu ấy thật sự khó hiểu. Tôi không thể nào hiểu được hành động của cậu ấy. Có vẻ cậu ấy hành động mọi thứ theo bản năng vậy.
“Có nhiều chuyện để đắn đo đấy. Nhưng nếu như em muốn lên lớp A, cô sẽ gợi ý cho em một lời khuyên.”
“Lời khuyên ấy ạ?”
“Học sinh ở lớp D đều có những khiếm khuyết của mình, ít nhiều là vậy. Để mượn cách diễn tả của người khác trong trường này, lớp D được ví như là tổng hợp của các sản phẩm bị lỗi vậy. Hiểu ra được tí nào không?”
“Em không có ý định thừa nhận chuyện này. Nhưng em hiểu.”
“Chà, vậy em nghĩ khuyết điểm của Ayanokouji là gì?”
Khuyết điểm của Ayanokouji-kun ư… Có một thứ ngay lập tức xuất hiện trong đầu tôi.
“Chúng ta đã biết nó là gì rồi mà ạ. Bản thân cậu ấy cũng tự biết khuyết điểm của mình là gì.”
“Ồ? Vậy nó là gì?”
“Cậu ấy ‘ghét rắc rối’,” tôi trả lời, với sự tự tin của mình. Tuy nhiên, bỗn nhiên tôi cảm thấy cái cảm giác thật khó chịu kì lạ đến khó tả.
“Em ấy không thích rắc rối sao? Đó là những gì em thấy được khi nhìn vào Ayanokouji à?”
“Không phải vậy ạ.. Vì cậu ấy tự mình nói.”
Cô Chabashira cười khúc khích. Cô ấy tiếp tục lời mình, giọng chắc nịch.
“Chà, Horikita à. Hãy cố gắng học hỏi nhiều nhất có thể từ Ayanokouji, em nên bắt đầu ngay đi? Nếu không sẽ là quá muộn đấy. Có vẻ em đã rơi vào bẫy của Ayanokouji rồi.”
“Ý cô là sao vậy ạ?” Vào tròng ư? Thật vô lí.
“Tại sao em lại nghĩ Ayanokouji cố tình thi vừa đủ 50 điểm trong tất cả các bài thi của mình như thế? Tại sao em nghĩ rằng Ayanokouji đang giúp đỡ em chứ? Sao em nghĩ Ayanokouji không hề đặt mình vào vị trí của học sinh giỏi, cho dù khả năng của em ấy khá vượt trội. Có thật là Ayanokouji là người ‘không thích vướng vào rắc rối’ không?”
“Đó chỉ..”
Nếu cậu ấy thật sự muốn ưu tiên sự hòa bình và yên tĩnh đến vậy, tại sao lại thi đủ 50 điểm cho tất cả các môn và cho phép bản thân mình thu hút nhiều sự chú ý như vậy? Có phải cậu ta cũng cố tính chõ mũi vào vụ này không? Cậu ấy có cần phải cẩn trọng thế không. Như cô Chabashira đã nói, hành động của cậu ấy thực sự không hề giống với những người ‘ghét sự rắc rối’. Chắc có lẽ sự nhận ra từ vô thức ấy đã gây nên sự khó chịu trong tôi khi nãy.
“Theo ý kiến cá nhân của cô, Ayanokouji có lẽ là học sinh khiếm khuyết nhất lớp D.”
“khiếm khuyết nhất?”
“Sản phẩm có chức năng cao cấp hơn sẽ khó xử lí hơn. Nếu em hiểu sai cách vận dụng, lớp này sẽ nhanh chóng tan nát thôi.”
“Cô Chabashira, cô có thật sự hiểu được cậu ấy không?”
“Để hiểu được cái cậu Ayanokouji đấy. Em nên tự đặt mình vào những câu hỏi đi. Kiểu như là cậu ấy đang nghĩ cái gì thế nhỉ? Sao cậu ấy lại làm thế nhỉ? Hay cậu ấy hỏng chỗ nào nhỉ? Chắc chắn sẽ có câu trả lời ngay đó thôi.”
Tại sao cô ấy lại nói với mình những điều này chứ? Là một giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi, cô ấy thường khá hững hờ và không mấy quan tâm đến lớp lắm.
Nhưng, nếu ai đó thờ ơ đến vậy thì…
Cô Chabashira không nói gì thêm nữa.
7.6
Tôi đợi bên ngoài phòng Hội đồng Học sinh đến khi mọi thứ đã phán quyết. Học sinh từ lớp C và thầy Sakagami rời đi trước, cùng với Sudou đi ra khỏi không lâu sau đó. Cậu ta nhìn rạng rỡ, vui vẻ hơn hẳn.
“Trông có vẻ mọi thứ diễn ra khá suôn sẻ nhỉ,” tôi nói.
“Man, tao không hiểu chuyện gì đã xảy ra luôn, nhưng Horikita đã làm gì đó cho tao ấy. Đúng không nhờ?”
Tôi gật đầu.
“Tao biết ngay mà. Tao biết cậu ấy sẽ làm thế vì lợi ích của tao. Hê hê hê.” Cậu ta nhìn thật sự hạnh phúc. “À thôi, tao đi qua chỗ câu lạc bộ đây. Bọn tao chuẩn bị mở party tối nay.”
“À ừ.”
Những người đã đi ra sau đó là cậu chủ tịch và thư kí Tachibana.
“Xuất sắc đấy.” Tôi tưởng chúng tôi chỉ chào hỏi nhau cho qua thôi, ai ngờ rằng anh chủ tịch kia dừng lại và nói chuyện với tôi. “Tôi đã xét duyện đề nghị rút lại đơn khiếu nại của lớp C rồi.”
“Thế ạ? Phép màu trùng hợp thật.”
Anh trai của Horikita vẫn nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không đọc vị được.
“Vậy đó là cách cậu chứng minh? Khiến lớp C rút đơn để đảm bảo rằng Sudou và Sakura không nói dối. Thú vị đấy.”
“Em gái nhỏ của anh đã xử lí khá tốt mọi việc đấy. Em chẳng làm gì đâu.”
“Nếu đó là câu trả lời của cậu, thì tôi thật sự ngạc nhiên đấy. Dù không có gì to tát cả.” Thư kí điềm tĩnh Tachibana vỗ tay.
“Tachibana. Chúng ta còn một chỗ trống cho vị trí thư kí nữa đúng không?”
“Dạ vâng. Có một học sinh lớp A vừa nộp đơn xin dự tuyển, nhưng đã bị từ chối sau lần phỏng vấn lần đầu tiên rồi ạ.”
“Ayanokouji. Nếu cậu muốn, tôi sẽ chỉ định cậu vào vị trí đó.”
Tôi khá bất ngờ, nhưng trông thư kí Tachibana còn có vẻ sốc hơn cả tôi. “Ch-Chủ tịch Hội đồng Học sinh. Anh chắc chứ?”
“Cô không đồng tình với tôi sao?”
“K-Không ạ. Nếu anh đã nói vậy, em không có gì để chối cãi cả. Nhưng..”
“Cho em xin. Em ghét mấy thứ phiền phức lắm. Hơn nữa, tham gia Hội học sinh không phải chuyện đùa. Em chỉ muốn sống 1 đời học sinh bình thường thôi.”
Thư kí Tachibana còn sốc hơn khi nãy khi nghe câu trả lời của tôi.
“Hả? Cậu vừa mới từ chố lời mời của chủ tịch Hội đồng Học sinh sao?!”
“À ừ, em chỉ là không muốn làm những thứ mà em không thích…”
Ngoài ra, chẳng có gì lí do để chấp nhận.
“Đi thôi, Tachibana.”
“V-Vâng ạ.”
Sự quan tâm của họ cho tôi đã vụt tắt ngay sau khi tôi nói ra lời từ chối đó, nên họ đã mau rời đi. Không lâu sau, Horikita và cô Chabashira xuất hiện. Cô Chabashira vừa mới đưa cho tôi một ánh nhìn lướt qua, rời đi không nói một điều gì.
“Yo.” Tôi giơ tay lên chào Horikita, nhưng lại bắt gặp ánh mắt mãnh liệt mà tôi chưa từng thấy ở cậu ấy trước kia. Cậu ấy nhanh chóng trở lại biểu cảm bình thường.
“Kết quả sao rồi?” Tôi hỏi.
“Cậu cũng biết rồi mà?”
“Tớ mừng khi nghe điều đó đấy. Xem ra kế hoạch của chúng ta đã thành công rồi nhỉ.”
“Này, Ayanokouji-kun. Tôi chỉ là con rối của cậu thôi đúng không?”
“Con rối? Cậu đang nói cái gì vậy?”
“Ayanokouji-kun, cậu đã lên ý tưởng về cái camera giám sát trong lớp học. Tiếp đó, cậu đưa tôi đến Khu đặc biệt và làm cho tôi nhận ra rằng ở đó không có cái camera nào. Và rồi cậu gợi lên trong đầu tôi ý tưởng tạo ra một bằng chứng giả khác, nên chúng ta có thể phân tích sự thật trên những lời nói dối kia.. Khi tôi nhìn lại, đó là những gì tôi có thể nghĩ được.”
“Cậu đang suy nhĩ quá nhiều thôi. Tất cả chỉ là trùng hợp thôi.”
“Cậu là ai vậy?”
“Ý cậu là sao, tớ là ai ư? Tớ chỉ là thằng ghét phiền phức thôi?”
Tôi nhận ra rằng mình đã nhúng tay vào việc này hơi quá đà rồi. Tôi cần thời gian để nhìn lại chuyện này. Một Horikita luôn sắc bén với suy luận của mình sẽ có thể biết được suy nghĩ của tôi, ít nhất cũng đến mức nào đó.
Cần phải xem lại một chút. Ban đầu mình chỉ muốn vô tư lự mà nhỉ.
“Một người không thích rắc rối à. Nếu nó…”
Khi Horikita bắt đầu nói, một nam học sinh đi đến chỗ bọn tôi. Đây không phải là cuộc trò chuyện mà chúng tôi muốn để người khác nghe, nên cả Horikita và tôi im lặng. Chúng tôi đợi cậu kia đi qua, nhưng cậu ta lại dừng lại ngay chỗ chúng tôi.
Nó không phải là tình cờ. Cậu ấy có mái tóc đen, kiểu tóc dài. Trông cậu ta có vẻ cao ngang bằng tôi, cũng có thể cao hơn một chút. Tôi lướt nhìn cậu ta và để ý thấy cậu đang cười nhếch mép. Nụ cười của cậu ta làm tôi khá quan ngại.
“Lắp một cái camera à? Các cậu lắm trò vui thật đấy?” Cậu ta còn không nhìn mặt chúng tôi khi đang nói.
“Và cậu là?” Horkita hỏi nam học sinh bí ẩn kia, dường như khá bối rối.
Cậu nam kia rời đi không mọt câu trả lời cho câu hỏi của Horikita. Chúng tôi chưa nhìn ra mặt cậu ta lắm. Chúng tôi chỉ có thể quan sát trong thầm lặng khi cậu ấy rời đi mà thôi.
“À thôi, Tớ quay về giờ đây.” Tôi cảm thấy tốt hơn hết là không để ai nhìn thấy chúng tôi ở cạnh nhau, và rồi quay ưng lại với Horikita.
“Đợi đã. Chúng ta chưa nói xong mà, Ayanokouji.”
“Tớ thì đã xong rồi đấy” Tôi tiếp tục bước đi không ngoảnh mặt lại.
“Cậu đã hứa rồi, đúng chứ? Cậu nói sẽ giúp tôi đến được lớp A.”
“Giống bị ép hơn. Cả vụ Sudou này nữa?”
“Đó không phải là ý của tôi. Tôi muốn biết cậu đang nghĩ gì.”
“Tớ đang suy nghĩ gì à, ‘Thật là phiền phức’ và ‘ chẳng có lí do gì để tham gia vụ này cả’, kiểu như vậy đấy. Đó là những gì tớ nghĩ. Ngay cả khi nếu cậu nói cậu muốn rút lại lời ngay bây giờ, Horikita, tớ thật sự chỉ có ý định sống một cuộc sống thầm lặng thôi. Dù mục tiêu của chúng ta là lớp A hay bất cứ điều gì đi chăng nữa, chỉ vậy thôi.”
Tôi mong câu trả lời này sẽ làm cậu ấy vừa lòng, nhưng Horkita không lắng nghe.
“Nếu thực sự không thích nổi bật thì cậu đã không giúp tôi vụ này rồi. Vậy tại sao dù tỏ vẻ thờ ơ và lười biếng mà cậu vẫn nhúng tay vào vậy??”
Tôi tin rằng sự thay đổi này của Horkita đều do Chabashira tác động vào. Cô giáo có thể đã đứng sau chuyện này. Tôi cũng sẽ không bất ngờ lắm nếu cô ấy biết được quá khứ của tôi.
“Tớ nghĩ rằng nên giúp đỡ người bạn đầu tiên. Chắc vậy.”
Nếu tôi cứ tiếp tục nói, tôi sẽ nói những điều không cần thiết ra mất. Tôi đi nhanh hơn.
Kể từ giờ, tôi đã đưa ra được một kết luận. Nếu Horkita đã thật sự nhắm đến lớp A, điều đó là không thể với hoàn cảnh hiện tại của chúng tôi.
Chúng tôi đã nhận được lời tuyên chiến từ tên Ryuuen kia. Nó có thể mới chỉ là bắt đầu của sự xảo quyệt, trơ tráo và tàn bạo của cậu ta. Cậu ta có thể sẽ chặn đường chúng tôi như một kẻ thù trong tương lai.
Và rồi có Ichinose và Kanzaki từ lớp B. Họ là hai người bước đi rất cẩn trọng, sẽ chỉ tiến từng bước nhỏ và gián tiếp mà thôi, Ichinose có thể đã có những kế hoạch đang chờ đợi trong sự khát vọng lớn lao để đạt đến đỉnh cao mà tôi có thể tưởng tượng ra được. Và đó là điều mà lớp tôi không để hiểu và làm được dù biết cả quá trình.
Tôi không hiểu Horikita muốn gì, nhưng nếu mục tiêu là chứng mình rằng mới tôi mới là trở ngại lớn nhất. Thì trong 3 năm cố gắng lên được lớp A là vô vọng. Dù có thể giải quyết được tình huống này thì..
“Ugh!”
Tôi vô tình phát ra một tiếng động nhỏ.
Thật ngu ngốc.
Việc gì mình phải nhúng tay vào nhỉ. Tự tiện phân tích rồi đánh giá cái lớp D này. Tôi chẳng muốn thế. Ý tôi là, mục tiêu ghi danh vào trường này ấy? Horikita và Ichinose mới là người nhắm đến top đầu chứ không phải tôi. Tất cả những gì tôi muốn chỉ là 1 cuộc sống học đường yên bình thôi.
Tôi hiểu bản thân mình hơn ai hết. Tôi biết mình là người khiếm khuyết và ngu ngốc đến thế nào.
Và tôi biết mình đáng sợ ra sao.