Lớp học biết tuốt
Ngoại truyện – Ayanokouji: Ôi, một trang thanh xuân
Ngoại truyện – Ayanokouji: Ôi, một trang thanh xuân
Trường Cao trung Giáo dục Nâng cao. Một cơ sở đào tạo chưa từng thấy từ trước tới giờ, nay đã được đặc biệt thành lập tại Nhật Bản, một đất nước đang tụt lại so với cộng đồng quốc tế, nhằm khôi phục lại vị thế hoàng kim của nó.
Được thành lập để bồi dưỡng những nhân tài trẻ tuổi, ngôi trường đã nhận được nhiều sự quan tâm cả trong và ngoài nước.
Vì được xây dựng cách xa trung tâm thành phố nên rất khó để liên lạc với bên trong. Tuy nhiên, bên trong khuôn viên mênh mông mà họ luôn tự hào kia, học sinh có thể sống trong ký túc xá và sống một cuộc sống thoải mái ngay từ khi bước chân vào ngôi trường đến khi tốt nghiệp. Chưa kể đến những cửa hàng tiện lợi, quán karaoke, rạp chiếu phim, trung tâm thương mại và những nơi tương tự, tất cả như tạo dựng nên một khu phố. Vậy nên chẳng ai cảm thấy bất tiện.
Mặt khác, để đáp ứng những điều kiện đặc biệt từ khi thành lập, họ đảm bảo rằng sau khi tốt nghiệp, học sinh được toàn quyền chọn trường đại học hay nơi làm việc.
Ngoài ra, nhà trường còn sử dụng hệ thống điểm S. Học sinh được nhận một khoản tiền lớn mỗi tháng, dù khoản tiền ấy chỉ có thể sử dụng trong phạm vi nhà trường.
Nhờ được chính phủ hỗ trợ toàn phần nên học phí được miễn. Hoàn toàn.
Một nam sinh năm nhất lớp D, học tại ngôi trường này và được họ nuôi dưỡng - Ayanokouji Kiyotaka.
Chính là tôi. Ngày của tôi bắt đầu trước cái thang máy này.
Tôi đứng đợi thang máy, tay dụi dụi đôi mắt hãy còn díp lại vì ngái ngủ.
Dù có hai cái thang máy nhưng tình hình buổi sáng luôn cực kỳ hỗn loạn. Đám con gái sống tầng trên cũng dùng, nên không lạ gì khi xuống tới đây thì thang máy đã kín chỗ.
Buổi bế giảng học kỳ vào tháng Tám đang ở ngay trước mắt. Ngày này đến muộn thật.
Lũ con trai thiếu kiên nhẫn đã bắt đầu muốn dùng thang bộ, nhưng tôi không muốn phí thể lực cho những thứ vô ích như vậy.
Tôi đứng nghịch điện thoại trong lúc đợi, và rồi cuối cùng thang máy bên phải cũng xuống tới nơi.
“...uwaa..”
Tôi nhận ra bầu không khí và ba cô gái đáng sợ đi cùng nhau trong thang máy. Trước sự kết hợp đáng ngạc nhiên này, người tôi bất chợt thít lại.
“Vào? Hay không?”
Cô gái đang để tay lên nút đóng như đẩy lựa chọn giữa thiên đường và địa ngục về phía tôi là Horikita Suzune. Nếu không mở mồm ra thì cô nàng sẽ là một mỹ nhân tóc đen dài đấy, nhưng tính cách thì tệ hết chỗ nói. Đã vậy còn cô độc.
Không chỉ không kết bạn với ai, cô ấy cũng có thái độ tiêu cực với việc giao thiệp xã hội. Nhưng học lực và võ thuật của cô ấy khá tốt. Nói cách khác, cô ấy sẽ không gặp vấn đề gì trong khía cạnh sống sót.
“À không em vào… xin chị cho em vào ạ.”
Tôi vào thang máy, lòng cảm thấy hơi kỳ quặc với những đứa bạn cùng lớp.
“Chào buổi sáng Ayanokouji-kun. A, tóc cậu đằng sau hơi bị chổng lên nè.”
“Mốt hiện nay đấy.”
“Ahaha, Ayanokouji-kun hài hước ghê.”
Chỉ có mỗi cô ấy cười, hai người đằng sau không phản ứng gì.
Trên hết tôi cảm nhận được ánh nhìn cái thằng thiếu muối này đang nói cái gì vậy từ phía sau.
Kiểu như bạn tới nhà ăn một mình và ý thức được một cách quá thể đáng rằng mình đang bị những người xung quanh nhòm ngó vậy.
Người duy nhất nở một nụ cười dễ thương để đáp lại hành động ngu người của tôi là Kushida Kikyou. Cô ấy có mái tóc ngắn, và nghe đồn là cực kỳ nổi tiếng trong khối năm nhất. Cô ấy luôn đối xử dịu dàng với người khác. Học lực và kỹ năng thể chất cũng khá tốt. Không có gì để chê. Và ngực cô ấy cũng phát triển nữa. To hơn của Horikita. Trong một trận đấu thì cô ấy là một nhân vật cần thiết. Có điều Kushida có một mặt tối mà không ai biết được.
Vui vẻ và lịch sự chỉ là vẻ ngoài, bộ mặt kia của cô ta mới thật đáng sợ. Cô ta có thể nói với tôi và Horikita rằng “Tôi ghét cậu” một cách lạnh tanh, không quan tâm đến cảm nhận của chúng tôi. Tôi không rõ cụ thể vì sao lại như vậy.
“C-chào buổi sáng, Ayanokouji-kun…”
Còn một người nữa. Đang đứng trong góc sau hai người kia là Sakura Airi. Thường đeo kính giả và rất sợ người lạ, nhưng cô ấy đã có kinh nghiệm làm người mẫu tạp chí từ thời trung học. Những đứa con trai biết được danh tính thật đánh giá cô ấy là chuẩn mực của cái đẹp. Nhưng khi không đeo kính thì cô nàng khá nhút nhát.
Khi thang máy xuống dưới sảnh, hiển nhiên tình huống trở thành bốn người đến trường cùng nhau.
Toàn bộ học sinh năm nhất đều sống trong cùng một ký túc xá không phân biệt giới tính, và đều đi học trên cùng một con đường.
“Chưa từng thấy một nhóm thế này bao giờ, nhóm này dị thật.”
Kushida thì không nói, Horikita và Sakura thường làm việc một mình vậy mà giờ đây lại đang đi cùng nhau, không thể là trùng hợp được.
“Tớ bị Kushida-san lôi vào.”
“B..bị lôi vào á, nghe hơi đau lòng đó…!”
“Ý cậu là sao?”
Tôi chờ một câu trả lời thích đáng từ Sakura vì chưa thể nắm bắt tình hình.
“Đấy, là vì, sáng nay, Kushida-san đến phòng để đón tớ… nói là có chuyện quan trọng muốn bàn…”
Bàn chuyện à. Tôi đợi cô ấy tiếp lời, nhưng cô ấy nói quá nhỏ nên không thể nghe rõ.
“Chúng ta sắp có một chuyến du lịch đúng không? Vậy nên tớ muốn mời tất cả đi cùng nhau.”
Có vẻ như cô ấy trả lời để hỗ trợ Sakura. Thì ra là vậy. Du lịch một mình cũng buồn mà.
Theo lịch của nhà trường, năm nhất sắp có một chuyến du ngoạn trên một con tàu sang chảnh.
Tôi đoán là Kushida mời chào mọi người nhiệt tình để tránh tình trạng cô lập trong lớp.
“Nhưng cứ đứng trước cửa phòng người khác như vậy có ổn không?”
“Hôm qua tớ chào cậu lúc về, rồi cậu bảo bận nên từ chối… vậy nên vào buổi sáng cậu rảnh đúng chứ?”
Đường từ ký túc xá đến trường chỉ tốn vài phút đi bộ. Dù vậy trong vài phút ngắn ngủi ấy, họ vẫn có thể thảo luận cùng nhau.
Kushida chắc hẳn cũng nhận ra điều đó nên mới làm vậy.
“Nói là du lịch nhưng cũng chỉ có hai tuần. Bảo là đi cùng nhau nhưng cũng có gì đặc biệt để làm đâu.”
“Không có chuyện đó đâu. Nghe nói thuyền to nên ở một mình thì cô đơn lắm. Sakura-san vào nhóm tớ nhé?”
“T-tớ k-không giỏi…”
Đương nhiên cô ấy biết Sakura không giỏi thiết lập quan hệ.
Vì thế Kushida, người có thể kết bạn với bất kỳ ai, đã chủ động vươn bàn tay về phía Sakura.
Chỉ là có một người không thể nắm lấy bàn tay đó.
“Sakura này. Có nhiều người dễ tính trong nhóm Kushida lắm. Tớ nghĩ đây là cơ hội hiếm có đấy.”
Tôi hối thúc Sakura tham gia để ủng hộ.
“Ayanokouji-kun sẽ đi cùng nhóm Sudo-kun nhỉ?”
“Ừ. Bọn tớ cũng có vài dự định rồi. Đi một mình cô đơn mà."
Tôi nói dối. Nhưng nếu có thể khiến Sakura nhẹ lòng hơn thì làm vậy cũng đáng.
“Dù sao tôi cũng tin vấn đề nằm ở chỗ nghĩ rằng đi một mình thì cô đơn.”
Biết ngay mà. Horikita không thèm đọc bầu không khí và xen vào cuộc trò chuyện.
“Vậy sao? Mọi người đi cùng nhau vui hơn mà? Chỉ vậy thôi mà?"
“Nếu một người chỉ có thể giữ mình khi ở trong cộng đồng thì sự tồn tại của người đó là không hoàn thiện.”
Dù Horikita chả có hứng thú gì với người khác, nhưng cô nàng vô cùng bận tâm đến vấn đề này.
Vấn đề của cô ấy không phải là cô đơn hay cô lập, mà là cô ấy xem sự hống hách của mình như một đức tin.
“Horikita-san sẽ đi cùng bọn tớ chứ?”
“Không.”
Nàng ta từ chối ngay tắp lự. Kushida cũng đã quen với điều này, cô ấy mỉm cười lùi về phía sau, nhưng lên tiếng ngay sau đó.
“Đi cùng nhau, nhé?”
“Không cần...”
Trước lời mời cùng nụ cười rạng rỡ kia, Horikita quay lưng lại khước từ.
“Chào buổi sáng nhaa~ Kikyou-chan. Horikita-san và Sakura-san cũng ở đây à!”
Bụp – như thể có cái gì đó đập vào ngực tôi, một cô gái tươi vui xuất hiện. Mái tóc hồng phấp phới trong gió, đó là Ichinose Honami lớp B.
Thấy có thêm một cô gái năng động xuất hiện, Sakura càng rụt rè và sáp lại gần tôi hơn. Gặp khó khăn ngay cả khi tiếp xúc với người cùng giới, chắc cô ấy cũng khổ sở lắm.
“Chờ đã,gì thế này, đây là 1 sự kết hợp thực sự rất hiếm thấy đấy. Các cậu đang nói về cái gì vậy? Tớ hóng với”
“Cậu thấy đấy, chuyến đi 2 tuần sắp đến rồi đúng không? Sau cùng thì cũng ít khi có dịp, nên bọn tớ đang bàn xem nên đi đâu. Nếu có thể thì, Honami-chan cũng có thể đi cùng bọn tớ”
“Wa, thật sao? Tớ đi, tớ đi!”
Ngay cả khi 2 người này ở 2 lớp khác nhau, mối quan hệ của họ ở 1 tầm cao mới rồi
Nhưng, nhắc lại, cái cô Ichinose này rất đặc biệt. Trong trường này, vì những điều luật dặc biệt, ngay cả khi ngôi trường này là nơi mọi người hỗ trợ nhau, nó vẫn có âm mưu gì đó
Đấy là, cái hệ thống mà họ xếp hạng học sinh và phân chúng vào các lớp khác nhau dựa theo “năng lực”.
Học sinh ưu tú thì vào lớp A, học sinh tiên tiến thì lớp D. Sau tốt nghiệp thì lớp duy nhất được ưu đãi là lớp A, nên thực tế thì lớp D chả có gì đặc biệt.
Tuy nhiên điều phức tạp ở đây là trình độ học vấn khác năng lực. Tuy nghĩa vụ của học sinh là học, ngôi trường này không đánh giá học sinh qua điểm bài kiểm tra viết. Bằng chứng là Horikita, Kushida, và cả Sakura đều không hề kém ở mặt nào. Dù mỗi người đều có khuyết điểm...cả tôi nữa
“Tớ cũng muốn nói chuyện với Horikita-san và Sakura-san nữa. Tớ mong đợi điều này lắm đấy”.
Có vẻ Ichinose rất chú ý đến việc tương tác với các học sinh lớp khác, mặt cậu ta hứng thú thấy rõ
“Tôi sẽ không ở cùng với mấy cậu đâu”
“Eh, có phải vậy không..? Cậu thật sự có kế hoạch rồi sao?”
“Không, chỉ là tôi không thích thôi.”
Thái độ của Horikita vẫn không thay đổi ngay cả đối với Ichinose. Thậm chí cô ấy còn từ chối dữ dội hơn.
“Ahaha, vậy à. Đúng là phong cách của Horikita-san mà. Vậy thì nếu có thể, nếu rảnh, đừng quên liên lạc với tớ nhé. Hồi trước tớ rất mong có thể cho cậu e-mail đấy.”
Khác với Kushida, Ichinose không dài dòng thêm và lập tức rút lui. Cô ấy lấy ra một tờ giấy ghi chú, viết e-mail của mình rồi đưa cho hai người. Bình thường không được ai cho liên lạc, Sakura không thể rời mắt khỏi tờ giấy.
“Cậu là người tốt. Lờ tôi đi là được rồi mà?”
“Lờ cậu đi á? Nghe chẳng giống một học sinh muốn tận hưởng thanh xuân tí nào cả.”
“Đừng lo. Tôi không định tận hưởng thanh xuân đâu. Vả lại, thay vì nói mấy chuyện chán ngắt với tôi, lờ tôi đi lchẳng phải là cách quản lý thời gian tốt hơn sao?”
“Chính xác là vậy đấy. Mỗi lần Horikita-san lạnh nhạt thế này, đúng là không cho người khác lựa chọn nào nữa mà.”
“Haha, đúng là Horikita-san kiêu kỳ thật, nhưng cũng không phải xấu đâu. Cơ mà Horikita-san này, cậu nói rằng không cần thanh xuân, nhưng tớ tin cậu không thể chắc chắn điều này được. Horikita-san có thể không muốn tận hưởng thanh xuân, nhưng giây phút này đây chính là thanh xuân đấy.”
Horikita im lặng lắng nghe từng câu chữ của Ichinose.
Mặt khác Sakura, người căn bản không nói gì và không chắc là có nghe được gì, khẽ thì thầm.
“Ngay lúc này... là thanh xuân sao...”
Một người không có nhiều bạn thì cũng không có thanh xuân. Chắc cô ấy đang nghĩ vậy.
Một cô gái tin rằng mình không cần thanh xuân và một cô gái nghĩ rằng mình không có duyên với thanh niên. Dù lý do khác nhau nhưng cả hai cùng đi đến một kết luận. Ichinose bám lấy vai Kushida và lại gần Horikita.
“Ngay lúc này tớ đang ở đây, Kikyou-chan đang ở đây, Sakura-san đang ở đây. Và Horikita-san cũng vậy. Cùng nhau nói chuyện phiếm lúc đi đến trường. Tương lai chúng ta chắc chắn sẽ nghĩ đây là thanh xuân.”
“Cố gắng phủ định tương lai... không được. Đấy là điều mà chúa cũng không làm được.”
Horikita ngừng bắt bẻ Ichinose. Hay đúng hơn là đã bỏ cuộc.
Dù có liên quan đến sự mong đợi của cô ấy không, nếu thanh xuân là để tận hưởng thì bạn không thể phủ nhận nó.
Tôi cũng như Horikita, không hiểu ý nghĩa của tuổi trẻ, nhưng dường như giờ đây tôi đã hiểu được phần nào rồi. Cảnh tượng trước mắt tôi, vào giây phút này, ắt hẳn là một trang thanh xuân.
Biết nói thế nào nhỉ? Tôi thực sự đang ở trong một viễn cảnh không tưởng.
Nhìn vào sẽ thấy đây là một viễn cảnh phi thường, nơi một thằng con trai đứng giữa bốn cô gái. Sự hiện diện của tôi còn nổi bật hơn cả gao đỏ trong 5 anh em siêu nhân.
“... thiệt tình, mình lỗi thời thật.”
Nghĩ rằng mình không nên ở đây, tôi đứng trơ ra tại chỗ.
Tôi ít nhiều có cảm giác rằng trong tương lai không xa, bốn người họ sẽ trở thành bạn thân của nhau.
Nếu thế thì tôi không nên làm phiền họ vào lúc này.
Nghĩ là vậy nhưng...
Kushida nhận ra tôi đang đứng im một chỗ. Hành động này truyền sang ba người còn lại, và rồi cả bọn dừng chân quay lại nhìn tôi.
“Sao vậy? Ayanokouji-kun. Cậu quên gì à?”
“Ể? À , không..”
“Nay chúng ta không có tiết học. Nên cũng không có gì cần dùng.”
“Cậu... thấy không khoẻ sao?”
“Tôi là tôi thấy đầu óc cậu lơ lửng trên mây từ đầu đến giờ đấy, tỉnh lại đi.”
Mỗi cô gái của lớp D thể hiện sự quan tâm đến tôi bằng cách của riêng mình.
Thấy vậy Ichinose càng tỏ ra phấn khích, cô ấy nở nụ cười còn rạng rỡ hơn trước.
“Ốm à? Hay là cậu thấy lạc loài?”
“...”
“A, trúng tim đen rồi à? Không sao đâu Ayanokouji-kun, cậu cũng là một trang thanh xuân của bọn tớ mà.”
Nói rồi cô ấy chạy đến, ôm lấy cánh tay và nhẹ nhàng kéo tôi đi.
Tôi đã định đứng đấy để rồi lại bị Ichinose kéo đi dễ như bỡn, như thể tôi không còn chút sức lực nào vậy.
“Ổn mà, ổn mà, không nhanh lên là bọn tớ bỏ cậu lại đấy!~”
Có lẽ tôi đã vô tình bước vào thanh xuân đó rồi. Nhưng thời gian để tôi có câu trả lời vẫn còn xa xôi lắm. Một năm? Hai năm?
Hay là lúc tốt nghiệp? Thật khó để nói vào lúc này.
Tuy vậy, ngày mà tôi có thể cảm nhận rõ ràng rằng những khoảnh khắc như thế này không thể thay thế và đáng quý biết nhường nào, chắc chắn sẽ đến thôi.
Linh cảm này – nảy lên từ sâu thẳm trong trái tim tôi.
Ghi chú [Lên trên] Theirdara - 1 bé mới vào của nhóm đang bơ vơ vì ko có eng để dịch Theirdara - 1 bé mới vào của nhóm đang bơ vơ vì ko có eng để dịch