Lớp học biết tuốt
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ [Phần 7]
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ
~ • ~ • ~
Phần 7:
Một đứa trẻ không thể nhớ hầu hết những gì đã xảy ra khi chúng 1 tuổi hoặc 2 tuổi.
Điều này được gọi là mất trí nhớ thời thơ ấu.
Những ký ức thời thơ ấu có thể được nhớ lại một cách chi tiết về cơ bản bắt đầu từ 3 tuổi.
Tuy nhiên, chắc chắn sẽ là sai lầm khi nói rằng thời thơ ấu là khoảng thời gian bạn không thể nhớ được mọi thứ.
Một số người có thể nhớ mọi thứ một cách chi tiết từ thời thơ ấu của họ.
Không có ví dụ nào khác chứng minh điều này, ngoại trừ đứa trẻ trước mặt chúng tôi.
"...... Hoàn hảo"
Đối với thằng bé, nó chỉ là một câu chuyện kể về trải nghiệm được nhớ lại.
Nhưng đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.
Thí nghiệm với kẹo năm 2 tuổi, những bài học sau đó.
Bao gồm cả một cuộc trò chuyện vô tình bên hồ bơi. Kiyotaka luôn lưu giữ những ký ức cần thiết.
Sau khi nghe Kiyotaka hồi tưởng về 7 năm của chính mình, Tabuchi và những người trước mặt cậu ấy vô cùng bất ngờ.
"Nếu kết quả của nghiên cứu này được công bố, nó có thể làm đảo lộn toàn bộ thế giới học thuật.......! Con trai của ngài thực sự tuyệt vời, Ayanokouji-sensei. Kết quả khác xa so với kết quả của những đứa trẻ khác cho đến nay.”
"Tabuchi, không cần phải nhấn mạnh là con tôi. Chỉ cần mô tả nó tốt như thế nào."
"Được rồi, tôi hiểu mà. Trẻ sơ sinh có thể học và ghi nhớ khi còn trong bụng mẹ, nhưng khả năng học hỏi trong thời thơ ấu quá non nớt và không ổn định nên không thể củng cố ký ức trong tâm trí. Não bộ tuy có khả năng lưu trữ ký ức nhưng khi lớn lên thì ký ức đó sẽ chôn sâu trong tâm trí không thể lấy lại được.Về cơ bản thì nó là như thế. Nhưng con trai ngài...... Không, Kiyotaka có thể dễ dàng lấy ra những ký ức đó từ bộ não của mình"
"Rồi sao? Điều này có liên quan gì đến ưu việt hay không?"
"Nói đơn giản như thế này...... Cậu bé đã có trí nhớ tốt hơn chúng ta tận 1095 ngày. Ngay cả khi chúng ta không thể xác định điều đó, thì bí mật về khả năng học hỏi cao của nó chắc chắn có liên quan đến điều này."
Ngay cả khi vạch xuất phát của khả năng là như nhau khi mới sinh, thì đến 3 tuổi, vẫn có một khoảng cách lớn.
"Không nghi ngờ gì nữa, đây là một thiên tài!”
Hứng thú nói chuyện thực sự là bản chất của một nhà nghiên cứu.
Nhưng đây không phải là điều đáng mừng.
Nếu sử dụng từ "thiên tài" một cách phiến diện, Whiteroom sẽ mất đi ý nghĩa của nó.
“Đáng tiếc tôi với người sinh ra nó đều chẳng có gì gọi là thông mình. Từ điều đó mà nói thì đây khó có thể là do vấn đề di truyền được nhưng suy cho cũng thì không có gì là không thể như đột biến gen đúng chứ?”
"Cái này...... Để mà nói về mặt di truyền thì cần phải nghiên cứu thêm mới chắc chắn.”
"Nghe này. Đừng quên rằng mục đích của tổ chức này không phải là tìm kiếm những thiên tài bẩm sinh. Mục tiêu là đào tạo ra những người ưu việt bất chấp chúng sinh ra không phải thiên tài.”
Sự tồn tại của đứa con như vậy sẽ là một niềm vui thực sự.
Nhưng đó là ai đó khác chứ không phải tôi.
Người ngoài cuộc sẽ nghĩ rằng tôi đang ưu ái trong việc giáo dục con mình
Nếu những người xung quanh tôi đều là những kẻ có suy nghĩ đơn giản hoặc vô dụng thì tôi đã than thở rồi.
Tôi ra hiệu cho Kiyotaka rời khỏi đó.
Sau đó, tôi lên kế hoạch tiếp Sakayanagi với tư cách khách mời và cho anh ấy xem tình hình hiện tại của thế hệ 4.
"Thằng bé tiếp tục phát huy tài năng của mình và khiến những đứa bạn cùng lứa biết đến nó nhiều hơn. Cạnh tranh là một phần để nâng cao khả năng của con người. Đặc biệt đối với những người muốn cạnh tranh vị trí đứng nhất, đó chắc chắn là một động lực tốt"
Thật vậy, theo một hướng nào đó đây cũng là điều tốt. Không có gì đáng ngạc nhiên khi một bầu không khí như vậy lan rộng khi mọi người sẽ cạnh tranh để trở thành người đứng đầu trong một tập thế.
Hầu hết các nhà nghiên cứu, kể cả Ishida, đều đồng ý.
Tuy nhiên, Suzukake lại không như vậy.
"Nghe thì đúng là rất hay nhưng phải suy nghĩ thực tế một chút. Phải, có mục tiêu là tốt, nhưng chẳng ích gì khi đặt mục tiêu mà không thể đạt được. Đó là khoảng cách lớn giữa Kiyotaka và những đứa trẻ khác.”
“……Có vấn đề gì với điều đó sao?”
"Không nghi ngờ gì nữa, thằng bé này là một thiên tài!”
"Điều quan trọng là làm cho những đứa trẻ khác nghĩ rằng mục tiêu cao nhưng có thể nắm bắt được. Chúng ta có thể kiểm soát thông tin công khai để hiệu suất của Kiyotaka có vẻ thấp hơn khả năng thực tế của nó. Ngay cả khi có những người nghi ngờ điều đó, chỉ cần loại bỏ những phần gián tiếp chứng minh điều đó thì chúng cũng chẳng làm được gì.”
Sau đó, cảm giác cạnh tranh sẽ tự động phát triển và chúng sẽ tiếp tục chiến đấu trong một thế giới mà chúng tôi không thể tiết lộ trái tim mình.
"Mấy người muốn làm gì thì làm. Nhưng đừng quá ưu ái Kiyotaka, hãy tiếp tục nuôi dạy nó như tất cả những đứa khác trong thế hệ 4”
"Ngay cả khi sẽ có thêm càng nhiều đứa sẽ bị đào thải?"
"Chà, ngay cả khi đó là Kiyotaka thì việc thằng bé gục ngã cũng không thành vấn đề. Nếu chúng ta có thể thu lại được nhiều dữ liệu tốt hơn, thì việc hy sinh một vài thứ nhỏ nhoi cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Chúng ta cũng sẽ biết làm thế nào với những trường họp tương tự trong tương lai.”
Bạn không thể hài lòng với kết quả trước mắt mà phải có mục tiêu cao hơn.
Nếu con trai tôi suy sụp trong quá trình này, tôi cũng sẽ có thể nhận được sự đồng cảm từ bên ngoài.
Họ sẽ hiểu được sự “tâm huyết” của tôi với dự án này.
“Có một mối lo ngại nữa với chương trình dành cho thế hệ 4. Một nền giáo dục khắt khe như vậy có thể dẫn đến sự trưởng thành sớm về mặt tinh thần,”
Suzukake nói vậy. Tabuchi ngay lập tức đồng tình.
"E rằng khi khi tụi nhỏ đến tuổi sơ trung, suy nghĩ của chúng không khác gì người 20...... thậm chí là 30 tuổi. Nhưng bởi vì tụi nó không biết về thế giới bên ngoài, chúng sẽ thể hiện một số khía cạnh non nớt”
Họ muốn nói rằng phải xem xét liệu nó có quá cực đoan để phát triển như thế này không.
“Vậy nên cần phải tìm một cách giáo dục khác. Khả năng học tập và lớn lên với ý thức tự chủ. Nhưng đồng thời cũng có rủi ro rất lớn. Nếu để các yếu tố bên ngoài ảnh hưởng thì giá trị và năng lực của chúng biết đâu thay vì tăng lên sẽ thu chột đi. Đây là một canh bạc lớn"
Suzukake-người đứng đầu quyết định cách giảng dạy lộ ra một vẻ mặt nghiêm trọng.
Rõ ràng là anh ta lo lắng về nguy cơ có thể xảy ra trong tương lai.
"Xin lỗi, Sakayanagi-sama đã vào phòng khách rồi...... Chúng tôi phải làm gì đây"
Sắp đến lúc rồi......
"Cứ dẫn anh ta đi tham quan xung quanh và giới thiệu những gì chúng ta đã bàn trước đó. Nếu lỡ mà cho anh ta xem những gì nằm ngoài kế hoạch, khả năng cao nó sẽ kích thích bản năng phản kháng của cậu ta"
Tôi rời khỏi chỗ ngồi của mình và thay vì đến thẳng Sakayanagi, tôi chuyển đến phòng giám sát
Sau đó bật âm thanh của camera giám sát. Sakayanagi về cơ bản là đang ở vị trí trung lập. Tuy nhiên, không loại trừ khả năng rất nhỏ người này đến Whiteroom để do thám.
Dù sao cùng phải cân nhắc mọi rủi ro.
Có thể nhìn thấy Sakayanagi và đứa con gái anh ta đang ôm qua màn hình.
Hai người họ nhìn qua chiếc gương 1 chiều và thấy sự xuất hiện của những đứa trẻ trong Whiteroom.
"Nghe này, Arisu, chúng là những đứa trẻ một ngày nào đó sẽ chịu trách nhiệm cho tương lai của Nhật Bản.”
Có vẻ như 2 người đến đây không hề có mục đích gì.
Cô bé áp tay vào tấm kính và nhìn chằm chằm vào bên trong.
Sau năm phút, mười phút, cô bé vẫn chưa thấy đủ.
"Có chuyện gì vậy, Arisu? Hiếm khi thấy con hứng thú như vậy đấy.”
"Không thể không quan tâm đến một thí nghiệm để tạo ra một thiên tài nhân tạo, phải không?
“……Thật tình, nó không giống lời nói của một đứa trẻ chút nào.”
"Nhưng có nhiều vấn đề với thí nghiệm này, phải không?"
"Hể?”
"Khía cạnh nhân đạo. Chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối điều này."
"Ha ha ha ......"
Con bé này không phải một đứa trẻ mà là một người trưởng thành với tầm nhìn và sự nhạy bé khó ai sánh bằng.
"Chưa kể đến việc con không nghĩ rằng có thể tạo ra những thiên tài nhân tạo. Ngay cả khi có một sự tồn tại mới chớm nở trong cơ sở này, thật khó để nói liệu việc kéo dài thí nghiệm có được coi là may mắn, phải không?”
Tôi muốn gặp Sakayanagi vào một thời điểm thích hợp. Tuy nhiên, tôi khá hứng thú đứa con gái của con người đó, Sakayanagi Arisu
Cách con bé nhìn nhận và đánh giá về Whiteroom không phải lúc nào tôi cũng có thể nghe được
"Tại sao con nghĩ vậy?
"Con vẫn nghĩ rằng dù có tài giỏi thế nào đi nữa, quan trọng nhất vẫn phải là di truyền. Nếu không phải là thiên tài bẩm sinh thì khó mà vượt qua được”
"Ra vậy. Đúng là những gì họ học thật sự rất khó. Có thể nói vượt qua được chúng thì thật sự phải là thiên tài. Con thông minh giống mẹ và tính cách cũng giống mẹ.”
"Vâng. Được so sánh với mẹ là điều vinh hạnh nhất đối với con”
Như con bé chỉ ra, rất khó để đánh giá thiên tài từ góc nhìn của những con người bình thường.
Cuối cùng, đó là gen và môi trường luôn là yếu tố ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con người.
Những đứa trẻ được đưa vào Whiteroom không phải lúc nào cũng là những đứa trẻ mang đặc tính di tuyền tốt. Đây là sự thật.
“Những đứa trẻ có thể nổi bật trong chương trình học chỉ là do tài năng của cha mẹ chúng.”
Sakayanagi dường như chỉ bối rối trước câu hỏi mà không người lớn nào có thể trả lời ngay lập tức.
"Bố cũng không chắc nữa. Không thể nào biết được liệu mọi thứ có đúng như những gì con nói không. Nhưng những đứa trẻ trong cơ sở đang thực hiện sứ mệnh tạo ra tương lai, vì vậy khả năng đó vẫn tồn tại.”
Về phía con gái của Sakayanagi, cô bé dường như không mấy quan tâm đến lời giải thích của bố.
Thậm chí còn quan sát Whiteroom kỹ càng hơn.
"------ Người đó… đã hoàn thành tất cả các môn học một cách bình tĩnh và dễ dàng"
"À, cậu ấy là con trai của sensei. Tên là...... Ayakkoji...... Kiyotaka-kun”
Anh ta dường như đã nhận thấy rằng Kiyotaka đã tỏa sáng.
“Con của sensei sao? Gen di truyền vẫn là mấu chốt cho mọi thứ, bố nhỉ?”
"Bố không biết nữa. Ít nhất bản thân sensei không tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, ông ấy cũng không có năng khiếu thể thao xuất chúng. Vợ ông ấy thực sự chỉ là một người bình thường thậm chí còn là thành phần bị coi rẻ trong xã hội và bố mẹ ông ấy cũng không có tài năng xuất chúng nào. Tuy nhiên, ông ấy đã có một tham vọng mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác, và một tinh thần chiến đấu không chịu khuất phục hay nhượng bộ, đó là lý do tại sao ông ấy trở nên nổi bật như vậy, thậm chí đã có lúc sensei đã lên kế hoạch thay đổi đất nước.”
"Nếu như vậy thì chẳng phải người đó là đối tượng phù họp nhất cho thí nghiệm này sao?”
"Phải. ...... Bố nghĩ cậu ấy là một đứa trẻ thích họp cho dự án này, nhưng...... Phải nói sao nhỉ, bố thấy thằng bé rất tội nghiệp."
"Tại sao?"
"Cậu ấy đã sống trong cơ sở này từ khi được sinh ra. Đối với thằng bé, thứ đầu tiên nó nhìn thấy không phải là khuôn mặt của bố hay mẹ mình mà cái trần nhà trắng tinh. Nếu đứa trẻ đó bị đào thải từ sớm thì chắc cũng có thể sống một cuộc sống yên bình. Không, có lẽ vì là là con của sensei nên thằng bé cũng được sự ưu ai từ những người hướng dẫn...... Nếu là như vậy...... thì mục đích phát triển những thiên tài gánh vác vận mệnh đất nước trong tương lai coi như sẽ kết thúc, dù rằng mọi thứ vẫn chỉ là thử nghiệm. Đó là một dự án có tầm nhìn trong 50 năm, 100 năm tới. Những đứa trẻ được đưa vào đây không phải vì tài năng của chúng mà là phục vụ mục đích cho tham vọng của những người đứng sau. Dù có là sống sót hay bị đào thải thì sau cũng vẫn chỉ là những con chuột bạch thí nghiệm "
"Bố có ghét cơ sở này không?"
Cô con gái bất ngờ đưa ra câu hỏi đi thẳng vào trọng tâm vấn đề.
Tùy vào câu trả lời, tôi sẽ biết mình phải làm gì tiếp theo ......
"Hmm? ...... Khó nói thật...... Bố không nghĩ rằng mình thực sự có thể hoàn toàn ủng hộ nó. Nếu những đứa trẻ lớn lên ở đây thực sự trở nên tốt hơn bất kỳ ai khác thì đó coi như cũng là một chuyện tốt, có điều bố vẫn nghĩ đó sẽ là khởi đầu của một điều gì đó không may.”
Tôi không thấy bất kỳ mình có bất cứ điểm chung nào với Sakayangi về vấn đề này
Câu trả lời của anh ta xuất phát hoàn toàn từ sự tốt bụng đơn thuần của mình
"Bố đừng lo, con nhất định sẽ nghiền nát hết bọn họ. Con sẽ chứng minh cho mọi người ở đây thấy, cái gọi là thiên tài không phụ thuộc vào giáo dục, mà là do gen di truyền quyết định."
"Ừ. Bố cũng tin con, Arisu.”
Là một người cha, anh ta hạnh phúc xoa đầu con gái mình
"Nhân tiện, bố à. Con muốn chơi cờ......"
Tôi tắt âm thanh phát ra từ camera và đứng dậy
"Mình lo lắng sao?"
Nhưng tốt hơn là nên cẩn thận.
Đã gần đến thời điểm đó rồi và không biết điều gì có thể xảy ra.