Lớp học biết tuốt
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ [Phần 6]
Chương 5: Những đứa trẻ ngây thơ
~ • ~ • ~
Phần 6:
Whiteroom có các phòng dành riêng cho nhiều môn học khác nhau.
Một trong số đó là bể bơi nước nóng, nơi bạn có thể bơi lội quanh năm.
Bơi lội là một bài tập có thể rất hiệu quả trong việc rèn luyện khả năng thể chất.
Ngay cả đối với cơ thể của trẻ nhỏ vẫn đang trong giai đoạn phát triển, bơi lội với tải trọng thấp là phù hợp nhất. Xét về một mặt nào đó, khoảng thời gian hòa mình vào dòng nước để xua tan căng thẳng cũng rất tốn kém.
Một buổi học bơi kéo dài 2 giờ bắt đầu với 50 phút hướng dẫn, sau đó là 10 phút nghỉ giải lao, sau đó là 30 phút bơi thi đấu thực sự với thời gian thi đấu xen kẽ hoặc thời gian.
30 phút cuối cùng là thời gian vui chơi của bọn trẻ.
Bạn có thể bơi chậm trong nước hoặc nghỉ ngơi thay vì cố tình bơi.
Tôi dành 30 phút còn lại để ngồi bên bể bơi và quan sát những đứa trẻ khác. Tôi đã quen với điều này.
"Cậu đây rồi. Hôm nay cậu lại lập một kỷ lục mới.”
"Tôi vẫn chưa đánh bại thời gian của người hướng dẫn."
"Chúng ta là những đứa trẻ và đối thủ của chúng ta là người lớn. Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta không thể thắng, phải không? Mình thì dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nào bắt kịp được cậu"
Ở cuộc bơi vài tuần trước, Yuki là người bơi nhanh nhất, bất kể không ở trong trạng thái tốt.
"Cậu càng lúc càng kéo dài khoảng cách giữa 2 chúng ta, làm thế nào mình có thể bơi giỏi được như cậu vậy? Rõ ràng chúng ta cùng nhau luyện tập cùng một cách mà......"
"Điều hòa hơi thở…"
"Eh?"
"Tư thế bơi của cậu rất hoàn hảo, nhưng cậu có vấn đề trong điều hòa hơi thở, nếu có thể cái thiện thì có thể nhanh thêm được vài giây.”
"Ồ, mình hiểu rồi... Có phải đây là lời khuyên của các sensei cho cậu không?”
"Các huấn luyện viên phụ trách bơi lội không nói với chúng ta bất cứ điều gì. Tôi nghĩ họ muốn chúng ta tự nhận thức được vấn đề của chính mình.”
Không có cách nào mà những người hướng dẫn không nhận thấy vấn đề của chúng tôi.
"Cậu không chỉ có thể nhìn thấy chính mình, mà còn có thể nhìn thấy những người xung quanh cậu. Mình thì không thể nào rảnh rổi và tài giỏi như vậy được"
"Tôi cũng đã luyện tập rất chăm chỉ"
Tôi không phải là người đứng đầu khi lần đầu tiếp xúc với một môn nào đó
Không nắm vững căn bản thì dù có cố gắng học tập đến đâu cũng không để lại kết quả gì.
Mặt khác, những người như Yuki và Shiro thường đạt điểm cao trong lần đầu tiên.
Họ không có nền tảng như tôi, nhưng họ có thể đạt điểm cao rất nhanh.
Tài năng, tôi có nên nói như vậy không?
Nhưng tôi không ghen tị với họ.
Ngay cả khi họ bắt đầu trước tôi, khoảng cách sẽ được lấp đầy khi tôi học hỏi nền tảng ngày càng vững chắc hơn. Nhiều môn học đã chứng minh điều này.
Nó không quan trọng nếu bạn làm không tốt ngay từ đầu. Điều quan trọng là phải xây dựng một nền tảng tốt trước để bạn có thể sử dụng nó một cách thoải mái.
Yuki đứng đó nhìn tôi, không có ý định rời đi.
"...... Có gì sao?"
“Cho dù không có gì thì mình không thể nói chuyện với cậu sao?”
"Lạ thật. Thường thì cậu chỉ đến nói chuyện với tôi khi có chuyện quan trọng thôi.”
"Đúng là trước đây là vậy."
Tôi không nhìn Yuki, nhưng tôi bắt đầu nghĩ về Yuki.
Gần đây, cô ấy ngày càng nói nhiều hơn.
Và đối tượng của cô ấy là tôi.
Tần suất đến nói chuyện với tôi không có vấn đề gì quan trọng cũng tăng lên.
Tại sao cô ấy lại làm một việc vô ích như vậy?
Nhưng dùng cô ấy làm đối tượng quan sát cũng không phải là điều xấu.
Mặt khác, bây giờ không có người hướng dẫn nào xung quanh để xem hoặc lắng nghe, và chúng tôi sẽ không bị đổ lỗi.
Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng chúng tôi là đối tượng của sự quan sát, nhưng ở đây chúng tôi không có yếu tố rằng chúng tôi sẽ bị trừng phạt.
"Hỏi một câu được không?"
"Hả? Được chứ......."
Yuki không mong đợi tôi hỏi lại cô ấy một câu hỏi, và hơi bối rối.
"Tại sao Yuki giỏi bắt chuyện vậy?”
"Hả?...... Là sao?"
"Ít nhất so với tôi. Tôi không giỏi trong việc nói chuyện với người khác."
"Thật ra mình cũng không giỏi mấy cái này đâu, nhưng, chỉ là...... Nói thế nào nhỉ...... Mình không biết nữa."
Cô ấy thậm chí không biết mình đang nói về cái gì. Tôi không thể hiểu được điều đó.
"Chà, tại sao cậu có thể cười? Cậu đã từng cười mà, phải không?”
"Hể?...... Cậu đáng nói gì thế?"
"Thì ý tôi là làm thế nào đề có thể cười được ấy"
"Đâu phải lúc nào cũng người ta cũng cười được đâu."
Đó là sự thật, tôi không nhớ Yuki đã cười ở đâu sau khi cô ấy cười trước đó.
Có phải thời gian cô ấy cười chỉ là một sự trùng hợp?
Phải chăng tình cảm là thứ tình cờ đến?
"Không biết nữa, nhưng mình cảm thấy bản thân có thể cười trở lại nếu ở cạnh Kiyotaka."
"Tôi không hiểu."
Nếu bạn không ở gần một người nào đó, bạn không thể cười nữa?
Không, đây có thể chỉ là một trong những lý do.
Khi những người hướng dẫn có cảm xúc tức giận, họ chủ yếu hướng vào một người cụ thể.
Vậy nụ cười cũng là một thứ hướng về ai đó?
Không phải là không thể hiểu nếu tôi nghĩ về nó theo cách đó.
Tôi nhìn Yuuki.
"...... Gì vậy?”
Tôi cố gắng mỉm cười.
Tôi nghĩ điều này, nhưng tôi không biết làm thế nào để cười.
Tôi thậm chí còn chưa học được những điều cơ bản về niềm vui và nỗi buồn.
Tôi không thể làm bất cứ điều gì mà không có những điều cơ bản.
"Không có gì"
Nếu Whiteroom không dạy điều đó có nghĩa là chúng không cần thiết
Tôi đã ngừng suy nghĩ về những điều này.