Lớp học biết tuốt
Chương 3: Tiến hành [Phần 3]
Chương 3: Tiến hành
~ • ~ • ~
Phần 3:
Với một giờ rảnh rỗi, tôi đã gặp Sakayanagi.
Những người bên ngoài không liên quan đến Whiteroom sẽ nghĩ gì khi họ nhìn thấy kết quả của ngày hôm nay?
Không cần phải nói, đó là một cơ hội tốt để tìm hiểu suy nghĩ của họ.
"Hãy cho tôi nghe ý kiến của anh một lần nữa. Đừng giấu giếm điều gì, chỉ cần nói cho tôi biết sự thật.”
"Ừ. Cả ngày hôm nay, nhìn lũ trẻ lớn lên, tôi đã suy nghĩ…”
Ý nghĩa sự tồn tại của Whiteroom, vai trò của Whiteroom.
Có thể là Sakayanagi đã nghĩ về chúng rất nhiều.
"Những đứa trẻ tôi nhìn thấy hôm nay khác xa so với những đứa trẻ 3 tuổi bình thường mà tôi biết. Ngay cả những đứa trẻ được nuôi dạy bởi Suzukake-sensei, Ishida-sensei và Souya-sensei cũng hơn hẳn 90% trẻ em trên thế giới ở cùng độ tuổi”
Khả năng bắt chuyện bằng lời khen ngợi của Sakayanagi vẫn không thay đổi.
"Không dễ để đạt được trình độ xuất sắc như vậy ngay cả với nền giáo dục tư bản, phải không?”
"Theo như anh nói, có vẻ như chúng không là gì so với 10% còn lại đúng chứ?”
"Đó chỉ là ý kiến của riêng anh, phải không?”
"......"
Người ta đã chứng minh rằng những đứa trẻ này lớn lên đến ba tuổi với khả năng thể chất và tinh thần vượt xa mức trung bình của trẻ em.
Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng những nghi ngờ của những nhà đầu tư về điều này vẫn chưa hoàn toàn bị xua tan.
Nếu hỏi bọn chúng có cùng đẳng cấp với cái gọi thiên tài 3 tuổi hay không, e rằng không thể trả lời khẳng định.
Cho dù chúng tôi có tiếp tục nuôi dạy chúng như vậy, tôi cũng không thể đảm bảo rằng chúng sẽ được tiếp tục giáo dục thế này khi 4 hoặc 5 tuổi.
"Tuy nhiên, tôi nghĩ điều này là đủ. Ngay cả khi họ bước vào xã hội, những kỹ năng mà chúng có là quá đủ cho chúng rồi.”
Đây là đánh giá toàn diện mà Sakayanagi đưa ra mà không biết bản chất thực sự của Whiteroom.
"Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy hơi khó chịu về khả năng lãnh đạo của Suzukake. Đối với trẻ em, không, đối với con người, cảm xúc là điều không thể thiếu. Niềm vui, sự tức giận, nỗi buồn và hạnh phúc đều không thể thiếu được. Tôi sẽ không ngần ngại phản đối nếu những ý tưởng cực đoan này trở thành hiện thực.”
"Tôi biết anh sẽ nói vậy. Nhưng nếu chỉ có vậy thôi, liệu các nhà đầu tư và các nhà tài phiệt chưa nhìn thấy điều này có thể chấp nhận được không? Sẽ không ai nghĩ về những đứa trẻ theo cách của anh đâu. Chí ít đó không phải thứ họ quan tâm, chỉ cần có tiền là đủ rồi.”
"Vì vậy, cần phải có một nền giáo dục nghiêm ngặt hơn thế này”
"Đúng vậy. Bất cứ ai cũng có thể được đào tạo thành một người tài năng nếu họ trả tiền cho nó. Chúng tôi còn thuê các giảng viên từ các trường đại học hàng đầu xung quanh mình và những huấn luyện viên đã từng huấn luyện nhiều vận động viên Olympic. Hầu hết mọi người đều có thể cải thiện kỹ năng của mình đến một mức độ nhất định nếu họ được giáo dục khi còn trẻ. Suy cho cùng nếu chỉ có thể thì Whiteroom tồn tại cũng chẳng để làm gì.”
Ai sẽ đầu tư hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu đô la vào Whiteroom vì điều đó chứ?
"Điều cần thiết là phải có khả năng nổi bật so với phần còn lại. Những đứa trẻ ở đây phải không thua đám sinh viên Todai ở ngoài kia, thậm chí là với những trường đại học hàng đầu thế giới, khả năng vận động của chung không được kém cạnh gì những vận động viên Olympic. Chỉ có như vậy chúng ta mới có thể vươn vai ưởng ngực để sánh ngang cùng các nước khác. Cần phải bồi dưỡng những người có khả năng như vậy. Đây là kiểu trẻ mà Whiteroom phải nuôi dạy.”
"Tôi nghĩ rằng mình không nên nhưng vẫn bắt buộc phải hỏi. Làm sao những đứa trẻ sinh ra không có cha mẹ hoặc bị cha mẹ bỏ rơi lại có nỗi ám ảnh về quyền lực như vậy? Chỉ cần chúng có khả năng thích nghi với xã hội và tồn tại là đủ.”
"Tôi hoàn toàn hiểu những gì anh nói. Tôi sẽ tiếp thu điều này.”
"Tất cả những gì anh nói với tôi điều là sự thật chứ, Ayanokouji-sensei?
"Tất nhiên. Tôi đã đi khắp nơi để cứu những đứa trẻ bất hạnh. Nhưng anh biết đấy, tôi có tham vọng của riêng mình. Chẳng phải chính anh cũng đã nhận ra ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau mà."
Với vẻ nghi ngờ, Sakayanagi nhẹ nhàng cúi đầu như một lời xin lỗi.
"Trong trường hợp đó, tôi không còn gì để nói nữa. Nhưng xin hãy chắc chắn đặt bọn trẻ lên vị trí đầu tiên và cho chúng một nền giáo dục đầy tình yêu thương. Bằng cách đó, chắc chắn sẽ có ngày Whiteroom được quốc gia công nhận"
Sakayanagi nói và rời khỏi văn phòng với vẻ bất mãn.
"Anh vẫn còn non lắm, Sakayanagi. Điều đó sẽ không được đâu."
Điều anh nói quá sức lý tưởng nhưng cái gì lý tưởng quá thì lại thiếu thực tế
Những gì chúng tôi đang tìm kiếm không phải là kết quả tương tự, mà là kết quả tốt nhất.
Nhưng điều đó là không đủ.
Chúng tôi cần phải đi xa hơn, và sau đó xa hơn nữa.
Chỉ riêng kết quả hiện tại không đảm bảo rằng các nhà đầu tư sẽ luôn gật đầu.
Điều cần thiết là một cú hích khác, một cú hích thật mạnh...
Tôi cần phải ra một đòn chốt hạ.
Nhưng ngay cả khi bắt đầu một nền giáo dục nghiêm ngặt hơn cho bọn trẻ bây giờ cũng sẽ không mang lại kết quả ngay lập tức.
3 năm, không, 5 năm, ít nhất, sẽ là một khoảng thời gian dài như vậy.
Cần phải thuyết phục được họ.
Chính xác những gì sẽ được thực hiện.
Cần phải làm gì để khiến những gã khổng lồ tài phiệt sẵn sàng xuống nhiều tiền hơn trong một khoảng thời gian ngắn.
Suy nghĩ…Suy nghĩ đi
Whiteroom rồi có thể thay đổi thế giới.
Tôi hy vọng những lời kêu gọi sẽ có trọng lượng.
...... Có trọng lượng?
"Đúng rồi......"
Tôi nhớ lại những gì Naoe-sensei nói.
Bạn không thể có được một con sói bằng cách từ bỏ một đứa trẻ.
Cho dù tôi có nói nhiệt thành thế nào về sự thành công của giáo dục, lời nói của tôi không có trọng lượng.
Những nhà đầu tư đó vẫn đó cũng sẽ không tin vào dự án Whiteroom.
Tại sao lại như vậy?
Thì cũng đúng thôi, tôi có nói gì đi nữa thì cũng nói trắng ra là tôi đang đi giáo dục con cái của người khác
Theo một nghĩa nào đó tôi chẳng khác nào một con người ngoái cuộc và chỉ có một cách để thay đổi cuộc choi
Tôi phải gửi đứa con yêu của mình đến Whiteroom mà không do dự.
Vậy thì điều cần làm bây giờ…
Tôi nhấc điện thoại lên
"Alo......"
Một giọng nói lười biếng phát ra từ phía bên kia điện thoại.
“Anh con chưa ngủ à? Muộn lắm rồi”
"Mika, Tôi có chuyện này muốn nhờ cô.”