Lớp học biết tuốt
Chương 1: Khởi động dự án [Phần 1]
Chương 1: Khởi động dự án
~ • ~ • ~
Phần 1:
Trong căn phòng đã được chuẩn bị từ trước, Kamogawa ngồi ở cuối bàn. Dán mắt vào ly rượu trước mặt.
"Để cậu đợi lâu"
"Không có gì, vào tiệc thôi."
"Tôi không uống đâu"
"Eh, eh, eh? Rượu sake ở đây ngon lắm đó, nó không phải là mấy thứ nhạt như nước lã bán ở mấy Izakaya bình thường đâu ."
"Chúng ta cần phải tỉnh táo để tiễn Naoe-sensei và những người khác, bộ cậu nghĩ mình có thể làm điều đó với người đầy mùi rượu à? Uống rượu chẳng qua chỉ là một hình thức xã giao, uống nhiều không điểm dừng chẳng mang lại điều gì tốt đẹp.”
"Hể ......."
Tôi cảm thấy tồi tệ vì bị buộc không được uống tùy tiên trong các bữa tiệc nhưng mà tôi không hề có ý định đổ lỗi gì. Thực tế, tôi đã nhiều lần suýt thua trước cám dỗ.
May thay, người dẫn dắt tôi lúc đó đã chủ động uống trước. Tôi đã chứng kiến khoảnh khắc người đó bị khiển trách vì không biết phép ttawsc, sự nghiệp theo đó cũng đi xuống . Thế là tôi trở nên tiết chế như bây giờ. Những kẻ nắm quyền sẽ uống nỗi đau của những người bên dưới như một món khai vị..
Không chỉ các nghị viên cấp thấp, mà ngay cả chính những công dân đất nước này cũng bị khinh bỉ.
Họ luôn say sưa với những luật lệ do mình đặt ra và tận hưởng cảm giác chinh phục, thống trị người khác.
"Ayanokouji-san, có một điều tôi vẫn luôn thắc mắc..."
Đúng là tên này không biết cách câm miệng lại.
"Tại sao cậu lúc nào cũng ngồi nghiêm chỉnh thế? Bạn bè với nhau đâu cần phải cứng nhắc vậy."
"Tôi quen ngồi thế rồi. Tôi phải ngồi thẳng hàng giờ trước mặt Naoe-sensei và những người khác. Nếu tôi không bắt đầu làm quen với nó, tôi sẽ gặp rắc rối khi đến lúc.”
Tôi thậm chí không được phép nói bản thân có thể thư giãn đôi chân của mình.
Và như một lẽ hiển nhiên, nhiều lúc tôi hoàn toàn mất đi cảm giác ở chân.
"Đúng là chẳng dễ dàng chút nào ha ......"
Dường như thấy tôi nghiêm chỉ như vậy, Kamogawa cũng vội vàng ngồi thẳng dậy.
Món ăn trước mặt tôi dù là trứng và đậu phụ trên một chiếc đĩa nhỏ nhưng giá là bốn con số.
Nhưng đây không phải lúc để nghĩ chuyện đó. Tôi hớt hơ hớt hải bốc chiếc đĩa nhỏ đưa lên miệng, nuốt thẳng vào bụng mà chẳng thèm nếm.
"Wow, ăn gì dữ vậy......!"
Tôi phớt lờ những lời giễu cợt của Kamogawa và tiếp tục ăn.
Tôi không quan tâm nó nó ngon hay dở, cao cấp hay bình dân, từ bếp nấu ra, đồ ăn đóng hộp hay từ thúng rác bốc được.
Tôi chỉ biết phải ăn mới có thể sống tiếp.
"Tôi vệ sinh chút"
Tôi khẽ chào rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng mà chân hơi tê.
Sau khi đi vệ sinh và trở lại căn phòng nơi Kamogawa đang đợi, tôi để ý thấy một số người đàn ông mặc vest. Và tôi để ý đến một trong số những người đó
Nhưng chỉ một lúc trước khi bọn họ biến mất ở góc khuất cuối hành lang.
"Hình như là......"
Tôi bị thôi thúc muốn đuổi theo và xem thử người đó là ai, nhưng tôi đã nhanh chóng áp chế lại nó.
Một trong số họ khả năng cao là Kijima. Người này nằm ở phe đối lập trong Đảng Công dân, không thuộc phe lớn nhất của Naoe-sensei, những người khác trong phe đó có Isomaru-sensei và Thủ tướng Miyako.
Người này được cho là thân cận với Thủ tướng nhất trong số các chính trị gia trẻ tuổi.
Tóm lại thì việc hắn xuất hiện ở đây chắc chắn không phải tình cờ.
Nhà hàng này luôn phải thực hiện các điều chỉnh lịch trình một cách bí mật để ngăn chặn các tình huống xấu ngoài ý muốn.
Naoe-sensei liệu đã sẵn sàng cho cuộc bầu cử tiếp theo chưa?