Lớp học biết tuốt
Chương 1: Khởi động dự án [Mở đầu]
Chương 1: Khởi động dự án
~ • ~ • ~
Mở đầu:
Nhà hàng Kasakawa. Đó là một ngày cuối tháng Giêng khi nhiệt độ xuống dưới 0 mặc dù không có tuyết.
Dưới bầu trời lạnh giá, tôi đã đợi cả tiếng đồng hồ cho đến khi chủ nhân của tôi đến.
"Lạnh quá, Ayanokouji-san...... Khi nào thì Naoe-sensei mới đến vậy......"
Đây là lần thứ ba Kamogawa phàn nàn, cậu ấy liên tục hà hơi vào tay để lấy một chút hơi ấm.
"Đây đâu phải lần đầu. Naoe-sensei đâu phải lúc nào cũng rãnh rỗi đâu."
"Vậy ý của cậu là ông ta tệ nhất sẽ muộn đến tận 1 hay 2 tiếng gì đó à?"
Đúng là có khả năng cao chuyện này cũng có thể xảy ra.
"Ai biết chứ, nếu hên thì hôm nay ông ấy sẽ có mặt. Còn không thì coi như phí một đống thời gian thôi."
"Eh eh eh eh ...... Này...... Vậy cậu còn định đợi đến bao lâu thế?"
"Bao lâu cũng được. Chứng nào chưa nhận được hồi đáp thì tôi sẽ đợi đến đây cho đến khi đóng cửa."
"Tôi thì sẽ chết cóng nếu cứ tiếp tục thế này"
“Nếu xem mình là một trong những người thuộc phe Naoe thì phải luôn sẵn sàng chết trong bất cứ hoàn cảnh nào. Với lại bản thân Naoe-sensei cũng chẳng hề quan tâm đến chuyện sống chết của cấp dưới."
Chúng tôi chỉ đơn giản làm người trung gian.
Mấy người trong nhà hàng càng lúc càng mất kiên nhẫn.
"Nhưng mà ...... Không ai kiển trách ông ấy vì đến trễ nhỉ? Thường thì mấy ông già trong kia không thích chuyện có người đến trễ đâu”
"Cậu nghĩ vậy sao?"
"Không phải à?"
"Về cơ bản hành động chậm trể này là dụng ý của Naoe-sensei, nó kiểu như điển trích về trận đấu giữa Sasaki Kojirou và Miyamoto Musashi ấy.”
Tất nhiên không phải ai cũng có thể sử dụng chiến thuật có phẩn cổ lỗ sỉ đó.
Nhưng đó là Naoe-sensei nên không ai có thể phàn nàn được.
"Cứ thế này thì khả năng cao 80% số người trong đó muốn gặp ông ấy sẽ chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt.”
Con số này chứng tỏ không mấy ai dám cãi lại Naoe-sensei.
Ngay cả Thủ tướng hiện tại cũng phải đồng ý với những thứ Naoe-sensei đề ra một cách thường xuyên.
Dù phải đợi bao lâu, tôi vẫn luôn phải mỉm cười chào Naoe-sensei.
"Vậy... Vậy còn 20% kia thì sao?"
"Biét về 20% còn lại để làm cái gì chứ?”
"Thì để tham khảo ấy mà, ......"
Mấy kẻ ngốc còn lại cảm thấy mất kiên nhẫn và không được tôn trọng ngay lập tức chạy đến nắm lấy tôi với vẻ hung hãn: "Chúng mày còn muốn tao đợi đến bao giờ nữa? Gọi Naoe-sensei đến mau lên!"
Kamogawa bên cạnh tôi chỉ biết nuốt nước bọt.
Ngay cả đối với một người đã lâu không tham gia chính trị cũng biết điều kinh khủng khi đưa ra yêu cầu với Naoe sensei.
Nhưng tôi vấn đáp lại họ cũng một câu khi được hỏi.
"Không ai có quyền ra yêu cầu với Naoe-sensei. Đó là những gì tôi sẽ nói.”
Người đó sẽ có 2 lựa chọn: Hạ cái tối của mình xuống và tiếp tục chời đợi hoặc nhẹ nhàng hẹn gặp lại vào dịp khác, hoặc tức giận bỏ đi và nói rằng không muốn gặp lại Naoe-sensei nữa.
Tại thời điểm này, 80% mọi người sẽ chọn nuốt cục tức xuống bụng.
Dù nguyền rủa trong lòng, họ vẫn ưu tiên gặp Naoe-sensei. Nếu một người lựa chọn điều đó, họ gần như có thể thể thương lượng với Naoe-sensei một cách suôn sẻ.
"Công việc này đúng là khó khăn ha, Ayankouji-san.”
"Tôi cũng quen rồi. Tôi cũng đã bị đánh mấy lần rồi, đủ các thể loại từ gạt rồi gậy golf,...”
Vì không dám động đến Naoe-sensei, họ tự nhiên sẽ dồn hết sự tức giận của mình sang tôi. Cho dù tôi có bị chửi rủa hay thâm chí bị đánh đi nữa thì Naoe-sensei cũng chẳng buồn quan tâm.
"Thật không thể tin được là cậu đã phải chịu đựng chuyện này trong suốt 4 năm đấy.”
"Tất nhiên nó không hề dễ dàng để ai cũng có thể làm được nhưng nếu chỉ cần có ý chí thì bất cứ ai cũng có thể vượt qua.”
Tôi không có hậu thuẫn, không có học vấn, không có tài năng và không có gia thế, thứ tôi cần có để bứt lên là cơ hội và tôi cần phải kiên nhẫn chờ đợi nó.
Nheng mà cái tên này thật sự có phải quá ngu ngốc rồi không?
Tên này hơn tôi hai tuổi, nhưng vẫn là một tân binh mới chỉ làm ủy viên hội đồng được một năm. ......
" Không phải nghi viên Kamogawa cha cậu đã dạy cho cậu mấy cái quy luật ngầm này sao? "
Người đàn ông đứng cạnh tôi, Kamogawa, là loại chính trị gia mà tôi coi thường nhất.
“Cha tôi không có……”
Hắn điển hình là một tên phú nhị đại kiểu mẫu. Được nuôi dạy một cách nuông chiều. Một biểu tượng trường tồn trong thế giới chính trị.
Đúng là điều này thật sự đáng khinh nhưng có thể làm được gì chứ, ai bảo tên này được sinh ra trong giới tinh hoa nên việc nhận được những đặc quyền chỉ mình mới có đó là điều đương nhiên.
Cha của hắn, Nghị viên Kamogawa Toshizo, một người được xem là thân tín lâu năm của Naoe-sensei, là một người kỳ cựu với hơn 30 năm hoạt động chính trị.
Con trai của người như vậy chắc chắn chưa trải qua cuộc sống khắc nghiệt của tầng lớp thấp kém. Không giống như tôi, một kẻ có thể bị ruổng bỏ bất cức lúc nào nếu không thể hiện được giá trị, hắn ta được đánh giá cao từ nhiều người có thâm niên trong phe của Naoe.
"Tôi được bảo rằng nếu đi theo Naoe-sensei với tư cách là một chính trị gia, tôi sẽ bình yên vô sự. Tôi chỉ có thể ở lại làm nhà lập pháp và kiếm thu nhập ổn định, rồi một ngày nào đó tôi sẽ có được một vị trí tốt.”
Là một chính trị gia, tôi không có mục tiêu để đạt được và sống không mục đích.
Dù có phải là quan chức thế hệ thứ hai hay không, thì ít nhất cũng có một số lượng nhất định những người như vậy.
Đúng là tư duy ấu trĩ.
Nhưng điều phổ biến trên thế giới là một người như vậy có thể sống một cuộc đời dài nhưng vô ích.
Nếu bạn thuần hóa anh ta, bạn sẽ cho bạn một phiếu bầu như một người bạn đồng hành ho mà không phàn nàn. Đó là một sự tồn tại có giá trị cho tầng lớp thượng lưu.
"Hy vọng vụ này kết thúc sớm để kiếm cái gì đó vui chơi giải sầu.”
Kamogawa nhỏ giọng phàn nàn trong khi ngắm nhìn những vì sao.
"Tôi cùng đói lắm rồi. ..... Giá mà có thể làm ít sake trong trời đông lạnh giá này thì tối biết bao.”
Cái tên này có chịu ngưng lãi nhãi không vậy?
"Đủ rồi đó, Kamogawa.”
"Thôi nào, nói chuyện nhỏ thế này có ai nghe thấy đâu, với lại sensei cũng chưa đến mà. Hay là cho tôi biết thêm một chút về Naoe-sensei hoặc về cậu đi, Ayanokouji-san.”
Ngòi việc nhận lệnh ra thì tôi cũng chả mấy cơ hội nói chuyện với Naoe-sensei nhưng vế sau của câu nói thật sự khiến tôi chú ý.
"Vè tôi á?"
"Tôi nghe nói rằng những người làm việc dưới trường Naoe-sensei thì gần như không hề có chút tiền đố nào, thậm chí là sẽ bị vứt đi khi hết giá trị. Nhưng mà Ayanokouji-san lại được đánh giá rất cao bởi mọi người xung quanh dù vẫn là người mới. Nói cho tôi biết chút đi mà.”
Kamogawa tiếp tục nói về mấy tin đồn mà thậm chí cậu ta còn chẳng hề quan tâm đến chuyện nó đúng hay sai. Mặc dù có một sự thôi thúc tôi muốn tên này im miệng ngay lập tức, nhưng sau cùng đây có thể là một niềm vui nhất thời của cậu ta.
Tôi đã theo ông ta 4 năm những vẫn bị xem như người mới. Rõ ràng điều này thật sự có vấn đề
"Tán gẫu đủ rồi đó."
"Eh?"
Tôi ngồi thẳng dậy khi một chiếc taxi lao vun vút từ xa.
Kamogawa cũng nhận ra, hắng giọng rồi ngồi thẳng dậy.
Chiếc taxi từ từ dừng lại.
Sau đó, một chiếc ô tô màu đen khác dừng lại cách chiếc taxi không xa. Không cần nghĩ cũng biết, đó hẳn là vệ sĩ của Naoe-sensei. Tôi ngay lập tức đưa mắt trở lại chiếc taxi. Nhưng cửa xe không mở. Kamogawa nghiêng đầu khó hiểu.
Từ cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng của Naoe-sensei, nhưng tôi vẫn lâp tức ngăn người ở canh mình lại.
"Đừng manh động"
"Eh, Nhưng mà ......"
Ở cửa sổ ghế sau, tôi có thể nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang tiếp xúc thân mật.
Tôi sợ rằng nếu ai đó ngớ ngẩn phá hoại khoảnh khắc vui vẻ đó thì chắc sẽ không yên với ông đâu.
Mà nghĩ lại hiếm khi Naoe-sensei dẫn theo gái lúc làm việc thế này.
Đúng là đang ở trong xe và trời cũng về khuya, nếu bị ai đó phát hiện chuyển này thì chắc chắn cũng sẽ bị xem là dính phốt.
Sau mấy phút im lặng, cuối cùng cánh cửa ở băng ghế sau cũng mở ra.
"Gặp lại sau~Sensei~~"
Nghe giọng một phụ nữ trẻ thì thào từ ghế sau, Kamogawa cuối cùng cũng hiểu ra.
Sau đó, Naoe-sensei trò chuyện với người phụ nữ một lúc trước khi từ từ bước ra khỏi xe.
Ghế phụ của chiếc xe phía sau cũng ngay lập tức bước ra một người đàn ông gầy gò.
Hắn không nói gì, chỉ im lặng đứng bên cạnh Naoe-sensei.
Người vệ sĩ này là một gương mặt mới mà tôi chưa từng thấy trước đây. Nhưng không có thời gian để nghĩ về điều đó bây giờ.
"Ngài vất vả rồi, Naoe-sensei.”
"Vất…Vất vả cho ngài rồi"
Kamogawa có phải vẫn chưa hoàn hồn khi thấy một nười phụ nữ trẻ đẹp bước ra từ ra của một chính trụi gia đáng tuổi bố mình, hay chỉ đơn giản là vì cậu ấy đang đứng trước Naoe-sensei.
Dù có là trường hợp 2 đi nữa thì cái cử chỉ lắp bắp như vậy có thể khiến cho người đối diện hiểu làm nguyên nhân là do trường hợp 1.
Tôi tiến lên nửa bước và tính gỡ rối cho Kamogawa.
Nhưng xem ra tôi đã lo lắng hơi thừa.
Naoe-sensei không thèm nhìn Kamogawa và nhìn vào tập tài liệu với ánh mắt sắc bén.
"Asama đâu?"
Dù đã có tuổi nhưng phong thái và cách đi đứng trong bộ vest khiến cho mọi người cảm thấy ông ấy vẫn còn vô cùng sung mãn.
"Tôi sẽ đưa ngài đến đó.”
Sau khi hướng dẫn Kamogawa đang lo lắng phía sau tôi, trả tiền taxi, tôi dẫn Naoe-sensei vào trong.
Ngay khi tôi vén màn lên. Từ chủ quán cho đến bếp trưởng, tất cả đều vội vã xuất hiện và cúi đầu chào.
Naoe-sensei mặt không thay đổi, khí thế mạnh mẽ, chúng tôi cởi giày, bước trên sàn gỗ đi về phía căn phòng sâu nhất của nhà hàng.
Naoe Jinnosuke là thành viên của Đảng Công dân-Đảng đang điều hành đất nước lúc này. Con người này từng giữ chức Bộ trưởng Bộ Giao thông Vận tải, Bộ trưởng Bộ Kinh tế, Thương mại và Công nghiệp, cùng nhiều chức vụ khác. Hiện tại ông ta đang là Chánh văn phòng Nội các. Không cần phải nói, vị trí này chỉ thua Thủ tướng và Phó thủ trướng mà thôi, nhưng xét về tầm quan trọng thì người đứng đấu văn phòng Nội các chắc chắn vẫn có tiếng nói hơn cả. Ngoài ra ông ấy cón là người có quyền lực lớn nhất trong Đảng. Ở tuổi 68 (nhưng vậy đến thời Kiyo thì là gần 90 tuổi rồi), ông ta vẫn chưa có ý định nghỉ hưu. Trong thế giới chính trị, nơi không có chuyện nghỉ hưu, người đàn ông này sẽ vẫn có thể ở vị thế hiện tại của mình trong 10 hoặc 20 năm nữa, miễn là sức khỏe không suy giảm.
"Asama-sensei, Naoe-sensei đã tới"
Asama-sensei đang ngồi bó gối chờ đợi Naoe-sensei khi cửa mở ra.
Khi nhìn thấy Naoe-sensei, ông ấy ngay lập tức đứng dậy và cúi đầu thật sâu.
Asama Hisashi năm nay 71 tuổi, hơn Naoe-sensei ba tuổi.
Người này hiện là thứ trưởng của Bộ Xấy dựng, và là một nhân vật quan trọng trong phe Naoe.
Theo tôi thấy, Asama-sensei là một người thích ra vẻ bề trên.
Nhưng vì Naoe-sensei có mặt ở đây, nên ông ta cũng phải chuyển sang thái độ kính cẩn khúm núm.
Đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất về sức mạnh của khoảng cách quyền lực.
"Tôi đợi ông nãy giờ, Naoe-sensei.”
"Vậy à, dạo này tôi bận quá."
"Tất nhiên là tôi hiểu người như ông đây lúc nào cũng bần rộn."
Tôi cúi đầu. Tôi lặng lẽ đóng cửa để không làm phiền họ.
Kể từ bây giờ, không được phép nghe cuộc trò chuyện giữa hai chính trị gia nặng ký đó.
"Vẫn chưa muộn... Naoe-sensei, về vấn đề đó..."
Giữa chúng tôi chỉ cách có một cánh cửa. Cứ như thể một con quỷ đang thì thầm vào tai tôi, bảo tôi chỉ cần nghe lén và lấy một số thông tin hữu ích để timd ra cơ hội tiến thân
Nhưng thế giới không ngây thơ như vậy.
Bất kỳ mánh khóe nào ở đây sẽ bị bại lộ ngay lập tức, và cuộc đời của chính trị gia của tôi sẽ kết thúc.
Tôi đứng dậy và rời đi, đi đến một căn phòng khác ở đằng xa.