Lớp học biết tuốt
Chương 02: Trận chiến cuối cùng
Chương 02: Trận chiến cuối cùng
Ngày 8 tháng 3.
Tại lớp C bây giờ, chủ nhiệm Chabashira chuẩn bị công bố bài thi đặc biệt cuối cùng.
Số bộ bàn ghế là 39.
Mới đây thôi, hôm trước vẫn còn 40.
Khoảng trống mang tên Yamauchi Haruki.
Không chỉ riêng lớp C, lớp D có Manabe, lớp A có Yahiko cũng bị thôi học.
Cú sốc này tác động mạnh mẽ lên toàn bộ đám năm nhất.
Đâu đó hi vọng lập lòe về “con đường cứu vớt” trong lòng giờ cũng đã dập tắt.
Không đợi những vết thương đó lành lại, thời gian vẫn cứ trôi đi.
Cùng với tiếng chuông báo hiệu bắt đầu buổi sinh hoạt lớp, chủ nhiệm Chabashira xuất hiện.
Hoàn toàn không một lời thừa thãi:
“―Bây giờ, tôi sẽ công bố bài thi cuối năm.”
Chabashira bắt đầu giải thích.
Không có lời nào được thốt ra về vụ việc của Yamauchi, như đã đoán trước.
Là bạn thân, Ike cùng Sudou chắc hẳn cũng đang cố gắng chấp nhận hiện thực này.
“Bài thi đặc biệt khép lại năm đầu tiên sẽ là tổ hợp của nhiều thứ các em đã học được đến nay. Kiến thức, thể lực, tính đoàn kết, hay là, kể cả vận may. Tóm lại là nó sẽ khai thác hết tiềm năng của các em.”
Thường thì tầm này đám Ike đã lập tức nhao nhao lên hỏi đủ thứ rồi.
Nhưng giờ Ike lại đang ngồi yên lắng nghe.
Có lẽ cậu ta đã nhận thức được bản thân mình có nguy cơ trở thành bia đỡ đạn kế tiếp.
“Bài thi đặc biệt này, [Kì thi Hạng mục Chọn lọc] yêu cầu các lớp đối đầu nhau bằng toàn bộ khả năng. Lớp đối thủ sẽ được quyết định dựa trên luật. Đợt này cũng gần giống Paper Shuffle lần trước thôi.”
Kì thi Hạng mục Chọn lọc. Không biết nội dung nó sẽ như nào đây.
“Để cho các em dễ hiểu, tôi sẽ dùng 10 tấm thẻ trắng cùng thẻ vàng có số lượng tương ứng với số học sinh của lớp để giải thích.”
Xong, Chabashira lần lượt dán chúng lên bảng.
Kích cỡ tầm bằng một quân bài tây. 10 tấm thẻ trắng thì trống trơn, còn thẻ vàng thì có vẻ như để ghi tên học sinh.
Có tất cả 38 thẻ được dán lên bảng.
So với số học sinh thì thiếu mất 1 thẻ vàng. Nó có ý gì nhỉ.
“Để bắt đầu, tôi sẽ nói về 10 thẻ trắng này trước. Ở đây sẽ ghi tên 10 [Hạng mục] mà các em đã chọn ra sau khi bàn bạc quyết định.”
Lập tức, Ike nhăn mặt khó hiểu.
Trông thấy dáng vẻ ‘chớ có mà chen mồm vào’ của cậu ta, Chabashira lấy làm lạ, nói.
“Nếu có gì thắc mắc thì tôi không ngại trả lời đâu?
“N-Nhưng... nếu em mở mồm thừa thãi thì cô sẽ nổi giận mà?”
Bị trúng tim đen, Ike bối rối.
“Không hiểu sao thiếu mấy câu linh ta linh tinh của cậu tôi lại không thoải mái cho lắm.”
Về cơ bản, Chabashira chỉ tiếp nhận câu hỏi vào sau cùng, nhưng bây giờ lại đặc biệt chấp nhận như vậy.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Ike.
Cậu ta ngập ngừng mở miệng.
“Vậy thì, ừm... gì nhỉ, cái hạng mục ấy, là sao ạ?”
“Thi viết, Shogi, đánh bài, bóng chày. Cứ việc chọn những hạng mục mà các em nghĩ có thể thắng. Và luật quyết định thắng thua cũng là do các em đặt ra nốt.”
“Eh, vậy là cái gì cũng được sao?”
Nghe vậy nhưng có vẻ Ike cùng một số người khác vẫn chưa hiểu cho lắm.
“Nói là được tự do chọn lựa các hạng mục nhưng vẫn có vài quy tắc về việc này. Tính ra, nếu đưa một loại thể thao hay trò chơi mà không phổ biến với số đông làm một hạng mục, thì chắc chắn chỉ có mình người đề xuất thắng được mà thôi. Và luật đặt ra cần phải công bằng và dễ hiểu nữa. Do đó, sau khi các em đề xuất, nhà trường sẽ xem xét xem chúng có thích hợp hay không, rồi mới quyết định thông qua.”
Quả thật, nếu môn thể thao quá không phổ cập, hay trò chơi mà một cá nhân nằm top, những môn thi đấu chuyên sâu như vậy được chọn cùng với luật lệ thiên vị, thì người ngoài khó mà thắng nổi.
Cơ mà đến cả luật cũng được tự quyết à.
“Với cả, cần điều chỉnh luật sao cho không để trường hợp hòa xảy ra. Ví dụ như Igo (cờ vây), nếu đất hai bên có số mục (mục là đơn vị đếm đất) bằng nhau thì sẽ hòa. Nên để tránh cái đó, theo luật ta cộng thêm nửa mục cho quân trắng – là bên đi sau, và tính là chiến thắng của bên trắng. Còn Shogi, nhìn qua có vẻ như không thể hòa, nhưng có thế ainyugyoku (thế mà tướng hai bên đều ở vùng phong cấp, hiểu nôm na là địa bàn của đối thủ) xảy ra sẽ coi là hòa, mặc dù khá hiếm. Trường hợp này thì trở thành jishogi, thắng thua sẽ quyết định dựa trên số quân trên bàn cờ cùng quân ăn được của đối phương. Các em cần phải đặt ra luật thắng thua chi tiết kiểu như vậy. Nếu như không quyết được thì hạng mục đó sẽ không được thông qua.”
Hạng mục phổ cập mà chắc chắn phân thắng bại, à.
Nói ra thì có vô số kể, nhưng nếu tính trong khả năng của học sinh thì có vẻ giới hạn lại khá nhiều.
“Vậy ta thử biểu diễn cho dễ hiểu. Ike, sở trường của em là gì? Cái gì cũng được, nói xem nào.”
“Ừm... là gì nhỉ...”
Không nghĩ được ngay, Ike suy nghĩ một chút.
“Vậy thì, em khá mạnh trò kéo búa bao đó?”
Nghe câu trả lời nửa đùa nửa thật đó, vài tiếng cười khúc khích phát ra.
Nhưng Chabashira thì không, cô viết vào tấm thẻ trắng [Kéo búa bao].
“Vậy ta giả định chọn kéo búa bao làm một hạng mục.”
Ike, cũng như một số người khác ngạc nhiên, không ngờ ý kiến đó được tiếp nhận nghiêm túc vậy,
“Luật thì như thế nào đây?”
“Vậy thì, ừm, ai được 3 điểm trước thì thắng?”
Chabashira viết thêm luật phía dưới tấm thẻ.
“Hạng mục phổ biến với nhiều người, hơn nữa luật cũng rõ ràng dễ hiểu. Không lí do gì nhà trường lại đánh trượt cái này cả.”
“Bị áp dụng mất rồi~.”
Hạng mục này dựa trên phát ngôn tùy tiện của cậu ta, nhưng nhìn từ phía nhà trường thì không có vấn đề gì.
“Chỉ cần lặp lại 9 lần nữa là hoàn thiện 10 hạng mục.”
Cầm lấy viên phấn, Chabashira bắt đầu viết.
“Lịch của kì thi cũng là một điểm cần chú ý. Chia ra có 3 giai đoạn lớn.”
Bài thi đặc biệt
Ngày 8 tháng 3: Công bố bài thi đặc biệt. Cùng ngày, quyết định lớp đối đầu.
Ngày 15 tháng 3: Ấn định 10 hạng mục. Công bố 10 hạng mục cùng luật của lớp đối phương.
Ngày 22 tháng 3: Bài thi Hạng mục Chọn lọc, ngày thi chính thức.
“N-Nhưng thưa cô, không phải là có đến 20 hạng mục thì mất khá nhiều thời gian sao?”
“Vào ngày thi chính thức, mỗi lớp sẽ chọn từ 10 hạng mục ra 5 cái [Thực]. Tức là đến cuối cùng, còn lại có 10 chứ không phải 20 hạng mục nữa.”
Nghe tới đó, Horikita lên tiếng.
“Nghĩa là trong 10 hạng mục, 5 cái là ảo... thông tin giả sẽ được tuồn vào phía đối phương, đúng chứ ạ?”
“Không sai. Và trong tổng cộng 10 hạng mục đó, sẽ chọn ra 7 hạng mục ngẫu nhiên qua hệ thống nhà trường chuẩn bị. Đại khái là như vậy.”
Chabashira không phủ nhận, đồng ý với cô ấy.
So với các bài thi trước, lần này có vẻ dài ngày đây.
Có thể nói con số 7 là để chắc chắn phân thắng bại.
Trường hợp hòa không tồn tại, nghĩa là tại thời điểm thắng 4 hạng mục kết quả đã rõ ràng.
“Dù có phân thắng thua giữa chừng thì bài thi vẫn tiếp tục cho đến hạng mục cuối cùng. Do chúng sẽ ảnh hưởng tới cả điểm lớp nữa. Nghĩa là mặc dù đã xác định thua hay thắng thì các em vẫn phải thi đấu đến phút cuối. Hạn ấn định 10 hạng mục là đến hết chủ nhật ngày 14. Vì hạng mục có được công nhận hay không thì đều cần sự thông qua của nhà trường, các em nên sớm quyết định, kể cả từng cái một, là an toàn nhất.”
“Nếu cho đến ngày 14 mà 10 hạng mục vẫn chưa hoàn thành, thì lúc đó sẽ như nào ạ?”
“Lúc đó thì sẽ dùng tới phương án dự phòng nhà trường chuẩn bị. Nhưng tốt nhất các em không nên mong chờ nó sẽ phù hợp với mình. Bất lợi thì có chứ có lợi thì mơ.”
Dù gì thì có vẻ hoàn thành 10 hạng mục kia là tốt hơn cả.
“Với cả điều quan trọng nữa là một lớp không thể đăng kí cùng một thứ làm 2 hạng mục được. Ví dụ như có một hạng mục là bóng đá, bên nào 2 điểm trước thì thắng chẳng hạn, lúc đó, nếu các em có ý định tách riêng luật phân thắng bại bằng PK (penalty kick) đăng kí riêng thành một hạng mục khác thì điều đó là vô ích. Nhớ cẩn thận điểm này.”
“Chúng em có thể rút lại hạng mục đã được quyết định không ạ?”
“Cái đó thì không thể.”
“Vậy thì... vào ngày thi đấu, những người tham gia 7 hạng mục có thể là bất kì ai, và có thể tham gia nhiều lần không ạ?”
“Muốn giải thích mấy điều luật này bằng miệng cũng khó. Vì vậy, nhà trường đã chuẩn bị 1 bản ghi chép đầy đủ về cái này cho mỗi lớp, các em có thể copy lại hoặc làm gì thì tùy ý. Câu trả lời của em cũng có trong đó đấy, Horikita.”
Nhà trường đã có thể chuẩn bị riêng cho mỗi người 1 bản, cơ mà có khi đây lại có chủ ý.
Chỉ có 1 bản, tức là mọi người sẽ phải tập trung với nhau xem qua ít nhất 1 lần.
Như vậy lớp cũng sẽ dễ dàng bàn bạc với nhau hơn.
“Như đã viết trên bảng, vào ngày 15, 10 hạng mục mỗi lớp chọn ra sẽ được truyền tới lớp đối phương. Nếu không biết đối thủ chọn hạng mục hay luật lệ như nào thì khó có thể nói là một trận đấu đàng hoàng được mà.”
Tức là mỗi lớp có khoảng thời gian gần 1 tuần để học hoặc luyện tập để lên kế sách thi đấu.
Có vẻ đồng thời sẽ xảy ra cả trận đấu đọc vị xem bên kia chọn hạng mục nào nữa đây.
“Sau ngày thi đấu, ngày 22, thì 23 là ngày nghỉ. Sau đó là 24, lễ tốt nghiệp, 25 lễ bế giảng rồi các em sẽ bước vào kì nghỉ xuân.”
Kết thúc với một trận thắng, hay kết thúc với một trận thua cũng vực được tinh thần chứ ha.
Nói chung là đến đây, tôi nắm được dòng chảy của kì thi này rồi.
Nhưng――
Vẻ mặt của Chabashira ám chỉ rằng vẫn còn một phần quan trọng nữa vẫn chưa được đưa ra.
“Ngoài việc chọn ra hạng mục, còn một phần vô cùng quan trọng nữa. Để phối hợp số lượng lớn con người trong bài thi này, cần phải có một Leader. Nhớ rằng, Leader không thể tham gia trực tiếp vào các hạng mục.”
“Leader ấy ạ....”
Thì ra số thẻ học sinh chỉ có 38 là vì thế.
“Đây là một vị trí quan trọng cần phải ứng biến được với các tình huống. Cứ nghĩ nó như là một vai trò thiết yếu có thể can dự vào tất cẩ các hạng mục và ra tay khi cần thiết đi. Chỉ huy việc đổi người ra sân, hay giải những câu hỏi không giải được, không chỉ riêng thể thao, mà Igo cũng như Shogi chắc chắn sẽ có phần cho phép Leader can thiệp vào.”
Không chỉ là một trận đấu kĩ năng cơ bản giữa học sinh với nhau, mà cho phép sự can thiệp của Leader cơ à.
“Cách ‘can thiệp’ của Leader cũng sẽ do các em quyết định. Xem nào, nếu là kéo búa bao, thì... ‘Vào một thời điểm bất kì, Leader có thể tham gia và chơi duy nhất một lần’ hoặc là ‘Có thể ra lệnh thay thế người tham gia kéo búa bao’ chẳng hạn. Các em có thể đặt luật can dự như vậy.”
Đại khái nếu là sự can thiệp công bằng thì không có vấn đề gì.
Là bóng chày hay bóng đá, nếu đặt luật có thể điều khiển người ra sân thì thực chất cũng giống như vai trò của 1 huấn luyện viên nhỉ.
7 hạng mục, phần tử ‘can thiệp’ này sẽ trở thành một điểm quan trọng đây.
“Nếu thắng, Leader được thưởng riêng điểm cá nhân, nhưng khi thua cũng phải nhận trách nhiệm. Phải, khi lớp bại trận, Leader cần phải nhận lấy trách nhiệm và rời khỏi trường.”
Lại nữa, kẻ thua sẽ bị ép buộc thôi học.
“Trong bài thi đặc biệt này, sự có mặt của Leader là bắt buộc. Nếu không có mặt, quá trình tiến hành bài thi sẽ không được chấp nhận. Các em mà khó khăn trong việc này thì hãy nó với tôi, tôi sẽ tự tay bổ nhiệm.”
Lại là cái hình thức phải bầu ra một người.
Như này thì có vẻ điểm bảo vệ từ bài thi hôm trước sẽ trở thành tiêu điểm đây.
Tôi cảm nhận được nhiều ánh mắt lẫn cảm xúc đều hướng về phía tôi.
Điểm bảo vệ, thứ duy nhất vô hiệu được lệnh đuổi học.
Nếu là tôi làm Leader, có thua cũng tránh được tình huống này.
Chỉ là――
Liệu mọi người có đồng tình việc tôi trở thành Leader để không ai bị đuổi học không?
Hay là nhờ học sinh ưu tú như Horikita làm Leader để tăng khả năng thắng lợi lên dù chỉ là 1%? Chắc hẳn mọi người sẽ cho rằng thế nào cũng được.
Nếu có ai ngoài tôi đứng ra nhận, khá chắc đa số không phản đối.
Ngược lại, nếu không ai muốn nhận, thì họ sẽ chỉ còn biết kì vọng vào tôi mà thôi.
“Cách chọn ra lớp đối thủ là thế nào ạ?”
“Học sinh được chọn làm Leader sẽ tập trung tại phòng đa chức năng vào lúc tan học ngày hôm nay. Ta sẽ dùng thăm đưa quyền lựa chọn lớp cho 1 người. Các em cần phải bàn bạc xem sẽ chọn lớp nào khi trúng thăm đấy.”
Lớp thắng sẽ được chọn lớp mình muốn đấu, 2 lớp còn lại tự động thành cặp à.
“Cái đó đương nhiên là lớp D rồi, khả năng thắng cao thế cơ mà.”
“Đúng là xét từ điểm lớp D kém về kĩ năng tổng thể, đấu với lớp đó sẽ tăng được xác suất chiên thắng. Nhưng, không phải cứ đấu với lớp dưới là có lợi hoàn toàn đâu.”
Nếu như vậy thật thì hẳn nhiên 3 lớp còn lại sẽ có khả năng cao chọn lớp D, Chabashira bảo. Vào thời điểm này, khi mà Ryuuen đang vắng bóng, quả thật lớp D là lớp dễ ăn nhất.
“Lần này quan trọng nhất là các em có ăn ý hay không. Bộc lộ được hết khả năng của mỗi lớp là ưu tiên hàng đầu đấy.”
Dối thu có là lớp A hay B cũng không cần phải tuyệt vọng.
Chỉ cần chọn hạng mục có lợi cho phe ta là có đủ cơ hội chiến thắng rồi.
Mà, tất nhiên, đối thủ càng là lớp trên thì độ khó cũng càng cao.
Nghe Chabashira nói vậy, nhưng không có ai cười nổi cả.
Horikita cũng đang chìm đắm trong tưởng tượng.
Xem xem với lớp C bây giờ thì có thắng được lớp A hay lớp B không.
“Có vẻ như mấy lời vừa rồi cũng chẳng động viên được nhiều lắm thì phải. Vậy thì nhìn vào thực tế đi nào. Các em thua, và lớp D thắng... thì các em sẽ một lần nữa tụt xuống đáy bảng xếp hạng.”
Chabashira cầm viên phấn, chép lên bảng số điểm hiện có của từng lớp.
Điểm lớp ngày 1 tháng 3
Lớp A: 1001 điểm
Lớp B: 640 điểm
Lớp C: 377 điểm
Lớp D: 318 điểm
Điểm lớp C và D đang suýt soát nhau. Để lên được lớp C mất 1 năm, nhưng chẳng may bại trận vào phút cuối cùng của cuối cùng thì lại quay trở về vạch xuất phát là lớp D.
Đối với học sinh mà nói, thì chúng muốn giữ chiến thắng hết mức có thể.
“Và tiếp theo là về sự chuyển đổi về điểm lớp... 1 hạng mục trị giá 30 điểm. Thắng 7 hạng mục sẽ được 210 điểm, 5 thắng 2 thua sẽ được 90 điểm chuyển từ lớp đối phương sang. Ngoài ra, bên thắng được nhà trường thưởng thêm 100 điểm lớp nữa.”
Nghĩa là có thể kiếm được cao nhất là 310 điểm lớp hở.
Dựa vào kết quả có thể lấy được điểm lớp từ lớp đối thủ, đây cũng là mối to đây. Trước đây có cố gắng thế nào cũng không có cửa hạ được điểm của lớp trên, nhưng giờ thậm chí có cả khả năng làm chúng tụt xuống nhanh chóng. Tùy vào đối phương cùng kết quả, cả việc leo lên lớp B lẫn tụt xuống lớp D đều đủ xảy ra.
“Nếu lớp bên kia không đủ điểm để trả, lúc đó nhà trường sẽ tạm thời bổ sung phần còn thiếu. Tức là lớp nào mà số điểm thành âm, thì mặc dù bề ngoài là số 0 đi nữa thì vẫn cần phải trả điểm lại cho nhà trường về sau.”
Nghĩa là dù không nhận ra được qua vẻ ngoài nhưng thực chất có chuyện điểm lớp xuống số âm à.
Nhưng lần này lớp nào cũng trên 210 điểm nên có vẻ như không cần lo chuyện đó.
1
Khoảng thời gian ngắn từ khi Chabashira ra khỏi lớp cho tới tiết tiếp theo.
Mọi người tới lấy tờ giấy ghi chép luật chọn hạng mục trên bục giảng.
“Cho tôi nhờ chút.”
Horikita chen vào, chụp lại tất cả bằng điện thoại.
Chắc cô ấy chụp trước để về chỗ bình tĩnh xem lại.
Còn tôi thì vẫn ngồi yên quan sát thôi.
“Tôi sẽ cho cậu xem cùng đây. Mặc kệ cậu có quan tâm hay không.”
“Cảm kích thật.”
Ngay lập tức, 2 tấm ảnh được gửi qua.
Bài thi Hạng mục Chọn lọc, luật về cách chọn hạng mục
・Giới hạn về những hạng mục quá không phổ biến, quá phức tạp và những hạng mục tương tự
Nếu thuộc phân loại quá chi tiết thì có thể không được thông qua.
Nếu chọn thi giấy làm một hạng mục, đề bài sẽ do nhà trường chuẩn bị nhằm đảm bảo tính công bằng.
Nghiêm cấm mọi hành vi cải biên lại luật cơ bản của hạng mục.
・Về cơ sở vật được phép sử dụng
Vào ngày thi chính thức, Leader sẽ tiến hành thi đấu tại phòng đa chức năng. Ngoài ra, nhà thể chất, sân vận động, phòng âm nhạc hay phòng thí nghiệm, những cơ sở thuộc phạm vi trong trường về cơ bản đều có thể sử dụng, duy chỉ có một số là ngoại lệ.
・Giới hạn về hạng mục, giới hạn về thời gian
Mỗi lớp chỉ được thông qua 1 hạng mục được coi là có nội dung giống nhau. Ngoài ra, nếu hạng mục tốn quá nhiều thời gian, không có giới hạn thời gian hay tương tự có thể không được chấp nhận.
・Về số người tham gia
Số người cần thiết cho mỗi hạng mục, không tính người thay thế, tất cả 10 cái phải khác nhau.
Ít nhất phải có 1 người, nhiều nhất là 20 người (20 tính cả người thay thế)
1 lớp chỉ có thể đăng kí nhiều nhất là 2 hạng mục yêu cầu trên 10 người, tính cả người thay thế.
・Về điều kiện tham gia
Mỗi học sinh chỉ có thể tham gia 1 hạng mục, không được phép tham gia 2 hạng mục trở lên.
Ngoại trừ trường hợp cần thiết toàn bộ học sinh trong lớp tham gia, sẽ cho phép tham gia trên 2 hạng mục.
・Về vai trò của Leader
Leader có quyền được can dự vào tất cả 7 hạng mục. Cách can dự là do bên đặt ra hạng mục quyết. Chỉ khi nhà trường chấp nhận mới có thể áp dụng.
Chúng được chia làm 5 mục lớn như thế.
Số người tham gia mỗi hạng mục là 1 đến 20 người. Hạng mục mà cần 20 người thì tính ra cũng hạn chế, nhưng nếu biết cách thì cũng không vấn đề. Nếu cần đến gần 40 người trong 2 hạng mục thì sẽ xuất hiện người tham gia lần 2, tùy vào trường hợp còn có thể là lần 3. Phương án chắt lọc tinh túy, do phải điều chỉnh số người cho mỗi hạng mục khác nhau nên có muốn ít người cũng khá khó.
“Thiệt tình, nhà trường cũng giỏi giao mấy kì thi khó nhằn lắm cơ.”
“Cũng đúng. Nhưng tính ra, để tổng hợp lại 1 năm thì cách này phù hợp phết.”
Kì thi mà lượng lớn học sinh tham gia phải hợp sức với nhau nếu muốn chiến thắng.
Đây cũng khá giống với hội thao, chỉ là lần này không phải mỗi năng lực thể chất có đất diễn. Tùy theo tình hình mà sẽ có cả những trận đấu thiên về học lực, sự khéo léo, hay cả về mặt tinh thần nữa.
Ngoài việc hiểu rõ điểm mạnh điểm yếu của phe ta, nắm chắc thông tin của phe địch cũng sẽ trở thành điểm mấu chốt trong bài thi này. Thế mới biết, khoảng thời gian nhà trường trao khá hợp lí. Phải chọn lọc thật kĩ hạng mục qua kha khá lượng tin nghe ngóng, chứ không thì khó mà phát huy hết khả năng được.
Với cả lớp ta có bạn nào đó còn không biết chịu tham gia đàng hoàng nữa không. Nếu như cả lớp không tham gia hết để rồi không chạy được lượt thứ 2, cần nghĩ đến trường hợp như thế mà điều chỉnh nữa.
Đọc qua 1 lượt, Horikita làm vẻ mặt không phục.
“Cậu có vẻ bất mãn nhỉ?”
“Phải, nhiều là đằng khác. Nhất là việc điểm mấu chốt nằm ở chỗ hạng mục bên nào đươc chọn nhiều hơn ấy. Hạng mục chỉ cần nghiêng về phía kia thôi là cả một vấn đề rồi.”
Chỉ được phép chọn những hạng mục mình tuyệt đối tin chắc thắng.
Đương nhiên, ai cũng muốn thi đấu với số hạng mục nghiêng về phía mình hơn.
“Nhà trường chuẩn bị sẵn 10 hạng mục và thông báo tới các lớp, rồi chọn ra 7 hạng mục vào ngày thi. Làm vậy chả phải công bằng hơn sao?”
Quả thật nếu nhìn từ điểm có công bằng hay không thì đúng như lời Horikita nói.
“Nhưng như thế thì lớp dưới có khi ít khả năng thắng hơn đấy. Hiểu theo cách khác thì đây cũng là một kì thi đáng cảm kích vì may mắn thôi là có đủ cơ may ăn lại lớp trên rồi.”
Thông thường, lớp càng cao thì càng xuất sắc hơn ở nhiều lĩnh vực.
“Cái đó thì... quả thật có thể hiểu theo cách đó... nhưng tôi vẫn không ưa kì thi này chút nào.”
Để chuyện đó qua một bên――
Trong khoảng thời gian mọi người bàn bạc với nhau về các hạng mục.
Hirata chỉ có yên lặng cúi gằm mặt xuống chờ thời gian trôi qua.
“Mới ngày hôm trước cậu ta vẫn còn là trung tâm của lớp kia mà.”
“Tại tôi chăng?”
“Ai biết được.”
Về vấn đề của bản thân Hirata, có những ai, bao gồm cả chính cậu ta, hiểu được đến chừng nào vẫn còn là ẩn số.
“Này, trước khi bàn bạc, tôi muốn xác nhận lại điều này phát.”
Sudou phát biểu ngay trước khi cả lớp đang định bắt đầu, mặc dù Hirata vẫn đang bất động.
Cậu ta liếc tôi một cái, rồi hướng ánh mắt về phía cả lớp.
“Có lắm người vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra vào hôm trước đâu đấy. Đúng không Kanji?”
“....Ừ thì, nói đúng hơn là tôi thắc mắc một số thứ. Mọi người cũng thế, tại sao hạng nhất phiếu tán dương lại là Ayanokouji kia chứ? Lại còn tận 42 phiếu nữa.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi. Nhóm Ayanokouji cũng không phải ngoại lệ.
“Tức là... cậu ta nhận được lượng lớn phiếu tán dương từ lớp khác ư?”
Ngày cuối tuần, cái ngày mà không có cả thời gian để mà giải thích hay biện minh gì hết.
Câu hỏi này sớm muộn cũng được nêu ra thôi.
Chỉ là, tôi không thể cứ thế mà mở miệng kể được.
Xét về thứ hạng trong lớp thì tôi thuộc hạng phía dưới, nên tôi không có tư cách nói những chuyện này đàng hoàng được.
“Về việc đó thì để tôi.”
Horikita chủ động nói.
“Chờ đã, bọn này muốn Ayanokouji tự giải thích kia mà. Một thằng bạn.... vừa đi mất đấy?”
“Cái đó thì không thể rồi.”
Horikita đứng lên, bắt đầu nói đỡ cho tôi.
“Không thể... tại sao cơ?”
“Tại vì có lẽ chính Ayanokouji-kun cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra mà.”
“....Ayanokouji không biết gì ư?”
“Phải. Nói cho vuông thì tất cả đều nằm trong chiến thuật của Sakayanagi-san cả. Tôi cũng đã thử suy luận xem tại sao cậu ấy lại làm thế, và bây giờ tôi sẽ giải thích từng cái một.”
Rõ ràng trình tự, Horikita trả lời sao cho dễ hiểu nhất có thể.
“Sau khi nhắm Yamauchi-kun làm mục tiêu, cô ấy nói sẽ cho cậu ta phiếu tán dương nên yên tâm đi. Thực tế, cuối cùng cậu ta cũng tự mình khai ra nên không thể sai được. Nhưng thực chất, cô ấy đã quyết bỏ phiếu tán dương cho một học sinh khác rồi.”
“Ừ thì cái đó hiểu được rồi. Cái chính tại sao lại là Ayanokouji ấy chứ.”
“Vậy cậu nghĩ như nào, Sudou-kun?”
“Thì―― ví dụ như, Ayanokouji thực ra là một đứa quái vật thì sao? Nên cô ta quyết định rằng cậu ta xứng với phiếu tán dương... chẳng hạn.”
“Cậu có nhìn thấy cậu ta bộc lộ tài năng nào đó rồi à? Với tôi thì chỉ là một người được mỗi cái chạy nhanh, hết.”
“Cái đó...., tôi cũng thế mà, nhưng..”
“Thi giấy không có thành tích nào nổi bật, ngoài việc chạy nhanh ra thì xét mặt thể thao cũng không có một ấn tượng nào hết. Nói cách khác, để bù lại chân chạy, những chỗ khác đều không ra gì cả, có khi cậu ta còn mù tịt về thể thao ấy chứ. Hay kĩ năng giao tiếp nữa, tôi càng không thấy có gì giỏi giang ở đây cả.”
Đó đúng là những điều mà mọi người xung quanh nghĩ về tôi, nên không gì có thể phủ nhận được.
“Nên thật là vô lý.”
Horikita không do dự tuyên bố.
“Nghĩa là cậu ta được chọn ngẫu nhiên ấy hả? Tôi vẫn thấy sai sai thế nào.”
“Nghĩ thử xem. Cứ cho Ayanokouji-kun là một người giỏi giang đi, thì cậu có đi dâng điểm bảo vệ cho người như thế không? Không gì ngu dốt hơn là đi bỏ phiếu tán dương cho đối thủ mình nghĩ cao tay cả. Ngoại lệ thì chắc chỉ có Ichinose-san – người mà được dự đoán ngay từ đầu rằng sẽ ăn chắc phiếu tán dương – là cùng thôi.”
Quả thật Ichinose đã thu được 98 phiếu tán dương từ toàn khối. Đây là do tư tưởng: nếu phải bầu cho ai không rõ thì thà bầu lặp còn hơn.
“Đúng là mình sẽ không bao giờ cho không đối thủ đáng gờm điểm bảo vệ đâu~”
“Không không.”
Đáp lại lời giải thích của Horikita, Kei cùng Sakura, với đám con trai cũng bắt đầu đồng tình.
“Tôi không biết tại sao Sakayanagi-san lại nhắm vào Yamauchi-kun, nhưng nếu đặt giả thiết là cô ấy muốn Yamauchi-kun bị đuổi thì tất cả mọi việc đều sáng tỏ. Trận chiến 1 chọi 1 giữa cậu ta với Ayanokouji-kun xảy ra đúng ý muốn của cô ấy. Và rồi chỉ cần chuyển phiếu tán dương sang Ayanokouji-kun là có thế đuổi được một mình Yamauchi-kun rồi.”
“Nghĩa là.... Haruki bị đuổi do chiến lược của Sakayanagi hả?”
“Đúng. Rồi việc Ayanokouji-kun được chọn―― bị lợi dụng cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi. Một người mờ nhạt, đồng thời không gây cản trở cho lớp A. Có lẽ cậu ấy là kết quả cuối cùng cô ấy đưa ra.”
Lời giải thích vừa rồi vô cùng đầy đủ lí lẽ.
Không có cách nào bắt bẻ ngược lại Horikita cả.
“Lí do cô ấy nhắm vào Yamauchi-kun, bảo vệ Ayanokouji-kun, tôi chỉ nghĩ được chừng đó thôi.”
Sudou với Ike chỉ còn nước đồng ý.
Dù vậy nhưng Sudou không thể không bực bội khó chịu được.
“Cậu không ưa việc tôi bảo vệ cậu ấy ư?”
Nhìn Sudou, Horikita hỏi.
Không trả lời trực tiếp, cậu ta đánh mắt qua chỗ khác.
“Đó là vì tôi tự hiểu rằng nguyên nhân lớn nhất dẫn tới sự việc kia là ở tôi, chứ không phải cậu ấy.”
Horikita chính là người đã vạch trần kế hoạch của Yamauchi trước lớp, dòn cậu ta vào chân tường.
“Sẽ không đúng nếu người bị chỉ trích không phải là tôi.”
“Cái đó...”
Đương nhiên, Sudou không thể nào trách Horikita được.
Thực tâm cậu ta hiểu. Rằng dứt bỏ thành phần bất lợi là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng, có lí đến mấy cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người được.
Vì sao ư? Vì thực tế điểm bảo vệ đã thuộc về tôi.
1 người duy nhất nằm vùng an toàn, bàng quan ngắm nhìn bài thi diễn ra.
“Kì thi lần này... mình xin ứng cứ làm Leader được chứ?”
Canh thời gian, tôi bắt đầu vào chuyện.
Sakayanagi vẫn chưa liên lạc gì, nhưng trường hợp này thì chắc chắn 100% cô ấy làm Leader.
Vậy nên bên này mà không làm Leader thì sao thành trận đấu được nữa.
“Qua cuộc bầu phiếu hôm trước, mình đã thực sự làm mọi người dấy lên nghi ngờ về mình. Nên bằng cách làm Leader lần này, mình muốn xóa bỏ hết mọi nghi ngờ đó.”
“Ayanokouji...”
Hơi ngạc nhiên, Sudou quay qua nhìn tôi.
“Được đấy chứ. Như thế thì không ai phải thôi học, mà Ayanokouji cũng không bị nghi hoặc nữa!”
Ike đồng ý với đề xuất của tôi, cho rằng nếu không ai bị đuổi thì ổn áp nhỉ.
“Chờ chút đã. Ayanokouji-kun mà nhận thì mình cũng vui lắm, nhưng để cậu ấy làm Leader thật thì mình có chút phản đối.”
Một nhân vật không ngờ tới, Shinohara, tham gia cuộc nói chuyện.
“Đúng là nếu nhờ Ayanokouji-kun thì có thua cũng không vấn đề gì. Nhưng chẳng phải như thế giống như chúng ta đầu hàng ngay từ đầu hay sao? Kiểu chuẩn bị sẵn để chờ lúc thua ấy. Như Horikita-san nói, Ayanokouji-kun là người bình thường thôi mà.”
Ý là không thể có viễn cảnh lớp chiến thắng nếu tôi ra toàn bộ chỉ thị ấy.
“Nếu phải đấu với lớp A hay lớp B, thì đồng nghĩa với việc đấu với Sakayanagi-san hay Ichinose-san đúng không? Leader là một vai trò quan trọng, Ayanokouji-kun thì không thể nào thắng được đâu. Các cậu có hiểu rằng nếu thua, chúng ta sẽ lại trở về thành lớp D không?”
Một vài học sinh gật gù đồng ý theo ý kiến của Shinohara.
“Mình nghĩ chí ít cũng nên thử hỏi xem có ai ứng không ấy.”
Nhưng đây là vị trí có nguy cơ bị đuổi học, chắc chắc không ai giơ tay dễ dàng vậy cả.
Bình thường thì Hirata sẽ là trụ cột đáng tin cậy, nhưng lần này không thế được.
Cậu ta chỉ biết cúi mặt xuống bất động mà thôi.
Với tình hình này, nếu có ai không sợ bị đuổi mà đứng lên xung phong thì chắc chỉ có....
Mọi người đồng loạt quay qua nhìn Horikita.
Cơ mà, lần này thì có hơi――
“Xin lỗi, nhưng gánh nguy cơ đuổi học thì quá sức với tôi rồi. Nếu có Ayanokouji-kun tình nguyện, tôi cũng muốn nhờ vào cậu ấy đây. Như Shinohara-san nói, với lớp C bây giờ không có gì đảm bảo sẽ thắng khi đối đầu với lớp A hay B cả.”
“Cơ mà nè, Horikita-san vừa mới bênh vực Ayanokouji-kun xong bây giờ lại muốn cho cậu ấy làm Leader hả?”
Kei chọc ngoáy cái nhẹ.
“Mình không ngại giúp chứng minh sự vô can của cậu ấy trong vụ Yamauchi-kun, là vì biết đâu để trả ơn, cậu ấy sẽ làm Leader mà?”
Horikita cũng khéo chặn hết đường thoát cho tôi phết, theo nghĩa nào đó.
Đúng như tôi nghĩ, Horikita không chỉ đơn thuần đẩy hết nhiệm vụ Leader cho tôi. So với người khác, cô ấy đánh giá thực lực của tôi khá cao.
Chắc là do cô ấy quyết rằng để tôi làm Leader còn hơn là để ai khác nửa nạc nửa mỡ làm. Với lại, tệ nhất có thua thì cũng có điểm bảo vệ rồi.
“Vậy có ai khác muốn làm Leader không?”
Bây giờ, chỉ có người xung phong vị trí đó mới có quyền lên tiếng mà thôi.
Tất nhiên, làm gì còn ai khác có thể hứng được.
“Nói là làm Leader, nhưng thực chất có thể tới bàn bạc trước với tôi, và tới ngày hôm đó chỉ cần theo mô-típ vạch trước mà làm thôi. Như thế thì ai làm Leader cũng không khác nhau mấy.”
Một số người chưa nghĩ ra lên tiếng à à đồng tình.
“Mà cũng sắp vào tiết rồi. Nhà trường sẽ không tạo thời gian cho hay gì đâu, nên có vẻ chúng ta tự hẹn nhau và tập hợp lại thì tốt hơn.”
Lúc này, khi mà Hirata không còn chủ động nữa, có lẽ Horikita sẽ thay thế làm vai trò dẫn dắt lớp một thời gian.
(Trans note: Na ngồi học hết luật Igo với Shogi để dịch cái đoạn giải thích trường hợp hòa kia. Dịch xong não to hẳn ra =)))
Boss note: Đoạn này con bé gửi cho tôi, mà thấy dễ thương nên để cho các ông đọc luôn :)) )