Lớp học biết tuốt
Chương 01: Cuộc chiến của giáo viên
Chương 01: Cuộc chiến của giáo viên
1 ngày nào đó của tháng 2.
Câu chuyện xảy ra trước khi kì thi bỏ phiếu được thông qua.
Vào lúc này, các giáo viên của trường Cao Trung Giáo dục Nâng cao đang chân không chạm đất tất bật xử lý đủ mọi loại công việc.
Để chuẩn bị cho các học sinh lên lớp, 'xuống lớp' và cả những người tốt nghiệp nữa.
Chưa kể còn phải tổ chức kì thi đặc biệt cho toàn toàn khối.
Thời điểm đan xen vô số những nhân tố phức tạp.
Không một giáo viên nào rảnh tay, ngày ngày bị hàng đống công việc cuốn theo.
Nhưng ngay lúc này đây, tình hình giáo viên năm Nhất lại phức tạp hơn bất cứ ai khác.
"Vậy, về phần trình bày nội dung kì thi cuối cùng của năm Nhất đồng thời giới thiệu hệ thống mới của trường tới đây thôi."
Người đàn ông kết thúc phần giảng giải về kì thi đặc biệt cuối cùng của năm nay trước toàn thể giáo viên.
"Ai có câu hỏi hay thắc mắc thì xin mời."
Trong bầu không khí Người đàn ông đảo mắt qua các giáo viên đang lắng tai nghe.
Khoảng lặng kéo dài vài giây.
“Tôi có lời muốn nói, thưa chủ tịch Tsukishiro.”
Phòng nhân viên lặng ngắt như tờ.
Và rồi Mashima - chủ nhiệm lớp A năm Nhất giơ tay lên phá vỡ bầu không khí nặng nề.
Chabashira và Hoshinomiya - chủ nhiệm cùng khoá - hướng ánh nhìn đến Mashima.
Tsukishiro, người đàn ông được gọi là chủ tịch đã để ý đến những thắc mắc giữa các chủ nhiệm năm Nhất. Dù sao thì, không có thắc mắc thì không đáng để bàn luận.
Con người là vậy.
Như nhân viên công ty, như một người trưởng thành, đâu đó cũng có những giáo viên làm việc chỉ để nhận lương.
“Là gì nào, chủ nhiệm lớp A năm Nhất, Mashima-sensei?”
Tựa như đã đoán trước sẽ có người đặt câu hỏi, Tsukishiro nở nụ cười hàm hậu.
“Trong khi kì thi đặc biệt của năm Hai và năm Ba vẫn tiến hành theo tiêu chuẩn thường lệ thì tiêu chuẩn đưa ra cho năm Nhất đã vượt quá xa. Bỏ phiếu trong lớp... Cuộc thi này đem lại rất nhiều rủi ro bị đuổi học.”
Với tư cách là môt giáo viên phụ trách năm Nhất, và còn là vì tương lai của bọn trẻ, Mashima không hề sợ hãi chức vị của chủ tịch mà kiến nghị với Tsukishiro.
“Xin thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi, nhưng chủ tịch ngài chỉ mới nhậm chức ở ngôi trường này. Tôi nghĩ ngài sẽ xem đầu đuôi ngọn ngành xong rồi mới quyết định, nhưng ngài lại nói là năm Nhất cho đến giờ phút này vẫn chưa có ai bị đuổi học, dựa vào đó để cưỡng chế đuổi học học sinh khiến tôi thấy lạ.”
Tiếp nhận câu hỏi cũng như khiếu nại từ Mashima, Tsukishiro cười lộ cả hàm răng trắng như thể rất vui.
"Rất nhiều rủi ro bị đuổi à. Nỗi sợ bị đuổi từ các kì thi từ trước đến giờ ? Điểm mạnh nhất của ngôi trường này là chỉ cần một lần vấp ngã cũng đủ khiến bọn trẻ 'được rời trường' nhỉ? Nếu không thì ngôi trường này cần gì nghiêm khắc đến vậy."
“Tôi đang chỉ ra điều vô lý, thưa ngài. Đúng thật là những học sinh không có thành tích cố định sẽ bị đuổi. Tôi không hề cho rằng đây là một hệ thống dễ dãi. Hiện tại, hằng năm cũng có những học sinh bị buộc phải thôi học.”
Ở ngôi trường này, mỗi năm sẽ dựa trên phạm vi hợp với tiêu chuẩn mà tổ chức các kì thi đặc biệt.
Trong đó, vốn dĩ đã quyết định năm Nhất năm nay sẽ không bị đuổi học mà vượt qua một năm này. Chẳng biết có phải là do thực lực chênh lệch với các năm khác hay không, nhưng chắc chắn kết quả như thế là có cái lý của nó. Mashima nghĩ sẽ tận dụng điều đó và thực hiện cho các năm sau.
Nghĩ thì là thế, nhưng suy nghĩ của Tsukishiro lại khác Mashima.
“Nếu đuổi học nhiều học sinh thì không phải cũng như nhau sao?”
“Không. Nó đã chệch khỏi phương châm từ trước đến nay rồi. Tôi phản đối ngài tạo ra chế độ cưỡng chế đuổi học học sinh.”
Trong khi các giáo viên khác giữ yên lặng, chỉ Mashima vẫn kiên trì bày tỏ ý kiến.
“Hơn nữa, trong kì thi đặc biệt được tổ chức cuối năm học này đường đột đưa quyết định áp dụng một hệ thống mới. Chuyện này chưa bao giờ có tiền lệ. Và tôi cũng chưa nhận được bất kì lời giải thích nào.”
Sự kháng cự của Mashima là vô ích, ngay từ đầu các giáo viên đều biết rõ là thế. Quyết định kia không thể thu hồi và cũng không thể thay đổi.
“Mashima-sensei có đầu óc sáng suốt mà nhỉ. Chẳng lẽ cậu chưa từng nghĩ rằng cách làm từ trước đến giờ không chính xác, mà thật ra đã phạm sai lầm à?”
Trong phòng họp, Tsukishiro và Mashima ăn miếng trả miếng. Tuy nhiên, sự yếu thế của Mashima rõ như ban ngày. Một giáo viên thì có thể làm được gì.
“Người trẻ tuổi ấy mà, năng lực tiếp nhận của chúng cao hơn người lớn nghĩ. Tôi nghĩ đến điểm này, lại không thể áp dụng được cho năm Ba và năm Hai nên tôi chỉ tập trung vào kì thi mới sắp tới của năm Nhất. Bởi các em năm Nhất vẫn chưa bị sắc màu của ngôi trường này nhuộm hết. Nếu dự án lần này thành công, thì việc tiến hành cho các em học sinh năm Nhất sắp tới đây sẽ thuận lợi hơn.”
“Những học sinh năm Nhất năm nay đến lúc này vẫn chưa có bất ổn. Ngài muốn hạ màn chấm dứt điều này bằng hình thức trên?”
“Những thành tích trước mắt không nói lên điều gì cả. Quan trọng là hướng tới tương lai, hướng tới tương lai đấy.”
Đòn phản công của Tsukishiro và cuộc diễn thuyết tiếp tục.
“Ngôi trường này nhận rất nhiều kỳ vọng từ chính phủ, một ngôi trường đầy mới mẻ đề ra các thử thách dưới hình thức thi cử. Lịch sử vẫn còn ngắn lắm. Chính vì thế, tôi nghĩ chúng ta phải thử thật nhiều, thật đa dạng vào mới phải.”
“Hướng tới tương lai nghe thật tuyệt. Nhưng, điều đó lại đem học sinh năm Nhất ra dùng như cái đài thí nghiệm. Với tư cách là một giáo viên chủ nhiệm, tôi không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Mashima tiếp tục chất vấn trực diện với Tsukishiro.
Vậy nhưng, việc lay chuyển kết quả đã được thi hành trong cuộc thi bỏ phiếu là bất khả thi.
“...Mashima-sensei, đến đó thôi.”
Chính vì hiểu rõ điều trên, Chabashira cất tiếng can ngăn khi Mashima vừa nói xong.
Mashima nuốt lại lời sắp nói ra.
Bất quá, không phải ai khác mà chính là Tsukishiro một lần nữa buông lời khích lệ nó.
“Không vấn đề. Tôi muốn mọi người nói ra những điều muốn nói. Thật ra, tôi rất thấu hiểu nỗi lo của các giáo viên, đúng vậy không, Mashima-sensei.”
“Nói vậy nghĩa là cũng có khả năng xem xét lại đúng không?”
Mashima hỏi Tsukishiro về việc sửa lại kì thi kiểm tra đặc biệt.
Tưởng chừng như sợi tơ cứu nguy đang được thả xuống, nhưng không.
Khác với lúc chủ tịch Sakayanagi, chủ tịch thay thế Tsukishiro tuyệt không định hiểu kiến nghị tại hiện trường.
“Xem xét lại, à? Khó mà được. Tuy tôi là thay thế, nhưng vẫn có lập trường của một chủ tịch. Lập trường của chủ tịch ở trường này là quyết định phương châm chỉ đạo, nắm giữ sứ mệnh dẫn đường soi sáng cho ngôi trường. Nhưng mà, chủ tịch còn là một bù nhìn, không khác gì người được thuê dưới sự tài trợ của chính phủ.”
Nói đến thế này làm cho sự chống đối của Mashima đến giờ trở thành vô hiệu.
Ý kiến tại hiện trường là thứ yếu. Trọng điểm chỉ có tương lai của Trường Cao Trung Giáo dục Nâng cao.
“Kết quả là ngài sẽ tiếp tục nhìn những học sinh rời trường kèm những luật lệ nghiêm khắc mà không chút bi tâm?”
“Không thích nghi thì bị đào thải. Đây là cơ chế của xã hội —- à không, là quy luật tự nhiên. Hơn nữa, phía trên cũng nhượng bộ và chấp nhận sẽ đưa vào Protect Point. Chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà thôi.”
Bầu không khí căng thẳng bắt đầu dịu lại.
Cuộc họp buổi sáng bị kéo dài sắp đi đến hồi kết.
“Hơn hết, đương chủ tịch Sakayanagi do nghi ngờ có hành vi bất chính nên đang bị cấm túc. Nếu đó là sự thật, thì chúng ta không thể cứ tiếp tục phương châm giáo dục đã xây dựng từ trước tới giờ. Tất nhiên, tôi thật lòng cầu nguyện cho vụ nghi ngờ được cởi bỏ sớm một ngày thì ngài Sakayanagi trở lại sớm ngày ấy.”
Ầm, Tsukishiro đập tay xuống bàn và nhìn quanh toàn thể giáo viên một lần.
“Chúng ta không có nhiều thời gian nên chuyện này nên dừng lại tại đây thôi. À phải rồi. Tôi đang thăm dò xem năm sau có thể tổ chức lễ hội văn hoá tại trường hay không. Tôi sẽ hỏi ý kiến của các giáo viên nên xin hãy hợp tác nhé.”
“Lễ hội văn hoá? Trên nguyên tắc, bất cứ hoạt động nào liên hệ với bên ngoài đều bị ngăn cấm mà.”
Câu nói đã khơi lên nghi vấn của cả giáo viên năm 2 và năm 3.
“Nguyên tắc cổ hủ đó cũng là vấn đề đấy. Để ngôi trường này nhận được sự công nhận của chính phủ, tôi nghĩ chúng ta phải không ngừng thay đổi. Tất nhiên, người được mời sẽ được tuyển chọn nghiêm ngặt, nhưng đừng lo. Chúng ta không cho những thường dân vào, mà sẽ tiến hành tuyển chọn những người biết về ngôi trường này chẳng hạn như giới chính trị. Như vậy thì thông tin dư thừa sẽ không bị rò rỉ ra bên ngoài. Tóm lại, tôi sẽ tích cực cân nhắc từ đây. ”
Giải tán. Tsukishiro chấm dứt cuộc họp và xung đột của giáo viên cũng dừng lại.
Chẳng có vấn đề nào được giải quyết cả.
1.
Phòng họp giáo viên lúc Tsukishiro đã đi mất. Trước giờ học bắt đầu một lúc.
“Mashima-sensei, Hoshinomiya-sensei, hai người dành cho tôi một ít thời gian được chứ?”
Chabashira cất tiếng gọi cả hai giáo viên lại. Ba người họ từng là đối thủ cạnh tranh khích lệ nhau cùng phấn đấu, đồng thời, cũng là bạn thân.
Thời gian dài quen biết nhau nên hai người không hỏi lý do, chỉ cầm những tài liệu cần thiết rồi đi theo Chabashira tới hành lang lớp học.
“Sầu đời quá đi —- chúng ta sắp phải thông báo một kỳ thi vớ vẩn ha.”
Người mở đầu là Hoshinomiya.
Cô thở dài nặng nề vừa hạ mắt nhìn cuốn sổ điểm danh.
“Cứ nghĩ ai đó sắp ra đi thì tớ lại...”
Không phải cô đang chờ mong, mà Hoshinomiya định sẽ đối mặt với sự thật đấy.
“Chưa bị đuổi học mà. Dù nhỏ đi chăng nữa thì vẫn còn cách.”
“Vì giờ cái giá để huỷ bỏ đuổi học chỉ còn bỏ ra 20 triệu điểm đó —?”
Dù nói thế, đương nhiên Hoshinomiya nhận thức rất rõ thực tế.
Hiện tại, có là lớp nào đi chăng nữa cũng không có tích trữ nhiều điểm đến thế.
“Sự giúp đỡ cho trường hợp lần này có lẽ là không cần bỏ ra 300 điểm lớp. Chắc do cưỡng chế đuổi học là chuyện chưa hề có tiền lệ. Nói là tất nhiên thì cũng...”
Để rút lại quyết định về một học sinh đáng lẽ sẽ bị đuổi học cần có đủ 20 triệu điểm cá nhân và 300 điểm lớp. Lần này điểm lớp đã được miễn trừ.
Dẫu thế, không phải giáo viên hay học sinh nào cũng đều chấp nhận chế độ cưỡng chế đuổi học.
“Chẳng làm gì được đâu, tớ cũng nản với cách làm của Chủ tịch Tsukishiro.”
“Mà Sae-chan nghĩ thế cũng không sai ha— . Đùng một cái tiến hành rồi tuỳ tuỳ tiện tiện làm theo ý mình thích.”
“Than thở cũng không thay đổi được gì. Nói lời thừa thải thì coi chừng bị đuổi việc đấy.”
“Câu đó, cậu nói với tụi mình à? Mashima-kun cậu là người duy nhất đấy. Cậu lại cực lãnh tĩnh. Cậu đừng nên nói những lời thừa thãi lúc đó thì hơn.”
“Đúng như Chie nói. Đối phương không lo lắng mấy chuyện giáo viên bị đuổi việc đâu. Có lẽ do muốn thay bao nhiêu cũng có. Ngược lại người đó sẽ xem như tiện đường mà hành sự.”
“Có lẽ mục tiêu của ông ta là sẽ đá bay giáo viên chống đối như Mashima-kun và tuyển những giáo viên biết nghe lời vào dưới trướng mình.”
Hai người đều nghĩ cuộc diễn thuyết của Tsukishiro tại phòng giáo viên đã định ra được những giáo viên có ý chống đối.
Mashima cũng không phủ định suy nghĩ đó là sai.
“Sae-chan cũng thế, cất công lắm mới lên được lớp C, đừng làm gì dại dột nhé—?”
“Dù bên lớp tớ đã tăng hạng nhưng nhìn cậu có vẻ thoải mái nhỉ?”
“Ôi trời, chả lẽ Sae-chan sẽ được lên lớp A, đời nào chứ, cậu vẫn còn giữ ảo tưởng đó hả?”
Bị đôi mắt mở to dán lại gần, Chabashira tránh né đường nhìn.
Hoshinomiya thường nói nhiều mấy câu ngu ngốc nhưng thật ra đa số hành động đó đều dựa trên toan tính mà định ra.
Chabashira tiếp xúc nhiều với điều đó trong một thời gian dài rồi dần nhận thức được.
“...Không, tớ không ngớ ngẩn tới mức đó đâu.”
“Phải rồi ha— Nếu cậu mà cậu mà thốt ra mấy lời như nhắm lên lớp A... thì tớ sẽ nằm chờ chết mất.”
Hoshinomiya nâng cả hai tay lên như thể cố ý cho mọi người xem vậy.
Tuy chỉ là trò chuyện trẻ con của hai đồng nghiệp nữ nhưng Mashima không thể bình tĩnh xem nữa.
Hai động vật ăn thịt đối đầu giữa sa mạc. Cuộc chiến giữa cho hay không.
“Cả hai người các cậu, vẫn còn tranh luận bởi việc đó à? Đã bao năm trôi qua rồi còn gì.”
“Mashima-kun, thứ như thời gian chẳng liên quan đâu.”
“Phải. Chẳng liên quan gì cả.”
Mashima định đứng ra giảng hoà nhưng ngờ đâu lại bị lườm bởi hai người nên đành bại trận rút lui.
Mashima, người dám đương đầu với Tsukishiro thỉnh thoảng cũng gặp những người khiến mình chịu thua.
“... Vậy à. Dù sao đi nữa, không phải tớ lắm miệng nhưng hai cậu không đưa tình cảm cá nhân vào đâu nhỉ?”
“Đời nào làm thế. Phải không nào? Chie?”
“Tất nhiên không rồi, ha— Sae-chan.”
Cả hai dù đề phòng nhau nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ như chẳng có chuyện gì.
“Nói chung, điều tớ muốn nói là kiềm chế hành động bất cẩn giùm.”
Chabashira nhanh chóng kết thúc câu chuyện rồi chuyển chân hướng đến lớp C.
Cả hai nhìn theo người đi mất.
“Có thật là không lẫn lộn tình cảm cá nhân vào không vậy?”
Vừa nhìn theo bóng lưng khó chịu một cách rõ ràng của Chabashira, Mashima hỏi.
“Đừng đánh đồng bọn tớ, Mashima-kun. Đối với tớ, tiếc nuối gì đó chẳng còn đâu. Nhưng mà với đứa trẻ kia lại chẳng thay đổi gì từ đó tới giờ. Lúc nào cũng như khi còn học sinh. Vậy nên vẫn còn cất giữ trong tim mối tình đầu vớ va vớ vẩn như thế.”
“... Đừng làm khuôn mặt đáng sợ đấy.”
“Ể? Nói dối, không chịu đâu, mặt tớ như thế thật á?”
Hoshinomiya lấy ngay gương gấp rồi tạo hình khuôn mặt mình cười tủm tỉm.
“Được rồi. Nay mặt tớ dễ thương tuyệt vời. Cậu cũng nghĩ thế ha?”
“Không biết.”
“Tàn nhẫn quá. Mà cũng không sao.”
Hoshinomiya cất gương vào, Mashima cho cô lời khuyên.
“Đừng có bứt dây động rừng. Lớp D, à không, lớp C năm nay khác với mọi năm đấy.”
Mặc dù điểm lớp vẫn còn đó nhưng giáo viên không thể nhìn thấy được kết quả kì thi đặt biệt này rồi sẽ đi đến đâu.
“Có lẽ thế. Nhưng không sao đâu. Vì bên tớ còn có Ichinose-san. Hơn nữa...”
“Hơn nữa?”
“Nếu điều cậu nói xuất hiện, tớ sẽ trực tiếp vào cuộc.”
“Giáo viên không được can thiệp vào trận chiến của học sinh nhỉ?”
“Tớ chẳng làm thế đâu. Chỉ là, tớ sẽ không nhân nhượng với Sae-chan.”
Hoshinomiya nói không muốn bị can thiệp trong tranh đấu giữa các giáo viên.
“Cậu có vẻ nghiêm túc đấy.”
“Tớ không muốn thua nếu đó là Sae—.”
Là bạn thân, cũng là đối thủ.