Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 390: Nhị hoàng tử Lassei, và Một thử thách liều lĩnh
- Truyenconect
- Isekai wa Smartphone to Tomo ni
- Chương 390: Nhị hoàng tử Lassei, và Một thử thách liều lĩnh
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
=====================
Vương quốc quân sự Lassei.
Đó là tên của một khu vực nằm ở phía Tây Strain và phía Bắc Isengard. Đây là một quốc gia tồn tại chủ nghĩa đa văn hóa và vô cùng coi trọng đến sức mạnh quân sự hơn những người anh em khác trên thế giới.
Nếu phải chọn một đất nước tương đương với nó thì chỉ có thể là Mismede. Mọi chủng tộc tại nơi đó đều tận hưởng cuộc sống nhộn nhịp của họ với nhau ngày qua ngày, nhưng điều thú vị nhất ở đó chính là văn hóa của họ.
Nơi đây thường được gọi là [Vương quốc quân sự], với cái tên đó có thể hiểu được rằng người dân nơi này được đánh giá rất cao về sức mạnh hơn những quốc gia khác như thế nào. Nhưng không chỉ đơn giản là về sức mạnh thể chất, mà họ còn cố gắng rèn luyện ý chí của mọi người nữa.
Nói cách khác, những người đã khổ công mài giũa thể xác lẫn tinh thần của mình đều xứng đáng được tôn trọng tại đây.
Trước tiên, ta phải trở nên thật mạnh mẽ. Nhưng còn để có một tâm trí thực sự bền bỉ, một trong những thứ ta cần làm là phải biết suy nghĩ đến những người khác. Họ chính xác là những thực thể được nhân cách hoá cho cụm từ "Một tâm trí mạnh mẽ sống trong một cơ thể mạnh mẽ".
Nếu gạt Golem sang một bên, thì có thể khẳng định đây chính là quốc gia hùng mạnh nhất thế giới.
Bỗng nhiên một câu nói nổi tiếng trong truyện trinh thám nhẹ nhàng lướt qua đầu tôi...
(Tôi không thể sống nếu thiếu đi sự cứng rắn của bản thân. Còn nếu tôi không thể tử tế, tôi thậm chí còn chả xứng đáng để sống...)
Vâỵ thì vì lý do gì mà nhị hoàng tử của Lassei lại đến thăm chúng tôi mà không một lời báo trước đây?
[Tôi muốn muốn được giao đấu với người mạnh nhất đất nước này. Và tôi đã có được sự cho phép của Phụ hoàng]
[Không không không, nếu chiến đấu nghiêm túc cậu có thể bỏ mạng tại đây đấy? Chắc tầm hai giây nhỉ?]
Người mạnh nhất đất nước này chỉ có thể là một trong hai người họ rồi, Moroha-neesan hoặc Takeru-ojisan.
Chiến đấu nghiêm túc với họ à... Nó không khác gì tự sát cả, cậu chán sống lắm rồi à.
Tuy nhiên ngoài dự đoán của tôi, nhị hoàng tử Zanbelt Gal Lassei ném cho tôi câu trả lời với giọng đầy mỉa mai, mặc cho từng lời của tôi đang cứu sống cậu ta.
[Tôi là nhị hoàng tử của một đất nước quân sự hùng mạnh với sức mạnh đứng hàng đầu thế giới. Tôi tự tin vào sức mạnh của mình có thể đưa tôi đến top năm người mạnh nhất tại đất nước của mình, vì vậy tôi tin rằng mình không thể dễ dàng quy phục trước bất kỳ ai. Còn về việc ngài từ chối lời đề nghị của tôi chỉ vì ngài sợ mất đi uy tín của mình, tôi sẽ đánh giá cao nếu Ngài trung thực với bản thân ngay lúc này]
Đấy không phải là lý do khiến tôi cố từ chối cậu đâu, trời ạ.... Tôi bó tay với cậu ta rồi, tôi nên làm gì đây?
[Nếu anh ấy đã nói muốn thử sức của mình, thế thì tại sao lại không triển ngay và luôn đi anh? Vì do anh ấy đã mở lời thách thức chúng ta trước, nên khi bại trận cậu ta sẽ không có quyền để phàn nàn về nó, đúng không?]
Ngay tức khắc, chân mày của Zanbelt khẽ nhíu lên như phản ứng lại lời nói của Leen. Không biết em ấy lại âm mưu giở trò gì nữa đây?
[Thế sở trường của cậu là gì, hoàng tử Zanbelt?]
[Vâng, tôi thông thạo hết mọi hình thức chiến đấu, nhưng sở thích của tôi là đánh tay không]
Hừmm hiểu rồi.... Vậy để Takeru-ojisan ra 'tiếp khách' là tốt nhất. Cho rằng chú ấy là Thần chiến tranh đi, nhưng điều này chẳng phải sẽ khiến cho trận đấu trở nên hấp dẫn hơn sao.
[Và cậu chắc về chuyện này chứ? Cậu không định tạm lui về để lên kế hoạch sao?]
[Vâng! Tôi luôn mong muốn được đọ sức với những kẻ mạnh xung quanh mình và đồng thời trau dồi thêm cho mình kinh nghiệm, đó chính là niềm vui lớn nhất đối với một chiến binh!]
Hoàng tử Zanbelt nói thế với nụ cười thoả mãn. Về phiên tôi, tôi hi vọng anh ta có một cơ hội để di chuyển khi trận đấu diễn ra...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[Wahahaha!! Đúng là một thanh niên trai tráng với niềm tham vọng cao cả mà! Ta rất vui lòng khi được làm đối thủ của cậu đấy!]
Takeru-ojisan nhếch miệng cười , gửi tiếng cười hoang dã đó vang vọng quanh khắp sân tập phía Bắc lâu đài.
Elze và Ende cạnh tôi cũng chỉ biết gượng cười như tôi. Bên cạnh đó, Moroha-neesan cũng đang thích thú cười theo, chị ấy sẽ xuất hiện với tư cách là trọng tài. Và Leen, người truyền cảm hứng cho hoàng tử Zanbelt hiện đang ngồi trên băng ghế gần đây và đọc một cuốn sách như thế không quan tâm đến chuyện đang diễn ra. Paula dưới chân cô thì ngược lại, nó có vẻ rất mong chờ về chuyện này.
Về phiên hôn thê của Roberts, Ceres-san, cô cũng bơ nó luôn. Thay vào đó, cô ấy nhanh chân rảo bước đến căn phòng ngủ của Roberts.
Chắc vẫn như mọi khi, cô ấy dành thời gian cho việc ngắm nghía khuôn mặt chìm sâu vào giấc ngủ của Roberts. Coi bộ cô ta có cái sở thích khác người thật...nhưng nếu lấy cái con người quái đản của Roberts ra so, thì bọn họ quả là một cặp trời sinh.
[Anh nghĩ cậu ấy sẽ trụ được cỡ bao lâu?]
[Ai biết được... cái này còn tùy thuộc vào sư phụ nữa]
[Yeah, cậu đúng đấy. Tớ không nghĩ chú ấy sẽ tung hết chiêu trò cùng một lúc cho cậu ta đâu... ]
Tôi, Elze và Ende cùng tám chuyện với nhau về trận đấu trước khi nó diễn ra. Ngay lập tức, hoàng tử ném cho chúng tôi ánh mắt hình viên đạn. Ồ, thính giác của tốt đấy.
[Tôi, nhị hoàng tử Zanbelt Gal Lassei! Người thừa hưởng mọi tinh hoa nghệ thuật chiến đấu của vương quốc quân sự Lassei xin được tham chiến! Hãy bắt đầu đi!!]
[Tinh thần tốt đấy, nhóc con! Thế thì ta, Mochizuki Takeru! Sẽ nghiền cậu ra bã!]
[Hai bên chuẩn bị! Bắt đầu!!]
Theo sau lệnh của Moroha-neesan, trận đấu đã diễn ra. Trong chớp mắt, "Don!" một âm thanh chói tai vang lên, cơ thể hoàng tử Zanbelt liền bay ngược về phía sau như miếng giẻ lau với tốc độ khủng khiếp chỉ với một đòn bằng khuỷu tay của Takeru-ojisan. Anh ta lăn lộn liên hồi trên mặt đất và co giật liên tục khi cơ thể dừng lại.
[[[Wo──────────w!, wow?]]]
Ba người chúng tôi nói không lên lời với chuyện vừa rồi. Cái ông thần này rốt cuộc ổng đang làm cái trò gì vậy?
Chúng tôi nhanh chân chạy đến chỗ hoàng tử Zanbelt. Miệng anh ta đang thổi bong bóng, đôi mắt thì trắng dã.
[Chú đang cố lấy mạng cậu ta à!?]
[Wahahaha! Không đời nào! Nếu ta muốn cậu ấy chết thì chỉ đơn giản mỗi việc moi tim cậu ta ra khỏi cơ thể là được chứ gì! Ta đã kiềm chế đủ sức mình nên chỉ khiến cậu ta đi đến ranh giới sống chết thôi! Tim cậu ta có lẽ đã ngừng đập một lúc rồi, một ít phép hồi phục thì có thể khiến cậu ta tỉnh lại đấy!]
Này đợi đã, không! Nếu cậu ta cần phép hồi phục để qua cơn nguy, thế thì chú đã làm quá lố rồi! Tôi vừa hoảng loạn và niệm phép [Cure Heal] cho hoàng tử. Cậu ấy nhanh chóng mở mắt ra chào đón lại ánh nắng mặt trời.
[Ây da! Wahh! C-Chuyện gì vừa? Cái gì vừa xảy ra vậy?]
[Chú tôi đã đo ván cậu với một chiêu... cậu không nhớ chuyện gì sao?]
[K-Không thể nào! N-Nhảm nhí! Không có chuyện tôi dễ dàng bị hạ gục nhanh như thế được!]
Hoàng tử liền quỳ gục xuống đất, rên rỉ như không tin vào điều tôi mới nói.
[Trận đấu vừa rồi chán quá. Cũng đâu có vấn đề gì nếu chú kéo dài trận đấu ra một chút đâu?]
[Nếu những cú chặn của cậu ta còn tệ như thế mà còn kéo dài nữa, thì chắc cậu ta sẽ đến suối vàng sớm mất. Chú không nghĩ rằng cậu ta sẽ đáp ứng được những gì cháu đang hi vọng đâu, Moroha]
[Một, một lần nữa ạ! Hãy cho tôi một cơ hội nữa!]
Hoàng tử Zanbelt, con người dũng cảm này đã dám to gan chen ngang vào cuộc trò chuyện giữa hai vị Thần.
[Hmm. Lần nữa sao, huh? Có kế sách mới à? Còn không, mọi chuyện sẽ lặp lại giống như trước thôi]
[Đúng vậy, tôi quyết định sẽ tung ra sức mạnh của Dragonewt. Tôi sẽ không thể dễ dàng thua cuộc như lần trước đâu]
[Hoh... sức mạnh của Dragonewt sao? Hấp dẫn đấy... được rồi, một lần nữa vậy]
Vì cả hai đều muốn đánh lại, thế là họ quyết định bắt đầu trận đấu lại một lần nữa. Còn tôi thì mong anh ta bỏ cuộc đi cho rồi, mặc dù....
[HAAAAAAAAAAAHHHH!!]
[Ồ?]
Một thứ gì đó giống như "Khí" bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể hoàng tử Zanbelt.
Toàn bộ cơ bắp bắt đầu căng ra và những thứ nhìn như vảy đang lan rộng khắp da của cậu ta.
[Đó là [Khí] sao?]
[Chắc thế]
Cả Ende và Elze đều có vẻ khá ngạc nhiên về nó. Đây là một kỹ thuật cho phép ma thuật phân tán đến các bộ phận cơ thể và được sử dụng để thay đổi đặc điểm thể chất các của bộ phận tùy theo từng tình huống.
Khả năng giải phóng năng lượng được lưu trữ của Sonia là một ví dụ tương tự cho khả năng này. Sonia đến từ Long tộc, còn Zanbelt đến từ tộc Dragonewt, một tộc tương tự Long tộc nên tôi cũng không lấy làm lạ khi cậu ta có khả năng tương tự thế.
[Tôi đã có được hình dạng của một chiến binh rồng nên những đòn như lúc trước sẽ vô dụng thôi! Sức mạnh, tốc độ, khả năng chống chịu của cơ thể này đã tăng lên vượt bậc so với trước!]
Hoàng tử Zanbelt gáy cực khét cùng với tiếng gầm thét của một con quái thú.
[Thế thì, bắt đầu!]
Cùng lúc với lệnh của Moroha-neesan. "Don!" một phát, cái âm thanh chói tai đó lại vang lên và hoàng tử Zanbelt thì bị đánh bay đi như một tấm giẻ khỏi mặt đất.
[[[Lại nữa à──────────?!]]]
Mọi thứ hoàn toàn không có gì thay đổi!? Mọi chuyện như được lặp lại lần thứ hai!
Chúng tôi vội vã lao đến chỗ hoàng tử. Như kết quả trận trước, cậu ta lại thổi bong bóng cùng đôi mắt trắng bệch và tôi lại phải sử dụng phép [Cure Heal].
[Cái gì? Huh? Tôi, cái gì vậy... ?]
[Cậu đã bị chú tôi đo ván trong một đòn... một lần nữa]
[K-Không! Điều đó hoàn toàn không thể. Tôi đã hoá rồng vào lần này! Tôi không thể bị hạ gục dễ dàng như thế!]
Hoàng tử quỳ gục xuống đất và rên rỉ. Một lần nữa
[Guh... tôi chấp nhận sự thua cuộc của mình]
[À... ừm]
Tôi thật sự không biết nên nói gì để an ủi cậu ta. Những câu như "Cậu đã làm rất tốt" hay "Cậu đã cố gắng rồi" sẽ vô dụng khi cậu ta thậm chí còn không nhích nổi một bước trong cả hai trận.
Tôi quyết định quay sang Takeru-ojisan để hỏi cảm nhận của chú ấy. Chú ấy là người trưởng thành mà, tôi tự tin chú sẽ nói một điều gì đó để truyền lại cảm hứng cho cậu ta.
[Thế... chú cảm thấy thế nào khi cậu ấy làm đối thủ?]
[Kém cỏi!]
Này ông chú đang nghiền nát mọi hi vọng của cậu ta đấy! Làm ơn ném cho cậu ta một nguồn cảm hứng hộ tôi đi! T-Tôi hiểu lý do vì sao chú phải nói thế nhưng ít nhất cũng phải... thực chất là chú chả thèm cho cậu ấy thời gian để hành động nữa mà.
Zanbelt khẽ ngẩng đầu lên, tiến từng bước đến Takeru-ojisan trước khi chú cúi đầu xuống nhìn.
[Tôi đã nhận ra sự kém cỏi của mình! Nhưng thứ sức mạnh ngài đem đến... nó như thế là sức mạnh của một vị Thần vậy! Nó vượt xa trình độ của tôi... vượt xa rất nhiều... vậy nên tôi cầu xin ngài, hãy thu nhận tôi làm đồ đệ!]
[Cái gì cơ?! Không!]
Ngưng ngay việc chà đạp trái tim của cậu ta đi! Ít ra cũng phải giả vờ suy nghĩ về nó chứ! Cậu ta trở nên hoàn toàn vô vọng luôn rồi kìa!
[Không thể thu nhận cậu ấy sao? Chẳng phải chú cũng thu nhận Ende và Elze làm đồ đệ sao?]
[Ende là một người do tự ta tìm kiếm và Elze là ta thu nhận thay cho lời cảm ơn do được hưởng một số lợi nhuận từ cháu. So với hai người này, đứa trẻ này nên về nhà tập viết chữ. Đâu thể ngay lập tức dạy cho trẻ con miệng còn hôi sữa phép nhân phải không?]
[Không thể nào! Ý-Ý ngài là tôi yếu hơn hai người kia sao?]
Hoàng tử Zanbelt tuyệt vọng chỉ vào Ende và Elze. Chắc phải khó khăn cho cậu lắm khi phải chấp nhận hai người họ là đồ đệ của Takeru-ojisan.
[Cậu không nên nói thế khi chưa thấy được thực lực thật sự của một ai. Nếu cậu cứ mãi dựa vào tư thế của một ai hay ngoại hình, thì một ngày nào đó cậu chắc chắn sẽ nhận một kết quả đau đớn cho xem]
Một ngày nào đó sao?... Chẳng phải nó đã xảy ra trong ngày hôm nay sao? Mà còn tận hai lần cơ.
Hoàng tử Zanbelt trừng mắt mình về phía Ende và Elze.
Này này, bình tĩnh đã... đấy có phải lỗi của họ đâu.
[T-Thế này thì sao? Nếu như tôi có thể hạ gục một trong hai người họ liệu ngài có chấp nhận tôi làm đồ đệ không?!]
[Được thôi]
[Ngon lành! Nhớ giữ lời nhé!]
Ở khía cạnh khác, cả hai người Ende và Elze đều lặng lẽ phát ra những tiếng rên rỉ đầy bực tức với câu trả lời của Takeru-ojisan khi chưa thèm tham khảo ý kiến của họ. Về chuyện này, tôi có thể hiểu cảm giác của hai người mà.
[À đúng rồi, Ende với Elze. Nếu hai người nhẹ tay với cậu ta thì cái khoá tập ngày mai hai người sẽ không tưởng tượng nổi nó như thế nào đâu]
[[Ôi trời!]]
Hai người họ đang cố hét lên từ tận đáy lòng với khuôn mặt tái mét. Tôi đang có chút lo lắng về mấy cái khoá đào tạo mà chú ấy đã đưa ra từ trước đến nay đây...
[Nếu bất kỳ ai trong hai người hạ gục cậu ấy nhanh gọn lẹ sẽ được nghỉ ngơi sớm]
[[Tuyệt vời!]]
Khuôn mặt của hai người trở nên vui mừng sau lời vừa rồi của Takeru-ojisan. Tôi thật sự, THẬT SỰ rất lo lắng về cái khoá đào tạo của họ rồi đấy.
Sau đó, cậu ta bị bón hành hai lần liên tiếp như những gì mà Takeru-ojisan đã làm. Và tôi đã đúng khi nghĩ rằng sẽ không có gì mới mẻ ngoài việc cậu ấy ôm lấy đất mẹ. Còn về việc sử dụng phép hồi phục cho hoàng tử dường như cũng trở thành một nhiệm vụ của tôi.
Nhân tiện, người nhận được phần thưởng kỳ nghỉ nửa ngày là Ende. Tên khốn đó lẽ ra hắn nên nhường lại cho Elze! Tội nghiệp em ấy quá.
Cuối cùng, Zanbelt mở một lời thách đấu với tôi, nhưng do lúc đó tôi đã quá mệt khi phải liên hồi sử dụng phép hồi phục cứu cậu ta, nên tôi chỉ đơn giản cho cậu ta một đấm bay lên trời.
Phải mất tận một lúc lâu cậu ta mới chịu rơi xuống, thế là từ lúc đó tôi bắt đầu có những suy nghĩ về hoàng tử Zanbelt thật sự là một thằng ngốc.
[Không thể nào... tôi là... Dragonewt, hậu duệ của loài Rồng nhưng tại sao lại có thể bị khuất phục trước loài người...con người ở đất nước này thật phi thường!]
Hoàng tử Zanbelt quỳ gục xuống, đôi mắt vô vọng nhìn xuống sàn và lẩm bẩm liên hồi. Này, ở đây không có khái niệm nào về người bình thường đâu.
[Lắng nghe này, nhóc con. Cậu phải gạt bỏ đi những cái suy nghĩ vớ va vớ vẩn như trở thành một Dragonewt mạnh mẽ và những thứ như bại trận dưới tay con người là điều không thể. Tự hào là một chuyện, kiêu ngạo là chuyện khác. Nếu cậu cứ níu kéo những cái suy nghĩ như thế trong đầu thì mãi cậu sẽ không bao giờ tiến thêm một bước nào nữa. Giống như những trận của cậu ngày hôm nay vậy, nó như rác thải ấy]
Nhị hoàng tử Zanbelt ngẩng đầu lên khi Takeru-ojisan bắt đầu cất lời. Cậu ta bị đánh tê tả đến mức quần áo rách nát bét hết. Phép phục hồi của tôi chỉ áp dụng cho những vết thương chứ không phải quần áo của cậu ta.
[Nếu cậu vẫn còn giữ cái thói kiêu ngạo về sức mạnh của mình trong khi chưa biết một chút gì về người khác, thì đó chính là điểm yếu to lớn nhất của cậu. Đó chính là cậu của hiện tại, những người như cậu đều rất mỏng manh và dễ dàng bị đánh bại]
[Guh... ]
[Tuy nhiên, nếu cậu phải đối mặt với chính cái điểm yếu đó một lần nữa thì cậu chắc chắn phải tự mình giải quyết nó, kế đến cậu có thể trở thành một người đàn ông mạnh mẽ. Cậu đã được tôi trao cho cơ hội với thất bại lần này, hiểu không? Cậu có quyền được lựa chọn sử dụng hoặc vứt phăng nó đi]
[S-Sư phụ... !]
Tôi chả hiểu tại sao tên hoàng tử ngốc này lại bắt đầu thể hiện những cảm xúc như thế... tốt hơn hết là đừng có cố gắng hiểu những lời chú ấy nói làm gì.
Thành thật mà nói, các vị Thần thường không nhúng tay vào những chuyện thế này làm gì. Nhưng có nhiều khả năng là Takeru-ojisan chỉ nói như thế vì nó khiến chú ấy như một người thông minh hay đơn giản một điều chú ấy thực chất là một người thông minh.
[À đúng rồi! Thế anh đến đây để làm gì? Hay là anh chỉ muốn tới đây chiến đấu có phải không?]
[Ồ phải rồi. P-Phụ hoàng có giao cho tôi bức thư này. Nó đây... ]
Tôi thật sự thấy biết ơn câu hỏi của Elze, nhờ em ấy mà Zanbelt đã nhớ lại mục đích đến Brunhild. Zanbelt lấy ra từ túi mình một lá thư đã bị nhàu nát... này ít ra cậu không đưa nó cho tôi ngay từ đầu rồi hãy chiến đấu chứ.
Mở bức thư ra và đập vào mắt tôi là một thông báo về việc Lassei sẽ tham gia vào Hội nghị hai thế giới vào cuộc họp sắp tới được diễn ra tại Brunhild. Mặt khác, ông ấy còn yêu cầu tôi hãy giảm bớt cái tính kiêu ngạo khỏi đứa con trai của ông.
Riêng về phần tôi nghĩ là chúng tôi cho bay màu nó đúng hơn là giảm bớt nó đi.
Sự kiêu ngạo của cậu ta về cơ bản đã biến mất, nhưng vì Quốc vương đã yêu cầu chúng tôi làm điều này, nên sẽ không có vấn đề gì đâu. Tuy nhiên, bọn họ chắc gần giống với gia đình hoàng gia Spartan nhỉ? Nên phương châm gia đình của cậu ta sẽ là [Sức mạnh nằm trên tất cả!] hay thứ gì đại loại như thế.
[Nhờ ơn sư phụ mà con có thể nắm rõ được điểm yếu của bản thân. Con thề sẽ mãi khắc ghi từng câu từng chữ của sư phụ vào sâu trong tim mình. Sư phụ, con sẽ trở lại luyện tập thật chăm chỉ kể từ ngày mai. Thành thật cảm ơn sư phụ về những lời chỉ bảo của người!]
[Mmph, hiện tại là ta chưa muốn thu nhận cậu làm đồ đệ của mình. Nhưng ta sẽ mở lời chào đón cậu nếu như cậu thấy mình đã trở nên mạnh hơn đấy, nhóc con. Ta thề rằng sẽ phá hủy cái gọi là sức mạnh Dragonewt gì gì đó của cậu kể cả khi nó khó đến mức nào vào lần tới]
Này ông có chắc mình không phải là một ác quỷ thay vì là một vị Thần không?
Việc này giống như một con sư tử con bị đẩy xuống núi, phải chịu bao nhiêu khó khăn để leo lên trở lại và sau đó lại bị cha mẹ đẩy xuống lần nữa.
Trong trường hợp của chú tôi, tôi cảm thấy rằng chú ấy còn ném thêm vài tảng đá xuống núi nữa cơ.
Sắp tới, Vương quốc Lassei sẽ tham dự vào cuộc họp thượng đỉnh. Để mà nói thì nó chính xác là một bữa tiệc đúng hơn là cuộc họp, nhưng không sao hết.
Tôi hi vọng vị Quốc vương của Lassei không phải là một tên ngốc như con ổng.