Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 387: Thiên địch, và Trại trẻ mồ côi
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
=====================
Chuyện gì đã xảy ra với cô ta vậy?
Sức mạnh đó rõ ràng là của loài biến thể do Ác thần tạo ra mà.
[Đó là...]
[Hửm? À, ý anh là cái này hả? Dạo trước tôi đã bị một con quái vật màu vàng kỳ lạ tấn công! Khả năng của nó khá giống tôi, dù bị tôi gây thương tích bao nhiêu lần thì nó vẫn có thể tái sinh lại! Thế là chúng tôi liên tục chiến đấu với nhau... và rồi chuyện này đã xảy ra!]
[Cái gì...?!]
Thật sao? Không lẽ khả năng tái sinh của Crown tím đã giao thoa với khả năng của biến thể dẫn đến việc hợp nhất này? Hay là...
[Tuy nhiên, mọi thứ trở nên lộn xộn và tồi tệ hơn khi tôi sử dụng sức mạnh này... Nhưng tôi vẫn sẽ chấp nhận nếu có thể dùng nó để "chơi đùa" với anh!]
[Vậy giờ cô là đầy tớ của Ác thần sao?]
[Hử? Đầy tớ của Ác thần?]
Luna tỏ vẻ bối rối. Vậy là cô ta không bị tha hóa bởi các biến thể ư. Có lẽ đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
[Sức mạnh mà cô đang sử dụng, nó thuộc về một Ác thần xấu xa. Cô phải trục xuất nó khỏi cơ thể của mình ngay đi, không thì điều tồi tệ có thể đến với cô đấy]
[Không! Tôi muốn sử dụng sức mạnh này để "chơi đùa" với anh! Cứ vậy đi!]
Ngọn giáo vàng đột ngột dài ra lao về phía này. Tôi nhanh chóng rút Brunhild đang đeo ở thắt lưng chuyển về dạng kiếm để đỡ đòn tấn công bất ngờ đó.
Ngọn giáo bỗng thay đổi quỹ đạo của nó chuyển sang tấn công tôi từ sau lưng. Thấy vậy tôi liền né sang một bên làm cho ngọn giáo đâm thẳng xuống đất.
[A, tiếc thật... Tôi vẫn chưa quen với cánh tay này...]
Cách tấn công này làm tôi nhớ đến lũ biến thể ghê. Tôi chẳng vui tí nào khi cô nàng tưng tửng Luna này có thể đạt được sức mạnh đó.
Trong khi vừa tránh né vừa oán trách sự đen đủi của mình, thì Viola đã tiếp cận để tấn công tôi với lưỡi hái trên tay nó.
Tôi dùng Brunhild gạt đòn đó qua một bên làm cho lưỡi hái của nó cắm xuống đất. Viola lập tức di chuyển để thực hiện một cuộc tấn công khác, tôi nhanh chóng dùng phép dưới chân nó.
[Slip!]
[Bịch?!]
Viola trượt chân ngã sấp mặt.
[Hahahaha! Viola, ngươi trông thật ngốc mà!]
Tôi phớt lờ Luna, người đang chỉ biết đứng cười trêu chọc Golem của mình. Và nhanh chóng rút thanh kiếm tinh thể từ trong [Storage] ra.
Tôi yểm [Gravity] lên thanh kiếm rồi chém thật mạnh vào con Golem đang nằm sấp đó.
Nhát chém của tôi mạnh đến nỗi tạo ra một làn sóng xung kích làm nứt cả đất.
Viola đang ở trong tình trạng rất khủng khiếp, cơ thể nó không chỉ bị cắt làm đôi mà phạm vi xung quanh chỗ cắt đó cũng đã bị nghiền nát. Nói chính xác hơn là nó bị đập tới đứt làm đôi mới đúng. Tôi nghĩ nó sẽ không thể tái sinh được nữa đâu.
Thực ra, tôi cảm thấy khá tệ khi phải phá hủy nó. Vì dù sao Viola cũng là Golem giống như Rouge Crown đỏ, cho nên nó khiến tôi có một chút do dự khi phải ra tay. Với lại dù nó chỉ là máy móc, tôi cũng chẳng muốn phá hủy một cỗ máy có ý thức riêng như vậy đâu.
[Ê! Viola của ta!]
[Cái gì?!]
Luna liền bắt chước tôi thay đổi cánh tay phải của cô ta thành một thanh đại kiếm.
Mặc dù kích thước của nó rất lớn, Luna vung nó tấn công tôi như chẳng có gì xảy ra, có lẽ vì giờ nó đã là một phần của cơ thể cô ta rồi.
[Shiled!...]
Tôi chợt nhận ra sai lầm của mình một cách muộn màng. Ngay cả khi cô ta không mạnh hơn tôi thì cánh tay kiếm của cô ta vẫn có thần lực trong đó. Một phép [Shiled] thông thường làm sao mà có thể đỡ được thứ đó.
[Crack...!]
Chiếc khiên phép của tôi vỡ tan tành trong khi tôi thì trúng đòn bay dính bức tường gần đó.
Đáng ra tôi nên ngăn cô ta bằng vũ khí thay vì dùng phép thuật như thế này. Tôi đúng là ngốc mà.
Trong khi đang cố gắng đứng dậy thì Luna đã nhảy lên người tôi. Sau đó, cô ta dùng hai đầu gối của mình kẹp chặt lấy tôi không cho cử động. Giờ đây cô ả đang ngồi trên mình tôi với tư thế "cưỡi ngựa xem hoa" thần thánh.
Tôi nhìn vào mắt của cô nàng và có thể thấy được hai ngọn lửa đang rực cháy trong đó.
[Tôi bắt được anh rồi... Ehehe ... Bây giờ anh sẽ là của tôi. Anh biết không, Tou-yan... Mỗi lần tôi chiến đấu với anh là cơ thể tôi lại nóng lên à... Tôi cảm thấy rất lo lắng và nhạy cảm... Đây có lẽ là tình yêu hay cái gì đó? Nó có phải là yêu không? Oho... Ehe... Tôi vừa nảy ra một ý tưởng tuyệt vời.]
[Ê?! Chờ đã...!]
Luna vẫn kiên quyết cưỡi lên người tôi rồi nhẹ nhàng tháo dây ruy băng đang buộc quanh ngực. Cô ta bắt đầu mở từng nút một. Chiếc áo ngực ren đen của cô ta dần lộ ra...
[Cô đang làm cái quái gì thế?]
[Đừng lo lắng. Tôi nghe nói rằng lần đầu của người con gái với người con trai sẽ rất đau... Nên tôi muốn thử cảm giác đau đó với anh...]
[Cô đang nói cái quái gì vậy?!]
Luna nhìn tôi với nụ cười điên dại trên khuôn mặt. Hơi thở của cô ta trở nên bất thường hơn. Cô ta liếm môi của mình giống như một con thú săn mồi đang chuẩn bị thịt con mồi của nó.
Đợi, đợi đã, cái quái gì đang diễn ra thế này?!
Tôi trở nên hốt hoảng, rồi bỗng một bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy tay tôi. Theo phản xạ tôi bất ngờ nhìn về người đang giữ chặt mình.
Đó chẳng ai khác chính là Golem Viola mà tôi đã phá hủy lúc nãy.
[Đợi đã... Ngươi có thể tái sinh ngay cả sau khi bị phá hoại đến mức như vậy sao?!]
[Anh nghĩ rằng như thế có thể giết Viola ư? Ehehe Viola tái sinh nhanh hơn cả tôi đấy. Vì Viola không thể cảm thấy đau đớn, đồ ngốc à!]
Nhưng tôi đã phá vỡ Khối G và Tinh thể Q của nó rồi mà... Sao lại như vậy?!
Đột nhiên tôi nghe thấy âm thanh của thứ gì đó rơi xuống đất, theo phản xạ tôi lại chuyển ánh mắt của mình từ Viola sang Luna.
Cô ta đã lột sạch quần áo của mình. Bây giờ tôi đang bị một Luna hoàn toàn trần truồng cưỡi trên mình, ánh sáng mặt trời làm cho cơ thể cô ta càng nổi bật hơn.
[Aaaaaaaaaaa?!]
Toàn thân tôi cứng đờ vì sốc. Không có lý do khác. Chỉ sốc thôi. Luna mỉm cười một cách khó hiểu, hơi thở kích động làm cho kính của cô ta mờ đi. Sức nóng của mặt trời chiếu xuống cơ thể trần truồng đó, làm những giọt mồ hôi lấp lánh dần dần thoát ra từ cơ thể cô ta.
[Cái gì thế này?! Đợi, đợi đã. Cô đang làm cái quái gì vậy?! Dừng lại đi!]
[Ừm... Đừng la nữa. Anh sẽ cảm thấy tuyệt vời ngay thôi...]
Luna cởi áo của tôi ra, rồi sau đó dùng cơ thể không một mảnh vải che thân của cô ta ôm cơ thể của tôi. Cánh tay của tôi thì đang bị giữ chặt bởi Viola, và tôi không có cách nào chạy được. Giờ Luna không mặc gì, nên cơ thể hai chúng tôi đang trực tiếp dính với nhau...
[T-T-T-Teleport!]
[ Ây da?]
Theo bản năng tôi bỏ chạy để trốn thoát. Tôi thậm chí còn không thiết lập một tọa độ nhất định để dịch chuyển. Mọi thứ giờ không quan trọng, chỉ cần tôi ra khỏi đó là được. Cuối cùng tôi té lăn trên mặt đất cách đó khoảng mười mét.
Phù...Thật nguy hiểm mà. Xém tí nữa thì tôi đã...
[Anh thật là nghịch ngợm mà... Tou-yan nhút nhát quá đi. Nhưng nhìn anh thật đáng yêu làm sao]
[Đừng nói nữa!]
Tôi không thể xử lý việc này. Điều này quá khó đối với tôi. Cô gái này chính là thiên địch của tôi. Nếu cô ta mà bắt được tôi, thì coi như đời tôi xong.
Tôi phải trốn thôi! Dù sao thì mọi thứ cũng đã xử lý xong!
[Vĩnh biệt!]
[A, mồ...]
Mặc kệ lời nói của Luna, tôi dùng [Teleport] để dịch chuyển đến Thánh quốc ngay lập tức.
Tôi đã định xuất hiện trong một con hẻm, nhưng vụ việc vẫn khiến tôi hoang mang. Vì thế tôi đã dịch chuyển trên một sân thượng.
Tôi nằm trên mái nhà, tự trấn an mình trong khi lắng nghe sự hối hả và nhộn nhịp của những người xung quanh. Tôi có thể nghe thấy tiếng những đứa trẻ và vài tiếng la hét bất thường từ bên dưới.
[... Điều đó thật kinh khủng làm sao!]
Tôi cảm thấy mình như một con ếch bị con rắn dồn vào chân tường vậy. Tim tôi đang đập rất nhanh. Tôi rất vui vì đã tìm cách trốn thoát trước khi một thứ quan trọng bị lấy mất khỏi mình...
Giờ đang khát, nên tôi lấy một ít nước trái cây từ [Storage] ra uống.
Ha, nước ngon thật... Giờ tôi đã bình tĩnh lại.
Tôi nghĩ mình nên về nhà. Những gì cần làm, tôi đều đã làm xong. Tôi sẽ nhờ Elka tinh chỉnh những Golem đó, nhưng ai sẽ điều khiển chúng đây?
Có lẽ nên để Elka lấy chúng, dù sao thì chúng cũng cùng một dây chuyền sản xuất với Fenrir.
Fenrir chắc sẽ vui khi có thêm bạn bè cũng nên.
Khi chuẩn bị trở về Babylon tôi chợt nhớ đến kho báu được lấy từ những tên cướp.
À, dù sao cũng đang ở thủ đô, tôi dùng chúng để quyên góp cho trại trẻ mồ côi vậy.
[Xem nào... Trại trẻ mồ côi gần nhất. Ồ, nó ở ngay đây.]
Tôi đã thực hiện một cuộc tìm kiếm trại trẻ mồ côi và một điểm đánh dấu rơi ngay vào vị trí hiện tại tôi đang đứng. Rõ ràng trại trẻ mồ côi nằm ngay dưới mái nhà này.
Điều đó giải thích tại sao tôi có thể nghe thấy tiếng trẻ em, cùng những tiếng la hét kia.
Đợi đã... những tiếng la hét đó là?
Lập tức tôi nhìn xuống phía dưới mái nhà.
Tôi thấy ba tên côn đồ la đang hét một người phụ nữ, một nhóm trẻ đang co rúm lại phía sau cô ấy.
[Hạn chót là vào ngày mai! Tao muốn mày hãy cuốn gói và dắt những đứa trẻ này đi ngay trong hôm nay!]
[L-Làm ơn... Hãy nghĩ về những đứa trẻ. Nếu bị đuổi, bọn trẻ có thể đi đâu được?]
[Tao không quan tâm! Mày có thể đưa chúng đến khu những ổ chuột hoặc một nơi nào đó!]
Tôi không biết chi tiết, nhưng rõ ràng là bọn trẻ sắp bị đuổi đi.
Những kẻ này trông như những kẻ ngốc vậy... Oh? Cái gì đây. Một chiếc xe Golem đen dừng lại trước trại trẻ mồ côi. Một người đàn ông từ từ bước ra khỏi chiếc xe đó.
[Ông chủ!]
[Tụi bây làm tao mất quá nhiều thời gian rồi đó. Hãy đưa những đứa trẻ bẩn thỉu đó đi ngay lập tức!]
Người đàn ông mà bọn kia gọi là ông chủ lấy ra một điếu thuốc đưa vào miệng. Một trong những tên côn đồ vội vàng châm điếu thuốc đó.
Hắn ta khoảng ngoài ba mươi tuổi. Trang phục hắn mặc là một bộ đồ kiểu Trung Quốc xưa. Hắn ta có một cái đầu hói và đeo một cái kính vàng lố lăng trên mặt. Ria mép của hắn dài y hệt một con cá trê...
Nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất... Tên này tôi đã thấy ở đâu đó trước đây thì phải?
..........Hắn ta là?
[Ngài Zabit, chúng tôi hứa sẽ trả tiền cho ngài! Xin hãy thương xót chúng tôi!]
Người phụ nữ lớn tuổi, có lẽ là chủ trại trẻ mồ côi đang cố gắng bám tay nài nỉ hắn.
Nhưng tên Zabit đó đã hất tay đẩy cô ta ra rồi phun nước bọt xuống đất.
Zabit... Zabit sao?
[Đừng chạm vào tao với đôi tay bẩn thỉu đó. Mày không biết đây là lãnh thổ của "Hắc Hồ Điệp" à. Tao cho mày 10 giây, hãy cút ra khỏi đây và mang theo những đứa trẻ đó...]
[À! Ta nhớ rồi!]
Khi nghe tiếng tôi, hắn liền nhìn lên rồi thốt ra một tiếng "Á". Sau đó, mặt hắn lập tức trắng bệch không còn một giọt máu.
Zabit là một trong những người thủ lĩnh của "Hắc Hồ Điệp"... À giờ thì hắn ta là người lãnh đạo duy nhất của tổ chức đó. Tôi chỉ gặp hắn một thời gian ngắn, nên không nhớ cũng phải.
"Hắc Hồ Điệp" từng là tổ chức bí mật mà Silhouette-san và những thuộc hạ trong "Hắc Miêu" từng làm việc.
Zabit đã liên tục khiến Silhouette-san và nhà thổ của cô ấy gặp khó khăn chỉ vì hắn muốn kiểm soát mạng lưới thông tin đó.
Cuối cùng, tôi đã nguyền rủa kẻ ngốc này để hắn bình tĩnh lại.
Đó là một lời nguyền sẽ dần dần làm tê liệt nếu hắn hoặc thuộc hạ của hắn tiếp tục quấy rối Silhouette-san.
Cuối cùng Zabit đã cùng tổ chức "Hắc Hồ Điệp" bỏ trốn, tôi thật không ngờ hắn lại trốn sang nước láng giềng như thế này.
Tôi cảm thấy sức mạnh của tổ chức này giờ yếu hơn trước nhiều. Từ những gì tôi nghe được thì một số thành viên chủ chốt khác cũng đã rời đi khi Silhouette-san tách khỏi tổ chức.
Tôi nhảy xuống khỏi mái nhà, đáp xuống trước mặt Zabit và lũ tay sai của hắn ta.
Khuôn mặt hắn ngày càng nhợt nhạt hơn, nhưng hắn ta vẫn mở miệng hét vào mặt tôi.
[S-sao mày lại ở đây?]
[À, ta chỉ đi ngang qua đây thôi. Thật là trùng hợp làm sao. Có vẻ như ngươi vẫn còn làm điều xấu nhỉ? Ngươi có muốn ta đưa ra một "Lời nguyền" mạnh hơn không?]
[Á!]
Zabit quay lại cố gắng chạy khỏi tôi. Có vẻ như "Lời nguyền" vẫn chưa được áp dụng ở phần dưới cơ thể hắn.
[Slip!]
[Oạch!]
Hắn lập tức ngã sấp mặt.
[Đồ khốn!]
[Mày đã làm gì với ông chủ của bọn tao?]
[Im đi. Hôm nay tâm trạng ta không tốt, nên đừng có mà cản trở [Gravity]]
[[Aaaa!]]
Ba tên côn đồ hét lên khi tôi làm chúng nằm bẹp dí dưới đất do [Gravity]
[Này]
[Vâng?!]
[Trại trẻ mồ côi này nợ ngươi bao nhiêu tiền?]
[Dạ, ba đồng bạch kim! Tôi có giấy tờ chứng thư thế chấp tài sản đây!]
Hắn ta lấy một tờ giấy từ túi áo của mình. Hmm...Đúng là thật rồi. Vậy ba đồng bạch kim là khoảng ba triệu yên.
Tôi xác nhận thật kỹ càng. Theo như chứng thư, họ phải trả tiền hoặc giao tài sản cho "Hắc Hồ Điệp" nếu như ngày mai không thể trả đủ số tiền.
[Được rồi. Dù sao thì ta cũng đang dự định sẽ quyên góp tiền cho trại trẻ mồ côi. Cầm lấy ba bạch kim rồi biến đi.]
[Ể?]
Tôi lấy ba đồng bạch kim từ [Storage] rồi ném cho Zabit. Tôi biết tên khốn tham lam đó đang muốn chiếm lấy mảnh đất bằng mọi cách chứ gì.
[Còn muốn phàn nàn gì hả?]
[Hả? Đợi đã, tôi...]
[Này, ngươi thực sự muốn nhận một "Lời nguyền" khác phải không?]
[Không!]
Tôi chỉ đùa thôi, nhưng hắn sợ đến nỗi lập tức đứng dậy lao lên cỗ xe Golem của mình chạy té khói luôn.
[Ô-ông chủ ?!]
Tôi giải phóng [Gravity] cho ba tên tay sai và chúng đuổi theo hắn ta với tốc độ đáng kinh ngạc.
[À-ờ... cậu là?]
Chủ trại trẻ mồ côi hỏi tôi một cách lo lắng.
Tôi nhặt chứng thư cho vay mà Zabit đã bỏ lại rồi dùng hỏa thuật đốt nó thành tro.
[Một người bạn nhờ tôi quyên góp tiền cho các trại trẻ mồ côi địa phương. Nên tôi cũng sẽ quyên góp cho các trại trẻ mồ côi khác, vì vậy đừng lo lắng gì cả.]
[Quyên góp sao? Nhưng con số đó là rất nhiều!]
[Tôi không biết, tôi chỉ làm điều này giúp người bạn đó. Tuy là tôi đã sử dụng ba đồng bạch kim kia để trả nợ, nhưng tôi vẫn hy vọng số tiền còn lại này sẽ giúp cô quản lý nơi này tốt hơn]
Đây không hẳn là một lời nói dối. Tôi tiếp tục đưa thêm cho người phụ nữ thêm bảy đồng bạch kim nữa khi nói xong.
Sau khi kiểm tra, tôi thấy còn năm trại trẻ mồ côi khác ở thành phố Allen này.
Tôi quyết định tặng mười đồng bạch kim cho tất cả những nơi đó. Số tiền của bọn cướp tuy hơi ít, nhưng những vật có giá trị mà chúng đã tích lũy nếu đem bán thì chắc cũng đủ.
Tôi phát kẹo cho bọn trẻ ở đây trước khi rời đi. Sau đó, chủ trại trẻ mồ côi đã cúi đầu rất sâu để cảm ơn cho đến khi tôi khuất bóng.
Giờ đến các trại trẻ mồ côi khác rồi sau đó quay lại Babylon thôi.
Sau ngày hôm nay tôi phải nghỉ ngơi mới được. Tôi không muốn làm bất cứ điều gì nữa hết. Tôi cần phải nghỉ ngơi và thư giãn để xoa dịu "nỗi đau".
Tôi lắc đầu liên tục để cố gắng xóa đi hình ảnh cô gái trần truồng đang xuất hiện trong tâm trí mình. Tôi thở dài ngao ngán, rồi mở [Gate] đến trại trẻ mồ côi tiếp theo.