Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 362: Phần thưởng, và Kết quả kỳ thi
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Ngọn lửa mà Wyvern giờ đây không thể thiêu đốt dù chỉ là một sợi tóc của tôi. Bởi vì con Wyvern đang bị giam cầm trong một rào chắn ma thuật mạnh mẽ. Đương nhiên, ngọn lửa của nó cũng không thể bị rò rỉ ra bên ngoài được rồi.
Và rõ ràng thôi, chỉ có một người có thể làm được điều này.
[Yo~o tôi không đến muộn chứ...]
[Vâng, thần nghĩ mình không đủ khả năng đánh bại nó rồi.]
Thật không ngờ mọi việc diễn ra một cách tệ hại như thế này!
Tôi đang nhìn Bệ hạ đang hạ từ trên trời xuống. Thật tình bây giờ tôi không thể nói được gì hơn với Ngài nữa!
Bởi vì Ngài ấy đang sử dụng ma thuật để che dấu thân phận, nên ngoại hình đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng nụ cười vẫn tự nhiên không hề thể đổi.
[Khóa mục tiêu. [Hãy đến đây ánh sáng, phước lành của nữ thần, Mega Heal]]
Bệ hạ bắt đầu sử dụng ma thuật phục hồi. Miu-san và những người khác đang nằm dưới đất bắt đầu lồm cồm đứng dậy.
Khi tôi nhìn vào vết thương đầy máu trên tay phải của mình thì thấy nó cũng đã khép lại từ khi nào rồi. Ngay cả mắt cá chân cũng không còn đau nữa.
Tuy nhiên, dù vậy tôi cũng không thể hồi phục thể lực hoàn toàn được. Đầu tôi vẫn còn choáng váng vì mất máu, nên cái mông của tôi một lần nữa lại phải chạm đất.
[Cô dường như đã sắp cạn ma lực rồi. Ai là người đã dạy cô kỹ năng [Transfer] dùng để đánh trực diện vừa nãy thế...]
Tôi không biết phải trả lời Ngài như thế nào đây. Vì chính là vị hôn thê của Ngài đã dạy cho tôi đấy, thưa Bệ hạ.
Ý thức của tôi dần bắt đầu trở lại nhờ vào sức mạnh của Bệ hạ. Tôi bật dậy và cố gắng di chuyển cơ thể, không có vấn đề gì rồi. Vâng, tôi đã phục hồi. Tôi cử động lại được rồi!
[Tất cả mọi người đã hồi phục hết rồi chứ? Tôi nghĩ các bạn giờ chắc cũng biết, bài kiểm tra đến thời điểm này đã kết thúc. Tuy vậy, nó vẫn có thể tiếp tục nếu các bạn muốn. Nhưng tôi sẽ không nhúng tay vào nữa, các bạn sẽ phải tự tìm cách xử ký anh chàng đằng kia.]
Bệ hạ chỉ tay về hướng con Wyvern đang bị nhốt trong khối lập phương trong suốt được tạo bằng ma thuật của Ngài ấy. Tôi không thể nghe thấy bất âm thanh nào bên trong đó cả. Nhưng tôi biết con rồng thực sự đang rất tức giận.
[Tôi bỏ cuộc. Tôi không muốn chết.]
Serges-san trong chiếc áo choàng rách nát giơ tay đầu tiên. Rồi Rose-neesan và Miu-san cũng giơ tay.
[Thật đáng tiếc về phần thưởng, nhưng tôi vẫn còn yêu đời lắm. Vì vậy tôi cũng từ bỏ.]
[Tôi cũng vậy]
Aberto và Dom-san cũng giơ tay theo khi thấy Miu-san và những người khác giơ tay.
[Chúng tôi từ bỏ. Bởi vì chúng tôi đã thấy được việc không có kinh nghiệm, lại còn thiếu hiếu biết của mình sẽ tác hại như thế nào rồi.]
[Tôi thấy mình thật thảm hại mà.]
Cả hai người họ nở một nụ cười khô khốc, sau đó liếc nhìn thanh niên Gallon.
[Tôi... bỏ cuộc. Tuy hơi mất thể diện, nhưng đúng là tôi đã không đủ mạnh để đánh bại con Wyvern đó...]
Gallon tỏ thái độ tiếc nuối trong khi vừa lẩm bẩm điều đó, vừa siết chặt thanh kiếm trong tay. Tôi nghĩ họ đã nhận ra sự bất lực của mình rồi. Điều đó thật tốt mà.
Khi đang quan sát cảm nhận của họ, tôi thấy Bệ hạ đang liếc ánh mắt nhìn về mình. A, cả tôi cũng cần phải nói ư.
[Vâng, vâng, tôi cũng từ bỏ. Tôi đầu hàng]
[Một sự lựa chọn sáng suốt đấy]
Khi nghe Bệ hạ nói vậy, mọi người đều nở một nụ cười gượng gạo.
Đột nhiên, Bệ hạ búng tay. Mọi thứ biến mất.... à nhầm....
[Release]
[Gurufuaaaaaaa!]
Con Wyvern được giải phóng, nó gầm lên vì tức giận.
Ngoài tôi và Bệ hạ ra, những người khác bắt đầu thủ thế chuẩn bị chiến đấu. Nhưng có một Ojii-chan với thanh kiếm trên tay đã đứng đối mặt với nó trước.
A!? Đó là vị vua đầu tiên của vương quốc hiệp sĩ Restia!? Ojii-chan đến từ khi nào, sao tôi lại không cảm nhận được...!? Chắc Ojii-chan đã đi cùng bệ hạ! Nhưng để một Shinobi như tôi không nhận ra, thì Ojii-chan cũng không phải dạng vừa đâu!
[Lâu lắm rồi ta mới gặp một con Dực Long. Để ta chỉ cho mọi người cách làm gỏi anh chàng này nhé.]
Khi vị vua đầu tiên vừa dứt lời, ông ấy đã biến mất ngay lập tức.
Khoảnh khắc tiếp theo, Ojii-chan đã đứng sau lưng con Wyvern. Sau đó, trong tích tắc chiếc đuôi của nó đã bị cắt đứt bằng một thanh kiếm.
[Gauaaaaa!?]
[Trước tiên, hãy làm cho nó không còn có thể bay lượn được. Thông thường người ta sẽ cố gắng cắt cánh của nó trước, nhưng thực sự sẽ nhanh hơn nếu ta cắt đuôi của nó trước đấy. Điều này làm cho nó không thể giữ cân bằng được.]
Con Wyvern cố gắng trốn thoát lên bầu trời, nhưng nhanh chóng rơi xuống đất. Tôi hiểu rồi.
Và tiếp theo, là cắt móng vuốt trên cánh của Wyvern khi nó đang tìm cách đứng dậy.
[Đây là việc dễ làm nhất. Vì nó mỏng hơn những nơi khác. Nếu ta cắt bỏ chúng, thì sẽ không bị nó tấn công bằng móng vuốt nữa.]
Sau đó, Ojii-chan nhẹ nhàng nhảy lên và chém một nhát, cái đầu của Wyvern bay trong không trung. U ô!?
Khi tôi còn đang ngơ ngác thì lại có vài đường kiếm lóe lên, đôi cánh của nó trong phút chốc đã lìa khỏi thân và phần thân của nó cũng bị xẻ làm hai một cách điệu nghệ.
Chỉ trong vài giây, anh chàng đã làm chúng tôi khiếp sợ bị xẻ thịt một cách dễ dàng từ Ojii-chan với một sức mạnh lố bịch trước mặt.
──── Hạng vàng đúng là có khác mà.
[Mà, đó cũng chưa phải cách tốt nhất]
[Heeeeeeeeeeee!?]
Chúng tôi vô tình đã hét lên cùng một lúc. Vậy đó còn chưa phải là cách đánh bại nó dễ dàng nhất sao!?
[Cái chính đó là chúng ta cần phải tìm tài liệu, thông tin về những gì chúng ta sắp đối mặt trước. Nó cũng giống như não và tim là những thứ quan trọng nhất của mình vậy. Và tất nhiên, chúng ta cũng cần phải có những vũ khí tốt nhất nữa.]
Sau khi nghe những lời nói đó... Thì tôi mới để ý, Ojii-chan cũng đang cầm một thanh kiếm tinh thể. Thanh kiếm được làm từ tinh thể của Fureizu. Nó thật đẹp. Tôi tự hỏi, liệu nó có phải cũng do Bệ hạ tạo ra không?
Thanh kiếm đó trông thật lấp lánh. Có lẽ điểm mấu chốt cũng chính từ nguyên liệu tạo nên nó mà ra. Tuy vậy, dù tôi có thanh kiếm đó thì cũng không thể săn được như vậy đâu.
Khi chúng tôi còn đang sững sờ trước những gì nhìn thấy và nghe được. Thì tôi chợt nhận ra Bệ hạ đang nhìn về hướng này.
[Vâng, và đây là kết quả của bài kiểm tra xếp hạng của các bạn. Thật không may, tất cả mọi người đều chỉ thuộc hạng xanh lá.]
[...Có phải vì chúng tôi đã thất bại trong nhiệm vụ này?]
Abelto hỏi lại khi Bệ hạ vừa dứt lời.
[Vâng, cũng có thể nói vậy. Tôi đã cho người theo dõi tất cả hành động của mọi người từ lúc tách ra ở Guild. Đầu tiên, không ai chịu đến thư viện của Guild để tìm hiểu thông tin cả. Đáng ra mọi người nên đến đó để có thể thu thập thêm thông tin về cỏ hỏa xa, cùng đám thằn lằn lửa trước mới phải.]
A, chắc chắn rồi. Thực ra khi mới đăng ký làm mạo hiểm giả thì các Guild đều có giải thích về nơi đó. Điều quan trọng là phải chuẩn bị kỹ mọi thứ trước.
[Tiếp theo chính là là sự hợp tác. Cho dù mọi người chưa bao giờ lập nhóm với nhau, thì nếu chịu suy nghĩ và để ý xung quanh một chút mọi người vẫn có thể hợp tác với nhau ở một mức độ nào đó.]
Tôi nghĩ rằng đó là lúc gặp Blood Liger. Vào thời điểm đó, mọi người gần như không hề nghĩ về người khác.
[Anh có bảo dưỡng vũ khí của mình vào ban đêm không? Anh có nghĩ rằng mình sẽ không thể sử dụng nó trong trường hợp khẩn cấp không?]
[Ku...]
Gallon cúi mặt lúng túng trước lời nói của Bệ hạ. Có lẽ chiếc khiên đã bị hư hại trong trận chiến với Blood Liger. Tôi cũng đã không nhận ra điều đó, vì vậy đó là những gì đã xảy ra. Tôi chỉ lo nói chuyện với mọi người và cũng không quan tâm đến vũ khí của mình...
[Đó là một sai lầm lớn khi mọi người phát hiện ra Wyvern quá muộn... Nếu chịu quan sát cẩn thận hơn, có khi mọi người sẽ đoán được lý do tại sao đám thằn lằn lửa lại không ở chỗ cỏ hỏa xa để ăn, hoặc chúng thường sống đơn độc hay bầy đàn. Tất cả những thứ này Guild đều có thông tin đầy đủ.]
Giờ thì tôi đã nhận ra điều đó!? Nhưng có lẽ đã quá muộn.
Tôi nhất định phải quan sát mọi thứ kỹ lưỡng hơn sau này. À... Chỉ huy cũng thường hay nhắc nhở tôi về việc phải biết động não suy nghĩ nhiều hơn rồi còn gì.
[Có nhiều chi tiết khác, nhưng cả ba chúng tôi đều xác định rằng tất cả các bạn chỉ được xếp hạng xanh lá. Tôi xin lỗi vì điều đó.]
[... Không, tôi nghĩ đó là một quyết định chính xác rồi. Nếu đây không phải là một kỳ thi, thì có lẽ tất cả chúng tôi sẽ bị con Wyvern này làm thịt mất rồi. Ngay cả khi đây chỉ là một bài học cho cách làm một mạo hiểm giả, thì tôi thấy nó cũng thật xứng đáng.]
Abelto nói ra những suy nghĩ của mình một cách thẳng thắn. Những người còn lại đều đang im lặng chìm đắm trong những cảm xúc của bản thân.
[Tuy nói là vậy, nhưng cũng đừng thất vọng vì chúng tôi cũng có món quà nhằm khuyến khích tinh thần của mọi người. Đó chính là con Wyvern này, mong mọi người sẽ thích nó.]
[Ể?]
Chúng tôi mở to con mắt trước những lời nói của Ojii-chan. Hả? Cái gì? Con Wyvern này sẽ cho chúng tôi!? Thật sao!?
[Ngài không đùa chứ?!]
Tôi ngạc nhiên hỏi lại Bệ hạ. Nếu đó là đùa thì xin hãy dừng lại đi! Con tim nhỏ bé của tôi chịu không nổi bất ngờ nữa đâu!
[À, chẳng qua tôi thấy trang bị của mọi người cũng đã bị hỏng trong đợt kiểm tra lần này, nên tôi muốn tặng nó để mọi người có thể sắm lại những trang bị khác thôi. Với lại, anh chàng này cũng chỉ là một con rồng thứ cấp. Bên cạnh đó, nó cũng đã bị cắt ra thành nhiều mảnh nên có thể giá sẽ không được cao. Nếu trừ hết những chi phí thì chắc cũng không có nhiều đâu.]
[Tuy là nói vậy, nhưng nó cũng được cỡ năm đồng bạch kim đấy...]
Năm đồng bạch kim! Có phải là khoảng 1/3 phần thưởng ban đầu khi chia cho 7? Phần thưởng ban đầu sẽ là 2 đồng bạch kim mỗi người khi hoàn thành, giờ thì phần thưởng cho 7 người đã thay đổi từ 14 đồng bạch kim thành 5 năm đồng bạch kim.
Đối với chúng tôi số tiền đó cũng rất lớn đấy. Như vậy không phải nó vẫn còn quá nhiều cho chúng tôi mua thiết bị mới sao?
Mọi người dường như đang rất hạnh phúc. Kỳ thi này thật đáng thất vọng, nhưng có thể đây cũng là một khởi đầu tốt khi trở thành một mạo hiểm giả hạng xanh lá.
Sau đó chúng tôi bắt đầu phân công nhau tháo dỡ con Wyvern. Karina-sama đã dạy tôi chi tiết cách xử lý con rồng, vì vậy tôi đã làm cho đến phút cuối.
Trong thời gian đó, Dom-san đã đi đào nguyên liệu của Blood Liger lên. Nếu bán thêm thứ đó, chúng tôi sẽ nhận thêm được một số tiền nữa.
Chúng tôi đã có rất nhiều nguyên liệu, nhưng tất nhiên chúng tôi không thể dễ dàng mang nó đến Guild được. Nhưng tôi biết một người có thể dễ dàng mang theo những thứ như vậy.
[Liếc mắt ─ ─ ─ ─ ─....]
[... Tôi hiểu rồi, nên đừng nhìn với con mắt đó nữa.]
Đúng như dự đoán, Bệ hạ thật tốt bụng.
Bệ hạ xóa sạch đống nguyên liệu trên mặt đất bằng ma thuật lưu trữ. Mọi người đều mở to mắt ra, nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa khi họ được đưa đến Guild ngay lập tức bằng phép dịch chuyển của Bệ hạ.
Tôi hiểu cảm giác của họ. Sức mạnh của Bệ hạ thật điên rồ mà.
Sau khi hoàn thành việc đánh giá nguyên liệu với Guild, số tiền được trả được chia thành bảy phần bằng nhau, còn dư ra bảy đồng vàng.
Cũng tốt nếu chia đều nó ra, nhưng theo gợi ý của Aberto chúng tôi quyết định sử dụng số tiền này để ăn cùng nhau vậy là cả nhóm đi thẳng đến quán rượu.
Nói thì nói vậy chứ thật ra cái quán rượu nằm kế bên Guild thôi. Nó còn chưa mất đến một phút đi bộ nữa.
Tôi kêu nước trái cây, vì chưa đủ tuổi để uống rượu và tập trung chuyên môn vào việc phá mồi. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ có cơ hội thưởng thức thứ lên men đó thôi.
[Bây giờ em tính làm gì tiếp theo?]
[Làm gì à?]
Rose-neesan hỏi trong khi tôi đang cắn gà nướng. Còn Miu-san thì ngồi ở ghế bên cạnh.
[Thật tốt nếu chúng ta có thể tiếp tục hợp tác với nhau... Mọi người đều nghĩ vậy đấy, chị đã nói chuyện với họ một lúc trước khi mở tiệc rồi. Chỉ còn mình em thôi.]
À. Tôi nhớ rồi. Đúng là tôi cũng từng nghe chị ấy nói điều này một thời gian trước. Tôi liếc nhìn những người ngồi đối diện mình, Dom-san và Gallon đang say sưa đọ tửu lượng với nhau. Abelto thì vừa cười vừa xem họ thi đấu, còn Serges-san thì đang lặng lẽ uống một cách kín đáo.
[Miu-san cũng đã quyết định như vậy hả?]
[N. Tôi muốn ở bên Rose.]
Vậy sao. Sắp tới mọi người chắc sẽ vui lắm đây. Nhưng...
[Em xin lỗi, em phải chia tay mọi người thôi.]
[Tại sao!? Một mình em thì làm sao có thể đảm bảo an toàn cho bản thân được chứ?]
[À, thật ra đăng ký làm mạo hiểm giả chỉ là tạm thời. Em không dùng nó như một kế sinh nhai. Với em nó như một công việc làm thêm thôi.]
[Thật vậy à... Nếu vậy cũng đừng ép buộc bản thân quá nha. Dù sao thì công việc mạo hiểm giả này cũng quá nguy hiểm...]
[Thật tiếc]
Rose và Miu-san nở một nụ cười với tôi trong sự tiếc nuối. Tôi xin lỗi, nhưng tôi còn có bạn bè trong Hiệp sĩ đoàn của Brunhild nữa. Mà thật ra làm mạo hiểm giả cũng không tệ đâu.
[Em đang ở Brunhild này. Nếu mọi người cần giúp đỡ thì cứ lên tiếng. Nhìn em vậy thôi, chứ em cũng quen biết nhiều người lắm nha.]
[Oh, đến lúc đó chị sẽ trông cậy vào em.]
[N]
Chúng tôi chén thêm một cái bánh mì nướng khác trong tiếng cười. Có thêm những người bạn mới đúng là phần thưởng tốt nhất trong nhiệm vụ lần này. Giờ tôi muốn gặp Suzuku và Aoi Nagi quá.
[À, nhắc mới nhớ em chưa được bồi thường cho đống bom vừa rồi đấy!]
[Hơ...]
[Nhóc là một kẻ hà tiện à?]
Tên đó nói cái gì đấy! Việc nào ra việc đó, thiếu tiền thì phải trả tiền. Dù chỉ là một đồng thì cũng phải trả chứ. Nếu lần này mà không có phần thưởng thì tôi phải làm sao hả!
Tôi liếc nhìn tên thanh niên ngu ngốc đang say mèm vừa lên tiếng kia.
======Chuyển ngôi========
[Đó là tất cả những gì cần báo cáo]
[Uhm. Thật mừng vì không ai trong số họ từ bỏ làm mạo hiểm giả. Con Wyvern lần này xuất hiện thật bất ngờ.]
Tôi thở phào nhẹ nhõm trong khi nghe báo cáo. Hầu hết những con rồng trên hòn đảo đó đã bị đuổi đi bởi Ruri. Thật không ngờ vẫn còn con rồng khác sống trên hòn đảo đó ngoài con mà Karina-neesan đã bắn hạ.
Có thể vẫn còn những con khác. Chắc phải nhờ Ruri đi kiểm tra xung quanh nơi đó lại.
[Thần nghĩ rằng Homura đã học được rất nhiều thứ trong nhiệm vụ kỳ này. Đứa trẻ đó đã bắt đầu biết suy nghĩ hơn rồi...]
[Hòa mình với người xung quanh cũng là điều quan trọng để làm nhiệm vụ xâm nhập. Vì thế cô bé phải được rèn luyện thêm nữa.]
[Xin Ngài đừng lo lắng, kể từ ngày mai thần sẽ huấn luyện cô ấy kỹ hơn.]
[Homura cần phải hiểu được "yếu tố" quan trọng là như thế nào, nếu muốn trở thành một ninja thực thụ. Tôi sẽ không phàn nàn gì nếu cô huấn luyện cô bé đúng cách.]
Cô bé cần phải học hỏi nhiều hơn nữa. Bên cạnh đó, kỹ năng mà cô bé sử dụng tấn công con rồng cũng thật tuyệt đấy. Nhưng có điều....
[Hiện tại hãy cấm cô bé sử dụng kỹ năng dùng tấn công Wyvern vừa rồi. Bởi vì nếu ý chí không vững vàng, khả năng cao cô bé sẽ bị phản đòn và mọi thứ sẽ kết thúc nếu ngất xỉu ngay lúc đó.]
[Tuân lệnh]
Sau khi đáp lại lời tôi, Tsubaki-san biến mất. Tôi nghĩ cô ấy đã nhảy lên trần nhà. Dù sao thì đây cũng là phong cách của những ninja mà.
[Mọi việc giờ cũng đã ổn ha.]
[Thật xin lỗi vì đã để ngài phải đợi.]
Tôi đang nói chuyện với Gallen-san người ngồi trên ghế sofa đối diện mình vừa cười vừa nhâm nhi trà. Rồi, tôi đặt chiếc smartphone được sản xuất hàng loạt lên bàn. Đây là món quà thay lời cảm ơn vì ông ấy đã giúp đỡ tôi lần này.
Do trước đó tôi đã tặng một chiếc cho anh trai của Hilda cũng tức là anh rể Reinhard của tôi và cũng là vua của Restia hiện tại. Nên Gallen-san đã yêu cầu tôi cũng tặng cho ông ấy một chiếc để có thể liên lạc với Hilda. Nhưng...
[Tôi xin nhắc ngài một lần nữa, đừng sử dụng nó vào mục đích xấu được chứ?]
[Cậu đa nghi quá rồi... Không lẽ cậu không tin cựu quốc vương này sao?]
[Tôi chỉ mong sẽ không thấy điều tệ hại gì xảy ra thôi.]
Tôi cũng muốn tin cái ông cựu quốc vương của vương quốc hiệp sĩ này lắm chứ. Nhưng mà...
[Mọi thứ sẽ tốt đẹp nếu như ta được sự cho phép của bên kia phải không?]
[À... Vâng, đúng là vậy. Nhưng...]
[Nhân tiện, có thể cho ta xin vài tấm về mấy cô gái mặc "đồ tắm" được không? Có được không?]
Sao lại phải nhấn mạnh hai lần chứ. Ây da, cái đó thì tôi có....
Như vậy có thể coi là phạm pháp không? Đáng ra tôi nên tránh xa ông già này mới phải. Sau đó, tôi lựa chọn thật cẩn thận vài bức ảnh mấy cô gái mặc bikini bãi biển rồi gửi đến smartphone của Gallen-san.
[Foooooo! Yeah! Yeah! Cuối cùng ta cũng có rồi!]
Nếu bây giờ mấy mạo hiểm giả mới mà nhìn thấy Gallen-san người vừa cười vừa chảy máu mũi trong lúc này, chắc họ sẽ vỡ mộng vì thần tượng của mình mất.
[Touya-dono! Touya-dono! Ta nghe nói từ Hilda là ngoài cái này ra còn có thứ gọi là "Video" phải không!? Ta tự hỏi không biết sử dụng "Video" đó như thế nào nhỉ!?]
Ông ấy thật nhạy bén! Không phải mấy ông già thường rất dốt về những thứ máy móc như thế này sao!? Kiểu này không khéo phim khiêu dâm cũng không thoát khỏi tay ông già này quá!?
Tôi dần bắt đầu chán ngấy những "yêu cầu" của Gallen-san rồi đó. Cuối cùng thì tôi cũng phải tải xuống một số video để gửi cho ông ấy.
[Hohoho. Ngực ngực! Chúng đang lắc lư kìa!]
Cuối cùng ông ấy cũng thỏa mãn trong niềm sung sướng khi xem những video ấy. Chỉ còn một điều, đó là mọi âm thanh đều được phát ra bên ngoài hết...
Chính vì thế, tôi lấy ra chiếc tai nghe mà tiến sĩ đã làm từ [Storage] và đưa nó cho Gallen-san.
Vài ngày sau, Gallen-san gửi cho tôi những bức ảnh về ngực và mông của phụ nữ (tất nhiên họ đều có mặc quần áo rồi). Tôi cảm thấy chúng thật sự tinh tế làm sao.
Tôi tự hỏi ông ấy có thật sự được họ cho phép...
Tôi quyết định sẽ cho chúng vào thùng rác, nhưng tạm thời thì vẫn giữ trong thời gian này. Chỉ một thời gian thôi. Vâng, chỉ một thời gian.