Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 361: Dực long, và Cận kề cái chết
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
====================================
Tệ rồi. Làm sao, làm sao đây!
Sao con Wyvern lại xuất hiện vào lúc này chứ!
Hiện tại tôi đã dùng hết chỗ bom được cấp cho các Hiệp sĩ rồi! Nếu là một con rồng đất thì bọn tôi có thể xoay sở tiêu diệt được, chứ không dễ để bắn hạ lũ dực long này đâu.
Con Wyvern vẫn đang lườm bọn tôi trong khi vỗ mạnh đôi cánh của nó. Tôi cố chầm chậm trèo xuống tảng đá, nơi có cái tổ của con rồng, để không làm nó bị kích động và quay trở lại chỗ mọi người.
[Đ-Đùa à, sao một con Wyvern lại ở đây...]
[Wyvern là quái thú được xếp hạng Đỏ. Chúng ta không có cơ thắng đâu...]
Rose-neesan và Serges-san khẽ lí nhí như vậy.
Tôi nghe đồn khi Bệ hạ còn là một mạo hiểm giả, Ngài ấy đã từng đánh bại một con Hắc long và nhận được danh hiệu Sát long giả.
Tuy Hắc long và Dực long đều được xếp hạng Đỏ, nhưng cách biệt giữa chúng là rất lớn. Hắc long có thể nói là loài rồng thuần chủng, trong khi đó lũ Dực long chỉ là giống rồng tạp chủng. Vậy nên nếu bọn tôi có đánh bại được con Wyvern này thì cũng không được nhận danh hiệu Sát long giả.
Mà, nếu với cái nhóm này chuyện chiến đấu với một con rồng thực sự là không thể. Vậy nên có lẽ chúng tôi cũng có một chút may mắn khi chỉ đụng độ với Wyvern.
[Mọi người nghe rõ này. Chúng ta sẽ rời đi thật nhẹ nhàng. Ta không được quá nóng vội và đồng thời đừng tỏ thái độ thù địch với con Wyvern.]
Đột nhiên một âm thanh kim loại vang lên chặn lời nói của tôi. Lại chuyện gì nữa thế!?
Khi tôi nhìn sang, lại là thanh niên Gallon đã làm rơi chiếc khiên xuống đất. Chà chà tệ rồi đây...!
[Không, không phải do ta đâu! Là do tay cầm của cái khiên tự nhiên rơi xuống đấy...!]
[Gogaaaaaaa!]
Con Wyvern rống lên và phun ra 3 quả cầu lửa từ miệng.
[Chạy ngay đi!]
Mọi người tuyệt vọng chạy thoát thân và cố tránh những quả cầu lửa. Một quả cầu va vào mặt đất và thiêu đống đất đá ở đó thành tro. Nhiêu đó là đủ hiểu số phận bọn tôi sẽ thế nào nếu trúng phải mấy thứ đó rồi ha.
Giờ tôi cần phải làm gì đó, nhưng rốt cuộc là gì mới được!? Trụ sở có lẽ đã biết bọn tôi đang gặp nạn, nhưng bọn tôi cần phải câu kéo với con Wyvern cho tới khi họ đến...
[Này này! Ta phải làm gì đây!?]
[Nhà ngươi nói cái gì thế! Chuyện này là do ngươi cả đấy!]
[Cả hai người thôi ngay đi! Đây không phải lúc cãi nhau về chuyện đó!]
...Thật sự hết cách với bọn họ rồi!
Nhiệm vụ này, tôi đã muốn cả nhóm cùng hoàn thành; nhưng từ giờ tôi nên làm một mình thì hơn.
[Mọi người chạy khỏi đây ngay đi, em sẽ thu hút sự chú ý của nó.]
[Đợi đã! Em tính làm gì thế!?]
[Hôm nay em sẽ tỏa sáng.]
Tôi đùa cợt trả lời câu hỏi của Rose.
[Không được. Chị cũng sẽ ở lại.]
[Miu-san... Em rất biết ơn, nhưng chỉ có một người thì sẽ thoát ra dễ hơn. Nếu Miu-san cũng ở lại, chúng ta khó lòng mà cùng thoát ra an toàn.]
Tôi nhẹ nhàng an ủi Miu-san nhưng sự thật là tôi đang cảm thấy khá khó chịu khi ý kiến của mình bị ai đó bỏ ngoài tai đấy.
[Nhưng để em lại một mình như thế ...!]
[Đừng thắc mắc nữa. Cứ rời khỏi nơi này đi.]
Aberto cố nói gì đó nhưng tôi phớt lờ anh ta đi và nhảy lên trước mặt con Wyvern.
Tôi lấy ra một loạt shuriken và cố ném chúng vào mắt con Wyvern, nhưng tất cả đều không trúng đích. Sau đó, tôi chạy ngược hướng với mọi người, cố ném đống shuriken còn lại và những tảng đá vào con rồng để thu hút sự chú ý của nó.
Khi tôi ngoái đầu lại nhìn, họ vẫn còn đứng đó và chẳng thèm di chuyển. Chạy đi cho tôi nhờ mà.
Tôi lấy ra lọ đựng độc ếch và ném nó lên trên lưng con Wyvern đang bay sàn sàn gần mặt đất. Ngay sau đó, tôi phóng một shuriken khác để phá vỡ cái lọ. Chất độc từ lọ bắt đầu chảy ra và tiếp xúc với con rồng.
[Gugiyaaaaaa !?]
Về cơ bản, chất độc đó chẳng có hiệu quả đáng kể nào nếu không ngấm vào cơ thể. Tuy vậy, khi chúng tiếp xúc với da thì vẫn rất đau đớn.
Tất nhiên là tôi không ảo tưởng rằng mình có thể đánh bại nó. Nhưng nếu chọc nó giận thì hệ quả sẽ khó mà tưởng tượng. Nhìn kìa.
[Gurgaaaaa!]
[Oops]
Con Wyvern đuổi theo và phun ra ngọn lửa chết chóc. Khi quay nhìn về phía mọi người thêm lần nữa, tôi không thấy ai ở đó cả. Ổn rồi, cuối cùng cũng chịu chạy đi.
Tôi cố dụ con rồng đi ngược hướng hết sức có thể bằng cách nhảy lên những tảng đá cao và chạy đà để nhảy vượt qua những con dốc.
Giờ thì tôi phải làm gì để thoát khỏi con rồng này đây? Phải mất một lúc nữa trụ sở mới đến. Nếu tôi nhanh chóng hạ gục nó, tôi có thể hội ngộ với mọi người.
Trong người tôi vẫn còn vài viên đạn nổ. Vậy nên tôi nghĩ mình sẽ bắn hạ con rồng đó xuống mặt đất vậy.
Khi Karina-sama đánh bại con rồng, ngài ấy nhắm vào gân cánh của nó... Nhưng chuyện đó với tôi là không thể!
Cách duy nhất là trèo lên cánh của nó và trực tiếp cắt phăng cái gân đi. Nhưng nếu làm vậy, cả tôi và nó sẽ cùng rơi xuống!
[Gagaaaa!]
[...!]
Khi con Wyvern đã bám sát nút, tôi quay người lại và chạy về phía khu rừng. Tôi dùng kĩ thuật đu cây như lũ khỉ, để bắt đầu di chuyển từ cành này đến cành khác.
Có lẽ mọi người đã trốn thoát an toàn rồi. Giờ tôi cũng nên hạ con rồng này thôi.
Đột nhiên, một quả cầu lửa từ phía sau bắn trụi cái cây mà tôi sắp nhảy sang. Nguy hiểm quá ...!
Tôi thu mình lại hết sức có thể để tránh sát thương từ những mảnh gỗ bay tới. Sau đó tôi bị ngã xuống mặt đất và triệt tiêu động lượng bằng cách tự xoay tròn.
[Kuh!]
Cái đuôi toàn gai độc kia đang càn quét cả khu vực. Tuy đã tránh được nó, nhưng tôi lại chịu một cơn đau dữ dội ở mắt cá chân phải mà rõ ràng là do cú ngã vừa nãy.
Có lẽ tôi sẽ gặp chút khó khăn để trốn khỏi nó.
Trong khi tôi không để ý, con Wyvern cố phun ra một ngọn lửa khác từ trên bầu trời, nhưng vì lí do gì đó mà nó chỉ khạc ra được một đốm lửa nhỏ. Hmm? Oh, con này cạn ma lực rồi à?
Nhiều loại quái vật hấp thụ nguyên tố phép thuật từ không khí và biến đổi chúng thành ma lực riêng để sử dụng. Một số ví dụ điển hình như loài gấu Lôi Hùng hay Bọ ngựa sát thủ. Có lẽ cầu lửa của dực long cũng từa tựa vậy. Cho nên lúc nãy chắc do lượng ma lực hấp thụ của nó chưa đủ vì việc phun lửa quá nhiều trước đó nên mới như vậy.
[Biết là vậy nhưng...]
Ma lực của nó sẽ được hồi lại sau một lúc nữa. Nói cách khác, khi những con rồng không thể phun lửa như hiện tại là cơ hội để tôi phản công. Nhưng tôi phải tay không hạ con rồng này sao? Chuyện đó không phải là không thể, tuy vậy khả năng này vẫn là rất thấp.
[Gorgaaaaaaa!]
Giờ thì con Wyvern hạ xuống đất và cố xé toạc tôi bằng những cái móng vuốt to. Tôi vừa cố né tránh vừa phóng một shuriken vào cái miệng đang há rộng của nó.
[Gigaaaaaaa !?]
Nếu không thể trôi xuống dạ dày, cái shuriken sẽ kẹt lại ở đó.
Gahuga! Đột nhiên, con rồng khạc ra cái shuriken của tôi. Có vẻ như nó không bị thương chút nào, mà thay vào đó chỉ là vài vết xước nhỏ.
Nó rống lên lần nữa, rồi quật cái đuôi tới chỗ tôi. Cú quật khiến tôi bị đánh văng đi và xoay mòng mòng.
Tôi trượt dài trên mặt đất và dừng lại bằng một va chạm mạnh. Con rồng vẫn đang đến chỗ tôi, vượt qua từng ngọn cây một.
Đau quá. Tôi đang dần bị cơn đau ở mắt cá và đầu lấn át. Ể ~ !?
[Hãy mọc lên, thuật triệu hồi rễ, Wood Bind]!
Đáp lại sự rên rỉ của tôi không phải là trụ sở, mà là những ngọn rễ cây đâm lên từ lòng đất. Chúng quấn chặt lấy chân con Wyvern.
Đợi chút, đây là ...!
Khi nhìn lên, tôi thấy Miu-san đang chạy lại đây. Đằng sau chị ấy còn có Serges-san vừa niệm phép nữa.
[Guaaa!?]
Cái đuôi gai độc quật về phía Miu-san. Tuy đã bị Dom-san và Aberto chặn lại, nhưng họ không thể chống đỡ nổi trước sức lực của con rồng, nên cả ba bị hất văng vào trong rừng. Con Wyvern vùng vẫy hết sức để thoát ra khỏi đống dây leo và lượn lên trời.
[Em có ổn không!? Có bị thương không!?]
Rose-neesan, hốt hoảng chạy đến bên tôi và gọi lớn.
[Em ổn, nhưng... tại sao mọi người lại quay lại!? Điều đó thật vô nghĩa!]
[Chị đã tin vào em và cố chạy trốn. Nhưng tên ngốc Gallon đã tự tiện quay trở lại. Vậy nên bọn chị cũng đi với hắn ta.]
[Thật sao ạ?]
Gallon lúc này đang nắm chặt thanh kiếm trong tay và lườm con Wyvern trên trời. Trông anh ấy lúc này không còn mất thiện cảm như trước nữa.
[... Anh bị ngu à?]
[Im đi! Nếu để con bé chết vì lỗi của tôi, tôi sẽ hối hận lắm! Làm gì có chuyện tôi để một đứa trẻ con chết thay và chạy trốn chứ?]
Lỗi lầm... À, ý anh ta chắc là vì làm rơi chiếc khiên nhỉ? Thật sự thì tôi cũng không để ý chuyện đó lắm. Miu-san cũng tới chỗ tôi từ trong bụi rậm. Tuy vừa bị đánh văng vừa nãy nhưng có vẻ chị ấy vẫn ổn.
[Gogaaaaaaa!]
Con Wyvern bị mắc kẹt trong rừng cây gỗ. Nếu là một con rồng trung niên hoặc rồng cổ đại, chúng có thể thu nhỏ cơ thể lại, nhưng vì con này là giống tạp chủng nên nó không thể làm được như thế.
Tuy vậy nhưng đối đầu với thứ này đã là quá sức chúng tôi rồi, đồng thời chuyển động của tôi cũng bị chậm lại nữa. Mà nói thật thì tôi thấy mọi người ở đây đều vậy.
Móng vuốt của con Wyvern lao về phía Dom-san và Aberto. Cả hai người buộc phải chống đỡ hết sức có thể trước thể lực khủng bố của con quái và vì thế họ không thể phản công. Chỉ cần họ vung kiếm thôi là sẽ nhận kết cục bi thảm ngay.
[Uooooooo!]
Gallon truy kích từ đằng sau khi cả hai bên không để ý. Anh ta chém vào cái đuôi đang ngoe nguẩy gần mặt đất.
[Gurgaa!?]
Kiếm của Gallon đã chạm vào da con quái, nhưng anh ta không thể chém sâu hơn được mà chỉ gây ra một vết thương nông.
Chiếc đuôi chảy máu giờ đây uốn lại như một cây roi và đánh văng Gallon đi.
[Gaha!?]
Serges-san chạy tới chỗ Gallon đang nằm dài trên đất và dùng phép thuật hồi phục lên anh ta.
Wyvern cố sà xuống để kết liễu Gallon vì đã chém đuôi nó. Nhưng ngay lập tức, Aberto chém phăng cánh của nó. Tuy vậy nhưng cú chém chỉ sượt qua lớp da chứ không thể gây được vết thương chí mạng.
[Gogaaaa!]
Wyvern mở rộng miệng về phía Aberto và Dom-san, thể hiện rằng nó đang rất giận dữ vì bị đánh lén.
Khoảnh khắc tiếp theo, một ngọn lửa bao trùm lấy hai người họ. Đó không phải là cầu lửa, mà là lửa bức xạ. Vậy nghĩa là ma lực của nó đã phục hồi!
Không lẽ là do hơi thở lửa dùng ở khoảng cách gần nên nó cần tốn ít ma lực hơn so với cầu lửa dùng ở khoảng cách xa ư?
[Aah!?]
[Unuu!?]
Mặc dù đã che bằng khiên, cả hai người vẫn bị dính chút lửa và phải nằm lăn lộn trên mặt đất. Hơi thở của Wyvern đã bén vào cỏ cây, và cả khu vực chìm trong biển lửa.
Chẳng thèm đoái hoài đến việc đó, con rồng tiếp tục khạc cầu lửa vào Serges và Gallon, người mà nó cho là đáng chết nhất.
Serges-san đẩy Gallon ra để tránh sát thương trực diện, nhưng sát thương từ quả cầu lửa tới xung quanh khiến hai người họ không còn cử động nổi.
Tôi nhanh chóng nhảy lên lưng con Wyvern đang sà xuống mặt đất để bắn những quả cầu lửa tiếp theo. Nếu tôi để nó bắn thêm phát nữa, cả hai người kia sẽ chết mất. Tôi cố hết sức đâm con dao ninja, nhưng vì nó quá nhỏ nên việc đâm sâu vào là rất khó!
Ước gì lúc này tôi có một con dao bằng Mythril! Ở Hiệp sĩ Đoàn, chúng tôi đã quen với vũ khí tinh thể, nên xài thứ vũ khí này thực sự rất khó khăn!
[Gahaaaaaa!?]
[Này!?]
Con Wyvern lắc mạnh người và tôi bị ngã xuống đất. Ouch ...!
Nhìn thấy tôi nằm gục ở đây, Rose-neesan và Miu-san cố chạy tới, nhưng họ bị cái đuôi của con rồng hất văng đi.
Tất cả mọi người đều đang bị thương nên họ không thể gượng dậy để chiến đấu được nữa. Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng loạng choạng đứng dậy.
[Ah, thật là. Được ăn cả ngã về không sao?]
Nhẫn giả vốn không giỏi chiến đấu đồng đội. Họ chỉ chuyên thu thập tin tức và báo cáo lại. Từ lúc khởi đầu, "ưu tiên" của chúng tôi là "tẩu thoát", từ đó tạo ra những kĩ thuật như thủy thuật hay hỏa thuật. Độc dược cũng được sử dụng, không phải để giết chóc, mà là để ngăn chặn.
Nhưng tôi không giỏi những kĩ thuật kể trên mà chỉ tốt ở phần võ thuật. Vậy nên ở Hiệp sĩ Đoàn tôi được rèn luyện khả năng đó. Tuy vậy, chỉ có duy nhất một kĩ thuật mà tôi nghĩ là có thể sử dụng được.
Tôi không thể xuyên phá lớp da cứng và cơ bắp của con rồng. Vậy thì tôi nên làm gì đây?
Câu trả lời rất đơn giản. Trực tiếp sát thương vào bên trong con rồng. Việc đó không hề dễ, nhưng cũng không phải là không thể.
[Chà, phải hấp thụ ma lực vào nắm đấm, và ngay lúc tung ra cú đấm, hãy để ma lực bộc phát sức mạnh... Đúng không nhỉ?]
Ở Hiệp sĩ Đoàn, tôi đã học được cách trung hoà nó với ma lực trong cơ thể để nén vào lòng bàn tay. Nếu đã thuần thục kĩ thuật này, tôi có thể đấm ai đó văng đi xa mà chẳng cần đụng vào họ.
Như Linse-sama nói, tôi có rất nhiều ma lực. Có vẻ như tôi sở hữu ma nhãn cũng là vì thế. Tôi đã từng nghĩ rằng mình có thể thoải mái dùng phép nếu tương thích với một nguyên tố nào đó.
Tôi gắng tập trung hết mức, dồn ma lực vào trong nắm đấm.
[Mình chỉ có một cơ hội và thậm chí còn chẳng biết nó có tác dụng gì lên con rồng không nữa, nhưng...]
Tôi hướng về phía con Wyvern đang đứng trước mặt. Nó không còn cố gắng bay lên sau khi đã bị Aberto chém vào cánh nữa. Bây giờ là cơ hội của tôi trước khi nó kịp cất cánh!
Tôi phóng về phía con rồng như một mũi tên bắn. Cái miệng của nó há rộng, và phóng ra một quả cầu lửa, nhưng tôi đã kịp tránh đi và nhảy lên ngực nó.
[Đỡ lấy nàyyy!]
Tôi tung nắm đấm đầy ma lực vào phần ngực không được lớp da dày bao phủ. Ngay khi chạm vào ngực con rồng, tất cả ma lực được giải phóng và nổ tung. Một âm thanh tần số cao rít lên. Rõ ràng là nắm đấm của tôi chưa đủ to với con Wyvern này.
Khi ngã xuống mặt đất, tôi có thể bị thổi bay bởi một đòn phản công của nó. Vậy nên tôi cố gượng dậy ngay lập tức, nhưng tôi không thể di chuyển ổn định nổi nữa. Đầu gối của tôi đang rất đau nhức. Tiêu rồi...!
[Gu]
Một âm thanh lạ phát ra từ con Wyvern. Khi rướn cơ thể đang đau nhức khủng khiếp lên, tôi nhìn thấy nó đang lùi lại từng bước một.
[Gugu]
Cuối cùng, con Wyvern nôn ra thứ chất kỳ lạ nào đó từ trong miệng và đổ gục xuống.
[Hooray......!]
Con rồng nằm gục tại đó. Nó cũng đang không thể di chuyển giống tôi.
[Hahaha ... Đau lắm đúng chứ con rồng kia!]
Mùi cháy sém khét lẹt và những giọt máu rỉ ra từ cơ thể Wyvern khiến tôi mừng đến phát khóc. Lúc này nó không thể di chuyển nên tôi có thể trốn đi được. Nó thậm chí còn đang nôn mửa nữa kìa...
[Guru......]
[Ể?]
Khi nghe tiếng rống đó, cảm giác như tim tôi đã ngừng đập. Trườn dài trên mặt đất và ngẩng đầu lên, con Wyvern chầm chậm nâng trọng tâm cơ thể và cố gắng đứng dậy.
[Đùa à......?]
[Gogaaaaaaaaaa!]
Tôi tuyệt vọng nghe con rồng gầm lên một tiếng. Tôi tưởng mình đã đánh bại nó rồi mà...
Từ trong miệng nó, tôi nhìn thấy một ngọn lửa đang dần trào ra. Vậy là tôi đã thua rồi sao...
Vậy là tôi sẽ chết. Tôi còn nhiều món muốn thưởng thức và còn phải gặp lại Shizuku và Nagi nữa .........
──── Buồn cười thật. Trụ sở đáng lẽ phải tới rồi chứ. Tại sao... À, tôi hiểu rồi. Đây là lệnh từ cấp trên đúng chứ?
Vào khoảnh khắc ấy, người đó đã xuất hiện trước mắt tôi. Thật kì lạ là người ấy luôn xuất hiện thật đúng lúc mà.
Tuy có cảm giác hơi khắc nghiệt nhưng cũng rất ngọt ngào. Vậy là tôi sẽ không bỏ mạng ở đây rồi.
[Prison]
Ổn cả rồi.