Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 347: Đàm phán, và Ma nhãn Hồi quy
Không khí căng thẳng đang bao trùm căn phòng.
Đây là căn phòng của Cung điện Hoàng gia của Đế quốc Gardio. Căn phòng này được cách âm bởi [Silence] của tôi vì vậy giọng nói của mọi người ở đây sẽ không thể thoát ra bên ngoài được.
Tôi đang ngồi trên một chiếc ghế sofa ở góc phòng, những người ngồi chiếc ghế trung tâm bên cạnh tôi chính là Đại tá, Trung úy và Trung sĩ những cựu binh của Vương quốc Reve, và ở phía đối diện là hoàng đế Gardio, Falsion Rig Gardio và hoàng hậu Astilia. Thủ tướng Ransuro người thân tín nhất của hoàng đế cũng ở bên cạnh.
Thủ tướng Ransuro này là người đầu tiên tìm thấy Hoàng tử Rufredin, hoàng tử của Vương quốc Reve, từ đống đổ nát trên chiến trường.
Đó cũng là lý do tại sao Hoàng tử Rufredin của vương quốc Reve trở thành Hoàng tử của đế quốc Gardio. Tôi nghĩ đây đúng là một mớ hỗn độn, nhưng tôi cũng không bao giờ ước hoàng tử sẽ chết ở đó.
[Con mắt đó...? Không thể nào, ta không bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp được người hiệp sĩ lúc đó một lần nữa... Không ngờ ông vẫn chấp nhận gặp ta để nói chuyện.]
[Cuộc sống là vậy. Đó là những chuyện cũ trên chiến trường. Tôi không có ác cảm hay những điều tương tự về nó đâu.]
Hai kẻ thù đã từng chiến đấu vì cuộc sống trên chiến trường giờ đang đối mặt với nhau tại đây. Những loại suy nghĩ đang xáo trộn trong lòng của họ đây? Có lẽ tôi chưa đủ trưởng thành để hiểu rõ những điều đó. Cả hai người họ vẫn có thể nói chuyện bình tĩnh với nhau, thật đáng khâm phục mà.
[Vậy sao... nhưng ta phải xin lỗi ông về điều đó]
Hoàng đế cúi đầu thật sâu để bày tỏ sự hối lỗi với ba người đang ngồi trước mặt. Tương tự, hoàng hậu cũng cúi đầu theo.
[Ta xin lỗi. Ta đã phá hủy quê hương của máy người, ta đã không thể ngăn cha mình lại và đã cướp đi hoàng tử của Reve... Tất cả mọi việc đều là do ta quá yếu đuối. Làm ơn, hãy tha thứ cho ta...]
[Tha thứ cho ông sao...!]
Trung sĩ siết chặt nắm tay đứng dậy và lớn tiếng trong khi nhìn chằm chằm vào vị hoàng đế với cái đầu đang cúi xuống.
[Không có cách nào tôi có thể tha thứ cho ông được cả! Ông đã cướp đi quê hương của chúng tôi! Ông đã giết những người chúng tôi yêu thương! Ông đã lấy mất đi niềm tự hào của chúng tôi, hy vọng, hạnh phúc, tất cả mọi thứ!]
[Xin lỗi, ta biết ta không đủ tư cách để nói câu này. Nhưng ta vẫn muốn xin lỗi. Ta xin lỗi. Nếu ta có thêm một chút can đảm vào thời điểm đó... thì ta ước mình có thể dùng cái can đảm này để dừng lại mọi thứ, kể cả nếu buộc phải dùng vũ lực để ngăn chặn cha ta đi nữa...]
Họ làm sao có thể chấp nhận lời xin lỗi này được. Bởi vì thực tế quê hương của họ đã biến mất vì những lý do ích kỷ, bây giờ có nói ra những điều như thế cũng chẳng giúp ích gì được. Tôi cũng chẳng thế giúp gì được ngoài ngồi nghe.
Lúc đó, Thủ tướng Ransuro người ngồi cạnh ông ấy cũng cất lời.
[Đế quốc chuẩn bị giải phóng vùng đất của Vương quốc Reve cũ và khiến nó trở nên độc lập.]
[Huh......?]
[Cái gì......]
Trung sĩ và Trung úy mở to mắt. Đại tá thì hơi nhướng một bên mày.
Nếu vậy có nghĩa là đế quốc sẽ đứng ra hậu thuẫn giống như Brunhild của chúng tôi vậy. Thế thì Reve có thể được hồi sinh rồi nhỉ?
Đại tá quay sang nhìn Thủ tướng Ransuro.
[Các đối thủ nặng ký của đế quốc có chịu thừa nhận điều đó không? Thật kỳ lạ khi chúng tôi nói điều này, nhưng không phải vùng đất đó là một kho tàng tài nguyên dưới lòng đất sao? ]
[Thật ra Bệ hạ đã che giấu điều này, nơi đó được Bệ hạ trực tiếp kiểm soát. Các nguồn tài nguyên ngầm được khai thác chỉ sử dụng cho vùng đất của Reve. Nên không ai có thể can thiệp vào đó. Tuy nhiên, thật không may chúng tôi không thể chuyển nhượng vùng đất gần "Tàn tích Amber" được, vì nơi đó bị chi phối bởi Isengard.]
Isengard đã tước mất vùng đất gần "Tàn tích Amber", nhưng nó chỉ chiếm chưa đến 10% toàn bộ nguồn tài nguyên. Những cư dân ở đó trong cả thập kỷ qua không thể chịu đựng được áp bức của Isengard, phần lớn đều trốn thoát đến đế quốc này.
[Vùng đất Reve.... Chúng ta có thể lấy lại sao?]
Trung úy thì thầm như vậy trong khi đang sững sờ với câu nói vừa rồi. Đại tá bắt đầu đi thẳng vào trọng tâm của cuộc đàm phán ngày hôm nay với hoàng đế Gardio.
[Tôi đánh giá cao việc hồi sinh Vương quốc Reve. Nhưng chúng tôi là những người phục vụ đất nước Reve, chứ không phải những người đang quản lý nó. Người duy nhất chúng tôi phục vụ, chỉ có Hoàng tử Rufredin.]
[Chuyện đó...]
Hoàng đế cứng họng. Rõ ràng ngụ ý của Đại tá chính là có thể trả lại hoàng tử không? Là một đế quốc, dường như không thể dễ dàng thừa nhận chuyện đó.
[Chà, không phải tất cả mọi thứ sẽ hoàn toàn vô dụng nếu như không có sự đồng ý của người đó sao? Tốt hơn sao không để chính hoàng tử quyết định...]
[Chúng tôi đâu có lý do gì để từ chối xây dựng lại đất nước của mình đúng không? Chỉ có điều Hoàng tử Rufredin là vua của Reve. Thật là buồn cười khi hoàng tử không hạ sát hoàng đế để kế vị đế quốc đấy.]
Trung uý cắt ngang lời tôi nói, Hoàng đế Gardio hướng mắt về phía Thủ tướng Ransuro.
[Hãy đưa đứa trẻ đó đến đây. Tất cả... Hãy để đứa trẻ đó quyết định.]
[Nhưng bệ hạ...]
[Càng tốt thôi. Cuộc sống là của đứa trẻ đó. Ban đầu, chúng ta đã không có quyền quyết định nếu không được phép rồi.]
Thủ tướng, người đang muốn nói thêm điều gì đó cũng quay lưng lại đi sau khi nhìn vào hoàng đế nói như vậy.
===========================
Một lúc sau, hoàng tử được thủ tướng đưa đến xuất hiện từ sau cánh cửa. Mặc dù có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy chúng tôi, nhưng cậu bé vẫn đi thẳng đến đây.
Khi nhìn thấy hoàng tử Đại tá cũng đang chăm chú theo cậu bé. Có thể là ông ấy đã nhìn thấy được hình bóng vị vua quá cố mà mình từng phục vụ trong đứa trẻ đó chăng.
[Cha. Mẹ. Con nghe nói hai người có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói với con...]
[...Đúng vậy. Đúng vậy, ta có chuyện quan trọng muốn nói với con.]
Hoàng đế đứng dậy khỏi ghế, và quỳ xuống trước mặt hoàng tử rồi nhìn thẳng vào mắt của cậu. Ông ấy đặt tay lên vai hoàng tử và từ từ mở miệng.
[Câu chuyện của ta sắp kể ra sau đây sẽ ảnh hưởng lớn đến cuộc sống của con hiện tại, bởi vì tất cả đều là sự thật. Cho nên con hãy lắng nghe thật cẩn thận.]
[........Vâng]
Và rồi Hoàng đế bắt đầu kể lại mọi chuyện với Hoàng tử mà không che đậy bất kỳ điều gì. Về vụ việc của mười năm trước, rồi Vương quốc Reve bị phá hủy, về những chuyện mà Isengard đã làm, về hoàng đế và về cha mẹ thực sự của Hoàng tử...
Cậu bé chỉ im lặng lắng nghe tất cả. Nhưng, tôi có cảm giác rằng cậu bé ấy có vẻ hơi bình tĩnh khi nghe chuyện này.
Tôi nghĩ chuyện này có lẽ phải khá sốc so với một đứa trẻ, nhưng cậu ấy vẫn bình tĩnh lắng nghe mọi thứ một cách chắc chắn. Mặc dù cậu ấy đã được nói rằng mình không phải là con của bố mẹ mình. Vậy mà, chờ một chút...
Hoàng tử, người vừa nghe xong tất cả mọi thứ từ từ mở miệng về phía hoàng đế đang dần suy sụp.
[Con đã biết tất cả. Kể cả việc hai người không phải là cha mẹ ruột của con từ lâu rồi. Trên hết, con cũng biết việc hai người đã luôn yêu thương và nghĩ con như con ruột của mình vậy.]
[Cái gì......]
[Khoan đã... Rufredin, con đã biết....]
Hoàng đế và hoàng hậu ngạc nhiên trước sự thật đó. Không, ngay cả thủ tướng Ransuro và Đại tá cũng ngạc nhiên.
Đúng như tôi nghĩ. Những gì tôi cảm thấy được từ bầu không khí bình tĩnh xung quanh cậu bé lúc nãy quả đúng là không sai... Vậy là cậu bé đã biết được sự thật về nguồn gốc của mình từ trước sao? Nhưng cậu ta đã nghe nó từ đâu chứ?
[Cha ơi, xin hãy nhìn vào đây]
Đột nhiên, Hoàng tử cho chúng tôi xem chiếc vòng tay vàng tỏa sáng trên cổ tay của mình. Đó là một "chiếc vòng phong ấn". Đó là chiếc vòng dùng để phong ấn sức mạnh của ma nhãn dành cho những người đàn ông trong hoàng tộc mà tôi đã từng nghe ba người kia kể.
Có vài vết nứt nhỏ trên chiếc vòng tay mà hoàng tử đang cho chúng tôi thấy. Hửm? Nó đã bị hỏng thì phải?
[Đây là......]
[Trong một buổi huấn luyện kiếm một năm trước, con bị một cú đánh vào cổ tay và nó đã bị gãy. Con được cho biết đó là một thứ quan trọng, nên con không thể nói với cha chuyện nó bị hỏng, nhưng sau đó con bắt đầu thấy những điều kỳ lạ.]
Trong câu chuyện của hoàng tử Rufredin, dường như có những lúc cậu bé có thể nhìn thấy những chuyện quá khứ khi chạm vào vật thể nào đó sau khi chiếc vòng đeo tay bị phá vỡ. Có vẻ như hiệu ứng sẽ luôn khác nhau, cậu ấy không thể nhìn thấy lại chung một hình ảnh đã qua ngay cả khi chạm vào món đó thêm lần nữa, hoặc đôi khi có những thứ cũng sẽ không có phản ứng đối với cậu.
Chẳng mấy chốc cậu bé đã nhận ra đó chính là sức mạnh của Ma nhãn. Một con mắt có thể nhìn thấy quá khứ. Có vẻ như đó là một sức mạnh không phải dễ dàng điều khiển được, vì vậy đó là điều cũng không thể tránh khỏi. Ban đầu, đôi mắt của hoàng tử không quá mạnh. Tuy vậy, nó vẫn đủ mạnh để có thể nhìn thấy những sự việc của 10 năm trước.
[...Ma nhãn có thể cho thấy được những suy nghĩ của con người thông qua vật thể sao?]
Nó có thể được rồi là "Ma nhãn Hồi quy". Trong trường hợp của hoàng tử, có vẻ như cậu ta đã vô tình kích hoạt nó với một lượng nhỏ sức mạnh. Tuy nhiên, nó vẫn đủ cho hoàng tử biết bí mật của mình.
[Thật buồn khi con không phải là con ruột của cha mẹ. Con không muốn tin điều đó là sự thật đâu. Tuy vậy, con cũng hiểu rằng cha mẹ thật sự rất yêu thương con và con cũng vậy. Con không thể phủ nhận điều đó. Con có thể không phải là con ruột của cha mẹ. Nhưng hiện tại con rất hạnh phúc khi vẫn được làm con của cha mẹ.]
[Rufredin.... Con....!]
Hoàng đế ôm lấy đứa trẻ trước mặt mình mà khóc. Hoàng hậu cũng ôm chầm lấy hoàng tử rồi rơi lệ.
[Cha. Con không được thừa hưởng dòng máu của Hoàng đế Gardio. Cho nên nếu như con trở thành hoàng đế, đó sẽ là sự phản bội của đế quốc đối với người dân. Xin hãy nhường ngôi cho người khác.]
[Con nói đúng......]
Hoàng đế lặng lẽ gật đầu với đôi mắt ướt đẫm. May mắn thay? Hoàng đế dường như có nhiều chị em gái, vì vậy sẽ có nhiều người có quyền thừa kế ngai vàng.
[Vậy là, hoàng tử sẽ kế vị ngai vàng và hồi sinh lại Vương quốc Reve đúng không?]
Hoàng tử khẽ lắc đầu trước những lời tôi nói. Vậy là sao?
Đại tá cũng bất ngờ phản ứng khi thấy hành động đó của hoàng tử.
[Tôi không có nhiều ký ức, nhưng... Tôi rất cảm ơn cha mẹ đã sinh ra mình. Tuy nhiên, dù là rất tệ nếu tôi nói ra điều này nhưng chính Đế quốc Gardio này là nơi tôi lớn lên. Giờ tôi sống như một Rufredin thật sự và tôi sống như một người dân của đế quốc. Đây là cha và mẹ hiện tại của tôi, cho dù họ nói bất cứ điều gì, thì tôi vẫn coi họ như cha mẹ của mình.]
[Một cái gì đó giống như vậy! Vì vậy, những người của Lever! Mọi người đang chờ đợi Hoàng tử!]
[Vậy....! Tôi phải làm gì với người dân Reve! Mọi người vẫn đang chờ đợi hoàng tử đó!]
[Thật tệ, nhưng tôi không thể đáp ứng được mong muốn của mấy người rồi. Tôi muốn mấy người hãy chọn ra một nhà lãnh đạo Reve mới trong số họ.]
Hoàng tử Rufredin trả lời với ánh mắt buồn bã trước lời nói của Trung úy.
Đứa trẻ này đã bắt đầu đi trên con đường của riêng mình. Không ai có thể ngăn nó được nữa.
[Rufredin... Như vậy... có ổn không?]
[Vâng. Con có thể ủng hộ họ nhờ vào đế quốc mà không cần trở thành hoàng đế. Con chỉ muốn làm con của cha mẹ.]
[Con đúng là... Con đúng là một người mạnh mẽ...]
Hoàng đế gật đầu với một khuôn mặt dở khóc dở cười. Mặt khác thì hoàng tử lại nở một nụ cười đầy tự tin.
Đại tá tiến lại gần hoàng tử, quỳ gối xuống và nhìn thẳng vào mắt cậu bé. Và, mỉm cười với một nụ cười dịu dàng âu yếm.
[Ngài thật là bướng bỉnh và cố chấp, một khi ngài đã quyết định ngài sẽ không từ bỏ niềm tin đó, ngài sẽ cố gắng hết sức vì điều đó... Nó trông giống như cha của ngài... Tôi nghĩ dòng máu đó không lẫn vào đâu được cả...]
[Cha và mẹ ở Reve của tôi.... Có phải cũng là những người tuyệt vời?]
[Vâng. Họ là những người rất vui vẻ, thông minh, hiền từ, họ rất yêu thương mọi người cho dù có là cấp dưới của mình hay là một công dân vô tội nào đó... họ chính là như thế. Vì vậy, xin ngài cũng hãy luôn nghĩ về cha mẹ mình ở Reve nữa nhé.]
[Vâng... Đúng vậy.... Xin lỗi.]
Hoàng tử cuối đầu với lời nói của Đại tá. Ngay cả khi không có trong ký ức, nhưng không thể nghi ngờ rằng họ cũng rất yêu cậu. Thật cô đơn khi phải chia ly.
Bây giờ, khi tình cảm của hoàng tử trở nên như vậy, thì người dân của Reve sẽ làm gì đây...
Khi tôi nghĩ về những điều như vậy thì ở góc phòng, đột nhiên kính cửa sổ bị phá vỡ, và một số ít giống như lông chim phóng vào ngay dưới chân hoàng tử, hoàng đế và Đại tá đang đứng.
Tôi lập tức nhận ra đó là kim loại... Không đúng hơn thì nó là một loại lông vũ được làm từ kim loại, khi vừa nhìn thấy chúng Đại tá mở to mắt ra, nhảy qua một bên trong khi kéo Hoàng tử lại gần mình và hét lớn.
"Nằm xuống!"
Ngay sau từ đó, do ảnh hưởng của [Silence], một tiếng nổ lớn chỉ vang lên bên trong căn phòng.