Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 335: Đàm phán, và Giải quyết vấn đề
"Vậy là kết thúc"
Trước lối vào của nhà thờ mĩ lệ "Tsukikokan", những gã trong bộ đồ đen bí ẩn đang bị tê liệt, và hành tá con Golem mảnh khảnh kẹt cứng trong cột băng. Tất nhiên, tôi chẳng giết ai cả. Và mấy con Golem cũng chưa bị phá hủy. Lính canh ở Tsukikokan đưa đám mặc đồ đen đi đâu đó. Chắc là tống đến chỗ đồn trú của Hiệp sĩ đoàn ......
Ừm thì nhìn thế nào đi nữa, đám đồ đen kia cũng chẳng giống người tốt chút nào. Theo tôi thấy, đám người này được đặc biệt vũ trang và có thể nhận ra ngay từ trong nhà thờ. Đây chỉ là một đám sát thủ hạng hai thôi. Không, không phải sát thủ, đúng hơn là quân tập kích mới phải.
"Tôi thật không nghĩ ai đó có thể quét sạch hết lũ này đấy... cậu là thành viên của nhóm Xích Miêu à?"
"Không, cô nhầm rồi. Tôi chỉ quen biết với họ thôi"
Trong khi nhìn những gã kia đang được giải đi, Silhouette nói với giọng điệu nghiêm túc.
"Dù là vậy... Nếu mọi chuyện đã đến mức này, nó sẽ không còn là cuộc tranh luận nữa."
"Có phải là do cái tên Zabit mà tôi đã nghe lúc nãy?"
"Đúng thế, hắn chính là Zabit Grant. Hắn thuộc tổ chức 'Hắc Hồ Điệp', là kẻ điều hành mặt tối của tổ chức"
Vậy là để bắt Silhouette, hắn đã thực hiện vụ tập kích này...... Chà, cũng may tôi đã quen với việc lũ người xấu hay làm chuyện này rồi. Silhouette thực sự rất đẹp. Thật đáng tiếc nếu cô ấy bị giết đúng không?
Mà cô ấy đã hứa sẽ nghe câu chuyện của tôi rồi nhỉ. Khi tôi quay về phía Tsukikokan, có một đám đông đang ở trước sảnh và tất cả mọi người đều đang nhìn về phía tôi.
"Huh!?"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt làm tôi sững lại. Mặc dù có một vài đàn ông, nhưng đa phần đều là phụ nữ và họ đang bán khỏa thân. Qua tấm vải nhỏ, có thể thấy đồ lót của họ hoàn toàn trong suốt, và có vài người còn không mặc đồ lót. Chuyện này là sao!? Sao mấy người tập trung ở đây đông thế!? Này! Sao có nhiều người không mặc gì thế vậy!?
"Thật tuyệt, cậu mạnh thật đấy!"
"Cảm ơn vì đã bảo vệ cửa hàng! Kho lưu trữ của chúng tôi"
"Xin cảm ơn. Muốn có một đêm với tôi không? Tôi sẽ phục vụ cậu nguyên buổi tối"
"À thật tiếc! Tôi còn có việc phải làm"
"Uhm xin lỗi, tôi có chút chuyện với cậu ta rồi"
Những cái tay vươn ra từ khắp nơi giữ tôi lại mặc cho tôi có gắng sức mà trốn thoát.
Oh wow. Thơm thật! Một thứ mịn mịn đánh vào lưng tôi. Có ai đó vừa hôn má tôi thì phải.
"Rồi rồi, mọi người dừng lại được rồi đấy. Chàng trai này đang có một cuộc trò chuyện với tôi. Mọi người, quay về phòng của mình đi nào"
Silhouette vỗ tay, những onee-san kia quay về phòng trong khi càu nhàu, chỉ còn lại cô ấy ở đây. Mấy người đàn ông cùng biến vào trong những căn phòng đó hình như họ là khách ở đây.
Chà, tôi đã được cứu....
"Cậu không sao chứ? Có vẻ cậu có sức hấp dẫn lớn đấy... Nhưng dường như cậu cũng bị kích thích thì phải?"
" ... Tôi không thể tượng tượng nó mệt đến mức này"
Tôi làm mát cơ thể lại trong khi hướng mắt về phía Silhouette đang cười khúc khích. Tôi đã hơi ngạc nhiên... Chắc chắn rồi, việc này quá kích thích mà.
Tôi được ông Silhouette đưa đi và hướng dẫn lên tầng cao nhất của tòa nhà với bầu không khí khó xử. Đằng sau cánh cửa lớn là một căn phòng sang trọng, và nó có vẻ là phòng riêng của cô ấy. Nó trông hệt như một căn phòng của biệt thự hoàng gia với nội thất đẹp đẽ. Nhưng nó lại không giống căn phòng hoàng gia của tôi.
Tôi được mời ngồi trên băng ghế dài và từ đây tôi có thể thấy toàn cảnh mặt trăng trên vòm trời sao. Mái vòm làm tôi cảm thấy nó gần như cao bằng với bầu trời kia.
Bên cạnh băng ghế, một con Hắc Miêu nằm cuộn lại mà ngủ và chẳng thèm để ý đến tôi. Đây là con mèo của Silhouette à?
"Cậu muốn chút nước ép trái cây? Hay muốn rượu?"
"Cho tôi nước ép trái cây là được rồi."
Silhouette đặt ly nước lên cái bàn thấp trước mặt tôi và ngồi xuống. Trước mặt cô ấy, là thứ gì đó như sâm panh đang nổi bọt khí trong ly thủy tinh.
"Thế, cậu muốn nói chuyện gì đây? À mà tôi vẫn chưa biết tên của cậu"
"Oh, xin lỗi. Tôi là Mochizuki Touya. Hiện tại tôi là một du hành giả... ."
"Du hành giả. Chà, công việc tốt đấy. Giờ thì hãy kể tôi nghe ngọn nguồn câu chuyện nào".
Để rút ngắn cuộc đàm thoại, tôi nói cô ấy về yêu cầu của mình. Không cần biết lũ Quái vật vàng sẽ xuất hiện ở đâu trong thế giới này. Tôi có một cách để biết trước chúng sẽ xuất hiện ở đâu. Nên tôi muốn hợp tác với cô ấy trong việc thu thập thông tin.
"Quái vật vàng. Có vẻ là gần đây người ta thấy chúng ở khắp nơi. Có một quốc gia đã mất đi một ngôi làng, và có một quốc gia giết được một con với cái giá là mười con Golem của Hiệp sĩ Đoàn. Đó là những kẻ xâm lược từ thế giới khác, và cậu còn đến từ một thế giới bên cạnh nữa chứ......"
"Tôi đã kể khá chi tiết rồi đấy."
"Tôi là thành viên của tổ chức 'Hắc Hồ Điệp', người nắm giữ gần như mọi thông tin. Vô số tin tức sẽ đến chỗ tôi một cách nhanh chóng. Các chuyển biến của các quốc gia trên thế giới, tôi có thể nắm rõ hết chỉ trong một nốt nhạc"
Đúng như mong đợi từ 'Hắc Hồ Điệp', người nắm giữ phần lớn các thông tin. Nhưng nó lại bị giới hạn trong thế giới này, khi mà chỉ với tới được các nhà thờ hay nhà trọ ở các thị trấn chứ không có ở các ngôi làng nhỏ.
Nếu thông tin được truyền nặc danh đến tổ chức, hay kẻ truyền tin cũng là thành viên tổ chức, thì nó trước tiên sẽ đến chỗ Silhouette người đứng đầu tổ chức 'Hắc Hồ Điệp'. Cũng không hẳn là có thể nắm hết tất cả các thành phố trong thế giới đảo ngược này, nhưng như vậy cũng là rất lớn rồi.
"Thế? Cậu muốn tôi làm gì để giúp đỡ?"
"Khi biến thể xuất hiện... Cô có thể rút người dân ra khỏi nơi đó không?"
"Chúng tôi đâu cần thiết phải làm chuyện đó đúng không? Cái thỏa thuận đó không hấp dẫn lắm đâu"
Chà, cô ấy nói cũng đúng. Tôi cũng nghĩ vậy.
Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng nó sẽ trở nên cần thiết sau khi cuộc tấn công toàn diện bắt đầu trong thời gian đó. Tất nhiên tôi không thể đợi đến lúc đó rồi. Nhưng cô ấy muốn cái gì đây? Đúng vậy, cô ấy muốn có một thứ trao đổi. Tôi cười nhẹ.
Uhm, chỉ có một thứ tôi có thể nghĩ đến.
"Vâng, nếu tôi giải quyết tên Zabit mà cô đề cập trước đó ta sẽ hợp tác chứ?"
"Tôi thích những đứa trẻ thông minh. Tôi sẽ ghi nhớ cuộc trò chuyện ngắn ngủi này"
Trong khi mỉm cười, Silhouette đổi chân. Cái chân trần tuyệt đẹp thấy được qua đường xẻ khe váy gióng sườn xám đang đầu độc tôi kha khá.
"Tôi vừa nhớ ra một chuyện, có phải cậu đã có dính líu gì đó với trận chiến giữa Vương quốc Primula và Thánh quốc Triharan không?"
"Ồ, cô cũng biết cả thông tin đó à? Chà, tôi chỉ là tên chủ mưu vụ bắt cóc ấy thôi mà."
Chuyện này cũng chẳng cần che giấu làm gì, tôi kể lại lúc ở Vương quốc Primula, rồi Đệ nhị hoàng tử của phe bên kia (mặc dù thực chất là công chúa) bị bắt cóc, và nói toẹt luôn cả vụ đập tên Viện trưởng Triharan nữa. Vậy nên, đúng như tính toán nó đã dẫn đến việc hợp tác song phương sau này.
"Ma thuật dịch chuyển......Thật ấn tượng rằng cậu có thể sử dụng cái đó đấy. Vậy, nếu tôi nhờ cậu đi bắt tên Zabit về, cậu có làm không?"
"Tôi thấy nó không khó, nhưng cô định làm gì sau khi tôi đem hắn về? Giết hắn để trở thành thủ lĩnh của 'Hắc Hồ Điệp' sao?"
Nếu Silhouette cũng làm mấy việc bất hợp pháp như ám toán và trộm cắp, sẽ cần thiết để xem xét lại mối quan hệ với con người này một chút.
Tổ chức 'Hắc Hồ Điệp' không giống Xích Miêu 'Akaneko', họ không làm việc vì chính nghĩa. Tôi không nói nhóm trộm hoàn toàn trong sạch và đúng đắn, nhưng tôi biết họ sẽ tiến lên và làm điều mình cho là phải.
Nhận thấy sự thay đổi trong biểu cảm của tôi, Silhouette tựa lưng vào chiếc ghế dài, cười gượng..
"Thủ lĩnh của 'Hắc Hồ Điệp' sao? Thật trớ trêu. Tôi lại đang muốn thoát khỏi cái tổ chức này đây. Thật lòng thì, tôi sẽ rời ngay nếu cái đám kia không gây trở ngại gì. Nhưng tên Zabit kia quá ngu ngốc và tham lam đến mức tôi buộc lòng phải ở lại đây."
"Nói cách khác, cô chỉ muốn việc quản lý khu nhà nghỉ và trung tâm này thôi phải không?"
"Không, tôi sẽ dùng trí thông minh cùng thông tin có được làm chi phí sống, nhưng tôi sẽ không dùng nó cho việc khủng bố hay trộm cắp. Chà, có lẽ tôi sẽ phát tán những sai trái của lũ quý tộc và thương nhân vô đạo đức cho công chúng biết".
Hiểu rồi. Có vẻ nó vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn khỏi giới tội phạm, nhưng tôi vẫn chấp nhận được. Mà nhóm Xích Miêu cũng làm mấy việc tương tự đấy thôi.
"Cho đến lúc này, phe bên kia vẫn chưa từ bỏ ý định với Silhouette, đúng không?"
"Uhm, đúng thế. Cậu có ý gì hay ho à pháp sư?"
"À, tôi có thể dễ dàng đặt một lời nguyền lên hắn."
"... Vừa nghe thôi có vẻ đáng sợ đấy. Lời nguyền sao ..."
Silhouette hơi nhích lông mày của mình. Tôi không rõ, nhưng ma thuật thuộc tính bóng tối có thể yểm một lời nguyền bắt buộc và không gây ảnh hưởng gì khi bên kia bên thực hiện theo. Thiết nghĩ đây là cách hiệu quả nhất.
"Cô có biết Zabit đó đang ở đâu không?"
"Tôi biết mọi thứ. Hắn đang ở giáo đường. Ngọn tháp cao nhất trong thành phố này ở quận phía Bắc"
Silhouette đứng dậy, và tấm rèm che bức tường được mở ra, và tòa tháp cao nhất thành phố kia đang lung linh ánh sáng dưới bầu trời đêm. Thật ra khi tới đây, tôi đã thấy nó một lần. Tôi đã tưởng đó là tháp đồng hồ, nhưng có vẻ không phải vậy.
Hình dáng trông rất giống với tòa tháp mười hai tầng ở Asakusa thời Minh Trị - Đại Chính. Tôi đã từng thấy nó trong sách bài tập lịch sử. Chà, tôi không nghĩ ngọn tháp thời đó lại sáng đèn như cái này đâu. Tuy nhiên có vẻ nó hơi gần nhỉ.
"Hắn có vẻ sống ở một nơi khá là hào nhoáng mặc dù là trùm của một tổ chức tội phạm ha".
"Chẳng qua do bề ngoài hắn giả thành một thương gia. Còn tôi thì chỉ sở hữu ngôi đền đó với danh nghĩa. Nên người dân thành phố còn chẳng biết chuyện đó."
Khi Silhouette nói thế, có tiếng gõ cửa rồi một cô hầu gái bước vào nói "Xin phép". Và, cô ta thì thầm gì đó với Silhouette rồi rời đi ngay lập tức.
"Có chuyện gì à?"
"Cái lũ trong ngục đã bị đầu độc một lúc trước. Có vẻ là bị tấn công dưới sự chỉ đạo của Zabit. Cơ bản là vì nó sẽ đe dọa hắn nếu việc chúng truy lùng tôi bị lộ."
"Thế, cô có thể miêu tả cho tôi về đặc điểm của tên Zabit này không? Ngoại hình của hắn ấy"
"Uhm, hắn đeo một đôi kính gọng vàng với mái tóc thưa và bộ râu dài. Tuổi cỡ ba mươi, cơ thể như một tên béo ục ịch. Và đôi mắt hắn làm người ta rất khó chịu."
Tôi nghĩ cái cuối là cá nhân Silhouette mà ra, nhưng nhiêu đó cũng đủ để tìm rồi. Như thường lệ, tôi mở bản đồ lên trong không trung và tìm kiếm về Zabit. Tìm thấy rồi. Hắn đang ở trong một căn phòng ở tầng trên cùng.
Silhouette ngạc nhiên khi thấy hình phác thảo tòa tháp hiện trong không khí, nhưng bỏ qua cái đó. Chà, khoảng cách và hướng là như thế này...... Okay được rồi nhỉ?
"Tôi đi một chút nhé"
.
"Huh?"
Dùng [Teleport] từ phòng của Silhouette, tới tầng trên cùng của tòa tháp đằng kia, khoảng cách bấy nhiêu đó thì chỉ trong một lần dịch chuyển là được.
Cảnh quan thay đổi, và tôi chạm mắt với người đàn ông với mái tóc thưa đang ăn dở miếng bít tết dày kia.
"Kẻ nào đó?"
Hai bộ râu dài như con cá trê và cặp kính gọng vàng xấu tệ. Bộ đồ hắn mặc cũng giống người Trung Quốc xưa. Có lẽ tên này đúng là Zabit rồi. Tôi quyết định im lặng và túm lấy cổ áo hắn, rồi một lần nữa [Teleport] về phòng Silhouette.
"Guoh!?"
"Cái gì!"
Giọng tên Zabit khi bị ném xuống sàn với giọng kinh ngạc của Silhouette cùng đồng thanh. Ừm, bắt cóc hoàn tất. Chỉ mất 5 giây để hoàn thành. Thật sự là tôi đã quen với việc này rồi.
"Mày là ai? Đây là đâu? Mày có biết tao là ai không hả!?"
Zabit lườm chằm chằm tôi với cái nĩa xiên thịt, hét lên với khuôn mặt đỏ gay. Khi ánh mắt hắn chạm tới chỗ Silhouette, hắn há hốc miệng cơn giận dữ và hoảng loạn kia bay mất.
"Huh, cái này là do mày làm à? Thật ngu ngốc, nếu mày chịu im lặng rời đi và để lại ghế thủ lĩnh cho tao thì cuộc đời mày sẽ không bị hủy hoại rồi".
"Như tao đã nói nhiều lần trước, tao không thích làm việc dưới quyền mày. Đây là cảnh báo cuối cùng, đừng đả kích tao nữa".
"Một rừng không thể có hai hổ. 'Hắc Hồ Điệp' cũng vậy. Nếu mày không nghe lời, đã đến lúc hủy bỏ. Này, tên kia!"
Tôi bị bất ngờ và bất giác tự chỉ mình. Oh, tôi à?
"Giết con đàn bà này. Và tao sẽ cho mày số tiền và đàn bà mày thích. Tao cũng sẽ cho mày một ghế dưới quyền tao ở 'Hắc Hồ Điệp' và giúp tao điều hành nó"
"Ngươi bị thiếu máu não à?"
"Guho!?"
Tôi bắn một viên đạn yểm phép tê liệt lên tên Zabit với khẩu Brunhild. Tên Zabit dính phải viên đạn ấy bị tê liệt và đổ sụp với cái mặt hôn đất mẹ.
"Cậu giết hắn rồi à?"
"Hắn chỉ bị tê liệt thôi. Còn sống và còn ý thức. Nhưng không thể di chuyển dù là một ngón tay "
Tên Zabit đang nằm sấp mặt kia để lộ mỗi cái lưng và cái chân của hắn, và duy có đôi mắt hắn là di chuyển. Và bởi vì có ý thức, giọng nói chúng tôi cũng đến được chỗ hắn. Khom người, trong khi nhìn vào mắt hắn tôi nói với giọng vô cảm hết mức có thể.
"Hey, nghe tao nói này. Tao sẽ đặt một lời nguyền lên mày. Nếu mày không phá vỡ lời hứa, không có ai bị thương cả. Này nhé, đừng động vào Silhouette lần nào nữa. Và không chỉ mày. Cả lũ tay chân của mày nữa. Nếu một thằng vi phạm, lời nguyền sẽ được kích hoạt, và cơ thể cả lũ bọn mày sẽ bị tê liệt. Chẳng bao lâu, trái tim cũng bị tê liệt nốt...... Mày biết cái gì sẽ xảy ra sau đó mà, đúng không?"
Vẻ kinh hoàng hiện lên trong ánh mắt Zabit. Có vẻ là hắn đã hiểu ngắn gọn nội dung một cách rõ ràng rồi đấy.
"Tất nhiên lời nguyền sẽ không kích hoạt nếu bọn mày không làm gì vi phạm. Bọn mày vẫn có thể sống bình thường. Nhìn đường một chút đi, okay? Ai biết lũ cấp dưới sẽ làm gì mà không được sự cho phép của mày, hoặc nếu mày nhờ ai đó, lời nguyền cũng được kích hoạt. Lúc đó thì đừng trách..."
"Bóng tối hãy đến đây, trừng phạt kẻ tội nhân mang trong mình trọng tội [Giltiker]"
Niệm chú lời nguyền đã kích hoạt, và một dấu ấn hiện trên trán Zabit. Đây là bằng chứng đã bị nguyền rủa.
Dùng [Recovery] để hóa giải [Paralysis]. Tên Zabit phản ứng với tôi bằng đôi mắt đầy sự giận dữ và thù ghét.
"Mày đã làm gì tao?"
"Không phải tao vừa nói là 'lời nguyền' đấy thôi. Hay muốn thử? Thích lì lợm sao? Nó đang phát tác đấy"
"Lời nguyền sao? Thật ngu ngốc ... Oh, wah! N..ngón tay tao! Giác cảm ở ngón tay tao!"
Zabit hoảng loạn trong khi nắm chặt lấy ngón cái tay phải của hắn. Đã phát tác rồi sao? Chà, hắn đã vi phạm lời nguyền mà. Với cái này thì hắn sẽ không dám chống đốinữa đâu. Mọi việc đã xong, và đe dọa bấy nhiêu cũng đủ, nên tôi chuyển tên Zabit về lại căn phòng của hắn bằng phép thuật vô thuộc tính [Gate].
Nhiệm vụ hoàn thành.
Từ giờ hắn sẽ không dám động vào Silhouette nữa đâu, và hắn sẽ cần quản lí lũ tay chân...để không bị dính lời nguyền.
Ngoài ra, nếu nội dung lời nguyền bị phát giác, kẻ phản bội cố giải thoát cho Zabit khỏi lời nguyền sẽ không còn thuộc dưới quyền Silhouette nữa. Vì thế chỉ có một người duy nhất biết lời nguyền đó. Và tôi cũng mong tìm được kẻ nào làm được như vậy.
"Uhm, là vậy đó. Silhouette sẽ không bị dính vào mấy chuyện này lần nữa. Bởi vì hắn sẽ làm trùm ở 'Hắc Hồ Điệp' này, tôi nghĩ hắn sẽ bỏ qua chuyện đó thôi"
Silhouette đứng trơ ra nãy giờ gật đầu nhẹ như đã hiểu được tình hình, và cô cười nhẹ.
"Nó đúng thực là lời nguyền à. 'Hắc Hồ Điệp' sẽ không còn phá rối tôi nữa. Tôi cũng sẽ tránh xa nó bởi tôi không muốn dính vào điều mình ghét. Thật tuyệt... Vấn đề mà tôi trăn trở bấy lâu đã được giải quyết quá nhanh gọn".
Silhouette nói với giọng ngạc nhiên pha chút ngưỡng mộ.
"Thế thì, như thỏa thuận cô sẽ hợp tác với tôi chứ?"
"Tất nhiên. Tôi sẽ làm hết sức có thể"
Ngon. Tôi đã có được tổ chức tình báo rộng nhất thế giới này. Cái này là điều cần thiết cho việc chinh phục lũ biến thể sẽ xuất hiện sau này. Vì nơi này không có Babylon mà. Giờ, vấn đề là.......
"Nhân tiện, bây giờ cậu tính làm gì? Chúng ta có nên xuống dưới lầu chơi không? Cậu có đặc quyền riêng đấy"
"Chơi? Đặc quyền?"
Trong một khoảnh khắc, tôi không hiểu Silhouette đang nói gì, nhưng rồi tôi thấy nụ cười tinh nghịch của cô và tâm trí tôi mới bừng tỉnh.
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ làm liền ngay và luôn đấy ..."
Silhouette đến với tôi bằng cách ấn mạnh ngực cô vào. Wow, sức hủy diệt thật là Perfect!
"À tôi xin lỗi! Giờ đã muộn rồi, xin lỗi vì điều ngày hôm nay nha! Chi tiết tôi sẽ gửi cô vào ngày sau! Vậy nên, chúc ngủ ngon!"
"Oh, tiếc thật."
Cô ấy làm một cái nhìn trêu chọc và cười khúc khích, và tôi dịch chuyển về thế giới bề mặt với [Dịch chuyển không gian].
Tôi không có hứng với việc 'lái máy bay' lắm... (Note: Ủa vậy chứ em Lean thì sao ta @@!)
Tôi cần phải nói rõ ràng. Tôi không thích nó. Đúng vậy tôi không thích nó. Bởi vì chuyện này vô cùng quan trọng nên tôi phải nói hai lần.
............ Haaa.