Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 259 : Những Vị Thần Và Bữa Tiệc
Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Isekai No Kami Team
[Thế, nó ở đâu?].
[Đâu đó trong khu vực này ~ nanoyo. Chị không thể nắm bắt được vị trí chính xác vì nó ngay lập tức biến mất ~ noyo]
Tôi mở bản đồ lên ở trong sân sau khi chúng tôi quay về lâu đài và yêu cầu Karen-neesan chỉ vị trí mà chị ấy cảm nhận được thần lực. Và nơi chị ấy chỉ vào là phía đông nam tính từ đây, nằm trong Đại thụ hải, sau khi vượt qua Thánh quốc Ramisshu và gần đến vương quốc Lail.
Hmm, phạm vi khá lớn. Không biết có thể tìm thấy ai đó ở đấy hay không nữa. Mà nhắc mới nhớ, Moroha-neesan cũng đang ở trong Đại thụ hải khi chúng tôi gặp chị ấy. Tôi đoán có một vị trí mốc để các vị thần giáng trần ở đâu đó trong khu vực này.
[Nên nói sao nhỉ? Người ấy… không, vị thần ấy… có thể sử dụng sức mạnh gia thần trong thế giới này hay không?].
[Thẳng thắn mà nói thì sẽ ổn cả thôi. Bọn chị “không được phép can thiệp vào thế giới này bằng sức mạnh gia thần của mình”, nhưng được phép sử dụng nếu nó “làm cho bọn chị trở nên giống như con người”. Cũng có nghĩa là sự can thiệp của bọn chị sẽ không thành vấn đề miễn là không sử dụng sức mạnh gia thần ~ noyo. Có rất nhiều kẽ hở để lách luật ~ noyo]
À, vậy ra những cô chị của tôi không thể dùng thần lực của họ trừ trường hợp đối phó với tên thần cấp dưới. Tuy nhiên, nói đến Moroha-neesan, chị ấy vô dụng đến mức mà tôi thắc mắc chị ấy có dùng sức mạnh gia thần của mình hay không.
[Chị đoán vị thần đó cũng đang tìm kiếm sự hiện diện của thần lực, nhưng khác với những lần trước, thần lực của Touya-kun đã được ẩn đi hoàn toàn, thế nên tên đó không thể cảm nhận và tìm đến nơi này được ~ noyo]
Unuu. Thế có nghĩa là chính tôi phải đi tìm họ? Tôi cảm thấy hơi miễn cưỡng khi phải làm điều đó. Có cách nào để khỏi phải đi… Chuyện tăng số lượng kẻ phiền phức thì đúng là… ui-ui-ui!!
[Em đang nghĩ gì đó rất vô duyên có đúng không ~ noyo?].
[Đau quá! Tha cho em!]
Má tôi đang bị Karen-neesan kéo căng ra. Độ nhạy bén của chị ấy về những điều này là vô song đến mức độ thần thánh! Mặc dù chị ấy đúng là thần thật!
[Có chuyện gì đang xảy ra vậy?].
[Ah, Moroha-chan]
Trong khi tôi đang nghĩ vậy, cô chị còn lại chui ra từ đâu đó. Lẽ đương nhiên khi Moroha-neesan cũng cảm nhận được nguồn thần lực ấy giống như việc Karen-neesan nhận ra nó.
[Có vẻ như Karen-neesan cũng cảm nhận được nó].
[Phải, tôi đã nhận ra ~ noyo. Thế nên chúng tôi đang bàn về việc có nên đi chào hỏi vị thần đó hay không đây ~ noyo]
[Mà, mặc dù tôi không muốn gặp cho lắm. Nhưng tôi quan tâm việc người xuống là ai. Tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu không phải là tên nào đó như Thần Hủy diệt]
Cái đó nguy hiểm vê lờ ra ấy! Tôi muốn anh chàng như thế phải lượn ngay về Thần giới gấp!
[Không ai có thể hạ phàm trừ phi được Thần Thế giới cho phép, thế nên tôi không nghĩ sẽ là vị thần xấu tính nào đó giáng trần đâu. Có lẽ là ai đó như Thần Rèn, Thần Nông nghiệp hoặc Thần Thương mại].
[Muu… Thần Rèn hay Thần Nông nghiệp thì ổn, nhưng Thần Thương mại… có hơi đáng lo ~ noyo].
[Quan hệ của Karen-neesan với Thần Thương mại không tốt lắm đúng không?] – Moroha.
Trong khi nghe phân tích về những vị thần từ 2 cô chị, một lần nữa tôi nhận ra rằng ngay cả trong các vị thần cũng có những người tốt và những kẻ xấu tính.
[Còn về tôi, tôi sẽ không phàn nàn gì nếu người hạ phàm là Thần Đao(1), Thần Thương hay Thần Chiến tranh(2) chẳng hạn. Vì Touya-kun không “thỏa mãn” được tôi]
<(1)Thần Đao (刀神 – Đao Thần) mà Eng ghi là Thần Katana (Katana God).
(2)Jap là 武神 (Vũ/Võ Thần – Thần Chiến tranh). Cơ mà tui không hiểu sao Eng lại dùng từ God of Military Arts (Thần nghệ thuật quân sự, hay còn gọi là giỏi bày mưu tính kế ấy, gọi là “Thần Quân sư” cũng dc) thay vì God of Wars, nghĩa khác nhau hoàn toàn>
Ờm, thế thì cho em xin lỗi nhá. Em cảm thấy như cực hình mỗi khi chị lôi em ra mà đào tạo đấy, có biết không? Thực sự đến mức mà những khi đó tôi hoàn toàn vô dụng. Tất cả cũng vì Moroha-neesan đấu với tôi bằng những đòn lấy mạng thực thụ! Và cứ thế, kết quả những trận đấu kiếm thuần túy với chị ấy là 52 trận “toàn bại” trên tổng số 52 trận, bộ có gì không hợp lý hửm?
Tôi không biết Thần Đao và Thần Thương, nhưng có lẽ cũng giống như tên gọi thôi. Hơn nữa, dùng họ để thay thế vị trí của tôi đúng là… tốt. Nếu họ có thể trở thành đối thủ của chị ấy, tôi sẽ rất vui…nhể?
[Sao cũng được. Dù sao thì chúng ta hãy đến đó xem xét đi. Có lẽ sẽ có phản ứng nếu chúng ta giải phóng thần lực của mình ở đó].
[Tôi cũng đoán vậy ~ noyo. Phía bên kia cũng nên làm quen với Touya-kun. Có lẽ sẽ ổn cả thôi ~ nanoyo]
Tôi ngay lập tức mở [Gate] và chúng tôi đi tới biên giới Vương quốc Lail, nơi tôi đã làm thịt con Scorpinas. Từ đó, chúng tôi đi về phía Đại thụ hải.
[Ủa, các chị không thể bay như đã từng làm
[Không hẳn là không thể, nhưng chị đoán nó có thể tạo thành chút rắc rối vì bọn chị không thể dùng thần lực được]
Người trả lời là Moroha-neesan. Cuốc bộ đến tận Đại thụ hải thì hơi bị chát à nha… Ah, tôi có nên dùng “cái đó” mà tôi vừa moi ra trong ‘Warehouse’ vài hôm trước?
Tôi lấy ra “cái đó” từ trong [Storage] và trải nó trên mặt đất. Nó có kích thước khoảng 4.5 tatami.
[Touya-kun, cái gì thế ~ nanoyo?].
[Là thảm phép thuật, em đoán vậy. À mà cứ ngồi lên nó đi. Nhanh nào]
Tôi ấn Karen-neesan và Moroha-neesan đang không biết thứ tôi mang ra là gì ngồi lên tấm thảm. Sau đó tôi cũng ngồi xuống trước mặt họ. Sau đó, tấm thảm bắt đầu lưng lửng cách mặt đất 1m.
[Được rồi, khởi hành]
Chiếc thảm bắt đầu từ từ tiến về phía trước. Nhân tiện, 1 rào chắn đã được cài đặt xung quanh tấm thảm ngay khi nó hoạt động, thế nên chúng tôi không thể nào rơi xuống hoặc bị áp lực gió. Và, tôi cũng đã yểm [Invisible] lên chúng tôi, thế nên mọi người xung quanh sẽ không thể nhìn thấy.
[Hể ~. Thật dễ chịu ~ nanoyo].
[Chỉ có vấn đề là người điều khiển tấm thảm sẽ không thể bay trong một thời gian dài nếu không có 1 lượng pháp lực đáng kể]
Có vẻ như cả 2 đều đã quen với nó, thế nên tôi tăng cả độ cao lẫn tốc độ. Mặc dù đúng như dự đoán, tôi không thể làm động tác nhào lộn được.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi tiến vào không phận của Đại thụ hải. Tôi ngay lập tức dừng thảm bay và cả 3 chúng tôi đứng lên.
[Em sẽ thử giải phóng một chút thần lực]
Ngay sau khi tôi “Giải phóng thần uy” một chút, một nguồn thần lực tương tự cũng xuất hiện từ cánh rừng phía xa. Vị thần ấy thông báo cho chúng tôi biết vị trí của mình như là câu trả lời sau khi nhận ra sự hiện diện của chúng tôi à?
[Ửm?] – Moroha.
[Oya?] – Karen.
Karen-neesan và Moroha-neesan ở phía sau lưng tôi trên tấm thảm đang trưng ra loại biểu cảm chết lặng.
[Có vấn đề gì sao?].
[Không, chỉ là nguồn thần lực vừa mới phát ra…].
[Chị có thể cảm thấy có vài người ở đó ~ noyo]
Chị nói gì cơ?
Tôi chưa “thông” cho lắm… Cái quái gì vậy!? Ý chị nói là có nhiều vị thần đang ở đó?
[Chuyện này nghĩa là sao?].
[Ai mà biết… Dù sao thì chúng ta sẽ hiểu khi đến đó ~ noyo. Touya-kun, đi thôi ~ noyo!]
Hiện tại thì tôi éo còn gì để nói, chúng tôi sẽ hiểu chuyện qué gì đang diễn ra sau khi tới đó. Và giờ thì, tôi điều khiển tấm thảm bay về hướng mà tôi cảm nhận được thần lực.
Tại một vị trí trong rừng, tôi có thể nhìn thấy ai đó. Không, là vài người đang ở đó.
Khi chúng tôi đến gần hơn, âm thanh của điệu nhạc vui nhộn hòa cùng tiếng cười vui vẻ và mùi thơm của thức ăn có thể cảm nhận được rõ ràng.
[…Chuyện này nghĩa là sao?].
[Ôi trời đất ơi…] – Moroha.
[U chòa ~ … ~ nanoyo]
Một bữa tiệc. Đúng thế, chính nó và đồng bọn.
Bên trong khu rừng, một thanh niên đang chơi đàn mandolin, một cô bé mặt đỏ gấc đang uống rượu, một người phụ nữ đang nướng thịt trên đống lửa trại, và 1 ông chú đang ăn các loại quả trong khi mỉm cười.
Vụ án gì đây?
Sau khi bước xuống khỏi chiếc thảm, tôi xoay lại nhìn Karen-neesan đang đứng sau lưng tôi.
[Họ là Thần Âm nhạc, Nữ thần Rượu, Nữ thần Săn bắn và Thần Nông ~ nanoyo]
Thiệt đó hở!? 4 vị thần đã giáng trần, oắt đờ lợn!?
Trong khi tôi đang chết lặng, cô bé đã chú ý đến chúng tôi và vẫy mạnh tay hào hứng.
[Ồồồồh ~! Là Nữ thần Tình yêu và Nữ thần Kiếm ~! Nhậu đêêê ~!]
Cô bé tóc dài màu xanh trong suốt có vẻ ngoài chỉ 7 tuổi là cùng, thậm chí còn nhỏ hơn Sou, đang ve vẩy một cái chai cổ cao mà nhìn kiểu gì cũng ra một chai rượu chính hiệu. Cái này ổn không vậy!? Con bé đó là Nữ thần Rượu sao!?
Người cầm cây đàn mandolin hẳn là Thần Âm nhạc. Anh ta là 1 chàng thanh niên đẹp mã với mái tóc vàng và vẻ ngoài nằm trong khoảng đôi mươi. Mặc dù nở nụ cười dịu dàng, anh ấy vẫn không ngừng việc chơi nhạc.
Có lẽ anh ấy thuộc loại thể hiện cảm xúc thông qua điệu nhạc. Vì thực tế thì, anh ấy đã thay đổi giai điệu đang chơi sau khi nhận ra chúng tôi.
Còn người đàn ông đang ăn hoa quả thì luôn luôn mỉm cười. Ông ấy lim dim mắt với dàng vẻ bình yên, mái tóc màu nâu đơn giản hòa chung bầu không khí giản dị bao quanh ông ấy. Chắc đây là Thần Nông.
Nếu là vậy, có nghĩa người phụ nữ còn lại có mái tóc đuôi ngựa màu xanh lá là Nữ thần Săn bắn. Một cây cung và mũi tên được làm sơ sài đang nằm cạnh cô ấy.
Mặc dù cô nàng đang nướng thịt, nhưng đó có phải là thịt mà cô ấy đã tự săn không nhỉ? Cơ mà loại động vật nào mà có thịt y chang trong manga như vậy thế? Tôi khá là tò mò!
[Mọi người. Sao lại đàn đúm kéo xuống đây vậy ~ noyo? Dù có nhìn thế nào đi nữa thì, đối phó với một tên thần cấp cơ sở chẳng phải như thế này là quá nhiều sao ~ noyo?].
[Unya ~ Cái này khác. Chúng tôi không phụ trách chuyện về tên thần đó]
Nữ thần Săn bắn tóc đuôi ngựa trả lời Karen-neesan trong khi cắn miếng thịt nướng. Cô ấy là 1 người… một vị thần khá hoang dã. Mà ý cô ấy là sao khi nói không phụ trách vấn đề về tên thần cấp cơ sở?
[Người mà chúng ta phụ trách là cậu, Mochizuki Touya-kun].
[Tôi!?]
Ông chú mắt hí-… à không, Thần Nông ojii-san quay lại và chỉ vào tôi. Sau đó tôi lại chỉ ngón tay tôi vào chính bản thân mình.
[Ý ông là sao khi nói phụ trách Touya-kun?]
Moroha-neesan thay tôi hỏi ông ấy về những gì mà tôi đang thắc mắc.
[Ờm. Cậu ta đã nhận được thần chất từ Thần Thế giới-sama trong khi cơ thể là con người và đang dần hóa thành thần cấp cao như là “người phụ thuộc” của Thần Thế giới. Và nhiệm vụ của chúng ta, những tiền bối lâu năm thực thụ sẽ là hỗ trợ và chỉ dẫn để chắc chắn vị thần mới này có thể tự bước đi trong vị trí của mình…].
[Dì thế, chúng tui đã xớm quyết định ~ ! Và gồi xuống chơiiii ~!]
Đùùù! Nè! Thần Rượu-san, nhóc thẳng thắn có mức độ thôi chứ!
Qué gì đây? Một vị thần mà nói hạ phàm là xuống liền vậy đó hả? Bộ mấy vị thần quởn lắm hả!?
Nghe xong, Nữ thần Săn bắn cười với vẻ chân thành.
[À ~ cũng đã vài nghìn năm từ lần cuối chúng tôi xuống trần, thế nên mặc dù chúng tôi đã thực hiện “Nhân Hóa”
[Cùng uống nèooo ~! Đã nâu lắm gồi tui hông uống thứ gì đó ngoài gượu Thần dớiiii ~! Tui đang xay nhèèè ~! Thật toẹt dzờiiii ~!].
[Cũng đã một thời gian dài từ lần cuối cùng tôi cảm nhận phước lành của mặt đất. Nó thực sự rất ngon].
[……]
Thần Âm nhạc vẫn đang chơi nhạc cụ của mình, nhưng giai điệu bỗng trở nên nhanh hơn như thể đồng tình với 3 người kia. Cái người này sẽ không hé miệng ra à!?
[Tôi đang ngạc nhiên đây ~ noyo. Mấy người đã cố gắng đến thế nào để Thần Thế giới cấp phép cho vậy ~ noyo?].
[Không, không, đặc biệt dễ luôn ấy chứ. Khi chúng tôi nói rằng “chúng tôi muốn đi”, ngài ấy chỉ trả lời là “thế thì cứ đi”. Chúng tôi được bảo rằng nên theo dõi cậu bé từ dưới đây] – Thần Săn bắn.
[Làm ơn dừng việc dùng từ “cậu bé”…] – Touya.
Umuu. Kami-sama có thể đang cố giúp đỡ tôi, nhưng mọi người mà ngài ấy “ném xuống” đều có 1 hoặc 2 vấn đề…
[Thôi nào, đừng có toát mồ hôi nữa! Giờ thì cứ uống cái đã!]
Thần Săn bắn-neesan đẩy cho tôi một chiếc cốc gỗ với đầy rượu. Ừm, không phải là tôi không uống được, nhưng còn vấn đề tư tưởng nữa.
[Mà khoan, rượu này ở đâu ra vậy?].
[Ửm? Một bộ lặc trong khu gừng này đẽ tặng chúng tui sau khi cứu họ khỏi xự tấn công của dzài con ma thú ~. Mặc dù tui là Nữ hần Gượu, nhưng gượu của Hần dzới uống ghiết cũng dzô dụng như nước lã ~. Gượu ở đây gất ngon ~! Nó làm cho cậu cảm thấy zõ zàng được cái cảm zác “Đây là hương vị độc quyền của chúng tôi đấy! Rồi sao nào?” dzậy ~]
Thần rượu vừa nói vừa cười toe toét. Cô nàng đã say rồi à!? Tôi không hiểu rõ cô ấy, vì thế tôi cảm thấy lo lắng cho cô nàng như là lo cho 1 cô bé. Có ổn thật không thế!? Mặt đỏ gay luôn rồi kìa.
Sau đó, vị nữ thần đang được nói đến bước loạng choạng về hướng tôi và sau đó bám vào chân tôi. Cô ấy đang làm cái gì…?
[Touya-onii-chan
Sao cô lại biết về mấy món đó!? Đúng là tôi có một số trong [Storage], nhưng tại sao!? Đó có phải là quyền năng gì đó từ “sức mạnh gia thần” không…!?
[Ồ, nghe được đó ~. Nếu cậu có thứ gì như thế thì mau giao nộp đi. Chúng ta thiếu thức ăn nên đang gặp rắc rối đây. Hiện tại thì tất cả đều là người của Thần giới cả, hãy bỏ qua phẩm cấp mà quẩy nhiệt tình đi, thấy sao hả?] – Thần Săn bắn.
[Ý hay đấy. Tôi cũng muốn ăn thức ăn được thu hoạch từ mặt đất] – Thần Nông.
[………]
Thần Nông hưởng ứng lời của Thần Săn bắn, và Thần Âm nhạc thì tiếp tục chơi đàn với âm thanh *Po-ro-ro-ro*. Còn Karen-neesan và Moroha-neesan thì thở dài như thể đã bỏ cuộc.
[Chịu thôi. Không còn cách nào khác, nhỉ?].
[Cũng tốt thôi ~ nanoyo. Touya-kun. Nếu em có mang thức ăn thì lấy ra đi ~ noyo]
Tôi nghe theo lời mấy Nee-san và lấy đồ ăn thức uống ra từ trong [Storage], để lên trên 1 cái bàn đang chứa những món khác.
Thần Săn bắn càn quét đồ ăn trong khi Thần Nông thì từ tốn nếm thử chúng. Thần Rượu vẫn tiếp tục uống trong khi ăn vặt, thế nên mỗi người đều đang ăn đồ ăn mà tôi để trên bàn. Chỉ có Thần Âm nhạc là vẫn cứ tiếp tục ôm đàn mà chơi với giai điệu buồn. Cuối cùng thì Thần Rượu cũng không thể nhịn nổi nữa, thế nên cô nhóc nhét một xiên thịt nướng vào mồm anh chàng. Ngay sau đó thì giai điệu của anh ấy trở nên vui tươi. Đúng như tôi nghĩ, anh ấy liên kết với nhạc cụ của mình và truyền tải cảm xúc thông qua qua giai điệu. Cơ mà cái tôi muốn nói là dẹp nó qua 1 bên giùm đi.
Mấy cô chị của tôi cuối cùng cũng bắt đầu nghiêm túc tham gia tiệc tùng và trở nên say xỉn.
Gì đây trời?
_____Chuyển cảnh_____
[Chuyện quái gì đang diễn ra ở đây thế?].
[À, đó là vì họ đã làm việc không ngừng trong nhiều năm, thế nên ta nghĩ đến việc để họ có 1 kì nghỉ ở đó] – Kami-sama.
Mặc dù tôi mong thế giới này không trở thành một điểm đến để giải khuây của các vị thần.
Tôi nói ra suy nghĩ đó với Kami-sama qua điện thoại sau khi tách khỏi nhóm những vị thần đang tiếp tục buổi tiệc cho đến tận bây giờ.
Tôi bắt đầu tự hỏi việc để các vị thần giáng trần quá dễ dàng như thế liệu có ổn hay không, nhưng ngay sau đó thì nhớ đến mấy vị thần trong những truyền thuyết của Trái đất thì còn xuống vô tư hơn nhiều.
[Mà, ta không nghĩ họ sẽ quậy phá gì đâu, nên hãy đối xử tốt với họ. Mặc dù mọi thứ có thể trở nên rắc rối]
Ngài mới nói “rắc rối” có đúng không? Ngài biết là nó sẽ trở nên rắc rối có phải không!?
[Mặc dù ta đã nói về chuyện này, nhưng một ngày nào đó thần tính của cậu sẽ trở nên cao hơn cả họ. Tốt hơn hết là làm quen ngay từ bây giờ, đúng không?]
Cảm giác này là sao đây? Nó giống như việc một người con trai nào đó, sẽ trở thành giám đốc điều hành kế nhiệm, đang được đối xử như 1 nhân viên mới và được cha mẹ là giám đốc điều hành đương nhiệm gửi đến công ty rồi nói “Hãy làm quen với công việc!” vậy.
Tôi thở dài sau khi gác máy. Từ giờ tôi nên làm gì ~…?
[Touya-onii-chan! Đếnnnn uống với mọi người đi nào, sao đứng 1 mình vậy ~!? Rượuuu là một cây chổi ngọc ngà, quét sạch đi mọiiii buồn bã muộn phiền ~. Mà trước hết thì làm 1 ly cái đi ~!]
Thần Rượu say bí tỉ nói với tôi cùng nụ cười đắc ý. Cô nàng này say lắm rồi! Thậm chí còn tệ hơn, tôi đang bị dùng sức lôi kéo. Cái thể loại sức mạnh gì đây!? Đừng nói với tôi cô nhóc này là một bậc thầy túy quyền, càng xỉn càng “trâu” nhá!?
Tôi đã bị ép ngồi xuống bàn, và ly của tôi bị rót đầy rượu bởi Karen-neesan.
[Thế, Touya-kun? Êm đã tiến được pao xa dzới các cô gái đó rầu ~!? Nói thiệt dzới Onee-san đi nèo ~ nanoyo]
Karen-neesan cười gian xảo với khuôn mặt đỏ như ráng chiều.
[… Chị say rồi đúng không, Karen-neesan?].
[Chụy hông cóa xay ~ noyo ~. Chụy hòn-tòn-hông-xay ~ noyo. Fumu ~]
Chị say rồi! Quắc cmn luôn rồi! Chị nói đúng chất giọng của mấy cha nát rượu luôn kia kìa. Hơi thở của chị cũng trở nên kì lạ nữa.
Sau đó, tôi cố tìm kiếm sự giúp đỡ từ Moroha-neesan, nhưng chị ấy đã úp mặt lên bàn. Yếu vãiiiiiii!!! Nữ thần Kiếm yếu vờ cờ lờ!!
Vẫn tốt hơn nhiều so với việc chị ấy múa kiếm trong khi say xỉn, nhưng tôi ước gì chị ấy bất tỉnh sau khi cứu tôi khỏi những người này.
Nữ thần Rượu nốc ừng ực, trong khi Nữ thần Săn bắn cười một nụ cười khô khốc. Thần Nông chỉ đơn giản là ngồi đó thưởng thức đồ ăn, và Thần Âm nhạc thì tiếp tục chơi nhạc. Nhìn khắp nơi cũng chả kiếm ra nổi 1 đồng minh.
Thiệt-tình! Giờ tôi đã hiểu ý nghĩa của câu nói “Đừng có động đến thần linh nếu không muốn dính lời nguyền”.