Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 238 : Thủ Phủ Heiron Và Hội Ngộ
Isekai No Kami Team
Kinh thành trước đây của Yuuron, thành Shenhai đã bị biến thành một đống đổ nát. Mặt đất thì biến đổi quá nhiều và không còn dấu vết gì của một thủ đô tuyệt đẹp nữa.
Đây thực sự là sức mạnh của một đòn tấn côngcó thể thổi bay tất cả từ loại cao cấp, thậm chí là ở tận đây. Hiện tại chỉ đứng ở nơi này thôi cũng đã đủ để tôi hiểu điều đó.
Sau khi chúng tôi dịch chuyển đến từ Brynhild và đang nhìn xung quanh thì Kohaku gầm gừ như để cảnh báo về thứ gì đó…
Từ hướng mà Kohaku đang nhìn chằm chằm, những kẻ lang thang mặt mày bặm trợn xuất hiện từ đâu đó và tiến đến gần chúng tôi. Tất cả chúng đều cầm dao hoặc rìu trong tay.
[Này nhóc. Nếu còn yêu đời thì để lại tất cả tiền bạc và phụ nữ rồi cút xéo]
Một người đàn ông trong số đó nói với tôi trong khi cười đê tiện. Phụ nữ mà ông ta đang nói đến chắc ám chỉ Tsubaki-san đang ở cạnh tôi.
[Vụ gì đây?].
[Thần nghĩ có lẽ chúng là 1 nhóm trộm cướp đang đào bới tìm những vật có giá trị bị chôn vùi trong kinh thành]
Vậy ra chúng giống như linh cẩu à? Mà kệ đi. Dù gì thì chúng cũng đang có ý định xấu đối với tôi.
[Này thằng oắt, mày không nghe tao nói à?].
[Nghe chớ. Tai tôi vẫn còn tốt lắm]
Chúng nghĩ tôi đang quăng bơ chúng à?
[Triệu tập hỏa năng, cơn thịnh nộ đỏ thẫm, “Explosion”]
Tôi đang ở giữa một đống đổ nát và tôi dùng phép thuật phát nổ vì cũng chẳng còn gì để e ngại cả. Âm thanh kinh hoàng vang vọng khắp nơi xung quanh. Hửm? Rõ ràng là pháp lực của tôi lại tăng lên. Đây cũng là ảnh hưởng của việc tôi biến thành thần sao?
Những lúc như vầy, tôi lại tự hỏi cuối cùng liệu tôi sẽ gia nhập hàng ngũ của những vị thần do hiện tượng này? Việc trở nên bất tử là điều mà tôi có thể cảm thấy vui mừng.
[Hiiiiiiiiiii!?].
[Hắn ta là một pháp sư! Chạy mau!!!]
Những tên cướp chạy tứ tán về mọi hướng với tốc độ như hack, bỏ lại tôi đứng đó với khuôn mặt chán nản.
Khu vực này dường như vô luật lệ con hơn tôi nghĩ lúc đầu nữa. Chúng ta nên nhanh chóng đến thủ phủ của vị Tân Thiên vương kia thôi.
Tôi chiếu bản đồ lên không khí và phóng to nó để nhìn những khu vực lân cận.
[Ừm…xem nào. Nơi đó có tên là Heiron, đúng không?].
[Vâng… nó ở đây. Từ vị trí hiện tại của chúng ta thì nó nằm hướng tây bắc] – Tsubaki.
[Được rồi, vậy chúng ra xuất phát thôi].
[Ch-chờ một chút. Hỏi nhỏ phát, chủ nhân. Ngài định bay đến đó đúng không?] – Kohaku.
[Ểh? Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?]
Mặt Kohaku và Tsubaki-san tái mét. Có vẻ như mọi người đều cực kì ghét việc bay trên trời.
Tôi cũng có thể dịch chuyển đến đó bằng [Teleport], nhưng tôi vẫn không quen với những đích đến ở tầm xa. Sẽ rất lãng nhách nếu như tôi xuất hiện ở trên sông hay mấy thứ đại loại vậy. Mà, chịu thôi. Tôi đoán cũng còn cách nào khác.
[… Tôi hiểu rồi. Tôi đoán mình có thể đến Heiron 1 mình sau đó mở [Gate] từ đó].
[Thần mong ngài sẽ làm vậy] – Tsubaki.
[Tôi cũng vậy] – Kohaku.
Chết tiệt. Tôi đáng lẽ nên tới đây bằng phi thuyền cao tốc “Gungnir” nếu biết trước được tình huống này. Cơ mà tôi vẫn có thể bay nhanh hơn chiếc phi thuyền đó.
Kệ, chả sao cả. Tôi chỉ việc phóng max speed đến đó bằng [Fly] thôi.
Tôi đã đến đích sau 3 phút bay hết tốc lực. Một thành phố lớn có thể nhìn thấy ở phía dưới tôi. Đó là thủ phủ Heiron à?
Tôi tự hỏi tại sao họ không thể chịu đựng điều này chỉ trong 3 phút? Sau đó tôi hạ xuống 1 khu rừng cách xa thủ phủ và mở [Gate] đến Shenhai.
Kohaku và Tsubaki-san bước qua cánh cổng [Gate] vừa mở ra.
[Giờ thì, chúng ta đi chứ? Mà quên, tôi nghĩ mình cũng phải ngụy trang đã]
Sau đó tôi dùng phép vô hình [Mosaic] lên xung quanh mình để thay thế cho màn che, rồi thay đổi toàn bộ quần áo của tôi. Đó là 1 phép thuật mà người từ thế giới cũ của tôi sẽ hỏi có thật là tôi đã lột hết hay không nếu chứng kiến nó.
[…Thật hào nhoáng ~ nee……]
Cái ấn tượng đó phát ra từ miệng Tsubaki-san, người vừa nhìn thấy hình tượng chiến binh quỷ bạc mà tôi vừa cải trang. Thiệt đó hở? Mặc dù tôi nghĩ trừ cái mặt nạ ra, Hakama đen và Jinbaori nhìn khá giản dị mà.
[Không phải là về màu sắc, nhưng vẻ ngoài của ngài quá dễ gây chú ý. Mặc dù chúng ta đang đi đạo chích, nhưng cái hình tượng này… Với 1 ninja thì chắc chắn đây là 1 sự cải trang thất bại]
Mumuu. Tiêu chuẩn của ninja gắt vãi. Kệ đi, cũng đâu phải là giờ chúng ta đi nẫng nó liền đâu.
Tôi đã cùng Tsubaki-san và Kohaku bước vào thủ phủ Heiron. Đã có 1 số rắc rối ở lối vào, nhưng chúng tôi cũng đã vượt qua sau khi hối lộ lính gác. Lúc đó tôi đã nhận ra rằng binh sĩ của đất nước này đã hoàn toàn vô dụng rồi. Họ không còn phù hợp với cương vị đó nữa.
Thủ phủ Heiron thực sự là 1 nơi theo phong cách Trung Quốc, với những căn nhà có cột đỏ ở giữa nhà để chống đỡ cho lớp mái ngói. Tôi cũng có thể nhìn thấy 1 tòa tháp cao. Các gian hàng nằm cạnh nhau kéo dài, và những thứ như là đèn lồng giấy cũng được treo lủng lẳng.
Tôi có thể nhìn thấy thứ giống như một tòa lâu đài lờn ở phía xa. Và vì nó đang được bao quanh bởi những bức tường cao chót vót, thế nên tôi không thể thấy rõ cho lắm.
Đây là 1 thị trấn mà nhiều thứ được xếp thành hàng dài trên phố. Tôi cũng nhìn thấy cả những người với vẻ mặt u ám đi qua lại. Chỉ là do tôi tưởng tượng sao?
[Vì lý do nào đó, hình như mọi người đang nhìn về phía này…].
[Mọi người đang nhìn ngài đó, chủ nhân].
[Đấy, đó là lý do mà thần đã nói ngài quá gây chú ý. Thấy chưa?]
Umuu. Thây kệ. Hiện tại thì không cần quan tâm chuyện này. Tôi sẽ suy nghĩ về nó khi chúng tôi bắt đầu hành động gì đó.
[Vậy, giờ chúng ta nên làm gì ạ?] – Tsubaki.
[Tôi muốn Tsubaki-san thu thập thông tin về những người lính sắt. Kohaku đi theo làm vệ sĩ cho Tsubaki-san. Hãy tìm những thông tin về vị trí của chúng cũng như người chế tạo, được chứ? Cô không cần quá liều lĩnh thăm dò đâu, cứ thu thập thông tin cho đến tối nay đi. Liên lạc với tôi nếu có chuyện gì xảy ra].
[Đã rõ] – Tsubaki.
[Cứ giao cho tôi] – Kohaku.
Rồi Tsubaki-san và Kohaku biến mất trong con phố nhộn nhịp.
Sau đó, tôi quyết định nghe ngóng từ cuộc trò chuyện của dân chúng để có được thông tin hoặc tin đồn về vị Tân Thiên vương này.
[Mình tự hỏi thu thập thông tin trong các quán bar liệu có phải là kiến thức cơ bản?]
Dù tôi nói vậy nhưng mặt trời vẫn còn trơ trơ trên đầu. Hay tôi nên đổi địa điểm thành cửa hàng nào đó? Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa ăn trưa.
[Ừmmm ~ xem nào… Ah, chỗ đó khá được, mình đoán vậy]
Tôi đi về phía 1 gian hàng bên lề đường, và ngồi xuống 1 chiếc ghế đầy dấu vết của thời gian. Có một cái menu được đặt trên bàn, nhưng tất cả món ăn ghi trong đó tôi đều chưa từng nghe qua trước đây. Thực sự tôi không hình dung được chúng. Cái món mà họ gọi là [Ramein Thịt] là gì? Chắc chắn là nó có thịt rồi đó, nhưng mà là thịt gì?
[… món mà ngài chọn?]
Tiếng nói người bán hàng vang đến tai tôi. Cậu ta nhìn tôi và có vẻ như đang nghi ngờ. Là do cái mặt nạ à?
[Ah ~, vậy thì cho một suất ramein thịt].
[Đã rõ. Một suất ramein thịt đung không ạ?]
Trong khi chờ món ăn của mình, tôi nhìn chằm chằm vào dòng người qua lại trên phố. Đột nhiên tôi nhận ra điều gì đó kì lạ. Tôi cảm thấy dường như có rất ít phụ nữ và trẻ em.
Mặt khác, tôi nhìn thấy những người lính trẻ tuổi với những miếng đệm vai đặc biệt có hình dáng như 1 cái đầu rồng. Đó là những người lính của thủ phủ này?
Một vụ án gì đó đã xảy ra và những cảnh binh này đang đối phó với nó?
[Của ngài đây, một ramien thịt].
[… chashuu-men?]
Sau khi nhìn vào món mì trong tô, tôi đã vô thức lẩm bẩm thế. Thế ra Ramein là Ramen á? Không, chúng khác nhau. Sợi mì này khá mỏng và ngắn. Nếu tôi phải nói chính xác thì nó giống như Somen.
Dù sao thì, tôi thử nhấm nháp 1 thìa nước súp bằng muỗng, nhưng nó quá nhạt. Sợi mì cũng dở ẹc. Cái này là thức ăn của bệnh viện hả? Thịt thì có cảm giác như thịt bò giòn. Ah, tôi tự hỏi nó có khá hơn nếu ngâm vào nước súp không? Ngâm xong… cắn… tôi đang nhai ruột xe hả trời?
Mà ý tôi là, ngay từ đầu thì đây là thịt gì…?
[Chủ quán, loại thịt này là gì…?].
[Đó là thịt bắp chân của con Troll].
[Khỏi thối]
Tôi đặt 1 đồng tiền lên bàn và đứng dậy.
Ông đã cho tôi ăn cái thứ thức ăn gì…? Thứ gì vậy hả…?
Tôi hét lên những lời ghê tởm như thế trong tâm trí và cũng có vẻ như tôi đang khóc, theo nghĩa khác.
Nơi này gần với Quỷ quốc Zenoasu, thế nên tôi nghĩ văn hóa ẩm thực của họ cũng bị pha trộn với nơi đó. Nếu là quý tộc với địa vị cao ở 1 mức độ nhất định, như Spica hoặc Sakura thì sẽ không cần phải ăn thứ gọi là thịt ma thú. Dường như lý do chỉ đơn giản là vì chúng không ngon.
Nhưng mà chúng tôi cũng đã ăn thịt rồng. Mặc dù, cuối cùng thì hương vị thịt bắp chân Troll thậm chí còn chẳng có tư cách mang ra so sánh với thịt rồng. Có khi nào loài rồng trở nên mạnh mẽ vì mục đích khỏi bị săn đến tuyệt chủng để làm thức ăn không nhỉ?
Giờ thì tôi muốn uống cái gì đó để làm sạch cổ họng mình, nhưng tôi không muốn vào một cửa hàng và dính phải thứ trời ơi nào nữa. Tôi ngồi trên tảng đá gần 1 cửa hàng, lấy ra 1 bình nước nóng từ [Storage] và uống một cách bình thường. Chưa từng nghĩ nước lã mà cũng ngon như thế này. Hửm?
[Chúng ở đâu?! Chắc chắn chúng vẫn chưa đi xa được! Mau tìm chúng!]
Vì lý do nào đó mà những người lính đang chạy khắp nơi trên phố có vẻ bận rộn, họ đang tìm ai đó à? Điều này có nghĩa là chuyện gì đó đã xảy ra.
[Này, ngươi đó! Ta chưa từng thấy mặt mi trước đây! Cái mặt nạ này là sao?]
Một trong số đó nói với tôi. Ah, tốt thôi. Tôi đã mặc trang phục quá gây chú ý mà. Nói cách khác, tôi đang bị nghi ngờ.
[Tôi là một mạo hiểm giả đang đi du lịch. Tôi mang mặt nạ là vì khuôn mặt tôi ngày xưa từng bị bỏng].
[Vậy sao? Tháo nó ra cho ta xem!]
Tôi bí mật thay đổi khuôn mặt mình bằng [Mirage] biến mặt thật thành giống như trong trí tưởng tượng của mình trong khi làm theo lời tên lính hách dịch. Tôi biến nó thành hình dạng kinh hoàng nhất tôi có thể tưởng tượng được sau đó tháo mặt nạ ra.
[Uu… H-hiểu rồi. Được rồi]
Tên lính chết trân khi thấy khuôn mặt kinh tởm. Trong khi cảm thấy hài lòng, tôi đã cố tình hỏi người lính 1 câu trong khi mang mặt nạ lại.
[Chuyện gì đã xảy ra? Có vẻ khá là ồn ào đấy].
[Bọn ta đang truy bắt những kẻ tấn công nhằm vào mạng sống của bệ hạ. Đó là 1 nhóm 3 người gồm 1 người phụ nữvà 2 người đàn ông. Có lẽ chúng là người của 1 trong những kẻ giả mạo khác]
Ố là la. Đây có phải là đặc sản của Yuuron, việc cử sát thủ ấy?
Tôi nghe nói là hắn ta đã bị tấn công trong sân của lâu đài hay đại loại vậy. Tôi lại nghĩ vấn đề lớn hơn nằm ở chỗ lính gác lâu đài lại để những kẻ xâm nhập tiến sâu vào vùng này. Mặc dù Thiên vương đã được lính gác bảo vệ trước khi bị cho lên bảng đếm số, nhưng dường như những sát thủ cũng đã trốn thoát.
[Trong số 3 kẻ tấn công, người đàn ông dùng bổng pháp
Người lính nói thế và nhanh chóng bỏ đi. Đất nước này vẫn nguy hiểm như thường lệ.
Nếu bạn nói nó không liên quan gì tới tôi, chắc chắn là vậy rồi. Nhưng người ta cũng nói rằng kẻ thù của kẻ thù là bạn, thế nên có lẽ tôi sẽ kiếm được vài thông tin hữu ích.
[Mình thắc mắc có thể tìm kiếm được không?]
Tôi mở bản đồ từ smartphone và không chiếu nó lên không trung vì tôi vốn đã quá nổi bật (mặc dù giờ nói cũng đã muộn rồi) và giảm phạm vi xuống thành toàn bộ Heiron.
[Tìm kiếm, người bị thương ở vai phải].
[Tìm kiếm hoàn tất. Tìm thấy một người]
Oh, tìm thấy anh ta này. Bởi vì phép thuật sẽ không có tác dụng nếu chỉ là một cơn đau, thế nên hẳn người đàn ông đó đã bị thương khá nặng, hoặc vai anh ta đang để trần.
Tôi cho rằng họ có thể chữa khỏi vết thương đó bằng phép thuật hồi phục, nhưng hình như không ai trong số họ có thể dùng phép quang thuộc tính. Chắc thuốc cũng không có nốt.
Tôi có nên đến đó và tìm anh ta ngay không nhỉ? Nhưng mà làm ơn miễn cho tôi cái vụ ôm bom cảm tử như lần ám sát tôi trước đây nhá.
[Anh ta ở đây]
Tôi ra khỏi đường phố, bước qua 1 con hẻm tối tăm rồi đi vào con đường được bao quanh là rừng tre dày đặc và hẻo lánh ít người qua lại.
Sẽ rất thú vị nếu có gấu trúc ở đây. Không, không thể nào có gấu trúc bình thường trong thế giới này. Trường hợp tốt nhất là con gấu trúc đó có 4 tay hoặc biết dùng kungfu.
Tôi bước đi trong nghĩ suy nghĩ về điều đó, nhưng sau đó tôi dừng lại và đứng tại chỗ.
Họ đã ở đây. Có 2 người phía trước, còn 1 người thì ở nơi khác. Tôi tập trung nhận thức của mình để tìm người còn lại. Phía trên!?
[Haaaaaaaaaa!!!].
[Ui chà…!]
Tôi né một cách suýt sao đòn tấn công của kẻ bay ra từbên trong những rặng tre
Người tấn công, sau khi tiếp đất lại ngay lập tức phóng về phía tôi, tung ra cú đấm của hắn từ cả 2 bên trái phải. Rồi lại tấn công lần nữa với 1 cú đá xoay mà tôi đã tránh được nó bằng cách lùi 1 bước tạo khoảng cách.
Tôi không thể làm tốt hơn vì hắn ta đang mặc áo choàng đen với mũ trùm, nhưng kẻ đó hẳn là phụ nữ, đánh giá từ giọng nói.
Tôi lấy 1 khoảng cách và chúng tôi đứng đối diện nhau. Người phụ nữ đưa tay vào thế rồi lao đến lần nữa. Ểh!?
[Haaaa!!]
Tôi chặn đòn tấn công bằng cách bắt chéo tay. Cái này, đây là… Hakkei!?
Như để trả lời, nắm đấm đối phương đã tiếp cận tôi và tấn công 2 cánh tay tôi như vũ bão với khoảng cách này.
Tôi nghiêng người sang 1 bên để tránh đòn và gạt chân kẻ đó vì không biết nên làm gì. Người tấn công mất thăng bằng và rút lui trong khi nhào lộn vài vòng. Do những độc tác đó, mũ trùm đầu của chiếc áo khoác đã tụt xuống sau để lộ khuôn mặt người phụ nữ bên dưới nó.
[Aaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!].
[!?]
Người phụ nữ vừa lấy khoảng cách ngạc nhiên nhìn tôi, cái người đột nhiên chỉ tay vào cô ấy và hét toáng lên.
Cô ấy không là ai khác ngoài người đã có 1 trận chiến dữ dội với Else hồi [Lễ hội cắt tỉa] ở Đại hải thụ – Sonia Paralem.
[Có chuyện gì!? Cô đang làm gì ở 1 nơi thế này!? Ah, có lẽ nào, người bị thương là Rengetsu-san?].
[… Cậu là ai?].
[Ểh? Ah đúng rồi. Nhìn thế này tất nhiên là cô không nhận ra tôi rồi]
Tôi vẫn còn che giấu nhân dạng của mình bằng chiếc mặt nạ, thế nên tôi tháo dây phía sau và cởi mặt nạ ra.
[Nhìn đây, là tôi nè!] –Touya.
[Là đứa nào?] – Sonia.
[Á đù???] – Touya.
Sonia-san giật mình và kinh ngạc nhìn vào khuôn mặt tôi sau khi tháo mặt nạ. Ah, tôi quên hủy [Mirage]!
Tôi nhanh chóng hủy bỏ ảo ảnh đang phủ trên mặt mình. Mặc dù Sonia-san có khả năng nhìn thấu ảo ảnh, nhưng cô ấy không thể nhận ra mà không kích hoạt mắt phép thuật của mình à? Ah, Yumina và Giáo hoàng cũng giống cô ấy nữa.
[Là tôi đây, Mochizuki Touya].
[Touya-dono!?]
Có vẻ như cô ấy đã hiểu được tình hình rồi. Nhưng mà tại sao Sonia-san lại ở Yuuron?