Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 233 : Rồng Biển Và [Phòng Thí Nghiệm]
Isekai No Kami Team
Phía tây nam của lục địa này, chính xác là đi về phía tây từ Đại Hải Thụ, là 2 hòn đảo. 1 hòn đảo lớn và hòn đảo còn lại có kích thước bằng khoảng 1/3 cái trước, cả 2 cùng nằm trên 1 đường thẳng kéo dài từ Đại Hải Thụ.
Hòn đảo lớn tên là Igrand, hòn đảo nhỏ tên Marlette. 2 Hòn đảo kết hợp lại tạo nên Vương quốc Igrette.
Vương quốc Igrette hiện không nổi bật về bất cứ phương diện và nguồn tài nguyên nào. Nơi đó có vẻ là 1 đất nước tuyệt vời với khí hậu ôn hòa và cảnh quan đẹp một cách hoang sơ do được bao quanh bởi biển.
So với những quốc gia khác thì nơi đây cứ như là 1 vùng nông thôn với nền văn hóa tụt hậu vậy, nhưng dù thế thì nơi đây vẫn có thứ gì đó khiến các nước khác không thể đánh bại được.
Đó là sự tồn tại của Rồng biển, chính là 1 con rồng biển.
Con rồng này sống gần bờ biển Igrette và được người dân ở đó coi là thần hộ mệnh. Khoảng 100 năm trước, khi Vương quốc Sandora xâm lược họ, có 1 truyền thuyết nói rằng con rồng này đã đánh chìm toàn bộ tàu của Sandora.
Cũng có 1 truyền thuyết khác được kể lại trên hòn quốc đảo đó. Nó nói rằng cái ngày mà có thể nhìn thấy được Rồng biển, họ sẽ có được nguồn lợi lớn.
[Thế, cậu có biết con Rồng biển đó không?] – Touya.
[Vâng. Đó là 1 trong những kẻ phụ thuộc của tôi. Về bản chất thì tên đó thích giao lưu với con người, thế nên chắc có lẽ vì thế mà hắn thích người dân sống trên những hòn đảo đó] – Ruli.
Vì nghe nói rằng ở đấy có 1 con rồng, thế nên sau đó tôi đã đi đến Vương quốc Igrette cùng với Ruli. Tôi ngồi trên lưng Ruli đã trở lại thành 1 con rồng khổng lồ, và hiện chúng tôi đang hướng về những hòn đảo đó. Mặc dù khá thoải mái, nhưng tôi vẫn tạo 1 lá chắn vì gió hơi bị mạnh.
[Ồ, tôi có thể nhìn thấy nó rồi] – Touya.
Những hòn đảo bị cô lập đã có thể được nhìn thấy ở cuối đường chân trời. Đó là Vương quốc Igrette à?
[Chủ nhân. Rồng biển đến chào đón ngài].
[Ểh?]
Sau khi Ruli nói, tôi nhìn thấy 1 con rồng đang ngước lên từ mặt biển. Nó khiến cho mặt biển nhấp nhô, và lắc lư cơ thể giống 1 con rắn của nó. Nó thực sự rất lớn, thậm chí còn lớn hơn Ruli. Nhờ có lực đẩy của chất lỏng
[Đã lâu không gặp, Rồng biển].
[Thật vinh hạnh khi Thanh Đế-sama lại ghé qua. Ngoài ra, Mochizuki Touya-sama, chủ nhân của Thanh Đế-sama, chào mừng ngài đến Igrette].
[Hửm? Cậu biết tôi là ai sao?].
[Vâng. Vì sự cố trên đảo Dragones đã được lan truyền giữa những con rồng]
Hồ hổ ~. Đáng ngạc nhiên là nó lại trở thành thứ gì đó tương tự như tin đồn đấy. Mà cũng đúng thôi. Chúng tôi đã giết quá nửa số rồng trên đảo đó mà. Lý do họ vẫn không có ác cảm với tôi hẳn là nhờ sức ảnh hưởng của Ruli.
Trên cơ bản, loài Rồng không hề mang ý thù địch với con người. Nếu ai đó đã từng cố gắng hết sức để đánh bại 1 con rồng, họ sẽ biết điều đó khó khăn như thế nào
[Nhưng mà, cậu cũng đã biết trước là chúng tôi sẽ đến đúng không?].
[Tôi đã nghe từ 1 chú chim “người quen”. Chính xác là, tàn tích Touya-sama đang tìm kiếm nằm sâu trong hang động mà tôi đang cư ngụ].
[Ah. Ra là vậy sao? Thế thì, tôi có thể nhờ cậu dẫn chúng tôi đến đó hay không?].
[Bẳng tất cả niềm vinh hạnh]
Chúng tôi đi theo con Rồng biển vừa bắt đầu bơi đi, uốn lượn từ bên này sang bên kia.
Rồng biển bơi đến hòn đảo nhỏ của Vương quốc Igrette. Rồi nó đi vào 1 hang động hẹp giữa những tảng đá sau khi chúng tôi đến gần bến cảng của Marlette. Chúng tôi cũng đi theo vào hang động. Sau đó 1 người 1 rồng được dẫn vào một không gian khá rộng lớn.
Nó giống như 1 căn cứ bí mật vậy. Tôi rời khỏi lưng Ruli và bước lên 1 tảng đá trong hang động.
[Tàn tích mà ngài đang tìm kiếm nằm ở cuối một hang động nằm sâu hơn theo lối đó]
Tôi đi theo hướng ánh nhìn của Rồng biển, dần dần tôi thấy hang động dẫn vào sâu hơn. Ra vậy, có phải nó nằm ở cuối hang động này không?
Đùa tí thuj ???? > Dường như họ có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, thế nên tôi đã để Ruli và Rồng biển lại đó, 1 mình tiến vào cái hang sâu. Bề mặt đá thì lởm chởm và ẩm ướt. Có phải vì nó bị nhấn chìm khi thủy triều lên? Tôi bước đi trong hang động có vẻ giống 1 cái hành lang trong chốc lát, và cuối cùng tôi cũng nhìn thấy những thứ ở cuối con đường ngay sau đó. Hình dạng là 1 hình cầu hoàn hảo. Tôi chỉ có thể nhìn thấy 1 quả cầu màu đen có đường kính chắc chắn là hơn 5 mét, nhưng có những viên pháp thạch trong giống như đá cẩm thạch được đính vào 2 bên của nó với những khe mỏng kéo dài khắp bề mặt. [Dù sao thì, cứ thử đổ pháp lực vào xem sao] Tôi đổ pháp lực hỏa thuộc tính vào viên pháp thạch màu đỏ. Sau đó, ánh sáng đỏ phát sáng từ viên pháp thạch chạy theo các khe hẹp nằm dọc trên bề mặt quả cầu. Trong khi đường ánh sáng đôi lúc bị bẻ gãy và đổi hướng trên đường đi, nó bao bọc hết quả cầu và quay trở lại viên pháp thạch màu đỏ. Những hòn đá màu lam, lục, nâu, vàng, tím phát ra những dòng ánh sáng theo cùng 1 cách như thế. Cuối cùng, khi ánh sáng trắng của phép thuật không thuộc tính chạy hết bề mặt quả cầu, nó phát ra âm thanh ồn ào như trả lời sai 1 câu đố và từng phần của bề mặt trượt qua lại, tạo nên 1 lối vào nhỏ. Lối vào lặng lẽ đóng lại khi tôi bước vào trong, và tôi thấy một hệ thống phép thuật được vẽ trên sàn nhà, bị phân tán thành từng mảnh, ở giữa là 1 làn ánh sáng mờ nhạt. [Á đù, chờ chút. Không lẽ cái này là……?] Các mẫu được vẽ trên những hình vuông. Mỗi cái trong số chúng đếu bị tách rời khỏi những mẫu khác cho phép chúng có thể dịch chuyển được. Một câu đố trượt ghép. Một trong những trò chơi có yêu cầu phải trượt các mảnh ghép sao cho chúng vào đúng vị trí. [01] [02] [03] [04]. [05] [06] [07] [08]. [09] [10] [11] [12]. [13] [14] [15] [16]. Đó là loại câu đố mà ô số [16] sẽ bị bỏ trống, và trong quá trình khôi phục nó lại như ban đầu, các mảnh phân tán sẽ được di chuyển bằng cách trượt, dựa vào vùng không gian trống đó. Cái này được làm từ trận pháp dịch chuyển trên sàn nhà. Phép thuật dịch chuyển có thể sẽ được kich hoạt sau khi tôi ghép đúng nó. Vấn đề là số ô vuông. Tôi đếm chúng, và đó là 1 ma trận 10×10, tức là tổng cộng có 100 miếng ghép. Không, chính xác thì chỉ có 99 mảnh vì 1 mảnh phải loại ra vì chừa không gian di chuyển mảnh ghép. Hơn nữa, chúng vẫn là những con số, nếu nó trở thành 1 bức tranh, độ khó của câu đố sẽ còn tăng lên thêm nữa. [Một câu đố quá là rắc rối…] Trong khi lẩm bẩm như thế, tôi trượt những mẫu trên sàn. Chuyện này kiến tôi nhớ lại, một thời gian rất lâu về trước, ông nội tôi từng nói rằng có 1 chút mẹo cho những câu đố trượt. [01] [02] [03] [04]. [05] [06] [07] [08]. [09] [10] [11] [12]. [13] [14] [15]. Trong trường hợp chúng được xếp như thế này, những mảnh nên được xếp đầu tiên là… [01] [02] [03] [04]. [05]. [09]. [13]. Những mảnh nằm ngoài nên được xếp đầu tiên rồi đến những mảnh nằm cạnh chúng. [06] [07] [08]. [10]. [14]. Giống như vầy, và cuối cùng… [11] [12]. [15]. Các mảnh ghép sẽ được sắp xếp lại với nhau. Dạng câu đố này sẽ được hoàn thành với phương pháp như thế bất kể số lượng mảnh ghép nhiều như thế nào. Vấn đề ở đây là câu đố này mang dạng 1 bức tranh. Tôi không thể di chuyển chúng khi mà vẫn chưa nắm rõ hình dáng toàn bộ bức tranh. Sẽ tốt hơn nếu có hình ảnh hoàn chỉnh sẵn nhưng mà… Tôi đã bỏ thời gian ra để lặng lẽ di chuyển câu đố. Việc lắp ghép mất quá nhiều thời gian, thế nên tôi đã quyết định nói Ruli quay về trước bằng thần giao cách cảm. 99 mảnh ghép vẫn là 1 con số khổng lồ… Bên cạnh đó, câu đố không phải dạng chữ số mà là dạng tranh mẫu. Như vậy tức là… Tôi không thể biết được pháp trận như thế nào mới là chính xác cho đến khi chúng được xếp đúng vị trí bên cạnh nhau. Nhưng mà, tôi vẫn tiếp tục cái việc trời ơi đất hỡi này. Sau đó, ánh sáng tràn ra từ sự kích hoạt phép thuật dịch chuyển trên sàn nhà khi tôi, bằng cách nào đó đã hoàn thành được câu đố, rồi tôi dịch chuyển ngay lập tức. _____Chuyển cảnh_____ Tôi đã bị cuốn vào cái xoáy nước khi dịch chuyển như mọi khi, và khung cảnh quen thuộc của Babylon hiện ra trước mặt sau khi mắt tôi đã thích ứng được với cường độ ánh sáng chói lòa. Tôi có thể nhìn thấy 1 tòa nhà màu trắngnằm giữa những cái cây đang đung đưa mình theo làn gió. Đó là ‘Laboratory’ à? Tiếp theo, có ai đó bước về phía tôi khi tôi bước ra khỏi trận pháp dịch chuyển về đi về phía tòa nhà. Là quản lý của ‘Laboratory’ sao? Cô ấy có mái tóc màu nâu với 3 búi tóc được buộc chặt lại với nhau, và cô ấy đang nhanh nhẹn bước đến đây. Nhìn vào vẻ ngoài thì trông như cô ấy nhỏ hơn tôi 1-2 tuổi. [Chào mừng anh đến với ‘Laboratory’. Tôi là thiết bị đầu cuối và là quản lý của ‘Laboratory’. Tên tôi là Atlantica, xin vui lòng gọi tôi là Tica] Tôi hơi ngượng một chút khi cô ấy nắm 2 tay lại trước bụng vào cúi đầu chào tôi một cách lịch sự [Tica, đúng chứ? Rất vui được gặp cô, tôi là-]. [Mochizuki Touya-sama đúng chứ ạ? Tôi đã được kể về anh từ giáo sư]. [Từ giáo sư sao?]. [Vâng. [Ngọc nhìn thấy tương lai](*) mà giáo sư đã chế tạo ra cho phép bà ấy nhìn thấy rằng Touya-sama ít nhất sẽ đến ‘Garden’ và ‘Laboratory’] <(*) Eng là The Jewel of Future Vision (Viên ngọc của tầm nhìn tương lai), Jap là 未来視の宝玉 (Vị Lai Thị Bảo Ngọc). Tóm lại đều gần nghĩa với nhau là [Ngọc nhìn thấy tương lai] ấy> Nhắc mới nhớ, đúng là có 1 tạo tác như thế ở trong ‘Warehouse’. Mặc dù nó đã không hoạt động khi tôi thử dùng nó. Theo Palshee, quản lý của ‘Warehouse’ thì nó chỉ có thể cho nhìn thấy người có cùng bước sóng sinh học với người dùng trong tương lai. Nói cách khác, tôi không thể kích hoạt nó bởi vì không có ai sở hữu tất cả thuộc tính phép thuật trong tương lai. Do đó, có nghĩa là sẽ không có ai sinh ra mà mang tất cả thuộc tính trong 5000 năm nữa kể từ giờ sẽ là trường hợp xấu nhất. Trừ phi dòng chảy lịch sử bị thay đổi. Tôi đã cho Linse thử nó để kiểm tra, và 1 ông già mà chúng tôi éo quen đã được hiển thị. Nếu đã vậy thì hẳn là không có bị hỏng. Tôi cảm thấy là lạ khi nhìn một “ông già” có thể thực chất chỉ đáng là “cháu chắt” của mình từ thời đại này. [Thế, đến nay thì Touya-sama đã thu thập được bao nhiêu Babylon rồi?]. [Đây là cái cuối cùng. Tôi đã tìm thấy những người khác và họ cũng đã liên kết với nhau]. [Tôi hiểu rồi. Điều này đã đủ để xác nhận anh là người tương thích. Tôi sẽ chuyển quyền sở hữu ‘Laboratory’ và tôi – Atlantica – theo sự phân phó của giáo sư sang cho anh] Sau khi nói vậy, Tica ấy ra 1 thanh nhỏ có đính vật giống như bông gòn từ túi áo ngực của cô ấy và đưa cho tôi. [Hãy ngậm nó trong miệng của anh] Tôi giữ cái que đó trong miệng mình theo lời cô ấy, và tôi được bảo là đưa nó ra sau vài phút. Tica nhận cái que bông gòn và tôi đưa, sau đó đưa vào miệng cô ấy. [Đăng kí hoàn tất. Gen của chủ nhân đã được lưu trữ. Từ giờ, quyền sở hữu của ‘Laboratory’và em, Babylon số 22, tên mẫu – Atlantica đãđược chuyển giao cho chủ nhân]. [Hả?]. [Có gì sai sao ạ?]. [Không, không có gì đặc biệt cả…] Nó không phải là 1 nụ hôn như trước giờ. Không, cái này mang nghĩa khác với việc tôi mong chờ nó, được chứ? Hoặc tôi có lẽ nên thừa nhận là mình hơi thất vọng tí xíu. Có lẽ cô gái này tự tạo ra phòng tuyến với một hành động như thế bởi cô ấy là một người chỉnh chu. [Vậy thì xin anh vui lòng đi theo lối này. Có thêm 1 việc nữa em muốn làm trước khi giải thích về ‘Laboratory’]. [Việc muốn làm?] Tôi bước vào 1 trong những tòa nhà của ‘Laboratory’ dưới sự dẫn dường của Tica. ‘Laboratory’ được chia thành nhiều tòa nhà, và mỗi cái trong số đó đều có mục đích khác nhau. Nơi chúng tôi bước vào là tòa nhà đầu tiên. Rõ ràng Cesca và những quản lý Babylon khác đã được sinh ra ở đây. Có rất nhiều vật thể khổng lồ như là viên nang ngủ đông giống như mấy cái trong ‘Alchemy Building’ được lắp trên tường. Một số chất lỏng phát quang mà tôi không biết là gì đang lơ lửng trong những cái ống trong suốt. Cũng có 1 số nguyên liệu được ngâm trong thứ gì đó giống như formalin đang trôi nổi trong mấy cái ống. Không nghi ngờ gì về việc nơi này được gọi là ‘Laboratory’. Nơi này bằng cách nào đó tương tự như 1 cơ sở nghiên cứu của con người (mặc dù có thể chính xác là giống y chang luôn), thế nên tôi có 1 chút khó chịu. Nó trông như có thể thậm chí tạo ra cả con người… Mà chẳng phải họ đã tạo ra được vài mống rồi đó sao? Mặc dù mấy nàng này thì giống như cyborgs Tica đưa tôi đến phía trước 1 chiếc máy hình trụ được lắp ở trong cùng của căn phòng và chỉ vào phần của chiếc máy đang hoạt động như là cửa sổ của một cái quan tài. Khuôn mặt của 1 cô gái trẻ đang nổi trong dung dịch và được chiếu bằng ánh sáng xanh có thể nhìn thấy qua lớp kính. Mái tóc dài màu bạch kim (có lẽ) của cô ấy cũng có thể nhìn thấy, nhưng tôi không thể nhận ra cô nàng vì chỉ có thể nhìn đến phần cằm thông qua cái cửa sổ. Thật khó hiểu vì đôi mắt cô ấy đang nhắm, nhưng có cảm gái mơ hồ rằng cô ấy giống như Tica đang ở cạnh tôi. Không, cô ấy cũng tương tự như tất cả các quản lý Babylon khác. [Đứa trẻ này là…?]. [Babylon số 29. Số cuối cùng. Cô ấy là em út của chúng em] Vậy là có tổng cộng 10 người? …… Có phải là cô ấy bị bỏ dở trong quá trình chế tạo, hoặc là có lý do gì đó để không thức tỉnh cô nàng à? Trong khi tôi đang nghĩ về những điều đó, Tica dội cho tôi 1 trái bom nguyên tử. [Đồng thời, cô ấy cũng là mẹ đẻ chúng chúng em – giáo sư Regina Babylon. Em muốn chủ nhân giúp em đánh thức cô ấy] ………………………………………………………Hở?