Isekai wa Smartphone to Tomo ni
Chương 225 : Mùa Xuân; Đất, Gió Và Lửa
Isekai No Kami Team
Đó là mùa xuân.
Trong thế giới này, những quốc gia có 4 mùa và không đủ 4 mùa nằm rải rác đan xen nhau, thế nên họ không thực sự thích việc chuyển mùa.
Ngược lại, dù thế nhưng vẫn có những người thích nó. Và người Ishen là để tâm chuyện đó nhất. Khoảng 70% công dân Brynhild đến từ Ishen thế nên điều này là tự nhiên khi mà chuyện giao mùa đã ăn sâu vào tiềm thức của họ. Tôi cũng đặc biệt tạ ơn trời đất vì Brynhild có đủ 4 mùa.
Còn sau đó, dọc theo con đường dẫn tới lâu đài là những cây hoa anh đào được trồng thử nghiệm đến từ Ishen. Vào thời gian mà tất cả chúng nở rộ hoa một cách rực rỡ thì chỉ có 1 điều để làm thôi. Đó là tổ chức tiệc.
Lẽ tự nhiên, những mạo hiểm giả rất thích tiệc tùng. Vì thế, những nhóm người uống rượu, ca hát và lăn lóc dưới tán anh đào xuất hiện như nấm sau mưa. Mà, họ không gây ra bất cứ vấn đề cụ thể nào, thế nên tôi quyết định làm ngơ cuộc thác loạn của họ vào thời gian này.
Có vẻ như người dân thị trấn cũng bị cuốn vào lễ hội ngắm hoa vào dịp này và đang tận hưởng nó. Trông họ dường như rất vui vẻ. Nhưng tất nhiên là tôi sẽ cho mấy tên gây rối dùng cả ngày ở trong nhà giam để ăn năn hối lỗi.
Sau đó, bất kì nơi nào có người dân tụ tập thì nơi đó sẽ có hàng rong ăn uống xuất hiện. Có thể nói Brynhild đang ở cao trào của lễ hội hoa anh đào.
Tất nhiên là éo thể nào có chuyện chúng tôi không tham gia lễ hội đó. Những cây hoa anh đào non được Julio-san trồng ở sân trong lâu đài và những cây mà tôi đã cấy ghép từ Ishen cũng nở rộ. Cánh hoa anh đào đang liên tục rơi xuống con hào bao quanh lâu đài, tạo nên một khung cảnh không thể dùng lời lẽ để diễn tả.
Tôi đã chuẩn bị 1 bài phát biểu ngay sau khi cuộc họp của Liên minh Đông-Tây kết thúc. Sẽ tốt hơn nếu tôi có thể mời Quốc vương của Ferzen và Lail mặc dù họ không phải là đồng minh của chúng tôi, nhưng đúng như dự đoán, chuyện đó không thể xảy ra ngay hôm nay hoặc trong một sớm một chiều. Thế nên tôi đã không mời họ.
Tuy nhiên, các thành viên cho một bữa tiệc hoặc thứ gì đó đại loại như vậy thì đã quá ư là hoàn hảo với sự góp mặt của đại diện từ 9 quốc gia là Brynhild, Belfast, Regulus, Rifurizu, Rynie, Misumido, Ramisshu, Restia và hiện tại có thêm Rodomea.
Trên chiếc bàn ăn đặt trong sân đang chật cứng những kiệt tác của đội quân bếp núc được dẫn dắt bởi Clair-san.
Là người khởi xướng, tôi cầm ly và mở lời.
[Vậy thì, chúc cho đất nước của mọi người phát triển và hạnh phúc hơn nữa… Cạn ly!].
«Cạn ly!!!».
Rượu sake mà mọi người cầm trên tay là thứ đồ uống mà tôi nhận được từ Ieyasu-san ở Ishen. Còn đồ uống của tôi chỉ là nước trái cây. Ờ, thì cũng vì tôi vẫn còn là trẻ vị thành niên.
Những người trong Hiệp sĩ đoàn của chúng tôi cũng lần lượt tham gia bữa tiệc. Mặc dù chỗ ngồi của họ đã được tách riêng với các nhà lãnh đạo. Tất nhiên là tôi cấm mọi người đi làm nhiệm vụ sau khi đã nốc rượu.
Một số hiệp sĩ từ các quốc gia, ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ bảo vệ quân vương của mình cũng tham gia vào bữa tiệc. Tuy nhiên tôi đã yêu cầu những ai uống rượu phải giao nộp vũ khí trước. Tôi sẽ không để điều gì không hay xảy ra trước mắt mình.
[Nhưng mà, cho đến một thời gian trước đây, thật khó tin là cảnh tượng như thế này lại tồn tại].
[Ngài nói đúng. Những hiệp sĩ của Belfast và Regulus đang uống rượu với nhau. Thú nhân của Misumido và linh mục của Ramisshu đang ăn thức ăn lấy từ cùng một chiếc đĩa. Thật yên bình, quá nhiều chuyện đã thay đổi một cách mãnh liệt kể từ khi chúng ta gặp Touya-dono, khiến cho tôi đến khi nhận ra thì đã không biết những điều như thế nào mới được xem là bình thường nữa rồi]
Hoàng đế Regulus và Đức vua Belfast nói chuyện với nhau trong khi 2 cô con gái của họ đang ngồi bên cạnh.
[Điều này là bình thường đối với Touya-san, thưa phụ hoàng. Nơi sinh ra, địa vị xã hội, chủng tộc hay quốc gia là những thứ tầm thường và không có ý nghĩa đối với anh ấy].
[Touya-sama là trung gian giữa tất cả mọi người, và mang đến hạnh phúc cho họ. Dù sao đi nữa thì đó cũng là lý do chúng con trở thành hôn thê của anh ấy mà]
Hai người cha mỉm cười dịu dàng với những gì mà Yumina và Lu vừa nói. Anh đang cảm thấy xẩu hổ đây, thế nên mấy em xì tốp ở đó là được rồi, làm ơn…
[Touya-dono, cậu nó thể lấy ra một số Frame Unit ở đây được không? Ta muốn một chút cọ xát với Vua kị sĩ]
Thể theo yêu cầu của Vua thú Misumido, tôi mang ra một số Frame Unit và lắp đặt một màn hình lớn trong sân để thưởng thức trận đấu. Tất cả những Frame Unit đều được thiết lập giống nhau, thế nên việc thắng bại là hoàn toàn dựa vào kĩ năng của họ. À thì, việc dùng vũ khí gì cũng có ảnh hưởng đến kết quả nữa.
Giải đấu giữa các hiệp sĩ đã bắt đầu trong chớp mắt và mỗi người trong số họ đều thể hiện hết mình khả năng của bản thân. Có vẻ như những người của nước khác cũng đã quen với thao tác điều khiển. Mà, tôi nghĩ đó cũng là lẽ đương nhiên sau khi bị ném vào chiến trường khác nghiệt với đối thủ là Fureizu.
Có người còn yêu cầu một trận đấu solo với Moroha-neesan, người vừa xuất hiện và hiện tại thì đang uống. Bên khiêu chiến là các hiệp sĩ đến từ những nước khác. Họ muốn chiến đấu với kiếm sĩ mạnh nhất của chúng tôi với tư cách là một kiếm sĩ giống như chị ấy. Nhìn thấy điều đó, các thành viên Hiệp sĩ đoàn của chúng tôi cười gian xảo và trưng ra vẻ mặt thương hại. Trụ cột của họ, thứ mà họ gọi là sự tự tin, sẽ bị ghiền nát một cách tàn bạo. Những con người đáng thương.
Mặt khác, các nữ hiệp sĩ thì có vẻ như đã được Karen-neesan “cảm hóa” vì lý do nào đó. Tôi dám chắc chắn đó chỉ có thể là những vấn đề liên quan đến tình yêu thôi, éo chạy đâu mà khỏi.
Họ có thể đang tham gia một cuộc tư vấn tình cảm, nhưng… hả? Ê nè, đó không phải là trưởng hiệp sĩ đoàn của Rodomea – Limitt-san sao? Cô ấy đang có khuôn mặt chăm chú đến đáng sợ, và háo hức lắng nghe từng chữ mà Karen-neesan nói… Được rồi, chắc chắn là cô ấy có thích ai đó.
Thống đốc liên bang không uống rượu sake, giống như tôi. Cả Giáo hoàng Ramisshu cũng thế, thôi thắc mắc cả 2 người họ đều thuộc tuýp người không uống rượu à?
[Khi nhìn thấy những đóa hoa xinh đẹp thì tôi lại muốn được nghe nhạc. Mà nói về chuyện đó, Quốc vương điện hạ. Không có dàn nhạc nào ở Vương quốc này sao?]
Thống đốc liên bang Audrey hỏi tôi trong khi nhìn theo những cánh hoa anh đào rơi xuống như thể chúng đang khiêu vũ.
[Chúng tôi không có dàn nhạc nào. Mà cho dù có đi nữa, tôi không nghĩ rằng việc kinh doanh của họ có thể phát đạt, ngài hiểu ý tôi chứ? Thực sự thì chúng tôi không thường xuyên tổ chức tiệc tùng cho lắm]
Bởi dù sao thì, ở nơi đây, chúng tôi không có khái niệm về tầng lớp quý tộc hay bất cứ điều gì tương tự như vậy. Không giống như Belfast hay Regulus, không có người nào mà chúng tôi có thể gọi là Công tước bay Bá tước ở đây, tôi cho rằng mình nên để việc suy nghĩ về vấn đề tước vị đến sau cùng.
Dù là gì đi nữa, việc thuê 1 dàn nhạc là vô phương… Ah, nhưng nó không hẳn là không thể nếu chỉ là âm nhạc đúng không?
Tôi mở [Gate] và mang cây đàn piano ra ngoài sân. Thống đốc liên bang ngạc nhiên trước vật thể to và đen thui vừa đột ngột xuất hiện.
[Waah! Anh sẽ đàn gì đó cho cho mọi người à?].
[Oh, em thích cây đàn piano của Touya ~ ja! Anh định sẽ chơi bài gì vậy ~ ja?]
Linse và Sou nhanh chóng chạy đến bên cạnh khi tôi ngồi xuống chiếc ghế dương cầm. Sau đó tôi xác nhận và điều chỉnh lại bằng cách nhấn phím một vài lần. Từ đó, Thống đốc liên bang dường như đã hiểu đây là một loại nhạc cụ.
Sou ngồi cạnh tôi, lặng lẽ nhìn. Được rồi… Hmm, có một bản nhạc mà tôi có thể đàn cho họ.
Tôi bắt đầu chơi một cách nhẹ nhàng. Sau đó, mọi người hướng sự tập trung về phía tôi khi giai điệu phát ra như thể nó trở nên hòa hợp với những cánh hoa anh đào đang êm đềm rơi xuống.
“Greeting of Love”. Nó được sáng tác bởi nhà soạn nhạc người Anh – Edward Elgar, là một bản nhạc được cho là ông ấy muốn truyền tải đến vị hôn thê của mình.
Vị hôn thê của ông ấy lớn hơn 8 tuổi so với ông, bà ấy có tôn giáo và địa vị xã hội khác biệt hoàn toàn. Họ vẫn kết hôn mặc dù xã hội mạnh mẽ phản đối. Đây là âm điệu của đoạn giai thoại đó.
Người ta nói rằng ông ấy là người đã sáng tác ra “Pomp and Circumstance March”, thứ mà có thể xem là bài quốc ca thứ 2 của Anh. Còn nói về riêng tôi, tôi thích “Greeting of Love” hơn là khúc quân hành đó.
Tôi nhận được 1 tràng pháo tay từ xung quanh sau khi màn trình diễn nhỏ kết thúc. Sou đột nhiên nhảy tót lên người tôi, nhưng bằng cách nào đó tôi đã bắt được em ấy. Nguy hiểm vãi. Ẻm bùng nổ cảm xúc luôn cơ à?
[Thật đáng kinh ngạc. Màn biểu diễn quá xuất sắc, nhưng loại nhạc cụ này cũng thật tuyệt vời… Touya-sama, nó tên là gì?].
[Nó được gọi là “Piano”. Là một loại nhạc cụ tạo ra các âm thanh khác nhau bằng cách gõ bàn phím]
Tôi mỉm cười giải thích cho Giáo hoàng của Ramisshu đang nhìn cây đàn piano. Ra là vậy. Một khi nói về nhà thờ, họ luôn có những bài thánh ca hay cái gì đó tương tự đúng không? Tôi đặt Sou xuống đất và hỏi Giáo hoàng.
[Có loại nhạc cụ nào trong nhà thờ của Ramisshu không vậy?].
[Nếu là nhạc cụ đơn giản thì chúng tôi có. Mặc dù chúng không thể tạo ra những âm thanh đa dạng như thế này].
[Thế thì sau đó tôi sẽ tặng ngài 1 cái. Tôi nghĩ một nhạc sĩ có thể dễ dàng nắm bắt cách dùng nó].
[Thật vậy sao!?]
Thì, tôi có thể làm điều đó nếu áp dụng một chút phép thuật yểm bùa lên sản phẩm được sao chép bằng ‘Workshop’. Xin lỗi nhưng việc giảng dạy về việc làm thế nào để chơi nó thì quá ư là rắc rối, thế nên tôi chỉ có thể cài số de thôi, vui lòng thứ lỗi.
[Vua-sama…].
[Hửm? Có chuyện gì sao Sakura?]
Sakura đã đứng cạnh cây đàn piano trước khi tôi nhận ra. Kohaku đang ở dưới chân cô ấy.
[Tôi cũng sẽ hát. Chơi “nó” đi].
[Ểh? Chơi “nó”, ý cô là thứ mà tôi đã dạy hôm trước ấy hả? Nhưng mà tôi không nghĩ nó phù hợp với khoảng thời gian này đâu vì tên bài hát đó có nghĩa là “tháng 9” mà].
[Không sao cả. Chơi nó đi]
Cô khá là năng động khi nói về những bài hát đấy nhỉ! Chuyệnnày có chút khó khăn, cái tựa đó…
Ban đầu thì tôi muốn có thêm nhạc cụ bằng đồng hoặc là trống, nhưng không còn cách nào khác. Ngày từ đầu thì nó đã thuộc thể loại nhạc disco rồi.
Tôi kích hoạt phép thuật không thuộc tính [Speaker]
Tôi sửa lại tư thế của mình trên ghế và bắt đầu chơi với nhịp độ cao hơn. Âm thanh của piano vang vọng nhờ vào phép thuật [Speaker], làm giảm nhẹ cường độ âm thanh của khúc dạo đầu. Bởi nó là loại giai điệu có thể dễ dàng vào nhịp, cơ thể sẽ chuyển động theo một cách tự nhiên, và mọi người bắt đầu thưởng thức nó. Sakura nhẹ nhàng lắc lư cơ thể mình qua lại.
Sakura đối mặt với chiếc micro nhỏ và bắt đầu hát. Đó không phải là giọng thông thường của cô ấy, bởi nó nghe giống như là tiếng bụng của Sakura vậy.
Cơ thể của mọi người bắt đầu lắc lư từ bên này sang bên kia và ngược lại như thể bị thứ gì đó lôi kéo. Chắc chắn là họ không hiểu lời bài bát, bởi vì nó là tiếng Anh, nhưng có vẻ như âm nhạc là thứ không bị giới hạn cho dù ở một thế giới khác. Nhóm nhạc có tên “Đất, Gió và Lửa” dường như đã cùng tôi đi sang thế giới khác.
Nó gây nghiện mất thôi, giọng hát du dương truyền cảm đến không thể tưởng tượng được khác hẳn với giọng nói thường ngày của Sakura. Tệ rồi, tôi ngày càng yêu thích nó. Thật là vui quá đi!
Mọi người bắt đầu hát to hơn cả Sakura đang hát, mặc dù họ không hiểu ý nghĩa lời bài hát. Tiếng vỗ tay phù hợp với giai điệu cũng vang lên một cách tự nhiên. Mọi người đều say mê giọng hát của Sakura. Một cơn lốc cuồng nhiệt đến hoang dã bao quanh tất cả mọi người giống như 1 buổi live show.
Rồi sau đó, tiếng vỗ tay và những lời cổ vũ còn lớn hơn trước xuất hiện như mưa trút nước khi giai điệu kết thúc. Sakura trông khá thú vị.
[Thật là một giọng ca tuyệt vời. Người này là ai vậy?].
[Cô ấy là nữ ca sĩ của chúng tôi ~]
Khi tôi trả lời câu hỏi của Giáo hoàng, Sakura đã trở lại khuôn mặt lúc bình thường của mình, cô ấy cúi đầu và lập tức trốn xuống sau lưng tôi. Sakura khá nhút nhát trước những người lạ mặt, nhưng tôi không thể nào hiểu vì sao cô ấy lại làm 1 điều dễ gây chú ý như thế. Tôi có thể nhận ra là cô ấy cũng hơi xấu hổ.
[B-bệ hạ]
Hửm? Spica-san trong Hiệp sĩ đoàn bước đến chỗ chúng tôi. Cô ấy khá là nổi bật bởi là một Dark Elf. Không, cũng có thể bởi cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp.
[Có chuyện gì vậy?].
[Chuyện đó…! Sakura-sama đã mất trí nhớ đúng không ạ?].
[Phải. Sao cô lại hỏi vậy?]
Trong khi nhìn chằm chằm vào Sakura đang trốn sau lưng tôi, Spica bắt đầu nói.
[Ngài là Farne-sama đúng không…?] [?] – Sakura.
Vai Spicachùn xuống sau khi nhìn thấy Sakura vẫn im lặng. Tại sao vậy?
[“Farne-sama” là ai?].
[A ~ ah. Thần xin lỗi. Đó là cô gái mà thần đã phục vụ khi còn ở Quỷ quốc Zenoasu. Farnese Forneus-sama. Ngài ấy là người thích ca hát… Mới lúc nãy, giọng ca của Sakura-sama giống hệt ngài ấy. Thế nên, theo bản năng… Thần thực sự xin lỗi. Điều đó là không thể… Farne-sama không còn trên thế giới này nữa… Mặc dù gương mặt giống với ngài ấy, nhưng màu tóc khác hẳn…]
Tôi có thể nhận ra cô gái tên Farne là 1 người rất quan trọng đối với Spica-san – người đang cười một nụ cười cô đơn sau những gì mình vừa nói. Cái chết của người đó và việc Spica-san rời khỏi Zenoasu, tôi tự hỏi 2 việc đó liệu có liên quan gì với nhau hay không?
[Thần đã nhớ đến Farne-sama trong khi ngắm xem những đóa hoa có cùng tên với Sakura-sama. Mái tóc của ngài ấy có màu hồng nhạt rất đẹp]
Đôi mắt của Spica nhìn theo những cánh hoa anh đào đang nhảy múa trong làn gió, tưởng nhớ về một người đã đi xa.
Là vậy à? Cô ấy hiểu lầm vì đã nghe một giọng hát giống với giọng của Farne ở một nơi như thế này… Nè, hảảảảảảảả?
[…Chờ chút. “Màu hồng nhạt”? “Farne-sama” có mái tóc màu hồng nhạt?].
[Đúng vậy… Có vấn đề gì sao ạ?].
[Không, nhưng mà cô vừa nói Sakura có “màu tóc khác”].
[Vâng. Thần đã nhầm lẫn nó với mái tóc màu đen xinh đẹp của Sakura-sama]
Chân long giáng thế? Tóc Sakura có màu đen đối với Spica-san? Màu hồng nhạt và màu hoa anh đào, cách phát âm chúng thì có sự khác biệt, nhưng cả 2 đều có thể gọi là màu hồng nhạt.
Cóthứ sức mạnh nào đó hoạt động à? Nó có phải là loại phép thuật làm sai lệch nhận thức về khuôn mặt, màu tóc…. hay đại loại vậy không?
Nhưng mà, không giống như Sakura đang sử dụng phép thuật…
[Chuyện này nghĩa là sao…?].
[Thưa…có chuyện gì…?]
Spica nhìn tôi nghi ngờ. Tôi mặc kệ điều đó và hỏi Sou đang ngồi cạnh mình.
[Sou, em nói xem. Màu tóc của Sakura là màu gì?].
[? Không phải là màu hoa anh đào sao ~ ja? Chúng có cùng màu với những bông hoa này. Touya đặt tên chị ấy như thế không phải vì lý do đó à?].
[!? Ah, c-có lẽ nào…! Bệ hạ! Có phải Sakura-sama có một cái huy chương kiểu cách không ạ!?]
Spica hỏi thế. Cô ấy nhớ tới điều gì do câu trả lời của Sou à?
Cô nói huy chương? Vật tùy thân đi theo Sakura khi tôi cứu cô ấy, miếng bạc…
[…Là cái này?]
Sakura lấy ra một cái huy chương bằng bạc có đường kính khoảng 10cm được treo trên xâu chuỗi từ ngực cô ấy.
[…Cái đó, ng-ngài có thể…vui lòng…tháo nó xuống…?]
Spica nói với Sakura bằng giọng van nài. Mặc dù nghiêng đầu không hiểu lý do, Sakura vẫn ngoan ngoãn tháo cái huy chương ra khỏi cổ cô ấy sau khi tôi khích lệ.
[A-aah…]
Những giọt nước mắt bắt đầu chảy ra từ đôi mắt của Spica mà không ngừng lại. Cô quỳ xuống trước mặt Sakura và nắm lấy tay người sau như thể điều đó cực kì quan trọng với cô ấy, cùng lúc ép chặt chiếc huy chương vào trán mình.
[Farne-sama… Không nghi ngờ gì nữa… Người này là Farnese Forneus-sama. Còn sống… ngài vẫn còn sống…].
[Farne…?] – Sakura.
Spica-san tiếp tục khóc trước mặt Sakura – cái người đang tỏ vẻ bối rối như mọi khi.